修真世界 - Tu chân thế giới
Tác giả: 方想 - Phương Tưởng
Nguồn: http://4vn.eu/
Chương 312: Sự phẫn nộ của Tả Mạc
Dịch: c0f7e3
Oanh!
Trước mặt mọi người rực sáng, ánh sáng chói mắt khiến người ta gần như không thể mở mắt.
Hai cánh tay áo của Mai trưởng lão nát vụn, tóc tai rối vời, khóe miệng còn đọng vết máu cực nhỏ, nàng kinh hãi nhìn chằm chằm vào hơn một trăm người trước mặt, đây… đây là thứ kiếm quyết gì chứ…
Không phải nàng chưa từng thấy qua kiếm quyết hợp bích, hơn trăm người cùng hợp kích – đừng nói là thấy qua, cho dù là nghe cũng chưa từng nghe thấy.
Kiếm quyết hợp kích đòi hỏi sự ăn ý giữa các tu giả cực kỳ cao. Số người càng nhiều, khả năng có thể hoàn thành càng thấp.
Một trăm người cùng hợp kích, thật sự là khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Với thân thể kim đan của nàng, đối mặt với một kích kinh khủng như vậy cũng chỉ có cách tránh né.
Nhìn đội ngũ chỉ hơi có chút lộn xộn, nàng cảm thấy giống như gặp phải một đám quỷ.
Toàn thân Ngụy Nhiên không còn chút sức lực nào, không riêng gì hắn, mỗi đồng đội phía sau đều thở hổn hển, chẳng qua trên mặt mỗi người đều tràn đầy chiến ý sôi sục cùng với sự kiêu ngạo sâu sắc!
Kim đan! Kim đan thì thế nào!
Ngụy Nhiên kích động ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng, một kiếm đánh lui kim đan kỳ, nếu là trước đây đúng là chuyện không dám nghĩ tới, hôm nay lại phát sinh sờ sờ trước mặt!
Hắn cố kìm nén sự kích động đến run rẩy, không quên nhiệm vụ của mình.
“Tản!”
Chỉ thấy tu giả Bính bộ rút đi như thủy triều, phút chốc đã tách ra một thông đạo.
Mai trưởng lão kinh nghi bất định, mà đến khi nhìn thấy một thông đạo kia, sắc mặt đột nhiên đại biến!
Một âm thanh trầm thấp vang động, giống như tiếng gầm của hung thú từ viễn cổ.
Hơn một trăm người!
Toàn bộ đều tấn công cùng một cách giống hệt nhau!
Sắc mặt Vương trưởng lão cùng Tiếu trưởng lão nhất tề biến đổi, Mai trưởng lão gặp nguy hiểm! Trong lòng hai người không có nửa phần coi thường, Kim Ô thành chủ lai lịch thần bí, thực lực của thủ hạ không ngờ cũng hùng hậu như vậy!
Giao thủ từng đợt từng đợt rõ ràng gọn ghẽ, chặt chẽ liên tục. Ngay từ đầu, Mai trưởng lão đã rơi vào bố cục của đối phương.
Mười lăm tên tu giả lĩnh ngộ kiếm ý tạo ra lưới kiếm quang chỉ có một mục đích – chế trụ Mai trưởng lão.
Kim đan kỳ mất đi tốc độ, đối mặt với hơn một trăm người dùng kiếm quyết cường hãn luân phiên hợp kích, nhất thời bộc lộ toàn bộ điểm yếu. Hơn nữa hai người còn kinh khủng phát hiện, đội ngũ thủ hạ của Kim Ô thành chủ không ngờ không chỉ tổ chức thành một đội.
Đám thủ hạ này không ngừng tách thành từng nhóm tấn công liên tục. Hơn nữa đối phương căn bản không cho Mai trưởng lão cơ hội thở dốc, thế tiến công giống như thủy triều dâng lên, từng đợt nối tiếp từng đợt.
Dưới sự tấn công như vậy, Mai trưởng lão bây giờ không khác gì cá nằm trên thớt.
Hai người đều minh bạch tình hình nguy cấp, lúc này cũng không cần cố kỵ gì nữa, đồng thời đánh về phía Mai trưởng lão. Các nàng chỉ cần cấp cho Mai trưởng lão một cơ hội thở dốc một hơi, cán cân của trận đấu sẽ lại một lần nữa cân bằng.
