“Kẻ nào giết Trác Quang?”
Thanh âm Minh Tiêu lão tổ cũng không lớn, nhưng xa gần đều có thể nghe rõ.
Minh Tiêu lão tổ ở bên ngoài nhìn vào như hổ đói rình mồi, Tả Mạc cũng không dám tiếp tục ngồi thảnh thơi trên Tường Vân như trước, chẳng qua chuyện này cũng không hề làm hắn bớt khinh bỉ đối phương chút nào.
“Ca cuối cùng cũng biết vì sao đám người Minh Tiêu phái lại hay nói nhảm như vậy, đúng là thượng bất chính hạ tất loạn mà.”
Híc híc, vài người không nhịn được cười ra tiếng, bầu không khí khẩn trường nhất thời dịu đi không ít.
Tả Mạc tuy mạnh miệng như vậy, nhưng trong lòng kỳ thực rất khẩn trương. Tuy rằng Vô Không kiếm môn cũng có bốn vị cao thủ kim đan kỳ nhưng Tả Mạc chưa từng gặp tình huống cao thủ không hề e ngại gì phóng xuất toàn bộ khí thế. Cho dù là trong ngày sư huynh Vi Thắng trúc cơ, Tân Nhâm sư bá cũng chưa dùng toàn lực.
Minh Tiêu lão tổ đem lại cho Tả Mạc áp lực như một ngọn núi đè xuống, khiến cho hắn thậm chí có phần khó thở.
Kim đan kỳ quả nhiên kinh khủng!
Hắn hoàn toàn không có nửa điểm hứng thú tán nhảm, song phương đánh tới mức này đã không còn cần mượn bất kỳ lý do gì nữa. Cái gì mà tiên lễ hậu binh, chẳng phải là vô nghĩa sao?
“Phù chiến điêu lâu, đồng loạt tấn công!” Tả Mạc nghiến răng ra lệnh.
Ngâng quang trên ba mươi sáu tòa Phù chiến điêu lâu đột nhiên tăng vọt.
Hơn trăm đạo cương lôi dày đặc như mưa bao phủ xung quanh Minh Tiêu lão tổ.
“Có ý tứ.” Minh Tiêu lão tổ thản nhiên cười, thân hình đột nhiên biến mất tại chỗ.
Hơn trăm đạo cương lôi đánh vào khoảng không, biến mất ở phía xa.
Tả Mạc không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Tốc độ thật nhanh!
Thần thức của hắn không ngờ cũng không theo kịp tốc độ của Minh Tiêu lão tổ! Loại tình huống này hắn mới gặp lần đầu. Đám tu giả bên trong Kim Ô thành đều kinh sợ biến sắc.
Không có ai có thể đạt tới tốc độ của Minh Tiêu lão tổ!
Tốc độ cực nhanh, ngay cả cương lôi cũng thua kém vài phần.
Tuy rằng Tả Mạc cũng dự đoám trước trận đấu này khẳng định sẽ cực kỳ gian nan, thế nhưng hiện giờ lại phát hiện mức độ khó khăn vẫn vượt xa tưởng tượng của hắn.
Không cần Tả Mạc ra lệnh, đợt cương lôi thứ hai vẫn tiếp tục đánh về phía Minh Tiêu lão tổ.
Vô dụng!
Tả Mạc âm thầm lắc đầu, tốc độ của đối phương quá nhanh, ngay cả tốc độ của cương lôi cũng không theo kịp.
Minh Tiêu lão tổ quả nhiên lại biến mất tại chỗ.
Vẫn không thể bắt kịp!
Sắc mặt Tả Mạc ngưng đọng, con ngươi co rút lại, có gì đó không đúng!
Minh Tiêu lão tổ đột nhiên xuất hiện ở trước một đạo cương lôi, thủ chưởng đưa lên.
Két két két!
Cương lôi giống như bị một bức tường vô hình ngăn lại, không cách nào tiến thêm, ngưng lại trong không trung chỉ cách bàn tay lão tổ ba thốn. Minh Tiêu lão tổ ung dung đưa tay nắm lấy cương lôi.
Ba ba ba!
Âm thanh cương lôi phát nổ liên tục vang lên bên tai, vô số điện mang giống như những con rắng nhỏ li ti quấn quanh ngón tay Minh Tiêu lão tổ.
