Thu hoạch từ việc chém giết hai nghìn năm trăm tu giả cực kỳ kinh người.
Ngoại trừ rất nhiều pháp bảo tam phẩm thông thường còn có mười hai kiện pháp bảo tứ phẩm. Trên người mấy tên trưởng lão đồ tốt cũng không ít, trong đó tất nhiên bao gồm cả Vân Trận Sa kia. Số lượng tài liệu, tinh thạch làm người ta phát sợ. Thu hoạch lần này có thể chất đầy cả Tảo Hạch thuyền.
Đúng là một khoản tài phú kinh người.
Khi Tả Mạc nhìn thấy danh sách Bao Dịch đưa lên, lập tức bị số lượng khổng lồ làm cho ngất lịm. Chẳng qua nghĩ lại cũng không có gì khác thường, tài sản của tu giả ngoại đường vốn dĩ hơn xa so với tu giả phổ thông, hơn nữa thoáng một thu về hai nghìn năm trăm phần, số lượng có thể tưởng tượng được.
Liên tục vài ngày sau, Tả Mạc chìm đắm trong hạnh phúc.
Hồng Quân Hiên cũng không dám khinh cử vọng động. Ngày hôm đó tận mắt chứng kiến Vệ doanh chỉ trong nháy mắt đã tiêu diệt cả nghìn người, nhất là luồng hắc khí tử vong có thể coi linh tráo như không kia khiến hắn rất kiêng kị.
Lúc này, Hồng Quân Hiên rơi vào tình trạng cưỡi trên lưng cọp.
“Các ngươi có biện pháp gì không?” Hai mắt Hồng Quân Hiên tràn đầy tơ máu, thanh âm khàn khàn.
Các sư đệ khác ngươi nhìn ta ta nhìn người, một lát sau mới có một tên nói: “Sau Kim Ô thành có nhiều tu giả như vậy, sao sư huynh không lôi kéo bọn chúng tham gia? Ta thấy đám tu giả mặc trọng giáp mấy ngày trước sau khi chiến đấu cũng không khỏe mạnh gì, Kim Ô thành thực ra cũng không cường đại như chúng ta tưởng tượng. Nếu có thể lôi kéo đám người xung quanh, phần thắng của chúng ta sẽ tăng lên rất nhiều.”
Hồng Quân Hiên lắc đầu: “Nếu chúng ta thắng rồi lệnh cho bọn chúng tham gia, còn ai dám không nghe? Nhưng hiện giờ chúng ta đã bại hai lần, bọn chúng chỉ đứng xem, trừ khi sư tôn đích thân đến đây bọn chúng mới không dám kháng mệnh.”
Mọi người lại rơi vào trầm mặc.
Bọn họ vốn trông chờ vào cơ hội lần này tạo ra một ít công trạng, nhưng xem tình hình này cơ bản không có hi vọng gì. Không có công lao gì, dĩ nhiên là đáng thất vọng, nhưng so với đánh mất tính mạng còn tốt hơn nhiều. Kim Ô thành cường đại vượt xa tưởng tượng của bọn họ, trừ khi sư tôn đích thân đến, bọn họ cảm thấy ở Tiểu Sơn giới không có thế lực nào có thể đánh hạ tòa thành này.
Hồng Quân Hiên làm sao lại không biết tâm tư các sư đệ, nhưng hắn lúc này cũng không có nửa điểm biện pháp, lần này tùy tiện tới đây thực đúng là thất sách. Hắn thật vất vả mới tích lũy được chút uy vọng, lần này coi như tổn hại chẳng ra làm sao.
Chẳng qua hắn cũng là người quyết đoán, hiểu được biện pháp duy nhất lúc này là cầu viện sư tôn.
Trước khi sư tôn đến, hắn chỉ có thể bảo toàn lực lượng của ngoại đường, không có đại công, cũng có khổ công. Nghĩ thông suốt điểm này, hắn lập tức có phản ứng: “Cố thủ ở đây, cần phải phiền một vị sư đệ đi một chuyện, thay ta báo tin với sư tôn.”
Lập tức có vài vị sư đệ đứng ra, bọn họ đều muốn rời khỏi nơi ác mộng này.
