Má»™c VÄ©nh Hiệt bá»—ng phát hiện, chÃnh mình là ngưá»i may mắn nhất, đồng thá»i cÅ©ng là ngươi xui xẻo nhất thế giá»›i, không, không thể tÃnh là ngưá»i được, phải là u hồn má»›i đúng! Vốn là , Má»™c VÄ©nh Hiệt vừa tiến và o xã há»™i, từ má»™t sinh viên đại há»c đơn thuần, bá»—ng chốc tiến bước và o xã há»™i, tìm được công tác đầu tiên, cÅ©ng hiểu được đắng cay chua ngá»t cá»§a xã há»™i xô bồ trước mắt, biết được mặt ẩn đằng sau vinh quang cá»§a thà nh công, hết thảy, Ä‘á»u tá»± nhiên như váºy, vì nhân sinh mà phấn đấu.
Cho đến má»™t ngà y, sau khi tan ca, hắn nghỉ tạm trong má»™t nhà nghỉ, vừa chợp mắt, đầu như bị thứ gì Ä‘áºp mạnh váºy.
Oanh! Äại não bá»—ng như muốn nổ tung, má»™t khắc nà y, hắn đầy Ä‘au khổ phát hiện ra, mình không thể kiểm soát thân thể, ý thức dần dần trở nên mÆ¡ hồ. Má»™t khắc nà y, Má»™c VÄ©nh Hiệt chán nản phát hiện chÃnh mình hình như sắp chết, nhưng cÅ©ng má»™t khắc nà y, kỳ tÃch phát sinh, khi còn nhá», ông ná»™i trong má»™t lần Ä‘i đạo quán cầu phúc cho hắn, có mua vá» má»™t miếng ngá»c nhá», miếng ngá»c nà y bá»—ng phát ra ánh lục quang nhà n nhạt.
Miếng ngá»c nà y, nhìn qua chất ngá»c cÅ©ng biết là hà ng cấp thấp, nhưng vì đây là món quà duy nhất cá»§a ông ná»™i hắn tặng, nên hắn vẫn Ä‘eo bên ngưá»i, sau khi miếng ngá»c phát sáng, cuối cùng ý thá»±c Má»™c VÄ©nh Hiệt dần dần thanh tỉnh, “ba!â€, miếng ngá»c bá»—ng hóa thà nh từng hạt bụi ngá»c nhá», phiêu đãng trong không trung.
Nhưng là , lúc nà y, Má»™c VÄ©nh Hiệt cÅ©ng không để ý đến ngá»c bá»™i kia nữa, bởi vì, má»™t khắc nà y, Má»™c VÄ©nh Hiệt kỳ lạ phát hiện, trong trà nhá»› cá»§a hắn, bá»—ng nhiên nhiá»u thêm má»™t luồng ký ức, hÆ¡n nữa còn vô cùng nhiá»u, là m cho hắn Ä‘au đến muốn ngất Ä‘i. Tuy Ä‘au đớn như váºy, nhưng giá» phút nà y, Má»™c HÄ©nh Việt lại mừng như Ä‘iên, hóa ra, má»™t khắc vừa rồi, Má»™c VÄ©nh Hiệt suýt bị Ä‘oạt xá, nhưng may mà , chẳng những tránh được má»™t kiếp, mà còn cắn ngược lại đối phương.
Äó là má»™t tu giả Äá»™ Kiếp kỳ trong giai Ä‘oạn độ kiếp, vốn là , hắn ngạnh kháng độ kiếp trên Há»a tinh, nÆ¡i đó Ãt ngưá»i, khi độ kiếp cÅ©ng không bị quấy nhiá»…u, nhưng là trong lúc độ kiếp, hắn đột nhiên đầy kinh hãi phát hiện, vốn chỉ có bốn mươi chÃn đợt thiên kiếp, giá» lại mạc danh kỳ diệu hóa thà nh sáu mươi chÃn đợt, sau má»™t đợt thiên kiếp già y vò, rốt cuá»™c hắn không chống đỡ được nữa, bị má»™t tia thiên kiếp đánh tan nhục thân. Sau cùng, nguyên anh như kỳ tÃch chạy thoát, lao vá» hướng tinh cầu gần nhất, lúc nà y, nguyên anh yếu đến cá»±c Ä‘iểm, nhưng để Ä‘oạt xá cá»§a phà m nhân vẫn là dư sức, đương nhiên, thân thể bị Ä‘oạt xá cÅ©ng phải tốt chút, nếu là ông già trẻ nhá» thì coi như xong, hÆ¡n nữa nhìn thấy Má»™c VÄ©nh Hiệt Ä‘ang buông lá»ng ngá»§ say, hắn hoà n toà n không chút lo lắng sẽ gặp trở ngại.
