Ngày mừng đại thọ của Cổ Ảnh kiếm tông Diêm Cung Cẩn cũng sắp cận kề, Phong Diêu đành từ biệt Bạch Vũ Tinh để còn quay về Vân Tiêu thành để chuẩn bị lễ vật. Trong ngày đó, Bạch Vũ Tinh cũng lưu lại một khách sạn để nghỉ ngơi. Việc điều tra liên tục gặp trắc trở và khó khăn khiến cho tâm tư của nàng ta có đôi chút không thoải mái. Ngồi vào bàn tùy ý chọn một vài món rau thịt, tuy có gắp thức ăn nhưng lại cảm thấy không được ngon miệng lắm.
Đang ăn thì nàng chợt nghe thấy có tiếng ngựa hí ngoài cửa khách sạn.
Nàng ngồi tại bàn nằm đối diện với cửa chính nên chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bao quát tình hình bên ngoài khách sạn. Hóa ra một cỗ mã xa vừa dừng lại ở phía trước khách sạn, khi cửa xe được mở, một thanh y nam tử người đeo trường kiếm từ trên xe bước xuống, chính là Vũ Văn Lăng. Sau khi trả tiền xong, hắn nhoài người vào trong xe nhẹ nhàng bế một hắc y nữ tử đang hôn mê bất tỉnh, đầu quay về hướng ngực của Vũ Văn Lăng nên Bạch Vũ Tinh không nhìn thấy được khuôn mặt của cô ta.
Vũ Văn Lăng bước vào trong khách sạn, Bạch Vũ Tinh đứng dậy, bước tới cười nói:
- Vũ Văn công tử, thật là xảo ngộ gặp lại tại đây!
Vũ Văn Lăng đang lo thủ tục thuê phòng, nghiêng đầu nhìn, thấy nàng liền cười nói:
- Thì ra là Bạch bộ đầu.
Dứt lời liền bế hắc y nữ tử bước qua.
Bạch Vũ Tinh liếc qua hắc y nữ tử nằm trên tay hắn. Nữ tử này mặt trắng bệch gần như không có một chút huyết sắc nào, trông cô ta ngồi dựa trên ghế thật yêu kiều ôn nhu. Bạch Vũ Tinh không khỏi thốt lên:
- Chung Li Nguyệt!
Quả thực bao công sức truy tìm đến giờ may mắn hoàn toàn không phí phạm chút công sức nào.
Vũ Văn Lăng chấn động nói:
- Bạch bộ đầu nhận ra được cô ta ư?
Bạch Vũ Tinh điềm đạm nói:
- Là một bằng hữu thân quen, cô ta làm sao lại ra như vậy?
Vũ Văn Lăng nói:
- Chuyện này thật dài dòng, tạm thời không nên khinh động đến cô ta, để cho cô ấy nghỉ ngơi đã.
Nói xong liền bế nàng ta vào căn phòng mà tiểu nhị đã sắp xếp. Sau khi an trí Chung Li Nguyệt xong mới chậm rãi kể lại đầu đuôi sự việc...
Sau khi chia tay hai người tại ngôi miếu cổ liền vào qua đêm tại một khách sạn gần đó, lúc gần đi ngủ thì chợt nghe tiếng cửa phòng bên đột nhiên bị đá mạnh, có thanh âm của một người vang lại:
- Chung Li Nguyệt, ngươi đã từng cắt hai tay và hai tai của ngũ đệ của chúng ta, ngày hôm nay sẽ tính sổ một lượt với ngươi!
Khi Vũ Văn Lăng bước ra cửa nhìn sang phòng bên chỉ thấy trong phòng có bốn người đang vây lấy một hắc y nữ tử, ở bên cạnh họ là một kẻ dáng vẻ thảm hại không có hai tay và hai tai đứng nhìn, ánh mắt chứa đầy oán độc, luôn miệng thốt ra nhửng lời xỉ vả ô uế cay độc. Vũ Văn Lăng nhận ra được những kẻ này chính là đám đạo phỉ tự xưng là Khô Tùng Ngũ Quỷ. Chỉ thấy Khô Tùng Ngũ Quỷ xuất thủ cực kỳ hung ác, hiểm độc. Chung Ly Nguyệt thần sắc nhợt nhạt, một tay cầm loan đao liên tục chống đỡ còn tay kia ôm ngực, máu đã rỉ ra đẫm cả mảng y phục trước ngực.