Thất sư đệ mừng rỡ nhận lấy ngọc giản Hồng Quân Hiên đưa cho, nói một câu cáo từ xong liền vội vã bay lên trời, ngự kiếm ly khai. Vẻ mặt các sư đệ đều không cam lòng, nhưng cũng không có cách nào, thất sư đệ là người phi hành nhanh nhất trong số mọi người.
Mọi người còn đang lẩm bẩm, một đạo kiếm quang lao thẳng vào doanh trại với tốc độ kinh người.
“Hả, thất sư đệ tại sao còn trở lại?” Một người trong bọn vô cùng kinh ngạc nói.
Có thể thấy thất sư đệ đang vô cùng kinh hoàng đáp xuống doanh trại, trong chớp mắt đã hạ xuống, lảo đảo một cái, vẻ mặt đầy khiếp sợ: “Nhị sư huynh! Nhị sư huynh! Không xong! Có người giết tới…”
Cả doanh trại nhất thời xôn xao náo loạn thành một đoàn, vẻ mặt các đệ tử Minh Tiêu phái đều trở nên tức giận, chẳng lẽ Minh Tiêu phái bây giờ lại trở thành quả hồng nhũn ai muốn bóp thì bóp sao? Tùy tiện một đám người đều có thể đến tiểu một bãi lên đầu họ? Hồng Quân Hiên đang bó tay với Kim Ô thành, lúc này thực sự nổi giận!
“Hừ! Hiện giờ muốn làm phản hết rồi! Từ đâu chui ra một cái Kim Ô thành, bọn chúng cho rằng chúng đều có thể như Kim Ô thành chắc!
Các đệ tử đều hưởng ứng, một tiếng hô vang lên, mọi người đều bay lên bầu trời.
Liên tục ngừng chiến vài ngày, đám tu giả đứng xem đã có chút buồn chán, lúc này lại nhìn thấy ngoại đường bay lên, lập tức lên tinh thần.
Lẽ nào bọn họ còn muốn tiếp túc tấn công Kim Ô thành?
Rất nhiều người âm thầm lắc đầu, mấy ngày buồn chán vừa rồi, bọn họ cũng nghĩ tới rất nhiều biện pháp làm sao để có thể tấn công Kim Ô thành. Thế nhưng cuối cùng lại phát hiện ra, một tòa Kim Ô thành nho nhỏ như vậy thực sự không thể đánh hạ. Kim Ô thành vừa mới xuất ra hai chiêu đã diệt gọn hai nghìn năm trăm tu giả ngoại đường, ai biết bọn họ còn con bài gì chưa lật?
Chuyện khác không nói, chỉ riêng tường thành tỏa ra khí tức thái dương nhàn nhạt kia cũng đã không phải vật tầm thường. Những người ngày đều đến Kim Ô thành mua Hắc luyện bồ đoàn, bên trong Kim Ô thành tùy ý có thể thấy được phù văn dày đặc, khiến cho rất nhiều kẻ tự xưng là am hiểu phù trận cũng phải cảm thấy xấu hổ.
Một tòa thành kiên cố như vậy, trừ khi là cao thủ kim đan kỳ, bằng không chỉ có thể đem mạng ra liều.
Chẳng qua, phương hướng của ngoại đường … tựa hồ như ngược lại.
Mọi người ngây người, ngoại đường đang làm cái gì? Chỉ đến khi một đội ngũ bảy tám trăm người xuất hiện trong tầm mắt, bọn họ mới bừng tỉnh. Tin tức các phân đường của ngoại đường bị tập kích lan truyền khắp Tiểu Sơn giới, khiến cho không ít người suy đoán mãi. Chi đội ngũ kia thần bí dị thường, sức chiến đầu cực kỳ cường đại, rất có khả năng chính là lực lượng của Kim Ô thành!
Sáu bộ của Chu Tước doanh yên lặng phiêu phù giữa không trung, lẳng lặng giằng co với ngoại đường.
“Đội ngũ thật tinh nhuệ!” Trong mắt người trung niên đột nhiên tuôn ra một đoàn tinh mang, nhịn không được kêu lên tán thưởng.
“Nói vậy là sao? Đội ngũ này nhân số hình như hơi ít.” Đại hán có chút kinh ngạc nhìn người trung niên, bình thường rất khó nghe được hắn khen ngợi người khác, không ngờ hôm nay đầu tiên là Kim Ô thành, sau lại có chi đội ngũ này, đều có thể khiến hắn đánh giá cực cao.
