Thời gian một năm qua đi như giòng sông lững lờ chảy. Thành Bắc Kinh vẫn quang cảnh như cũ, nhưng người đã biến đổi.
Một buổi chiều hoàng hôn nọ, trong lúc cửa thành sắp sửa đóng, bỗng có một thiếu niên ăn mặc lam lũ, da mặt đen sạm, bước vào khách ****. Điếm tiểu nhị trông thấy bộ dáng thì quay đi, như chẳng hề biết tới. Thiếu niên hình như rất quen thuộc với thái độ này, nên vẫn thản nhiên mỉm cười hỏi :
- Ở đây có ngựa bán không?
Điếm tiểu nhị quay lại nhìn thiếu niên lom lom như nhìn một vật lạ, hỏi :
- Anh muốn mua ngựa?
Thiếu niên khẽ gật đầu.
Điếm tiểu nhị bĩu môi nói tiếp :
- Hiện thời tại bổn tiệm có ba con ngựa nhưng đều là giống tốt từ Quan Đông gửi về, nhưng chẳng biết trong mình anh có bao nhiêu tiền mà đòi mua ngựa! Theo ý tôi, anh nên mua con lừa mà cởi xứng hơn!
Thiếu niên chẳng thèm đáp lời, chỉ lẳng lặng thò tay vào bọc lấy ra một đỉnh vàng, nhét vào tay **** tiểu nhị, rồi đi tới tàu ngựa, chọn con ngựa màu đen cao lớn dắt ra.
Điếm tiểu nhị sửng sốt, không ngờ gã thiếu niên ăn mặc lam lũ dơ dáy thế mà lại có đỉnh vàng sáng chói, nên bất giác đứng đờ người, miệng há hóc. Mãi đến khi thiếu niên phóng lên ngựa phi biệt dạng, gã mới ôm đỉnh vàng vào lòng, lăn dưới đất mấy vòng.
Chu thị Tiền trang - Trước đây rất phồn thịnh huy hoàng, ngày nay đã biến thành một vùng hoang vu vắng vẻ, tuy nhà cửa lầu gác vẫn còn, nhưng khắp nơi đều cỏ mọc rêu phong. Thiếu niên lam lũ cưỡi ngựa đi ngang Chu thị Tiền trang dừng cương đứng nhìn một chập, rồi bất giác buông tiếng thở dài. Trước mặt chàng phảng phất hình ảnh một giai nhân diễm lệ - Tiêm Chưởng Phong Vân Chu Tiểu Phân - Ái nữ của Đạn Chỉ Thần Kiếm Chu Kỳ, nét mặt chàng lộ vẻ bùi ngùi.
Bỗng nhiên, từ trên dãy lầu Chu thị Tiền trang, bóng dáng diễm kiều của Chu Tiểu Phân xuất hiện, thiếu niên run người khích động, lớn tiếng gọi :
- Tiểu Phân! Tiểu Phân! Tôi có lỗi với Tiểu Phân! Chẳng hay bây giờ nàng có vui lòng tha thứ cho tôi không?
Chu Tiểu Phân vẫn làm thinh không trả lời.
Thiếu niên lại lớn tiếng gọi :
- Tiểu Phân!
Chu Tiểu Phân vụt quay mình trở vào.
Thiếu niên vội vã nói :
- Tiểu Phân! Tiểu Phân hãy nghe tôi có nhiều điều muốn giải bày...
Chu Tiểu Phân đột nhiên quay lại hỏi :
- Ông quen biết chị Tiểu Phân tôi hả?
Thiếu niên hết sức kinh ngạc :
- Thế ra cô nương đây không phải là Chu Tiểu Phân... À! Phải rồi, cô nương là...
Thiếu niên đã nhận ra thiếu nữ có gương mặt giống Chu Tiểu Phân như đúc này là con gái của Bất Đảo Long Kỳ Long Trường Thắng mà chàng đã gặp lúc cô ta so tài “Cầm kỳ thư họa” với Vô Xỉ thần tăng Hành Dương Hồi Nhạn Phong trước đây hơn một năm.
Thiếu niên liền hỏi thiếu nữ :
- Sao cô nương lại đến ở Chu thị Tiền trang này?
