“Chúc mừng năm má»›i, năm má»›i đại cát!â€.
Hôm ấy là ngà y mồng má»™t Tết năm Thiến Bảo thứ bảy nhà Äại ÄÆ°á»ng.
Ở má»™t sÆ¡n thôn cách Trưá»ng An sáu mươi dặm có má»™t gia đình, chá»§ nhân há» Sá», tên Dáºt Như, thi đỗ Tiến sÄ© năm Khai Nguyên thứ hai mươi hai, nhưng không muốn là m quan trong triá»u, nên chưa đến tuổi trung niên đã vá» quê ở ẩn, ngưá»i là ng tôn trá»ng y là má»™t báºc quân tá» có há»c thức, vừa sáng ra đã tá»›i chúc Tết y.
Sá» Dáºt Như theo tục lệ chúc Tết ngưá»i là ng má»™t lượt, đưa khách vá» xong, lại lắc lắc đầu chép miệng khẽ than “Thế đạo thế nà y, có gì mà mừng?â€.
“U oa, u oaâ€, trong nhà vang ra tiếng trẻ khóc, hòa lẫn và o tiếng pháo bá»™c can tạch tạch đùng đùng (Theo phong tục ngưá»i thá»i ÄÆ°á»ng ngà y đầu năm lấy tre tươi đốt cho nổ, gá»i là bá»™c can, khác vá»›i loại bá»™c trượng vá» sau. Bà i thÆ¡ Tảo xuân cá»§a Lai Há»™c có câu “Vừa xem lịch má»›i được và i trang, sân nhá» còn vun tro bá»™c canâ€, tức là vịnh chuyện ấy). Sá» Dáºt Như trên mặt thoáng nét tươi cưá»i, nghÄ© thầm “Nếu nói có chuyện mừng, thì chÃnh là bắt đầu từ hôm nay có thêm má»™t đứa nhá», trong nhà có thể náo nhiệt hÆ¡n má»™t chútâ€.
Y sai đứa thư đồng Ä‘ang đốt bá»™c can trước thá»m “Những lá»… váºt ngươi thu nháºn, lấy ra cho ta bốn há»™p bánh trái mang tá»›i nhà Äoà n đại gia, má»i y qua uống và i chén rượuâ€, trong lòng hÆ¡i thắc mắc “Mồng má»™t hà ng năm ngưá»i tá»›i chúc Tết sá»›m nhất là y, sao năm nay lại tá»›i muá»™n thế nà y?â€.
Äứa thư đồng dạ má»™t tiếng, nhưng lại chợt cưá»i nói “Lão gia, không cần Ä‘i má»i nữa, ngưá»i xem, không phải là Äoà n đại gia đã tá»›i kia rồi sao?â€.
Chỉ nghe có ngưá»i cao giá»ng ngâm “Phong cảnh tháng ngà y không chịu đợi, ruá»™ng dâu bể biếc thoắt đổi dá»i. Nhà ngá»c thá»m son ngà y trước đâu, đến nay chỉ thấy cá» xanh bãi. Vắng vẻ tịch mịch Sá» quân tá», năm dà i sách vở không rá»i tay. May có cố nhân còn gặp gỡ, gà và ng rượu trắng cùng nhau sayâ€.
Sá» Dáºt Như hô hô cưá»i nói “Bà i thÆ¡ cá»§a Lư Chiếu Lân bị sá»a thà nh má»™t bà i thÆ¡ tức cảnh rồi. Äoà n huynh, gà và ng rượu trắng đã chuẩn bị sẵn, chá» huynh cùng say má»™t bữa, sao bây giá» má»›i tá»›i?â€.
Ngưá»i mà Sá» Dáºt Như gá»i là “Äoà n huynh†tên Äoà n Khuê Chương, là má»™t ngưá»i trung niên hÆ¡n bốn mươi tuổi, tướng mạo vạm vỡ, ăn mặc theo lối võ sư, Sá» Dáºt Như lại là má»™t thư sinh ôn nhu văn nhã, từ tướng mạo mà nhìn thì hai ngưá»i tá»±a hồ không thể thân thiết như thế, nhưng tháºt ra hai ngưá»i lại là bạn thân sá»›m tối qua lại vá»›i nhau, nguyên Äoà n Khuê Chương không những tinh thông võ nghệ mà còn có biệt tà i vá» thÆ¡ văn. Y vốn là ngưá»i nÆ¡i khác, dá»i nhà tá»›i đây ở chưa đầy mưá»i năm, Sá» Dáºt Như cÅ©ng chưa biết rõ lai lịch cá»§a y, chỉ là kÃnh trá»ng y lòng dạ ngay thẳng, văn võ toà n tà i, hai ngưá»i ý khà hợp nhau, bên thà nh tri ká»·.
Äoà n Khuê Chương nghe Sá» Dáºt Như có ý trách móc như thế, bèn cưá»i nói “Sá» huynh, hôm nay tiểu đệ tá»›i muá»™n, là có lý doâ€. Sá» Dáºt Như há»i “Vì chuyện gì váºy?â€. Äoà n Khuê Chương mặt mà y rạng rỡ nói “Tối qua tiện ná»™i có thêm má»™t đứa nhá»â€. Sá» Dáºt Như cả mừng nói “Ha ha!
Äây đúng là không lẻ thì có đôi, con huynh là trai hay gái thế?†Äoà n Khuê Chương nói “Là má»™t thằng tiểu tá» thối tha, à mà huynh há»i như thế, chắc là tẩu phu nhân cÅ©ng má»›i sinh phải không?â€. Sá» Dáºt Như nói “Ta thì sinh được má»™t con nhóc vô dụngâ€. Äoà n Khuê Chương cưá»i lá»›n nói “Hô hô, là má»™t cô nương, váºy thì đệ phải chúc mừng huynh gấp đôiâ€. Sá» Dáºt Như hÆ¡i kinh ngạc, không hiểu ý y. Äoà n Khuê Chương cưá»i nói “Chắc Sá» huynh đã nghe chuyện trong Trưá»ng An gần đây rồi chứ? Hoà ng thượng cướp Dương Thái Chân - là vợ cá»§a Thá» vương Lý Mạo rồi phong là m Quý phi, đó là chuyện năm Thiên Bảo thứ tư. Dương Quý phi rất được sá»§ng ái, đến nay không đầy ba năm, ba ngưá»i chị cá»§a nà ng Ä‘á»u được phong là Phu nhân, tháng trước tin tức trong kinh đồn ra, ngay anh há» cá»§a nà ng là Dương Quốc Trung cÅ©ng được là m Tể tướng, đúng là má»™t nhà phú quý, không ai sánh được. Vì thế phong khà trong kinh thay đổi hẳn, vừa nghe có ai sinh con gái là thân thÃch bạn bè tranh nhau chúc mừng, ai cÅ©ng nói thế đạo hiện nay là không trá»ng sinh trai, trá»ng sinh gái. Ngô huynh sinh được má»™t tiểu thư, há không phải đáng chúc mừng hai lần sao?â€.
Sá» Dáºt Như không vui, nói “Nếu ta muốn cầu công danh phú quý, thì mưá»i năm nay đã không cam tâm ẩn dáºt ở thôn quê, ta là vì không quen nhìn tiểu nhân nắm quyá»n, gian tà đầy triá»u nên má»›i bá» cái mÅ© sa Ä‘en, chẳng lẽ ta lại há»c theo lối cá»§a bá»n tiểu nhân hèn hạ vô sỉ như Dương Quốc Trung à ?â€.
Äoà n Khuê Chương vá»™i nói “Chúng ta kết giao mưá»i năm, lẽ nà o tiểu đệ lại không biết Sá» huynh là ngưá»i ra sao? Câu ấy chẳng qua chỉ là nói đùa cho vui thôiâ€, rồi lại thở dà i nói “Chúng ta Ä‘em phong khà kinh đô ra là m chuyện cưá»i, chứ tháºt ra chuyện ấy đủ cho những kẻ có lòng hiện nay phải khóc đấy! Phong khà ngà y cà ng tệ, việc nước ngà y cà ng suy, sắp tá»›i tháºt không biết sẽ ra thế nà o nữa!â€.
Sá» Dáºt Như cÅ©ng thở dà i nói “Truyện cưá»i mà , tháºt cà ng lúc cà ng chẳng ra sao! Nà o nà o, chúng ta cứ say khướt má»™t phen, mặc chuyện Ä‘á»i sẽ ra thế nà o!â€.
Hai ngưá»i đối ẩm được và i chén, Sá» Dáºt Như trong lòng ngứa ngáy, cầm cái như ý gõ và o mâm hát “Sầm phu tá», Äan Khâu sinh, rượu sắp thuốc, ly đừng dừng. Cùng huynh ca má»™t khúc, xin huynh vì ta nghe tá»›i cùng: Chuông trống thức ngon không đáng quý, chỉ mong say khướt không cần tỉnh. Hô hô, chỉ mong say khướt không cần tỉnh. Bà i Tương tiến tá»u ấy cá»§a Lý Thái Bạnh tháºt rất đúng ý ta, thi nhân trên Ä‘á»i hiện nay ta chỉ khâm phục có y và Lão Äá»— thôi, nghe nói y hiện Ä‘ang ở Trưá»ng An, tiếc là thưá»ng bị hoà ng đế giữ lại trong cung, nếu không quả tháºt ta cÅ©ng muốn tá»›i Trưá»ng An gặp y má»™t lầnâ€.
Äoà n Khuê Chương như bị động chạm, chợt lại cưá»i nói “Sá» huynh, ta nói huynh có thêm má»™t tiểu thư, tháºt đáng chúc mừng gấp đôi, cÅ©ng không phải là nói đùa đâu. Ngươi khâm phục Lão Äá»— không phải là vì bà i thÆ¡ Binh xa hà nh sao. Bà i thÆ¡ ấy là m xong là giá giấy ở Lạc Dương tăng vá»t, trong đó có mấy câu thế nà y: Má»›i biết sinh trai dở, chẳng bằng sinh gái tốt. Sinh gái còn gả cho láng giá»ng, sinh trai cá» ná»™i vùi xương cốt. Hiện nay nước nhà chinh chiến liên miên, vả lại dấu hiệu loạn lạc dưá»ng như đã hiện rõ ra rồi, sinh được má»™t thằng tiểu tá» thối tha quả tháºt không bằng sinh được má»™t đứa con gái đâuâ€.