“Điểm duy nhất đáng tiếc là ít người!” Người trung niên nói: “Đại nhân nhìn kỹ chi đội ngũ này, đội hình bọn họ nhìn qua không nghiêm chỉnh bằng đội ngũ mặc trọng giáp hai ngày trước, trên thực tế ngoài lỏng trong chặt, đây chính là đặc thù của đội ngũ có kinh nghiệm đối chiến phong phú. Đối mặt với địch nhân đông đảo như vậy lại không có nửa điểm kinh hoảng, dù nhanh nhưng không loạn, thể hiện bọn họ có mười phần tin tưởng.”
“Đội ngũ như vậy, nếu ở trong bản môn có thể xếp thứ mấy?” Đại hán hiếu kỳ hỏi.
“Hẳn là có thể xếp vào mười hạng đầu.” Người trung niên trầm ngâm trả lời.
Đại hán kinh ngạc biến sắc, lúc này mới coi trọng đội ngũ chỉ có bảy tám trăm người này. Mười đội ngũ đứng đầu của sư môn hắn, ở tại giới của bọn họ đều là tiếng tăm lừng lẫy. Mộng tưởng của hắn chình là có được một trong mười đội ngũ đứng đầu này, chẳng qua cho tới bây giờ, hắn còn cách mục tiêu này rất xa.
Số người có nhãn lực cũng không ít, Chu Tước doanh khiến cho người ta có cẳm giáp áp lực bắn thẳng đến trước mặt.
Bọn họ chẳng qua chỉ đứng yên ở đó, nhưng một cỗ áp lực vô hình không tự chủ mà tản ra.
Công Tôn Sai liếc mắt nhìn đám thi thể trần truồng khăp nơi, tảng đá ở trong lòng nhất thời hạ xuống, khóe miện hiện lên một nụ cười nhạt. Chuyện rầm rộ như vậy chỉ có sư huynh mới làm ra được, ngay cả một cái khố cũng không để lại, đúng là phong cách điển hình của sư huynh.
Hắn híp mắt nhìn thoáng qua đối phương, lại nở nụ cười. Với nhãn lực hiện giờ của hắn, liếc mặt một cái có thể nhìn ra lực lượng của ngoại đường đã bị đả kích cực kỳ thảm trọng, sĩ khí giảm tới cực điểm.
Xem ra, sư huynh xuất thủ cũng hơi ác nha!
Những người khác chứng kiến thi thể trần trụi dưới chân, vẻ mặt mỗi người đều cực kỳ quái dị.
Tả Mạc nhận được báo cáo đám người Công Tôn sư đệ đã trở về, vội vã bò lên Tường Vân, mang theo nữ tu, chậm rãi bay lên trên Kim Ô thành.
Thấy thần sắc Chu Tước doanh tuy có vẻ mệt mỏi, nhưng sĩ khí tràn đầy, nhân số không bị tổn hại, trong lòng hắn cũng như bỏ đi một tảng đá. Hắn định hỏi han sư đệ một chút, nhưng lời vừa lên tới miệng lại đổi thành:
“Sư đệ! Đám người này một tên cũng không tha!”
Tả Mạc ngoác miệng gào lên, thanh âm quanh quẩn trong sơn cốc.
Đám người đứng xem lúc này mới minh bạch, đội ngũ bảy tám trăm người này quả nhiên là tinh nhuệ của Kim Ô thành. Mà người trung niên cùng đại hán nghe thấy “sư đệ” càng thêm xác minh suy đoán Tả Mạc đến từ một môn phái ẩn thế nào đó.
Trong lòng mọi người đều sinh ra một ý niệm, xem ra lòng tin của vị thành chủ này đối với đội ngũ tinh nhuệ này rất lớn nha, cư nhiên muốn không buông tha một kẻ nào. Kim Ô thành cùng Minh Tiêu phái kết thù hận, Kim Ô thành lần này muốn diệt sạch ngoại đường.
Quả nhiên người không tầm thường khí độ cũng không giống bình thường.
Tả Mạc ngay sau đó lại thập phần cẩn thận bồi thêm một câu: “Bọn chúng đều là dê béo đó! Một tên cũng không bỏ qua!”
