Thúc Long cắn chặt răng, hắc khí tựa như hỏa diễm thiêu đốt quanh thân thể hắn. Hắn biết rõ hắc khí đó là cái gì – chính là sát ý. Ô Sát Ma Sát Trận có thể ngưng tụ sát ý để đả thương địch thủ, nhưng sát ý như đao, trước khi đả thương địch thủ thì đã đả thương chính mình.
Vận chuyển ma công Khổ Vệ đến cực hạn, hắc khí bị hút vào từng chút một, cả người Thúc Long không tự chủ được run rẩy.
Đau đớn, khổ cực, cũng chính là bổ phẩm tốt nhất cho bộ ma công này.
Khác hẳn so với mọi người nhìn thấy, sử dụng Tiểu Ma Sát đối với các doanh vệ thực ra phi thường miễn cưỡng. Trong lúc tu luyện bình thường, xác suất thành công tạo ra Tiểu Ma Sát không cao, nhưng hôm nay, không hề có một đội nào thất bại!
Thúc Long cảm thấy một tia hắc khí như những con trùng tiến sâu vào trong thân thể, thiêu cháy mỗi một tấc da thịt hắn! Hắn không dám động đậy, hắn chỉ sợ hễ động đậy thì không thể khống chế được.
Không riêng gì hắn, toàn bộ doanh vệ đều chôn chân tại chỗ như cọc gỗ, hắc khí lượn lờ quanh người. Bọn họ cắn răng chịu đựng, điên cuồng thôi động ma công.
“Lập tức trở về thành.”
Từ trong hạng liên, thanh âm Bồ yêu không rít gào như trước mà tỏ vẻ nghiêm trọng chưa từng thấy.
Thúc Long nói không nên lời, cắn chặt răng, hắc khí trên người hắn càng thêm dày đặc. Hắc khí lượn lờ, mơ hồ có xu thế hóa thành hỏa diễm. Dưới chân Thúc Long không có nửa điểm nhúc nhích, khắp toàn bộ Vệ doanh hắc khí càng thêm dày đặc.
Tả Mạc cũng nhìn ra điểm không ổn, theo lý thuyết, lúc này hắc khí hẳn là phải tan đi mới đúng. Nhưng hắc khí giữa đại trận càng ngày càng dày đặc, nếu còn tiếp tục như vậy, Vệ doanh chỉ sợ toàn bộ đều bị sát ý tàn bạo lạnh lẽo này thôn phệ.
“Dùng Huyền Thủy! Mau!” trong đầu Tả Mạc bỗng vang lên thanh âm của Bồ yêu. (dịch: huyền thủy – Tả Mạc kiếm được khi đánh nhau với Nguyệt Tình Huyền Thủy Thú.)
Tả Mạc lúc đầy hơi sửng sốt, sau đó lập tức biến sắc, bay ra khỏi thành, tung ra một mảng Huyền Thủy. Lúc này hắn cũng bất chấp Huyền Thủy quý giá thế nào, chỉ sợ số lượng còn quá ít, dứt khoát tung hết tất cả Huyền Thủy trong tay lên đám người Vệ doanh.
Huyền Thủy nặng như chì rơi xuống, liền nghe thấy một trận âm thanh leng keng, có một ít rơi trên mặt đất, lập tức tạo ra một cái hố nhỏ, bụi đất bốc lên.
Thế nhưng ở trên người đám người Vệ doanh, Huyền Thủy giống như rơi vào cát, lập tức bị hút vào trong cơ thể, tiêu biến không thấy.
Lần trước mấy người Tả Mạc giết chết Nguyệt Tình Huyền Thủy Thú, có hơn ba nghìn cân Huyền Thủy, Tả Mạc thu được hơn một nghìn năm trăm cân. Một nghìn năm trăm cân Huyền Thủy, hết thảy đều ngấm vào trên người đám người Vệ doanh.
Huyền Thủy thuộc loại tài liệu tam phẩm thường dùng, nhưng cũng không có nghĩa là rẻ.
Vừa rồi Ô Sát Ma Sát Trận đã làm kẻ khác sợ hãi, khi Tả Mạc không ngừng ném ra hơn một nghìn cân Huyền Thủy, toàn bộ người xem gần như đều phát cuồng, sinh ra cảm giác vô cùng đau lòng.