Sá» Dáºt Như uống cạn má»™t chén rượu đầy, dằn mạnh chén má»™t cái, nói: “Chuyện đà n bà con gái, chúng ta có quản được bao nhiêu? Äúng là câu thÆ¡ cá»§a Äá»— Phá»§ mà huynh má»›i Ä‘á»c lại khiến ta nghÄ© tá»›i má»™t chuyệnâ€. Äoà n Khuê Chương há»i “Chuyện gì?â€. Sá» Dáºt Như nói “Sinh gái còn gả cho láng giá»ng, chúng ta tuy không phải là láng giá»ng nhưng cÅ©ng là cùng thôn, chẳng lẽ lại vừa khéo như thế, hai đứa nhá» Ä‘á»u sinh đúng ngà y ba mươi Tết, chúng ta cứ kết duyên Tần Tấn, ý huynh thế nà o?â€.
Äoà n Khuê Chương cả mừng nói “Ta vừa nghe nói tẩu phu nhân sinh được má»™t tiểu thư là đã sá»›m có ý ấy, chỉ là không dám mở miệng, chúng ta là bạn tâm giao, nay lại là m thông gia vá»›i nhau, đúng là không gì tốt hÆ¡n. Vừa khéo ta có mang theo má»™t chiếc thoa ngá»c, thôi thì lấy đó là m sÃnh lá»… váºyâ€. Sá» Dáºt Như vừa nhìn thấy chiếc thoa ngá»c, bất giác sá»ng sốt. Chỉ thấy chiếc thoa ngá»c ấy lóng lánh tươi nhuáºn, chÃnh là loại ngá»c Hòa Äiá»n hạng nhất, phÃa trên đầu khảm má»™t hạt minh châu, đẹp rá»±c rỡ, xem ra quả tháºt giá trị không nhá». Sá» Dáºt Như không kìm được nghÄ© thầm “Y là m sao có được váºt báu vô giá như thế?â€.
Nên biết Äoà n Khuê Chương từ khi tá»›i ở thôn ấy, sinh sống bằng việc dạy võ cho má»™t số thiếu niên trong thôn, nhà rất nghèo, má»—i khi gặp chuyện khó khăn Sá» Dáºt Như còn thưá»ng phải giúp đỡ y, bây giá» lại thấy y lấy chiếc thoa ngá»c ra là m sÃnh lá»…, cảm thấy rất kỳ lạ. Có Ä‘iá»u Sá» Dáºt Như hiểu rõ Äoà n Khuê Chương là ngưá»i hà o hiệp, quang minh chÃnh trá»±c, nên tuy cảm thấy rất kỳ lạ nhưng không há» nghi ngá» chiếc thoa ngá»c ấy cá»§a Äoà n Khuê Chương là có lai lịch bất minh.
Äoà n Khuê Chương như cÅ©ng biết ý, không đợi Sá» Dáºt Như há»i, láºp tức nói ngay “Ông cố ta và o năm Trình Quan từng theo Äại tướng quân Lý TÄ©nh viá»…n chinh Äá»™t Quyết, tá»›i Hòa Äiá»n lấy được má»™t cặp thoa ngá»c, vá» sau luáºn công xét thưởng, lại được Thái tông hoà ng đế thưởng cho hai viên minh châu Nam Hải, ngưá»i bèn tìm thợ khéo khảm minh châu lên thoa, giữ lại là m váºt báu gia truyá»n, nên tiểu đệ bất kể gia đạo khó khăn thế nà o cÅ©ng không nỡ bán cặp thoa ngá»c nà y.
Sá» Dáºt Như ná»›i “Té ra Äoà n huynh là dòng dõi nhà tướng, thảo nà o mà mưá»i tám ban võ nghệ Ä‘á»u tinh thôngâ€. Không còn nghi ngá» gì vá» lai lịch cá»§a chiếc thoa ngá»c nữa, nhưng trong lòng Sá» Dáºt Như lại dấy lên má»™t mối ngá» vá»±c: thân thuá»™c dòng dõi nhà tướng, là điá»u vinh dá»±, mà tại sao trước nay Äoà n Khuê Chương không há» nói tá»›i?
Äoà n Khuê Chương uống má»™t chén rượu, nói tiếp “Tiểu đệ trong nhà không có váºt gì đáng giá, chỉ có chiếc thoa ngá»c nà y là váºt quý, nên trước nay lúc nà o cÅ©ng mang theo bên ngưá»i. Cặp thoa ngá»c nà y, má»™t chiếc chạm rồng, má»™t chiếc chạm phụng, gá»i là Long Phụng bảo thoa, bây giá» ta đưa chiếc Phụng thoa nà y cho lệnh ái là m sÃnh lá»…â€.
Sá» Dáºt Như nói “Ngô huynh Ä‘em váºt báu gia truyá»n là m sÃnh lá»…, trịnh trá»ng như thế, tiểu đệ vô cùng cảm kÃchâ€. Y vốn không dám nháºn, nhưng nghÄ© tá»›i con gái vá» sau gả vá» cho con trai Äoà n Khuê Chương, chiếc thoa ngá»c nà y vẫn là váºt cá»§a nhà y, nên cÅ©ng không từ chối nữa.
Y đón lấy chiếc thoa ngá»c nhìn qua má»™t lượt, chỉ thấy trên chiếc thoa dà i năm tấc quả nhiên cá» chạm hình má»™t con chim phụng xòe cánh bay cao, khéo léo tinh tế, thần thái sinh động, dáng vẻ giống như núp trong chiếc thoa ngá»c, và như muốn bay ra. Có Ä‘iá»u vì chiếc thoa ngá»c nà y chỉ có năm tấc (1 tấc =3,3 cm), con phụng chạm ở giữa, phải nhìn kỹ má»›i có thể thấy rõ.
Sá» Dáºt Như tấm tắc khen ngợi, Äoà n Khuê Chương nói “Còn chiếc chạm rồng nà y, cÅ©ng má»i ngô huynh thưởng lãmâ€. Dáºt Như nhìn tá»›i chiếc Long thoa, kiểu dáng cÅ©ng giống chiếc Phụng thoa, trên cÅ©ng có khảm má»™t viên minh châu, chỉ khác là trên chạm má»™t con rồng và ng nhe nanh múa vuốt, chạm trổ cÅ©ng rất tinh xảo.
Äoà n Khuê Chương nói “Hiện nay kẻ gian trị nước, mối loạn Ä‘ang sinh, tương lai thế đạo ra sao, không ai dám nói trước Tiểu đệ Ä‘em chia tách Long Phụng bảo thoa, lấy chiếc Phụng thoa là m sÃnh lá»…, là còn có ý...â€. Nói tá»›i đó thì hÆ¡i ngần ngừ, dưá»ng như có Ä‘iá»u gì e ngại, Sá» Dáºt Như nói “Còn có ý gì, xin được thỉnh giáo. Chúng ta đã là thông gia, còn có chuyện gì không nói ra được chứ?â€.
Äoà n Khuê Chương nói “Huynh là báºc đạt nhân, và o ngà y đầu năm ắt không kiêng kỵ, tiểu đệ nói ra lá»i không may. Ta nghÄ© tương lai hai nhà chúng ta nếu vì loạn lạc chia lìa, thì đôi vợ chồng chưa cưới chứng nó cÅ©ng có thể má»—i đứa giữ má»™t chiếc thoa xem như là váºt là m tinâ€.
Sá» Dáºt Như hô hô cưá»i rá»™ nói “Huynh cÅ©ng lo xa quá!â€, lòng nghÄ© thầm “Hai nhà chúng ta ở cùng má»™t thôn, cho dù gặp lúc loạn lạc mất mùa, cÅ©ng nhất định phải cùng chia hoạn nạn, là m sao mà chia lìa đượcâ€. Nhưng thấy Äoà n Khuê Chương nói rất trịnh trá»ng, trong lòng bất giác cảm thấy có Ä‘iá»m chẳng là nh bên cố gắng nói cưá»i vui vẻ, xua Ä‘i không khà nặng ná». Vừa nói chuyện vừa đưa trả chiếc Long thoa cho Äoà n Khuê Chương, còn chiếc Phụng thoa thì nâng niu cất giữ.
Äoà n Khuê Chương nói “Tiểu nhi còn chưa đặt tên, huynh há»c rá»™ng tà i cao, xin đặt giúp cho má»™t cái tên được không?â€.
Sá» Dáºt Như cưá»i nói “Con gái cá»§a ta cÅ©ng chưa có tênâ€. Ngoà i cá»a hoa tuyết như lông ngá»—ng Ä‘ang tÆ¡i xuống, mấy gốc lạp mai trong sân Ä‘ang nở rá»™ trong tuyết, Sá» Dáºt Như uống cạn má»™t chén đầy, ngẩng lên cưá»i nói “Ta rất thÃch hoa mai khinh tuyết ngạo tuyết, con gái ta cứ dặt tên là Nhược Mai váºyâ€. Ngừng lại má»™t chút lại nói tiếp “Cho dù khinh tuyết ngạo tuyết cÅ©ng chưa đủ. Thế sá»± hiện nay, gian tà đầy đưá»ng, trang nam nhi phải có khả năng lên ngá»±a múa gươm, xuống ngá»±a múa bút má»›i phải. ÄÆ°á»£c, ta có ý nà y, bạo gan thay huynh đặt tên cho hiá»n lang, gá»i là Khắc Tà thì thế nà o?â€.
