Vừa tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy một gương mặt nam nhân xuất hiện trước mắt nàng, Tỉnh Vu Hiểu bị dọa đến nghẹn thở, nhưng giây tiếp theo nàng lập tức nhớ tới hết thay mọi việc tối hôm qua, nhớ tới nam nhân trước mắt này là ai, cùng với chính mình đang ở nơi nào.
Nàng nhẹ thở một hơi, đồng thời thả lỏng thân thể cứng ngắc. Nàng nhìn gương mặt đang ngủ trước mắt, sau đó cúi đầu, thong thả xốc chăn bông trên người lên, nhìn chính mình thân thể trần trụi, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Ông trời, tại sao có thể như vậy đâu?
Nàng mặt nhăn lại, lộ ra biểu tình không xong.
Nàng hoàn toàn không biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào phát sinh, nàng rõ ràng chính là nghĩ đến mượn thân thể ấm áp mà dựa vào không phải sao?
Như thế nào lại mơ hồ cùng nam nhân này làm chuyện yêu đâu?
Cái này chết thật sự là thảm, lần đầu tiên cùng hắn phát sinh quan hệ, có lẽ còn có thể dùng “say rượu loạn tính” đến từ chối, nhưng là tối hôm qua hết thảy nên giải thích như thế nào?
Nàng ảo não ôm lấy đầu, hối hận không kịp âm thầm rên rỉ. Nàng nhất định sẽ bị Vu mắng chết, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Nàng nghĩ đông nghĩ tây, suy nghĩ nửa ngày vẫn không thể nghĩ được một cái cớ gì hay, đối sách gì tốt.
Tóm lại, vẫn là về nhà trước nói sau, nếu thật sự bị Vu bắt kể lại chuyện tối hôm qua, nàng sẽ nói tối hôm qua mình ngủ ở nhà Trương tỉ, thảo luận công tác kế tiếp,thế là được. Nếu nói dối bị Vu vạch trần, vậy…… Vậy……
Ai, tóm lại thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nhìn làm là được.
Nàng nhìn người bên cạnh vẫn ngủ sau, thật cẩn thận đem chăn bông xốc lên, sau đó hết sức nhẹ nhàng lấy cánh tay hắn đang ôm bên hông nàng xuống, nhẹ nhàng đứng dậy đem hai chân đặt xuống giường.
Làm đến nơi đến chốn xong, nàng đứng dậy, nhưng giây tiếp theo bên hông lại đột nhiên cảm nhận được một cỗ khí lực, giống như trời đất xoay chuyển, nàng lại lần nữa nằm thẳng lại trên giường, trên người còn bị một nam nhân đè ép,chính là người nàng vẫn nghĩ còn đang ngủ say, lầu ba tiên sinh.
“ Ngươi lại muốn bổn cũ soạn lại?” hắn mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm nàng, tiếng nói do vừa tỉnh ngủ mà có vẻ hết sức trầm thấp.
“ Thực xin lỗi, ta làm động đến ngươi sao?” Tỉnh Vu Hiểu trước giải thích, sau đó mới nháy hai mắt vô tội hỏi: “ cái gì bổn cũ soạn lại?”
“ Ngươi lại muốn bất cáo nhi biệt sao?” hắn đổi loại phương thức nói.
“ Bất cáo nhi biệt?” ( ‘không từ mà biệt’)
Tỉnh Vu Hiểu trừng mắt nhìn, bỗng dưng nhớ tới chuyện buổi sáng hôm qua.
“ Thực xin lỗi, thực xin lỗi!” nàng vội vàng hướng hắn giải thích, nói: “ ngày hôm qua ta không phải cố ý đi không cáo biệt, ta vốn là muốn lên lầu khóa cửa, ai biết Vu chính là muội muội của ta, nàng đột nhiên gọi điện thoại trở về nhờ ta đi bồi Gia Quân, Gia Quân là băng hữu tốt nhất của Vu, gần nhất bởi vì thất tình, cảm xúc không ổn định, cho nên Vu vẫn thực lo lắng cho nàng, ngày hôm qua nàng quả nhiên …”
“ Đủ.” Viên Diệp không kiên nhẫn ngắt lời nàng, “ ngươi vừa mới nói ngươi lên lầu đi khóa cửa? Chẳng lẽ ngươi cũng ở tại tám lầu nhà trọ này?” hắn hoài nghi nhìn nàng.