Minh Tiêu lão tổ hoàn toàn coi như không, đem khỏa lôi đạn đến trước mặt quan sát tỉ mỉ. Điện mang màu bạc phản chiếu lên mặt hắn lúc sáng lúc tối.
“Suy nghĩ rất tinh tế, khó có được, khó có được.” Trên mặt Minh Tiêu lão tổ toát lên một chút kinh ngạc ngoài dự đoán, cũng có một chút tán thưởng.
Hắn vừa dứt lời, hai ngón tay trắng nõn mảnh khảnh kẹp lại, khỏa cương lôi lập tức tan thành vô số điện mang vỡ vụn, tiên tán giữa bàn tay hắn.
Trong Kim Ô thành một mảng tĩnh mịch.
Mọi người bị một màn này làm cho kinh ngạc ngây người, trên mặt Tả Mạc cũng toát ra vẻ sợ hãi.
Đó dù sao cũng là cương lôi…
Dùng tay bóp nát cương lôi, chuyện này… chuyện này không có khả năng!
Trong đầu Tả Mạc trống rỗng, sự cường đại của Minh Tiêu lão tổ vượt xa tưởng tượng của hắn.
Hắn đứng ngây người.
Minh Tiêu lão tổ cũng không nóng nảy, thản nhiên hỏi: “Kẻ nào kiến tạo Phù chiến điêu lâu này? Ta có thể tha mạng cho.”
Tả Mạc dần dần hồi phục tinh thàn, nghĩ lại vừa rồi mình bị chấn nhiếp đương trường hắn có chút xấu hổ. Không ngờ chính mình lại sợ chết như vậy! Xung quanh là một mảng tĩnh mịch, Kim Ô thành hoàn toàn bị Minh Tiêu lão tổ áp chế, trên mặt một số người thậm chí còn lộ vẻ tuyệt vọng.
Ánh mắt Tả Mạc vô ý nhìn về phía nữ tu. Nữ tu vẫn như bình thường, lẳng lặng đứng bên cạnh hắn giống như người gỗ. Nàng đối với Minh Tiêu lão tổ hoàn toàn thờ ơ.
Trong lòng Tả Mạc càng thêm xấu hổ, không nghĩ tới mình ngay cả nữ nhân cũng không bằng.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Minh Tiêu lão tổ phiêu phù trong không trung. Một cỗ tà hỏa bất chợt nổi lên trong lòng.
Tên chó chết này, tâm tư cực kỳ ác độc, tính mạng tu giả khác trong mắt hắn thậm chí không bằng một viên tinh thạch!
Càng nghĩ Tả Mạc càng phẫn nộ, nếu không phải tại tên khốn này, chính mình đã sớm ly khai Tiểu Sơn giới, làm sao lại phải lo lắng, chờ đợi từng ngày như bây giờ?
Ca hôm nay sẽ chơi cùng với ngươi!
Trong lòng Tả Mạc nảy sinh ý nghĩ ác độc, tất cả sợ hãi, kinh khủng đều không cánh mà bay.
“Tiếp tục bắn!”
Tả Mạc đằng đằng sát khí hạ lệnh, những người khác đều sửng sốt, còn tiếp tục bắn sao? Nhưng hoàn toàn vô dụng mà! Chẳng qua khi bọn họ nhìn thấy ánh mắt hung ác của Tả Mạc đều nhất thời rùng mình, lão bản muốn liều mạng rồi! Mọi người đều phấn chấn tinh thần, sự sợ hãi đối với Minh Tiêu lão tổ trong lòng cũng tiêu tan đi không ít.
Phù chiến điêu lâu lần thứ hai sáng lên.
Minh Tiêu lão tổ nheo mắt, toát ra vài phần mỉa mai.
Quang mang bạo khởi, cương lôi dày đặc như mưa tiếp tục đánh về phía lão tổ.
“Không được dừng!”
Tả Mạc chợt quát lên, toàn thành đều nghe thấy. Đám tu giả trong Phù chiến điêu lâu âm thầm rùng mình, toàn lực phát động.
Cương lôi như mưa, thanh thế hãi nhân.
Trong đám cương lôi dày đặc truyền ra một tiếng cười nhạt.