Äoà n Khuê Chương vá»— tay cưá»i nói “Hay, hay lắm! Äoà n Khắc Tà , Sá» Nhược Mai, hai cái tên ấy gói ghém tiết tháo và mong muốn cá»§a chúng ta. Chỉ mong sau nà y chúng nó khôn lá»›n thà nh ngưá»i, đừng quên kỳ vá»ng cá»§a cha mẹ và o chứng nóâ€.
Äúng lúc hai ngưá»i Ä‘ang nói cưá»i thắm thiết, chợt nghe thấy tiếng tù và tu tu, tiếng la thét hòa vá»›i tiếng trẻ con kêu khóc. Sá» Dáºt Như kinh ngạc nói “Ngoà i kia có chuyện gì váºy, chẳng lẽ là nha lại xuống bắt phu, trưng thu lương thá»±c sao? Chúng ta ra xem Ä‘iâ€.
Nhà há» Sá» cách đưá»ng không quá mươi bước, hai ngưá»i ra tá»›i cổng lá»›n, ngước mắt nhìn ra, chỉ thấy bụi bay mù mịt, má»™t toán quan quân từ đầu thôn phóng mau tá»›i, giáp trụ sáng loáng, ngưá»i mạnh ngá»±a khá»e, ngưá»i cưỡi ngá»±a Ä‘i đầu vung má»™t lá cá» to, thêu má»™t chữ “An†bằng kim tuyến lá»›n, bay phần pháºt trước gió. Tiếp theo là hai kỵ mã, má»—i ngưá»i cÅ©ng cầm má»™t lá cá» to, trên thêu quan hà m, má»™t lá đỠ“Bình Lô Tiết độ sứâ€, má»™t lá đỠ“Bình Dương Tiết độ sứâ€. Tiết độ sứ là quan trấn thá»§ má»™t phương cá»§a nhÃ ÄÆ°á»ng, trong phạm vi địa phương mà y cai quản thì việc quân việc dân Ä‘á»u do má»™t tay y nắm giữ, cÅ©ng như má»™t vương quốc nhá», uy phong không ai sánh được. Má»™t ngưá»i mà kiêm là m Tiết độ sứ tá»›i hai nÆ¡i, lại cà ng là chuyện trước nay chưa từng có.
Sá» Dáºt Như sá»ng sốt, nghÄ© thầm “Té ra là An lá»™c SÆ¡n!â€. Cái tên An Lá»™c SÆ¡n thì ngưá»i đương thá»i không ai không biết, nhưng Sá» Dáºt Như là lần đầu thấy mặt, chỉ thấy y là má»™t gã to béo như con heo máºp, mặc áo giáp Ä‘Ãnh ghim và ng, khệnh khạng ra vẻ, oai phong lẫm liệt ngồi trên má»™t con ngá»±a cao lá»›n, giữa đám quân sÄ© tiá»n hô háºu á»§ng vung roi quát “Quân đâu, mặc kệ bá»n khỉ gió trên đưá»ng, đạp chết thì thôi, phóng ngá»±a cho nhanh, hôm nay chúng ta phải tá»›i Trưá»ng An để chúc Tết Quý phiâ€.
Nguyên là năm trước An Lá»™c SÆ¡n tá»›i Trưá»ng An, ra sức lấy lòng Dương Quý phi, mặc dù y lá»›n tuổi hÆ¡n Dương Quý phi rất nhiá»u, nhưng lại được Dương Quý phi nháºn là m con nuôi. Y được nếm mùi ngon ngá»t, nên năm nay lại tá»›i chúc Tết Dương Quý phi, y má»™t mình kiêm chức “Tiết độ sứ†hai trấn Bình Lô, Phạm Dương còn chưa thoả mãn, lại muốn luồn lá»t cá»a Dương Quý phi để được kiêm chức Tiết độ sứ Hà Äông! Y sốt ruá»™t cầu cạnh, nên dá»c đưá»ng cứ thúc hối xe ngá»±a Ä‘i mau.
Ngà y mùng má»™t Tết, nhà nông Ä‘á»u mặc sức vui chÆ¡i, những ngưá»i nhà n rá»—i tụ há»p ở đầu là ng cuối thôn rất đông, nhất là bá»n trẻ con, giống như bầy khỉ sút chuồng, nô đùa khắp nÆ¡i, lúc ấy lại có má»™t bá»n trẻ trên dư mưá»i tuổi Ä‘ang đánh đáo trên đưá»ng.
Äoà n tùy tùng cá»§a An Lá»™c SÆ¡n rầm ráºp phóng tá»›i, vung roi ngá»±a đốp đốp chát chát đánh bá»a ra, bá»n ngưá»i nhà n rá»—i cạnh đưá»ng cÅ©ng có và i kẻ bị đánh trúng, hoảng sợ bá» chạy tán loạn, đâu còn ai dám xông ra đưá»ng che chở cho bá»n trẻ con.
Äám trẻ con hoảng sợ kêu cha gá»i mẹ, dồn thà nh má»™t đám há»—n loạn, những đứa can đảm lanh lợi vá»™i và ng bá» chạy, nhưng có ba đứa nhá» tuổi nhất, có lẽ vì sợ quá nên nhÅ©n ngưá»i ra, bò lê bò cà ng trên đưá»ng, vẫn chưa bò ra khá»i đưá»ng, rõ chắc sẽ bị thương dưới vó ngá»±a cá»§a Ä‘oà n thiết ky!
Äá»™t nhiên bóng ngưá»i chá»›p lên băng ngang qua đưá»ng, nhanh như ưng cắt, chỉ thấy hai tay y quá» má»™t cái túm lấy hai đứa nhỠở giữa đưá»ng vung tay ném ra xa, nói thì cháºm chứ lúc ấy rất mau, con ngá»±a Ä‘i đầu đã phóng tá»›i, trên đưá»ng vẫn còn má»™t đứa nhá», ngưá»i ấy vừa bế nó lên thì con ngá»±a cao to chỉ còn cách y ba thước, chỉ nghe “roát†má»™t tiếng, kỵ sÄ© trên ngá»±a vung roi Ä‘áºp xuống, con chiến mã bị y cản đưá»ng đứng thẳng trên hai nhân sau, hai cái móng sắt vó trước bổ xuống ngưá»i y.
Äúng và o chá»›p mắt cá»±c kỳ nguy hiểm ấy, chỉ thấy y ôm đứa nhá» Ä‘iểm mÅ©i chân xuống đất chênh chếch bay ra, chiếc roi da rát má»™t tiếng lướt qua đánh rách má»™t mảnh trên vạt áo y nhưng không đánh trúng đứa nhá», con chiến mã hai vó bổ xuống đúng và o chá»— y vừa đứng, sá»± việc diá»…n ra chỉ trong má»™t cái chá»›p mắt!
Sá» Dáºt Như ngỡ rằng ngưá»i ấy là Äoà n Khuê Chương, sau má»›i nhìn kỹ lại, thì ra là má»™t thiếu niên nhà quê, mặc má»™t chiếc áo bông mà u xám, không ngá» thân thá»§ lại mau lẹ như thế! Trong nháy mắt Ä‘oà n thiết ky đã phóng qua, thiếu niên kia buông đứa nhá» xuống, nói “Bá»n nhá» bị hoảng sợ, xin vị thúc bá nà y đưa chúng vá» nhà giúpâ€.
Ngưá»i nhà cá»§a ba đứa nhá» kia vừa khéo cÅ©ng có mặt ở đó, vá»™i và ng chạy tá»›i nhìn, chỉ thấy bên ven đưá»ng có má»™t đống rÆ¡m, hai đứa nhá» lồm cồm bò ra, nức nở gá»i “Mẹ Æ¡i, mẹ Æ¡i!â€, chÃnh là hai đứa nhá» y vừa ném ra, rÆ¡i xuống giữa đống rÆ¡m, tuy bị hoảng sợ nhưng không há» bị thương.
Má»i ngưá»i vá»™i và ng xúm lại xem xét hai đứa nhá», trong tiếng kêu la ầm Ä©, thiếu niên nhà quê kia đã lặng lẽ bá» Ä‘i,đến khi ngưá»i nhà cá»§a bá»n trẻ sá»±c nhá»› ra, định cảm tạ ân nhân, thì đã không còn thấy thiếu niên nhà quê ấy đâu nữa...
Sá» Dáºt Như trú ngụ ở thôn nà y mưá»i mấy năm, ngưá»i trong thôn y Ä‘á»u biết mặt, má»›i rồi trong lúc căng thẳng không kịp nháºn mặt, lúc nà y nhá»› lại diện mạo cá»§a thiếu niên kia, má»›i phát giác ra y không phải là ngưá»i trong thôn, Sá» Dáºt Như vô cùng kinh ngạc, há»i “Äoà n huynh, huynh có biết ngưá»i ấy không?â€. Y e là mình nhìn không rõ, nên lại há»i Äoà n Khuê Chương lần nữa, nhưng không nghe trả lá»i, chợt phát hiện ra Äoà n Khuê Chương đã không còn đứng bên cạnh! Sá» Dáºt Như giáºt nảy mình, lúc đưa mắt nhìn ra, chỉ thấy Äoà n Khuê Chương Ä‘ang Ä‘i mau vá» phÃa trước, bẻ cái cổ áo da dê lên trùm đầu, dưá»ng như sợ gió lạnh, lá»™ ra vẻ co ro cóm róm. Nhà há» Sá» chỉ cách đưá»ng mươi bước, lúc ấy y đã Ä‘i tá»›i dưới má»™t gốc cây ngoà i hiên nhà .
