Kinh Thành sau trung thu tuy vẫn nhộn nhịp vô cùng, nhưng giờ đang là xế chiều, tịch tà đỏ ối. Ở Đông thành vương cao lên là một tòa lâu hoành tráng.
Phượng Hòang Lâu
Phượng Hoàng Lâu, thế như phượng bay. Tòa lâu cao 8 tầng, trên cao có hình chim phượng sống động như thật. Trước cửa hai bên treo 2 câu thơ của đại thi sĩ đời Đường :
“Hơ nhi tương xuất hốn mỹ tửu
Dữ Nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu”
Đây là hai câu cuối trong bài Tương tiến tửu của Lý Bạch. Hai câu thơ làm người ta đang vui cũng phải uống rượu mà đang buồn cũng phải vào uống rượu.
Giờ này đã xế chiều, ánh tịch tà đổ dọc trên kinh thành. Người người đang thu dọn hàng quán kết thúc một ngày. Phượng Hòang Lâu là nơi ăn chơi bật nhất Kinh Thành, giờ chỉ có vài bàn có người ở bên dưới lâu. Một bàn có hai vị hòa thượng, râu tóc bạc phơ, một vị cầm thiền trượng, một vị đang lẩm bẩm niệm kinh. Thức ăn trên bàn chưa hề đụng đến.
Ở góc tây có một nữ nhân che mặt, lưng đeo song kiếm. Ngồi đối diện là một đại hán, lưng cọp eo gấu, tay cầm đại đao dài 5 thước [ khoảng hơn 1 mét rưỡi ] Đầu đao chạm khắc hình rồng, lưỡi đao ánh lên sắc xanh, rõ là đao tốt. Ngoài ra thì còn vài người y phục thường dân đang uống trà.
Không gian đang yên lặng thì bên ngoài từ xa có một đám đông ùm ùm kéo tới, dẫn trước là một tên thiếu niêm độ 17 tuổi tay ôm một con gà, vừa chạy vừa cười nham nhở. Đám đông phía sau tên thiếu niên thì kẻ mang gậy người mang gộc vừa chạy vừa chửi đổng cả lên, làm nhốn nháo cả một góc Kinh Thành.
“Tên tiểu tặc, mau đứng lại”
“bà con mau bắt tên tiểu tặc trình lên quan phủ”
Gã thiếu niên tay ôm con gà, tiến thẳng vào Phượng Hoàng lâu. Hai tên tiểu nhị thấy chuyện náo động liền chạy ra xem, thấy gã thiếu niêm tính xông vào liền chặn lại cửa. Nhưng hai tên tiểu nhị thân hình nhỏ bé, làm sao chặn lại được tên tiểu thảo khấu trộm gà thân hình vạm vỡ này. Cả hai liền bị húc văn đi. Người trong quán đều nháo nhào chạy ra hết. Duy chỉ có hai lão hòa thượng, nữ nhân che mặt và đại hán cầm đại đao kia là ngồi lại. Tuy cả bốn người đều đưa mắt nhìn tên tiểu thảo khấu, mục quang đều tỏ ra ngạc nhiên. Đám đông cũng lũ lượt đuổi theo tên tiểu tặc kia vào trong quán. Một người hô to
“Cẩu tạp chủng, mau trả gà cho ta”
Vừa dứt lời, người đó cầm gậy lao tới đập vào đầu tên tiểu tặc. Hắn nhanh chóng né người rồi định quay người bỏ chạy thì bị ồ ạt mấy cái gậy phóng tới, chẳng thể biết né biết đỡ đường nào. Hắn liền một tay ôm gà, một tay ôm cái bàn sau lưng. Quơ qua một lượt, phá giải một đòn hiểm mà đám đông dành cho hắn. Rồi tiện tay hắn quăng luôn cái bàn vào đám đông làm ngã ngửa ba bốn người.
“Cho các người thấy sự lợi hại của ta”
Hắn quay đầu nói, vừa nói vừa chạy thế nào lại lao vào nữ nhân che mặt. Vừa quay mặt lại thì đã không kịp, trước mặt đã có mũi kiếm chìa ra cách xa chưa tới lóng tay. Tên tiểu tặc kinh hồn, hắn than thầm :
“Số này ta chết thật rồi, thiệt là khốn nạn. Chết dưới tay một tiện nữ không biết mặt mũi xấu đẹp, thế này thì chết có phải uổng không”.