Không có một viên cương lôi nào chạm tới được góc áo Minh Tiêu lão tổ, lần này hắn không biến mất tại chỗ mà là nhẹ nhàng tránh thoát giữa đám cương lôi. Cũng không biết vì sao tốc độ của hắn rõ ràng nhìn không nhanh bao nhiêu, nhưng không hề có một viên cương lôi nào có thể đánh trúng.
Tiếng cười nhạt của Minh Tiêu lão tổ rơi vào trong tai khiến đám tu giả điều khiển Phù chiến điêu lâu nổi giận, dùng toàn lực điên cuồng đưa linh lực vào trong Phù chiến điêu lâu.
Ba mươi sáu tòa Phù chiến điêu lâu phát sáng chói mắt, khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Cương lôi càng thêm dày đặc, giống như cuồng phong bạo vũ, mang theo khí tức uy mãnh, ầm ầm bao phủ.
“Ha ha.”
Tiếng cười của Minh Tiêu lão tổ lại truyền đến vô cùng rõ ràng.
Đôi môi mím chặt của Tả Mạc đột nhiên hơi hé ra.
Đang!
Phía trên Kim Ô thành Phạn Âm hoàn mạnh mẽ tuôn ra một đoàn kim quang, phạn âm ngân nga trầm bổng vang lên!
Một cỗ ba động vô hình lấy Kim Ô thành làm trung tâm ầm ầm tản ra.
Sát chiêu của Thiên hoàn minh nguyệt trận – Nguyệt minh băng âm!
Thân hình từ đầu đến cuối vẫn ung dung thong thả của Minh Tiêu lão tổ nhất thời bị kìm hãm, không kịp tránh né một viên cương lôi đã đánh lên giữa mặt hắn.
Ba!
Điện xà hỗn loạn chạy trên mặt hắn, thân thể Minh Tiêu lão tổ cứng đờ.
Ba ba ba!
Vài viên cương lôi liên tục đánh lên người hắn.
Oanh!
Điện xà tán loạn va chạm với nhau, tuôn ra một đoàn quang mang chói mắt, Minh Tiêu lão tổ bị bao phủ trong ngân quang, khó có thể nhìn rõ thân hình.
“Tốt!” Tả Mạc kích động vạn phần, hận không thể nhảy lên thật cao.
Hắn vừa lệnh cho Phù chiến điêu lâu không ngừng công kích, chính là muốn cho Minh Tiêu lão tổ sinh ra ảo giác Phù chiến điêu lâu là chỗ dựa lớn nhất của bọn họ. Hắn và tiểu tháp tinh thần tương liên, thời cơ phát động Nguyệt minh băng âm cũng rất vừa vặn.
Hắc hắc, kim đan thì thế nào? Không phải cũng bị caLàm sao âm độc được bằng ca?
Trong lòng Tả Mạc vô cùng đắc ý, giống như vừa ăn nguyên một củ nhân sâm, sảng khoái không nói nên lời.
Chẳng qua, hắn cũng không dám trông cậy vào việc dùng cương lôi giết chết Minh Tiêu lão tổ. Vừa rồi đối phương bóp nát cương lôi, chứng tỏ cương lôi trình độ này không cách nào tạo thành thương tổn trí mạng cho hắn.
Nhưng lần này thành công bắn trúng Minh Tiêu lão tổ, đối với việc đề thăng sĩ khí có hiệu quả rõ rệt. Bầu không khí trầm trọng, căng thẳng trong thành biến mất, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ hưng phấn. Đại đa số tu giả trong Kim Ô thành đều là ngưng mạch kỳ, so với kim đan kỳ chỉ kém một chút, thế nhưng hơn chín phần mười số người chưa từng thấy kim đan kỳ động thủ.
Lúc trước mỗi một cử chỉ của Minh Tiêu lão tổ đều thể hiện sự cường đại của hắn, cường đại đến mức khiến cho người ta tuyệt vọng. Nhưng Tả Mạc lại vừa chứng minh cho bọn họ thấy, kim đan kỳ cũng có thể bị đánh trúng.
Mọi người nhận được cổ vũ rất lớn, lòng tin tăng lên không ít. Trận chiến này vô cùng gian nan, nhưng bọn họ cũng không phải là không cơ hội thắng. Bọn họ không hề sợ chiến đấu gian khổ, chỉ sợ dù có nỗ lực thế nào cũng chỉ là uổng phí.