Thiếu nữ đáp giọng bùi ngùi :
- Tiểu nữ gần đây mới được phụ thân cho biết rõ cha ruột của tiểu nữ chính là Đạn Chỉ Thần Kiếm Chu Kỳ.
Nghe xong, thiếu niên thở ra một hơi dài như cảm thấy sự đau buồn của thiếu nữ, rồi chấp tay nói :
- Xin cô nương tha tội đường đột cho tại hạ, đã làm xúc động mối thương tâm của cô nương. Thôi tại hạ xin cáo từ.
Dứt lời thiếu niên gò cương ngựa phóng đi. Thiếu niên khẽ cúi đầu chào, đến khi nàng sực nhớ ra thiếu niên là ai, ngửng lên, thì thiếu niên đã phi ngựa biến dạng.
Một bầy nhạn bay ngang trên đầu hướng về phương trời xa. Thiếu nữ ngơ ngẩn thất thần như vừa đánh mất đi một cái gì quí giá.
* * * * *
Trăng hạ huyền trông như một chiếc thuyền con căng buồm lừ đừ trôi trên mặt biển màu lam mênh mông vô tận.
Một thiếu niên mặt áo màu bạc, ôm thanh ngân kiếm, ngửa nhìn trăng thờ thẩn. Chàng đang nghĩ tới cha mẹ, nghĩ tới bạn bè.
Đêm trăng xuông, ngoài biển ải thật đượm vẻ thê lương. Từ cặp mắt thiếu niên mặt áo màu bạc, bỗng long lanh ngấn lệ!
Trong dãy rừng cây u tối bỗng nổi lên tiếng thét lanh lảnh, rồi một bóng người nhỏ bé bay vụt ra, hạ xuống trước mặt thiếu niên.
Nhìn rõ khuôn mặt bóng người vừa xuất hiện, thiếu niên áo bạc rùng mình thốt tiếng kêu kinh ngạc :
- Tiểu Vân Tước Nhi!
Bóng người đó chính là Tiểu Vân Tước Nhi Lăng Ngọc Vũ, cô bạn gái mà hơn năm trời nay lúc nào thiếu niên cũng nghĩ đến, đêm nào chàng cũng nằm mơ thấy nàng. Vừa nhìn rõ mặt nàng, thiếu niên đã mừng rỡ như bắt được vàng, nhảy tới dang đôi tay như định ôm gọn nàng vào lòng.
Thế nhưng, nét mặt Tiểu Vân Tước Nhi lại lạnh lùng như băng, gằn giọng :
- Y Mộng Lăng, hôm nay mi hãy nộp mạng đây!
Nàng vừa dứt lời thì mũi trường kiếm lạnh toát chỉ còn cách ngực chàng có hai tấc.
Thiếu niên mặc áo màu bạc chính là Ma Diện công tử Y Mộng Lăng mà hơn một năm trước đây đã mất tích một cách thần bí tại Thiên Vương tự vùng Nam Cương.
Chàng ngước mắt nhìn Tiểu Vân Tước Nhi rồi nhìn xuống mũi trường kiếm, kinh ngạc hỏi :
- Tiểu Vân Tước Nhi, em định làm gì vậy?
- Ta muốn giết ngươi!
Giọng nói của nàng còn sắc lạnh hơn mũi trường kiếm nàng đang trỏ trước ngực
Y Mộng Lăng, khiến chàng có cảm giác như trái tim bị nàng chém xả làm hai. Chàng ngước cặp mắt thành khẩn nhìn nàng.
- Tiểu Vân Tước Nhi, nếu em muốn ta chết, ta sẽ cam tâm tình nguyện chết, vì trong đời ta, người con gái mà ta yêu thành thực nhất, chỉ có một mình em.
Gương mặt Tiểu Vân Tước Nhi Lăng Ngọc Vũ vẫn lạnh lùng như băng tuyết :
- Y Mộng Lăng, ngươi đừng tưởng rằng với gưong mặt ma mị của ngươi lại làm rung động được lòng ta nữa. Hôm nay ta nhất quyết không thể tha ngươi. Kìa như Bạch Tường Vi, Chu Tiểu Phân, Thúc Gia Ngọc, cô nàng nào mà chẳng bị gương mặt ma mi của ngươi cám dỗ. Ta công nhận trước đây quả ta đã quá ngu, nên mới trao trọn cho ngươi tấm chân tình...
