Thiếu lâm bát tuyệt ( New: Chương 33)
Thiếu Lâm Bát Tuyệt
Tác giả : Thiên Ma Thánh
Chương 33: Tình nhân sơn trang.
Dịch giả : phongphet
Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.euforum
Phương Kiếm Minh tịnh không biết những người này là thần thánh phương nào, nhưng Đao Thần biết. Đao Thần tại dải đất này chờ đợi một thời gian dài như vậy, tự nhiên biết được những người này mục đích là cầu cái gì. Đao Thần thấy bọn họ, cười lạnh một tiếng, nói: "Gọi quản sự của các ngươi đến nói chuyện."
Chỉ thấy một hán tử mặc trường sam màu lam từ trên một cây đại thụ phi thân nhảy xuống. Trên vai xéo ra sau lưng ló chuôi một thanh lợi kiếm. Trên môi bám hai hàng ria mép trông như hai nét phẩy. Bộ dáng thực ra cũng đoan chính. Chỉ nghe thấy hắn nói: "Các ngươi là ai? Ở chỗ này làm cái gì?"
Đao Thần nói: "Thế các ngươi là ai? Tới nơi này làm gì? Chắc các ngươi cũng biết đây chính là địa bàn của ta."
Lam sơn hán tử nói: "Chúng ta là hộ viện của Vương tài chủ gia. Chúng ta tới bắt dã thú ngày đó đã sát hại Vương thiếu gia. Ngươi nói đây là địa bàn của ngươi, tốt lắm, dã thú kia chắc là do các ngươi nuôi dưỡng. Mau đưa súc sanh nọ giao ra đây, rồi cùng bọn ta tới gặp Vương tài chủ lão gia."
Đao Thần hắc hắc cười nói: "Có chuyện thích thú rồi đây. Ngươi coi các ngươi cầm cung tên chĩa vào chúng ta, làm chúng ta sợ quá. Dã thú nọ một hồi nữa sẽ tới, các ngươi chờ một lát. Lẽ ra nó không nên cắn chết thiếu gia của các ngươi, để bây giờ nó phải gặp phải điều không may mắn này."
Lam sơn hán tử cười, nói: "Ta xem trang phục của các ngươi như là trốn tránh người giang hồ, như thế nào lại chạy đến nơi này cư ngụ?"
Đao Thần nói: "Không có biện pháp a, bên ngoài bọn người xấu hoành hành, chúng ta là những thường dân nhỏ bé không thể sống yên ổn được. Đương nhiên chỉ là bắt chước người trong Đào hoa nguyên, tránh ở thâm sơn. Còn hơn là ở bên ngoài để chịu sự khinh rẻ và áp bức. Ngươi có hiểu được điều ta nói không?"
Lam sam hán tử vừa nghe, cả giận nói: "Ngươi gia hoả nầy, nói lời này là có ý tứ gì, chẳng lẽ ngươi đối với Đại Minh ta sớm có điều gì bất mãn chăng?"
Đao Thần nói: "Ai nha, ta chỉ là một thường dân nhỏ bé, có mấy cái đầu mà dám đối với Đại Minh sớm có cái gì bất mãn. Chỉ là sống không nổi nữa, chỉ khi chạy đến thâm sơn này, trong rừng già mới có vài thứ hỗn tạp để mà ăn, không có ý tứ gì khác."
Vừa nói xong câu chuyện, mấy hàng đại hán thân đỏ mặt loang lổ nọ tay cầm cung cứng, từng bước, từng bước hướng bọn họ tiếp cận. Tới khi còn cách hơn ba trượng thì dừng lại. Phương Kiếm Minh đếm số người, thấy tổng cộng có sáu hàng, mỗi một hàng tám người, như vậy là bốn mươi tám người, bốn mươi tám cây cung đều đang giương sẵn, nhưng khí thế không giống nhau.
Lam Sam hán tử thấy bọn họ trong tay đều cầm đại đao, nếu đối phó với hai người bọn họ thực ra có điểm không hay, nói: "Dã thú nọ như thế nào còn chưa thấy tới? Có phải hai ngươi cố ý ở đây kéo dài thời gian, để cho nó chạy trốn."
Đao Thần truyền thanh cho Phương Kiếm Minh nói: "Phương tiểu tử, chờ ta nói xong đó chính là lúc xuất thủ, ngươi phải nhanh chóng động thủ theo, chúng ta đánh cho hắn không kịp ứng phó, hắc hắc, theo bọn chúng mà đùa rỡn cho nghiêng ngả, đó mới chính là ý tứ."