Ngân quang tản ra, Minh Tiêu lão tổ xuất hiện trước mặt mọi người.
Đến khi thấy rõ bộ dáng của Minh Tiêu lão tổ, mọi người đều bật cười ha hả.
Chỉ thấy quần áo cả người Minh Tiêu lão tổ thủng lỗ chỗ như tên ăn mày. Mà khiến người ta không thể buồn cười nhất là trên mặt hắn còn cháy đen thành một mảnh.
Tả Mạc cười ha ha, đột nhiên bay lên không trung, tay phải giơ cao lên quay về bên trong thành lớn tiếng quát: “Mọi người nghe rõ, nhắc lại theo ta!”
Tất cả tiếng cười đều lặng xuống, mọi người nhất tề ngẩng đầu lên, đều điên cuồng thúc động linh lực, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ hưng phấn.
Tả Mạc xoay người, hướng về phía Minh Tiêu lão tổ. Hắn hít một hơi thật sâu, chỉ thẳng lão tổ, gọi to một tiếng: “Lão khốn kiếp!”
Bảy tám nghìn người trong thành dùng hết khí lực đồng thời quát lên: “Lão ăn mày!”
Bảy tám nghìn người cùng quát lên, thanh âm cực lớn, ngay cả Thiên Tinh sơn cũng rung lên, âm thanh không ngừng vang vọng trong sơn cốc.
Tả Mạc trợn mắt, dùng hết sức quát to: “Chớ bức người!”
Kim Ô thành từ trên xuống dưới cùng quát lên theo: “Chớ bức người!”
Tả Mạc lại gào lên: “Bức người bị sét đánh!”
Mọi người chỉ cẩm thấy máu nóng bốc lên, cả người như muốn nổ tuung, không chút nghĩ ngợi cố động linh lực toàn thân đến tận cùng. Bảy tám nghìn người cùng phẫn nộ điên cuồng hét lên: “Bức người bị sét đánh!”
Tiếng quát truyền khắp nơi, một làn sóng âm lấy Kim Ô thành làm trung tâm ầm ầm tản ra, thanh thế không hề kém hơn Nguyệt minh băng âm.
Khắp trong sơn cốc đều vang vọng “Bị sét đánh… sét đánh… sét đánh…”
Tả Mạc chỉ cảm thấy thoải mái không nói nên lời, chống tay ngửa đầu cười lớn: “Ha ha ha ha!”
Mọi người đều phấn khích đỏ mặt tía tai, nhất tề học theo Tả Mạc chống nạnh cười to: “Ha ha ha ha ha ha ha!”
Tiếng cười của bảy tám nghìn người tràn ngập cảm giác hưng phấn, từ xa cũng có thể nghe rõ.
Dung Vi nghe thấy chỉ có thể trợn mắt há mồm ngây ngốc.
Vẻ mặt người trung niên cũng kinh ngạc, đại hán thì vô cùng hưng phấn, nhắc đi nhắc lại: Thống khoái! Thống khoái! Thực sự là thống khoái!”
Gương mặt Minh Tiêu lão tổ trắng bệch, không còn chút gì là phong phạm ung dung thong thả của cao thủ.
Hắn tóc tai bù xù, mắt tóe hung quang, giống như độc xà muốn xông tới cắn người!
Tả Mạc lúc này giống như tẩu hỏa nhập ma, lần thứ hai vung tay lên. Mọi người thấy hắn làm thủ thể, lập tức gắt gao đè nén thanh âm, Kim Ô thành nhất thời yên tĩnh đến mức nghe được tiếng trâm rơi.
Hai mắt Tả Mạc đỏ rực, đằng đằng sát khí: “Các huynh đệ!”
Hắn ngừng lại một chút, tiếp tục nói: “Làm thịt hắn!”
Mấy ngìn người phía dưới không hề nghĩ ngợi gì cùng rống giận: “Làm thịt hắn!”
Tả Mạc chỉ cảm thấy cả người hưng phấn đến cực điểm, đề cao âm lượng, tiếp tục quát lên: “Đập chết hắn!”
Khóe mắt mọi người như muốn nứt ra, cùng gào lên: “Đập chết hắn!”
Sát khí dâng lên khiến thiên địa biến sắc!