Sá» Dáºt Như vốn định lá»›n tiếng gá»i y, chợt nghÄ© lại, nảy ý nghi ngỠ“Äoà n đại ca lúc bình thá»i hay trượng nghÄ©a phù nguy, hoà n toà n không phải là má»™t kẻ hèn nhát, má»›i rồi mấy đứa nhá» suýt nữa bị ngá»±a xéo bị thương, vá»›i bản lÄ©nh cá»§a y thì cÅ©ng có thể cứu, nhưng y lại không ra cứu, đó đã là má»™t chuyện lạ, bây giá» lại rón rén bá» Ä‘i, cÅ©ng không nói vá»›i mình câu nà o, tại sao lại thế? Thêm nữa, y là ngưá»i luyện võ lẽ ra không sợ lạnh như thế, sao lại bẻ cổ áo lên trùm đầu lá»™ ra dáng vẻ co ro cóm róm như váºy? Chẳng lẽ y sợ ngưá»i ngoà i nháºn ra y sao?â€. Sá» Dáºt Như là ngưá»i Ä‘á»c sách, tâm tư tinh tế, vừa nảy ý nghi ngá» liá»n láºp tức không gá»i y nữa, cÅ©ng vá»™i vá»™i và ng và ng trở và o nhà .
Äoà n Khuê Chương đã bước và o tá»›i nhà há» Sá», đợi Sá» Dáºt Như bước và o, y láºp tức đóng chặt cổng lá»›n, hạ giá»ng há»i “Quan quân Ä‘i qua hết rồi chứ?â€. Sá» Dáºt Như nói “Qua hết rồi. Äại ca, huynh...â€. Äoà n Khuê Chương nói “Và o trong hãy nói, để đỠphòng trên vách có tai, tiết lá»™ phong thanhâ€.
Sá» Dáºt Như vô cùng nghi ngá», hai ngưá»i cùng nhau bước và o sảnh đưá»ng, Äoà n Khuê Chương còn hết sức cẩn tháºn đóng cá»a phòng lại. Sá» Dáºt Như không nhịn được há»i “Äoà n huynh, chẳng lẽ trước đây huynh đã là m chuyện gì phạm pháp sao?â€.
Äoà n Khuê Chương cưá»i gượng má»™t tiếng, rót đầy má»™t chén rượu, uống má»™t hÆ¡i cạn sạch, khẽ nói “Chắc đại ca nghi ta phạm và o vương pháp phải không? Ta chưa từng phạm pháp, chỉ là từng xúc phạm má»™t gã thiếu niên vô lạiâ€.
Sá» Dáºt Như cà ng thêm kinh ngạc, nói “Äại ca, huynh không phải là má»™t kẻ nhát gan, cho dù từng xúc phạm má»™t gã thiếu niên vô lại, thì huynh võ nghệ như váºy, cÅ©ng có gì phải sợ chứ?â€. Äoà n Khuê Chương nói “Nói ra dà i lắm. Huynh nói gã thiếu niên vô lại ấy là ai nà o? ChÃnh là vị Tiết độ sứ Bình Lô kiêm Tiết độ sứ Phạm Dương mà huynh vừa nhìn thấy đấyâ€.
Sá» Dáºt Như kêu lên thất thanh “Hả, An Lá»™c SÆ¡n à ?â€.
Äoà n Khuê Chương nói “Trong bấy nhiêu năm ta chưa từng nói vá»›i huynh vá» lai lịch cá»§a ta, bây giá» thì có thể nói rồi. Ta vốn là ngưá»i U Châu, dá»i tá»›i quý thôn chÃnh là để tránh xa gã An Lá»™c SÆ¡n ấyâ€.
Äoà n Khuê Chương lại uống má»™t chén rượu rồi nói tiếp “Tiên tổ ta láºp nhiá»u quân công, là m tá»›i chức Binh mã sứ U Châu, tÃnh ra cÅ©ng là má»™t chức võ quan không vừa. Tiên phụ bất hạnh mất sá»›m, ta kế thừa di ấm tổ phụ, không biết trá»i cao đất dà y, kết giao vá»›i má»™t bá»n thiếu niên nhà n rá»—i lêu lổng, thưá»ng ngà y chuyên quản chuyện không đâu trong là ng xóm, dẹp ná»—i bất bình, tá»± cho là mình trượng nghÄ©a. Tháºt ra trong bá»n thiếu niên ấy có quá ná»a là kẻ vô lại, vì muốn kiếm rượu thịt nên kết giao vá»›i ta mà thôi. Trong đó có má»™t gã, chÃnh là An Lá»™c SÆ¡n, mà lúc ấy thì y còn chưa mang há» Anâ€.
Äoà n Khuê Chương ngừng lại má»™t lúc rồi nói tiếp “An Lá»™c SÆ¡n là ngưá»i Hồ ở Tây Vá»±c, vốn há» Khang, mẹ là ngưá»i Äá»™t Quyết, vá» sau tái giá vá»›i tướng Hồ, An Diên Yển, y má»›i đổi mang há» Anâ€. Sá» Dáºt Như cưá»i nói “Bất kể y vốn há» gì, nhưng má»i ngưá»i hiện Ä‘á»u biết y là An Lá»™c SÆ¡n, thì cứ gá»i y là An Lá»™c SÆ¡n thôi. Vá» sau giữa huynh vá»›i An Lá»™c SÆ¡n phát sinh chuyện gì váºy?â€.
Äoà n Khuê Chương nói “An Lá»™c SÆ¡n thông hiểu ngôn ngữ Lục phiên, lúc ấy là m Há»— thị lang ở U Châu. Ở U Châu ngưá»i Hán ngưá»i Hồ xen lẫn, Há»— thị lang là má»™t chức quan nhá» chuyên trách quản lý thương vụ cá»§a ngưá»i Hán ngưá»i Hồ ở chợ, gặp lúc đôi bên ngôn ngữ bất thông thì kiêm luôn việc phiên dịch. Y thưá»ng nhân đó trục lợi, lừa dối các thương nhân lương thiện, nhưng bá» ngoà i thì tá» vẻ phóng khoáng, thÃch kết giao vá»›i các hảo hán. Ta thấy y biết và i đưá»ng quyá»n bổng, lại thông hiểu ngôn ngữ Lục phiên, nhất thá»i không xem xét, cho rằng y là má»™t nhân tà i, bèn kết bạn vá»›i yâ€.
“Dần dần ta phát giác ra hà nh vi cá»§a y không chÃnh cương, cÅ©ng từng khuyên nhá»§ y, y bá» ngoà i nghe theo nhưng bên trong thì là m trái lại, thay vốn thêm lá»i, có lần y ngụy tạo giấy nợ, sách nhiá»…u má»™t thương nhân, bắt ép hỠđưa con gái cho y trừ nợ, ta biết được chuyện ấy, trong lúc nóng giáºn đánh y má»™t tráºn no đòn, từ đó tuyệt giao. An Lá»™c SÆ¡n giữa chợ đông ngưá»i bị ta mắng cho má»™t chặp, đánh cho má»™t tráºn, không còn mặt mÅ©i nà o tá»›i đó nữa, hôm sau mất tăm luôn, không biết Ä‘i đâuâ€.
“Qua và i năm, chợt nghe nói y là m tá»›i chức Binh mã sứ quân Bình Lô, thì ra y được cha dượng tiến cá», và o là m Tróc sinh tướng dưới trướng U Châu Tiết độ sứ Trương Hữu Khuê. Quân ở biên cương trá»ng dụng tướng Hồ, y lại giá»i luồn lá»t, lại thêm cÅ©ng và i phen láºp được công lao, nên được thăng chức rất mau, sau khi là m Binh mã sứ, không đầy hai năm lại được thăng là m Phó Tiết độ sứ Bình Lô, rồi dẫn quân vỠđóng ở U Châuâ€.
“Lúc ấy má»™t chút cá»§a cải tiên tổ để lại ta đã vung phà hết sạch, thất thểu bÆ¡ vÆ¡, bá»n bạn bè ngà y trước cÅ©ng tan Ä‘i hết. Ta biết An Lá»™c SÆ¡n là má»™t kẻ tiểu nhân báo thù từ má»™t cái lưá»m má»™t cái nguýt. Sau khi y là m quan to, những chuyện tác oai tác phúc cá»§a hắn ta cÅ©ng đã nghe không Ãt. Äoán chắc là sau khi y trở vá» U Châu nhất định không bá» qua ta, mà ta đối vá»›i cố hương cÅ©ng đã không còn gì để lưu luyến, nên láºp tức xa lìa đất cÅ©, phiêu bạt và i năm, má»›i tá»›i ở nÆ¡i nà y, không ngá» hôm nay lại gặp y ở đây. Sá» huynh, chỉ e hôm nay đã là ngà y chúng ta chia tay rồiâ€.
Sá» Dáºt Như nói “Ta cứ cho rằng huynh đã gây ra há»a lá»›n tà y trá»i gì, thì ra chỉ là lúc trẻ từng đánh má»™t gã vô lại mà thôi. Chuyện đã lâu năm, An Lá»™c SÆ¡n cÅ©ng chưa chắc còn nhá»› đâuâ€.
Äoà n Khuê Chương nói “An lá»™c SÆ¡n coi chuyện ấy là mối sỉ nhục lá»›n nhất trong Ä‘á»i, e đến chết vẫn còn chưa quên, nếu ta không chạy, nhất định sẽ gặp mối há»a lá»›n, ta chết không đáng tiếc, chỉ là sợ liên lụy tá»›i vợ con bè bạn. An lá»™c SÆ¡n hiện nay khà thế ngất trá»i, hôm nay chẳng phải huynh cÅ©ng đã chÃnh mắt nhìn thấy y thị uy sao?â€.
Sá»± tà n bạo vô đạo cá»§a An Lá»™c SÆ¡n thì Sá» Dáºt Như hoà n toà n không phải không biết, nhưng y không nghÄ© sá»± tình lại nghiêm trá»ng tá»›i mức như thế, y kết giao vá»›i Äoà n Khuê Chương nhiá»u năm, quả tháºt không thể xa nhau má»™t ngà y, vì thế nên khuyên giải “Hôm nay ở ven đưá»ng có rất đông ngưá»i, An Lá»™c SÆ¡n giữa đám tiá»n hô háºu á»§ng, mau lẹ phóng ngá»±a, chắc gì y đã nháºn ra huynh trong đám đông?â€.
