Minh Tiêu lão tổ chỉ cảm thấy một luồng ác khí không ngừng dâng lên trong ngực, cũng không thèm làm bộ nữa, rút ra phi kiếm, lạnh lùng nói: “Tất cả các ngươi đều phải chết!”
Lời còn chưa dứt, Tả Mạc còn chưa kịp nhìn rõ hình dạng của phi kiếm, phi kiếm đã biến mất ở phía trước Minh Tiêu lão tổ.
Mọi người trong Kim Ô thành chỉ cảm thấy cả bầu trời chầm chậm quay chuyển, tất cả mọi thứ xung quang đều trở nên mơ hồ.
Tả Mạc lập tức nghĩ tới Thiên Không kiếm ý Hoàng Trác Quang sử dụng, Thiên Không kiếm ý của Minh Tiêu lão tổ chỉ sợ phải tinh thâm gấp nhiều lần.
Chết tiệt! Tên khốn này đến gần hơn chút thì tốt rồi!
Tả Mạc nhìn thấy Minh Tiêu lão tổ còn cách xa Kim Ô thành, không khỏi âm thầm bội phục, cho dù bị chọc giận như vậy Minh Tiêu lão tổ vẫn bảo trì được lãnh tĩnh, quả nhiên không hổ là cao thủ kim đan kỳ!
Bầu trời đang xoay tròn, bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều điểm sáng, giống như vô số ngôi sao.
Trong lòng Tả Mạc lập tức tràn ngập cảm giác cực kỳ nguy hiểm, không dám có bất kỳ chút chậm trễ nào, vội vã thôi động phù trận. Chỉ thấy tường thành Kim Ô chợt sáng lên vô số phù văn, hoa văn vô cùng phức tạp.
Một linh tráo kim sắc gần như trong suốt chặt chẽ bao phủ Kim Ô thành bên trong.
Mọi người thấy vậy mới bình tĩnh lại một chút, nhưng đúng lúc này lại nghe Minh Tiêu lão tổ quát lên một tiếng: “Lâm!”
Những điểm sáng trên trời lập tức sáng rực lên, vô số kiếm quang từ trên trời giáng xuống dày đặc như mưa, đánh thẳng lên linh tráo của Kim Ô thành.
Linh tráo rung động kịch liệt một trận, những tiếng rít bén nhọn vang lên khiến cho người ta nghe thấy mà ghê rợn.
Tả Mạc quay sang Thúc Long: “Dùng chiêu lần trước của các ngươi!”
Thúc Long hiểu ý, vội vã trở lại đội ngũ.
Thúc Long để tóc dài xõa xuống, tinh thể màu đen gắn trên trán, ánh mắt trầm xuống, quát lớn: “Sát!”
Từng sợi hắc khí thoát ra từ cơ thể bọn họ với tốc độ kinh người, trong chớp mắt hắc khí đã bao trùm toàn bộ đội hình Vệ doanh. Hắc khí bốc lên dày đặc, không bị linh tráo ảnh hưởng chút nào, tụ tập phía trên Kim Ô thành.
Hắc khí không ngừng bốc lên tạo thành một đám mây đen, đem toàn bộ Kim Ô thành bao bọc bên trong. Kiếm quang dày đặc như mưa rơi vào trong mây đen vân nhất thời hóa thành vô hình.
“Ồ!” Minh Tiêu lão tổ lại lộ vẻ kinh ngạc.
Với kiến thức của hắn cũng không nhận ra đối phương dùng loại pháp quyết lợi hại gì.
Trong thức hải của Tả Mạc, Bồ yêu chầm chậm nói với bia mộ: “Lão già này chỉ là một kim đan kỳ, lại dám kiêu ngạo trước mặt bản Thiên Yêu ta, quả thực là không muốn sống nữa.”
Hắn hơi nhíu mày, hừ lạnh một tiếng: “Giết chết hắn!”
Hắn bỗng nhiên phát hiện ngữ khí của mình thực sự có chút giống với Tả Mạc, lập tức ngậm miệng, là một Thiên Yêu, lại học theo cách nói của người khác, nhất là tên nhãi như Tả Mạc khiến hắn cảm thấy rất mất mặt.
