修真世界 - Tu chân thế giới
Tác giả: 方想 - Phương Tưởng
Nguồn: http://4vn.eu/

Đại ka tên thật là Trần Ích Dương - 26 tuổi và còn là xử nam
Chương 292: Tiểu Ma Sát
Dịch: c0f7e3
Biên: c0f7e3
Hôm nay cái tay mới bớt sưng... gõ chả được bao nhiêu, định dịch nốt chương 293, 294 mà mỏi ko chịu nổi. haizzz... Tác giả viết đến chương 311 rồi, tối nay chắc lại thêm 312 nữa. Cứ tình hình này chắc chả bao giờ đuổi kịp tác giả mất.
Ah còn một chuyện... mọi người góp ý xem mấy chỗ "nga","ngô","ân" để nguyên hay chuyển thành "hả","a","ừ" nhé. Mọi ý kiến đóng góp, bình loạn, chém gió xin mời để vào đây http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=66584&page=77
Thúc Long thôi động ma công đến cực hạn, vô số hắc khí tiến vào cơ thể hắn với tốc độ kinh người. Chỉ thấy thân thể hắn nhanh chóng bành trướng, thân hình mạnh mẽ cao thêm một xích (dịch: xích = 1/3m). Khuôn mặt tang thương của hắn lúc này cũng trở nên hung hãn, uy nghiêm, mặt đen mắt đỏ, khiến người ta kinh sợ.
Không riêng gì hắn, những doanh vệ bên cạnh cũng liên tục quát lớn, thân hình mỗi người đều cao lên.
“Đây là công pháp tà môn gì vậy?” Đại hán trợn mắt há mồm.
“Không rõ ràng lắm.” Người trung niên sắc mặt ngưng trọng: “Có điểm giống như Quỷ Tương Lâm của Quỷ Phù môn, lại có chút tương tự với thuật Thần Đả của thiền tu, những môn phái có bí pháp loại này cũng không hiếm. Đại chiến nghìn năm trước một thời huy hoàng, lưu truyền đến nay đã không còn được bao nhiêu.”
“Vì sao hiện tại không còn lưu truyền không nhiều?”
“Loại bí pháp này coi trọng giết chóc, coi nhẹ tu thân, càng không nói tới chuyện luyện chế linh đan hay kinh doanh thứ gì, tự nhiên sẽ xuống dốc nhanh chóng.” Người trung niên giải thích rất nhanh, hai mắt vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào chiến trường.
Dưới linh nhãn của Tả Mạc, lại có một quang cảnh khác. Trên người mỗi doanh vệ đều có vô số hắc khí lượn lờ, giống như vô số con rắn nhỏ màu đen quấn quanh người.
Lại thêm nhiều âm thanh rít gào sắc nhọn đột nhiên vang lên. Tu giả Ngoại đường đồng thời phóng xuất kiếm quang. Vô số kiếm quang màu sắc khác nhau, giống như một đàn cá sặc sỡ khổng lồ, rít gào đánh về phía Vệ doanh phía dưới.
Quang cảnh mấy nghìn tu giả cùng phóng xuất kiếm quang hùng tráng phi thường! Ai nhìn thấy cảnh này cũng đều không khỏi động lòng.
Toàn bộ Vệ doanh, ngay khi Thúc Long quát lên một tiếng, đột nhiên rơi vào yên lặng dị thường. Sát ý đậm đặc lúc trước ngược lại hoàn toàn tiêu thất. Tả Mạc lúc này không kìm được lộ vẻ kinh hãi, hắc khí bị trói buộc vững vàng trong đại trận, giống như một đám dã thú vị nhốt, điên cuồng va chạm với lồng giam. Nhưng đám người Thúc Long lại dường như không thấy những luồng hắc khí này, đứng yên tại chỗ để mặc chúng xông tới.
Đến khi kiếm quang đổ ập xuống gần sát đỉnh đầu mới nghe thấy Thúc Long quát lên một tiếng trầm trầm: “Sát!”
Một tiếng “Sát” này của hắn thanh âm cũng không lớn, mang theo nhịp điệu đặc biệt, áp lực trầm trọng.
