修真世界 - Tu chân thế giới
Tác giả: 方想 - Phương Tưởng
Nguồn: http://4vn.eu/
Chương 297: Khổ Vệ giáp
Dịch: c0f7e3
“Hảo! Hảo! Hảo!” Minh Tiêu lão tổ nói liền mấy tiếng “Hảo”, sát khí không chút nào che giấu tràn ngập xung quanh, khoảng không phía trên Minh Tiêu phái mây đen dày đặc, nặng nề buông xuống. Toàn bộ các đệ tử trên dưới đều câm như hến.
“Không ngờ, nhất mạch Minh Tiêu phái lại đứt đoạn trong tay ta.” Minh Tiêu lão tổ nhìn bàn tay giống như tay trẻ con của mình, ngữ khí bình đạm như nước, sát ý quanh người càng thêm dày đặc, ánh mắt hờ húng: “Chẳng qua chỉ bế quan vài tháng mà đã sinh ra nhiều biến cố như vậy, là ý trời sao? Hừ! Cho dù là thiên ý cũng không ngăn được ta!”
Hắn chuyển người đứng dậy, ánh mắt đảo qua đám đệ tử đang cúi gắm phía dưới: “Nếu mười ngay sau ta còn chưa trở về, các ngươi tự mình chạy trốn giữ mạng đi.”
Nói xong, không đợi mọi người phản ứng, hắn đã biến mất khỏi đại điện.
Không khí bên trong Kim Ô thành rất khẩn trương.
Phía trên Vệ doanh hắc khí lượn lờ mãi không tiêu tán. Trong ánh mắt của mấy tu giả đứng gác trước cửa Chu Tước doanh đều hiện lên vài phần khiếp sợ. Sát ý lạnh thấu xương, nồng nặc đến mức ngay cả bọn họ cũng chịu không nổi.
Bọn họ không thể tưởng tượng nổi, vì sao chỉ trong thời gian mấy tháng đám tu nô suy nhược này đã trở nên kinh khủng như vậy.
Tả Mạc khẩn trương nhìn đám người Vệ doanh xếp hàng chỉnh tề như cọc gỗ trong giáo trường. Từ khi trở lại Kim Ô thành đám người Thúc Long đều bảo trì tư thế như vậy, không nhúc nhích gì hơn mười ngày nay.
Sát ý nồng nặc khắp toàn thân khiến bọn họ nhìn giống như sát thần vừa bước ra từ trong tu la địa ngục.
Quanh mỗi người đều là hắc khí không ngớt lượn lờ. Quanh người Thúc Long, hắc khí nồng nặc gần như bao bọc toàn bộ thân hình, khuôn mặt hắn.
“Bọn họ không có việc gì chứ?” Trong lòng Tả Mạc vô cùng lo lắng.
“Nếu bọn chúng có thể sống sót thì sẽ không có chuyện gì. Nếu không chịu được, chỉ có một đường chết.” Thanh âm Bồ yêu nghe như lơ đãng, nhưng Tả Mạc lại nhận ra trong đó một chút khẩn trương.
“Những sát ý này cần phải được thu hết vào trong cơ thể sao?”
“Đúng, sự huyền ảo của “Ý”, ai cũng không có biện pháp rõ ràng triệt để. Ma coi trọng việc giết chóc, sát ý của bọn chúng có thể hóa hình cũng coi như cơ duyên xảo hợp. Chẳng qua đối với bọn chúng mà nói, cơ hội đột phá này có chút quá sớm. Không thể nói trước được bọn chúng có thể chịu đựng được không.”
Đúng lúc này, bỗng nhiên toàn thân Thúc Long không ngừng run rẩy, hắc khí lượn lờ quanh người không ngừng lay động.
“Bắt đầu rồi!” Bồ yêu bật thốt lên, Tả Mạc âm thầm rùng mình.
Chỉ thấy hắc khí giống như một đám trùng nhỏ, không ngừng tiến vào trong thân thể Thúc Long, thân thể hắn càng run rẩy mãnh liệt hơn.
