Cạm Bẫy Hôn Nhân
Tác Giả: Elizabeth Thornton
Dịch giả:Diệt Thuần Khiết
Biên tập: Ms Mèo
Nguồn: 4vn.eu
Chương 25
Đợi Khùng post chương 26 đã lâu mà không thấy cô nàng lười hơn mèo ấy nhúc nhích gì cả.
Vy biên lại một số nơi sai sót, định sửa lại bản của Diệt Thế post. Nhưng chẳng hiểu sao cái nút sửa nó biến đi đâu [chả biết mình còn chức năng mod hay không, hay là lỗi 4rum], đành phải post nó lại rồi post chương 26 cho xong.
Chương 25
"Coates đã báo với em chị đã đi đâu," hắn nói. "Thật là không tài nào tìm được chị đang ở một mình tại nơi nào cả, và chúng ta cần phải nói chuyện."
Trái tim nàng đập thình thịch. "Vậy ai đang chăm sóc cho Robbie?"
"Tiểu thư Caro. Cô ta đang thuyết phục cậu ấy dùng một chút cháo loãng khi em rời khỏi."
Khi hắn bước một bước tới gần nàng, nàng thét lên: “Đừng đến gần hơn chút nào nữa!"
Hắn dừng lại, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào nàng. Giọng hắn thật nhẹ nhàng. "Xem ra chị đã thông suốt mọi việc?"
"Vậy thì đó là sự thật!" Nàng thật sốc và, đồng thời, cũng đã không ngạc nhiên tí nào. "Em đã trộm lấy kim cương của Dorothea!"
Hắn bậc cười vang. "Chỉ là vậy thôi sao? Phải, là em đã ăn cắp những viên kim cương đó, nhưng em chắc chắn rằng chị đã biết phần câu chuyện còn lại. Ellie thân yêu của em ơi, chị không thể đoán ra sao? Là em đã giết chết Louise Daudet."
Tai của nàng như bị ù đi. Nàng đã quên di chuyện phải thở. Khi nhịp tim của nàng dần điều hòa trở lại, nàng lắc đầu. "Đây có phải là một lời nói đùa chăng?"
Một nụ cười mong manh làm cong làn môi của hắn và chân mày của hắn nhướng lên. "Không phải là lời đùa," hắn nói. "Em đã giết Louise Daudet."
Nàng đã tin lời hắn nói. Cậu bé mà nàng từng được quen biết đã sớm không còn nữa. Hắn linh hoạt như một con mèo. Đôi mắt đang ước lượng, đo lường nàng, như ánh mắt của một con thú săn mồi. Và chiếc chìa khóa trong túi của nàng đã bắt đầu có ý nghĩa. Đây nhất định là cái chìa khóa mà hắn đã tráo đổi với cái của nàng.
Từ duy nhất đang gào thét trong tâm trí nàng đã được thốt ra như một tiếng thì thào. "Tại sao?"
"Bởi vì em có thể. Bởi vì em muốn". Hắn cười, thanh âm nghe như là của một cậu bé đã thực hiện một chuyện gì đó một cách thông minh và muốn có được lời tán dương. "Chị chắc là đang tìm kiếm một động cơ. Em có thể nói gì đây chứ? Một cơ hội tự động dâng đến cửa, và em đã tóm lấy nó."
"Em... Em bị điên rồi."
"Không, Ellie. Em chính là thông minh. Thực tế là thiên tài. Không phải là có ai đó đã lý gì đến chuyện này. Chị có biết nó thật trơ trẽn thế nào khi phải sống trong cái bóng của những kẻ ngu ngốc mà được tâng tiu và hoan nghênh bởi những người mà nên hiểu biết hơn?”
Giọng của hắn không có vẻ gì là từ tốn nữa. Nàng nuốt cái ực. "Đó có phải là chuyện mà Louise đã làm ra với Robbie chăng?"
"Robbie!" Hắn gần như gầm gừ ra cái tên ấy. "Cậu ấy là thằng ngu! Cậu ấy sẽ không bao giờ vượt qua cuộc trắc nghiệm tiếng Hy Lạp! Thật là đồ vô dụng! Cậu ấy cố ghi nhớ tất cả mọi thứ bằng cách lặp đi lặp lại. Và chị cũng chẳng khá hơn gì, chỉ là tất cả mọi người đều rất ấn tượng với sự thông thái của chị với các tác phẩm cổ điển.
“Em đã theo dõi chị dạy Robbie. Chị dạy như một con vẹt. Em thật đã chán ngấy với chị và cũng chán ngấy với Robbie. Em chỉ cần vừa nhìn thấy một thứ gì lần đầu là đã có thể kết nối chúng lại. Chị sẽ không bao giờ được ngang cơ với em."
Tại sao hắn lại nói tới chủ đề tiếng Hy Lạp? Nội tâm của nàng thét lên. Ai mà thèm quan tâm tới việc hắn là thiên tài chứ? Ai mà thèm được ngang cơ với hắn chứ? Hắn chỉ là một kẻ giết người!
