Tặng Người Đi Xa
Người đi xa phương trời ấy, có còn nhớ không hỡi người
Một vì sao cô lẻ chìm khuất trong giữa mây mù
Đêm khuya thanh vắng một bóng lẻ loi thức chờ mỏi mòn
Tiếng yêu xưa đã tan theo gió mà lòng ngỡ như vẫn còn
Đâu đây làn hơi ấm của một vòng tay giờ đã xa xôi
Người đi xa nơi ấy, như cánh chim bạt gió tít xa chân trời
Để lại trống vắng cho cô đơn cùng đường về với xót xa
Hỡi người yêu dấu, anh có nghe lời gió trăng nhắn thì thào
Một nơi xa xôi nào ấy có đôi vai nhẹ run theo tiếng nấc nghẹn ngào
Nhớ thương vô vàng, nỗi đau thương hòa tan trong bóng đêm
Đường về hiu hắt nghe nước mắt cuốn theo làn gió biển mặn mà
Nhìn theo đôi lứa in dấu chân trên làn cát mịn mà lòng chợt thấy tan thương
Người đã xa khuất, như áng mây dạt bay cuối trời
Một ngày nào đó, mây sẽ mưa và người sẽ cùng tan biến theo hư vô mà thôi
Dẩu biết là thế, nhưng trái tim vẫn mang hy vọng vẫn còn đợi chờ
Trong phút giây tương phùng nào người sẽ quay về để tình ta hết bơ vơ ... người ơi
|