Mọi người hóa đá tập thể, vẻ mặt tán thưởng của người trung niên cũng cứng đờ.
Hồng Quân Hiên chỉ cảm thấy nhục nhã muốn chết, từ bao giờ mà năm nghìn đệ tử Minh Tiêu phái còn bị người ta gọi là “dê béo”, nói “một người cũng không tha”?
Sỉ nhục! Đây là sỉ nhục chân chính!
Mặt mỗi đệ tử Minh Tiêu phái đều đỏ lên, hung hăm nhìn chằm chằm vào đoàn người Công Tôn Sai. Bọn họ không dám đánh Kim Ô thành, nhưng một đội ngũ bảy tám trăm người không ngờ lại dám kiêu ngạo trước mặt họ như vậy, muốn đem bọ họ diệt sạch! Dù cho bọn họ lập tức trở lại môn phái, từ nay về sau trước mặt các sư huynh đệ khác cũng không ngóc đầu lên được.
“Không cần ta phải nói thêm gì nữa.” Hồng Quân Hiên trầm trầm sát khí nói: “Đệ tử Minh Tiêu phái chúng ta từ lúc nào lại bị người ta khi nhục như vậy?”
“Sư huynh yên tâm!” Một sư đệ mặt đầy sát khí nói: “Một người cũng không tha! Chúng ta phải cho bọn chúng xem thử, cái gì là một người cũng không tha!”
“Không sai! Đến lúc đó chúng ta cũng phải lột sạch thi thể bọn chúng!” Một vị sư đệ khác hung hăng nói.
Hồng Quân Hiên trầm giọng: “Ta không muốn nói nhiều, trận chiến ngày hôm nay nếu có ai sợ chết lui lại phía sau, ta đích thân chém hắn! Ta tin tưởng cho dù có sư tôn ở đây cũng không trách gì ta!”
“Vâng!” Mọi người đều âm thầm rùng mình, cùng hô lên đáp lại.
Dung Vi mang theo hai trăm phủ vệ, liều mạng phi hành. Nhưng tốc độ đội ngũ kia quá nhanh, bọn họ dùng hết toàn lực mới miễn cưỡng theo được. Đối phương hiển nhiên có việc gấp, hoàn toàn không để ý đến bọn họ đi theo đằng sau.
Liên tục phi hành vài ngày đêm nàng cũng mệt mỏi rã rời, nhưng chi đội ngũ kia không ngờ không có vẻ gì mệt mỏi, khiến cho nàng không thể tưởng tượng nổi.
Làm sao có thể? Bọn họ là người sắt sao?
Đến khi thấy đội ngũ cường đại thần bí ở phía xa, nàng mới thở dài một hơi, rốt cuộc không mất dấu. Theo sau nhiều ngày như vậy, nàng đối với đội ngũ này cũng có chút hiểu ra, đây là mội chi đội ngũ tinh nhuệ chân chính. Cho dù đứng ở giữa đám người đông nghịt cũng dễ dàng nhận ra bọn họ.
Chẳng qua nàng bỗng nhiên sửng sốt.
Bởi vì đội ngũ này đang giằng co với một đội ngũ khoảng năm nghìn trùng trùng điệp điệp!
Lẽ nào… lẽ nào… bọn họ muốn khiêu chiến với kẻ địch có nhân số gấp sáu lần sao?
Chuyện này… chuyện này làm sao có thể? Bọn họ điên rồi sao? Liên tục phi hành nhiều ngày như vậy, bọn họ làm sao còn có khí lực?
Công Tôn Sai cũng không chú ý tới ánh mắt không thể tin nổi phía sau, hắn lại lộ ra nụ người thẹn thùng e lệ. Mọi người xung quanh thấy vậy đồng thời run rẩy, mấy ngày nay tiểu nương vẫn nhiêm mặt lúc này đột nhiên lại lộ nụ cười quen thuộc này, bọn họ chỉ cảm thấy thấy lông tóc dựng ngược.
“Ý của lão bản, mọi người đều minh bạch cả rồi chứ?”
“Minh bạch!” Mọi người vô ý thức trả lời.
“Vậy bắt đầu thôi.” Công Tôn Sai vấn mỉm cười e thẹn, từ sâu trong đáy mắt một tia hàn mang sắc lạnh như đao bừng lên.