Äoà n Khuê Chương nói “Ngưá»i xưa nói rất hay, là đỠphòng tai há»a từ lúc chưa xảy ra. Sá»± tình phải nghÄ© tá»›i chá»— xấu nhất, nhỡ khi tai há»a đột ngá»™t xảy ra, lúc ấy ta muốn ẩn núp cÅ©ng không còn kịp nữa. Huống chi từ khi An Lá»™c SÆ¡n bợ đỡ Dương Quý phi năm trước, sắp tá»›i nhất định thưá»ng tá»›i Trưá»ng An, chá»— nà y cách Trưá»ng An rất gần, thế nà o cÅ©ng có má»™t ngà y bị y phát hiện raâ€.
Sá» Dáºt Như nói “Hai ngưá»i chúng ta tình như thá»§ túc, bây giá» lại kết thà nh thông gia, lẽ ra phải hoạn nạn có nhau, muốn Ä‘i thì hai nhà chúng ta cùng Ä‘iâ€.
Äoà n Khuê Chương tá» vẻ lúng túng, hồi lâu má»›i nói “Huynh cao nghÄ©a, tháºt đáng khâm phục. Chỉ là tẩu phu nhân vừa sinh nở, như thế thì coi sao được?â€.
Sá» Dáºt Như cưá»i nói “Thế tẩu phu nhân không phải cÅ©ng vừa sinh nở sao?â€.
Äoà n Khuê Chương nói “Tiện ná»™i biết chút võ nghệ, thân thể khá»e mạnh, việc đến lúc nguy cấp, muốn Ä‘i cÅ©ng không khó. Tẩu phu nhân lại là khuê tú danh môn, là m sao phiêu bạt sinh nhai, dầm mưa dãi nắng được?â€.
Sá» Dáºt Như nói “Theo ta thấy, muốn Ä‘i cÅ©ng không phải và o lúc nà y, thiết nghÄ© An Lá»™c SÆ¡n và o tá»›i Trưá»ng An, Ãt nhất cÅ©ng phải qua Nguyên Tiêu má»›i vá» lại U Châu. Tẩu phu nhân tuy thân thể khá»e mạnh, nhưng vừa sinh nở xong, váºy cÅ©ng không nên Ä‘i xa. Theo ta thấy, chẳng bằng cứ chá» thêm mươi bữa ná»a tháng, lúc ấy hai nhà cùng Ä‘i, há không phải hay hÆ¡n sao?â€.
Äoà n Khuê Chương nghe Sá» Dáºt Như nói rất có lý, lại nghÄ© tá»›i việc hứa hôn lúc nãy, nếu hai nhà chia tay ngay trong hôm nay, tuy nói có Long Phụng bảo thoa là m tin, nhưng vá» sau có thể gặp lại nhau không thì chỉ còn cách thuáºn theo mệnh trá»i. An Lá»™c SÆ¡n và o tá»›i Trưá»ng An, không tránh khá»i rất nhiá»u quan lại thù tạc, trong kinh phú quý phồn hoa, y lại vừa nháºn Dương Quý phi là m mẹ nuôi, cÅ©ng sẽ tá»± đắc hưởng lạc má»™t phen. Cho dù y nháºn ra mình, muốn trả cái thù bị nhục năm xưa, thì chắc cÅ©ng phải đến lúc sau khi y rá»i Trưá»ng An trở vá», lại Ä‘i qua thôn trang nà y chăng?
Ngẫm nghÄ© hồi lâu, cuối cùng Äoà n Khuê Chương nghe theo lá»i khuyên cá»§a Sá» Dáºt Như, quyết định trước ngà y Nguyên Tiêu má»™t hôm, hai nhà sẽ cùng xa chạy cao bay.
Sá» Dáºt Như hồi Äoà n Khuê Chương có nháºn ra thiếu niên nhà quê kia không, lúc ấy má»›i có cÆ¡ há»™i nói tá»›i. Äoà n Khuê Chương nghe xong rất kinh ngạc, nói “Có má»™t ngưá»i như váºy sao? Lúc ấy ta vừa nhìn thấy cá» hiệu cá»§a An Lá»™c SÆ¡n là vá»™i trùm đầu tránh Ä‘i. Té ra ầm Ä© cả lên là vì chuyện ấyâ€.
Sá» Dáºt Như nhìn thấy thần sắc Äoà n Khuê Chương có vẻ khác lạ, nghÄ© thầm “Thiếu niên nhà quê kia bản lÄ©nh quả tháºt hÆ¡n ngưá»i, không trách gì Äoà n đại ca nghe thấy phải kinh ngạcâ€.
Äoà n Khuê Chương ngồi thêm má»™t lúc, Ä‘oán là đoà n ngưá»i ngá»±a cá»§a An Lá»™c SÆ¡n đã Ä‘i xa hÆ¡n mưá»i dặm, má»›i cáo từ Sá» Dáºt Như, hẹn Sá» Dáºt Như ngà y mai tá»›i nhà y chÆ¡i.
Äoà n Khuê Chương vá» rồi, Sứ Dáºt Như và o nhà trong thăm vợ và đứa con gái vừa sinh, vợ y còn rất yếu, tình thần vẫn chưa hồi phục, con gái thì như má»™t khối phấn chạm ngá»c, cá»±c kỳ khả ái. Sá» Dáºt Như sợ vợ lo lắng, nên định đến khi nà ng nghỉ ngÆ¡i khá»e rồi, trước lúc lên đưá»ng má»›i nói việc cả nhà đi xa vá»›i nà ng. Còn chiếc Phụng thoa Äoà n Khuê Chương đưa là m sÃnh lá»… thì lấy ra đưa cho vợ xem.
Vợ Sá» Dáºt Như há» Lư, là đại tá»™c ở Hà Äông, con nhà phú quý nhưng thấy chiếc Phụng thoa cÅ©ng tấm tấc khen ngợi, vá»™i há»i từ đâu ra.
Sứ Dáºt Như nói “Là cá»§a Äoà n đại caâ€. Lư thị há»i “Là Äoà n Khuê Chương Äoà n đại ca phải không ?â€. Sá» Dáºt Như cưá»i nói “Còn có vị Äoà n đại ca nà o khác nữa chứ?â€. Lư thị nói “Ờ, cÅ©ng lạ tháºt. Äoà n đại ca lại có được chiếc thoa quý giá trị liên thà nh nà yâ€. Sá» Dáºt Như cưá»i nói “Còn có chuyện lạ hÆ¡n, là ngà y ba mươi Tết hôm qua Äoà n đại ca cÅ©ng sinh được má»™t đứa con, có Ä‘iá»u chúng ta sinh được con gái, còn y sinh được con traiâ€. Lư thị nói “Lại có chuyện vừa khéo thế à ! Các huynh là bạn thân, con cái cÅ©ng cùng sinh ra má»™t ngà y? Phu quân, thiếp nói đùa má»™t câu nhé hai đứa nhá» nà y giống như má»™t đôi trá»i sinh váºyâ€. Sá» Dáºt Như hô hô cưá»i rá»™ nói “Không phải nói đùa đâu, việc hôn nhân đã định rồi. Chiếc Phụng thoa nà y chÃnh là sÃnh lá»… Äoà n đại ca đưa con gái chúng ta đấy. Có lẽ nà ng cÅ©ng không chê nhà há» nghèo chứ?â€.
Lư thị nghÄ© ngợi má»™t lúc, nói “Äoà n đại ca, Äoà n đại tẩu Ä‘á»u là ngưá»i tốt, hà ng trăm ngưá»i không có được má»™t ngưá»i như há», Äoà n đại ca lại là văn võ toà n tà i, thiếp thấy thế đạo hiện nay, chỉ e tương lai khó tránh khá»i đại loạn, con gái gả cho nhà há», so vá»›i gả cho con em nhà thư hương, quan lại nà o cÅ©ng hay hÆ¡n nhiá»u. Chỉ là thiếp có chút lo lắng...â€. Sá» Dáºt Như vá»™i há»i “Lo lắng chuyện gì?â€. Lư thị nói “Äoà n đại ca nhà nghèo, mà lại có chiếc bảo thoa nà y...â€. Sá» Dáºt Như cưá»i nói “Chẳng lẽ nà ng ngá» chiếc thoa nà y lai lịch bất minh à ?â€. Lư thị lắc đầu nói “Không phải ý ấy. Vá»›i con ngưá»i cá»§a Äoà n đại ca, thì cho dù là váºt đáng tiá»n hÆ¡n thiếp cÅ©ng không nghi là cá»§a cải bất nghÄ©a. Nhưng xét từ việc y có chiếc bảo thoa, thì nhất định y không phải là ngưá»i tầm thưá»ng, nếu không phải ông cha từng là m quan to thì bản thân y ắt là nhân váºt loại Kinh Kha Nhiếp ChÃnh. Mà y lại cam tâm sống vô danh trong thôn nhá» nà y, theo như thiếp thấy, chỉ e có quá ná»a là y trốn tránh tai há»a gì đó, lánh nạn mà tá»›i thôi!â€
Sá» Dáºt Như ngấm ngầm khâm phục sá»± hiểu biết cá»§a vợ, nghÄ© thầm “Lúc mình vừa nhìn thấy chiếc bảo thoa nà y cÅ©ng từng thầm nghi ngá», nhưng không suy nghÄ© được trá»n vẹn như nà ng, Ä‘oán má»™t lần là ra ngayâ€. Nhưng y sợ vợ vừa sinh xong lo nghÄ© quá độ, nên vẫn giấu diếm chưa nhắc tá»›i chuyện Äoà n Khuê Chương kết oán vá»›i An Lá»™c SÆ¡n, chỉ nói “Nà ng Ä‘oán không sai, y đúng là dòng dõi nhà tướng, chiếc Phụng thoa nà y là lúc tiên tổ cá»§a y theo Lý TÄ©nh Lý Äại Tổng quản Tây chinh lấy được. Äoà n đại ca là ngưá»i hiếu nghÄ©a, có thể cÅ©ng đắc tá»™i vá»›i và i kẻ tiểu nhân, nhưng chắc không đến ná»—i có tai há»a gì lá»›n đâu. Lư thị nói “Chỉ mong không có là hayâ€.
