- Làm sao vậy?
Lam Tuyết cũng phát hiện Lâm Lạc có chút không thích hợp, vội vã hỏi.
- Vận mệnh của cô đã cải biến.
Ngữ khí của Lâm Lạc có chút trầm trọng.
- Thật sao?
Lam Tuyết mừng rỡ,
- Lâm Lạc, không phải anh gạt tôi chứ?
- Tôi không lừa cô, nhưng, cô cũng không nên vui vẻ.
Lâm Lạc cười khổ nói,
- Vận mệnh của cô đã cải biến, thế nhưng, cô vẫn như cũ sẽ bị xâm phạm, hơn nữa, thời gian sẽ sớm hơn, không phải rạng sáng ngày 18/7, mà là rạng sáng ngày mai.
- Cái gì?
Lam Tuyết sắc mặt đại biến,
- Lâm Lạc, tại sao có thể như vậy?
Lam Tuyết nhìn Lâm Lạc, chỉ kém không khóc lên mà thôi, nàng vốn cho rằng sự tình đã qua đi, vậy mà nói nguy hiểm lại càng đến nhanh hơn.
- Bởi vì cô đã biết chuyện sẽ xảy ra, cho nên, cô sẽ vô ý thức làm ra cải biến, hoặc trốn tránh, trên thực tế, hành động của cô bây giờ, cũng là một loại phương thức soán mệnh, chỉ có điều cô không thành công mà thôi.
Lâm Lạc suy nghĩ một chút nói rằng,
- Nếu cô làm ở hiệp hội Soán Mệnh Sư lâu như vậy, hẳn là có chút hiểu biết, căn cứ lớn nhất của soán mệnh đó là hiệu ứng hồ điệp.
- Tôi biết, một sai lệch nhỏ bé trong quỹ tích sinh mệnh, có thể dẫn đến cải biến rất lớn của vận mệnh, đây là giải thích về hiệu ứng hồ điệp ở trong mắt Soán Mệnh Sư!
Lam Tuyết lại nhanh chóng nói,
- Thế nhưng, vì sao lại thất bại? Tôi vốn có kế hoạch buổi tối ngày hôm nay sẽ về nhà , bây giờ tôi cố ý không quay về, không phải là có sai lệch với quỹ tích sinh mệnh của tôi sao?
- Trên lý luận là như vậy, chỉ có điều hiệu ứng hồ điệp, cũng không chỉ nhằm vào mỗi chuyện xảy ra trên một cá nhân, mà nhằm vào toàn bộ mọi chuyện xảy ra trong thời không đó.
Lâm Lạc lắc đầu nói,
- Có thể cô không thể hiểu được, nhưng hẳn là cô hiểu rõ, có thể biết trước vận mệnh không có nghĩa là có thể cải biến vận mệnh, cho nên, soán mệnh cũng không phải đơn giản tùy ý cải biến một điểm trên quỹ tích sinh mệnh là có thể được.
Mỗi người ở trong toàn bộ quỹ tích sinh mệnh sẽ phát sinh vô số chuyện, có một số việc có thể cải biến dẫn đến cải biến vận mệnh ngày sau, nhưng là có nhiều chuyện hơn, cũng sẽ không sinh ra ảnh hưởng tới vận mệnh sau này, mà chuyện có thể dẫn đến cải biến vận mệnh, đó là điểm quỹ tích sinh mệnh, khái niệm này, Lam Tuyết cũng hiểu rõ.
- Tôi, tôi đã biết, kia, kia, bây giờ, anh còn có thể giúp tôi soán mệnh sao?
Lam Tuyết hai mắt lưng tròng nhìn Lâm Lạc, bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia của nàng, có vẻ đặc biệt động lòng người, Lâm Lạc cũng không khỏi hơi có chút động tâm.
Hít sâu một hơi, Lâm Lạc nỗ lực ngăn chặn ý nghĩ bậy bạ trong lòng, dùng ngữ khí hết sức nhu hòa nói:
- Lam Tuyết, cô yên tâm đi, tôi sẽ giúp cô.
Dừng một chút, không đợi Lam Tuyết nói, Lâm Lạc nói tiếp:
- Nhưng trong thời gian kế tiếp, cô không nên tự ý hành động, tốt nhất nghe theo sự sắp xếp của tôi, bằng không, vận mệnh thay đổi, chỉ sợ tôi cũng bất lực.
- Được, tôi nhất định sẽ nghe lời anh nói, anh bảo tôi làm cái gì, tôi cũng nghe!
Lam Tuyết liên tục gật đầu.
- Làm cái gì đều được?
Trong lòng Lâm Lạc nói thầm một chút, không tự giác nhìn thân thể mềm mại mê người kia của Lam Tuyết một chút, lập tức liền thầm mắng mình:
- Lâm Lạc ơi Lâm Lạc, ngươi loạn tưởng cái gì thế? Ngươi cũng không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!