Chỉ thấy đại trận của Vệ doanh bất ngờ vận chuyển, hắc khí cuồng bạo dường như không không hề cam chịu bị thôi động, điên cuồng xông lên va chạm, nhưng cũng không làm được chuyện gì. Những doanh vệ khoác trọng giáp màu đen, mặt không biểu tình, bước chân kiên định. Các doanh vệ nhanh chóng di chuyển trong đại trận, trong trận xuất hiện một cỗ hấp lực vô hình, lôi kéo hắc khí lưu động theo.
Một dòng xoáy cực lớn xuất hiện trên đầu Vệ doanh. Dòng xoáy này lấy tốc độ mắt thường có thể thấy dần dần trở nên đen kịt, sát ý đậm đặc lại hiện ra.
Kiếm quang dày đặc như mưa trên bầu trời phảng phất như bị một lực lượng cường đại hấp dẫn, nhất tề tiến vào trong dòng xoáy.
Sắc mặt đám tu giả ngoại đường đại biến!
Không thể khống chế kiếm quang!
Làm sao có khả năng?
Tuyệt đại đa số bọn họ chưa bao giờ gặp phải tình huống quỷ dị như vậy.
Chỉ thấy kiếm quang dày đặc trên trời tất cả đều nhập vào trong dòng xoáy do hắc khí tạo thành kia, biến mất không còn bóng dáng.
Toàn bộ chiến trường rơi vào yên lặng, mọi người ngơ ngác nhìn dòng xoáy màu đen bao phủ toàn bộ Vệ doanh, xoay chuyển không một tiếng động.
“Đây… đây là cái gì?” Đại hán thất thanh kinh hô.
Người trung nhiên cũng bị chấn động không nói nên lời, làm sao có thể? Tiểu Sơn giới làm sao có thể xuất hiện một chiến trận lợi hại như vậy?
Thành chủ Kim Ô thành quả nhiên không đơn giản!
Nếu không phải là đại môn phái có bảy tám trăm năm lịch sử, tuyệt đối không thể có chiến trận lợi hại khủng bố như vậy. Người này rốt cuộc thuộc môn phái nào? Tới Tiểu Sơn giới làm gì? Chẳng lẽ mục đích cũng giống như bọn họ?
Trong lòng người trung niên xoay chuyển hàng trăm ý niệm, sắc mặt cũng âm trầm bất định.
Hồng Quân Hiên thấy dòng xoáy lớn như vậy, sắc mặt cũng không tự chủ được mà biến đổi, hứng thú xem náo nhiệt cũng không cánh mà bay.
Trong lòng đám người Hạ Tường cũng kinh hãi không tả nổi. Dòng xoáy màu đen chậm rãi chuyển động bên trên Vệ doanh, tựa như một hung thú từ viễn cố, phảng phất như có thể thôn phệ tất cả. Hơn một nghìn đạo kiếm mang, không ngờ bị vô thanh vô tức hút vào bên trong.
Quả nhiên là cổ quái!
Hạ Tường nghiến răng một cái: “Chúng ta tới gần! Chúng không thể đỡ được phi kiếm!”
Những tu giả khác lộ vẻ do dự, nhưng có bọn người Hồng Quân Hiên ở phía sau áp trận, nếu lúc này bọn họ lùi lại khẳng định sẽ bị trực tiếp chém chết! Chỉ có tiến lên mới có đường sống!
Các trưởng lão liếc nhìn nhau, cũng không nói lời vô ích, tiếp tục thôi động linh lực. Một nghìn người phía sau thấy thế, cũng không thể làm gì khác là tiến lên theo. Khiến mọi người yên tâm hơn một chút chính là bọn họ đang ở trên không, mà chi đội ngũ cổ quái này hiển nhiên không am hiểu phi hành, đối với họ không có biện pháp nào. Chỉ cần cẩn thận, không tới quá gần hẳn là không xảy ra chuyện gì.
Hạ Tường dẫn đầu tiến lên phía trước, trong lòng hắn có chút hồi hộp. Chi đội ngũ này thực sự rất cổ quái, dòng xoáy màu đen nhìn cũng thập phần đáng sợ, khiến cho bọn họ run sợ trong lòng.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người chính là bọn họ tới gần, dòng xoáy cũng không sinh ra ảnh hưởng nào đối với bọn họ. Chẳng lẽ, dòng xoáy này chỉ có tác dụng đối với các loại kiếm quang.
Bọn họ lại thử tiến lên gần hơn, quả nhiên không thấy có ảnh hưởng!
