- Quên đi, dù sao cũng là khảo hạch của anh, tôi không tiện nhúng tay, anh cứ tùy tiện làm đi.
Tử Dạ có chút không thoải mái, bất quá nghĩ đến đúng là mình không thích hợp nhúng tay vào chuyện này quá nhiều, cũng chỉ tùy theo ý Lâm Lạc.
Lâm Lạc không nói nữa, hắn phân biệt ngưng thần nhìn vào mắt ba người trong chốc lát, rất nhanh liền thấy được quỹ tích sinh mệnh hoàn chỉnh của bọn họ, bọn họ đang có kế hoạch tiến hành một vụ cướp, mà khi bọn họ đã thực hiện thành công vụ cướp, thì gặp Lam Tuyết, sau đó Lam Tuyết liền bị bọn họ chà đạp, ba người này đều là những kẻ lưu vong, hơn nữa, hiện tại bọn họ còn đều là tội phạm bị cảnh sát phát lệnh truy nã, chỉ là không nghĩ tới bọn họ lại lớn gan như vậy, còn dám ở khách sạn.
- Này, anh bạn, nếu mấy người chúng ta đã rơi vào trong tay ngươi, thì ngươi nhanh chóng một chút, mang chúng ta giao cho cảnh sát đi, ngươi cũng sớm một chút lĩnh được tiền thưởng.
Một tên trên mặt có vết đao có chút không nhịn được, nói.
- Lĩnh tiền thưởng?
Lâm Lạc hơi sửng sốt, bất quá rất nhanh liền hiểu được, mấy người này đem hắn trở thành thợ săn tiền thưởng rồi.
Lại nói, trong quá khứ thật đúng là Lâm Lạc đã từng suy nghĩ làm thợ săn tiền thưởng, lấy năng lực của hắn, muốn tìm một người thực sự rất đơn giản, chỉ là, hắn lại nghĩ, so với đi làm thợ săn tiền thưởng tương đối nguy hiểm, không có gì bảo đảm, thu nhập cũng không cao lắm, còn không bằng đi làm Soán Mệnh Sư, huống chi, thợ săn tiền thưởng không có địa vị gì, so sánh với Soán Mệnh Sư, càng là cách biệt một trời một đất.
Tuy rằng bị bọn họ hiểu lầm, thế nhưng Lâm Lạc cũng không giải thích, hắn nhìn Tử Dạ đứng ở cửa một chút , hướng vào toilet.
- Tiểu Hôi, tính toán nhanh lên một chút, dùng quỹ tích sinh mệnh ba người này kết hợp quỹ tích sinh mệnh của Lam Tuyết song song tính toán, xem có biện pháp cải biến vận mệnh Lam Tuyết hay không!
Đóng cửa toilet, Lâm Lạc liền có chút vội vàng nói.
- Được, chờ một chút.
Tiểu Hôi cũng không hổ là trí não cao cấp, lập tức liền hiểu ý của Lâm Lạc, liền bắt đầu sự tính toán phức tạp.
Tiểu Hôi tính toán thời gian rất dài, qua hơn 10 phút, còn chưa có kết quả, mà Tử Dạ bên ngoài, đã có chút không nhịn được.
- Phanh, phanh!
Tử Dạ gõ cửa toilet,
- Này, anh sẽ không rơi vào bồn cầu chứ?
- Lập tức ra đây!
Lâm Lạc vội vã nói, sau đó hạ giọng, giục Tiểu Hôi,
- Nhanh lên một chút!
- Còn 3 phút!
Tiểu Hôi nhanh chóng nói.
Tử Dạ đợi vài phút, không thể nhịn được nữa đưa tay chuẩn bị gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng xả nước bồn cầu, sau đó, cửa toilet rốt cục được mở ra, Lâm Lạc đi ra ngoài.
- Thật xấu hổ, dạ dày có chút khó chịu.
Lâm Lạc áy náy nói.
Tử Dạ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lâm Lạc một chút, sau đó khẽ hừ một tiếng:
- Nói đi, rốt cuộc anh chuẩn bị xử lý ba tên kia thế nào? Tôi bề bộn nhiều việc, không nhiều thời gian cùng anh lề mề ở chỗ này như vậy!
Cuối cùng, Tử Dạ nói thầm một tiếng:
- Thời gian lâu như vậy, phí bao nhiêu tiền rồi!
Lâm Lạc có chút cảm giác dở khóc dở cười, nghĩ thầm hắn cũng không bảo nàng đến đây? Rõ ràng là nàng chủ động muốn tới, nếu nàng không tới nói, nói không chừng hắn làm việc còn tiện hơn nhiều lắm.
Đương nhiên, những lời này hắn cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng, không có khả năng nói ra, hắn hơi trầm ngâm một chút, mở miệng nói:
- Tử Dạ tiểu thư, tôi thấy, đem bọn họ đưa đến cục cảnh sát đi.
- Lãng phí thời gian, tôi đã nói gọi cảnh sát tới!