Sá» Dáºt Như đưa chiếc thoa cho vợ cất, ra ngoà i Ä‘i chúc Tết mấy ngưá»i trưởng bối; lại Ä‘i má»™t vòng từ đầu thôn tá»›i cuối thôn, thấy ngưá»i trong thôn Ä‘á»u nhao nhao bà n tán chuyện sáng hôm nay, chá»i mắng An Lá»™c SÆ¡n coi mạng ngưá»i như rác, khen ngợi thiếu niên vô danh kia ban lÄ©nh phi phà m. Sá» Dáºt Như qua lá»i bà n luáºn cá»§a há» biết sau chuyện ấy hoà n toà n không có ngưá»i lạ nà o và o thôn, má»›i yên tâm nghÄ© thầm “Nếu An Lá»™c SÆ¡n nháºn ra y, nhất định sẽ phái ngưá»i tá»›i nghe ngóng, còn đã không có ai tá»›i, thì không cần phải lo lắngâ€.
Chiá»u tối y vá» nhà , vì vợ trong thá»i gian nghỉ ngÆ¡i sau khi sinh nở, theo táºp tục phải má»i bà đỡ tá»›i bầu bạn qua đêm, y ăn cÆ¡m tối xong, qua thăm vợ má»™t lúc, rồi tá»›i thư phòng nghỉ ngÆ¡i. Lúc ấy đã gần đến canh hai, y bước và o thư phòng, vừa thắp nến lên, đột nhiên thấy má»™t ngưá»i lạ mặt Ä‘ang ngồi trong thư phòng cá»§a mình bèn giáºt mình hoảng hốt. Trong ánh nến cháºp chá»n, chỉ thấy ngưá»i kia là má»™t võ quan trên mặt đầy râu, toà n thân khoác áo da, viên võ quan ấy không đợi y mở miệng đã láºp tức đứng lên đón, ôm quyá»n cưá»i nói “Là m khách không má»i, Ä‘ang đêm tá»›i thăm, tháºt rất mạo muá»™i! May là Äoà n tiên sinh lại là hiệp sÄ© giang hồ, những chuyện thế nà y cÅ©ng đã thưá»ng nhìn thấy, nghÄ© chắc không đến ná»—i trách mócâ€.
Sá» Dáºt Như tuy là má»™t thư sinh yếu á»›t, nhưng vốn gan dạ, tuy vì bất ngá» nên giáºt nảy mình, nhưng đến khi thấy rõ khách là má»™t võ quan, trong lòng đã hiểu má»™t ná»a, lúc ấy lại nghe viên võ quan kia gá»i mình là “Äoà n tiên sinh†thì đã hoà n toà n hiểu rõ sá»± tình, nghÄ© thầm “Sáng nay Äoà n đại ca núp và o nhà mình, không há»i cÅ©ng biết, gã nà y tưởng mình là Äoà n đại ca đây!â€.
Sá» Dáºt Như định thần xong, y tuy trong lòng hiểu rõ nhưng là m như không biết gì, là m ra vẻ kinh ngạc há»i “Tôn giá là ai, tá»›i đây có ý gì? Xin được cho biếtâ€.
Viên võ quan kia nhìn Sá» Dáºt Như má»™t cái, Sá» Dáºt Như tuy nói đã hÆ¡i định thần nhưng dáng vẻ hoảng sợ rốt lại cÅ©ng không che giấu được hết, viên võ quan kia nghÄ© thầm “An đại soái nói y tinh thông võ nghệ, bản lÄ©nh phi phà m, tại sao lại có dáng vẻ thư sinh thế nà y, vừa nhìn thấy mình đã hoảng sợ run bắn cả ngưá»i? Hay y là kẻ đại trà nhược ngu, đại dÅ©ng nhược khiếp, thân mang tuyệt kỹ, mà cố ý là m ra dáng vẻ như thế chăng?â€.
Viên võ quan kia ngồi xuống, nói “Tiểu nhân là Phiêu kỵ tướng quân dưới trướng An đại soái, há» Äiá»n tên Thừa Tá»±, Äiá»n trong Ä‘iá»n thổ, Thừa trong phụng thừa, Tá»± trá»ng thừa tự†Y nói rặt giá»ng SÆ¡n Äông, dưá»ng như sợ Sá» Dáºt Như nghe không rõ, vừa nói vừa dùng ngón tay chấm nước trà viết ra trên bà n, trên bà n xuất hiện ba chữ Äiá»n Thừa Tá»±, giống như thợ má»™c dùng đục đục và o, sâu tá»›i ba phân.
Äiá»n Thừa Tá»± vốn xuất thân là giang hồ đại đạo, trước kia có thể nói là má»™t nhân váºt không ai không biết trong hắc đạo, y tá»± báo tÃnh danh, lại bá»™c lá»™ bản lÄ©nh ấy, dụng ý là định trấn áp “Äoà n Khuê Chương†để “Äoà n Khuê Chương†không dám kháng cá»±.
Sá» Dáºt Như vốn không biết võ công, lúc ấy trong lòng y đã có chá»§ ý, cÅ©ng không sợ sệt nữa, đối vá»›i việc Äiá»n Thừa Tá»± ra oai chỉ thấy buồn cưá»i, lúc ấy há» hững nói “Té ra là Äiá»n tướng quân, ngưỡng má»™ đã lâu, ngưá»ng má»™ đã lâu! Có việc gì xin cứ chỉ giáoâ€.
Äiá»n Thừa Tá»± bá»™c lá»™ công phu ấy, lại thấy Sá» Dáºt Như thần sắc trở lại thản nhiên, không há» tá» vẻ khiếp sợ, nghÄ© thầm “Quả nhiên y là chân nhân không lá»™ tướng, suýt nữa mình nhìn lầm rồiâ€, cà ng lúc cà ng cho rằng Sá» Dáºt Như đúng là Äoà n Khuê Chương, vì không dò được y sâu cạn ra sao, trong lòng hÆ¡i phát hoảng, bèn bá»™c lá»™ công phu Kim chung thá»§, khẽ xoa má»™t cái, xóa ba chữ Äiá»n Thừa Tá»± trên bà n Ä‘i, cưá»i gượng nói “Té ra Äoà n tiên sinh đã sá»›m biết tiện danh cá»§a tiểu nhân, chúng ta hiện thân pháºn tuy có chá»— khác nhau, nhưng Ä‘á»u từng lăn lá»™n trên giang hồ, lá xanh hoa đỠcÅ©ng từ má»™t cá»™i mà ra, Äiá»n má»— tuyệt không thể đắc tá»™i vá»›i Äoà n tiên sinh, xin tiên sinh cÅ©ng đừng là m khó Äiá»n má»—, cho ta má»™t chút thể diện, cùng Ä‘i vá»›i ta má»™t lần!â€
Sá» Dáºt Như vẫn là m ra vẻ không biết gì, há» hững nói “Äiá»n tướng quân, chuyện nà y má»›i là lạ đây, ngươi và ta vốn không quen biết, mà ngươi lại muốn ta Ä‘i theo ngươi à ? Mà nói lại, ta cÅ©ng chưa thấy qua chuyện đêm hôm khuya khoắt tá»›i má»i khách!â€.
Äiá»n Thừa Tá»± đứng phắt lên, phần sắc căng thẳng, trầm giá»ng nói “Äoà n tiên sinh, tÃnh ra ngươi cÅ©ng là nhân váºt có tiếng tăm, Äiá»n má»— đã theo quy cá»§ võ lâm, lấy lá»… mà má»i, chẳng lẽ ngươi quả tháºt muốn “Rượu má»i không uống, uống rượu phạt†sao? Äi hay không Ä‘i, chỉ má»™t lá»i là quyết! Cần gì đùn đẩy thoái thác lôi thôi, là m như không biết? Äó đâu phải là bản sắc anh hùng?â€.
Sá» Dáºt Như cưá»i nói “Ta vốn không phải anh hùng, vả lại quả tháºt ta còn chưa biết ý tướng quân tá»›i đây là m gì. Cho dù má»i khách cÅ©ng phải có lý do má»i khách chứ.
Äiá»n Thừa Tá»± hừ má»™t tiếng, nói “Lý do à ? Váºy thì hãy há»i An Tiết độ sứ cá»§a bá»n taâ€.
Sá» Dáºt Như nói “Ủa, té ra ngưá»i má»i khách là An Lá»™c SÆ¡n sao?â€.
Äiá»n Thừa Tá»± nói “Äúng thế, An đại soái căn dặn là bất kể thế nà o cÅ©ng phải má»i được tiên sinh ngươi tá»›i, nên ngươi không Ä‘i cÅ©ng phải Ä‘i?â€. Y ngừng lại má»™t chút, rồi chuyển qua giá»ng ôn hòa hÆ¡n “Äoà n tiên sinh, ngươi là ngưá»i sáng suốt không cần dà i dòng. Äiá»n má»— vâng lệnh An đại soái, không thể không thế nà y, xin ngươi đừng là m khó taâ€.
Nguyên là Äiá»n Thừa Tá»± đối vá»›i “Äoà n Khuê Chương†cÅ©ng có mấy phần sợ sệt, nếu không y đã sá»›m động thá»§ rồi.
Sá» Dáºt Như trong lúc ra sức kéo dà i thá»i gian đã suy Ä‘i nghÄ© lại.
Nếu Ä‘i thì háºu quả ra sao, rất khó Ä‘oán trước. Vả lại y bình sinh chán ghét kẻ quyá»n quý, loại vua con hại dân ra oai, cát cứ má»™t phương như An Lá»™c SÆ¡n chÃnh là kẻ mà y căm háºn. Nếu là bình thá»i thì y có chết cÅ©ng không chịu Ä‘i gặp An Lá»™c sÆ¡n. Nhưng hiện chuyện có liên quan tá»›i Äoà n Khuê Chương, nếu không Ä‘i thì y phải nói rõ thân pháºn cá»§a mình ra, để gã Äiá»n Thừa Tá»± nà y hiểu rõ đây là má»™t sá»± hiểu lầm, nhưng nếu thế thì Äoà n Khuê Chương lại khó mà thoát thân.