Cái suy nghĩ cuối cùng này đã giữ nàng được bình tĩnh, không bị hoang mang. Hắn sẽ không nói mấy chuyện này với nàng nến hắn không định giết người diệt khẩu.
Hắn sẽ giết chết nàng.
Tâm trí nàng đã chưa bao giờ làm việc nhanh chóng hơn hiện tại trong khi nàng tính kế thoát thân. Nàng không nghi ngờ rằng nếu nàng mở miệng gào to, hắn sẽ siết chặt cổ họng nàng trước khi nàng có thể chỉ mới hà một hơi. Và ai sẽ nghe được tiếng của nàng? Bà Cook và các cô gái phụ bếp đang ở đâu chứ? Coates đang ở đâu chứ? Và Jack nữa, chàng đang ở đâu đây, trời ạ?
Một kế hoạch đã được thành hình, nhưng nó chẳng phải là kế hoạch gì cho cam. Nàng bắt đầu nhích người ra phía sau, từng chút một, để không khiêu khích hắn ra tay. Phải chi nàng có thể tiến vào trong phòng giặt ủi, nàng có thể thoát thân ra từ cánh cửa mở ra ngoài sân phơi.
"Em đã giết Louise bởi vì em đã ghen tị với Robbie." Đó là một lời tuyên bố chứ không phải là một câu hỏi.
Hắn đã vung một cách tay một cách đầy bạo lực và nàng đã có thể nhìn thấy một thứ mà nàng đã không được thấy trước đây. Trong tay hắn đang cầm một lưỡi dao. Giờ thì nàng đã biết lý do tại sao hắn lại vừa bước ra khỏi phòng chứa vật liệu kia. Đó là nơi bà quản gia lưu trử đồ gia dụng. Chỉ bằng vào ý chí của mình, nàng vẫn nhìn chằm vào mắt hắn và đôi chân của nàng dán chặt vào sàn.
"Đồ ngu!", hắn gầm gừ. "Chị có nghe em nói không? Em đã giết cô ta ấy chỉ vì em muốn làm thế. Em giết cô ta vì nó thỏa mãn lòng tự kiêu của em, để cho mọi người thấy rằng họ không phải là đối thủ của em."
Nàng không tin hắn, hoặc ít nhất nó cũng chỉ đúng một phần nào. Hắn đã chọn nạn nhân của mình vì hắn đã cảm thấy bị mất mặt, không phải là do cố ý, mà bở vì hắn nghĩ rằng Robbie đã được thành công nơi mà hắn thất bại. Lúc này nàng thật ao ước phải chi Robbie đã nói với Milton lý do tại sao Louise lại yêu chiều em ấy, thì những chuyện thế này có thể đã không hề xảy ra.
Nhưng đây không phải là, không thể nào là, điểm khởi đầu của lòng ghen tị của Milton. Đây là những nỗi bực tức được tích tụ cả cuộc đời. Không cần biết hắn tài ba lổi lạc thế nào, trong mắt hắn thì hắn đã thất bại với những thử thách [trời ban]. Và hắn đã đổ lỗi cho người khác cho sự thất bại của mình.
Đã không còn quan trọng gì nữa. Milton đã có những lựa chọn của mình và không thể hồi đầu. Lựa chọn duy nhất của nàng là trốn chạy hoặc chống trả lại hắn.
Hoặc cầu nguyện rằng ai đó sẽ đến cứu nàng. Chỉ thêm một lát, chắc rằng sự vắng mặt của nàng sẽ được người khác lưu ý thôi. Những hạ nhân sẽ đi tìm nàng, hoặc có lẽ là Jack. Nàng còn lại bao nhiêu thời gian trước khi hắn mất kiên nhẫn đây?
Nàng đã phải khơi chuyện để hắn nói dong dài và kéo dài thời gian thêm một chút.
"Em biết đấy, Milton, Louise đã không yêu Robbie." Giọng nói thật tự nhiên của nàng đã khiến chính bản thân nàng phải kinh ngạc. "Cô ấy đã quan tâm đến em ấy vì mẹ cô ấy và mẹ chúng tôi đã từng là bạn bè. Robbie đã nên nói với em. Lý do mà em ấy không nói chính là, em thấy đấy, bởi vì chuyện này lại thổi phòng lòng tự kiêu của em ấy, để cho bạn bè của em ấy nghĩ rằng mình là người, ưm, từng trải hơn."
"Chị đang nói dối!"
Hắn trông giống như một đứa trẻ vừa mới làm hỏng món đồ chơi yêu thích nhất của mình.
"Chị đang nói là sự thật. Hãy nghe chị nói, Milton. Chị rất quý mến em. Chị đã luôn luôn quý mến em. Chị sẽ không rỉ một lời với ai về chuyện của Louise. Chị sẽ không hé nửa lời về những viên kim cương. Em đã giúp Robbie khi em ấy bị đâm…" Nàng lạc giọng rồi ngừng lại.