Người nào cũng đỏ mắt vì đố kị.
Hơn một nghìn cân Huyền Thủy…
Có thể lãng phí như vậy sao?
Thấy hắc khí giảm bớt không ít, vẻ thống khổ trên mặt đám người Thúc Long cũng bớt đi, trong lòng Tả Mạc mới an tâm một chút. Chợt nghĩ đến mình còn bốn nửa Nguyệt Châu, hắn vội vã hỏi Bồ yêu: “Dùng Nguyệt Châu có tác dụng gì không?”
Bồ yêu có chút kinh ngạc: “Nguyệt Châu rất quý giá.”
“Rốt cuộc có tác dụng không?” Tả Mạc hỏi.
“Đúng, có tác dụng.”
Bồ yêu vừa dứt lời, Tả Mạc liền lấy ra bốn nửa khối Nguyệt Châu.
“Nguyệt Châu!” Trong đám người vây xem cũng có kẻ biết hàng, nhất thời kinh hô.
“Huyền Thủy! Nguyệt Châu! Hắn nhất định là giết chết một con Nguyệt Tình Huyền Thủy Thú! Lợi hại!”
“Thứ đó rất quý a… hắn muốn làm gì?”
Tả Mạc đặt Nguyệt Châu vào lòng bàn tay chà xát, Nguyệt Châu nhanh chóng hóa thành một đám bụi phấn.
Tất cả mấy tên tu giả vừa tán thưởng lập tức cứng họng, kinh ngạc nhìn hai tay Tả Mạc.
Tả Mạc thôi động linh lực hai tay, bột phấn hóa thành một đoàn khói, rải lên người đám người Vệ doanh.
“Lai lịch vị thành chủ này chắc chắn không tầm thường.” Người trung niên lúc này trần ngập vẻ bội phục: “Cũng không biết là đệ tử của đại môn phái nào, người này lòng mang chí lớn, đại nhân nên kết giao.”
Đại hán cũng bội phục trong lòng, không cần nói chuyện khác, chỉ riêng việc Tả Mạc đối xử với thuộc hạ như vậy đã không phải là chuyện dễ dàng. Hắn rất tin tưởng phán đoán của người trung niên, không nghi ngờ gì nữa, thành chủ Kim Ô thành nhất định là truyền nhân của môn phái lâu đời nào đó. Có chiến trận hung ác như vậy, có thuộc hạ lợi hại như vậy chỉ có đệ tử của đại môn phái. Mà khiến cho hắn khẳng định nhất, chính là Tả Mạc vừa ra tay đã là hơn một nghìn năm trăm cân Huyền Thủy cùng với bốn nửa khối Nguyệt Châu.
Nhìn dáng vẻ hắn rất quen thuộc chuyện này!
Hào phóng như vậy, không phải là môn phái nhỏ có thể bồi dưỡng ra. Nghĩ lại mình khi còn bằng tuổi hắn, vì muốn mỹ nhân cười còn bỏ ra một số tiền lớn, so sánh với hắn, quả thực chẳng ra làm sao.
Đại hán hạ quyết tâm, chờ trận chiến này kết thúc, hắn nhất định phải tử tế đi bái phỏng vị thành chủ này.
Đám người Thúc Long cũng biết giá trị của Huyền Thủy cùng Nguyệt Châu, trong mắt cũng mờ mịt một tầng nước, suýt chút nữa không khống chế được. Bọn họ từ trước tới giờ đều là bị nô dịch, bị đánh chửi, chưa từng có ai lại hao tài tốn của vì họ như vậy.
Chưa từng có một ai…
Thanh âm của vị đại nhân trong hạng liên lại vang lên: “Thu liễm tâm thần, lập tức trở về thành, hành động từ từ thôi.”
Thúc Long cố nén sự kích động trong lòng, không nói gì, giơ tay làm ra một thủ thế với mọi người. Chỉ thấy bọn họ chậm rãi di chuyển về phía Kim Ô thành, cửa thành mở rộng ra. So với sự mẫn tiệp khi từ trên thành nhảy xuống, lúc này họ chậm chạp như rùa bò, không có nửa điểm khí thế.