Tên tiểu tặc chỉ còn biết nhắm mắt chờ chết. Bất chợt một tiếng keng vang lên, mũi kiếm đã bị một đại lực đánh hất đi. Nữ nhân che mặt bất chợt kinh dị, bàn tay của y tê rần. Thì ra ân nhân của tên tiểu tặc kia chính là vị Đại sư tay cầm thiền trượng. Ông dùng đạn chỉ búng ly trà hất văng mũi kiếm tránh cho tên tiểu tặc kia một đường tử lộ. Nữ nhân nhìn hai vị hòa thượng, mục quang lạnh lẽo không rõ là tốt hay là xấu, nàng chỉ buông tra kiếm vào vỏ rồi chăm chú nhìn động thái hai vị cao tăng
Tên tiểu tặc thấy mình thoát chết trong gan tất, hắn còn chưa kịp hoàn hồn thì đám đông phía sau lại rượt đến. Hai vị đại sư kia liền đứng lên. Cả hai thi triển kinh công, cách xa hơn một trượng mà trong chớp mắt đã đứng trước mặt tên tiểu tặc, y lúc này tỏ ra kinh hồn. Y cũng đoán biết là người cứu y thoát chết là một trong hai vị cao tăng. Ánh mắt liền tỏ ra kính trọng muôn phần. Vị cao tăng cầm tràn hạt lên tiếng :” Xin các vị dừng bước, vị tiểu huynh đệ kia đã làm gì các vị ?” giọng nói y trầm ổn, khí lực mạnh mẽ tuy đám đông đang ồn ào nhưng ai cũng đều nghe thấy. Sau đó ai cũng nhốn nháo lên kể tội tên tiểu tặc. Rồi một người trông có vẻ lớn tuổi bước ra, chấp hai tay hành lễ với hai vị đại sư.
“Thằng tiểu tặc này bắt gà trộm chó, ăn cắp vặt ở khu này đã một thời gian, bao nhiêu lần đuổi bắt nó không được, hôm nay đã cho nó vào đường cùng thì cớ gì hai vị đại sư lại ngăn cản không cho bắt người ?”
“xin các vị đại xá, mở rộng lòng từ bi, những thứ hắn đã lấy của các vị thì chắc nhiêu đây cũng đã đủ”
Nói liền y móc trong túi một ba đỉnh bạc lớn đặt lên bàn. Người đàn ông kia bước tới lấy ba đỉnh bạc rồi quay lại nói với đám đông
“Vị Đại sư đây có lòng từ bi cho tên tiểu tặc kia, thôi thì nễ mặt hai vị chúng ta cho hắn một cơ hội cải tà quy chánh, giao hắn lại cho hai vị đại sư”
Sau đó quay lại vái dài rồi kéo đám đông đi ra. Vị đại sư cầm thiền trượng hỏi :
“Tiểu huynh đệ, huynh đệ tên gì ?”
“Tại hạ không biết, ai cũng gọi tại hạ là Tiểu đạo tặc”
Vừa nói hắn vừa có vẻ tự hào với cái tên, tay vẫn cứ ôm khư khư con gà. Hai vị đại sư thầm thở dài trong bụng. Mục quang liếc sang nữ nhân che mặt kia thấy y thị bất động.
Vị đại sư cầm thiền trượng lên tiếng :
“Ta mời tiểu huynh đệ lại chổ kia ngồi, chúng ta từ từ nói chuyện”
Tên Tiểu Đạo Tặc kia nhanh nhẩu ôm con gà nhảy thót vào ghế ngồi. Hắn tò mò hỏi :
“Hai vị đại sư, hai vị là ai ? cớ sao lại ra tay cứu tại hạ, rồi còn cả trả tiền cho cái lũ thối tha kia nữa ?”
Vị đại sư cầm thiền trượng lên tiếng :
“Ta là Vô Thiền ở Kim Lăng tự, còn kia là sư đệ ta Vô Lượng”
Tên tiểu tặc liền gật gà gật gù:
“Ra là vậy”
Cả ba nói chuyện một hồi, mới biết rằng Tên tiểu Đạo tặc vốn mồ côi từ bé. Sống trong một cổ mộ sâu trong lòng núi Bảo sơn, từ bé đã sống chung với một đàn sói. Nhưng hắn khi còn bé đã một lần đi xa xuống tận kinh thành, hắn không nhớ lúc đó mấy tuổi, nhưng biết rằng đã lâu rồi. Hắn bắt đầu biết nói rồi trong một lúc đói quá, hắn trèo rào vào nhà một nông trang trộm một con gà đem đi xa để nướng ăn. Từ đó quen thói cứ thế là hắn thành tay trộm gà bắt chó có hạng trong kinh thành.
Nghe xong chuyện hắn kể hai vị đại sư đều có quan điểm chung rằng tuy hắn là tên trộm vặt nhưng đầu óc trong sáng không biết nói dối. Liền có hảo ý muốn nhận hắn vào Kim Lăng tự. Duy có đại sư Vô Thiền có mắt nhìn người, nhận thấy hắn toát ra một luồn sát khí tìm ẩn tuy là nhỏ bé nhưng nếu ai cảm thấy thì không khỏi ớn lạnh toàn thân, nếu không kìm chế sau này tất có hậu họa mà là một mối họa vô cùng lớn. Vô Thiền đại sư muốn chính mình nhận hắn làm đồ đệ liền lập tức nói :
“Ngươi có muốn làm đệ tử của ta ?”
“Đệ tử ?” Tiểu Đạo tặc ngớ người, hắn chưa nghe từ này bao giờ.
Vô Thiền Đại sư cười nói, giọng nói ôn hòa.
“Nếu ngươi nhận ta làm sư phụ là làm đệ tử của ta, thì ta sẽ dạy cho ngươi võ công”
Tiểu Đạo Tặc tuy ngốc, nhưng hắn không ngốc tới mức không biết võ công là thứ gì. Hắn vui mừng ra mặt. Cười nói :
“Làm sao để có thể nhận người làm đệ tử ?”