Y Mộng Lăng khẽ lắc đầu, nói :
- Tiểu Vân Tước Nhi, em nói đúng lắm, đó là tất cả những sai lầm của ta ngày trước. Mà cũng vì chuyện báo thù cho cha ta, ta đã đáp lời với mẹ ta là sẽ dùng những biện pháp đặc biệt để xử tử kẻ thù, nhưng đến khi ta phát giác bị sa vào một vòng cạm bẫy vô cùng ác độc, thì chuyện xảy ra không lấy lại được nữa. Đối với cái chết của hai nàng Bạch Tường Vi và Chu Tiểu Phân, trong lòng ta luôn luôn ăn năn hối hận. Bây giờ em hãy tin ta.
Tiểu Vân Tước Nhi chiếu hai đạo nhỡn quang sáng quắc, gằn từng tiếng một :
- Y Mộng Lăng, vậy cớ gì mi sát hại cha mẹ ta?
Câu hỏi chẳng khác nào tiếng sét đánh lưng trời, làm Y Mộng Lăng choáng váng cả mặt mày, lỗ tay nghe ùng ùng, chằng trố mắt nhìn Lăng Ngọc Vũ không thốt nên lời.
Bây giờ chàng mới hiểu, trách nào mà lâu nay, nàng đã hận chàng, chỉ muốn dồn chàng vào chỗ chết.
Lăng Ngọc Vũ lại cất tiếng thét hỏi :
- Y Mộng Lăng, sao ngươi không nói?
- Tiểu Vân Tước Nhi, em đã nghe ai nói ta sát hại cha mẹ em?
- Liễu Liễu thần tăng đã cho ta hay thì đâu có sai!
Nghe đến bốn tiếng “Liễu Liễu thần tăng” Y Mộng Lăng đã bừng cơn lửa giận, nhưng chàng cố nén giữ giọng bình tĩnh nói :
- Y Mộng Lăng này thề có trời cao chứng dám, rằng ta không hề sát hại cha mẹ nàng!
Lăng Ngọc Vũ cả giận, quát :
- Y Mộng Lăng mi hèn lắm, đã dám làm mà không dám nhận!
Y Mộng Lăng đang định trả lời, thì bỗng nhiên trong rừng cây có tiếng cười và giọng nói âm trầm :
- Đúng, Y Mộng Lăng hắn không có sát hại song thân ngươi, mà Lăng Nam Dương cùng Ngô Ngọc Mẫn là do chính tay ta giết.
Tiểu Vân Tước Nhi Lăng Ngọc Vũ vừa quay đầu lại, đã thấy Liễu Liễu thần tăng đứng sừng sững sau lưng như một bóng ma, bên cạnh còn có Thiên Quỷ giáo hoàng Quỷ Cưu bà với nét đanh ác ghê tởm.
Trong một thoáng, Tiểu Vân Tước Nhi Lăng Ngọc Vũ cảm thấy đầu óc mơ hồ lùng bùng. Nàng không thể nào hiểu nổi, một vị thần tăng nàng hằng tin phục tôn kính lại là kẻ thù sát hại cha mẹ nàng. Nàng lại nghe Liễu Liễu thần tăng nói tiếp :
- Đêm nay thì hai vị sẽ được cùng nhau yên giấc tại đây!
Quỷ Cưu bà cất tiếng cười khè khè nối lời :
- Và vùng biên ải này được hân hạnh chôn sát cặp nam nữ đa tình!
Lời nói của mụ Quỷ bà chưa nói dứt, Y Mộng Lăng đã quát lên một tiếng lanh lảnh, thanh ngân kiếm được rút ra khỏi vỏ phát ra như tiếng long ngâm
Liễu Liễu thần tăng cất tiếng cười ngất :
- Y Mộng Lăng hiện giờ mi chẳng khác con thú bị cùng đường, đừng nói gì một năm, mà cho là mi có luyện võ thêm mười năm, trăm năm đi nữa cũng chẳng phải đối thủ với bần tăng và lão thái bà đây...ha ha
Liễu Liễu thần tăng và Quỷ Cưu bà còn đang đắc ý cười lớn, Y Mộng Lăng đã vung kiếm bay lên trên không, ngân quang lóe lên như ánh chớp, kiếm ảnh trập trùng cùng lúc ập thẳng tới Liễu Liễu và Quỷ Cưu, trong năm trượng kiếm khí ngợp trời bức hai lão quái vô phương né tránh.