"Sát!"
Một âm thanh lạnh băng, mang theo vài phần tang thương đột nhiên vang lên bên tai Vương trưởng lão.
Trong lòng nổi lên cảm giác nguy hiểm, nàng kinh sợ, lập tức không để ý những thứ khác nữa, thân hình nhoáng lên tiêu thất tại chỗ.
Một hắc xà to như cái thùng lớn hung hắn đảo qua vị trí nàng vừa đứng.
Sắc mặt Vương trưởng lão nghiêm nghị nhìn kỹ lại những kẻ vừa đánh lén. Trên một chiếc vận nô thuyền đứng dày đặc một đám tu giả mặc giáp đen. Tu giả mặc trọng giáp? Trong lòng nàng hiện lên một tia nghi hoặc.
Trọng giáp cồng kềnh sớm đã bị lịch sử loại bỏ, trước mặt không ngờ lại xuất hiện một đội ngũ trang bị trọng giáp khiến nàng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng qua nàng không hề có nửa điểm coi thường, từ những đợt hắc khí mạnh mẽ xoay quanh trên đỉnh đầu họ nàng có thể cảm thấy một tia nguy hiểm.
Hắc ám, giết chóc, lạnh lẽo…
Khi đưa mắt nhìn vào đám tu giả trẻ tuổi mặc giáp đen này, nàng có thể cảm thụ được sát ý nồng đậm trong mắt đối phương!
Tả Mạc ngăn Tiếu trưởng lão lại.
“Hi hi, tiểu suất ca, muốn làm gì nhân gia đó?” Tiếu trưởng lão cười duyên nói, vẫy vẫy cánh tay trắng mịn như tuyết, gợi cảm nói không nên lời.
Tả Mạc chấn chỉnh tinh thần, đừng thấy hắn thản nhiên chọc giận Mai trưởng lão dễ dàng như vậy, thực sự đối mặt với kim đan kỳ, trong lòng hắn vẫn có chút khẩn trương. Hắn không nói gì chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào đối phương.
Tình huống khác hẳn vừa rồi, lúc này nói gì cũng không có tác dụng gì.
“Ngươi đừng nhìn nhân gia như vậy, rõ ràng là có ý tứ hư hỏng với nhân gia nha!” Ánh mắt Tiếu trưởng lão lưu chuyển, phong tình vạn chủng.
Tả Mạc không hề thả lỏng, trong lòng có chút khó hiểu, nếu là phù trận gì gì đó hắn còn có thể lý giải, nhưng nữ nhân này… không phải là có âm mưu gì đó chứ?
Hắn càng thêm cảnh giác, dứt khoát không nói lời vô ích, hai tay đưa lên, hai viên Dương sát cương lôi bắn ra.
“Ngươi được lắm, không ngờ lại động thủ với nhân gia, nếu làm người ta bị thương rồi ngươi nỡ lòng sao?”
Thanh âm ngọt ngào dụ dỗ phiêu đãng trong không trung, thân ảnh Tiếu trưởng lão như ẩn như hiện. Da thịt trắng mịn trơn láng, song phong cao vút,
Tả Mạc âm thầm buồn bực, không đành lòng sao? Ta không đành cái quái gì?
Cương lôi trên tay hắn liên tục phóng ra, ầm ầm đánh về phía đối phương.
Tiếng cười duyên lanh lảnh như chuông trong không trung, thân hình Tiếu trưởng lão phiêu hốt bất định, trong bầu không khí dường như có thêm một chút hương vị ngọt ngào dụ người.
Tả Mạc đau đầu, độn pháp của đối phương thần diệu vạn phần, ngay cả một góc áo mình cũng không thể chạm tới.
Hít vào một chút hương vị ngọt nào truyền đến trong không khí, hắn bỗng nhiên thấy nóng nảy không hiểu nổi, hai tay phóng ra dương sát cương lôi càng nhanh, nhưng cho dù hắn cố gắng thế nào cũng vẫn không có một viên cương lôi nào chạm tới đối phương.
Hắn hoàn toàn không chú ý tới hai gò má mình trong lúc bất tri bất giác đã hồng lên.