Đến lúc này trong lòng bọn họ lập tức bình tĩnh lại.
Những người khác cũng nhìn ra đầu mối, chẳng biết vì sao người trung niên cũng thở phào nhẹ nhõm, hung trận này mang đến cho hắn áp lực chưa từng có trước nay, giống như có một tảng đá lớn đè lên ngực.
Sát trận lợi hại như vậy, tuyệt đối không nên xuất hiện tại Tiểu Sơn giới.
Chỉ có Tả Mạc có thể nhìn thấy ảo diệu trong đó, dòng xoáy màu đen hút vào nhiều kiếm quang như vậy, trở nên càng lớn mạnh. Càng đáng sợ chính là một lượng lớn hắc khí truyền vào trong trận, lúc này trong trận hắc khí đậm đặc hơn trước gấp mấy chục lần.
Tả Mạc nhìn không chuyển mắt, chẳng biết vì sao bỗng nhiên liên tưởng đến thổ vụ của Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn. Thổ vụ trầm trọng như núi, mà hắc khí này lại càng hung mãnh lăng lệ!
Trong trận, đám người Thúc Long trước sau đều là hắc khí, lúc trước còn giống như những con rắn nhỏ, lúc này phảng phất như những dòng nước đen trầm trọng. Càng tới gần chỗ bọn họ, hắc khí càng nồng đặc.
Thanh thế đáng sợ của dòng xoáy màu đen tuy vẫn như vậy, nhưng ấn tượng trong mắt Tả Mạc đã giảm đi nhiều.
Chẳng lẽ…
Tả Mạc khẽ động trong lòng.
Đúng vào lúc này, Thúc Long lại quát lên: “Sát!”
Trong lòng mọi người nảy lên, chưa kịp phản ứng đã nghe thấy một nghìn doanh vệ cùng quát lớn: “Sát!”
Sát ý mất đi ràng buộc, giống như mãnh hổ thoát khỏi lồng giam, gầm lên vang vọng, khí thế không thể chống cự!
Đội ngũ vừa thu gọn lại lại ầm ầm tản ra, mỗi một đội đều như một đám mây đen, tản ra bốn phía. Đồng thời trong trận bay ra hơn mười hắc sắc đại mãng, đánh lên những tu giả ngoại đường trên trời.
Tê tê tê!
Tiếng mãng xà rít gào không ngừng vang lên bên tai khiến da đầu người ta tê dại.
Những người đứng xem chỉ thấy dòng xoáy màu đen bỗng nhiên phân ra hơn mười hắc sắc cự mãng thân dài hơn mười trượng, lộ ra răng
nanh màu đen đánh về phía tu giả ngoại đường trên không.
Cự ly giữa hai bên cũng không lớn, hắc sắc cự mãng như tên rời cung, mang theo uy thế không thể chống cự nhào tới đám tu giả phía trước.
Một bóng đen đột nhiên đánh đến trước mặt, trong đầu Hạ Tường “ông” một tiếng, trở nên trống rỗng. Không riêng gì hắn, cả đám người không ai kịp phản ứng lại.
Hô! Một trận tinh phong thổi qua, không có thống khổ như trong tưởng tượng xuất hiện, Hạ Tường giật mình, cố gắng thanh tỉnh lại, nhưng chỉ thấy xung quanh một mảng đen kịt. Trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi không tên, hắn gian nan nuốt nước bọt. Đây rốt cuộc là đâu?
Tiêu điều, băng lãnh, không có một tia sinh cơ, hắn phảng phất như đang đứng trong hư không. Cô đơn cùng sợ hãi dâng lên như thủy triều, không ngừng trùng kích phòng tuyến trong tâm linh hắn.
Lãnh tĩnh … lãnh tĩnh … Nhất định phải lãnh tĩnh!
Đây khẳng định là huyễn cảnh!
Hạ Tường không ngừng tự nói với chính mình, kiệt lực khiến cho mình tỉnh táo lại.
Trong hư không bỗng truyền đến một thanh âm mang theo sát ý âm lãnh. “Sát!”
Bỗng dưng, hắn cảm thấy một trận đau đớn kịch liệt sau lưng, hắn cúi đầu xuống kinh khủng phát hiện, một bàn tay lượn lờ hắc khí xuyên ra trước ngực.
Vì sao…
Tâm thần hắn rơi vào trong bống tối vô cùng.
