Vấn Giang Hồ
Tác giả: Tiếu Vô Hồn
Chương 5:Minh Tranh Ám Đấu
Nguồn:4vn.eu
Trong phòng ở khách điếm, Vô Thiền đại sư đang giảng giải về môn quy và lịch sử hình thành của Kim Lăng Tự. Lang Phụng Nhân chăm chú lắng nghe. Lúc này y phục hắn đã chỉnh tề, gương mặt khí chất tìm ẩn. Cả hai, thầy giảng trò nghe đều rất nghiêm túc.
Vô Thiền Đại sư giảng giải xong liền gọi Phụng Nhân đi ngủ.
“Tối nay ta sẽ dạy con cách thổ nạp cơ bản, cho cơ thể điều hòa khí tức, thật ra cũng chỉ là cách hô hấp, làm cho đầu óc thanh thản. Tâm có thanh thản không bị vướng bận thì ngủ mới ngon, mà ngủ ngon thì cơ thể mới mạnh khỏe. Nằm xuống đất đi”
Giờ này đã nữa đêm, trăng sáng treo trước cửa, tuyệt không có một âm thanh nào. Lục Phụng Nhân nghe lời sư phụ liền nằm xuống, nhắm mắt thả lỏng tòan thân. Vô Thiền Đại sư nói tiếp :
“Ngươi đừng suy nghĩ gì cả, hít thở sâu mà nhẹ nhàng”
Nói xong Đại sư dùng hai đầu chỉ, điểm vào bên dưới hai huyệt Dũng Tuyền và Thất miên của Lang Phụng Nhân. Phụng Nhân cảm nhận thấy hai luồn khí ấm mỏng như sợi tơ len lỏi từ lòng bàn chân lên tòan cơ thể, cảm thấy dễ chịu vô cùng rồi ngủ khi nào không hay.
Sáng hôm sau, Phụng Nhân thức giấc thấy sảng khóai vô cùng. Đêm qua y ngủ say như chết, mở mắt ra thấy phòng óc tang hoang, chỉ duy có chổ y nằm là còn nguyên vẹn. Như thể căn phòng trãi qua một trận kịch chiến ác liệt. Y hỏang hốt mặc quần áo vào rồi chạy xuống tửu quán thì thấy hai vị Đại sư đang nghiêm trang nói chuyện. Y đến gần nghe lén thì nghe thấy được hai người nói :
“Lý nào là người của U Tiên cốc ?”
“Đó là một nữ nhân ăn mặt sát phục màu tím, hương thơm tỏa ra ngào ngạt. Thi triển chiêu thức phiêu diêu nhưng sát lực ghê người, hai kiếm như gió bay hoa rụng, kinh công lại là độc môn U tiên cốc. Ta nghĩ chỉ có người U tiên cốc mới như vậy thôi”
“Huynh có nghĩ đó là nữ nhân che mặt khi chúng ta gặp ở quán trọ hôm qua không ?”
“Ta nghĩ cũng có thể, nhưng chuyện chưa làm rõ đừng manh động, Quần Anh hội, năm năm tổ chức một lần, quy tụ hắc bạch lưỡng đạo. Chúng ta còn cách Vực Tử Vong hơn ba ngày đường, Quần Anh hội kỳ này chắc chắn ẩn chứa nhiều nguy cơ, địch trong tối, ta ngoài sáng. Tốt nhất xem xét tình hình thế nào đã.”
“Vâng, đệ hiểu rồi. Phụng Nhân, ngươi ra đây ta có chuyện muốn nói”
Hai Vị Đại sư vốn đã biết Phụng Nhân đứng nghe lén ở góc từ lâu nhưng đang thảo luận không tiện kêu y. Phụng Nhân giật mình, không ngờ y kín đáo núp sau cái rọ trong góc rồi mà sư phụ và sư thúc vẫn biết. Y cười cười bước ra
“Sư thúc gọi con ạ”
“Chắc ngươi đã thấy chuyện ở căn phòng rồi chứ ? Ngồi xuống đây đi” Vô Thiền đại sư nói.
“Vâng, tang hoang hết cả, nhưng chổ con lại không bị gì, thật là khó hiểu” Phụng Nhân vừa nói vừa gãi đầu nhìn hai vị đại sư.
“Đó là sư huynh đã bảo vệ ngươi trong lúc ngủ, chứ nếu không thì ngươi cũng đã bị kiếm khí làm tan nát rồi” Vô Lượng đại sư nói.