Lúc này hai vị Đại sư không biết nên khóc hay nên cười. Vô Lượng Đại sư lắc đầu cười khổ. Vô Thiền Đại sư tươi cười giảng lại :
“Không phải là nhận ta làm đệ tử, mà nhận ta làm sư phụ. Ta gọi ngươi là đệ tử, ngươi gọi ta là sư phụ. Muốn nhận ta làm sư phụ thì ngươi chỉ cần dập đầu ba cái, gọi ta hai tiếng sư phụ là được.”
Tiểu Đạo tặc lúc này mới hiểu ra, xem ra đầu óc của hắn cũng không đến nỗi đần độn. Hắn gật gật đầu. Rồi quỳ xuống dập đầu ba cái hành lễ, vừa dập vừa gọi sư phụ.
“Rồi, đứng lên đi. Ngươi tên Tiểu Đạo Tặc e không ổn, từ nay ta đổi cho ngươi một cái tục danh. Thôi thì ta gọi ngươi là Phụng Nhân. Lấy họ tục của ta là Tô. Tô Phụng Nhân, ngươi có ý kiến gì ko ?”
“Có thể cho tại hạ…”
“Phải xưng hô là đệ tử” Vô Lượng Đại sư nhắc nhở
“Dạ, có thể cho đệ tử đổi họ Lang không ạ ?”
“Vì sao như vậy ?” Vô Thiền Đại sư hỏi, cũng đã đoán ra tâm tư hắn chín phần.
“Dạ vì ngày trước đàn sói có ơn với đệ tử, nay tuy ở xa nhưng cũng xin lấy họ Lang để nhớ tới công của đàn sói đã cưu mang”
“Giỏi”
Cả hai vị Đại sư đồng loạt lên tiếng, đều thấy rằng Lang Phụng Nhân là con người trọng tình trọng nghĩa, tuy là với súc sinh nhưng vẫn nhớ công lao. Nhưng Vô Thiền Đại Sư vẫn cảm thấy sát khí tìm ẩn bên trong Phụng Nhân.
“Vậy từ nay ngươi sẽ là Lang Phụng Nhân, là đệ tử của Vô Thiền ta và cũng là đệ tử tục gia của Kim Lăng Tự”
Vô Thiền Đại Sư nghiêm trang nói. “Ta sẽ dẫn ngươi về Kim Lăng Tự khấu kiến sư tổ sau, bây giờ phải cho ngươi ăn mặt chỉnh tề, rồi nghĩ ngơi một đêm. Sáng hôm sau sẽ cùng ta đi tới Quần Anh Hội”.
Nói rồi Vô Thiền Đại sư đứng lên để lại bạc trên bàn. Cả ba tiến ra cửa rồi mất khuất trong một ngã quẹo. Vô Thiền và Vô Lượng Đại sư đều là bậc cao thâm võ học, bước đi mau lẹ. Còn Lang Phụng Nhân bất quá cũng chỉ có cơ thể vạm vỡ, chứ nào có biết tý gì về võ công, phải vất vã lắm y mới bám theo được hai người. Tất nhiên Vô Thiền và Vô Lượng Đại sư cũng có ý riêng của mình, họ muốn xem thể lực và ý chí của Lang Phụng Nhân thế nào, nhưng đi cả chặng đường dài. Cả hai vị đại sư đều thấy tuy mã bộ của Phụng Nhân không đều, bước nặng bước nhẹ, hơi thở cũng cũng không ổn định nhưng y vẫn chưa hề lên tiếng đề nghị hai vị sư phụ sư thúc đi chậm lại, mà đều cố gắng hết sức mình. Thế cũng đủ thấy ý chí của tên đệ tử đạo tặc này.
Vô Lượng Đại sư đột nhiên lên tiếng nói với Vô thiền Đại sư : “Sư huynh, có người theo sau”, giọng nói đặc biệt nhỏ, như thể tiếng muỗi kêu vo ve. Vô Thiền Đại Sư cũng đáp lại : “Ta biết, mau đến quán trọng đằng trước, ghé vào rồi thu xếp cho tên đệ tử của chúng ta một chổ trọ rồi xem người bí ẩn kia có ý định gì”. Nói rồi cả hai vẫn tiếp tục giữ vững tốc độ, đi đến quán trọ.
Tới nơi, Lang Phụng Nhân thở hắc. Y nói với sư phụ :
“ Sư phụ, Kinh Thành rộng lớn, tại sao không tìm một quán trọ nào gần Phượng Hoàng Lâu, mà lại phải từ cổng thành Đông chạy về cổng thành Tây chỉ để trọ một quán trọ vậy”
Hai vị Đại Sư tuy đã lớn tuổi nhưng tính tình vẫn còn tươi trẻ, liền đáp :
“Tại vì quán trọ này ta thích, chỉ thế thôi”
Rồi miệng cười tiếu ý.
Tuy biết có người theo dõi, nhưng hai vị đại sư vẫn tỏ ra bình thường như không có chuyện gì.