ChÃnh là , trong nháy mắt, hắn tiến và o thân thể Má»™c VÄ©nh Hiệt. Vốn, hết thảy Ä‘á»u thuáºn lợi, Má»™c VÄ©nh Hiệt cÅ©ng từ từ mất Ä‘i ý thức, chỉ cần qua má»™t hồi nà y, thân thể nà y sẽ thuá»™c vá» hắn. Nhưng má»™t khắc nà y, nguyên anh buồn bá»±c cùng sợ hãi phát hiện khi Má»™c VÄ©nh Hiệt chịu uy hiếp từ hắn, má»™t phòng ngá»± phù cấp thấp bá»—ng chốc xuất hiện, mụ nó nữa, hiện tại, nguyên anh Ä‘au lòng đến ná»—i muốn tá»± sát. Tấm phòng ngá»± phù nà y quá thô sÆ¡, quá rác rưởi, nhưng má»™t khắc nà y, nó lại hóa thà nh bùa đòi mạng hắn, chẳng lẽ chÃnh mình, má»™t tu chân đại sư, lại chết vì má»™t tấm phù rác rưởi?
Nguyên anh không cam tâm, liá»u mạng thi triển má»™t tia lá»±c lượng cuối cùng để chống cá»±, nhưng là , lúc nà y hắn không có nhục thân, lại yếu đến cá»±c Ä‘iểm, cuối cùng chỉ có thể tiêu tán trong hư vô, dù sao trước khi chết, hắn cÅ©ng kịp phá há»§y tấm phù rác rưởi đã kết liá»…u hắn, có lẽ cÅ©ng tìm vá» má»™t chút an á»§i Ä‘i!
Mà má»™t khắc nà y, Má»™c VÄ©nh Hiệt cÅ©ng Ä‘oạt lại quyá»n khống chế thân thể , tu chân, là danh từ xa xôi biết bao, chỉ trong tiểu thuyết má»›i nghe đến, không ngá» lại tá»± động tiến đến phÃa mình, chẳng nhẽ, chÃnh mình có tiên duyên?
Má»™c VÄ©nh Hiệt thầm kÃch động, bởi hắn phát hiện, tất cả ký ức cá»§a vị đại sư tu giả kia vẫn lưu lại trong đầu hắn, lúc nà y, nhìn vá» phÃa ngá»c bá»™i nát vụn, Má»™c VÄ©nh Hiệt thầm tạ Æ¡n trá»i đất, cÅ©ng may, mưá»i mấy năm nay mình luôn Ä‘eo nó, dù cho chÃnh mình không biết, nhưng ngá»c bá»™i kia theo thá»i gian dà i tiếp xúc, sinh ra má»™t tia liên hệ vá»›i bản thân, nhá» váºy lần nà y má»›i có thể xuất hiện đúng lúc nguy hiểm, ngăn cản ngoại lá»±c, nếu không hôm nay mình thảm rồi!
Thu tháºp tâm tình há»—n loạn, Má»™c VÄ©nh Hiệt láºp tức lấy ra Ä‘iện thoại, gá»i đến công ty xin nghỉ phép má»™t tháng. Lượng ký ức nà y vô cùng lá»›n, hắn phải chỉnh lý hai mươi sáu ngà y má»› cá»i như là chỉnh lý hoà n toà n. Tâm lý không khá»i sục sôi, tu chân, trưá»ng sinh bất tá», thá» cùng trá»i đất, phiên giang đà o hải, bao nhiêu danh tá»± hư ảo bá»—ng chốc hiện ra trước mắt hắn, hay, phi thưá»ng hay!
Bởi thế, ngà y thứ hai, Má»™c VÄ©nh Hiệt nhanh chóng chạy đến công ty, là m thá»§ tục xin nghỉ việc, bắt đầu kiếp sống tu chân cá»§a hắn. Khi bắt đầu tu đạo, hắn má»›i phát hiện, con đưá»ng tu đạo cÅ©ng không đơn giản, tuy nói có ký ức cá»§a má»™t Ä‘á»i tu chân đại sư, nhưng là trên con đưá»ng tu luyện, vẫn gặp phải rất nhiá»u vấn đỠchỉ có thể tá»± mình lý giải, chỉ có thể cháºm rãi mò mẫm, nhưng đây còn chưa phải là điá»u khó khắn nhất, khiến cho Má»™c VÄ©nh Hiệt Ä‘au đầu nhất lại là linh khà trên địa cầu đã đến mức cạn kiệt, tháºm chà thiếu thốn đến biến thái, tháºm chÃ, theo ký ức cá»§a vị tu chân đại sư, lượng linh khà trên địa cầu chỉ bằng má»™t phần trăm so vá»›i những tinh cầu tu chân.