“Aaaa ! thì ra là thế, con ngủ say như chết không biết gì cả, thật là nguy hiểm, nguy hiểm” Phụng Nhân giật mình, nghĩ lại cảnh căn phòng tan nát, sư phụ và tên sát nhân kia giao chiến trong khi mình ngủ thì thật không biết thế nào. Y quay qua nhìn Vô Thiền Đại sư “Sư phụ, người có thể kể lại cho con chuyện gì tối qua không ?”
“Được rồi, để ta kể cho ngươi nghe. Đêm qua khi ngươi ngủ say, ta chợt phát hiện có người trên nóc nhà. Ta dùng đạn chỉ bắn ly trà thủng qua mái ngói, thì trên trần đã xuất hiện ba bốn đường kiếm quang rạch nát. Sau đó, phi thân đáp xuống là một nữ nhân ăn mặt sát phục, cầm song kiếm, hương thơm tỏa ra từ người y thị ngào ngạt. Ta không biết ý định của y thị là gì, liền dùng Như lai hộ thân đứng trước giường ngươi. Y thị chân vừa chạm đất, song kiếm lập tức huy động. Khí chảy ào ạt, đường kiếm ngan dọc đan xen tạo thành một màng kiếm võng bao quanh lấy ta. Nhưng y thị hình như luyện công chưa tới, kiếm võng của cao thủ ta từng gặp qua thì mưa gió cũng không qua được, còn y thị thì có chổ sơ hở. Ta dùng Kim cang chỉ điểm vào chổ sơ hở đó, ta sợ y thị bị thương nên chỉ dùng một thành công lực, nhưng không ngờ ta coi thường nàng ta. Nàng ta biến chiêu mau lẹ một kiếm vẫn tấn công một kiếm thu về đâm vào huyệt khúc trì trên tay ta. Cũng may ta thu chiêu kịp nếu không chắc cũng đã bị thương rồi. Ta muốn xem thực lực y thị ra sao, nên từ lúc đó chỉ thủ không công. Không ngờ y thị tòan ra những sát chiêu thâm độc, đánh thẳng vào các tử huyệt.”
Vô Thiền đại sư thở dài rồi nói tiếp
“Càng lúc kiếm càng nhanh, ta thấy y thị càng đánh càng phiêu dật, khí độ khó ai sánh bằng. Ta thấy nàng ta dùng mỹ nhân kiếm của U tiên cốc, nên đóan biết được một phần danh tính liền hỏi :”Cô nương, Lão nạp và U tiên cốc có thù quán gì ?”. Ta hỏi hai lần như thế, ta thủ nàng ta thì công, vẫn tuyệt nhiên không trả lời. Bổng tiếng gà gáy vang lên khắp nơi, y thị dừng tay không đánh tiếp mà lặp tức thu kiếm phóng ra cửa, thi triển khinh công chạy đi mất. Ta nhìn mã bộ đoán là Tiêu Hoa bộ pháp, đây là khinh công độc môn của U tiên công. Lúc này ta nghĩ nàng ta là người của U tiên cốc thật rồi”
“U tiên Cốc hành sự kỳ bí, không rõ là có mục đích gì ?” Vô Lượng đại sư nói
“Thì ra sư phụ đã biết thân thế của cô ả, vậy sao sư phụ không một chiêu mà thu thập ả U Tiên cốc này luôn” Lang Phụng Nhân nhìn sư phụ khó hiểu.
“A di đà phật, người xuất gia lấy từ bi làm gốc với lại ta cũng đang có ý định muốn tìm hiểu thân thế của nữ nhân kia nên mới nhường y tám phần, đồng thời cũng xem U Linh Cốc sẽ giở trò gì tiếp theo”
“Không ngờ sư phụ rộng lượng lại trí thâm quản đại như vậy, con thật là nể phục” Lang Phụng Nhân mồm miệng nhanh nhảu.
“Thằng nhóc con này, ta cứ nghĩ ngươi ngốc, không ngờ miệng như bôi mỡ thế này. Thôi, chúng ta xuất phát đi thôi” Vô Lượng Đại sư cười nói.
“Vâng ạ”
Cả ba nhắm hướng Bắc mà tiến. Giữa đường, Phụng Nhân hết sức hầu hạ hai vị Sư phụ sư thúc chu đáo, làm cho hai vị đại sư cũng cảm thấy vui lòng. Đường đến vực tử vong tương đối dễ đi, chỉ là Vực Tử Vong nằm cách kinh thành khá xa, đi ngựa thì hơn một ngày, đi bộ thì phải ba ngày.
