修真世界 - Tu chân thế giới
Tác giả: 方想 - Phương Tưởng
Nguồn: http://4vn.eu/
Chương 302: Tân đích khai thủy
Dịch: c0f7e3
Giúp đỡ dịch Tu chân thế giới http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=67437&page=3
Thảo luận về Tu chân thế giới http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=66584&page=79
Chương 302: Khởi đầu mới
Oanh oanh oanh!
Hơn mười hạt Lôi âm hạch đào đồng loạt nổ tung.
Ánh sáng rực rỡ chói mắt từ phía sau hắn chiếu tới.
Tả Mạc cảm thấy phía sau như bị đập mạnh, cổ họng ngòn ngọt, phun ra một búng máu tươi, không kịp có bất kỳ phản ứng gì. Hắn ôm chặt nữ tu, giống như một thiên thạch từ trên trời lao xuống, nặng nề tiến sâu vào trong lòng đất.
Phanh!
Mặt đất thật là cứng mà!
Đây chính là ý nghĩ cuối cùng trong đầu Tả Mạc trước khi hôn mê.
Ma Phàm nhìn tường thành sụp đổ gần một nửa, hồi tưởng lại một màn vừa rồi trong lòng hắn cũng không khỏi sợ hãi một trận. Đại trận bên trong Kim Ô thành bị phá hoại triệt để, Phù chiến điêu lâu sụp đổ gần như không còn.
Đúng vào thời điểm nguy cấp nhất, lão bản ném ra không biết bao nhiêu hạt Lôi âm hạch đào cứu mọi người một mạng.
Lôi âm hạch đào đồng thời nổ tung, mạnh mẽ sinh ra một khoảng trống hơn mười mẫu.
Những ngọn núi xung quanh Kim Ô thành không có vận khí tốt như vậy, bị oanh kích mạnh mẽ, không còn một ngọn nào hoàn chỉnh. Phụ cận Kim Ô thành, không có một khoảnh đất nào hoàn hảo, khắp nơi đều lộn xộn thành một đống.
Trên bâu trời, có thể thấy đội tuần tra của Chu Tước doanh đang qua lại. Sau cuộc chiến, cũng có một số tu giả có ý đồ gây rối, muốn thừa nước đục thả câu nhưng chưa kiếm chác được gì đều bị Chu Tước doanh diệt sạch. Trong trận chiến thủ thành, tác dụng của Chu Tước doanh ít ỏi đến đáng thương, trong lòng bọn họ đã sớm đầy lửa giận.
Thiếu chút nữa toàn quân bị diệt, ngay cả lão bản cũng suýt trốn không thoát. Chuyện này đối với đám người được ma luyện từ trong chiến đấu, chiến thắng liên tục như Chu Tước doanh mà nói, không nghi ngờ gì chính là chuyện vô cùng nhục nhã.
Ai cũng không ngờ, lúc tối hậu lại chính là lão bản cứu sống mọi người, đến giờ nhớ lại đều cảm thấy như nằm mơ.
Trên mặt Ma Phàm không chút nào vui vẻ, lão bản đến giờ vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh, khiến cho trong lòng mọi người đều có thêm một tầng lo lắng. Đến hôm nay lão bản đã chân chính là người đứng đầu trong bọn họ. Không ai có thể tưởng tượng nếu không có lão bản, bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì.
E rằng đội ngũ thật vất vả mới ngưng tụ lại này sẽ rơi vào vận mệnh tan rã.
Ma Phàm nhai nhai cọng cỏ xanh, hai chân vô ý thức đá vài viên đá.
“Lão Phàm! Lão Phàm!” Bên tai hắn bỗng nhiên truyền đến thanh âm tràn ngập kinh hỉ của Tạ Sơn.
“Hả.” Hắn quay sang, mờ mịt đáp lại một tiếng.
Tạ Sơn gấp giọng nói: “Lão bản tỉnh!”
Ma Phàm giống nhu bị sét đánh, một thoáng sau bỗng nhiên phản ứng, vội vã hỏi lại: “Lão bản tỉnh rồi?”
“Hắc hắc, vừa mới tỉnh! Vừa đúng thời gian ta thủ hộ!” Tạ Sơn có chút đắc ý nói.
“Thật tốt quá! Ma Phàm thì thào tự nói.
“Đúng vậy, thực là tốt quá…”
Tin tức Tả Mạc tỉnh lại cấp tốc truyền khắp toàn bộ Kim Ô thành, bên trong thành một mảnh vui mừng, lo lắng mấy ngày gần đây đều bị quét sạch.