Lâm Lạc đã mười tám tuổi, con trai ở tuổi này, đối với người khác phái vốn là có một loại khát vọng mãnh liệt, mà những năm gần đây, cũng làm cho tâm lý Lâm Lạc so với đại đa số con trai bằng tuổi càng thêm thành thục, bất quá, bởi vì bình thường thời gian của hắn đều rất bận, cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc với các cô gái khác, từ nhỏ đến lớn, cô gái hắn quen thuộc nhất, cũng chỉ có Lâm Sương, cỗkhát vọng trong đáy lòng kia, đã bị Lâm Lạc mạnh mẽ áp chế xuống.
Mà hôm nay, trước sau hắn nhìn thấy hai cô gái dị thường mỹ lệ, Lam Tuyết và Tử Dạ, cỗ khát vọng chôn dấu trong đáy lòng kia, không tự giác bị câu dẫn ra, bình tĩnh mà xem xét, Lâm Sương tuy rằng cũng rất đẹp, nhưng vô luận là dung mạo cùng vóc người, đều không thể so sánh với Lam Tuyết, càng không cần phải nói tới Tử Dạ toàn thân tản ra vẻ phong tình thành thục kia, tuy rằng chỉ gặp nhau vài phút, nhưng giọng nói và dáng điệu của Tử Dạ, đều đã khắc sâu ở trong lòng Lâm Lạc.
- Lam Tuyết, tôi cần an tĩnh một chút, cô giúp tôi trông Tiểu Sương đi.
Lâm Lạc lắc đầu, đem suy nghĩ rối loạn trong lòng tìm cách mạnh mẽ khu trừ, bây giờ việc hắn muốn làm chính là làm sao cải biến vận mệnh Lam Tuyết, mà không phải mơ tưởng đến nữ nhân.
- Ừm, tôi sẽ giải thích với nàng, tôi nghĩ, hẳn là nàng đã yêu anh rồi.
Lam Tuyết nhẹ nhàng cười, tuy rằng trong lòng nàng rất lo lắng, bất quá biểu hiện ra ngoài, nàng đã trấn định hơn rất nhiều, nàng quyết định từ giờ trở đi, triệt để tin tưởng chàng trai tên là Lâm Lạc trước mắt này.
- Không, không nên giải thích.
Lâm Lạc vội vã nói ,
- Lam Tuyết, tôi, tôi mong cô giúp tôi một chuyện, cô tiếp tục giả là bạn gái của tôi đi.
- Vì sao?
Lam Tuyết có chút không hiểu hỏi.
- Chờ sau này có cơ hội, tôi sẽ nói nguyên nhân cho cô.
Lâm Lạc trầm ngâm một chút rồi nói,
- Tôi cần một khoảng thời gian tìm ra phương pháp tốt nhất giúp cô soán mệnh.
- Được rồi, tôi nghe lời anh.
Lam Tuyết mơ hồ cảm giác được Lâm Lạc có điều khó nói, liền không hỏi nữa, gật đầu, đi ra khỏi phòng ngủ.
Lâm Lạc suy tư trong chốc lát, có chút gian nan mở ra ngăn kéo tủ đầu giường, trong ngăn kéo có một chiếc hộp rất cổ quái, hộp dùng một loại tài liệu rất đặc thù làm thành, chỉ là, Lâm Lạc lại không biết rốt cuộc là tài liệu gì.
Đương nhiên, bây giờ Lâm Lạc muốn tìm cũng không phải hộp, mà là thư bên trong chiếc hộp, hắn mở hộp, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay nằm đó, chất liệu của đồng hồ đeo tay và chất liệu của chiếc hộp giống nhau, cảm giác có chút phong cách cổ xưa.
Hơi chần chờ một chút, Lâm Lạc lấy ra đồng hồ đeo tay đeo lên tay.
- Tiểu Lâm, ngươi rốt cục cũng mang ta ra sao?
Bỗng nhiên, một thanh âm lanh lảnh vang lên.
- Câm miệng, còn gọi Tiểu Lâm, ta lại vứt ngươi vào đó!
Lâm Lạc tức giận nói.
- Ai ai ai, nghìn vạn lần không nên, ta gọi ngươi là Lâm đại ca có được hay không? Lâm đại ca, ngươi nghìn vạn lần đừng như vậy, ta ở bên trong rất buồn chán!
Kia thanh âm nhất thời liền luống cuống, vội vã cầu xin tha thứ.
- Hừ, coi như ngươi biết điều!
Lâm Lạc khẽ hừ một tiếng, nói tiếp:
- Tiểu Hôi, ta hỏi ngươi, ngươi nói ngươi là Vận Mệnh trí não, có đúng là sự thực hay không?
- Đương nhiên là thật, ta nói Tiểu Lâm, a, không, Lâm đại ca, ta chính là Vận Mệnh trí não độc nhất vô nhị trong vũ trụ, rất lợi hại!
Cái thanh âm kia đắc ý dào dạt mà nói.
- Vậy ngươi có năng lực gì?
Lâm Lạc suy nghĩ một chút rồi hỏi, cái Vận Mệnh trí não này, hay còn gọi Tiểu Hôi, chính là đồng hồ đeo tay kia hắn vừa lấy ra, bởi vì thoạt nhìn có chút bụi bặm, Lâm Lạc liền lấy một cái tên như thế cho nó.
(Hôi có nghĩa là màu xám, hoặc bụi bặm)