Hai lão quái bình sinh chưa hề gặp kiếm chiêu ảo diệu mà uy lực khủng khiếp như vậy, lại do coi thường cho rằng muốn giết Y Mông Lăng dễ như lấy đồ trong túi nên không hề phòng bị, nhất thời kinh hoàng cố sức xuất chiêu đón đỡ nhưng uy lực chẳng được nổi bảy phần công lực, trong chớp mắt chỉ nghe một tiếng rú thê thảm rồi ngân quang vụt tắt. Quỷ Cưu bà tâm huyệt phun máu xối xả lảo đảo gục ngã, Liễu Liễu thần tăng đứng trơ như tượng đá, ánh mắt u tối hết nhìn Quỷ Cưu bà đang giãy chết lại nhìn Y Mộng Lăng đứng cách hơn trượng đang thong thả tra kiếm vào bao, hiển nhiên lão đã bị điểm huyệt chế trụ toàn thân.
- Tại sao ngươi không giết ta?
Y Mộng Lăng lạnh lùng:
- Kiếm của ta không muốn vấy máu người mặc áo Phật môn, nhưng..
Liễu Liễu thần tăng mặt mày càng thêm xám xịt:
- Ngươi định làm gì bần tăng?
- Ta sẽ lột bỏ y phục của ngươi, và để ngươi lõa thể đứng đây đến chết!
Liễu Liễu thần tăng kinh hoàng hét lên:
- Không, không, Y Mộng Lăng, ngươi không thể làm thế, ngươi đã giết Quỷ Cưu, sao ngươi không giết ta đi!
Y Mông Lăng băng giá lắc đầu:
- Nếu Quỷ Cưu không phải nữ nhân thì ta cũng không để mụ ta chết dễ dàng như thế, ngươi nhận mệnh đi thôi.
Liễu Liễu gương mặt tái xanh:
- Ngươi không phải là người, ngươi... ngươi đúng là tên ác ma...
- Ta xứng sao? Vậy ngươi hãm hại hiệp khách, vây sát tăng nhân thì thế nào, ác ma chính là ngươi, là ngươi!
Y Mông Lăng quát to lên, cổ tay phải vẫy ra, kiếm ảnh lóe lên đem y phục bên ngoài của Liễu Liễu thành nhiều mảnh bay ra xa trong tiếng gào thét của Liễu Liễu...
Tiểu Vân Tước Nhi chứng kiến mọi chuyện qua lúc ngây ngốc chợt như bừng tỉnh, vội tiến tới nắm tay trái Y Mộng Lăng thẹn thùng:
- Mộng Lăng, em...em xin chàng một chuyện có được không?
Y Mộng Lăng gương mặt tức thì tươi tắn xiết chặt tay nàng, dịu dàng nói:
- Vũ nhi, em muốn gì ta cũng đồng ý!
Lăng Ngọc Vũ má đào đỏ hồng vì xấu hổ và thẹn thùng:
- Lão ta đã giết cha mẹ em đổ oan cho chàng, nhưng chàng đừng làm thế với Liễu Liễu, dù sao lão vẫn được gọi là đệ tử Phật môn.
- Vậy ý em là...
Lăng Ngọc Vũ chợt cúi đầu nhưng giọng cương quyết:
- Thù song thân không thể không báo, nhưng cũng nên chừng mực là đủ, chàng cũng không nên thái quá kẻo về sau...
Y Mộng Lăng gật đầu:
- Ta hiểu ý nàng, Liễu Liễu, lão thành thật trả lời ta một chuyện, ta sẽ để lão được chết nhẹ nhàng, thế nào?
Liễu Liễu gượng gạo nhìn Lăng Ngọc Vũ rồi gật đầu:
- Được, nếu biết bần tăng sẽ không giấu diếm!
- Hiện thời, Ngô Nguyệt Cầm nữ đồ đệ của Thiết Đan Dương và Tiểu Bạch Long Đặng Giao Phi ở đâu?