Hắn bật cười và đứng thẳng người lên. Hắn đã phục hồi sự cân bằng của mình. "Chị vừa mới được thông suốt à? Em nói với chị rằng chị thật là tối tăm mà. Em đã không giúp đỡ Robbie vì em nguyện ý. Em từng nghĩ là em phải giết luôn cậu ấy. Việc gây cho em một cú sốc khi cậu ấy lảo đảo thoát ra từ trong nhà hát vào vòng tay của em. Không phải là em đang đợi cậu ấy. Chỉ là em đã phát hiện ra rằng em đã đánh rơi một món đồ trong cuộc ẩu đả với Robbie và em đang trở lại để lấy nó."
"Cái gì?" Nàng khan giọng hỏi.
"Chìa khóa của Louise. Nếu em gặp cậu ấy trên cầu thang, em đã có thể kết liễu cậu ấy. Nhưng có quá nhiều người bên ngoài nhà hát. Em đã không có lựa chọn nào khác ngoài việc giúp cậu ấy."
Chỉ có một điều là có lý với Ellie. Milton ghét Robbie đủ để giết cậu ấy. Lời nói của nàng đã thoát ra khỏi miệng trước khi nàng có thể uống lưỡi. "Em hẳn đã có cơ hội để giết em ấy trước khi chúng ta rời Paris. Tại sao em lại không?"
Hắn cười lạnh lùng. "Hãy tin em, em đã làm nếu em tưởng mình có thể an toàn thoát thân."
Nàng chế nhạo: “Ý em là nếu cậu ấy phản bội em? Chuyện gì vậy, Milton? Có phải em đã biết sợ? Có phải Robbie đã dần trở nên mạnh mẽ hơn? Em sợ Robbie đã có thể thắng được em trong một trận đấu công bằng phải không? "
Nàng đột nhiên dừng lại vì biết rằng nàng đang khiêu khích hắn. Lúc này nàng phải xoa dịu hắn.
"Đồ chó đẻ!" hắn chửi đổng, nước miếng văn tung tóe từ mồm hắn. "Chị nghĩ em ngu sao? Robbie đã nấp lại trong khách sạn. Nếu bất cứ điều gì đã xảy ra với cậu ấy, em sẽ bị nghi ngờ. Chỉ cần cho em biết chiếc chìa khóa đang ở đâu Ellie, và em sẽ để cho cả hai được thoát."
Có lẽ hắn thực sự tin rằng nàng rất ngu đần. Tuy nhiên lần này nàng vẫn ngậm kín miệng.
"Chìa khóa đâu? Ellie?"
Hắn thở phì phò, và nàng biết đã sắp hết thời gian. Hắn đang nổi cơn. Nàng lại bắt đầu lui ra sau một lần nữa, nhích người về hướng phòng giặt ủi.
Nàng nói một cách tẻ nhạt: "Thì ra em là kẻ đã đột nhập vào nhà chị để phục kích chị."
"Cuối cùng chị cũng bắt đầu sử dụng trí tuệ mà chị rất tự hào rồi à. Em biết chị có chiếc chìa khóa, nhưng em cũng biết chị không nhận thức được tầm quan trọng của nó bằng không chị đã nhắc đến nó với Robbie."
Nàng không khỏi ớn lạnh khi nghe những lời hắn nói, nhưng bên dưới là một cơn giận dữ đã bắt đầu sôi sục. Nàng và Robbie đã làm bạn với cậu bé này. Họ đã tin tưởng hắn.
"Em đã thiết kế cuộc công Robbie trong công viên."
"Oh, pháo hoa là ý tưởng của Robbie. Như em đã nói với chị đó, khi cơ hội tự dâng tới cửa, em tóm lấy nó. Và đã có quá ít cơ hội kể từ khi chị và Robbie đến sống trong căn nhà này. Em đã không thể kê cao gối ngủ ngon, chị xem, trong khi chờ đợi chị hay cậu ấy phát hiện ra mọi thứ. Và em thật đúng khi không tỏ ra tự mãn!
“Đầu tiên là Robbie muốn rửa sạch tội danh cho cô gái hóa trang, và bây giờ chị đã nhớ chiếc chìa khóa chị đã làm thất lạc. Nhưng một cơ hội khác đã tự dâng tới và giờ thì chúng ta đã tới thời điểm này."
"Rửa sạch tội danh của cô gái hóa trang ư?" Nàng nói, chỉ để khiến hắn cứ nói tiếp. "Chuyện đó sẽ tạo ra cái khác biệt gì?”
"Em sẽ trở thành một nghi can, Ellie, và em không thể để điều đó xảy ra. Đó là lý do tại sao em đã tấn công Robbie trong công viên. Em không còn có thể tin cậu ấy có thể giữ được mồm.”
Là trí tưởng tưởng của nàng hay là hắn đang tự hưởng thụ?
