Giang Hồ ba chục năm trước là một trường kỳ u ám, máu chảy đầu rơi. Tranh giành nhau để có ngôi vị võ lâm minh chủ, tìm ra kho báu của Thiên Minh Hòang đế ngày xưa để lại và có được cuốn bí tịch võ công uy chấn võ lâm “Thập bát vô hình kiếm”. Khiến bao nhiêu người chết oan uổng, âm khí trời đất nặng nề hơn bao giờ.
Thiên Minh Hoàng đế là người thần trọng quỷ kính. Khí chất bất phàm, vì nước vì dân. Đồng thời ông cũng đam mê võ công. Cuối đời vì không muốn những bí tịch, bí kíp bị thất truyền rồi bị lưu lạc trong nhân giang, ông đã điều động một lượng lớn Hoàng Cung mật thám đi thu thập tất cả các bí tịch trong võ lâm. Cuối cùng nhiều vô số kể, ông đều cho người sao chép lại mất tổng cộng ba năm chín tháng sao chép hết tòan bộ chín vạn tám trăm ngàn quyển. Trong thời gian sao chép ông cũng đã đọc qua toàn bộ số sách kia, thời gian đó ông tạm giao việc quản lý triều chính cho thái tử của mình, cuối cùng ông ngộ ra được môn võ công mới, kết hợp dụng khí của trời đất với cơ thể con người.
Cuối cùng ông viết ra bộ bí tịch “Thập bát vô hình kiếm”. Được người đời miêu tả là Mười tám mũi kiếm từ không trung xuất phát, vô tung vô ảnh, sát nhân cách ngoài trăm bứơc là một môn võ công kì bí nhất trong lịch sử võ lâm. Trước chưa hề có, sau không ai có thể theo. Khi hấp hối ông liền sai người đem tất cả bí kiếp thu thập trả về chổ cũ, làm những Hòang Cung mật thám đều thẹn trong lòng, không ngờ mình được phục vụ một vị minh quân. Sau khi Thiên Minh Hoàng đế băng hà, nghe nói ông được chôn cất trong Đại lăng ở một ngọn núi, kho báu và bí tịch đều được cất giữ trong lăng. Không biết chuyện đó từ đâu rò rĩ ra giang hồ, dấy lên một cuộc săn kho báu của Thiên Minh Hoàng Đế. Giang hồ còn đồn thổi, ai có được bí tịch của Hòang Đế tất nhiên sẽ hiệu lệnh thiên hạ, nhất thống giang hồ.
Lúc bấy giờ, xuất hiện ba kỳ nhân võ học, mỗi người một sở trường. Ai cũng đã đạt đến lư hỏa thuần thanh, kiến thức uyên thâm khôn lường.
Ba người đều biết nhau qua danh tiếng, liền hẹn một ngày gặp mặt quyết chiến phân cao thấp tại Tử Vong Vực. Đến ngày rằm tháng tám, cả ba đều gặp mặt tại đó, có rất nhiều nhân sĩ giang hồ đến coi trận chiến của ba người.
Người giang hồ về sau gọi đó là Quần Anh Hội.
Trước hết đấu nội công, cả ba ngồi thế hình tam giác dùng một chọi hai. Cứ thế ba ngày ba đêm không di chuyển, cuối cùng hai người là Hỏa thần quyền Lý Gia Minh và Phong Lăng thần tóan Tô Thanh Chiếu buông tay chịu thua. Còn người nội công mạnh nhất là Long Hoa gia chưởng Long Thần Lệ. Quần hùng thấy cả ba nội công kinh nhân đấu liên tục ba ngày ba đêm mới thấy có dấu hiệu suy giảm, ai nấy đều thất kinh tự biết mình không thể bằng ba người.
Đến đấu chiêu thức. Ai cũng nghĩ sẽ được xem một màng thú vị nhưng đa phần đều thất vọng vì ba người chỉ đọc khẩu thức. Nhưng ai có hiểu biết đều tỏ ra kinh dị, chiêu thức lớp lớp tầng tầng chồng lên nhau, một lúc chọi hai cao thủ đương thời tạo thế chân vạc khẩu thức đọc ra như kiếm ảnh bóng đao trong không khí làm người ta không lạnh mà run.
Ngừơi cuối cùng còn ngồi lại chính là Phong Lăng thần tóan Tô Thanh Chiếu, vì y vốn là truyền nhân của U hồn Kiếm thần Cô Tịch Nhân. Cả hai người còn lại đều cam bái hạ phong.
Đấu khí đấu chiêu chỉ còn đấu lực.
Bấy giờ cả ba lọan đả liên tiếp hai ngày hai đêm, khí lực đã hao mòn không ít. Nhưng vẫn có người thắng là Hỏa Thần Quyền Lý Gia Minh, y trời sinh khí lực dồi dào, sức khỏe kinh nhân.