Liễu Liễu thần tăng vội đáp :
- Ngô Nguyệt Cầm hiện đang ở trên Thiếu Thất Phong, còn Tiểu Bạch Long Đặng Giao Phi thì vừa trúng độc chết đêm qua rồi!
Y Mộng Lăng trừng mắt nhìn lão ta:
- Chuyện này là thực chứ?
- Chuyện này là thực, trước khi chết bần tăng cũng không có gì mà phải dối trá.
Y Mộng Lăng lạnh lùng:
- Được, ta tin lão một lần, chuẩn bị đi ta tiễn lão lên đường.
Liễu Liễu chợt thở dài:
- Bần tăng biết sẽ có một ngày như thế này, thí chủ cứ ra tay đi, bần tăng được giải thoát, không trách thí chủ đâu.
Y Mộng Lăng sắc mặt chợt trầm xuống, ngân ảnh nhoáng lên ...
Bịch, bịch...
Liễu Liễu mắt nhắm nghiền, thân hình lảo đảo lùi lại hơn trượng, mở bừng mắt:
- Thí chủ giải huyệt cho bần tăng là có ý gì?
Y Mộng Lăng trường kiếm trong tay chúc xuống đất, lạnh nhạt đáp lời:
- Ta không giết người không có khả năng phản kháng, ta cho lão cơ hội quyết đấu một lần nữa, lão xuất chiêu đi
Liễu Liễu mắt lóe tinh quang rồi lại lắc đầu thở dài:
- Kiếm chiêu ban nãy của thí chủ muốn giết bần tăng cũng không khó, bần tăng đã tự biết không phải là đối thủ
Quay sang Lăng Ngọc Vũ lão thấp giọng:
- Lăng cô nương, bần tăng đã giết cha mẹ cô nương mà cô nương lại giúp bần tăng không bị vũ nhục, bần tăng thật bội phục, bội phục.
Vừa nói Liễu Liễu vừa ngồi xuống kết đà hai tay chắp lại trước ngực:
- Ân ân oán oán, hồng trần nặng gánh, giải thoát là đây. A di đà Phật, A di đà Phật, A di đà Phật...
Trong lúc lão còn đang niệm Phật thì Y Mộng Lăng nắm tay Tiểu Vân Tước Nhi bước đi, khoảng chục bước chân thì sau lưng hai người vọng đến một tiếng "hự" trầm thấp, Liễu Liễu sắc mặt trắng bệnh, hai mép rỉ máu, một lát sau từ từ gục xuống, hiển nhiên lão đã tự đoạn tâm mạch tuyệt khí vong thân.
Y Mộng Lăng mới dắt Tiểu Vân Tước Nhi Lăng Ngọc Vũ trổ thuật phi hành hơn trăm dặm đến một đoạn rừng thưa khung cảnh rất đẹp thì dừng lại, ngồi xuống bên gốc cây lớn để tâm sự nổi niềm những ngày xa cách.
Lúc này, Lăng Ngọc Vũ cũng có cả trăm ngàn lời muốn giải bày cùng Y Mộng Lăng, nhưng nàng chỉ thốt lên được ba tiếng: “ Mộng Lăng chàng...”, rồi nghẹn ngào xúc động, vùi đầu vào ngực chàng, đôi vai run run.
Giữa lúc cả hai như đang chìm trong sự ngây ngất của hương say tình ái, thì bỗng nhiên cách đó mười trượng có tiếng khàn khàn ghê rợn vang lên
- Y Mộng Lăng, lão phu đã tìm nhà ngươi ba ngày ba đêm nay rồi, không ngờ ngươi lại đang ôm ấp mỹ nhân ở đây! Bây giờ thì ngươi hãy sửa soạn để nộp mạng đi thôi, khà, khà, khà!
Tiếng nói khàn khàn và giọng cười quái dị đó, Y Mộng Lăng không bao giờ quên được. Và thảm trạng mẹ chàng - Tịch Mịch Vân Thường Lăng Ba - bị giết chết, mặt mũi biến dạng, có in dấu chưởng màu vàng ba ngón lại hiện lên trước mắt chàng. Dấu độc chưởng của Tàng Kim Huyết Tà Cổ Thượng Cửu.