“Sát ý phạt thể, chính là cửa ải khó khăn nhất.” Bồ yêu chằm chằm nhìn Thúc Long, trong miệng nói nhanh: “Thể chất bọn chúng trời sinh yếu ớt, nếu muốn tiếp tục tu luyện phải trải qua cửa ải phạt thể này. Nếu tên kia vẫn còn sống, việc này trái lại sẽ là đơn giản nhất…”
Tả Mạc nhìn chăm chú không dám rời mắt,. Con người không phải cây cỏ, làm sao có thể vô tình. Bất kể những tu nô này xuất thân thế nào, nhưng hắn cũng cảm thụ được tín nhiệm của bọn họ đối với hắn, mỗi người bọn họ đều nguyện ý liều mạng vì hắn.
Trận chiến bên ngoài Kim Ô thành đã chứng minh rất rõ điểm này.
Nếu nói không cảm động, rõ ràng là nói đùa, hắn cũng không muốn đám người Thúc Long gặp chuyện không may. Mấy ngày nay chỉ cần là tài liệu, pháp bảo cần thiết, cho dù có trân quý hơn nữa hắn cũng không do dự lấy ra.
Đối với chuyện đám người Vệ doanh có đột phá hay không, Tả Mạc không có hy vọng xa vời. Thời gian hắn tu luyện không lâu, nhưng hắn biết tầm quan trọng của căn cơ đối với tu luyện. Căn cơ của bọn Thúc Long thực sự quá nông cạn, khả năng đột phá cũng không lớn, hắn chỉ mong bọn họ không xảy ra chuyện gì là được.
Dù cho hắn từng có ân huệ thế nào với đám người Thúc Long thì bọn họ cũng đã liều mạng một lần, Tả Mạc cho rằng như vậy cũng đủ rồi, huống chi cho tới giờ hắn cũng chưa từng nghĩ mình có ân huệ gì với bọn Thúc Long.
Thân thể Thúc Long rung lên bần bật, hắc khí không ngừng cuồn cuộn chui vào trong mũi trong miệng, qua da hắn. Hắc khí quanh người hắn càng lúc càng trở nên mờ nhạt, diện mạo hắn cũng bắt đầu hiện ra rõ ràng hơn.
Tả Mạc không nhịn được ồ lên một tiếng.
Tướng mạo Thúc Long phát sinh biến hóa rất lớn, vẻ tang thương biến mất, những nếp nhăn cũng mờ đi, hắn trở nên trẻ hơn rất nhiều, làn da đen bóng như xoa dầu.
Tả Mạc tràn ngập kinh ngạc, khi Thúc Long tuổi còn trẻ hẳn cũng là một kể tuấn tú.
Cái mũi cao thẳng, lông mày như đao, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, hốc mắt thật sâu, đôi môi đỏ tươi mím chặt. Tuy rằng không còn vẻ tang thương nhưng lại nhiều hơn một phần thâm thúy, thành thục.
Trên trán hắn xuất hiện thêm một viên tinh thể màu đen.
“Ba”, trọng giáp màu đen không ngờ bị mạnh mẽ phá tan, Tả Mạc lúc này mới chú ý tới chẳng biết từ bao giờ bên ngoài thân thể Thúc Long có thêm một kiện giáp trụ màu đen. Giáp trụ màu đen hòa cùng thân thể hắn liền thành một thể, gần như bao phủ toàn bộ cơ thể hắn.
So sánh với giáp trụ của Kim Giáp Vệ, giáp trụ trên người Thúc Long càng thêm vừa vặn, càng thêm tinh xảo, khiến người ta có cảm giác tràn ngập lực lượng.
“Vệ giáp!” Trong giọng nói của Bồ yêu tràn ngập kinh hỉ.
“Vệ giáp là cái gì?” Tả Mạc vội vã hỏi.
“Tu luyện Khổ Vệ đến một trình độ nhất định có thể sinh ra Vệ giáp. Thứ giáp trụ này có rất nhiều tác dụng, chờ đến khi tu vi bọn chúng mạnh hơn, uy lực rất lợi hại!” Bồ yêu hưng phấn nói: “Chờ khi bọn hắn lại đột phá một lần nữa, liền có thể ngưng tụ sát ý thành binh khí. Đến lúc đó, hắc hắc…”
Trong lòng Tả Mạc tràn ngập vui mừng, vì Thúc Long mà cảm thấy vui mừng.