Nhưng lúc đó ngoài miệng lại nói khác: "Đại gia, ngươi xem, dã thú nọ chẳng phải là đã tới sao?
"Ở chỗ nào? Ta như thế nào không nhìn thấy."
Lam Sam hán tử và bốn mươi tám đại hán toàn thân căng thẳng, con ngươi đảo tròn quan sát chung quanh, đều chú ý tìm kiếm tung tích dã thú. Đao Thần ha ha cười nói: "Các ngươi những gia hoả không sợ chết này, Ngân giác thú ấy mà tới, há các ngươi còn có lý do mà sống lâu hơn sao. Thôi thì để cho ta tới phát lạc các ngươi, động thủ........"
Nói xong, phách không một chưởng, chưởng phong bài sơn đảo hải thổi trúng rừng cây làm vang lên những tiếng ầm ầm. Hai hàng đại hán phía trước bị cuốn đi ngã lổng chổng trên mặt đất, cuộn lại thành một đống hỗn loạn. Cùng lúc đó Phương Kiếm Minh khẽ cười một tiếng, thân hình phóng lên, lướt qua trên đầu bọn chúng. Hữu thủ cầm Thiên thiền đao liền với vỏ đao, huy xuất một phiến đao ảnh, công kích lên cung tiễn của hàng cung tiễn thủ thứ ba. Cung tiễn giống như làm bằng giấy hồ, toàn bộ đều bị chém thành hai đoạn. Phương Kiếm Minh vẫn trong tiếng cười, hàng cung tiễn thủ thứ tư, thứ năm còn chưa kịp bắn ra mũi tên nào, cung tiễn đã bị Vỏ đao Thiên Thiền chém đứt. Thiên thiền đao thật là lợi hại.
Lam Sam hán tử thấy thế kinh hãi thất sắc, nói: "Hàng thứ sáu, bắn cho ta, bắn chết bọn chúng, đừng..... ách." Nói còn chưa dứt lời, Đao Thần cong ngón tay búng một cái, bắn ra một tia chỉ phong, điểm trúng huyệt câm của hắn, rốt cuộc không thể nói được nữa. Đao Thần nói: "Tiểu tử ngươi huyên náo ầm ĩ quá, rất là phiền não, ngươi lại còn nói nữa."
Phương Kiếm Minh động tác cực nhanh, tay trái Long trảo thủ phát xuất, chỉ trong giây lát đã đem hàng thứ sáu gồm tám hán tử đánh ngã lăn trên mặt đất. Những hán tử này bất quá thân hình cao lớn, chỉ có sức khoẻ không có võ công. Chỉ là học qua một ít "Hắc hổ đào tâm" kiểu như người ta làm động tác cấy lúa, mà đối thủ tại đây lại là nhân vật võ lâm.
Đao Thần thấy năm hàng đại hán phía trước rút đoản đao từ bên hông ra, ha ha cười, nói: "Động đao với ông nội ngươi, thực sự làm ta cười chết mất." Nói xong, thân hình nhất động, nhanh như tia chớp xuyên nhập vào trong đám đông, giống như lưu thuỷ lướt qua bên người bọn chúng. Đoản đao trong tay mọi người chịu không được một cỗ đại lực, đều rời tay bay ra. Nhất thời ánh đao sáng loé, trên không trung cùng nhau phi vũ, liên tục va chạm nhau. Tiếng "đang đang" vang lên không ngừng, tấu lên giai điệu của một bản nhạc giản đơn.
Đao Thần chụp lấy Phương Kiếm Minh, phi thân lướt qua đỉnh đầu mọi người, ha ha cười to, bay ra bên ngoài vài chục trượng. Những người có mặt tại hiện trường thấy qua người có khinh công cực kỳ kinh khủng như vậy, lập tức bị doạ cho mặt không còn chút máu. Cũng may, đối phương không có ý hại bọn họ, bằng không có thêm một trăm người nữa cũng không là đối thủ của hai người bọn hắn.
"Thần tiên a...... thần tiên" có người thất thanh kêu to, như thể hưởng ứng tiếng vang, mọi người vội quỳ gối trên mặt đất, quay về phương hướng Đao Thần và Phương Kiếm Minh vừa biến mất dập đầu lạy vài cái. Nếu để cho hai người phía trước nhìn thấy, chẳng phải là muốn bọn họ cười đến chết sao.