Tứ quỷ trên thân không có vết thương tích nào, vũ khí cũng chưa vấy máu, có thể luận ra cô ta bị thọ thương từ trước, lúc xuất thủ vết thương cũ toác ra rỉ máu, người yếu nhược gần như sắp ngã qụy. Vũ Văn Lăng thường ngày từng nghe nói Chung Li Nguyệt hành sự không phải là không có chút ác độc, nhưng lúc này không thể nhìn nàng ta ngộ hại, liền nhanh như chớp xuất thủ tấn công Khô Tùng Ngũ Quỷ. Trong khi chúng còn đang hoang mang liền mang Chung Li Nguyệt bay qua cửa sổ thoát đi, định bụng sẽ mang Chung Li Nguyệt về Cổ Ảnh kiếm tông để chữa thương, Khô Tùng Ngũ Quỷ chắc chắn không dám đến đó sanh sự.
Bạch Vũ Tinh thầm nghĩ "Chắc chắn là nhát kiếm của Phong Diêu mà nàng ta trúng phải trước khi thoát thân trốn đi đêm hôm đó, tưởng chỉ qua loa không ngờ lại thọ thương nặng như vậy, đây quả là một cơ hội tuyệt vời để có thể khảo vấn từ nàng ta các thông tin về hai nhân vật Minh tôn và quỷ diện nhân. Nhưng có Vũ Văn Lăng luôn ở bên cạnh, thật là bất tiện".
Nghĩ tới đây, nàng nói:
- Cô ta vẫn chưa tỉnh lại, sao công tử không đi mời đại phu tới khám xem sao?
Vũ Văn Lăng nhíu mày đáp:
- Thương tích của cô ta cũng chỉ mới băng bó sơ qua thôi. Cái ta lo ngại nhất không muốn tách đi là Khô Tùng Ngũ Quỷ chắc chắn đang truy đuổi phía sau.
Bạch Vũ Tinh cười nhẹ nói:
- Còn có ta ở đây cơ mà, công tử cứ thỉnh đại phu đến đây, ta sẽ chiếu cố cho cô ấy.
Vũ Văn Lăng vui vẻ đáp lời:
- Thật làm phiền Bạch bộ đầu quá rồi.
Hắn không hề suy nghĩ tới chủ ý thực của Bạch Vũ Tinh, chỉ tạ ơn nàng ta rồi nhanh chóng chuyển thân bước đi.
Bạch Vũ Tinh khi thấy Vũ Văn Lăng đã đi xa, cảm thấy có chút xấu hổ tội lỗi, nhưng cảm giác này cũng nhanh chóng qua đi. Nàng điểm nhanh vào huyệt ngủ của Chung Li Nguyệt, ôm nàng ta lên rồi chuyển thân ra khỏi cửa.
Dưới lầu, có một người đột nhiên đứng dậy. Người này không có tay và tai, lặng lẽ theo dõi nhìn phía sau của Bạch Vũ Tinh. Quanh bàn lxuất hiện thêm bốn người, mỗi một người đều cầm trong tay một cây khô tùng, chính thị là Khô Tùng Ngũ Quỷ.
Người không tay, không tai định đuổi theo, nhưng những người kia lại ra hiệu cho hắn ngồi xuống, khiến hắn hầm hầm giận dữ.
Bạch Vũ Tinh vừa ra khỏi cửa thì Khô Tùng Ngũ Quỷ liền lập tức bám theo sau. Vừa mới ra ngoài trấn nàng liền triển khai khinh công, lợi dụng sự dày đặc của rừng cây gần đó nhanh chóng thoát khỏi sự theo đuổi.
Vào sâu trong rừng, nàng đặt Chung Li Nguyệt dựa vào một gốc cây rồi giải huyệt. Chỉ thấy Chung Li Nguyệt kêu nhẹ một tiếng, từ từ mở mắt, khi nhìn thấy Bạch Vũ Tinh phía trước thì sắc mặt trắng bệch.
Bạch Vũ Tinh xuất thủ như gió, liên tiếp điểm lên hai huyệt "Phù đột" và "Cự hốt" khiến cho tứ chi của cô ta không cử động được. Chung Li Nguyệt u ám nói:
- Hắn phản bội lại ta ư.
Nét mặt của nàng ta hiện lên một vẻ thật kỳ quái, không hận thù, không chút sợ hãi, nhưng lại thất vọng vô cùng.
Nữ nhân bao giờ cũng dễ dàng cảm nhận được tâm lý của nhau. Bạch Vũ Tinh chỉ cần thấy biểu tình của Chung Li Nguyệt là biết nàng ta quả nhiên có cảm tình đối với Vũ Văn Lăng. Nàng cố tình than nhẹ nói:
- Cũng không lạ nếu hắn làm chuyện đó, ta là bộ khoái, phối hợp với bộ khoái điều tra phá án là việc nên làm.