Vực Tử Vong ngày xưa là một đại huyệt mộ, bên dưới vực sâu không thấy đáy. Đứng bên bờ vực đôi khi còn nghe được những âm thanh như ma khóc quỷ hờn. Vực Tử Vong này nghe giang hồ đồn đại là một mộ huyệt của một vị Vua đời Đường nhưng vua nào thì chẳng ai biết, tất cả chỉ là suy đóan. Nếu nó có tồn tại đến bây giờ thì chắc bên trong mộ cũng không còn gì vì là Đại Lăng thì khó có thể nào không qua khỏi mắt của những Mô Kim hiệu úy. [Trộm mộ]
Ba thầy trò Phụng Nhân đi đã được hơn bốn canh giờ, mặt trời đã lên đến đỉnh. Vô Thiền Đại sư thấy sắc mặt y mệt mõi, xem chừng đã cố gắng hết mình rồi, nên Đại Sư quyết định ngồi nghĩ ngơi. Phía trước họ là một rừng trúc, thân cây nào đường kính cũng to bằng miệng cái chén, xanh mướt một màu. Phụng Nhân ngồi xuống, hơi thở trầm trọng rõ ràng là rất mệt nhưng y cũng thều thào nói :
“Đa tạ hai vị sư phụ sư thúc, đi tiếp thì chắc con chết mất”
Y nằm dưới gốc cây, ngửa đầu lên thì chợt thất kinh la hoảng. Vô Lượng Vô Thiền hai vị không biết chuyện gì, liền hướng theo ánh mắt y thì thấy một tử thi bị treo cổ trên cây. Đó là một đại hán thân thể to lớn, gương mặt còn lưu lại sự kinh dị trước khi chết. Tòan thân bị buộc vào thân cây. Cổ thì bị thòng lọng xiết chặc. Tròng mắt lộn ngược, tuy nhiên lưỡi thì bị người ta cắt đi rồi, máu me còn dính đầy cả họng. Trông khủng khiếp vô cùng.
Phụng Nhân thấy cảnh tượng đó cũng bất thần run sợ. Còn hai vị đại sư thì đang không hiểu kẻ ác nhân nào ra tay độc ác như vậy :
“A di đà Phật, thiện tai thiện tai, chuyện này càng lúc càng cổ quái. Người treo trên cây chính là vị đại hán cầm thanh đại đao ngồi ở Phượng Hòang Lâu với chúng ta ngày hôm qua. Phụng Nhân, trèo lên gỡ thi thể y xuống rồi chôn cất cho tử tế” Vô Lượng đại sư nói
Lần này thật làm khó cho Phụng Nhân, y đang sợ xanh mặt xanh mày thì còn đâu đảm khí mà trèo lên gỡ xác. Phụng Nhân răng đánh vào nhau bảo :
“Sư thúc, con… con thực sự không dám, nhìn mặt y trông kinh dị thế nào”
“Ngươi thật là làm ta thất vọng” Vô Lựơng đại sư thở dài.
Hai chữ thất vọng rõ ràng là đánh thẳng vào mặt Phụng Nhân. Bất chợt, y khơi gợi ngạo khí. Liền hít dài nói lại :
“Sư thúc, con sẽ leo lên”
Vô Lượng đại sư thầm cừơi rồi liếc nhìn Vô Thiền đại sư cũng thấy đang nhìn mình gật gù mỉm cười.
Cố gắng lắm thì Phụng Nhân mới trèo lên được chổ buộc xác. Y nghĩ thầm “Chổ cao thế này, làm sao mà vác được một người thân hình to lớn thế này lên được cơ chứ, mới theo sư phụ chưa tới hai ngày mà đã thấy được bao nhiêu chuyện quái dị, giang hồ thật là nơi ghê sợ”. Vừa nghĩ y vừa dùng trủy thủ cắt đứt hai sợi dây thừng đang buộc xác vào cây rồi cắt luôn sợi dây thòng lọng.
Dây đứt là xác rơi.
Vô Thiền đại sư bên dưới dùng xảo kình đỡ lấy xác chết, đặt cho nằm lại ngay ngắn. Phụng Nhân nhìn thấy sư phụ như vậy thì lại càng nghĩ :”Sư phụ thân hình nhỏ hơn hẳn tên đại hán này, mà sao lại từ dưới đó đỡ được cái xác nặng nề rơi xuống như vậy, chẳng lẽ người học võ công đều lợi hại thế sao” Nghĩ rồi y cảm thấy hưng phấn. Bổng sát niệm nỗi lên “Ta mà có võ công rồi, ta sẽ giết sạch những tên đã đánh đập ta. Không, ta phải hành hạ bọn chúng như bọn chúng đã từng hành hạ ta, phải cho chúng nếm mùi thống khổ từ từ rồi mới giết chúng. Ta phải học võ công”.