Cả ba đều anh hùng trọng anh hùng. Biết rằng mỗi người mỗi sở trường nên quyết kết nghĩa kim lang. Trong đó Tô Thanh Chiếu lớn nhất, kế đó là Long Thần Lệ cuối cùng là Lý Gia Minh. Từ đó trở thành Tam Hiệp hành tẩu giang hồ sát cánh bên nhau, nhưng cuối cùng cả ba bị cuốn vào một vòng xoay tranh giành bảo tàng của Thiên Minh Hòang đế.
Tô Thanh Chiếu nổi danh thần toán, đóan việc như thần, phong thủy tinh tú, bát quái âm dương thật trên thế giang hồ không có người thứ hai. Y đóan biết vị trí ngôi mộ Thiên Minh Hoàng đế đồng thời cũng là kho báu mà giang hồ đồn đãi nằm ở vùng Ngọc sơn. Nơi dây núi cao sông dài, địa thế phong thủy vào hạng bậc nhất để chôn cất Đế Vương. Y cùng hai huynh đệ kết nghĩa quyết tâm đi đào mộ tìm kho báu và bí tịch được chôn cất.
Một thời gian dài giang hồ vẫn tranh giành giết chóc, nhưng tuyệt không ai thấy sự hiện diện của Tam hiệp. Về sau chỉ còn một mình Long Thần Lệ xuất hiện trở lại, nhưng y cũng quy ẩn tại Long Hoa gia trang, có vợ sinh con. Con y đặt tên là Long Thanh Phương, được y truyền thụ võ công, nhưng Thanh Phương tính tình hào sảng lại thích viết chữ vẽ tranh nên dù có phụ thân võ công tuyệt thế nhưng lại chỉ học mỗi độc môn võ công gia truyền là Long Hoa chưởng và Thanh Phong cước. Nhưng đều chỉ luyện tới mức đủ phòng thân chứ không hề chú tâm vào võ học. Long Thần Lệ biết con mình không có duyên với võ học cũng ngấm ngầm thở dài. Một hôm y đến nói Thần Lệ
“Ta có chuyện muốn nói với con”
“Phụ thân có chuyện gì căn dặn”
Rồi y kể lại chuyện quá khứ của mình, chuyện cướp mộ và còn mạng trở về. Y đem ra để trước mặt Thần Lệ, một quyển sách đề ba chữ Vô Ảnh Kiếm, một bản đồ bằng giấy vẽ một mê cung nhiều lối, góc nhỏ có đề Mật Cung Minh Hoàng và cuối cùng là một miếng ngọc bội màu trắng toát khắc hình thần long uy dũng, phía sau khắc bốn chữ Long Gia Chi Bảo.
Thanh Phương kinh hãi nhìn cha, ba thứ trong đó có hai thứ đều là những thứ mà võ lâm quần hùng đang chém giết nhau để tìm kiếm, không ngờ tòan bộ đều trong tay cha.
Long Thần Lệ thấy con lộ dị quang liền nói rõ tất cả lai lịch của ba món bảo vật.
Vô Ảnh Kiếm là bí tịch của Thiên Minh hòang cất giấu trong mê động ở núi Ngọc sơn, đường thế hiểm trở. Bên trong lại cạm bẫy trùng trùng, hai huynh đệ của Thần Lệ vì thế mà uổng mạng chỉ còn ông thóat ra được bên ngòai. Đồng thời y cũng vẽ lại bức bảng đồ Mật Cung Minh Hoàng để sau này truyền lại cho con cháu, nếu có sa cơ thì lấy đó mà gầy dựng lại cơ nghiệp. Còn Long gia chi bảo bạch ngọc bội là bảo vật gia truyền của Long gia ngàn đời, chỉ biết trong viên ngọc bội này ẩn chứa bí ẩn vô cùng lớn, nhưng qua thời gian đã không ai biết bí mật đó là gì, chỉ làm theo sự giáo huấn của tổ tiên là cha truyền con nối.
Thanh Phương nghe cha kể xong liền thắc mắc không biết ông có ý gì ?
Như biết được lòng con, Thần Lệ trả lời :
“Ta muốn con giữ kỹ những món bảo vật này”
“Nhưng…”
“Ta nói thì cứ làm”
Thần Lệ trầm giọng nói, khí thế bức người làm Thanh Phương chỉ biết cuối đầu vâng dạ.
Sau chuyện đó, chỉ vài ngày sau thì Thần Lệ ra đi. Ông thọ 70 tuổi.
Thanh Phương về sau hành tẩu giang hồ, vì cha cũng luyện được một thân võ công không kém. Những bảo vật do Thần Lệ truyền lại, Thanh Phương chôn giấu trong một huyệt động nằm sau trong u cốc. Y vẽ lại tấm bản đồ để sau này có quên thì cũng còn đầu mối. Y lang bạt giang hồ được thời gian thì quen biết với một nữ sĩ. Hai người sau lại kết bái phu thê sinh ra được một nữ hài tử, Ngày hài tử đó sinh ra cũng là ngày Thanh Phương mất vợ.