"Em đã truy tìm chiếc chìa khóa đó ở khắp nơi, phòng của cô, nhà Bác Freddie của cô, cả căn nhà này -và không thể tìm thấy nó. Chị đã giấu nó ở đâu? "
"Chị đã không có nó trong tay."
"Nhưng chị phải đang có nó trong tay bằng không chị sẽ không bao giờ có thể cáo buộc em với cái tội ăn cắp kim cương. Trong phòng của Robbie, chị vẫn là một người biết chiếu cố như mọi thường. Bây giờ chị lại sợ em. Chị biết đấy, thật không cần phải thế. Chúng ta có thể thương lượng.
“Hãy trao cho em chiếc chìa khóa và em sẽ thả chị đi. Sau đó, em sẽ đi du lịch với số tiền thu được từ những viên kim cương. Em sẽ đi xa, thật xa, có thể ở Hy Lạp, xem các di tích. Có thể chị cũng muốn đi cùng em ấy chứ."
Hắn phải thực sự nghĩ rằng nàng là một người không có đầu óc nếu hắn nghĩ là nàng sẽ tin lời hắn. Một khi hắn có được chiếc chìa khóa, sẽ không có lý do gì để giữ lại cái mạng nhỏ của nàng.
Cố giả vờ cũng có lí như hắn, nàng nói: "Chị biết em sẽ không làm chị bị tổn thương, Milton, bởi vì Coates biết em đang ở đây với chị. Và nếu bất cứ điều gì đã xảy ra với chị, Jack sẽ không hài lòng đâu. "
Căng thẳng đến mức không chịu nổi. Nàng muốn la hét, gào thét, và nổi giận. Nàng muốn có ai đó đến giúp đỡ nàng. Nhưng trên hết, nàng muốn đâm một lưỡi dao xuyên qua trái tim đen tối của hắn.
Hắn khúc khích, và điều đó khiến nàng sợ hãi. "Ellie", hắn lắc đầu nói: "chị phải thông minh hơn chứ. Coates không biết em đang ở đây. Em đã bảo ông ta rằng em muốn đi dạo và không biết liệu chị có muốn đi cùng hay không. Ông ta nói chị đang ở trong bếp và em nói em sẽ không làm phiền chị. Mọi người đều nghĩ rằng em đã ra khỏi nhà.
Em đã mở cửa trước và vui vẻ tạm biệt mọi người. Sau đó, em đóng cửa lại và đến gặp chị. Và đừng mong những hạ nhân sẽ đến cứu chị. Họ đang đưa các khay đến các phòng khác nhau. Em đã tự ý khóa cửa xuống tầng hầm. Khi em rời đi, em sẽ đi bằng cửa hậu. Thật sai lầm khi đánh giá thấp em, chị Ellie ạ. Chị thấy đấy, em đã suy nghĩ rất chu toàn.”
Nàng biết hắn sẽ không giết mình trước khi hắn có được chiếc chìa khóa, và điều này càng làm ngoan cố một cách đầy mạo hiểm. "Không phải là chị đánh giá thấp em, Milton," nàng nói. “ Chỉ là chị đã không gặp may. Em có thể là thiên tài tại Hy Lạp, nhưng em đã làm đảo lộn mọi thứ với vụ giết chết Louise, chưa kể đến các việc trộm những viên kim cương" Nàng ngập ngừng. "Và tại sao lại tấn công Robbie? Em ấy lại có thể là một mối đe dọa gì chứ? "
Hắn tiến tới. Nàng lùi lại. "Cậu ấy biết về chiếc chìa khóa," hắn nói. "Giờ thì trò chơi kết thúc rồi. Đưa em chiếc chìa khóa, Ellie, hoặc em sẽ phải dùng tới dao."
Một tiếng chuông gọi người hầu vang lên, xóa đi sự im lặng và dộng vào tai Ellie. Milton giật mình và nhìn lên tấm biển. Bằng vào bản năng hoang dã của mình, Ellie ném ngọn nến của nàng xuống và đẩy hắn một cái thật mạnh. Khi hắn loạng choạng ngã ra phía sau, nàng quay vụt người lại và chạy nước rút tới cửa hậu.
oOo
Jack trở về nhà trong trạng thái giận dữ và chán nản. Giận dữ vì những phu xe đã không kiềm chế vận tốc của xe mặc dù băng giá làm đường giao thông trở nên rất nguy hiểm, và chán nản vì phát hiện chuyện được tiết lộ bởi Cardvale về cô gái hóa trang của Louise Dauet chỉ đưa họ lại một cái vòng luẩn quẩn. Robbie lại trở lại là kẻ tình nghi chính.
Không ai ra mở cửa khi chàng kéo dây chuông, chàng phải thò tay vào túi tìm cái chìa khóa để tự vào nhà. Wigan đang vừa đi xuống cầu thang vừa mặc áo khoác vào.
"Mọi người đâu rồi?" Jack hỏi, cởi áo khoác ra và trao nó cho người quản gia.