Äiá»n Thừa Tá»± thúc ép đến cùng, Sá» Dáºt Như nảy ra ý nghÄ© “Mình Ä‘i cÅ©ng không há» gì, thá»§ hạ cá»§a An Lá»™c SÆ¡n bắt lầm ngưá»i, cho dù y ngông cuồng không nói lý lẽ cÅ©ng chưa chắc đã dám giết mình. Äoà n đại ca mà đi thì Ãt nhất cÅ©ng không tránh được má»™t phen bị lăng nhục, y là má»™t anh hùng hảo hán thà chết không chịu nhục, mình mà nói rõ chân tướng ra thì chÃnh là hại chết mạng y!â€.
Sá» Dáºt Như tâm ý đã quyết, láºp tức hô hô cưá»i rá»™, ngẩng đầu cưá»i nói “An Tiết độ sứ đã biết trên Ä‘á»i có ta, phái má»™t vị dại tướng tá»›i má»i, quả tháºt khiến ta vừa mừng vừa lo! Äó là chuyện mong còn chưa được, biết đâu ta còn có thể được là m quan, hô hô, đã được triệu, lẽ nà o không Ä‘i?â€.
Äiá»n Thừa Tá»± trong lòng vốn Ä‘ang căng thẳng như dây cung, sẵn sà ng động thá»§ bất cứ lúc nà o, nghe y nói má»™t câu như thế, láºp tức chùng xuống, cưá»i nói “Äoà n tiên sinh quả nhiên là ngưá»i sáng suốt, nghe An đại soái nói ngươi vốn là bạn cÅ© cá»§a ngưá»i, chỉ cần ngươi chịu nói và i câu dá»… nghe, thì ngươi muốn là m chức quan lá»›n nà o cÅ©ng dá»… như trở bà n tay! Äoà n tiên sinh, ta đã sắp sẵn ngá»±a, xin má»i lên đưá»ng thôi!â€.
Sá» Dáºt Như lại là m như chuyện đùa, cưá»i nói “Có gì mà gấp? Ta không thể cứ nói lên dưá»ng là lên đưá»ng ngay đượcâ€.
Äiá»n Thừa Tá»± sắc mặt sa sầm, hô hô cưá»i nói “Ngươi còn có công việc gì nữa? An đại soái căn dặn ta phải má»i được tôn giá vá» tá»›i Trưá»ng An trước khi trá»i sáng, ta thì có thể chá» ngươi, chứ An đại soái thì không rảnh đâu mà chá» ngươiâ€.
Sá» Dáºt Như nói “Ta cÅ©ng phải từ biệt ngưá»i nhà má»™t tiếngâ€.
Äiá»n Thừa Tá»± cưá»i nói “Nếu không phải đã sá»›m biết thân pháºn cá»§a ngươi, quả tháºt ta đã nghÄ© ngươi là má»™t kẻ sÄ© cổ há»§. Äại trượng phu là m việc, há lại lằng nhằng lần khân như váºy? Ngươi Ä‘i từ biệt ngưá»i nhà , trong lúc nhất thá»i là m sao nói được rõ rà ng? Nhỡ như vợ ngươi kêu kêu khóc khóc, thì chỉ e ầm Ä© đến sáng cÅ©ng chưa lên đưá»ng đượcâ€. Y hắng giá»ng má»™t tiếng, lại nói “Ta nể mặt ngươi là đồng đạo võ lâm, hoà n toà n chưa là m kinh động ngưá»i nhà cá»§a ngươi, ngươi cần gì gá»i há» dáºy giữa đêm hôm khuya khoắt?â€, trong lòng nghÄ© thầm “Gã Äoà n Khuê Chương nà y uổng có tiếng tăm như váºy, chẳng biết gì vá» luáºt giang há»—, cÅ©ng không giống nhân váºt giang hồâ€.
Tháºt ra Sá» Dáºt Như hoà n toà n không muốn và o từ biệt vợ, khiến vợ Ä‘au lòng, y nói như thế là có sá»± tÃnh toán khác. Mà việc Äiá»n Thừa Tá»± không ưng thuáºn thì y đã sá»›m tÃnh tá»›i rồi.
Y nghe Äiá»n Thừa Tá»± nói chưa là m kinh động ngưá»i nhà cá»§a mình, liá»n yên tâm nói “Tuy nói là thế, nhưng ta Ä‘i chuyến nà y không biết lúc nà o má»›i vá», cÅ©ng phải để lại và i chữ để há» khá»i ngá» thần ngá» ma, mất công lo lắngâ€.
Äiá»n Thừa Tá»± rất bá»±c bá»™i, nhưng cÅ©ng đà nh nói â€œÄÆ°á»£c, ngươi cứ để lại và i chữ Ä‘i, nhưng không được nói tá»›i An Tiết độ sứ cứ bịa bừa ra chuyện gì đó, chỉ cần cho ngưá»i nhà cá»§a ngươi biết ngươi yên ổn là được. Sắp tá»›i ngươi áo gấm vá» là ng, sẽ cho há» vừa mừng vừa sợ má»™t phenâ€. Sá» Dáºt Như cưá»i nói “Ta biết rối, đương nhiên không nói gì tá»›i An Lá»™c SÆ¡nâ€, rồi láºp tức cầm bút lên viết má»™t lá thư ngắn, chỉ nói ra ngoà i có việc bảo vợ nếu gặp khó khăn, cứ nhá» bạn bè thân thÃch. Äiá»n Thừa Tá»± đứng bên cạnh nhìn y viết thư, không nói má»™t tiếng.
Sá» Dáºt Như lấy cái nghiên chặn lên lá thư, đặt lên giữa bà n trong lòng nghÄ© thầm “Vợ mình còn thông minh hÆ¡n mình, sáng mai nà ng nhìn thấy lá thư nà y, nhất định sẽ Ä‘oán được mình gặp chuyện bất ngá», sẽ láºp tức phái ngưá»i báo cho Äoà n đại ca. Lúc ấy tuy nà ng Ä‘au lòng, nhưng so vá»›i chuyện vợ chồng chia tay bây giá» thì vẫn tốt hÆ¡n.
Äoà n đại ca cÅ©ng nhất định sẽ chiếu cố cho mẹ con nà ng, bảo vệ há» xa chạy cao bay!â€. Äáng thương Sá» Dáºt Như tuy phà tâm lo nghÄ©, nhưng rốt lại y vẫn thiếu kinh nghiệm giang hồ, nà o biết Äiá»n Thừa Tá»± đã sá»›m an bà i, nếu không thì Ä‘á»i nà o lại cho y viết lá thư ấy?
Äiá»n Thừa Tá»± khẽ nói “Nhẹ chân má»™t chút!â€. Hai ngưá»i ra tá»›i ngoà i thư phòng, Äiá»n Thừa Tá»± phi thân nhảy lên nóc nhà , thấy Sá» Dáºt Như không Ä‘i theo, vá»™i và ng nhảy xuống, tức giáºn há»i “Cái gì, lại không muốn Ä‘i à ? Sá» Dáºt Như nói “Ta Ä‘ang ở trong nhà mình, muốn rá»i nhà cÅ©ng không thể lén lén lút lút như thế, muốn Ä‘i thì ta phải Ä‘i từ cổng lá»›nâ€. Trên giang há»— vừa khéo có quy cá»§ như thế, nhân váºt có thân pláºn trong võ lâm cho dù bị ngưá»i ta bức bách cÅ©ng nhất định phải ra Ä‘i từ cổng lá»›n má»›i không đến ná»—i bị mất mặt. Äiá»n Thừa Tá»± mắng thầm “Äang lúc nà y mà còn nghênh ngang thối tha như thế, nhưng y cÅ©ng chỉ đà nh là m theo, từ cổng lá»›n Ä‘i ra. Sá» Dáºt Như đưa mắt nhìn, thì ngoà i cá»a đã có ba con tuấn mã yên cương đầy đủ!
Má»™t viên võ quan áo Ä‘en bước tá»›i, ôm quyá»n nói “Vị nà y là Äoà n tiên sinh phải không? Tiểu đệ là Tiết Tung, trước đây cÅ©ng từng sống ở U Châu má»™t thá»i gian. Äại danh cá»§a Äoà n huynh như sét ngang tai, hôm nay may mắn được gặpâ€. Thá»§ hạ cá»§a An Lá»™c SÆ¡n có mấy viên tướng đắc lá»±c, Tiết Tung cÅ©ng là má»™t trong số đó. Sá» Dáºt Như đáp lá»… nói “Äại danh cá»§a Tiết tướng quân, tại hạ đã ngưỡng má»™ từ lâu . Tiết Tung vô cùng đắc ý hô hô cưá»i rá»™, Sá» Dáºt Như không biết y cưá»i chuyện gì, chỉ nghe Äiá»n Thừa Tá»± nói “Nghe nói trước kia vì chuyện Lý gia ở Thanh Hà câu mà các ngươi suýt nữa động Ä‘ao động kiếm vá»›i nhau, có chuyện ấy không? Tiết Tung nói “Äúng thế, cả thá»i gian cÅ©ng đã hẹn rồi. Vá» sau có má»™t ngưá»i tá»± xưng là đệ tá» cá»§a Cù Nhiêm Khách ra mặt thu xếp chuyện ấy, ta và Äoà n huynh cÅ©ng má»—i ngưá»i Ä‘i má»™t phương, trước nay chưa từng gặp nhau, hô hô, nói ra cÅ©ng đã là chuyện mưá»i bốn năm rồiâ€. Äiá»n Thừa Tá»± cưá»i nói “Trở Ä‘i chúng ta Ä‘á»u là đồng liêu, hai ngưá»i các vị cÅ©ng có thể thân cáºn vá»›i nhau nhiá»…u hÆ¡nâ€.