“Chỉ tiếc là thời gian bọn Thúc Long tu luyện quá ngắn, bằng không … hừ hừ… sẽ rất cường hãn!”
Bồ yêu lẩm bẩm.
Minh Tiêu lão tổ lần đầu lộ ra biểu tình ngưng trọng, lúc trước bị Phù chiến điêu lâu bắn trúng, chẳng qua chỉ là mẹo vặt của đối phương mà thôi. Mà đám may đen này hiển nhiên là một loại pháp quyết, trận pháp gì đó, có thưc lực chân chính. Có thể chống lại công kích của cao thủ kim đan kỳ, tuyệt đối có thể nói là rất cường hãn.
Có lẽ không phải là pháp quyết, với tu vi của tu giả ngưng mạch kỳ không có khả năng thi triển loaij pháp quyết gì cường hãn như vậy.
Minh Tiêu lão tổ cho rằng đây chỉ có thể là trận pháp. Mà nếu là trận pháp cường hãn như vậy, chỉ sợ không phải môn phái bình thường có thể có được. Đám người này chỉ sợ có lai lịch không đơn giản!
Trong lòng Minh Tiêu lão tổ nảy lên.
Đám tu giả ngưng mạch kỳ này hắn không sợ, cho dù muốn giết chết toàn bộ cũng chỉ cần thêm một khoảng thời gian. Điều hắn lo ngại chính là giết xong rồi lại dẫn tới sư môn đằng sau bọn chúng. Với sự giàu có của Minh Tiêu phái cũng không có được phù trận lợi hại như vậy. Nếu sau này dẫn tới một cao thủ lợi hại hơn, vậy thì thảm rồi.
Minh Tiêu lão tổ cũng tự hiểu rõ mình có bao nhiêu cân lượng, tại chỗ hẻo lãnh xa xôi như Tiểu Sơn giới xưng hùng xưng vường còn có thể, nhưng nếu ở trong đại giới, làm sao tới lượt hắn đứng ra.
Chẳng qua hắn lại nghĩ, hôm nay giữa hai bên đã kết thành nợ máu, không có khả năng giảng hòa. Đã như vậy, biện pháp tốt nhất chính là đem đám người này tiêu diệt toàn bộ, như vậy mới không để lộ tin tức.
Nghĩ vậy, hung quang trong mắt hắn nhất thời đại thịnh, sát khí lẫm liệt.
Hắn đã tu luyện Minh Tiêu kiếm quyết thời gian dài, ngoại trừ thanh phi kiếm này trên người hắn cũng không có vật gì khác. Chỉ thấy hắn đưa một ngón tay lên, một đạo kiếm quang dài mấy trượng lập đánh đánh ra.
Kiếm quang nhìn như sắp đánh lên mây đen, trong chớp mắt liền hóa thành vô số kiếm quang cực nhỏ, vô cùng linh hoạt xuyên qua mây đen, lần thứ hai đánh lên linh tráo của Kim Ô thành.
Đang!
Vô số kiếm quang giống như những con rắn nhỏ trong suốt, không ngờ đồng thời đánh lên linh tráo một lức, vô số âm thanh va chạm vang lên cùng lúc rơi vào trong tai mọi người chỉ có một tiếng “đang”.
Linh tráo của Kim Ô thành rung động kịch liệt, sắc mặt Tả Mạc khẽ biến, hắn một tay xây dựng toàn bộ Kim Ô thành, lực lượng của một kích này mạnh mẽ ra sao chỉ có hắn hiểu rõ nhất.
Nếu như thêm vài lần như vậy, linh tráo của Kim Ô thành chắc chắn sẽ tan vỡ!
Hắn cắn chặt môi, tu giả kim đan kỳ quả thực quá lợi hại!
Phi kiếm của lão già này không biết là mấy phẩm đây!
Vô số ý niệm xẹt qua trong đầu Tả Mạc, lúc này cũng không có thời gian nghĩ nhiều nữa, chỉ có thể ngạnh kháng mà thôi. Minh Tiêu lão tổ ở trên không trung, đại khái có lẽ sẽ không hạ xuống, khoảng cách với bọn họ quá xa, có thủ đoạn gì cũng không dùng được.