Äiá»u nà y khiến cho Má»™c VÄ©nh Hiệt vô cùng Ä‘au đầu, dù sao, cÆ¡ sở tu luyện là luyện tinh hóa khÃ, yêu cầu linh khà rất cao, đây cÅ©ng là lý do vì sao hắn tu luyện cháºm hÆ¡n và i lần so vá»›i trà nhá»› cá»§a vị tu chân đại sư. Chẳng qua, việc là m Má»™c VÄ©nh Hiệt Ä‘au đầu không chỉ có như váºy, tu chân giả yêu cầu ngoại váºt rất nhiá»u, cÆ¡ sở gồm tà i, lữ, pháp, địa <tiá»n tà i, bằng hữu, pháp thuáºt, địa Ä‘iểm>, tuy Má»™c VÄ©nh Hiệt còn trong giai Ä‘oạn sÆ¡ bá»™ tu chân giả, cÅ©ng không cần dùng nhiá»u đến thế, nhưng tà i lá»±c vẫn là không thể thiếu, bởi vì trong địa cầu thiếu thốn linh khà nà y, cần má»™t lượng lá»›n dược liệu trân quý,
Má»™c VÄ©nh Hiệt muốn bán Ä‘i tất cả gia sản cá»§a mình, thu mua dược liệu phục vụ tu luyện, nhưng là suy Ä‘i nghÄ© lại má»›i phát hiện là m như váºy hết sức ngu xuẩn, như đánh cá ao cạn váºy, bởi vì tÃnh sÆ¡ bá»™ tà i sản bản thân, tÃnh ra, số tiá»n còm kia còn chưa đủ mua má»™t phần trăm nguyên liệu giúp hắn trúc cÆ¡, bản thân má»›i Ä‘i là m chưa được bao lâu, thêm chút tà i sản tổ tiên lưu lại, như váºy mà muốn thà nh công trúc cÆ¡, chỉ là kẻ mÆ¡ nói má»™ng mà thôi!
CÅ©ng không thể Ä‘i cướp được, chÃnh mình có ký ức cá»§a má»™t vị tu giả Äá»™ Kiếp kỳ, chỉ cần đủ thá»i gian, chÃnh mình sẽ trở thà nh má»™t vị thần tiên cưá»ng đại, nhưng là , cần có thá»i gian, hiện tại hắn vẫn là thư sinh hay tay trói gà không chặt. Sau cùng, Má»™t VÄ©nh Hiệt cÅ©ng nghÄ© được má»™t phương án, đó là và o là m trong má»™t viện trung y, má»™t mặt chuyên tâm tu luyện, ở trong viện trung y nà y, chẳng những có dược tà i dá»… dà ng, mà lại có má»™t phần thu nháºp, cà ng thêm hiểu dược tÃnh, cÅ©ng tốt cho việc phối dược sau nà y cá»§a bản thân, còn có cÆ¡ há»™i há»c táºp bản lÄ©nh lão sư.
Nhưng là đến viện trung y rồi, hắn má»›i buồn bá»±c phát hiện, muốn và o là m, cần có bằng cấp, Má»™t VÄ©nh Hiệt không khá»i cảm tháy ngu ngu, chẳng qua, hắn vẫn cắn chặt răng liá»u mạng há»c, bắt đầu quá trình cố gắng không ngừng nghỉ, vừa tu luyện vừa há»c táºp y thuáºt. Má»™t và i bạn há»c trước kia cá»§a hắn đến chÆ¡i nhà , nhìn thấy hắn há»c táºp y thuáºt, không tránh khá»i nhìn hắn như nhìn quái váºt, tháºt lâu sau chỉ có thể lưu lại má»™t câu: “tá»± thẹn không bằngâ€, rồi cáo từ ra vá».