Vô Lượng Đại sư vẫn chăm chú nhìn Phụng Nhân nãy giờ. Giờ thấy sát khí ẩn hiện trên khuông mặt Phụng Nhân thì thấy khó hiểu. Nhưng đột nhiên Vô Lượng Đại sư lộ ra dị quang, Y thấy trên cây phía sau tử thi có khắc :
“Bước Tiếp mạng Vong”
hình khắc mạnh mẽ, nét chữ tàn độc. Y liền gọi Vô Thiền đến xem.
Bấy giờ, Phụng Nhân đã trèo xuống tới đất, y nhìn Vô Lượng Đại sư mỉm cừơi, sát khí đã tiêu tan.
“Ngươi mau đào một cái huyện, chôn thi thể xuống” Vô Lượng đại sư ra lệnh. Sau đó y quay sang bàn tính gì đó với Vô Thiền đại sư
Phụng Nhân dạ một tiếng rồi nhanh chóng đào bắt đầu đào một cái huyệt. Đất tơi xốp nên việc đào huyệt cũng nhanh chóng. Vừa định đặt xác xuống vực thì nghe tiếng vó ngựa tiến đến. Phụng Nhân nhìn lại thì đã thấy một người cưỡi một con hắc mã, thân mặt đạo bào, lưng mang trường kiếm, mục quang có thần. Chỉ nghe hai vị Vô Thiền Vô Lượng nói:
“Ra là Chu Linh hiền đệ”
Người đó xuống ngựa, thi lễ với hai vị Đại sư.
“Kính chào hai vị”
“Không ngờ lại gặp huynh đệ ở đây, chẳng biết có phải Thiên Trùng Cung cử đệ đi Quần Anh hội ?” Vô Thiền đại sư hỏi.
“Vâng, nay gặp hai vị ở đây đệ có chuyện muốn nói” Nói rồi y nhìn sang phía Phụng Nhân đang lắp lại cái mộ.
Thấy được mục quang của y Vô Lượng đại sư hiểu ngay là y cẩn mật. Liền nói :
“Không phải người ngoài đâu, mà là đồ đệ của sư huynh ta vừa thu nạp đó”
“Phải đó, đệ cứ nói đi”
“Phụng Nhân, đến đây hành lễ với Chu thúc thúc” Vô Lượng đại sư quay lại gọi Phụng Nhân. Y nhanh nhảu chạy tới kính cẩn hành lễ
“Bái Kiến Chu thúc thúc ạ”
Chu Linh nhìn Phụng Nhân cũng thầm khen ngợi trong bụng :”Thằng nhóc mặt mày khôi ngô tuấn tú thật, nhưng quái lạ… sao người nó vô cơ lại phát ra một làn sát khí như mây khói, lúc ẩn lúc hiện, mà sát khí này không như những sát khi mà người ta tích tụ qua chém giết giang hồ, mà do từ nhỏ đã có rồi, tuy mỏnh manh nhưng mà vô cùng vô tận. Thật là kì lạ”.
“Chúng ta ngồi xuống nghe Chu đệ nói nào”
*****
Chu Linh là một trong tứ bảo Thiên Trùng Cung. Võ Công vào hạng xuất sắc nhất, được sư phụ y là Triệu Phong Tòan giao cho nhiệm vụ tham dự Quần Anh hội. Sư phụ y muốn đích thân mình đi nhưng vì đang trong thời gian bế quan luyện công nên không thể ra ngoài, chỉ có thể truyền khẩu dụ. Trên đường đi, y cũng gặp không ít chuyện cổ quái.
Một lần y đang bên bờ suối nghĩ chân thì không rõ từ thượng nguồn trôi xuống một chiếc xuồng lá, bên trên là một tử thi phơi bụng. Trên bụng bị người ta dùng dao rạch lên thành chữ.
“Bước tiếp mạng vong”
Bất ngờ từ trong tử thi lúc nhúc những con dòi mọt từ thất khiếu trào ra. Chúng xử lý cái xác một cách nhanh chóng, chưa tới tàn nén nhang thì cái xác đã phình lên rồi vỡ ra. Bên trong là những con dòi tròn lủng đang ngọ ngọe. Cảnh tượng khiếp đảm ghê người. Chu Linh lăn lộn giang hồ hơn chục năm có nghe nói qua trùng thụât của Thánh Dược Giáo, tà môn không thể tưởng, nhưng chưa hề nghe thấy việc lấy xác người làm trùng dẫn [ làm vào việc nuôi trùng ]. Không lẽ đây là việc của Thánh Dược Giáo. Y lên ngựa, mau chóng tiến đến Quần Anh Hội. Trên đường thì gặp ba thầy trò Phụng Nhân.