Thế nhưng không ai có nửa điểm khinh thị, ánh mắt mọi người khi nhìn về phía Vệ doanh đều không tự chủ mang theo một tia sợ hãi.
Chính đội ngũ nhìn qua chậm chạp, cứng nhắc này, tuy mặc trọng giáp cồng kềnh như một đám nhà quê, vừa rồi đã diệt sạch một nghìn tu giả.
Vệ doanh vừa vào thành liền trực tiếp quay về doanh trại, luyện hóa sát ý cùng Huyền Thủy, Nguyệt Châu.
Tả Mạc cũng không có tâm tình cùng đối phương giằng co, lệnh cho Phù Chiến Điêu Lâu đề phòng.
Hắn chạy tới doanh trại, nhìn đám tu nô đứng như cọc gỗ, cả người mặc trọng giáp, hắc khí lượn lờ quanh người. Hắn có chút lo lắng hỏi Bồ yêu: “Chuyện hôm nay là thế nào? Không phải có vấn đề gì chứ? Được rồi, bọn họ dùng trận gì?
“Ô Sát Ma Sát Trận, một loại chiến trận khá cực đoan.” Bồ yêu nói: “Thứ này rất thích hợp với Khổ Vệ. Chiến trận này là do hắn lúc trước giết chết một ma tướng đoạt được.”
“Hắn là ai?” Tả Mạc có chút nghi hoặc.
“Chính là cái bia mộ kia.” Bồ yêu có chút tức giận nói.
“Ồ.” Tả Mạc bừng tỉnh, cũng ngầm hiểu trong lòng, xem ra mộ bia trước đây cũng không tầm thường, ngay cả ma tướng cũng có thể giết. Hắn lại hỏi tiếp: “Chuyện hôm nay rốt cuộc là thế nào?”
“Ô Sát Ma Sát trận, đệ nhất sát gọi là Tiểu Ma Sát, chính là thứ ngươi thấy hôm nay.” Bồ yêu nói: “Tuy rằng bên trong không có nhiều kỹ thuật, nhưng thời gian tu luyện của bọn chúng còn ngắn, sử dụng cũng chỉ là miễn cưỡng.”
“Bọn họ hiện giờ thế nào?”
Trong lòng Bồ yêu có chút khó chịu, hôm nay muốn khoe khoang tài năng trước mặt Tả Mạc, không ngờ ngược lại còn cần Tả Mạc hỗ trợ, làm hắn cảm thấy như nuốt phải con ruồi.
Thấy Tả Mạc nhìn chằm chằm mình, Bồ yêu không còn cách nào liền bĩu môi nói: “Bọn chúng coi như là gặp phúc trong họa. Sát ý xâm thể đối với kẻ khác đúng là chuyện mất mạng, nhưng đối với bọn chúng mà nói lại là cơ hội đột phá tốt. Vừa lúc ngươi lại có Huyền Thủy, lại dùng thêm Nguyệt Châu, nếu bọn chúng còn không đột phá được thì đúng là lũ heo!”
Trong lòng Tả Mạc nhất thời bình tĩnh lại, ngoài miệng lại cười lạnh nói: “Bọn họ có phải là heo hay không cũng vậy, ta nói này lão Bồ, ngươi về sau cũng phải làm ăn tử tế. Chính ngươi muốn tới quản Vệ doanh, ta lập tức đáp ứng. Bây giờ ngươi nhìn xem, lâu như vậy rồi, luyện ra được một cái trận lại là tự mình hại mình. Ta van ngươi, dù gì cũng là một Thiên Yêu, ít nhất cũng phải xuất ra một chút mặt hàng chứ! Làm người không thể keo kiệt như vậy, không đúng, không đúng, Thiên Yêu không thể keo kiệt như vậy! Lại còn cần ta chạy tới cứu hỏa! Ngươi tưởng Nguyệt Chây, Huyền Thủy không phải là tinh thạch sao? Thiên Yêu có vẻ rất to nha, rất đáng tiền nha!”
Nói xong, hắn cũng không thèm nhìn vẻ mặt Bồ yêu, xoay người thản nhiên rời khỏi thức hải.
