Trần Duyên - Yên Vũ Giang Nam - New: Chương 33
Trần Duyên
Tác Giả: Yên Vũ Giang Nam
Chương 1: Äoạn trưá»ng.
Dịch: Thanh Thanh
Nguồn: Sưu tầm
Hiện nay, chÃnh trị thiên hạ hưng thịnh, bách tÃnh an cư lạc nghiệp, Ä‘iá»m là nh liên tục xuất hiện ở khắp nÆ¡i, Thần Châu dần dần xuất hiện khà thế hưng vượng.
Lạc Dương là má»™t tòa thà nh nổi danh, thông vá»›i những con đưá»ng lá»›n ở Trung Nguyên, nÆ¡i đây vì sản váºt phì nhiêu, lại không phải trải qua chiến loạn, thiên tai, nhân khẩu cÅ©ng dần trở nên đông đúc.
Lạc Dương được xây dá»±ng thêm nhiá»u lần, sá»± hưng thịnh mÆ¡ hồ đã vượt lên trên cả khà thế cá»§a đế đô Trưá»ng An. Bởi váºy mà trăm năm trước, Lạc Dương được khai quốc Cao Tổ hoà ng đế phong là m Äông Äô, sá»± phồn thịnh kéo dà i từ đó.
Ở trong thà nh Lạc Dương, có má»™t con đưá»ng lá»›n tên là Trưá»ng Äình nhai, phÃa Äông cá»§a nó có má»™t con hẻm tên là Äồng Xuyên, trong hẻm tưá»ng cao, nhà cá»a san sát, thá»§ há»™ nghiêm máºt.
Ngưá»i sống trong hẻm Äồng Xuyên toà n là những ngưá»i không phú cÅ©ng quý, Ä‘á»u là nhân váºt hiển hách số má»™t, số hai trong thà nh Lạc Dương. Ngưá»i ngoà i nhìn và o thì thấy nhà cá»a san sát như váºy, nhưng thá»±c ra chỉ có năm gia đình.
Lúc nà y, bầu trá»i quang đãng, vạn dặm không mây, nắng gắt như lá»a là m con đưá»ng được lát đá xanh như bốc khói. Äầu hẻm có và i cà nh liá»…u Ä‘ang rá»§ xuống, thẳng tắp, không Ä‘ung đưa chút nà o.
Bây giá» là giữa trưa, toà n bá»™ các gia đình trong hẻm còn Ä‘ang nghỉ ngÆ¡i, trong hẻm vắng lặng, không có má»™t bóng ngưá»i.
Ở hẻm Äồng Xuyên, có má»™t gia đình có hai cánh cá»a bằng đồng Ä‘en Ä‘ang đóng, bên trong đó là má»™t thế giá»›i mát mẻ. Trong những hà nh lang cá»§a lầu các, phảng phất như có những ngá»n gió là m cho ngưá»i cả có cảm giác mát lạnh, trái ngược hẳn vá»›i không khà nóng bức bên ngoà i cánh cổng.
Trên xà nhà cá»§a những gian thá»§y tạ được trạm khắc, lầu các thì có nhiá»u hà nh lang, chứng tá» má»™t khà thế vô cùng phi phà m.
Từng cháºu hoa, từng chiếc ghế trong viện, không có gì là không hoa mỹ, quan sát kỹ sẽ thấy nó ẩn chưa những lai lịch không tầm thưá»ng.
ÄÆ¡n giản mà nói, hòn đá là m giả sÆ¡n kia, cÅ©ng là loại TÃch Thá»§y Thạch, được mang vá» từ biển Nam Hải, không tÃnh tá»›i giá trị ngà n và ng cá»§a TÃch Thá»§y Thạch, chỉ tÃnh công chi phà váºn chuyển ngà n dặm, cÅ©ng đã là vô cùng tốn kém rồi.
Nếu chỉ có má»™t Ä‘iá»u nà y thôi thì lại không đáng nói, trên những bức tưá»ng còn treo nhiá»u tranh vẽ quý, và dụ như bức Tá» Hổ Khiếu Nguyệt.
Những báºc thá»m đá chÃnh giữa có khắc hình phù Ä‘iêu Du Long, hoặc là trên mái hiên còn trạm khắc bốn bức Thanh Äồng Long Quy, đây không phải là những thứ mà bách tÃnh bình thưá»ng có thể có được.
Äặc biệt là hoa văn Tá» Hổ và Du Long thì chỉ có huyết mạch cá»§a Äế thất má»›i được sá» dụng.
Bố cục của ngôi nhà nà y được xây thà nh bốn khu liên tiếp nhau, hai bên là một hà nh lang.
Ở hai bên cá»a ra và o là đủ loại Mai, Lan, Cúc, Trúc, Tùng, Phong, Sen..tôi tá»› nha hoà n Ä‘i lại như mắc cá»i, nhưng mà ai nấy Ä‘á»u nhẹ chân nhẹ tay, dưá»ng như sợ ảnh hưởng tá»›i giấc nghỉ trưa cá»§a chá»§ nhân.