Chàng vùng đứng dậy, cất tiếng sang sảng :
- Cổ Thượng Cửu, nhà ngươi hãy bước ra đây!
Tàng Kim Huyết Tà Cổ Thượng Cửu với thân hình gầy đét, độc nhỡn độc tý, từ trong khu rừng bước ra, cách hai người tầm năm trượng thì dừng lại, cất tiếng cười dài:
- Ta nghe nói, ba hôm nữa, mi có hẹn một trận sinh tử với Không Không Nhất Tẩu Lăng Huyền Trai, mà đằng nào mi cũng chết, vậy hôm nay ta cũng không giết mi làm chi, để ta mang mỹ nhân kia đi chăm sóc giùm ngươi, khà khà khà...
Y Mộng Lăng mặt cất giọng như băng giá:
- Cổ Thượng Cửu, ngươi đúng thật thiên đường hữu lộ không đi, địa ngục vô môn lại tìm tới, hôm nay ta sẽ lấy cái đầu chó của ngươi để tế mẫu thân ta!
Cổ Thượng Cửu tức giận trơn tròn mắt:
- Được lắm, ta sẽ chế trụ mi rồi xem ta chăm sóc tiện nhân kia chu đáo thế nào trước mắt mi, khà khà...
Y Mộng Lăng không thèm đáp lời khẽ đẩy Lăng Ngọc Vũ sang bên cạnh, tay phải khẽ động trường kiếm đã hiện ra vang vọng như tiếng rồng gầm, ngân sắc lập lòe bắn ra uy thế kinh nhân.
Cổ Thượng Cửu hơi biến sắc khi thấy nhưng rồi lại cất giọng cười quái dị:
- Bảo kiếm, thủ pháp cũng không tồi, nhưng mi có thể phát huy được mấy thành chân lực của nó, thôi ngoan ngoãn dâng bảo kiếm và mỹ nhân cho ta, khỏi phải chịu đau khổ, khà khà...
Miệng cười nhưng từng sợi tóc bạc trên đầu Cổ Thượng Cửu như dựng ngược lên, hai tay lấp lánh ánh vàng, hiển nhiên lão đã nhận thấy sự nguy hiểm qua cách rút kiếm của Y Mộng Lăng và từ thanh bảo kiếm nên không dám coi thường, công lực đã vận đủ mười thành, trong lòng nung nấu ý đồ một chiêu sấm sét hạ gục Y Mông Lăng, đoạt kiếm rồi làm nhục Lăng Ngọc Vũ trước mặt chàng.
Y Mộng Lăng cũng như hiểu được ý đồ của Cổ Thượng Cửu, nhưng gương mặt không chút biểu cảm, lanh lẽo nhìn thẳng vào mắt Cổ Thượng Cửu, toàn thân bất động chỉ có trường kiếm trong tay ngân sắc lúc ẩn lúc hiện.
Thời gian chợt như chậm lại, không gian như lắng xuống, Cổ Thượng Cửu định xuất thủ đột nhiên thấy toàn thân lạnh toát, một cỗ uy áp vô hình như đè lên người lão, khí quản như không thông, Lăng Ngọc Vũ đứng bên cũng như không tự chủ được bị đẩy lùi ra xa mấy trượng , chỉ có điều nàng khống có cảm giác khó thở như Cổ Thượng Cửu.
Ba khắc trôi qua, Y Mộng Lăng vẫn đứng bất động thanh sắc thì Cổ Thượng Cửu hét lớn rồi như bùng nổ lao tới, công lực toàn thân điên cuồng luân chuyển, hai tay như múa tung ra mười chín chưởng liên hoàn, chưởng ảnh kim sắc ào ạt đánh tới khắp bộ vị yếu hại trên người đối thủ, lão đã không chịu được áp lực nên vận hết công lực xuất ra độc chiêu Đoạn Hồn Tàn Kim Tuyệt chưởng, hiên nhiên ý đồ chế trụ Y Mộng Lăng đã không còn, đây chính là nhất chiêu phân sinh tử.
Chưởng phong như sóng thần ập tới Y Mộng Lăng, tức thì một đạo ngân ảnh như cầu vồng lao thằng vào kim sắc trập trùng.
