Bây giờ tốc độ xe đi quá nhanh , ngoài cửa sổ cảnh vật lướt đi vun vút tiếng gió thổi vù vù bên tai , một đường phóng nhanh như bay không ngừng.Nha đầu này không phải muốn đua xe chứ ? Trương Duy không khỏi lo sợ ,tâm trạng thấp thỏm ,móc ra một điếu thuốc châm, rít qua một hơi đè nén tâm tư một chút
- Uy , không nên hút thuốc ở trong xe...
Mỹ nữ cau mũi.
Trương Duy không để ý đến nàng , mặc kệ vẫn như thường nuốt mây thả khói. Mỹ nữ có chút bất đắc dĩ , đành mở một chút cửa sổ xe rồi xoay người lại nhắc nhở nói :
- Uy , ngươi có hút thuốc thì cẩn thận một chút ,mà đừng có làm rớt tàn thuốc vào trong xe.
Trương Duy nghe được có chút buồn cười, mắt hiện lên một tia tiếu ý ,liếc mắt nhìn nàng ý tứ rất minh bạch , xe này tưởng rằng thật là của ngươi sao?
Mỹ nữ khoé mắt dư quang nhìn ánh mắt Trương Duy cũng đã hiểu ý tứ trong đó không khỏi có chút bất mãn ,sẵng giọng nói :
- Uy ,ngươi có ý tứ gì ,còn nghĩ lúc ta trèo tầng xuống là phi thiên đạo tặc a ?
Trương Duy liếc mắt nhìn nàng , thở hắt ra một hơi nói :
- Vấn đề này .... không cần phải giải thích lại làm gì.
Trương Duy tuy rằng mạnh miệng nói như vậy , kỳ thực trong lòng sớm đã không có nghĩ ngợi ,bằng vào diện mạo của nàng ta tuỳ tiện bên người cũng có kẻ chịu chi ra cho một khoản tiền chi tiêu ,tựa như đâu cần phải làm kẻ trộm như vậy.
Mỹ nữ có chút tức giận ,liền sẵng giọng:
- Cũng không biết là người ngu ngốc hay giả bộ hồ đồ như vậy , bản tiểu thư ta đây cũng là một đại mỹ nữ ,cần gì phải đi làm kẻ ăn trộm bỉ ổi ngươi nói xem như vậy có đúng không.
Mỹ nữ đối với dung mạo của mình quả thật có chút tự tin.
- Ta không cần giả bộ hồ đồ với ngươi .... ngươi nói như nào thì cứ coi là như thế đi , ta chỉ tin tưởng vào con mắt của mình .
Bây giờ , Trương Duy trả lời tuỳ ý có điều cũng không muốn nghĩ nhiều làm chi cho mệt , dù sao cô nàng này cũng là gặp người thích người , gặp hoa nở hoa, chắc là vợ bé của tên trộm nào đó chuyến này bắt nàng đi làm một vố , lúc này Trương Duy nghĩ vậy thì thật sự là uỷ khuất cho nàng ta à.
Bất quá Trương Duy vẫn còn không muốn đơn giản phủ định phán đoán của mình , hắn có hành vi nguyên tắc của mình ,mắt thấy là thật , tai nghe là giả , hiện tại trên đời này phải trái trắng đen đều không thể nhìn bên ngoài mà đoán định được, nàng là đại mỹ nữ thì sao , có thể chứng minh được cái gì?
Mỹ nữ hiển nhiên với câu trả lời của Trương Duy rất là bất mãn ,cái mũi đáng yêu cau cau lại ,nói :
- Tốt a , ngươi chỉ tin tưởng con mắt ngươi đúng không,ta đây liền cho ngươi thấy để xem ngươi còn tin tưởng vào con mắt của mình không.... Này ngươi thay ta lấy cái bóp da bên trong ba lô đặt ở ghế sau ấy ,cái đó , chính là vừa rồi ta lấy tiền trong bóp da đưa cho ngươi đó .
Trương Duy tuy rằng không rõ nàng ta bảo mình lấy bóp da ra làm cái gì ,nhưng vẫn làm theo xoay người ra phía sau lấy cái bóp da trong ba lô ra đem đưa qua cho nàng ta.
- Ngươi tự mở đi , thân phận ta chứng minh ở bên trong đó a , chính ngươi tự lấy ra nhìn một cái đi a .
Mỹ nữ không cầm bóp da mà lại nói vậy.
Trương Duy hơi do dự một chút , nếu theo như phán đoán trong bóp tiền mặt không nhiều lắm nhưng tựu cũng không phải là ít , mà cái chính bên trong cũng có rất nhiều địa chỉ của các đại ngân hàng . Trương Duy thoáng liếc mắt , rất nhanh nhìn thấy cái thẻ làm bằng sợi tổng hợp đích thị là thẻ căn cước liền rút ra.