Chung Li Nguyệt không nói năng gì, cũng không khóc, không biểu hiện một chút oán hận gì, mà dường như đã trở nên tuyệt vọng. Trông cô ta lúc này giống như một kẻ sắp chết vậy.
Chỉ nhìn thoáng qua, Bạch Vũ Tinh đã thấy câu nói của mình đạt được mục đích. Nàng khẳng định mỹ nhân lạnh lùng này quả thực đã yêu mến Vũ Văn Lăng. Trái tim con người một khi đã chết thì người ta nhiều khi không cần hỏi cũng nói ra những thông tin quí giá. Bạch Vũ Tinh cười nói:
- Giữa Vũ Văn Lăng và cô nếu không có sự quan hoài tới nhau chắc anh ta sẽ không phó thác cô cho tôi để đi thỉnh đại phu tới xem bệnh.
Chung Li Nguyệt nhãn thần chợt biến chuyển nhẹ, thoáng phảng phất một chút hi vọng.
Bạch Vũ Tinh vẫn cười mỉm nói tiếp:
- Minh tôn là ai? Quỷ diện nhân là ai?
Chung Li Nguyệt chợt lạnh lùng cười đáp lời:
- Minh tôn ư? Quỷ diện nhân ư? Cô chán sống rồi à, mà lại muốn đí tìm quỷ?
Bạch Vũ Tinh chằm chằm nhìn lại nói:
- Hay là phụ thân củng với huynh đệ của cô là quỷ yêu?
Chung Li Nguyệt không chịu yếu kém mắt đối mắt nhìn vào Bạch Vũ Tinh một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Cô biết họ là phụ thân và huynh đệ của ta, vậy mà vẫn còn mong nghe được tin tức về họ từ miệng ta ư?
Bạch Vũ Tinh thản nhiên nói:
- Không cần biết là dùng biện pháp gì, tôi cũng sẽ bắt cô khai ra.
Chung Li Nguyệt hừ lạnh.
Một số người, khi mà tra tấn họ thì họ sẽ dễ dàng khai báo, nhưng những người mà không làm như thế, nhất là những người ý chí ngoan cường, thì muốn họ quy phục quả là khó hơn lên trời. Bạch Vũ Tinh cũng là hạng người như vậy nên nàng ta hiểu điều này, nói là một chuyện nhưng nếu dùng nghiêm hình để bức cung Chung Li Nguyệt cũng chỉ vô ích, có khi lại hại chết một mạng người nữa mà thôi.
Nàng ta nhíu mày suy nghĩ làm cách nào có thể khiến Chung Li Nguyệt trả lời câu hỏi của mình.
Đúng lúc này, từ phía bắc lại truyền đên nhưng thanh âm lạo xạo ồn ào, chắc hẳn là Khô Tùng Ngũ Quỷ không kiên nhẫn đang tìm kiếm Chung Li Nguyệt tựa như muốn lật tung thiên địa lên.
Một ý nghĩ như điện chớp thoáng qua trong đầu của Bạch Vũ Tinh, nàng ta như chợt có biện pháp giải quyết việc này, một biện pháp tuy cũng không phải hay ho gì lắm. Nàng cười to một tiếng rồi nói:
- Nếu mà cô lọt vào tay của ngũ quỷ thì sẽ ra sao nhỉ?
Chung Li Nguyệt sắc mắt biến động, nhìn Bạch Vũ Tinh nói:
- Cô muốn trao ta cho chúng ư?
Bạch Vũ Tinh lạnh lùng nói:
- Cô không muốn nói, thì ta cần gì phải bảo vệ cô làm gì chứ?
Chung Li Nguyệt không nhẫn nại oán hận nói:
- Cô không thấy việc này thật ti tiện sao!
- Ti tiện ư?
Bạch Vũ Tinh hừ nhẹ một cái, cười một tiếng, nhìn chằm chằm vào Chung Li Nguyệt nói:
- Vậy chắc phụ thân và huynh đệ của cô tay đầy máu tanh giết cả những người vô tội thì không ti tiện hả?
Nói xong nàng ta xoay người không quay đầu lại nói:
- Ta đi ra ngoài một lát, sẽ quay lại. Nói hay không nói, tất cả tùy vào cô mà thôi.
Khô Tùng Ngũ Quỷ lúc này gần như đang điên cuồng lùng xục trong rừng. Bất chợt tên Quỷ Ngũ không tai không tay chợt hét to:
- Chung Li Nguyệt!
Bốn tên còn lại vội quay về hướng nhìn của hắn, quả nhiên thấy Chung Li Nguyệt lúc này đang ngồi cạnh một gốc cây gần đó, không có một cử động nào cả.