Tiếu trưởng lão thấy vậy trong lòng mừng thầm, thần thái càng thêm kiều mị, động tác càng thêm dụ người, bầu không khí càng trở nên nóng bỏng. Chẳng qua đúng lúc này nàng lại nghe thấy Mai trưởng lão kêu thảm lần nữa. Nàng thầm rùng mình, biết nếu không thể tốc chiến tốc thắng, Mai trưởng lão hôm nay chỉ sợ sẽ phải bỏ xác tại đây.
Hơn nữa, cầm tặc tiên cầm vương, nếu có thể bắt lấy Kim Ô thành chủ, kết quả trận chiến liền được định đoạt, đến lúc đó cũng không còn ai dám tranh dành Thiên Tự Giáp Nhất với mình.
Nghĩ vậy, nàng không kìm được yêu kiều cười lên: “Tiểu oan gia, lại đây cùng tỷ tỷ thân thiết nào!” Vòng eo nàng uốn lượn như rắn, y phục trên người nàng giống như những cánh hoa, từ từ tan ra.
Vẻ mặt của nàng không ngờ lại hết sức đoan trang.
Thiên hoa trụy!
Không biết trải qua bao lâu sau, Tả Mạc phảng phất như vừa trải qua một giấc mộng dài tỉnh dậy.
Đây là đâu? Tả Mạc mở mắt đánh giá xung quanh.
Vô số cánh hoa bay lượn trước mắt, trong hoa như ẩn như hiện những thân thể mềm mại uốn lượn, muốn đầy đặn có đầy đặn, muốn thanh thuần có thanh thuần, xinh đẹp không thể tả, mỗi ánh mắt mỗi cử chỉ đều khêu gợi bản năng sâu kín nhất của con người.
Cảnh tượng trước mắt chân thực đến mức khiến người ta không thể tự kiềm chế.
"Lão bản!"
Các nàng đều hướng tới trước mặt Tả Mạc hành lẽ, thân thể vừa nghiêng một chút, lộ ra một mảng tuyết trắng, khiến người ta không khỏi xung động.
“Đây là chỗ nào?” Tả Mạc vô thức hỏi.
Chúng nữ tỏ vẻ khó hiểu, một nàng đứng dậy: “Lão bản, đây là nhà của ngài mà!”
Tả Mạc lúc này mới chú ý tới mặt đất dưới chân, không ngờ tất cả đều là tinh thạch lát đường, không chỉ như vậy, mỗi một cái bàn cái ghế cũng đều do tinh thạch tạo thạch. Trong cái ao bên cạnh cũng toàn là tinh thạch.
Cả khu vườn được tạo thành từ tinh thạch!
Thật nhiều tinh thạch!
Trong lòng Tả Mạc tràn ngập thỏa mãn dị thường, đây thực sự là thật sao?
“Lão bản, để nô tỳ hầu hạ ngài nha!” Một vị nô tỳ có chút e thẹn nói, chiếc quần bó sát người hiển lộ tất cả đường cong của thân thể khiến cho Tả Mạc muốn phun máu. Bên trong tà áo, vòng eo thon thả như ẩn như hiện.
“Hi hi, để chúng ta cùng nhau hầu hạ lão bản nha!”
Chúng nữ xung quanh yêu kiều cười nói, bắt đầu cởi áo Tả Mạc.
Tả Mạc giật nảy mình, đây là muốn làm gì? Muốn ra thoát y làm cái gì?
Chúng nữ thấy vậy càng cười nói liên tục.
“Lão bản lại còn xấu hổ nha!”
“Đúng vậy! Thực là khả á nha!”
“Chúng ta cởi trước nha!”
“Ừ!”
Tả Mạc nhìn chúng nữ trợn mắt há mồm, y phục thoát ra để lộ những thân thể hoàn mỹ, hoặc e dè, hoặc e thẹn chằm chằm nhìn Tả Mạc.
Thực sự là khiến người ta phải phun máu a! (Dịch: Hay, hư hư hứ hứ hà hà hà hà! Lão Tưởng có tiến bộ đó, đọc sư sỹ truyền thuyết hay tạp đồ thấy lão còn không chịu tả cảnh nóng, giờ viết ra cũng rất được mà! Hé hé, tiếp tục phát huy nha để cho anh em thưởng thức tí màu sắc!)