Dụ hoặc trưá»ng sinh bất tá» là vô cùng lá»›n, bình thưá»ng phải há»c năm năm đại há»c y, nhưng hắn chỉ mất má»™t năm đã hoà n thà nh giáo trình. Trong quá trình nà y, hắn cÅ©ng phát hiện ra nhiá»u dược tà i trong ký ức vị tu chân đại sư không có trên địa cầu, mà dược tà i trên địa cầu cÅ©ng có nhiá»u loại không tồn tại trên các tinh cầu tu chân, lúc nà y, Má»™c VÄ©nh Hiệt triệt để mất phương hướng, như váºy tiếp tục tu luyện như nà o? Là m sao để trúc cÆ¡?
CÅ©ng may vị tu chân đại sư kia am hiểu dược tÃnh, ký ức cÅ©ng có dược tÃnh cá»§a các loại dược liệu trúc cÆ¡, bởi thế, cÅ©ng không phải là hoà n toà n chặn sạch được cá»§a Má»™c VÄ©nh Hiệt, hắn chỉ có thể dá»±a và o những dược tÃnh kia, chầm cháºm tiến hà nh thá» nghiệm, bởi thế hắn cháºm rãi mò sâu và o trong viện, cùng dần dần phát hiện khoảng chênh lệch rất lá»›n giữa giá trị và giá bán cá»§a má»™t và i loại dược tà i, tháºm chà lá»›n đến không tưởng, chẳng qua, đây cÅ©ng không phải là điá»u má»™t viện y cỡ trung có thể biết được, mà là do Má»™c VÄ©nh Hiệt dá»±a và o đủ loại thá»§ Ä‘oạn thăm dò ra.
Mà lại, Má»™t VÄ©nh Hiệt khi muốn Ä‘i há»c táºp các lão y, thì bá»—ng phát hiện, kiến thức cá»§a mấy vị lão y nà y kém xa phần ký ức trong hắn, vì váºy bá» qua không há»c nữa. Là m trong viện y má»™t năm, Má»™c VÄ©nh Hiệt liá»n rá»i Ä‘i, bởi vì hắn phát hiện, dược liệu trong đó không đủ thá»a mãn hắn, chỉ có thể Ä‘i má»™t và i viện trung y cỡ lá»›n má»›i đủ thá»a mãn, nhưng rồi hắn quyết định mở cá»a hà ng bán dược.
Như váºy, chẳng những hắn có được đại lượng dược tà i, mà còn là ngưá»i lấy đầu tiên, nên vô cùng tiện nghi, dá»±a và o kiến thức bản thân, Má»™c VÄ©nh Hiệt là m ăn phát đạt, dùng hai mươi năm phát triển, bắt đầu già u đến chảy mở. Nhưng lúc nà y, Má»™c VÄ©nh Hiệt lại bá» lại cá»a hà ng, việc nà y là m cho rất nhiá»u ngưá»i ngạc nhiên, không thể hiểu nổi. Chỉ có hắn má»›i rõ tại sao, những dược liệu hắn buôn bán cùng thu gom từ đủ loại đầu mối đã bắt đầu không thể thá»a mãn hắn, hắn chỉ có thể bán Ä‘i sản nghiệp, bắt đầu trèo đèo lá»™i suối, Ä‘i tìm dược tà i thÃch hợp cho bản thân.
CÅ©ng may, hiện tại giao thông thuáºn tiện, co xe hÆ¡i, Ä‘i từ vùng nà y sang vùng khác cÅ©ng không mất bao lâu, tìm khắp các danh sÆ¡n, cÅ©ng thuáºn tiện bái phá»ng các đại đạo quán, ở bên trong, vô số tu sÄ© không mà ng tu đạo, thấy tiá»n là mắt sáng lên, đương nhiên má»™t phần là do bá»n há» không thể tu luyện hoặc là chÃnh bản thân không tin tưởng và o tu luyện, Má»™t lòng trung trinh nà y, bản thân hắn cÅ©ng khuyết thiếu, nó là then chốt tu luyện, hắn cÅ©ng phát hiện, thá»i cổ đại, những tu giả lưu lại rất nhiá»u pháp quyết cưá»ng đại, nhưng không ngưá»i luyện thà nh, cho nên má»›i tiêu Ä‘iá»u như ngà y nay. ÄÆ°Æ¡g nhiên vượt qua các đại sÆ¡n, được đến dược tà i trên quý, dù cho bản thân không cần dùng, cÅ©ng có thể đổi lấy má»™t lượng lá»›n kim tiá»n, như váºy, cứ thế kéo dà i ba năm.