Quỷ Ngũ như muốn ăn tươi, nuốt sống nàng ta, chỉ chực muốn nhào ngay tới, nhưng tên Quỷ Tứ chợt nắm vai hắn kéo lại, nhìn quanh tứ phía rồi khẽ nói:
- Hãy cẩn thận, đây có thể là một cái bẫy của tiểu nha đầu kia.
Cẩm y quỷ vỗ nhẹ vào đầu của Quỷ Tứ một cái quát to:
- Ngu ngốc, nữ nhân đó điểm huyệt Chung Li Nguyệt mang đến đây, một là sợ chúng ta, hai là nghĩ rằng tạm giấu ở đây an toàn. Huống chi Khô Tùng Ngũ Quỷ chúng ta hợp lại há lại sợ không đánh bại được một nữ nhân? Hắn tựa hồ đã quên mất rằng Chung Li Nguyệt khi không bị trọng thương thì đâu có coi bọn chúng ra gì.
Bốn tên còn lại vội liên thanh hưởng ứng gật đầu đồng ý.
Quỷ Ngũ nhanh chóng lao về phía trước, tới nơi liền tung ngay một cước đá vào người Chung Li Nguyệt, vừa xong một cước thì cú đá thứ hai đã nhằm vào yết hầu của nàng ta.
Bạch Vũ Tinh ẩn mình tại một bụi cây rậm rạp gần đó, hữu thủ đã cầm một phi tiêu chuẩn bị phóng ra. Nàng ta không lo rằng Chung Li Nguyệt sẽ nói hai tên người giả mạo để lừa nàng ta, bởi vì tính cách cao ngạo của cô ta thì một khi đã nói thì tuyệt sẽ không nói dối. Nhưng liệu cô ta sẽ nói hay không?
Chung Li Nguyệt lúc này mím chặt môi, nhìn cú đá hiểm độc đang lao tới yết hầu của mình, mắt lộ ra vẻ bình thản lẫn chút trào phúng chấp nhận cái chết. Cô ta không biết rằng Bạch Vũ Tinh tuyệt sẽ không để cô ta chết trong tay của Khô Tùng Ngũ Quỷ khi mà nàng ta còn chưa biết được đáp án cần biết.
Cú đá này vừa đến gần sát yết hầu của Chung Li Nguyệt thì bị đá bật ra một bên bởi một người khác. Nói thì chậm nhưng toàn bộ sự việc này xảy ra gần như trong một chớp mắt. Quỷ Ngũ quay đầu ngạc nhiên nói:
- Đại ca, sao vậy?
Quỷ Đại xảo quyệt cười nói:
- Ngũ đệ, nếu mà ả chết như vậy thì chẳng phải là quá tiện nghi hay sao?
Quỷ Ngũ vừa nghe đến đó liền hưng phấn trở lại, nuốt ực một cái rồi nói:
- Đúng vậy, như vậy thì quá tiện nghi cho ả.
Quỷ Đại cúi người xuống vuốt má Chung Li Nguyệt, dâm ô cười nói:
- Hà hà, quả thực là một mỹ nhân.
Chung Li Nguyệt thần sắc lập tức biến chuyển. Quỷ Đại cuồng loạn cười, hai tay nắm lấy ngực áo của nàng ta dụng lực xé mạng một cái ra hai bên. Một lồng ngực trắng đẹp như bạch ngọc lõa lồ run rẩy trong gió lạnh, vết thương nơi ngực đã toác ra từ lúc nào, máu chảy nhẹ thành dòng nhỏ xuống dưới.
Chung Li Nguyệt luôn luôn là người ngoan cường, đối với việc gì cũng vậy. Nhưng với cá tính cao ngạo như vậy, cô ta sẽ như thế nào nếu bị mối nhục này? Bạch Vũ Tinh lúc này như đã đặt một cái bẫy chết cho Chung Li Nguyệt, Khô Tùng Ngũ Quỷ thì hận cô ta khắc cốt ghi tâm, còn cô ta thì không có khả năng trốn thoát nữa. Cô ta thầm nghĩ, nếu không thể cứu được mạng mình thì chi bằng tự sát cho rồi.
Nếu mà cô ta chết thì không biết sắc mặt của Bạch Vũ Tinh sẽ ra sao. Còn Vũ Văn Lăng nữa thì sao? Hắn có thương xót cô ta không? Chung Li Nguyệt mặt lô vẻ kiên quyết, cười lớn một tiếng thật thê lương rồi định cắn lưỡi tự sát.