Tả Mạc cảm thấy trong mũi nóng nóng, nhưng hắn chợt mơ hồ nghĩ ra, một màn này tựa như có điểm quen thuộc.
Hình như từng gặp ở đâu…
Hừm, gặp qua ở đâu rồi?
Tả Mạc ngẫm nghĩ, thân thể cứng đờ, giống như bị sét đánh, chỉ chốc lát hắn bỗng nhiên đỏ mắt, giận đến tím mắt chỉ vào chúng nữ chửi ầm lên:
“Ảo trận! Ngươi! Các ngươi đều là ảo trận!”
Hắn cũng nhớ tới rốt cuộc mình gặp qua cảnh này ở đâu.
Vô Không sơn, hạc giấy màu hồng! (Dịch: Hết hồn chưa không phải là là ca lấy tinh thạch đi abcxyz đây nhá )
Con hạc giấy màu hồng chết tiệt kia, cũng từng dùng thủ đoạn đồng dạn đối phó với mình, nhưng lúc đó lại bị chính mình nhìn thấu!
Hai loại ảo trận gần như giống hệt nhau!
Trong lòng Tả Mạc phẫn nộ, vẻ mặt co quắp lại.
Con ranh dùng hạc giấy đó hành hạ ca cũng đành, ca đánh không lại, ca nhịn! Các ngươi không ngờ cũng dám dùng chiêu này lừa gạt ca? Muốn ca nhịn? Làm thế quái nào mà nhịn được!
Thù mới hận cũ đan xen với nhau, nhất là Tả Mạc nghĩ tới thảm trạng năm đó, tà hỏa trong lòng càng bốc lên.
“Ca ghét nhất là bị ảo trận lừa gạt!”
Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi, đằng đằng sát khí.
Ba ba ba!
Những mỹ nữ trần trụi trước mặt hắn bỗng hóa thành từng đoàn yên vụ, không đợi hắn kịp phản ứng, toàn bộ cảnh vật xung quanh cũng tan thành sương khói.
Giữa sương khói nồng đậm vang lên tiếng kêu thảm thiết của Tả Mạc: “Tinh thạch! Tinh thạch của ta!”
Cảnh vật xung quanh biến đổi, Tả Mạc như người vừa tỉnh mộng. Không còn gì! Xung quanh không còn lại thứ gì!
Con mắt Tả Mạc đỏ rực lên, hắn cảm thấy trong lòng nhỏ máu. Tinh thạch, tinh thạch, thật nhiều tinh thạch, toàn bộ không còn nữa! Vừa mới có cảm giác giàu có, đột nhiên không còn lại thứ gì, cảm giác mất mát trào dâng từ tận đáy lòng hắn.
Nếu như nói ảo trận gì đó khiến hắn nhớ lại đoạn thời gian khổ cực trước đây, khiến cho hắn phẫn nộ thì cảm giác đột nhiên mất đi một đống tinh thạch như vậy hoàn toàn không thể dùng từ phẫn nộ để hình dung.
Cừu hận! Huyết hải thâm cừu! Bất cộng đái thiên chi cừu!
Khóe miệng Tiếu trưởng lão tràn máu tươi, Thiên hoa trụy ăn mòn tâm thần vô hình vô ảnh, thần diệu dị thường, thế nhưng nếu một lúc nào đó bị phá giải tinh thần của nàng cũng thụ trọng thương.
Càng then chốt chính là hiện giờ nàng không thể hiểu nổi Kim Ô thành chủ làm sao có thể thoát ra khỏi Thiên hoa trụy.
Thiên hoa trụy chưa bao giờ bị phá giải của nàng không ngờ lại thất bại trong tay thanh niên chỉ mới là ngưng mạch kỳ này, nàng nghĩ đến đó hoàn toàn không thể tin nổi.
Không có khả năng!
Tả Mạc hoàn toàn mặc kệ trong lòng đối phương kinh hãi, hoang mang thế nào, hai mắt hắn đỏ rực, cổ họng gầm gừ như sấm.
“Trả lại toàn bộ tinh thạch cho ta!”
Biến hóa thứ nhất của Đại Nhật ma thể phút chốc thành hình!
Giúp đỡ dịch Tu chân thế giới http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=67437&page=3
Thảo luận về Tu chân thế giới http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=66584&page=79
Last edited by c0f7e3; 13-05-2011 at 08:49 AM.
|