"Thái hậu và Phu nhân Frances đang nghỉ ngơi trong phòng của họ, và tôi tin rằng Phu nhân Raleigh và Tiểu thư Caro đang ở trong phòng bệnh với Cậu Robbie."
"Không phải là người nhà, Wigan à. Những hạ nhân đi đâu hết rồi?"
Vẻ mặt khắc kỷ của Wigan thoáng biến đổi. "Chúng tôi đang làm việc theo ca, thưa ông, để bù đắp cho một đêm không ngủ. Như ông có thể nhớ, các hạ nhân đã phải tiếp các vị khách trong khi cảnh sát thấm vấn họ, và sau khi khách đã về, họ lại phải dọn dẹp. Tới khi xong việc cũng là lúc chúng tôi bắt đầu một ngày làm việc mới."
Jack không thể quan tâm tới điều đó. "Cảm ơn, Wigan. Tôi không phải đang tìm vết. Tôi chỉ muốn được tường tận."
Chàng bước hai bước một lên cầu thang. Caro đứng dậy khi chàng bước vào phòng. Robbie đã ngồi dậy, dựa lưng vào những chiếc gối, không quá thoải mái với chính mình.
Hướng tới Jack, cậu ta nói: "Em không ăn thứ cháo đó đâu, ngay cả khi anh mướn em. Em muốn có một khay thức ăn như mọi người."
Caro nói: “Bác sĩ Blackwell nói với chị Ellie rằng cậu Robbie không thể ăn thức ăn cứng. Em đã làm cho cậu ấy một bát cháo loãng." Cô giơ lên một cái bát và thìa.
Như với Wigan, Jack không bận tâm tới việc này. "Caro," chàng nói: “anh có chuyện muốn nói riêng với Robbie. Em không ngại [bước ra ngoài] chứ?"
Chàng giữ cửa mở cho cô ta. Một nét cảnh báo thoáng qua mặt cô, nhưng cô vẫn tuân theo chàng. Chàng đóng chặt cửa sau lưng cô.
Robbie có vẻ bối rối. "Gì thế, anh Jack? Chuyện gì đã xảy ra? "
Jack ngồi lên chiếc ghế mà Caro bỏ trống. Chàng đã quyết tâm phải đặt câu hỏi với Milton, không phải Robbie, nhưng chàng thấy không có lý do để theo sát kế hoạch đó. Chàng cảm thấy một cảm giác cấp bách. Hơn nữa, Robbie vẫn ở đây và Milton thì không.
"Em cảm thấy thế nào?" Chàng lo lắng hỏi.
"Em... Khỏe."
"Không bị đau đầu? Sốt? "
"Không. Chỉ đau một bên người khi em di chuyển hoặc khi ho."
"Tốt," Jack nói: "vậy anh không cần phải đối xử với cậu như người bệnh nữa.”
Sự từ tốn của chàng tan biến và chàng bắt đầu gay gắt: "Hôm nay, Cardvale đã cho anh biết là cô gái hóa trang của Louise – em nhớ cô gái hóa trang đó không? Cô ta cũng là một nghi can, nhưng giờ thì cô ấy không còn là nghi phạm nữa.
“Nếu Ngài Charles chưa biết điều này thì ông ấy cũng sẽ sớm được biết thôi. Em có hiểu điều này có nghĩa gì không? Chúng ta trở lại vị trí xuất phát. Em lại trở lại làm nghi can chính, và giờ anh không biết làm thế nào trả lại sự trong sạch cho em."
Robbie không nói gì. Cậu ta nhìn chằm chằm vào Jack với đôi mắt sáng ngời ánh cảnh báo.
"Phải," Jack nói: "em cần phải lo lắng." Giọng của chàng dần giảm xuống thành lời thì thầm "Chuyện gì vậy, Robbie? Em có thể tin tưởng anh. Em biết gì về vụ án của Louise mà chưa nói với anh?"
Nhìn thẳng vào Jack, Robbie lắc đầu.
"Đừng dối anh! Anh biết em đang giấu điều gì đó, và anh bất chấp để đánh em để buộc có được câu trả lời."
Robbie nói nhanh: "Tại sao em lại phải giấu giếm chuyện gì chứ?"
"Em có thể nếu em đã làm ra chuyện táng tận lương tâm kia và Milton đang bao che cho em."
Robbie lắc đầu. "Không. Cô ấy đã chết khi em bước vào căn phòng đó."
Jack đột ngột tóm lấy vai Robbie. "Em không hiểu gì hết à?" chàng gầm lên. "Ai đó đã cố sát hại em đêm qua! Ai đó đã cố giết em khi em tìm thấy Louise trong phòng thay đồ của cô ấy. Nếu em không nghĩ cho bản thân, thì hãy nghĩ cho Ellie. Hắn cũng đang nằm chờ cô ấy, phải, và hắn đã có thể giết cô ấy nếu anh không đi cùng cô ấy".
"Em không biết. Chị ấy đã không cho em biết!"