Tả Mạc chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn như muốn nứt ra, nhịn không được rên lên một tiếng. Nhìn những khuôn mặt quen thuộc, trong lòng hắn dâng lên niềm vui sướng sống sót sau tai nạn. Hắn bỗng nhiên biến sắc, hỏi Công Tôn Sai: “Nữ tu đâu?”
Sắc mặt Công Tôn Sai trở nên cổ quái.
“Nàng thế nào?” Tả Mạc nôn nóng hỏi.
Tuy rằng hắn không biết tình hình cụ thể, thế nhưng giữa hắn và nữ tu nhất định có quan hệ không tầm thường. Hình ảnh nữ tu liều mình cứu hắn, còn có đôi mắt bao hàm tâm tư kia, thỉnh thoảng lại xuất hiện trong đầu hắn.
Nàng rốt cuộc là ai…
Trên người nàng có rất nhiều bí ẩn Tả Mạc không tìm được đáp án.
Nàng nghìn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!
Nhìn Tả Mạc sốt ruột, Công Tôn Sai cũng không nói giỡn, vội vàng trả lời: “Ngươi tới xem sẽ biết.”
Đến khi Tả Mạc thấy nữ tu lập tức sững sờ tại chỗ.
Nữ tu an tĩnh ngồi trong góc phòng, tựa hồ không hề chú ý tới sự tồn tại của hai người.
“Nàng, tu vi của nàng…” Tả Mạc run giọng hỏi.
Công Tôn Sai lắc đầu: “Nàng tỉnh lại sớm hơn sư huynh, thế nhưng không hiểu vì sao tu vi hoàn toàn không còn.”
Tâm tư Tả Mạc thoáng trầm xuống, hắn trầm mặc đi tới trước mặt nữ tu. Khi hắn thấy con ngươi trống rỗng của nữ tu, trong lòng không khỏi run lên, sống mũi đột nhiên cay cay.
Cặp mắt trong suốt, tràn ngập kinh hỉ, lưu luyến kia đâu rồi…
Nàng an tĩnh, trầm mặc ngồi đó, Tả Mạc đi tới trước mắt nàng cũng hoàn toàn không cảm giác. Tả Mạc vươn tay, đưa lên che trước mặt nàng, nàng vẫn như cũ không có phản ứng.
“Ngươi kiểm tra thân thể của cô ta một chút.” Thanh âm của Bồ yêu bỗng nhiên vang lên, trong giọng nói có phần nghiêm nghị.
Tả Mạc mím chặt môi, vươn tay đặt lên người nàng.
Nàng giống như người gỗ, không hề cử động.
Sắc mặt Tả Mạc biến đổi.
Kinh mạch trong cơ thể nàng hoàn toàn đoạn liệt, cỗ lực lượng kỳ dị màu tím biến mất không thấy dấu vết. Chỉ còn lại một tia sinh cơ cực kỳ yếu tới, phảng phất như chỉ cần một ngọn gió nhẹ thổi qua, lúc nào cũng thể phụt tắt.
Ngay cả hồn phách của nàng hắn cũng không cảm nhận thấy.
Làm sao có thể như vậy?
Trong đầu Tả Mạc ông lên một tiếng trở nên trống rỗng.
Không biết qua bao lâu, hắn mới hồi phục tinh thần. Nhìn tướng mạo xấu xí, vẻ mặt đờ đẫn của nữ tu, nhất là khi nhìn cặp mắt trống rỗng kia môt cỗ cảm giác kích động nổi lên trong lòng Tả Mạc.
Ánh mắt mờ mịt của hắn bỗng nhiên ngưng đọng lại.
Hắn tiến vào thức hải gặp Bồ yêu. Bồ yêu liếc nhìn hắn, nói: “Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì. Thành thật mà nói, thực sự rất khó.”
Thanh âm của Bồ yêu nghiêm túc trầm thúc, không có nửa điểm bất cần đời thường ngày.
Tả Mạc chăm chú: “Nói cho ta biết!”
Bồ yêu không nói điều kiện gì, liếc mắt nhìn Tả Mạc, ném cho hắn một quang cầu mặt ngoài không ngừng có quang mang lưu chuyển, nói: “Đây là Độ Ách Quyết, ta lấy được trên người một tên thiền tu, có thể sẽ có chút tác dụng.”
Tả Mạc chấn động tinh thần, vội vã tiếp lấy quang cầu.
“Đừng cao hứng vội. Bộ pháp quyết này chỉ có thể giữ lại mộ tia sinh cơ trong cơ thể nàng thôi.” Bồ yêu trầm ngâm nói: “Ngươi nếu muốn thực sự cứu nàng, tốt nhất là nên nghĩ biện pháp kiếm được Thủy Vân Thai.”