Tử Dạ tức giận nói, sau đó từ trong túi xách lấy ra một chiếc điện thoại di động tinh xảo, nhanh chóng gọi điện thoại.
- Tĩnh Tĩnh, giúp cô bắt vài người, đến khách sạn Phong Hoa, phòng 512.
Tử Dạ nói đơn giản một câu, liền ngắt điện thoại, xem ngữ khí nàng nói, rõ ràng rất quen thuộc với người kia.
- Được rồi, chờ vài phút đi, cảnh sát lập tức sẽ đến.
Tử Dạ mở miệng nói,
- Hừ, đem bọn họ bắt lại, thì Lam nha đầu an toàn rồi!
Lâm Lạc lộ ra một tia tươi cười không tự nhiên trên mặt, bởi vì từ Tiểu Hôi biết được, cho dù đem ba người này bắt lại, Lam Tuyết vẫn không tuyệt đối an toàn, bởi vì, nàng có khả năng trong buổi tối hôm nay ở bệnh viện bị bác sĩ vũ nhục, bất quá, đáng được ăn mừng chính là, Tiểu Hôi đưa ra kết luận, nếu như đêm nay Lam Tuyết không đến bệnh viện, hoặc dùng cùng loại thủ đoạn đối phó ba người này để đối phó bác sĩ kia mà nói, Lam Tuyết có thể sẽ được an toàn, hơn nữa, cũng sẽ không liên lụy đến người vô tội khác.
Tuy rằng còn không hoàn toàn giải quyết vấn đề, nhưng hiện tại mà nói, chí ít đã có biện pháp, cho nên tuy Lâm Lạc còn mấy phần bất an trong lòng, nhưng tâm trạng khá hơn rất nhiều.
Không bao lâu, một đội cảnh sát xuất hiện ở cửa, đi đầu là một nữ cảnh còn trẻ tuổi tư thế hiên ngang, khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ, tuy rằng so sánh với Tử Dạ với còn chênh lệch không ít, nhưng cũng là một đại mỹ nhân khó có được, chí ít, so sánh với Lam Tuyết không thua kém chút nào, hơn nữa, so với Lam Tuyết, nữ cảnh này có vẻ thành thục rất nhiều, mà thân thể mềm mại mặc bộ đồng phục cảnh sát kia càng mê người hơn, rất dễ kích phát dục vọng chinh phục của nam nhân.
- Ồ, là bọn hắn?
Nữ cảnh kia liếc mắt liền thấy ba tên bị khăn trải giường trói lại, sau đó liền nhận ra ba tên tội phạm bị phát lệnh truy nã này, lập tức quay ra phía sau phất tay:
- Đưa bọn họ đi!
- Vâng thưa sếp!
Mấy cảnh sát nhanh chóng còng tay ba tên kia, sau đó liền áp giải bọn họ đi ra ngoài.
- Các anh trước tiên dẫn bọn hắn trở về, giám sát kỹ cho tôi, xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không để yên cho các anh!
Nữ cảnh mỹ lệ tuyên bố mệnh lệnh với thủ hạ.
- Vâng!
Mấy cảnh sát áp giải ba tội phạm bị phát lệnh truy nã kia nhanh chóng rời đi, mà trong phòng, chỉ còn lại có Lâm Lạc và Tử Dạ, còn có nữ cảnh sát kia.
- Tử Dạ, hôm nay đúng là bạn đã giúp mình một cái đại ân, ba tên này, mình điều tra rất lâu rồi!
Thủ hạ vừa ly khai, nữ cảnh kia liền thân thiết kéo cánh tay Tử Dạ, mà đối với Lâm Lạc bên cạnh, nàng tựa hồ ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc mắt.
- Mình cũng không dám kể công, ba tên này là hắn tìm được.
Tử Dạ nhìn Lâm Lạc một chút,
- Bạn muốn cảm ơn, thì cảm ơn hắn đi!"
- A?
Nữ cảnh mỹ lệ lần này rốt cục liếc mắt nhìn Lâm Lạc, nàng dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm Lâm Lạc, nhìn đủ một phút đồng hồ, làm cho Lâm Lạc cảm giác cả người không được tự nhiên.
- Hì!
Nữ cảnh mỹ lệ kia đột nhiên phì cười, sau đó dùng ánh mắt trêu chọc nhìn Tử Dạ, cười hì hì nói:
- Mình nói Tử Dạ này, sao bạn tìm một tiểu nam sinh như thế làm bạn trai chứ?
- Thôi đi, thôi đi, nha đầu chết tiệt kia, nói bậy cái gì đó?
Tử Dạ phi một tiếng, tức giận nói,
- Con mắt của mình mà kém như vậy sao?
- Hì hì, cũng không tệ lắm, mình thấy hắn cũng đẹp trai mà, hẳn là tương đối phù hợp ánh mắt của bạn.
Nữ cảnh mỹ lệ kia cười hì hì nói, sau đó huých tay Tử Dạ,
- Nào, giới thiệu cho mình đi chứ?