Bạch Vũ Tinh nấp gần đó quan sát không một chút thất kinh, cũng không có cử động gì cả. Mà nếu có muốn cứu thì nàng ta cũng không thể xuất thủ kịp cứu Chung Li Nguyệt được, nhưng Bạch Vũ Tinh dám chắc một điều rằng Chung Li Nguyệt sẽ không chết, bởi vì Khô Tùng Ngũ Quỷ tuyệt sẽ không cho nàng ta chết dễ dàng như vậy.
Quả nhiên Quỷ Đại xuất thủ như chớp giật, liên tục điểm huyệt Chung Li Nguyệt, ác độc cười nói:
- Muốn chết ư, không dễ vậy đâu!
- Cút mau!
Một thanh âm chấn động màng nhĩ chợt vang lên khiến Khô Tùng Ngũ Quỷ giật mình, Quỷ Đại lập tức quay người quát:
- Ai?
Bạch Vũ Tinh không trả lời, một quyền như chớp đánh thẳng vào mặt của Quỷ Đại. Tuy quyền này đến nhanh và bất ngờ nhưng Quỷ Đại cũng không phải là kẻ chậm chạp. Khi quyền này tới gần thì hữu thủ lật một cái rút ngay cây đao ra khỏi vỏ chém thẳng vào eo lưng không phòng bị của nàng.
Quỷ Nhị cũng cùng lúc tiến lên hai bước, tay cầm đao chém mạnh vào đầu Bạch Vũ Tinh. Tuy phải đối phó với nhát đao của Quỷ Đại nhưng vẫn cảm thấy được đao khí của Quỷ Nhị, nàng chớp nhoáng thu quyền lắc mình một cái. Nụ cười của Quỷ Nhị vừa nở trên mặt thì đã biến mất tức thì, Bạch Vũ Tinh lại không thấy đâu cả, mà không hiểu sao đột nhiên nhát đao này của hắn lại không chém vào Bạch Vũ Tinh mà lại nhằm vào Quỷ Đại, còn Quỷ Đại thì lại thấy đao của mình đang chém vào người của Quỷ Nhị. Cả hai hét to một tiếng toàn lực thu lại thế đao.
Thế công vừa dừng thì Bạch Vũ Tinh không biết ở đâu đã lại xuất hiện tại bên cạnh, thủ chưởng xuất ra như điện chớp, khi tam quỷ còn lại chưa kịp có phản ứng gì thì hai ngón tay nàng ta đã nắm được cây đao của Quỷ Nhị còn hữu thủ thì chế ngự mạch môn của Quỷ Đại.
Chỉ thấy nàng vận kình, Quỷ Nhị hét lên, lập tức buông đao. Thanh đao như chớp xoay trong tay nàng rồi chém thẳng vào vai trái của Quỷ Nhị, đồng thời hữu thủ vận kình, kêu "sát" một tiếng, Quỷ Đại thét lên thảm thiết, đao rơi xuống đất, cổ tay chợt mềm oặt thõng xuống, còn Quỷ Nhị thì ôm lấy bả vai đầy máu.
Bạch Vũ Tinh lạnh lùng oai nghiêm nói:
- Ta tên là Bạch Vũ Tinh, nếu các ngươi muốn báo cừu, thì hãy tìm ta. Hôm nay ta tha chết cho, cút mau!
Khô Tùng Ngũ Quỷ không ngờ cuối cùng lại chạm trán với nữ sát tinh của giới cường đạo giang hồ, người mà mấy năm gần đây có thanh danh lớn nhất tại Lục Phiến Môn, nữ bộ đầu Thiên lí phi tinh Bạch Vũ Tinh. Chúng nào dám kêu ca, nhanh chóng chạy mất.
Bạch Vũ Tinh chuyển mục quang sang Chung Li Nguyệt hỏi:
- Cô không sao chứ?
Chung Li Nguyệt điềm nhiên nói:
- Ta khuyên cô hãy một đao chém chết ta đi.
Bạch Vũ Tinh lạnh lùng nói:
- Cô cho rằng ta không dám ư?
Chung Li Nguyệt đáp:
- Cô không dám, bởi vì cô không đủ độc ác, nếu cô là một người mềm yếu như thế thì làm sao có thể chống lại được phụ thân của ta?
- Cô sai rồi, ta không giết cô, chỉ vì cô không hoàn toàn ác độc, vẫn còn một chút lương tâm.
Bạch Vũ Tinh nói xong giải khai các huyệt đạo rồi cởi áo khoác ngoài đưa cho nàng ta, quay người bước đi nói:
- Hãy bảo với Minh tôn của cô, một khi ta còn một chút hơi thở ta quyết tranh đấu với ông ta đến cùng.