Dưới đại lượng dược tà i trợ giúp, cuối cùng, Má»™c VÄ©nh Hiệt thà nh công đả thông kinh mạch, đặt má»™t chân và o con đưá»ng tu chân. Sau khi đả thông toà n bá»™ kinh mạch, cần hình thà nh đại chu thiên, cần tìm má»™t nÆ¡i an tÄ©nh, lại linh khà sung túc, không thể bị quấy nhiá»…u để tiến hà nh, nghÄ© ngợi hồi lâu, Má»™c VÄ©nh Hiệt quyết định quay vá» Ba Thục đến sÆ¡n động linh khà nồng Ä‘áºm trước kia bản thân tìm ra, đến nÆ¡i đó đả thông đại chu thiên, đưa chân khà trong thân thể hóa thà nh tiên thiên chân khÃ, là chÃnh thức bước chân và o hà ng ngÅ© tu chân giả. Còn vá» vô số mãnh thú nÆ¡i thâm sÆ¡n cùng cốc, sá»›m từ lâu trước, hắn đã hoà n toà n không sợ hãi rồi.
Hắn dụng lục địa đằng không thuáºt, má»™t bước nhảy lên cao hÆ¡n hai mươi thước, lúc nà y thà nh quả tu đạo cá»§a hắn cÅ©ng có chút tiểu thà nh, chỉ dùng chưa đến cai canh giá», hắn tiến xâu và o thâm sÆ¡n Tứ Xuyên, có hệ thống định vị vệ tinh, Má»™c VÄ©nh Diệp căn bản không sợ lạc đưá»ng, má»™t bên phi nhanh, má»™t bên tìm kiếm dược liệu cần thiết.
Cuối cùng, trải qua ba tháng, hắn cÅ©ng tìm đủ được dược liệu cần thiết, chỉ cần tìm má»™t chá»— bế quan là không cần lo lắng gì nữa. Vừa khéo, đây cÅ©ng tÃnh là váºn khà cá»§a Má»™c VÄ©nh Diệp, trong thâm sÆ¡n Ba Thục, không ngá» lại có má»™t cái hang không lá»›n, đỡ mất công hắn chuẩn bị, láºp tức hắn quyết định bế quan.
Thá»i gian nhẹ nhà ng trôi, vừa bế quan, đã trôi qua má»™t tháng, cÅ©ng may Má»™c VÄ©nh Diệp mang đủ thá»±c váºt, thêm nữa tu luyện đã đạt tiểu thà nh, nhu cầu ăn uống cÅ©ng giảm bá»›t nhiá»u, bởi thế có thể kiên trì vượt qua má»™t tháng. Hôm nay là thá»i Ä‘iểm xuyên qua má»™t kinh mạch cuối cùng trong đại chu thiên, chỉ cần đả thông kinh mạch nà y, sẽ triệt để hình thà nh đại chu thiên.
CÅ©ng nhá» Má»™c VÄ©nh Diệp chuẩn bị đầy đủ, cÅ©ng không lâu lắm, đã gần đã thông xong, chỉ còn lại chút đưá»ng cuối cùng, má»™t cá»— chân khÃ, theo hình xoáy ốc, mãnh liệt lao vá» cuối con đưá»ng.
“Ba!â€Con đưá»ng vừa thông, chân khà trong thân thể hắn như dòng sông bị chặn hồi lâu, bá»—ng được thoát gông cùm, lồng lá»™n chạy tuần hoà n khắp thân thể, má»™t khắc nà y, Má»™c VÄ©nh Diệp vô cùng kÃch động, bước thứ nhất, đả thông đại chu thiên đã thà nh công!
Mang theo há»›n hở, hắn tỉ mỉ quan sát chân khà trong thân thể, toà n tâm đầu nháºp, hoà n toà n không để ý đến ngoại váºt, dù sao thì cho dù cá»a động có bị lở xuống, cÅ©ng không ai tiến và o quấy rối hắn.
“Oanh!â€Tất cả sụp đổ, tiếng vang lá»›n là m cho Má»™c VÄ©nh Diệp bừng tỉnh, nhìn và o vô số cá»± thạch từ trên đầu đổ xuống, đôi mắt trà n đầy không thể tin nổi, hắn bị tÃnh huống ngoà i ý muốn nà y là m buồn bá»±c đến há»™c máu, má»™t khắc trước khi cá»± thạch rÆ¡i xuống ngưá»i hắn, má»™t tia hoà ng quang chiếu và o thân thể hắn.