Sá» Dáºt Như vốn không biết chuyện Thanh Hà câu, may là há» vá»™i và ng lên đưá»ng, Tiết Tung theo phép tắc giang hồ, nói và i câu xong, láºp tức giục y lên ngá»±a, không nói chuyện nữa, Sá» Dáºt Như má»›i không bị lá»™ chá»— sÆ¡ hở.
Äiá»n Thừa Tá»± Ä‘i trước, Tiết Tung Ä‘i sau, hai con ngá»±a kẹp Sá» Dáºt Như và o giữa. Vốn Tiết Tung cÅ©ng xuất thân giang hố đại đạo, là má»™t tay Viên Công kiếm pháp tà i giá»i, An Lá»™c SÆ¡n sai hai ngưá»i há» tá»›i là để đỠphòng Äoà n Khuê Chương chống cá»±, Tiết Tung vừa rồi tiếp ứng ở ngoà i, cÅ©ng để chuẩn bị má»™t tráºn ác đấu, không ngá» Äiá»n Thừa Tá»± lại thu xếp sá»± tình ổn thá»a như thế, y cÅ©ng cả mừng.
Tâm trạng Sá» Dáºt Như lại vô cùng nặng ná», y nhảy lên ngá»±a, ngoái đầu nhìn lại, nghÄ© thầm “Bây giá» chắc nà ng Ä‘ang ngá»§, là m sao biết được chuyện vợ chồng ly biệt ôi, không biết vá» sau còn có ngà y vợ chồng tái ngá»™, cha con gặp mặt không? Con gái má»›i sinh ra đã mất cha, sắp tá»›i nó lá»›n lên, không biết sẽ Ä‘au lòng đến thế nà o?â€. Äồng thá»i trong lòng chợt lại nảy ý nghi ngá», Äiá»n Thừa Tá»± tá»›i nhà y, lằng nhằng vá»›i y trong thư phòng tá»›i ná»a giá», phòng ngá»§ ở bên trong cách đó khá xa, vợ vừa sinh xong yếu á»›t, ngá»§ say không dá»… tỉnh lại thì còn có thể, nhưng trong nhà y còn có má»™t thư đồng, má»™t tỳ nữ, lại còn thêm má»™t bà đỡ được má»›i tá»›i, buổi tối lúc sắp Ä‘i ngá»§ còn tá»›i chăm sóc cho sản phụ và đứa nhá», tại sao há» không há» nghe thấy tiếng động gì? Y nói chuyện vá»›i Äiá»n Thừa Tá»± trong thư phòng lâu như thế, chẳng lẽ đứa thư đồng ngá»§ phÃa sau thư phòng lại không nghe thấy sao?â€.
Nhưng lúc ấy đã không còn thá»i gian để y nghÄ© kỹ, Äiá»n Thừa Tá»± thúc ngá»±a phi mau Ä‘i trước dẫn đưá»ng, y chỉ còn cách bám chặt theo.Tuy y không giá»i kỵ thuáºt nhưng con ngá»±a y cưỡi là chiến mã xông pha tráºn mạc đã nhiá»u, không cần y sai khiến cÅ©ng vững và ng phóng mau theo con ngá»±a phÃa trước. Nhà y cách Trưá»ng An chẳng quá sáu mươi dặm, ba con ngá»±a nà y Ä‘á»u là tuấn mã, má»—i ngà y Ä‘i và i trăm dặm, không đầy hai giỠđã tá»›i má»™t nÆ¡i, phÃa trước là má»™t hòn núi, dưới chán núi có má»™t tòa nhà lá»›n, Sá» Dáºt Như biết đó là Ly SÆ¡n thì ra tòa nhà lá»›n nà y chÃnh là phá»§ đệ cá»§a An Lá»™c SÆ¡n ở Trưá»ng An.
Lúc ấy vừa đến canh năm, trá»i còn chưa sáng, Äiá»n Tiết hai ngưá»i dắt y từ cá»a ngách bước và o, má»i y ngồi nghỉ trong Bạch hổ đưá»ng, chá»— bá»n vệ sÄ© canh gác tụ táºp. Tiết Tung dương dương tá»± đắc nói “Vị nà y chÃnh là U Châu kiếm khách Äoà n Khuê Chương đại danh lừng lẫy, vá» sau các ngươi nên thỉnh giáo y nhiá»u thêmâ€.
Trong Bạch hổ đưá»ng có mưá»i mấy vệ sÄ© trá»±c ban, nghe nói tá»›i Äoà n Khuê Chương, Ä‘á»u “Ãi chà †má»™t tiếng, đứng báºt cả dáºy, đến khi nhìn thấy tướng mạo Sá» Dáºt Như lại không khá»i ngẩn ngưá»i ra, trong lòng Ä‘á»u nghÄ© “Äoà n Khuê Chương tung hoà nh giang hồ, đại danh lừng lẫy sao lại giống như má»™t bạch diện thư sinh thế nà y?â€.
Bá»n vệ sÄ© ấy tuy cảm thấy tướng mạo cá»§a “Äoà n Khuê Chương†không giống như há» từng nghÄ©, nhưng oai danh cá»§a Äoà n Khuê Chương mưá»i mấy năm trước đã chấn động vùng Hà Sóc, ai dám coi thưá»ng? Vì thế bên nhao nhao bước tá»›i là m lá»…. Sá» Dáºt Như cÅ©ng là m ra vẻ khệnh khạng, ai là m lá»… vá»›i y y cÅ©ng oai vệ ngồi đó, hững há» gáºt đầu má»™t cái.
Má»™t tên vệ sÄ© nói “Äoà n đại hiệp kiến thức rá»™ng rãi, hiện bá»n ta có má»™t chuyện muốn thỉnh giáo Äoà n đại hiệpâ€. Sá» Dáºt Như xua xua tay, nói “Không cần Ä‘a lá»…, cứ nói Ä‘iâ€. Tên vệ sÄ© ấy nói “Gần đây có má»™t ngưá»i tên Diệu thá»§ Không Không Nhi nổi tiếng võ lâm, Äoà n đại hiệp có biết lai lịch cá»§a y không? Äại soái cá»§a bá»n ta muốn má»i y, không biết Äoà n đại hiệp cá»› cách nà o khôngâ€.
Sá» Dáºt Như lạnh lùng nói “Cái gì mà Không Không Nhi, trước nay ta chưn từng nghe qua!â€.
Bá»n vệ sÄ© Ä‘á»u giáºt nảy mình không nói tiếng nà o, nên biết những nhân váºt thà nh danh trong võ lâm mưá»i ngưá»i thì có tá»›i tám chÃn kẻ cho mình là nhất, trong mắt không ngưá»i. Há» chỉ biết “Äoà n Khuê Chương†coi thưá»ng Không Không Nhi, nên giá»ng nói má»›i có vẻ khinh miệt như váºy. Tên vệ sÄ© há»i y lại nghÄ© thầm “Má»™t núi khó dung hai cá»p, y đã đầu thân và o dưới trướng đại soái, đương nhiên không muốn có ngưá»i hÆ¡n y. Mình há»i y nghÄ© cách Ä‘i tìm Không Không Nhi, quả là lỡ lá»i, chẳng khác gì xúc phạm y. Nhưng y dám công nhiên coi thưá»ng Không Không Nhi, e là thân hoà i tuyệt kỹ, danh bất hư truyá»n!â€.
Tên vệ sÄ© ấy lỡ lá»i, má»i ngưá»i Ä‘á»u không dám lên tiếng. Äiá»n Thừa Tá»± khẽ cưá»i má»™t tiếng nói qua chuyện khác, há»i má»™t tên vệ sÄ© “Công chuyện là m tá»›i đâu rồi?â€.
Tên vệ sÄ© ấy nói “Rất là bất lợi, lão già ấy võ công quái dị, bá»n tôi Ä‘á»u nhìn không ra võ công cá»§a y là gì. Còn có má»™t tên thiếu niên, không biết có phải là đồ đệ y không, đầu bù tóc rối giống má»™t thiếu niên nhà quê, nhưng tay chân vô cùng tà n độc, ngay Trương Thống lÄ©nh cÅ©ng bị y đả thươngâ€.
Äiá»n Thừa Tá»± há»i “Bị thương nặng không?†Tên vệ sÄ© ấy nói “May ra thì không bị tà n phế, nhưng Ãt nhất cÅ©ng phải chữa chạy ba tháng. Äiá»n tướng quân, tôi thấy phải Ä‘Ãch thân ngưá»i ra tay má»›i xong!â€.
Sá» Dáºt Như nghe há» nói tá»›i dáng vẻ thiếu niên nhà quê kia, trong lòng rúng động, nghÄ© thầm “Chẳng lẽ đó là thiếu niên hôm qua cứu ngưá»i dưới vó ngá»±a?â€.
Äiá»n Thừa Tá»± cưá»i nói “Äoà n đại ca tá»›i rồi, đúng là vừa khéo nên nhưá»ng công lao nà y cho Äoà n đại ca là m cái lá»… ra mắt. Äoà n đại ca, chắc ngươi phá giải được công phu Mai Hoa châm thÃch huyệt chứâ€.
Sá» Dáºt Như chưa kịp trả lá»i, chợt nghe kỳ bà i quan cao giá»ng truyá»n lệnh “Äại soái truyá»n hai tướng quân Äiá»n Tiết cùng Äoà n Khuê Chương và o yết kiếnâ€.
Nguyên là trá»i đã sáng hẳn, An Lá»™c SÆ¡n đã thăng đưá»ng.
Äúng là :
Gan ruá»™t soi ngưá»i chân nghÄ©a sÄ©,
Không nỠđao kiếm quả lương bằng.
Muốn biết tÃnh mạng Sá» Dáºt Như thế nà o, xin hạ hồi phân giải.
Hết hồi 1.