Thúc Long đột phá giống như là tín hiệu, các doanh vệ cũng lần lượt sinh ra Vệ giáp.
Cả quá trình kéo dài suốt năm canh giờ, trong suốt thời gian đó Tả Mạc không hề ly khai một khắc nào.
Đến khi doanh vệ cuối cùng hoàn thành đột phá, đôi mắt đóng chặt của Thúc Long cũng mở ra.
Mục quang sáng rực như sao, thâm thúy xa xôi.
Thúc Long cúi người thi lễ, làm một thủ lễ Tả Mạc chưa từng thấy bao giờ.
“Dùng Khổ Vệ làm tên, đi theo đại nhân, đến chết không rời!”
Thanh âm của Thúc Long so với trước đây cũng hoàn toàn bất đồng, trầm thấp mang theo sự cuốn hút, rất dễ nghe.
“Dùng Khổ Vệ làm tên, đi theo đại nhân, đến chết không rời!”
Một nghìn Khổ Vệ đồng thời cùng hành lễ.
Tả Mạc ngây người.
*
* *
Dung Vi không lùi ra xa như những tu giả khác, đứng trên một đỉnh núi quan sát từ xa. Trên một đỉnh núi cách đó không xa có một gã đại hán cùng một người trung niên. Trừ họ ra còn có thể thấy lẻ tẻ một vài tu giả, bọn họ đều là tu giả ngưng mạch kỳ tam trọng thiên.
Có thể chính mắt nhìn thấy cao thủ kim đan kỳ xuất thủ, cơ hội như vậy cực kỳ hiếm có.
Đây không phải là chỉ giáo, cũng không phải luận bàn, mà chân chính là sinh tử chiến.
Kim Ô thành chủ thần bí khó lường, cho tới giờ mọi người còn chưa từng thấy hắn xuất thủ thực sự. Lần duy nhất hắn ra tay chính là phát động Thiên hoàn minh nguyệt trận, chẳng qua ngoại trừ việc có thể nhìn ra tạo nghệ của hắn đối với phù trận rất sâu sắc, không thể nhìn ra thực lực bản thân hắn ra sao.
Một trận chiến này, rốt cuộc cũng có thể nhìn cho rõ.
Dung Vi lại có suy nghĩ khác, nói thực lòng nàng cũng không xem trọng Kim Ô thành chủ. Minh Tiêu lão tổ có thể khiến ngay cả Hậu gia cũng có chút kiêng kị, thực lực tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Chỉ có người hiểu rõ tu giả kim đan kỳ mới biết được sự cường đại của kim đan kỳ. Chuyện khác không nói, chỉ riêng độn pháp của kim đan kỳ tu giả ngưng mạch kỳ đã theo không kịp, cũng có nghĩa là tu giả kim đan kỳ luôn ở thế bất bại. Mà đối với sự vận dụng pháp quyết, càng là khác biệt về bản chất.
Chiến thuật biển người cũng không phải là không thể dùng đối phó kim đan, chẳng qua Kim Ô thành cố định ở đây chỉ có thể phòng thủ, cũng có nghĩa là Minh Tiêu lão tổ dù thế nào vẫn chiếm thế chủ động.
Để cho một vị tu giả kim đan kỳ không thiếu các loại thủ đoạn công kích chiếm thế chủ động chính là một chuyện cực kỳ đáng sợ.
Dung Vi tuyệt đối sẽ không tham gia vào trận chiến này, nàng còn chưa có tư cách. Nếu là Kim Ô thành chủ chiến bại, nàng có thể dùng danh tiếng của Hậu gia không chừng có thể cứu lấy tên chiến tướng cấp Nguyệt Ngân kia. Một chiến tướng cấp Nguyệt Ngân tuổi còn trẻ như vậy chết ở chỗ này quả thực quá là đáng tiếc.
Mà nếu có thể mượn cơ hội này mời chào hắn…
Đây mới là chủ ý của nàng.
Nàng vô ý liếc mắt nhìn đại hán cùng người trung niên, phát hiện lai lịch hai người này chỉ sợ không nhỏ, trong lòng âm thầm mong những người này không có cùng chủ ý như nàng.