*****
“Đệ nhìn lên cái cây phía sau ta, có phải những chữ đệ nói không ?” Vô Lượng đại sư nói
Chu Linh ngước nhìn lên cây, lộ rõ dị quang. Nói : “Đúng, chính xác lã những chữ như vậy, chuyện này càng ngày càng cổ quái, đệ thấy có gì không ổn”
“Ta cũng thấy vậy, chắc Triệu tiền bối cũng đã nói với đệ sự việc đến Quần Anh hội kỳ này chứ ?” Vô Thiền đại sư hỏi.
“Có phải là … Tiêu trừ tam đại ma đạo” Chu Linh nói nhỏ
Vô Thiền Đại sư khẽ gật đầu.
Suốt hơn nữa thế kỷ qua, hắc bạch phân tranh. Người chết vô số, hắc bạch lưỡng đạo thương vong không ích. Nhớ lại hai năm trước, Ưng Trảo môn ở Châu Thành trong một đêm tám mươi người bị giết sạch, chó gà không tha. Bạch đạo phẫn nộ cho rằng hành động độc ác này chỉ có thể là Hắc đạo làm ra. Nên bí mật gữi thư cho các đại bang phái đương thời : Kim lăng tự, Thiên Trùng cung, Bích Dao bang, Khấu Bạch Môn[*]. Cùng lập ra kế họach cho kì Quần Anh hội lần này, ra tay tiêu diệt tòan bộ thủ lĩnh của hắc đạo. Thành công thì hắc đạo như rắn mất đầu, thu thập vô cùng dễ dàng. Chuyện này, lúc đó chỉ có bốn người biết, đều là bang chủ, môn chủ của tứ đại phái. Nay có thêm hai người biết là Vô Lượng đại sư cùng Chu Linh, được sư phụ giao phó.
Vô Thiền đại sư bổng dưng im lặng, vẽ ra trên đất bốn chữ :”Trên cây có người”
Chu Linh cũng đã nhận thấy cũng viết xuống đất :”Thổ nạp bình ổn, võ công không tầm thường”
Vô Lượng đại sư bỗng mục quang ngang dọc, cũng âm thầm viết :”Chúng ta bị bao vây”
Phụng Nhân không biết chữ nhưng thấy ba vị tiền bối đều im lặng, cơ hồ có chuyện kinh khủng sắp xảy ra cũng im lặng không dám lên tiếng.
Ba người nhất thời không di chuyển, viết lên đất để bàn tính kế họach đối phó.
Vô Thiền đại sư viết :
“Chu Linh bảo vệ Phụng Nhân, Ta và sư đệ sẽ giải quyết”
Nói rồi cả ba nhìn nhau gật đầu, đồng lọat đứng lên. Chu Linh phóng tới ôm lấy Phụng Nhân, trong tay liền phóng ra bốn mũi ám khí lên cây. Lập tức, một hắc y nhân rơi xuống. Sau đó từ trên cách cây cao đều có các hắc y nhân đáp xuống, rút kiếm lao tới. Một tên phóng kiếm đâm vào Phụng Nhân.
Chu Linh thấy thế liền rút kiếm chém ngang, gạt mũi kiếm đối phương sang một bên rồi cũng nhanh chóng đâm luôn vào người hắc y nhân đó, làm hắn chết ngay lập tức. Vừa thu kiếm về thì phía sau kiếm khí đã tới, Chu Linh như có mắt phía, quay ngựơc tay đỡ kiếm. Tay trái nắm lấy vai Phụng Nhân, xoay một vòng rồi đâm vào huyệt trung phủ của hắc y nhân, mũi kiếm ngập sâu ba tấc máu phun ra xối xã. Liếc sai hai vị đại sư thì thấy cũng chưa có gì nguy cấp. Một tên hắc y nhân đâm kiếm vào dưới nách Vô Thiền đại sư liền bị Đại sư dùng chiêu Hàn Ma chưởng đánh cho văng đi.
Chu Linh vẫn tiếp tục vừa bảo về Phụng Nhân, vừa phải trứơc sau tiếp chiến hai hắc y nhân. Vừa giết một tên thì tên khác lao vào. Chu Linh lia kiếm giết sạch ba tên đứng trước mặt, quay người đâm liên típ hai phát giết luôn hai tên.