Thúc Long chỉ cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể cao đến kinh người, như muốn đốt mình thành tro bụi, hắn cắn răng chịu đựng. Khi tu luyện Khổ Vệ thường xuất hiện tình trạng như vậy. Chính hắn vừa thôi động ma công, một đòn giết chết Hạ Tường.
Chẳng qua lúc này hắn cũng không có bất kỳ chút nào vui mừng, trong lòng chỉ có chiến ý điên cuồng.
Hắn lại vung tay lên, toàn bộ bàn tay bị bao phủ trong hắc khí dày đặc, hai mắt hắn đỏ rực lên, thống khổ từ cánh tay phảng phất như truyền thẳng vào trong tim, nhưng cánh tay hắn không có một tia rung động.
Bất luận lực lượng gì, đều không phải tự nhiên mà có.
Muốn có lực lượng, phải có nỗ lực. Tu luyện công pháp bình hòa cần phải tốn thời gian, mà công pháp tốc thành tuy tiết kiệm được thời gian nhưng lại cần có nỗ lực khác.
“Sát!”
Một tiếng rống trầm thấp phát ra trong ngực, hắn mạnh mẽ lật bàn tay, năm ngón thành trảo, hướng thẳng lên một tên tu giả khác trên không.
Một bàn tay màu đen lao ra, thình lình xuất hiện ở trước ngực một tên tu giả, xuyên thấu ngực mà chui ra. Linh tráo sáng chói dường như không có tác dụng gì, bị bàn tay màu đen này dễ dàng xuyên qua. Thân thể tu giả này run lên, toàn bộ sinh cơ biến mất, cắm đầu rơi xuống.
Ở bên ngoài lại nhìn thấy một màn cực kỳ quỷ dị, hắc mãng đang bổ nhào tới, mắt thấy sắp lao vào đội ngũ tu giả thì bỗng nhiên hóa thành một đoàn hắc khí, bao phủ đám tu giả ngoại đường bên trong. Đám tu giả bị hắc khí bao phủ bên trong, tựa như người gỗ dừng lại giữa không trung. Từ Vệ doanh bên dưới lập tức bay lên từng đoàn hắc khí, đánh lên người những tu giả đang cứng đờ. Chỉ thấy tu giả trên bầu trời giống như một đám bánh bao rụng xuống, những tu giả rơi xuống, toàn bộ đều không còn sự sống.
Ba ba ba! Tu giả ngoại đường không ngừng rơi xuống, ngắn ngủi trong thời gian một hơi thở, trên bầu trời đã trống rỗng không còn gì.
Không có một tên nào trốn thoát, ngoại đường lần thứ hai toàn quân bị diệt, bao gồm toàn bộ tu giả và trưởng lão. Vài tên trưởng lão gắng gượng giãy dụa, nhưng ở trong hắc khí, bọn họ chỉ như một đám ruồi không có mắt, bay loạn khắp nơi, nhưng vẫn không thể trốn thoát, cuối cùng bị hơn đoàn hắc khí bắn trúng.
Toàn bộ quá trình chiến đấu diễn ra nhanh chóng ngoài sức tưởng tượng, gọn ghẽ lưu loát đến mức làm người ta kinh sợ.
Một nghìn người đấu một nghìn người!
Một bên trong chớp mắt bị tiêu diệt, mà bên còn lại không hề có bất kỳ người nào bị thương. Khiến người ta chấn động đến mức không thể chấn động hơn được nữa, chỉ còn lại sự kinh sợ – kinh sợ sâu sắc! Đám người mặc giáp đen này, đáng sợ như yêu ma!
Nhưng, cho dù là yêu mà cũng không thể thoải mái thu thập một nghìn tu giả như vậy!
Hồng Quân Hiên trên mặt không còn chút máu, trắng bệch như tờ giấy, hắn vô ý thức há miệng, nhưng không phát ra được âm thanh nào.
Bên cạnh hắn, những đệ tử Minh Tiêu phái khác cũng không tự chủ mà run rẩy.
Ngay cả đại hán cùng người trung niên cũng lộ vẻ sợ hãi.
Bọn họ… đến tột cùng là ai?
Hắc khí kia, rốt cuộc là cái gì?
Chiến trận này đến cùng là thứ gì?
Last edited by c0f7e3; 28-04-2011 at 12:44 AM.
|