Hắn bỗng nhiên khẽ động trong lòng, hướng về phía Thúc Long chỉ lên mây đen hô to: “Có thể biến đổi hình dạng của thứ kia bám lên trên linh tráo được không?”
Thúc Long cười khổ, không dám mở miệng, thôi động Ô sát ma sát trận đến tận cùng, chỉ thấy mây đen tren đầu chậm rãi hạ xuống, cuối cùng rơi trên linh tráo, ngay sau đó bắt đầu lan xuống dọc theo linh tráo. Một lát sau đã bao phủ toàn bộ linh tráo bên trong.
Mọi người chỉ cảm thấy bầu trời tối sầm lại, rơi vào trong một mảng tối đen.
Minh Tiêu lão tổ nhìn thấy cảnh này vô cùng mừng rỡ, chẳng phải bọn chúng rút đầu vào chỗ chết sao? Mây đen tuy rằng có thể tăng cường phòng ngự của linh tráo, thế nhưng cũng ngăn cản tầm nhìn của bọn họ.
Ngay cả hắn cũng không thấy rõ tình huống bên trong mây đen, hắn không tin đối phương có thể nhìn qua.
Ngu xuẩn!
Chẳng qua chuyện này cũng là do thực lực quá chênh lệch. Trong mắt Minh Tiêu lão tổ sát khí bốc lên tới cực điểm, cơ hội tốt như vậy làm sao có thể bỏ qua?
Cũng không thấy rõ hắn có động tác gì, phút chốc đã biến mất tại chỗ rồi xuất hiện phía trên Kim Ô thành mười trượng!
Nhìn Kim Ô thành bị mây đen bao phủ dưới chân, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
“Các người đều đi chết đi!”
Hắn đưa bàn tay lên, một thanh phi kiếm xanh lam như màu trời xuất hiện trong lòng bàn tay, yên tĩnh trôi nổi. Hắn nhẹ nhàng phất tay một cái, phi kiếm hóa thành một đạo bích quang, bay vào không trung biến mất không thấy.
Bỗng nhiên, từ rất xa phía trên đỉnh đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện một quang điểm sáng rực.
Trên mặt hắn xuất hiện nụ cười đắc ý, đã bao lâu rồi không dùng đến chiêu này? Rất lâu rồi! Một lần nữa đánh ra sát chiêu từng làm cho mình nổi danh, thật là làm cho người ta cảm khái!
Không ai có thể ngăn được sát chiêu này, chưa từng có một ai!
Kim Ô thành sắp sửa biến mất, sẽ bị hắn xóa sổ ở trong dãy Thiên Tinh này. Hắn cảm thấy có chút đáng tiếc, nói thật lòng, hắn phi thường thích thú tòa tiểu thành này.
Thực sự là tòa thành khiến người ta phải mê mẩn!
Chẳng qua tất cả mọi thứ đều phải bị hủy diệt!
Bỗng nhiên nụ cười trên mặt hắn đột nhiên cứng lại.
Một đỉnh núi đối diện hắn đột nhiên rung động vô cùng kịch liệt, từng tảng đá lớn rơi xuốn, lộ ra nham thạch bên trong.
Chuyện gì xảy ra…
Thân thể hắn bị một cỗ hấp lực vô cùng cường đại kìm hãm lại, không khí xung quanh cũng tựa hồ như đông cứng lại. Hắn thử cử động thân thể, từng động tác đều vô cùng gian nan, giống như rơi vào trong một cái mạng nhện thật lớn.
Trúng bẫy!
Trong đầu hắn oanh một tiếng, trở nên trống rỗng.
Ngay sau đó, một dòng dung nham cực lớn từ dưới đất phun lên, dọc theo các khe rãnh chậm rãi chảy ra.
Hắn nhìn một màn kinh tâm động phách dưới chân, phảng phất như có một cây bút đỏ cực lớn, đang vẽ từng nét đỏ tươi trên dãy núi, từng đường nét thong thả mà kiên định, tạo thành một đồ án kỳ dị.
Minh Tiêu lão tổ chỉ cảm thấy bị vô số xiềng xích trầm trọng kìm giữ, khiến hắn không thể cử động.