Bổng một hương thơm ngạt ngào lan khắp rừng.
Một cô nương mặt áo tím gương mặt lạnh lùng nhưng diễm lệ, lưng đeo song kiếm, thân pháp như gió lao tới Chu Linh. Song kiếm huy động, người chưa tới mà kiếm kình đã rát mặt. Chu Linh ngưng thần đón địch. Nữ nhân áo tím kia nghiên người dáng vẽ thướt tha uyển chuyển, y phục trên người nữa kín nữa hở làm lộ ra những phần da trắng muốt như ngọc. Y thị hai tay hai kiếm, đan xen nhau tạo thành kiếm võng mưa gió không lọt, trùm lên Chu Linh.
Chu Linh là tứ bảo của Thiên Trùng Cung, tất nhiên không phải vừa. Liền dùng chiêu, “Thiên hạ quy tụ” trả đòn. Thiên hạ quy tụ lấy sức mạnh thiên nhiên cỏ cây cũng thành kiếm, tạo thành mà rừng kiếm dưới chân nữ nhân kia, một kiếm mà biến hóa đa đoan.
Luồn qua lách lại phá vỡ kiếm võng của nữ nhân. Y lại tiếp thêm một chiêu “Phượng vĩ cuồng phong”, xoay người hóa thành một lốc kiếm, mũi kiếm như hóa thành trăm kiếm tứ phía, trứơc sau phải trái tiến công. Nữ nhân kia liền thi triễn kinh công nhảy về sau, rồi uốn éo thân người khiêu gợi như say rượu, gương mặt hiện rõ mục quang như gợi tình, song kiếm như hai tay múa lên hoa mỹ vô cùng nhưng lại nhằm vào những đại tử huyệt.
“Mỹ Nhân kiếm, Quý Phi say rượu[*2], chẳng lẽ đây là người của U Tiên Cốc”
Toàn bộ đại huyện phía trên của Chu Linh đều bị đe đọa, y đành thu kiếm dùng chiêu Càn Khôn luân, xoay kiếm thành một vòng tròn phá vỡ kiếm khí đang đe dọa tử huyệt. Rồi nữ nhân kia đột nhiên mặt lạnh như tiền, đứng trên một chân cong người hướng mũi kiếm xuống hạ bàn Chu Linh, thân thể phiêu bồng hệt như đang múa.
Chu Linh thấy chiêu số kì ảo đành nhảy lên né kiếm, nhưng vẫn bị kiếm ảnh bám sát. Y đang trên không, đành dùng chiêu “Thiên Thượng hạ phàm”, xoay người hướng kiếm xuống đất múa kiếm tạo thành một trường ánh sáng lấp lánh bao trùm lấy nữ nhân kia. Nữ nhân kia một chân một kiếm chống xuống đất, kiếm còn lại chỉa thẳng lên đối phó với Chu Linh. Kiếm kình mãnh như tơ nhưng sắc bén kinh nhân, luồn lách tát vào mặt làm Chu Linh đau rát. Nữ Nhân kia thu kiếm, thân thể yểu điệu thóat ra khỏi luồn kiếm quang.
Chu Linh đột nhiên thấy gương mặt nữ nhân kia hiện lên nét sầu khổ, thấy y thị thở dài não nùng thu kiếm làm thế thủ. Đôi mắt long lanh như muốn khóc nhìn quanh như nghe thấy thứ gì lạ. Y định hạ kiếm lưu tình đột nhiên nghe
Vô Thiền đại sư lên tiếng :
“Phượng Cầu Hòang Văn Quân sầu khổ [*3] trong mỹ nhân kiếm, đừng bị mắc lừa”
Chu Linh Đột nhiên nhớ tới điển tích Trác Văn Quân nghe thấy tiếng đàn tuyệt chiêu của Trường Khanh bên bến đò. Không ngờ điển tích này lại hóa thành một chiêu mị dị, đánh lừa người ta như vậy, thật là khó lường. Chu Linh định thần xem y thị đình giở trò gì tiếp thì đột nhiên từ tư thế sầu khổ y thị lóe lên dị quang, lao đến Chu Linh. Hai kiếm như rắn quấn lấy nhau, Chu Linh ngưng thần tiếp chiến liền bị mục quang của y thị như có sức mê hoặc kinh người, chăm chú không thôi. Ngay lập tức bị đâm ngay vào bụng. Chu Linh võ công cao cường kiếm vừa chạm da thì thần tình cũng trở lại, nhảy ngửa ra sau. Tuy bị đâm không sau nhưng cũng khiến y một phen khiếp đảm. “Con yêu nữ này thật là tà môn, ánh mắt như mê thuật, thế thì ta thủ hạ bất dung tình.”.