"Thế à, vậy bây giờ em biết rồi đấy. Em và chị của em đang bị nguy hiểm đến tính mạng cho đến khi chúng ta vạch ra mặt kẻ ác này."
"Đây chỉ là một việc nhỏ thôi," Robbie thốt ra. "Và bây giờ cô gái hóa trang được trong sạch, điều này không còn quan trọng nữa."
Cánh tay Jack lỏng dần và chàng buông Robbie ra. "Anh đã tưởng là vậy." Chàng chìm người vào ghế. "Vậy em còn giữ những gì, nói ra đi. Anh đang chờ đây."
Robbie nuốt nước bọt. "Em đã nói với anh rằng khi em bị tấn công, em đã vật lộn với hắn. Vâng, điều mà em đã không nói với anh là hắn làm rơi một thứ trước khi hắn bỏ chạy. Đó là chiếc chìa khóa của Louise. Tên của cô ấy được khắc trên đó. Em đã cầm nó trong tay khi em chao đảo xuống cầu thang và rơi vào vòng tay của Milton."
Jack cau mày. "Chìa khóa của cái gì?"
"Nó không thể mở bất cứ cái gì. Đó là một vật kỷ niệm. Cô ấy giữ nó trên đầu tủ của mình. Ai đó đã tặng nó cho cô ấy khi cô ấy có vai diễn đầu tiên của mình tại Nhà hát Français."
Jack nghiền ngẩm cái ý tưởng đó trong tâm trí mình.
"Tại sao kẻ giết người lại lấy chiếc chìa khóa ấy nhỉ?" Robbie hỏi.
"Như một chiến lợi phẩm", Jack lạnh lùng nói: "một món quà lưu niệm để kẻ sát nhân gợi nhớ về nạn nhân của mình. Tại sao trước đó em không kể chuyện này với anh?"
Robbie nhún vai. "Bởi vì nó không có vẻ liên quan gì. Vì em đã trốn đi cùng với cái chìa khóa và không thể đặt nó lại chỗ cũ. Em nghĩ là nếu có người biết em có cái chìa khóa đó, em sẽ trở thành kẻ có tội. Nhưng khi em biết cô gái hóa trang trở thành kẻ tình nghi, bởi đồ đạc của Louise bị mất, em đã muốn nói với anh rằng cô ta đã không lấy cắp cái chìa khóa."
"Vậy giờ cái chìa khóa đâu?"
"Em đã đưa nó cho Milton. Cậu ta đã ném nó xuống sông Seine."
Jack đang chuẩn bị vươn vai, kéo căng các cơ bắp mệt mỏi của mình. Thay vào đó, quai hàm của chàng ngậm chặt lại. Ánh mắt chàng như xuyên thấu qua Robbie.
Sau một lúc lâu trong thinh lặng, Robbie cất tiếng gọi: “Anh Jack?”
Jack chú tâm vào Robbie. “Em đã đưa chìa khóa cho Milton và hắn ném nó vào dòng Seine. Nhưng em có tận mắt thấy hắn ném đi không? “
“Không. Em không hiểu anh đang có ý gì?”
Sau một hồi im lặng, rồi Jack hỏi: “Có phải Milton muốn em nói với anh rằng cô gái hóa trang không lấy đi cái chìa khóa?”
“Không. Cậu ta bảo nó sẽ khiến các nhà chức trách tin rằng em có tội.” Robbie nghe có vẻ cay đắng. “Nên em chẳng làm gì cả.”
“Anh đang không hiểu một vài việc.” Jack nhìn xa xăm. “Hãy lên tiếng nếu anh nói sai. Em và Milton cùng đến rạp hát-“
“Đúng”, Robbie nói. “Nhưng bọn em gặp nhau ở quán café Foy. Em đã đến trước; Milton đã đến muộn, khi cậu ấy tới là chúng em đi đến nhà nhát.”
Jack gần như đang độc thoại hơn là trò chuyện với Robbie. “Suốt thời gian qua, nó luôn ở ngay trước mắt mình. Sao mình không nhận ra chứ? Milton không phải là đang bảo vệ Robbie mà chỉ tự bảo vệ bản thân mình mà thôi.”
Robbie há hốc mồm. “Anh đang nói gì thế? Milton đã giết Louise? Cậu ta có động cơ gì chứ? Cô ấy hầu như không biết đến cậu ta nữa.” [ý là không có thù hiềm với nhau]
Jack lờ đi câu hỏi của Robbie. “Anh có thể tìm thấy Milton ở đâu?” Chàng đột ngột hỏi.
“Cậu ta vừa ở đây không lâu. Em nghĩ cậu ấy đang đi dạo.”
“Hắn ở đây sao?” Jack ngã ngửa.
“Đúng thế.”
“Thế Ellie đâu?”
Giọng điệu cấp bách của Jack khiến Robbie ngỡ ngàng.
“Ellie!” Jack quát. “Cô ấy đâu rồi?”
“Em không biết. Chị ấy vừa đi ra ngoài với Coates rồi.”