“Thủy Vân Thai?” Tả Mạc hiếu kỳ hỏi, cái tên này hắn cũng từng nghe qua.
“Ân, Thủy Vân Thai có thể bồi dưỡng hồn phách, dùng cho người bị thương đến hồn phách là thích hợp nhất.”
“Thần hồn thụ thương?”
“Đúng, bí kỹ của nàng rất quỷ dị, thiêu đốt thần hồn, từ đó sinh ra uy lực cực lớn.” Sắc mặt Bồ yêu ngưng trọng: “Ta cũng lần đầu tiên nhìn thấy bí kỹ quỷ dị như vậy. Lai lịch của nàng chỉ sợ là không đơn giản.”
Nói xong, Bồ yêu nhìn thoáng qua Tả Mạc. Trong lòng hắn có chút kỳ quái, quan hệ giữa Tả Mạc và nữ tu chỉ sợ cũng không đơn giản. Chỉ là lúc bình thường, hắn cũng không thấy Tả Mạc có chỗ nào khác thường.
Bồ yêu thu liễm tâm tư, nói tiếp: “Vốn lần này cô ta phải chết không nghi ngờ gì, may mà cô ta còn lưu lại một ít thần niệm trong cơ thể ngươi…”
Tả Mạc chấn động, thất thanh hỏi: “Thần niệm của nàng ở trong cơ thể ra?”
“Trong cơ thể ngươi có một khối ngọc lưu ly ngũ hành, bên trong nó có thần niệm của nàng.” Bồ yêu âm thầm cảm thấy may mắn trước đây mình không đem khối ngọc này bóp nát, bằng không bây giờ thực sự là phiền toái rồi.
“Ngọc lưu ly ngũ hành…” Tả Mạc thì thào tự nói.
“Chờ đến khi tu vi của ngươi đạt tới cảnh giới nhất định, có thể hiểu được huyền cơ trong đó.” Bồ yêu nói: “Khối ngọc lưu ly ngũ hành này chính là một bảo bối hiếm có.”
Tả Mạc không tự chủ nắm chặt hay tay.
Đột nhiên, trong lòng hắn tràn ngập ý chí chiến đấu.
Từ trước tới nay, thứ hắn thiếu chính là một mục tiêu xác định, ngay cả khi còn ở Vô Không sơn cũng vậy. Thời gian dài sinh hoạt ở tầng lớp dưới cùng làm cho tham vọng của hắn đối với cuộc sống rất thấp, ngoài việc thỏa mãn những nhu cầu cơ bản nhất mọi thứ khác hắn đều mờ mịt.
Nữ tu cùng hắn giống như không hẹn mà gặp, nhưng hiện giờ xem ra chính là định mệnh.
Hắn biết, nữ tu đối với mình nhất định rất trọng yếu!
Phải quan tâm như thế nào mới có thể đặt một phần thần niệm của mình ở trong cơ thể đối phương? Hắn không biết. Nhưng hắn biết, ngoại trừ nữ tu, không một ai có thể làm được việc này.
Chỉ cần một điểm này, vậy là đủ rồi!
Tả Mạc rời khỏi thức hải, nhìn lại nữ tu. Gương mặt xấu xí đờ đẫn của nàng lúc này lại không hề làm cho hắn sinh ra nửa điểm phản cảm. Đột nhiên, nhớ tới gương mặt cương thi của mình trước đây, hắn không khỏi mỉm cười.
Cương thi cùng với nữ quỷ - phải chăng là số mệnh?
“Sau này gọi ngươi là A Quỷ đi.” (Dịch: hắn có biết đặt tên không vậy, ta cực lực phản đối!)
Nữ tu vẫn thờ ơ như cũ.
Độ Ách quyết có phần thâm thúy, phức tạp. Chủ yếu là do Tả Mạc đối với rất nhiều vấn đề của thiền tu không có hiểu biết gì. Lý giải của Bồ yêu đối với thiền tu cũng không nhiều, thứ này chính là do hắn giết chết một gã thiền tu thu được.
Cũng may bên cạnh còn có Tông Như, giúp đỡ Tả Mạc giải quyết không ít vấn đề.
Phán đoán của Bồ yêu cũng không sai, Độ Ách quyết quả nhiên có thể giúp ổn định một tia sinh cơ của nữ tu, nhất là dưới tác dụng của phạn âm, cỗ khí tức tịch mịch trên người nàng tiêu tán đi rất nhiều.
Tả Mạc nhận được cỗ vũ rất lớn, càng thêm cố gắng.