Trên giấy căn cước thân phận nàng ta đồng thời cũng sáng tỏ , Văn Khả Hân , sinh ngày 18 tháng 9 năm 1986 , tiếp đến bên dưới là ghi địa chỉ : Thành phố Trung Hải , Phố Hồng Kiều ,Khu Thuỷ Thành đường Nam ... thấy ở đây , Trương Duy không khỏi cảm thấy nao nao , thầm kêu bất hảo , chỗ này không phải là khu thượng xã sao ? Văn Khả Hân tuy rằng ra vẻ chuyên tâm lái xe nhưng một mực âm thầm quan sát biểu tình của Trương Duy , Trương Duy nhãn thần biểu hiện một chút biến hoá rất nhỏ tuy rằng vậy nhưng nàng đã thấy rồi ,nên không khỏi có chút đắc ý liền nói :
- Tiểu tử hồ đồ, ngươi coi cho rõ ràng đi , vốn tiểu thư chính là chủ của căn biệt thự đó .... Được rồi , đó là tên bản tiểu thư ngươi nhìn cho quen mắt đi . Văn Khả Hân nói xong , đôi mắt đẹp chớp chớp ,bộ dáng trông mong nhìn về phía hắn một cái .
Văn Khả Hân nhãn thần long lanh biểu hiện như có thể từ ánh mắt nói lên lời dáng dấp trông có vẻ thập phần khả ái, đáng yêu , Trương Duy nhìn thấy thế trong lòng không khỏi cảm thấy một cái gì đó mơ hồ ,sờ sờ mũi , cũng không có hé miệng bây giờ hắn cảm thấy có chút xấu hổ, tâm tư nào có để ý tên nàng là gì.
Hắn lúc này cũng đã biết ,bản thân mình hiển nhiên là đã hiểu nhầm cái đại mỹ nữ này , cái chính là hắn có điểm chấp nhất , trong tâm tư cũng không nghĩ rằng cái tiểu mỹ thâu này lại thành một nhà phú hào như vậy, suy nghĩ quả thật trái ngược nhau như vậy thật có chút sai lầm ,đồng thời trong lòng không khỏi tức giận mắng thầm :
- Mẹ kiếp ! Có ai lại từ trên sân thượng nhà mình leo xuống ,đây không phải là có bệnh sao !
- Ngươi... ngươi đỗ xe lại .
Trương Duy đột nhiên mở miệng nói
- Để làm gì ?
Văn Khả Hân hơi ngẩn ra.
- Ta cần xuống xe .
Trương Duy biểu tình hơi có chút xấu hổ , hiểu lầm nàng , hắn xấu hổ vì từ nãy đến giờ ngồi trên xe của nàng ,càng không thể cứ vậy mà mặt dày ngồi tiếp lại gây ra ác cảm với nàng ta lần nữa.
Văn Khả Hân liếc mắt nhìn hắn . liền nói :
- Uy nơi này là cầu vượt nha , không cho phép người đi bộ trên đường , xe này đến thì xe kia đi , ngươi như thế nào xuống xe đi lại được...
Văn Khả Hân nói xong , tốc độ xe không giảm xuống chút nào , lại nói :
- Được rồi ,ngươi xuống xe để làm gì ? Trên cầu vượt cũng không có nhà vệ sinh công cộng , ngươi nín tạm chút đi.
Văn Khả Hân nghĩ hắn cần đi WC .
- Ách ,cái này ... ta không phải muốn đi WC .....
Trương Duy vẻ mặt lúng túng nói :
- Ta .. ý ta là ....nếu....Ngươi.... ngươi không phải là tiểu thâu , ...ta ...cái này ...cái này cũng không cần tái chiếm tiện nghi của ngươi a ....
- Chiếm tiện nghi ?
Văn Khả Hân nghe không có minh bạch , nhưng đồng thời nàng vẫn còn rất bất mãn với cái ý nghĩ xem thường của hắn ,người này luôn nghĩ mình là một tên tiểu thâu thật là muốn hảo hảo nhắc nhở hắn một chút, thật tức chết đi lại đem mình thành một tên đạo tặc.
- Nga , ý của ta là ... Ngươi cũng không cần thiết phải đưa ta trở về nhà nữa ...
Trương Duy trong lòng xấu hổ ngược lại không có để ý tới ánh mắt của nàng ta .
- Hả , ngươi nói là việc này a ?
Văn Khả Hân ánh mắt xuất hiện một tia tiếu ý , không khỏi cảm thấy có chút buồn cười nói :
- Không sao , không có việc gì , vốn là tiểu thư ta cam tâm tình nguyện đưa ngươi đi , ngươi cứ an tâm mà ngồi yên đi .