Jack lao ra cửa chỉ với hai bước sãi “Coates!” chàng hét. “Coates!”
Nàng thệnh chân dọc theo hành lang trong dự kiến sẽ bị kéo ngược trở lại trong bất cứ giây phút nào. Không một chút ánh sáng nào dẫn đường cho nàng, ngoại trừ đốm tỏa sáng heo hắt của một chiếc đèn đường phát ra từ bên ngoài cửa sổ tầng hầm, nhưng đó không cũng không phải là ánh sáng. Nó chỉ đơn thuần là một sắc đỡ hơn bóng tối thôi.
Nàng hoan nghênh bóng tối. Điều đó có nghĩa là cây nến của hắn cũng đã tắt. Nàng không thể nhìn thấy hắn thì hắn cũng không thể thấy nàng. Trong trường hợp tồi tề nhất, nàng có thể trốn trong các căn phòng đông như kiến mà có vẻ thể dẫn đến khắp mọi hướng.
Nàng ước sao mình đã dành nhiều thời gian hơn trong khu nghỉ ngơi của những hạ nhân để hiểu rõ các ngóc ngách của nó. Một số phòng được thông nhau, nhưng nếu nàng vô ý trốn vào một căn phòng bí lối, nàng sẽ bị nhốt.
Lao mình dọc theo dãy hành lang làm nàng thở hổn hển. Nàng bị đau nhói vì xóc hông. Nhưng nàng đã quên bẳng đi khi tông lưng vào cánh cửa sau. Không có chiếc chìa trong ổ khóa. Thổn thức, nàng vắt óc suy nghĩ. Trời ơi, họ sẽ để chìa khóa ở đâu nhỉ? Cơn hoảng loạn đã giảm đi khi nàng nhớ ra chiếc chìa khóa luôn luôn được treo trên cái móc trên khung cửa.
Nàng mò mẫm quanh cái lanh-tô của cửa và cũng tìm thấy nó, nhưng trong vội vã, nàng làm hất nó khỏi cái móc và rơi leng keng trên sàn, rồi trượt vào bên trong phòng giặt ủi.
Nàng lao theo nó, quỳ xuống gối, bàn tay xòe ra sờ soạn khắp nơi. Không thể nhìn thấy chiếc chìa đã rơi ở đâu. Trong khi nàng trở nên tuyệt vọng, hành động của nàng đã có phần bất cẩn.
Khi nghe thấy tiếng động ngoài hành lang, nàng hoàn toàn bất động. Hắn đang đi về phía nàng, mở tung từng cánh của trong khi tiến tới.
“Em biết chị đang ở đây, Ellie ơi,” Hắn nói với giọng vui vẻ và có hơi thích thú. “Nếu chị đã trốn ra bằng cửa sau thì em đã phải cảm thấy một cơn gió lạnh luồng vào.”
Nàng đưa một tay lên bụm miệng để ngăn tiếng thút thít bởi vì sợ hãi đang dâng lên. Không thể được! Nàng đang ở trong một căn nhà với đầy với người. Có hơn hai mươi hạ nhân. Nàng là cô chủ nơi đây. Nàng thậm chí không phải vào bếp. Vậy mà cậu bé mà nàng tin tưởng bằng mạng sống của mình lại đang cố giết mình.
Hắn sẽ [giết nàng] thành công nếu nàng không tự chủ được bản thân.
Nàng cần vũ khí để tự vệ. Một cái cây khều lửa cũng được, một thanh gỗ, hay một con dao. Nhưng vũ khí duy nhất có nơi đây là vật liệu giặt ủi và chiếc đèn bàn.
Nàng cố kiềm nén một cơn hoảng loạn và đứng dậy không một tiếng động. Nàng tiến về phía cửa phòng giặt ủi. Không có thời gian để ngủi các chai lọ xem cái nào là axít hay thuốc tẩy để quăng mù mắt hắn. Nàng tìm thấy một cục xà phòng trơn tuồng tuột, nhưng nó không làm nàng thêm tự tin chút nào.
Nàng dò dẫm tới nơi để chiếc đèn khi nàng nghe thấy tiếng đá đập vào nhau và những tia lửa nhỏ lóe lên từ một căn phòng nhỏ phía bên kia hành lang. Hắn đã thắp lên được một ngọn nến.
Rồi nàng nhìn thấy nó. Chiếc chìa khóa lấp lánh ở dưới gầm bàn. Giờ không phải là lúc để ý đến chuyện ẩn giấu tung tích nữa. Nếu nàng không lấy được chiếc chìa, nàng sẽ không bao giờ được thoát thân.
Nàng nắm chiếc chìa khóa trong tay, phóng người đến cửa, và tra vào ổ khóa. Ngón tay nàng chưa từng xoay chiếc chìa nhanh hơn thế. Tiếng “kịch” vang lên khi cái khóa được mở ra.