Bằng không, sẽ không tránh khỏi một hồi tranh đoạt chém giết. Tối trọng yếu nhất chính là nếu để cho lão tổ biết người thanh niên kia là chiến tướng cấp Nguyệt Ngân, cho dù là ai cũng đừng nghĩ đến nữa. Lão tổ sẽ hoặc là chiêu hàng, hoặc là giết chết hắn.
Nhân tài như vậy, làm gì có chuyện để cho kẻ khác chiếm được.
Chỉ có trường hợp lão tổ không biết, kế hoạch này mới có thể thành công.
Đột nhiên, khoảng không phía xa xuất hiện ba động như sống nước, một cỗ khí thế khổng lồ không thể chống đỡ phút chốc bao phủ toàn bộ Thiên Tinh sơn mạch.
Tất cả mọi người đều biến sắc, chỉ cảm thấy cả người đột nhiên cứng đờ, âm thầm hoảng sợ.
Tới rồi!
Kim Ô thành đột nhiên bạo trướng kim quang, vô số kim mang bay lên như đàn cá, bao phủ khoảng không phía trên Kim Ô thành. Ba mươi sáu tòa Phù chiến điêu lâu từng tòa từng tòa sáng lên quang mang ngân sắc. Một vòng kim hoàn bay lên bầu trời, tản ra kim quang chói mắt, hạ xuống vô số tơ vàng, phạn âm như có như không vang lên.
Minh Tiêu lão tổ tựa như từ hư không xuất hiện trên bầu trời bên ngoài Kim Ô thành.
Hắn để tóc rối bời, nhìn qua chỉ khoảng bốn mươi tuổi, da dẻ như da trẻ con, một kiện trường sam trắng như tuyết tùy tiện mặc trên người.
Hắn thản nhiên liếc mắt về phía những kẻ đứng xem ở phương xa.
Mọi người chỉ cảm thấy trong lòng không tự chủ được mà nảy lên, càng thêm hoảng sợ.
Uy thế của kim đan không phải là đơn giản!
“Tiểu Dung cô nương, Hậu gia gần đây vẫn khỏe chứ?” Minh Tiêu lão tổ thản nhiên hỏi, giống như chuyện thường ngày.
Dung Vi không thể làm gì khác là trả lời: “Nhờ phúc của lão tổ, Hậu gia mọi chuyện đều ổn.”
“A, vậy vì sao Hậu gia còn muốn tranh chấp một giới nho nhỏ như thế này với ta?” Ngữ khí lão tổ vẫn thản nhiên như cũ.
Dung Vi chỉ cảm thấy hô hấp ngừng lại, suýt nữa rơi xuống, da đầu tê dại một trận, không thể làm gì khác hơn đánh nói: “Lão tổ nói đùa, có lão tổ ở đây Hậu gia sao dám gây chuyện. Hậu gia chỉ là nghe nói Tiểu Sơn giới xuất hiện Bạch nhật tinh hiện, phái nô tỳ đi tra xét. Trước đó ngài còn cố ý dặn dò nô tỳ đầu tiên phải hỏi thăm lão tổ.”
“A, thì ra là thế.” Minh Tiêu lão tổ gật đầu nói: “Việc này cứ như vậy, ta sẽ bái phỏng Hậu gia sau. Ngươi nếu muốn quan chiến, lùi lại thêm năm mươi dặm nữa.”
Ngữ khí của Minh Tiêu lão tổ có chút ôn hòa, nhưng chẳng hiểu vì sao trong lòng Dung Vi phát lạnh, nàng không dám do dự, vội vàng lui về sau thêm năm mươi dặm.
“Những người khác, lui về sau một trăm dặm.” Minh Tiêu lão tổ thản nhiên nói: “Trong vòng mười hơi thở, đừng có trách lão phu không khách khí.”
Uy thế trong không trung nhất thời trở nên trầm trọng như núi.
Những người khác càng thêm kinh hãi, vội vã lui về sau. Sắc mặt đại hán cùng người trung niên cũng không khỏi khẽ biến, đồng thời thối lui về phía sau.
Không ai dám chống lại một vị kim đan.
Cho đến lúc này, ánh mắt Minh Tiêu lão tổ mới chuyển sang Kim Ô thành.
Last edited by c0f7e3; 28-04-2011 at 12:51 AM.
|