Trương Duy trong lòng hơi có chút nhảy lên , bản thân mình vốn là hiểu lầm nàng , mà nàng vẫn thực hiện lời hứa đưa mình trở về nhà a ? Trong lúc nhất thời hắn không hiểu được suy nghĩ trong đầu người con gái này , bất quá cũng chẳng sao cả , nếu nàng nguyện ý đưa đi, hắn cũng vui vẻ vì tiết kiệm được tiền đi taxi , đương nhiên có thể ngồi cùng mỹ nữ một chút cũng không phải là việc gì xấu , nên hắn cũng không có nói gì nữa.
Lúc này , Văn Khả Hân ,vẫn chưa từ bỏ ý định liền hỏi :
- Uy ,tên của bản tiểu thư ngươi không cảm thấy nhìn quen mắt sao ? thật là không có nghe qua à , phải không ?
" Nhìn quen mắt ? " Trương Duy cảm thấy nao nao , hắn tuy chỉ cảm thấy nàng rất xinh đẹp , rất có khí chất , nhưng không có cảm giác là mình quen quen , càng chưa từng nghe qua cái tên này mà .
Trương Duy thuận miệng nói :
- Nga , Văn Khả Hân , này cái họ Văn thật tốt giống như có điểm cùng họ với Văn Thiên Tường bổn gia a , ân , Khả Hân ,cái tên này không sai ... Cũng rất dễ nghe ...
Trương Duy ngữ khí rõ ràng là chỉ muốn qua loa cho xong .
Văn Khả Hân nghe được thiếu chút nữa mắc nghẹn , cùng họ với Văn Thiên Tường bổn gia , .... Ách .... thế là thế nào ..? Văn Khả Hân phảng phất có chút khó chịu , cặp mắt đẹp kia có chút thất vọng , bất quá rất nhanh lại hiện lên một tia mừng rỡ , tâm trạng cũng vui hẳn lên , ha ha.. cái tên hồ đồ này không nhận ra mình , thật là thú vị .
- Được rồi , ngươi tên là gì a ? ngươi thật là chiếm tiện nghi đó , tên của bản tiểu thư cũng biết rồi mà ta còn không biết tên của ngươi như thế nào đây .
- Trương Duy , Trương trong trường cung , Duy trong Nhất Duy . ( ý chỉ trường cung là cung tốt , duy trong duy nhất ý chỉ ta là duy nhất , cái tên ý nghĩa là ta là tốt nhất ).
- Trương Duy ... Ân , tên của ngươi cố nghe ra thì cũng nhã nhặn .
Văn Khả Hân hướng về phía hắn cười cười , ôi mỹ nhân nhất tiếu bách mị sinh , quả nhiên là mê chết người không thường mạng a , Trương Duy nhìn thấy ngây người tim đập một trrận nhanh hơn.
Lúc này , bên trong xe có lắp đặt con chó điện tử đột nhiên cảnh báo : Mời chú ý ! phía trước có lắp đặt ra đa kiểm tra tốc độ ! Mời chú ý , phía trước có lắp đặt ra đa kiểm tra tốc độ.
Trương Duy lúc này vô ý thức liếc mắt nhìn về phía đồng hồ Kilomet , vừa nhìn thấy , ách , làm cho hắn khiếp sợ, ta kháo ! 180 km/h ! Cô nàng này điên rồi .
Tốc độ xe đi quá nhanh ! Con chó điện tử mới vừa cảnh báo tình trạng phía trước xong thì chỉ thấy đột nhiên bạch quang chớp lên ,trong nháy mắt đã bị hệ thống tự động chụp hình .
- Đáng ghét !
Văn Khả Hân hờn dỗi , dùng sức vỗ vỗ tay lái vẻ mặt oán hận nói :
- Lại muốn bị phạt tiền đây mà , cái con chó điện tử này một điểm hữu dụng cũng không có , tháng này là lần thứ 5 rồi .
Văn Khả Hân phát nộ , tốc độ không giảm mà đột nhiên lại tăng lên .
Trương Duy tuỳ ý nhìn qua , 200km/h ! Trương Duy vốn trong lòng đang có chút áy náy , nếu không phải là nàng đưa mình về thì cũng không bị phạt tiền vì tội lái xe vượt quá tốc độ , bất quá nhìn cái tốc độ xe đang chạy , Trương Duy vừa mới toát ra cái ý nghĩ áy náy tức thì không còn sót lại cái gì , cái này do cá tính a , dù không có đưa mình về phỏng chừng bình thường cũng lái xe vượt quá tốc độ cho phép .
Đột nhiên ! Trương Duy nhìn thoáng qua kính chiếu hậu ngoài cửa xe có cái đèn gì loé lên , thoáng nhìn lại , đỏ xanh hoà lẫn vào nhau , ặc , là xe cảnh sát , cũng không biết từ đâu lại chui ra cái xe cảnh sát !