Đao Thần và Phương Kiếm Minh vừa ra khỏi mảng rừng đại thụ đó, thân hình chạy chậm lại, Phương Kiếm Minh cười nói: "Đao đại thúc, Người điểm trúng huyệt câm của Lam Sam hán tử kia, bảo hắn từ nay về sau như thế nào mà nói chuyện?"
Đao Thần nói: "Ta nắm chắc không sai một ly, không ngoài một canh giờ, huyệt câm của hắn sẽ tự được giải, đến lúc đó lại có thể nói chuyện được, chỉ có điều không có thời gian ba ngày, sợ rằng thanh quản của hắn không thể hoàn hảo như lúc ban đầu."
Hai người nói nói cười cười, ra khỏi dải đất đó, thẳng theo phương hướng Tây Bắc bỏ đi.
Trải qua sự việc này, tâm tình Phương Kiếm Minh cực tốt. Hắn đã biết chính mình cũng coi như là rất lợi hại, ầm ĩ bảo Đao Thần dẫn hắn đến địa phương gần nhất có nhiều nhân vật võ lâm qua lại. Đao Thần đã nhiều năm không hành tẩu giang hồ, nên không minh bạch việc đó, đành phải mang theo Phương Kiếm Minh bôn tẩu tứ xứ.
Bọn họ hai người đi ba ngày, đã đi vào đất Tứ xuyên. Nhìn thấy người càng ngày càng nhiều, biết rằng còn cách giải đất phồn hoa không xa. Một ngày kia tới bên ngoài một đại trang viện. Bọn họ đi vòng tới vị trí đại môn. Ngẩng đầu nhìn xà ngang trên cửa, thấy mặt trước có bốn chữ đại tự "Tình nhân sơn trang." Chữ viết như rồng bay phượng múa, cách viết rất có kỹ năng, không có trên hai mươi năm khổ luyện, đừng mơ tưởng viết ra những chữ tốt như vậy.
Phương Kiếm Minh thấy vậy, ngạc nhiên nói: "Đao đại thúc, trang viện này như thế nào lại kỳ quái như vậy. "Tình nhân sơn trang", chẳng lẽ là có rất nhiều tình nhân à?"
Đao Thần vỗ đầu hắn, cười mắng: "Xú tiểu tử, ngươi biết cái gì là tình nhân chăng? Không nên nói lung tung, hắc hắc, "Tình nhân sơn trang" này lão phu chưa từng nghe nói qua, không biết bên trong có trò chơi gì, lão phu rất muốn xem qua."
Nói xong, chộp lấy Phương Kiếm Minh kéo theo, nhấc chân đi lên phía trước. "Bang bang bang" rõ ràng là tiếng gõ cửa. Chỉ trong chốc lát, đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên, đến gần, đại môn "nha" một tiếng mở ra, một trung niên nhân đỉnh đầu có mang một cái khăn trùm đen đi tới, nhìn nhìn bọn họ, tựa như đang nhìn thú vật, thì thầm nói: "Tiểu hài, quá nhỏ, không được, trung niên nhân này rất khoẻ, cơ thể rắn chắc, thật là nhân công tốt nhất nhì, nếu không có gì thay đổi lưu lại trong Trang bổ củi đốt lửa."
Đao Thần nghe hắn thì thầm nửa ngày, mà thuỷ chung không có một lần nhìn thẳng bọn họ, nói: "E hèm, ngươi là quản gia trong Sơn trang này phải không?"
Người nọ ngạc nhiên nói: "Ngươi làm sao mà biết?"
Đao Thần cười " xuy" một tiếng, nói: "Thì ta có khả năng nhận ra mà. Thúc điệt chúng ta đi ngang qua quý trang, thấy khát nước, nghĩ đi vào kiếm chén nước để uống, chẳng biết có được đáp ứng không."
Quản gia nọ nói: "Chao ôi.... các ngươi không phải vì Sơn trang của chúng ta mà tới ư?
Đao Thần và Phương Kiếm Minh nghe được, ngẩn người ra. Quản gia nọ tiếp theo nói : "Các ngươi có biết quy củ của Sơn trang chúng ta không?"
Đao Thần lắc đầu, nói: "Không biết, có quy củ gì?"