“ Đúng rồi, ta ở tại lầu tám.”
Hắn nhìn nàng không chớp mắt, tựa hồ muốn từ trên mặt nàng nhìn ra dấu hiệu nói dối. Nếu nàng thật sự ở tại lầu tám, không đạo lý nào hắn ôm cây đợi thỏ một thời gian dài như vậy cũng không thấy nàng xuất hiện.
Công tác của ta là phiên dịch giả sách ngoại văn……
Những lời nàng nói tối hôm qua đột nhiên ghé vào lỗ tai hắn vang lên, làm cho hắn trong nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ thông suốt hết thảy.
Nguyên lai công tác của nàng không cần ra khỏi cửa, mà cuộc sống hằng ngày cần gì lại có một muội muội có thể hỗ trợ thu xếp, căn bản là không cần nàng động chân động tay. Nếu thật sự là như vậy, vậy có thể giải thích hết thảy.
“ Một tháng qua, ngươi đều nhốt mình trong nhà công tác?” vì chứng thật suy đoán của mình, hắn mở miệng hỏi.
“ Ngươi làm sao mà biết?” nàng hai mắt trợn lên, lộ ra biểu tình không thể tin được.
Phản ứng của nàng chứng minh điều hắn vừa phỏng đoán, nhưng này cũng không thể đại biểu cái gì, nhất là hắn căn bản là còn không có kiểm chứng lời nói của nàng có phải là thật hay không.
Hắn có chút đăm chiêu nhìn nàng trong chốc lát, đột nhiên xoay người rời khỏi nàng, đứng dậy xuống giường.
“ Ngươi có thể đi rồi.” hắn ngữ khí rất lạnh mạc.
“ Úc.” mặc dù có điểm theo không kịp tốc độ thay đổi bất thường của hắn, nhưng Tỉnh Vu Hiểu vẫn như cũ từ trên giường đứng lên, nhanh chóng mặc quần áo vào.
Khi nàng mặc quần áo,hắn đã mở cửa,đi ra khỏi phòng, mà nàng mặc quần áo xong, cũng ra khỏi phòng.
Vừa bước ra khỏi phòng, nàng đã ngửi thấy từng trận mùi cà phê,khiêu khích cái mũi của nàng.
Nàng đi vào phòng khách, thấy hắn đang ở trong quầy bar pha cà phê, nhìn thấy cà phê làm cho nàng không khỏi ứa nước bọt, nhưng nàng cũng không quên mình phải mau chóng về nhà.
“ Ta đi đây.” Đè xuống ý muốn lưu lại uống cà phê, nàng mở miệng đối hắn nói, thấy hắn không hề phản ứng, vì thế lại bồi thêm một câu, “ tối hôm qua cám ơn ngươi.”
Nàng thêm vào câu nói kia làm cho Viên Diệp nhịn không được ngẩng đầu lên liếc nhìn nàng một cái, mà nàng nhìn thấy hắn ngẩng đầu nhìn mình, lập tức mỉm cười đối hắn vẫy tay, sau đó mới xoay người rời đi.
Viên Diệp phát hiện chính mình đã sắp quen với những phản ứng khiến người ta không ngờ tới của nàng,nhưng hắn vẫn là nhịn không được hoài nghi, nữ nhân này rốt cuộc là giả ngây giả dại, hay là đầu thật sự có vấn đề
Nàng bị hắn chiếm tiện nghi, thế nhưng còn hướng hắn nói lời cảm tạ?
Nàng thật sự là điên rồi.
………………
Vì chiếu cố bạn tốt Gia Quân, sau khi Gia Quân một lần nữa trở lại bên bạn trai của nàng, Tỉnh Vu rốt cục vì mỏi mệt cùng suy nghĩ nhiều, thể lực chống đỡ hết nổi bệnh nặng một hồi, làm cho Tỉnh Vu Hiểu nhất thời lâm vào một mảnh bối rối, thiếu chút nữa làm cho nàng tự sát.