Rồi sau đó đúng ngày thôi nôi con thì y mời bằng hữu nhân sĩ võ lâm đến tham dự. Không ngờ ngày đó lại là một trường kiếp nạn cho Long gia, không biết vì đâu chuyện y có bảo tàng đồ và bí kiếp lại được truyền ra giang hồ. Nhân sĩ khắp nơi nhân dịp này kéo đến đòi giao vật. Thanh Phương kinh hãi, nhưng vẫn bình tĩnh nói :
“Xin quần hùng đừng nghe lời đồn đãi vô căng cứ, nếu thật tiểu đệ có bí kíp và bảo tàng thì giờ đã làm minh chủ võ lâm rồi”
Quần hùng thấy y nói có lý cũng đành hậm hừ mà dự tiệc. Ban đầu không khí còn nặng nề, nhưng khi rượu cạn lại đầy thì quần hùng trở nên sảng khóai. Cũng không còn ai để tâm chuyện bảo tàng hay bí kíp. Vì suy cho cùng, ai cũng nghĩ chuyện giang hồ đồng thổi thì hết tám phần là giả, hôm nay cũng là ngày con người ta thôi nôi, cũng không nên gây khó dễ. Nếu thật là hắn có bảo vật thì hôm khác sẽ tới lấy. Nhưng quần hùng đang uống rượu say sưa thì một đạo hắc y, không biết từ đâu tập kích.
Quần hùng cũng không ít người võ công trác tuyệt nhưng vì do không tập trung nên bị những sát thủ hắc y này theo dõi cũng không hay biết. Đạo hắc y này hơn trăm người, lao vào gia trang chém giết. Quần Hùng say mùi rượu lẫn mùi máu. Hai bên chém giết lẫn nhau, thây chất đống. Dưới ánh tịch tà trời đỏ, đất cũng đỏ. Quần hùng tuy đông, nhưng đạo hắc y không rõ bao nhiêu người, cứ tràn vào giết hơn chục người lại có chục người khác lao vào, thành ra quần hùng càng lúc càng yếu thế. Hôm đó Long Gia trang chìm trong âm khí, máu tươi như nước đổ ngập hết cả sân, thây người như rạ.
Chết hơn một trăm tám mươi hai người tính luôn cả những hắc y nhân.
Long Thanh Phương giết hơi cũng hai chục mạng, bị thương cũng không ít. Y định ôm con bỏ chạy thì gặp phải một bóng người áo trắng lướt qua chặn đầu lui, gương mặt người này quái dị. Miệng nở nụ cười tàn độc đến lạnh người. Long Thanh Phương mơ hồ nhận ra người này chính là Hội chủ của Thiên hạ sát thủ hội, Tiếu Ma Nhân Hoàng Lang. Là một trong tam đại Hắc đạo lớn nhất trung nguyên, bắt nguồn từ Kim Quốc, tồn tại đã hơn ba trăm năm nay. Thanh Phương không ngờ hôm nay phải đối mặt với một đối thủ ma chẳng ra ma người chẳng ra người này. Y mở miệng nói :
“Vì sao… “
“Đừng nói, ngươi giao bí tịch và bảo tàng đồ cho ta, mạng ngươi và nữ nhi sẽ bảo tàng… ha ha”
Hắn cắt ngang lời Thanh Phương, rồi cừơi một âm thanh ma mị đến ghê người.
“Ta không có bí tịch và bảo tàng đồ gì cả”
“Ngoan cố”
Nói rồi Hoàng Lang tung chưởng đánh thẳng huyệt trung phủ ở vai Thanh Phương. Hắn dùng ba phần công lực nên Thanh Phương cũng chưa bị nguy hại gì. Tay vẫn ôm chặc nữ nhi. Thanh Phương ngã người, dùng chiêu Phong thượng Thiên trong Thanh Phong cước, chân trái đá thẳng vào huyệt duy đạo nằm ở bụng dưới Hoàng Lang. Hoàng Lang biến chiêu mau lẹ, tay trái tung chưởng đập xuống chân Thanh Phương. Tình thế không ổn, Thanh Phương thu chiêu lẹ cũng như xuất chiêu, quay người bỏ chạy. Thi triển hết kinh công bình sinh chạy một mạch ra khỏi gia trang tiến thẳng vào rừng. Thấy chỉ có ba hắc y nhân đuổi theo mà không thấy Hoàng Lang y cũng yên tâm. Nhưng không ngờ
vào đó tình thế càng bất lợi, y quăng con rồi quyết tử chiến. Cuối cùng chết thảm bởi Thấu Tâm chưởng.