Lúc này, mây đen bên ngoài Kim Ô thành đã tan đi, cái tên khốn kiếp kia lại bay lên trên không.
Tả Mạc cực kỳ đắc ý. Ngươi cho rằng ca nhìn không thấy? Ca có linh nhãn, hiểu chưa?
Nhưng hắn cũng biết bây giờ còn chưa phải thời gian để chúc mừng, đêm dài tất lắm mộng. Bàn tay vừa lật, trong lòng bàn tay có thêm một hạt Lôi âm hạch đào khắc đầy kim văn.
“Lôi âm hạch đào!”
Minh Tiêu lão tổ thấy rõ hạt Lôi âm hạch đào trong tay Tả Mạc, sắc mặt nhất thời đại biến.
Tả Mạc cũng không nhiều lời vô ích, đưa tay lên ném Lôi âm hạch đào về phía Minh Tiêu lão tổ.
Oanh!
Lôi âm hạch đào vừa rời khỏi bàn tay Tả Mạc, liền hóa thành một hỏa cầu kim sắc lớn, vô số tia điện uốn lượn bên trong, không ngừng nổ vang, thanh thế cực kì hãi nhân!
Tròng mắt Minh Tiêu lão tổ thiếu chút nữa thì rớt ra ngoài, người này không ngờ lại dùng Lôi âm hạch đào luyện chế thành pháp bảo dùng một lần?
Hắn điên rồi?
Lôi âm hạch đào dù sao cũng là tài liệu tứ phẩm…
Hắn vừa mới nhận ra, nhất thời hồn phi phách tán! Chết tiệt! Đây chính là tài liệu tứ phẩm!
Hắn bất chấp phá hỏng sát chiêu ở phía trên, phi kiếm hóa thành một đạo lưu quang, đánh về phía Lôi âm hạch đào.
Còn chưa kịp cảm thấy may mắn, hắn đã thoáng thấy trên tay Tả Mạc lại có thêm một hạt Lôi âm hạch đào, mặt ngoài đầy kim văn, giống hệt như vừa rồi!
Sắc mặt Minh Tiêu lão tổ trắng bệch không còn chút máu!
Ngay lập tức hắn bất chấp tất cả điên cuồng thôi động linh lực, muốn giãy dụa thoát khỏi trói buộc.
Hắn thôi động linh lực toàn thân đến cùng cực, thân hình bắt đầu cử động được một chút, chỉ sau một hồi tốc độ đã tăng lên rất nhiều.
Tả Mạc thấy vậy, biết đã tới thời điểm mấu chốt, lúc này cũng bất chấp đau lòng, trong bàn tay lại có thêm một hạt Lôi âm hạch đào…
Hắn liền một hơi xuất ra hơn mười hạt Lôi âm hạch đào!
Chỉ thấy hơn mười hỏa cầu kim sắc, mang theo thanh thế hãi người, dường như cùng lúc đánh về phía Minh Tiêu lão tổ.
Tiếng nổ vang khắp không trung, giống như vô số thiên lôi giáng xuống khiến cho đất rung núi chuyển.
Sắc mặt Minh Tiêu lão tổ đã không thể dùng từ trắng bệch để hình dung, hắn không còn một chút hi vọng nào. Hắn chưa từng gặp qua ai dùng Lôi âm hạch đào luyện chết pháp bảo dùng một lần như vậy.
Phải giàu có đến mức nào mới dám làm như vậy?
Oanh!
Phi kiếm của Minh Tiêu lão tổ chuẩn xác đánh trung lên hạt Lôi âm hạch đào thứ nhất, ầm ầm nổ tung!
Tả Mạc chỉ cảm thấy trước mặt đột nhiên sáng ngời, quang mang chói mắt, hắn chỉ cảm thấy trước mặt là một khoảng kim quang, cái gì cũng không nhìn thấy.
Oanh oanh oanh!
Trong mắt Tả Mạc chỉ có kim quang, đau đớn như kim đâm, hắn cảm giác như vừa bị một cự thú hất tung lên, cả người bắn thẳng lên.
Tả Mạc cảm giác như đang nằm mơ.