Qua vài ngày, Công Tôn Sai dẫn một vị nữ tu đến trước mặt Tả Mạc.
Tả Mạc có chút kinh ngạc nhìn Công Tôn Sai: “Sư đệ, đây là ai?”
“Đây là Dung Vi cô nương.” Công Tôn Sai đầu tiên giới thiệu một chút, nói tiếp: “Nàng muốn cùng chúng ta hợp tác.”
“Hợp tác?” Tả Mạc sửng sốt.
Dung Vi hành lễ nói: “Tại hạ ở Ô Hậu phủ, Thiên Thủy giới, phụng mệnh tới Tiểu Sơn giới điều tra Bạch nhật tinh hiện, khẩn cầu đại nhân tương trợ.” Lại lập tức xuất ra vài món pháp bảo: “Một chút tâm ý, không đủ biểu lộ kính trọng, xin mời nhận cho.”
“Bạch nhật tinh hiện?”
Trong lòng Tả Mạc nảy lên, chết tiệt, Bạch nhật tinh hiện không phải chính là do mình sao?
Ô Hậu phủ gì gì đó, rốt cuộc là tại sao lại đến điều tra mình? Trong lòng hắn nhất thời cảnh giác vạn phần.
Hắn làm bộ không hiểu nói: “Bạch nhật tinh hiện chúng ta cũng có gặp qua, chỉ là không biết dị tượng này có gì đặc biệt? Xin cô nương chỉ giáo?”
“Chỉ giáo thì không dám?” Dung Vi cung kính: “Cổ tịch có ghi lại, phàm là Bạch nhật tinh hiện, tất là có đại yêu đại ma chữa thương.”
“Đại yêu đại ma?” Trong lòng Tả Mạc lai nảy lên, lúc này mới minh bạch.
Xem ra sau này phải cẩn thận, nều xuất hiện thêm vài lần, chính mình cũng sẽ gặp nguy hiểm.
“Đúng vậy, Hậu gia hoài nghi có thể có đại yêu ma xâm nhập vào Tiểu Sơn giới.” Dung Vi nói, đây là suy đoán có khả năng nhất. Yêu quân xuất hiện ở Tiểu Sơn giới, lại xuất hiện thêm một đại yêu cũng không phải là chuyện gì quá kỳ quái.
Chỉ là Tiểu Sơn giới đến tột cùng có vật gì có thể khiến cho quần yêu gây chiến?
Trong lòng Tả Mạc thở phào một hơi, vội vã lắc đầu: “Dung cô nương nói đùa, đừng nói đại yêu, một đám yêu quân chúng ta cũng chưa thấy. Chúng ta chuẩn bị lập tức rời khỏi Tiểu Sơn giới, tới Thiên Thủy giới. Quý phủ ở tại Thiên Thủy giới, ở đó ta không quen thuộc nhân sinh, đến lúc đó còn mong được chiếu cố một chút.”
Dung Vi có chút thất vọng, nhưng chuyện này cũng nằm trong dự liệu của nàng. Trừ phi có chuyện tình đặc biệt, bằng không không ai nguyện ý ở lại Tiểu Sơn giới. Nàng lần này tới đây còn có lòng muốn kết giao.
Thế lực của Kim Ô thành, cho dù tiến nhập Thiên Thủy giới cũng tuyệt đối là một thế lực không thể khinh thường. (dịch: chỗ này tg viết là Tiểu Sơn giới nhưng ta chuyển thành Thiên Thủy giới cho đúng nghĩa)
Hiện tại khai thông quan hệ không có điểm gì là không tốt.
Trước đây trong lòng nàng còn có ý niệm chiêu lãm Công Tôn Sai, nhưng thấy được trường đại chiến ngày hôm đó, ý niệm này lập tức bị đánh tan.
Người như thế, không phải mình có thể mời chào được.
Cũng may mục đích của chuyến di này cũng đạt được, nàng mỉm cười, lấy ra một ngọc bài đưa cho Tả Mạc.
“Tại hạ có nhiệm vụ trên người, không thể đi cùng các vị, thực sự là đáng tiếc. Các vị nếu có chỗ nào khó khăn, có thể cầm ngọc bài này đến Ô Hậu phủ. Đối với các vị Hậu gia nhất định sẽ quét đường chào đón.”
Nói chuyện phiếm một vài câu, Dung Vi liền cáo từ rời đi.
“Chúng ta đi Thiên Thủy giới sao?” Công Tôn Sai đột nhiên hỏi.
Chương mới của ngày hôm nay đây... Giờ cò tiếp tục dịch. Ko biết đến 30/4 có kịp tung bom ko nữa
|