Kỳ thật khi sinh bệnh Vu tuyệt không khó chăm sóc, vấn đề ở chỗ nàng làm cái gì cũng đều lóng ngóng vụng về, dường như trời sinh ngu ngốc, cho nên ai, không nói cũng biết.
May mắn tỉ dưới lầu cùng Vu Hàn tỉ các nàng ba người cũng đi lên quan tâm một chút, cho nên qua một tuần, nàng tuy rằng lớn nhỏ tình huống vẫn xảy ra, cũng là bình an vô sự đem Vu chiếu cố đến khỏi hẳn.
Sống hai mươi sáu năm, một tuần này là lần đầu tiên nàng làm tròn trách nhiệm tỷ tỷ.
Nói ra thật đúng là mất mặt, nhưng nàng lại cảm thấy hảo cảm động, bởi vì đối với nàng mà nói, như vậy cũng không phải là không đúng tý nào, thậm chí so với việc chỉ biết chế tạo phiền toái, này thật sự là quá tốt.
Người thả lỏng một chút liền cảm thấy mệt, Tỉnh Vu Hiểu ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tường, chỉ thấy đồng hồ chỉ vào 9 giờ rưỡi. Từ lúc nàng từ trên giường đứng lên, xác định Vu thật sự đã hoàn toàn bình phục đã có thể đi làm tới giờ cũng bất quá mới hai tiếng mà thôi, như thế nào nàng lại muốn ngủ đâu?
Quên đi, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, đi ngủ cũng tốt lắm.
Bất quá trước khi ngủ, có chuyện nàng phải làm trước mới được, phải thông tri các tỉ, Vu đã không có việc gì, có thể bắt đầu đi làm, nói các nàng không cần tiếp tục nấu ăn đưa lại đây, còn có cám ơn các nàng một tuần qua đã hỗ trợ cùng quan tâm.
Nàng ngồi vào sô pha, cầm lấy điện thoại trước cho quyền tỉ, điện thoại cũng là lão công tỉ ấy tiếp, hắn nói nàng ra ngoài còn chưa có trở về. Treo điện thoại, nàng gọi cho Vu Hàn tỉ, nhưng lại một câu trả lời tương tự, mà Lưu Dư gia còn lại là không ai tiếp điện thoại.
Kỳ quái, như thế nào khéo như vậy, mỗi lần có việc tìm các nàng, các nàng ba người đồng loạt không ở nhà đâu?
Quên đi, dù sao cũng không phải cái gì việc gấp, trễ chút lát hướng các nàng nói lời cảm tạ cũng được.
Nàng nhún nhún vai, xoay người trở về phòng ngủ.
Nàng không biết, ba người nàng muốn tìm chính tụ ở một quán ăn sáng gần nhà trọ, nước miếng tung bay đàm luận đủ loại sự tích mơ hồ của nàng, mà ngồi cùng bàn với các nàng còn có một người, vẻ mặt lắng nghe hứng thú dạt dào chính là Viên Diệp.
“ Thật sự có người mơ hồ như vậy sao? Có lẽ nàng là đại trí giả ngu cũng không biết chừng.” Viên Diệp mỉm cười nói.
“ Không, nếu ngươi nhận thức nàng, chính mắt thấy qua sự mơ hồ của nàng, sẽ biết chúng ta nói một chút cũng không khoa trương.” Lưu Dư dùng sức gật mạnh đầu.
Nàng vẫn cảm thấy chính mình đã muốn đủ mơ hồ, nhưng là so với Tỉnh Vu Hiểu, mới biết được nàng căn bản chính là gặp sư phụ, tưởng không cam lòng chịu thua cũng khó nha.
“ Kỳ thật nói như vậy cũng đúng, bởi vì ngươi nếu xem qua các tác phẩm phiên dịch của nàng, khẳng định sẽ bị kỹ năng thải văn của nàng dọa sốc, hành văn của nàng thật là hảo đến không thể chê.” khó trách tục ngữ sẽ nói, trời sinh ta tài tất có dùng. Vu Hàn tán thưởng nói với hàng xóm lầu ba mới quen.
“ Nàng thật đúng là một người thú vị, đáng tiếc đọc sách tiếng Trung với ta mà nói có điểm khó khăn, nếu không ta thật muốn hảo hảo bái độc tác phẩm của nàng, nhận thức con người nàng.” Viên Diệp biểu tình tựa hồ có chút tiếc nuối.