Nói rồi y quyết tâm thu thập nữ nhân này nên võ công chân thật bộc lộ. Hướng kiếm đâm vào cổ nữ nhân kia, thân pháp nhanh hơn gió, qua lại chưa tới chục chiêu nữ nhân kia rõ ràng đã bị kiếm khí của Chu Linh cho vào bí thế. Y thị định bỏ chạy thì lập tức bị Chu Linh khống chế, đành đứng im không trả đòn nữa.
Lúc này thì hai vị Đại sư cũng đã giải quyết xong hơn ba chục tên hắc y, đều đánh cho bất tỉnh chứ chưa chết. Hai vị đại sư tiến đến chấp tay hỏi nữ nhân kia :
“Cô Nương, bọn ta đã làm gì kết óan với U tiên cốc sao ?”
“hừm” Nữ Nhân vẫn mặt lạnh như tiền.
“Chúng tôi đành đắt tội” Chu Linh nói xong liền lấy dây rừng cột hai tay y thị ra phía sau. Nhưng y vừa tiến đến liền bị phản kích
“Ngươi mà đụng vào ta thì ta lập tức cắn lưỡi chết ngay” Nữ nhân này độ khoảng ngòai hai mươi, mi thanh mục tú. Giọng nói cũng như chim oanh. Chu Linh lúc này mặt không lộ sắc thái, mắt hiện sát khí bừng bừng, y nói :
“Ngươi cắn đi, ngươi chết rồi thì ta cũng sẽ lăng nhục thân thể nhà ngươi, cho chết không toàn thây”
Nữ nhân tỏ ra bất ngờ, y thị không thể tin rằng một Đạo nhân đã ngòai bốn mươi mà lại có thể nói như vậy. Còn hai người Vô Lựơng Vô Thiền Đại sư lại mỉm cười tiếu ý. Hai người vốn đã quen biết Chu Linh từ lâu, trước khi y được Triệu tiền bối nhận làm đệ tử. Sánh tuổi tác thì hai vị Đại sư lớn hơn Chu Linh đến ba bốn con giáp, nhưng tính tình hào sảng nên vẫn xưng huynh gọi đệ như thường. Hai người quá rõ cái mánh hù trẻ con này của y, nên cũng không lấy gì ngạc nhiên.
“Ngươi… Ngươi là tên đạo sĩ thối tha, ngươi hãy một kiếm đâm chết ta đi”
Chu Linh không thèm đáp lại, lấy trong túi ra một cái khăn lớn, vo tròn lại rồi tiến đến. Nữ Nhân kia không hiểu y định làm gì thì bàn tay đã bị y ngắt cho đau điến. Y thị la lên thì liền bị nhét khăn vào mồm, hai tay liền bị khống chế, bẻ ngược ra sau rồi trói lại. Nói thì lâu nhưng sự việc Chu Linh làm thì diễn ra chưa tới năm giây.
“Cho ngươi biết chút bản lĩnh của ta, con nha đầu”
Nữ nhân kia ánh mắt căm hờn nhìn Chu Linh, cắn răng mà khóc, gương mặt trắng ngần nay đã đỏ ửng, hai dòng lệ lăng dài. Chu Linh và hai vị Đại sư nhìn cảnh đó cũng động lòng, đành đưa tay điểm huyệt, phong tỏa các mạch đạo. Tạm thời y thị vẫn như người bình thường nhưng chỉ là không thể thi triển võ công. Chu Linh nói với y thị :
“Ta lấy khăn ra, ngươi phải nín khóc và không được la lối. nghe rõ chưa”
Nữ nhân kia điệu bộ như trẻ con, ngoan ngõan gật đầu. Chu Linh thấy thế liền rút khăn ra. Lập tức y thị ngồi bệt xuống đất, khóc nức nỡ. Chu Linh tức giận, nhét lại giẻ vào mồm y thị rồi mắng :
“Con nha đầu, không biết tốt xấu. Ta thấy ngươi xinh xắn đáng yêu, cũng tám phần hảo cảm, định cho ngươi thỏai mái một chút không ngờ ngươi không biết điều còn khóc rống lên”
“Chu đệ, bình tĩnh” Vô Lượng đại sư nói khẽ rồi y tiến đến bên nữ nhân ngồi khóc.