Quản gia nọ mỉm cười, nói: "Các ngươi cần phải hiểu rõ, người tiến vào Sơn trang chúng ta, sẽ không thể ra khỏi...., trừ phi người đó là con dâu của Sơn trang chúng ta hoặc là Thiếu nãi nãi, bằng không phải chịu sống lao động cực nhọc trong Trang."
Đao Thần vừa nghe, giận dữ nói: "Có cái lý nào như thế, các ngươi là cái loại Sơn trang chó má gì? Nếu chọc giận lão phu, lão phu sẽ bổ cho Sơn trang các ngươi một đao."
Quản gia nọ kỳ quái nhìn Đao Thần nói: "Chao ôi.... ta nói ngươi có hình dáng như thế nào, ngươi không nguyện ý đáp ứng, đơn thuần bỏ đi là được. Cũng không ai bắt ép kéo ngươi tiến vào. Chúng ta đang nói chuyện hoà nhã, như thế nào lại nổi nóng chứ."
Đao Thần cười lạnh nói: "Xú quy củ này của các ngươi là ai định ra?"
Quản gia nọ nói: "Là Lão lão gia chúng ta định ra, làm sao vậy?"
Đao Thần nói: "Hắn xứng đáng bị quất một roi vào mông đít, người nào nha, định ra loại quy củ thối nát này, chẳng phải là muốn rất nhiều người nghe tiếng mà lùi bước sao."
Quản gia nọ hắc hắc cười nói: "Tiểu tử ngươi đã chán sống rồi phải không, dám ở chỗ này nói không đúng về Lão lão gia. Ngươi không biết có rất nhiều người giang hồ muốn đến đều không đến được sao. Hôm nay lão tử tâm tình thoải mái, không so đo với ngươi. Hai người các ngươi mau cút ngay, không được ở đây mà cãi bướng." Nói xong, định đóng cửa Đại môn lại.
Đao Thần ha ha cười, nhấc chân đè lên cánh cửa giữ lại. Quản gia nọ võ công vô cùng ghê gớm, thấy thế giận dữ bổ ra một chưởng. Đao Thần cứng cỏi chịu một chưởng của hắn, không có việc gì. Quản gia nọ trong lòng cả kinh, quát to: "Tiểu tử ngươi cố ý tìm chuyện phải không. Sao không mở mắt mà nhìn đây là nơi nào trên mặt đất, há có thể để cho ngươi giương oai."
Nói xong, mở toang đại môn, vọt lên phía trước, tay duỗi ra truy theo hai vai Đao Thần. Đao Thần thấy lúc hắn xuất thủ, kình phong lẫm lẫm, biết võ công của hắn không thấp. Nhưng loại cao thủ này trong mắt hắn còn chưa đủ cân lượng, nên để hắn nắm được hai vai. Quản gia nọ thấy đã tóm được hai vai đối phương, trong lòng vui vẻ, nói: "Tiểu tử, gia gia ta cho ngươi nằm xuống này."
Rồi phát lực quật ngã Đao Thần. Bàn chân Đao Thần tựa như mọc rễ, một ly cũng không động. Quản gia nọ phát lực vài lần, vẫn như thế không có lay chuyển được Đao Thần, trong lòng sinh ra sợ hãi. Hắn chính mình hiểu rõ, hắn mỗi một lần phát lực, dù là cự thạch ngàn cân cũng bị hắn nhấc lên. Vậy mà Gia hoả này ngay một chút cũng không động, hắn trở lại cười nhạo chính mình, biết hôm nay đã gặp phải đại nhân vật.
Lúc hắn đang chuẩn bị triệt thủ, Đao Thần lại chụp một cái nắm được vai phải hắn, cười nói: "Ngược lại, ta cũng quật ngã ngươi một cái, xem ai là ông nội của ai."
Đao Thần tiện tay ném đi, Quản gia nọ như đằng vân giá vũ bay ra mãi tận đằng xa. Cũng may hắn khinh công cũng khá, dưới thế công ấy, một cái "Xảo phiên vân", thân thể tại không trung tạo thành một vòng xoắn, lúc đó mới hạ xuống mặt đất. Quay đầu nhìn lại, khoảng cách tới Đao Thần không dưới mười trượng cự ly. Đao Thần nhấc chân đá một cái, đem đại môn đá bung rộng ra, rồi mang theo Phương Kiếm Minh tiến tới.
Hết chương 33.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 04:51 PM.
|