“ Kỳ thật muốn nhận thức Vu Hiểu, ngươi cần gì phải xá cận cầu viễn(bỏ gần lấy xa) đâu?” Khúc Thiến mỉm cười nhìn hắn.
“ Ý của ngươi là?” Viên Diệp hỏi.
“ Ngươi nếu muốn nhận thức, chúng ta có thể giúp ngươi giới thiệu a.”
“ Bất quá ngươi phải thành thật thừa nhận, mục tiêu chân chính của ngươi là Vu Hiểu, hay là Vu ?” Vu Hàn tươi cười khả ái tiếp lời, cùng Khúc Thiến một xướng một đáp tương đương ăn ý.
“ Chẳng lẽ không thể chỉ làm bằng hữu bình thường sao?” Viên Diệp bất động thanh sắc trả lời.
“ Vậy ngươi có thể hướng chúng ta cam đoan, ngươi đối với tỷ muội các nàng cả hai đều không có ý không an phận không?” Khúc Thiến trên mặt vẫn là vẻ mặt tươi cười nhợt nhạt.
“ Nói thực ra, chuyện tương lai ai cũng không thể cam đoan, không phải sao?” Viên Diệp trầm mặc trong chốc lát, rốt cục không nhanh không chậm đáp lại.
“ Ha ha!” Vu Hàn nhất thời cười to hai tiếng, đối hắn tề mi lộng nhãn(nháy mắt) chế nhạo, “ ngươi rốt cục lộ ra dấu vết, Viên tiên sinh.”
“ Ta không phải ngựa, như thế nào sẽ có dấu vết đâu?” Viên Diệp mỉm cười phản bác, thủy chung là một bộ dạng khí định thần nhàn (khí tức ổn định,thần sắc thư thái,tóm lại là bộ dạng bình thản), không chút hoang mang.
“ Tốt lắm chê cười rồi, đáng tiếc chúng ta sẽ không dễ dàng như vậy đã bị dời đi lực chú ý, mà mơ hồ tiêu điểm.” Khúc Thiến mỉm cười nói, tiếp theo biểu tình đột nhiên biến đổi, trở nên vô cùng đứng đắn mà nghiêm túc.
“ Viên tiên sinh,” nàng nhìn hắn, chậm rãi mở miệng, “ Ta nói những lời này cũng không phải bởi vì ta đối với ngươi có thành kiến gì, chính là ta là người trực lai trực vãng (thẳng thắn chính trực), không thích quanh co lòng vòng, hy vọng ngươi đừng để ý.”
Viên Diệp nhẹ giọng,“ Không quan hệ, ta cũng thích người thẳng thắn có gì nói nấy.”
“ Nếu mục tiêu của ngươi là Vu như vậy, ta hy vọng ngươi không cần đi quấy rầy Vu Hiểu, cũng không cần đi tiếp cận nàng.” Khúc Thiến nghiêm trang nhìn hắn, trực tiếp nói.
“ Đúng vậy.” Vu Hàn cũng vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn.
“ Vu Hiểu là cô gái đơn thuần nhất mà ta từng gặp, không có tâm cơ, cũng không biết tự bảo hộ chính mình như thế nào, chúng ta không hy vọng thấy có người lợi dụng sự đơn thuần của nàng, để đạt được mục đích của chính mình.” Lưu Dư muốn uyển chuyển giải thích, không biết chính mình cách nói so với Khúc Thiến còn sắc bén hơn.
“ Nói rất đúng.” Vu Hàn nhịn không được vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Khúc Thiến thận trọng hỏi: “ Viên tiên sinh, không biết ngươi hiểu hay không ý của chúng ta ?”
“ Biết, bất quá ta có một vấn đề.”
“ Vấn đề gì?” Lưu Dư hỏi.
“ Nếu mục tiêu của ta là Tỉnh Vu Hiểu?” hắn hỏi.
Khúc Thiến ngạc nhiên nhìn hắn, đột nhiên không còn gì để nói, mà một bên Vu Hàn cùng Lưu Dư còn lại là nghẹn họng nhìn hắn trân trối, lộ ra vẻ mặt dại ra.