Nhưng hơi thở dài nhẹ nhõm của nàng lại biến thành một cái hớp hơi sợ hãi khi bàn chân mang ủng của hắn đạp mạnh vào cánh cửa, đóng sầm nó lại. Hắn kéo nàng đối mặt với hắn, và ngay sau đó đã hành hung, đấm một cú vào mặt nàng, và nàng bật ngửa người vào trong phòng giặt ủi.
Nếu nàng không bám vào bồn giặt bằng gỗ, nàng có lẽ đã ngã xuống sàn nhà. Quai hàm của nàng đau đớn, đầu nàng đau nhức, nàng nếm được vị máu trong miệng. Nàng thất thần nhìn hắn khi hắn đặt chân nến lên bàn, sau đó để con dao xuống bên cạnh.
Hắn tặc lưỡi. "Tại sao chị cứ cố chống lại em? Em không muốn làm tổn thương chị. Xem này, em đã bỏ con dao xuống. Hãy đưa chìa khóa cho em và em sẽ để chị đi.
Lúc này, nàng đã có thể làm bất cứ điều gì để kéo dài cuộc sống của mình trừ việc đưa hắn chìa khóa. Nàng vẫn không hiểu tầm quan trọng của nó, nhưng nàng biết rằng một khi hắn có được nó, nàng sẽ chả còn nghĩa lý gì với hắn nữa.
Nàng đưa tay lên chỉ. "Ở đó." Tiếng nói của run rẩy trong sợ hãi. "Trong chiếc hộp kia."
Hắn mỉm cười. "Tại sao chị không chỉ cho em?"
Nàng đã phải duỗi thẳng đầu gối của nàng trước khi nàng có thể di chuyển. Hắn theo nàng bước tới cái kệ, nơi nàng đã để hộp đựng chìa khóa. Hắn lấy nó từ tay nàng và, chỉ một thoáng không đề phòng, quay phía lưng lại với nàng khi hắn đi đến bàn để kiểm tra những vật trong hộp nhờ vào ánh sáng của ngọn nến.
Đó là điều duy nhất nàng cần, một thời điểm không phòng bị. Nàng quơ tay ra sau, tóm lấy một cái bàn là, và đập mạnh vào lưng hắn. Hắn đã ngã quị xuống, gập người lại, nôn ọe trong khi cố bám víu lấy hơi thở.
Nàng có thể sử dụng cái bàn là một lần nữa, để đập vỡ sọ hắn. Rất may là nàng không bị cám dỗ. Một lúc sau, có những âm thanh của gỗ bị vỡ vụn [cửa hầm bị đập nát], ánh sáng trực tiếp rọi xuống tầng hầm từ cửa dẫn lên lầu.
“Ellie! Ellie! Em ở đâu?”
Giọng của Jack!
Nàng buông cái bàn là xuống đất và lao mình ra hành lang để đến với cái giọng nói ấm áp ấy. Nàng muốn được hòa tan trong cánh tay dỗ dành của Jack, nhưng chàng đẩy nàng ra khỏi chàng.
“Hắn ở đâu?” Giọng Jack đanh lại như thép.
"Trong phòng giặt ủi."
Đó là điều duy nhất Jack cần biết! Chàng phóng xuống hành lang. Chàng chưa đi được xa khi cánh cửa sau bật mở và Milton chìm khuất vào bóng đêm.
Jack đã bắt đầu chạy nước rút.
“Hãy cẩn thận!” Ellie thét lên. “Hắn có dao đấy.”
Những hạ nhân đang tiến vào, im lặng ngoại trừ một vài lời thì thầm. Nến và đèn đã được thắp sáng. Coates đã cố gắng đưa nàng lên lầu. Nàng hầu như không nghe thấy ông nói gì. Sau một thoáng do dự, nàng gấp rút chạy theo Jack.
Tuyết đã ngừng rơi, nhưng ngay cả khi nàng cố lướt mắt qua bóng tối, chẳng có có thể thấy gì ngoại trừ một ít đường nét của các bụi rậm, cây cối, nhà cửa và...
Dấu chân trên tuyết vòng theo bên ngoài nhà và hướng ra phố. Nàng kéo váy lên và đuổi theo họ.
Phố Park đã được thắp sáng trưng. Nàng đã không gặp phải khó khăn khi kiếm những bóng dáng nàng muốn tìm. Họ đã chạy lên con đường lát đá hướng tới phố Piccadilly. Jack ngày càng đuổi đến gần Milton.
Milton nhìn qua vai của mình, thấy được nguy tai của mình, và băng ngang con phố hướng về phía công viên. Ellie theo dõi trong sợ hãi. Hắn đang hoảng loạn. Hắn không cách nào qua tới bên kia đại lộ. Một phu xe tứ mã đang lao về phía hắn. Người phu xe rống lên tiếng cảnh báo và cố hãm cương nhưng đã quá muộn. Thân thể Milton đã bị cuốn vào trong giữa đám rối của đàn ngựa và những bánh xe.
Báo lỗi nơi đây :)
|