Tiếp theo, Má»™c VÄ©nh Diệp trở thà nh vị tu chân giả đầu tiên chết vì địa chấn! Bảy bảy bốn mươi chÃn ngà y sau, trên thân xác tan nát cá»§a hắn là linh hồn Má»™c VÄ©nh Diệp, đôi mắt đầy buồn bá»±c, lúc nà y, Má»™c VÄ©nh Diệp muốn mở miệng cảm thán, nhìn vá» thân thể má»›i hoà n thà nh đại chu thiên đã bị đá đè nát, hắn cảm giác váºn mệnh mình tháºt Ä‘en đủi, y như vị tu giả Ä‘oạt xá gặp phải miếng ngá»c bá»™i giẻ rách kia, tháºt sá»± là tìm khối Ä‘áºu hÅ© Ä‘áºp đầu chết Ä‘i cho xong!
Chết như thế nà y, nếu bị ngưá»i khác biết, tháºt sá»± là cưá»i đến chết mà , còn mÆ¡ tưởng trưá»ng sinh bất tá» gì chứ, hiện tại mạng nhá» cÅ©ng ô hô ai tai rồi! Chỉ là trước khi hắn chết, có má»™t tia hoà ng quang mang theo má»™t giá»t máu hắn phun ra, xuyên qua thân thể, tiến và o hồn phách hắn. Trong hồn phách có chứa máu tươi? Chẳng những trước kia chưa từng phát sinh mà còn là chuyện không thể xảy ra, nhưng là , má»™t khắc nà y rõ rà ng đã phát sinh, cho dù có được ký ức khổng lồ vá» tu chân giả, hắn cÅ©ng không rõ là điá»u gì xảy ra.
Nhưng là , đạo hoà ng quang nà y, Má»™c VÄ©nh Diệp căn cứ ký ức không lồ, cÅ©ng biết được má»™t hai, chỉ là không ngá», hoà ng quang nà y lại tiến và o hồn phách hắn. Hoà ng quang là gì? ChÃnh là má»™t thứ vô cùng biến thái, có thể tÃnh là tiêu hao phẩm <dùng xong là hết>, nhưng thưá»ng nhân tìm không được, lần nà y Ba Thục xảy ra địa chấn, nói trắng ra là do long mạch Hoa Hạ lệch vị, vì váºy mà tiết lá»™ chút số mệnh thiên hạ. Mà hoà ng quang chÃnh là số mệnh, số mệnh trong nháy mắt tiến và o thân thể Má»™c VÄ©nh Diệp, nếu là trong tình huống bình thưá»ng, Má»™c VÄ©nh Diệp chÃnh là đại may, chó ngáp phải ruồi, có tia số mệnh nà y, hắn là m gì Ä‘á»u thuáºn lợi, dù cho đứt tay, đứt chân, nhá» má»™t tia số mệnh nà y cÅ©ng dần dần má»c lại. Nhưng là , thân xác bị chôn sống rồi, muốn nói má»c ra thân thể má»›i thì quá Ä‘iên rồ rồi, vì váºy hắn chỉ có thể nhìn vá» phÃa thân xác nát bét dưới chân, không ngừng Ä‘au lòng.
“Äại đạo vô thượng cá»§a taâ€Má»™c VÄ©nh Diệp khóc rống lên má»™t hồi, mặc dù trong trà nhá»› tu giả, trên Ä‘á»i nà y cÅ©ng có quá»· tu, nhưng lại không có Ä‘iển tịch quá»· tu, là m cho Má»™c VÄ©nh Diệp Ä‘au lòng đến ná»—i muốn nhổ nốt giá»t máu cuối cùng trong linh hồn ra, nhưng may là còn cố nhịn xuống được.
ChÃnh lúc Má»™c VÄ©nh Diệp Ä‘ang buồn bá»±c nhất, sau lưng hắn đột nhiên vang lên má»™t thanh âm, “nên lên đưá»ng rồi!â€. Vừa quay đầu lại, hắn láºp tức ngây ngốc, sau lưng là hai nhân váºy chỉ có trên Ä‘iện ảnh, ngưá»i bên trái toà n thên Ä‘en nhánh, cả là n da cÅ©ng Ä‘en nhánh, vươn ra đầu lưỡi tháºt cà i, tay cầm hắc bổng cá»±c lá»›n, “ngưá»i†bên phải là phiên bản tẩy trắng cá»§a ngưá»i bên trái, chỉ là khuôn mặt có chút khác.