“Tiểu Cô Nương, chúng tôi hứa sẽ không làm hại cô nương, nhưng cô nương cũng hãy hợp tác. Khi nào sự việc rõ ràng chúng tôi sẽ thả cô nương ra, cô nương có chịu không ?”
Lần này y thị lại gật đầu. Vô Lượng đại sư rút lấy khăn bịt miệng. Y thị vẫn khóc nức nỡ, nhưng không còn lớn như khi nãy. Vô Lượng đại sư nhìn y thị khóc liền móc ra một cái khăn sạch, đưa lên lau nước mắt cho y thị:
“Tiểu Cô nương, nín đi, cô tên họ là gì ? Vì sao lại muốn thích…” Vô Lượng đại sư chưa kịp nói tới chữ sát thì nữ nhân kia vừa khóc vừa nói :
“Lần này thì ta đi thật rồi, đi thật rồi”
Vô Lượng đại sư lấy làm khó hiểu, liền hỏi :
“Tiểu Cô nương bình tĩnh, cô nương đi đâu”
“Đi chết chứ còn đi đâu nữa, lần này ta gặp Diêm Vương thật rồi” Nữ nhân thều thào trong nước mắt. Vô Lượng không hiểu chuyện gì xảy ra quay nhìn hai người Chu Linh và Vô Thiền đại sư. Cả hai cũng đều nhún vai không hiểu, nhưng bất chợt đại sư lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
“Phụng Nhân, thằng nhóc đó đâu rồi ?”
“Chết thật, lo mãi đấu với con nha đầu này, đệ quên mất thằng nhóc” Chu Linh hối hả quay nhìn trước sau.
“Các vị sư phụ sư thúc đừng lo, con ở trên đây… nhưng… nhưng con không dám xuống”
Giọng nói Phụng Nhân phát ra từ một cây cao gần đó. Cả ba người ngước nhìn thì thấy y đang ôm một cành cây chìa ra, gương mặt cười nham nhở. Chu Linh dùng kinh công nhảy lên cây mang y xuống. Vô Lượng đại sư liền hỏi :
“Tên tiểu tử này, ngươi làm sao mà leo lên đó được hay thế”
“Dạ, con cũng chẳng biết, thấy cảnh chém giết ghê quá con liền hỏang hồn tìm chổ trốn, thì ngước lên cây. Nên con trèo lên luôn, còn về sau ở đó cao quá con không dám xuống, lay hoay mãi vẫn không được”
“Hừm, ngươi cũng nhanh nhẹn lắm” Vô Lượng đại sư cừơi nói.
Bốn người nhanh chóng thu xếp hành trang rời khỏi nơi này, dắt theo cả nữ nhân kia.
[*] Khấu Bạch Môn đồng thời cũng là tên một mỹ nhân Trung Hoa. Là một trong Tần Hoài Bát Diễm thời Minh mạt Thanh sơ :" Phong lưu nữ hiệp Khấu Bạch Môn".
[*2] Quý phi say rượu : điển tích gọi là :" Bách hoa đình". Đường huyền Tống cho Quý Phi leo cây ở Bách hoa đình. Nàng buồn rầu ghen tức, lại bộc lộ tính lẳng lơ, dùng rượu giải sầu. 3 ly đã say, liền ưỡn ẹo múa khiêu gợi trước thái giám là Cao lực sĩ. Nhưng như vậy lại càng khiến nàng thêm phần "hot".
[*3] Phượng Cầu Hoàng, Văn Quân sầu khổ : Phượng Cầu Hoàng là một khúc đàn của Lãng tử đào hoa Tư mã Tương Như, tự Tràng Khang.
Trác Văn Quân cũng là một mỹ nhân, con gái của Trác Vương Tôn, Tri huyện Lâm Cùng. Tràng Khang biết thế liền có ý định chọc ghẹo, liền đánh bài Phượng Cầu Hoàng [Chim Phượng trống tìm chim Phượng mái, ngày xưa Phượng Hoàng là chỉ 1 đôi, con trống là Phượng, con mái là Hoàng]. Lúc này Văn Quân đang tang chồng, nghe tiếng đàn cầm lòng không nỗi, vừa sầu khổ vì chồng vừa mất lại rạo rực trong lòng khi nghe bài Phượng Cầu Hoàng. Đang đêm bỏ nhà theo trai. :))
*Mỹ Nhân kiếm dựa trên Mỹ Nhân quyền của Kim gia gia
:0 (12)::0 (12):
|