- Choang, choang, choang
Kim sắc, ngân ảnh va vào nhau vang lên rổn rảng át đi mọi tiếng động khác, ánh lửa chớp lóe liên hồi nhưng mọi thứ cũng biến mất nhanh chóng như chưa từng xảy ra, Cổ Thượng Cửu đứng như trời trồng câm lặng, ngang bên trái lão hơn trượng Y Mộng Lăng cũng không nói một lời.
Phịch!
Hai chân Cổ Thượng Cửu quỵ xuống, thân hình từ từ đổ ra và thủ cấp rời khỏi thân lăn đi một đoạn kéo theo một đường máu. Đến lúc chết lão vẫn chưa hiểu tại sao Y Mộng Lăng lại thể luyện thành nhân kiếm hợp nhất uy lực kinh hồn như vậy, phá tan chưởng pháp hùng hậu rồi quyét ngang cổ lão chỉ trong chớp mắt, nhanh đến nỗi đầu Cổ Thượng Cửu chưa rời khỏi thân thì kiếm của Y Mộng Lăng đã nằm trong vỏ.
Cả Tiểu Vân Tước Nhi Lăng Ngọc Vũ đứng một bên cũng nhìn chàng không chớp mắt.
Thế rồi trong đêm đó, Y Mộng Lăng đã đem tất cả sự tình kể rõ cho Tiểu Vân Tước Nhi nghe.
Võ công kinh người mà chàng hiện có là do sự phát hiện tìm được bức “Khổ Thanh đồ” dấu trong chiếc cà rá chạm hình khuôn mặt Đức Phật Di Lặc của cha chàng để lại, rồi tự giải huyệt, trốn khỏi tĩnh xá Thiên Vương tự, tìm vào hoang sơn, khổ công tu luyện suốt một năm trời. Cuối cùng chàng đã luyện thành kiếm thuật vô song.
Nhưng đối với cuộc chiến trong ba ngày sắp tới, thì chàng lại bối rối khó nghĩ vô cùng.
Không Không Nhất Tẩu là ngoại công chàng. Cháu giết ông ngoại là điều đại nghịch bất đạo. Nhưng nếu không cùng Không Không Nhất Tẩu quyết chiến một trận, thì mối thù của cha chàng sẽ vĩnh viễn không trả được. Chàng do dự, bồn chồn, tâm tư nặng trĩu!
Chỉ có Tiểu Vân Tước Nhi Lăng Ngọc Vũ là tột cùng hạnh phúc, nàng đã có được tình yêu, có được điều nàng mơ ước!
* * * * *
Dãy sa mạc hoang vắng vùng biên ải, nhìn xa tấp ngút ngàn. Y Mộng Lăng cưỡi trên lưng con tuấn mã màu đen, bốn vó cất đều đều như bay trên mặt cát, thanh ngân kiếm dưới ánh tà dương phản chiếu thành những đạo quang mang sáng chói.
Từ đằng xa, Không Không Nhất Tẩu cũng gò cương ngựa phi tới. Khoảng cách mỗi lúc một thu ngắn, tâm tư Y Mộng Lăng cũng mỗi lúc thêm khẩn trương. Rồi hai ngựa gặp nhau. Vượt qua...
Vệt máu tươi kéo dài trên mặt cát nóng. Tiếng vó ngựa mỗi lúc xa dần, rồi im lặng, trả lại không khí hoang vắng cho dãy sa mạc ngút ngàn vô tận!
Y Mộng Lăng ngồi bất động trên lưng hắc mã, hai hạt lệ nóng trào ra khóe mắt...
Không Không Nhất Tẩu mặc cho con bạch mã soải bước phi đều, một lúc sau, thân hình từ trên lưng ngựa rớt xuống, kết thúc một kiếp sống kiêu hùng, thanh trường kiếm vẫn nắm chặt trong tay. Xa xa, tiếng hồ cà vang vọng...
Mấy năm sau, giang hồ xuất hiện một nam, hai nữ chuyên hành hiệp, cứu khổ phò nguy. Họ là Y Mộng Lăng, Thúc Gia Ngọc và Tiểu Vân Tước Nhi Lăng Ngọc Vũ.
Ma Diện đã trở thành Tiếu Diện hào dũng hành hiệp.
Ngân kiếm vẫn sáng chói vang rền, bạt vía anh hùng.