Vừa từ thức hải thoát ra, Tả Mạc không nhịn được vừa cười ha hả, vừa nghĩ đến sắc mặt xanh mét vô cùng xấu xí của Bồ yêu, chỉ cảm thấy cả người sảng khoái nói không nên lời.
Liên tục tổn thất hơn hai nghìn năm trăm người bên ngoài Kim Ô thành, Hồng Quân Hiên nhìn thấy tình hình này cho dù kiêu ngạo thế nào cũng phải cụp đuôi lại.
Tình hình càng ngày càng tệ hại như vậy, đối với hắn mà nói tuyệt đối là không thể chấp nhận. Nhưng nếu phải tiếp tục cường công, hắn lại không dám. Toàn bộ đám người Hạ Tường đều bị tiêu diệt trong trận này, hắn nhìn thấy mà mặt không còn chút máu, làm sao còn có được chút dũng khí nào? Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể đóng quân lại, chậm rãi tìm biện pháp.
Bóng đêm rất nhanh phủ xuống, Kim Ô thành trước đây tỏa sáng huy hoàng, hôm nay lại đen kịt một mảng. Ngược lại nơi ngoại đường đóng quân lại sáng như ban ngày, chỉ sợ Kim Ô thành đánh lén. Mà đám người đứng ở xa quan sát cũng chờ đợi ngày thứ hai tới, đêm nay xem ra đã không còn chuyện gì.
Thời gian rất nhanh trôi qua, mãi cho đến nửa đêm.
Bỗng nhiên cửa thành mở ra một khe nhỏ, Tiểu Tháp cẩn thận thò nửa thân ra ngoài, thấy không có ai mới yên tâm lớn mật chui ra. Phía sau nó, một loạt khôi lỗi thanh đồng rón rén nối đuôi nhau đi theo, sau lưng mỗi khôi lỗi đều có một cái bao.
Tiểu Tháp chậm rãi bay đằng trước, thỉnh thoảng quan sát xung quanh, hành động nhanh nhẹn của khôi lỗi thanh đồng phía dưới hoàn toàn không tương xứng với thân hình của chúng, nhanh chóng tiến về phía thi thể trên mặt đất.
Bọn chúng vô cùng vụng về thu thập pháp bảo, linh giáp trên thi thể, sau đó để vào cái túi trên lưng. Lúc đầu, động tác của chúng còn cực kỳ cứng nhắc, nhưng rất nhanh động tác của chúng trở nên lưu loát.
Một lúc sau, đã có một khôi lỗi thu đầy cái túi trên lưng, lúc này liền thấy một đạo hôi ảnh (dịch:bóng xám) xẹt qua, mang theo túi trở về. Mà khôi lỗi thanh đồng chậm chạp lấy ra cái túi thứ hai, tiếp tục công việc.
Sáng sớm ngày thứ hai, khi mọi người nhìn về phía Kim Ô thành thì lập tức sợ ngây người.
Thi thể vốn rải rác khắp nơi lúc này hoàn toàn trần truồng, trên thân không còn lại thứ gì.
Cái này… Cái này…
Thấy khắp nơi toàn là thi thể trần truồng, mọi người hoàn toàn mất đi năng lực ngôn ngữ. Hồng Quân Hiên thấy một màn này cũng không biết phải nói cái gì.
Mà ở trong Kim Ô thành, Bao Dịch đối mặt với đống pháp bảo chồng chất như núi, hoàn toàn rơi vào cuồng nhiệt. Trên mặt hắn hiện lên vẻ hồng hào phấn khởi, bất kể mệt mỏi tiến hành phân loại sắp xếp đống pháp bảo mới.
Mà Tiểu Tháp ở bên cạnh, càng không ngừng nuốt đủ loại pháp bảo. Trước đây mỗi lần Tiểu Tháp “ăn” đều phải nhìn qua Bao Dịch, lúc này hai bên lại vô cùng phối hợp, thậm chí Bao Dịch còn chủ động đưa từng kiện pháp bảo đến trước mặt Tiểu Tháp.
Khi Tả Mạc nhìn thấy kết quả thống kê Bao Dịch đưa lên, giống như bị người ta đập một phát vào đầu, ngây ngất một trận.
Phát tài rồi! Lần này phát tài rồi!