Tại má»™t trạch viện tương đối khuất, được che chắn phÃa sau má»™t hà ng thúy trúc, có má»™t lạc viện, bên trên có đỠba chữ “Äình Mặc Cácâ€.
Trên cá»a có má»™t câu đối:
Tứ bÃch mặc hương duyên song thệ,
Nhất hoằng thu thủy liễu thân phi.
Nơi đây yên tĩnh u nhã, chẳng khác gì một động thiên.
Lúc nà y cánh cá»a đột nhiên mở ra, có má»™t thiếu niên mặc trang phục thư đồng đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng chạy tá»›i Äình Mặc Các, má»›i bước được mấy bước đã vá»™i vã kêu lên:
- Thiếu gia! Thiếu gia!
Trong má»™t gian thư phòng cá»§a Äình Mặc Các, có má»™t thiếu niên chừng mưá»i bảy, mưá»i tám tuổi Ä‘ang ngồi, ngưá»i nà y mặc y phục mà u trắng, hai ống tay áo được vén lên, bên hông có Ä‘eo má»™t cái Tỵ Thá»§y Ngá»c Bá»™i.
Nhìn xuống má»›i biết, hóa ra đây là má»™t thiếu niên công tá», anh tuấn văn nhã như ngá»c. Hắn Ä‘ang ngồi bên cạnh má»™t lò Long Tiên Hương, trên tay cầm má»™t cuốn sách có vẻ Ä‘ang dụng tâm nghiên cứu, hình như là cá»±c kỳ chuyên tâm.
Äá»™t nhiên có tiếng kêu cá»§a thư đồng ở bên ngoà i cá»a láºp tứclà m cho hắn hoảng sợ, hai tay run lên, suýt chút nữa đánh rÆ¡i cuốn sách xuống đất.
Hắn vá»™i và ng Ä‘em giấu cuốn sách và o trong ngăn kéo, sau đó lại là m bá»™ như Ä‘ang nghiên cứu má»™t bá»™ chÃnh sá».
Thư đồng kia kêu được hai tiếng thì đã chạy vá»t và o phòng, thấy thiếu gia cá»§a mình Ä‘ang Ä‘á»c kinh Ä‘iển, láºp tức cưá»i nói:
- Thiếu gia! Hiện tại có hai tin tức cá»±c tốt, có thể khiến ngưá»i không phải Ä‘á»c những thứ chán chết nà y nữa!
Thiếu niên kia nghe nói váºy thì láºp tức đứng lên rồi nói:
- Tháºt không? Là chuyện gì váºy? Nói mau, nói mau!
Thư đồng ghé sát và o tai của thiếu niên, giảm âm thanh xuống nói:
- Khi nô tà i Ä‘i qua ChÃnh phòng thì vô ý nghe được câu chuyện giữa phu nhân và Tiểu Vương phi cá»§a Lạc Dương vương, trong đó có nhắc tá»›i, lần nà y lão gia và o kinh, rất được Huyá»n Tôn cá»§a hoà ng đế khen ngợi, cho nên đã ở lại kinh thà nh, chuẩn bị được trá»ng dụng! Äây là tin mừng thứ nhất. Tin mừng thứ hai chÃnh là Trưá»ng An và Lạc Dương đưá»ng xá xa xôi, Ä‘i đưá»ng cÅ©ng phải mất tá»›i ná»a tháng có dư, khảng định không thể thưá»ng xuyên ở nhà đôn đốc thiếu gia há»c bà i được.
Trên mặt thiếu niên hiện lên vẻ mừng rỡ, nhưng sau đó hắn lại thôi ngay, phụ thân Ä‘i xa, mình là m con sao có thể vui mừng như váºy được? Do đó, hắn nghiêm túc nói:
- Việc nà y có tháºt không? Ta phải há»i lại phu nhân má»™t chút, nếu ngươi dám gạt ta, váºy thì hãy xem ta dùng gia pháp thu tháºp ngươi như thế nà o!
Thư đồng hoảng sợ vội và ng kéo tay thiếu gia năn nhỉ nói:
- Thiếu gia! Nếu như ngưá»i Ä‘i há»i, thì phu nhân nhất định biết là nô tà i lắm miệng, đến lúc đó ăn má»™t tráºn gia pháp thì chỉ là chuyện nhá», vạn nhất bị Ä‘uổi ra khá»i nhà , thì nô tà i sao có thể hầu hạ ngưá»i được nữa!
Thiếu niên trầm ngâm má»™t chút, biết phu nhân rất là nóng tÃnh, nếu như há»i rõ má»i chuyện thì thư đồng nà y nhất định sẽ bị ăn gia pháp. Mà thư đồng nà y được hắn yêu quý bởi sá»± thông minh, nhanh nhẹn, cho nên má»›i kiá»m chế việc Ä‘i há»i thăm nà y lại.
Nhưng và o lúc nà y, ở ngoà i các vang lên một âm thanh thanh thúy như chuông khánh:
- Tam ca ca vì chuyện gì mà vui mừng như váºy?
Thanh âm còn chưa dứt thì ngoà i cá»a đã nhanh như chá»›p xuất hiện má»™t thiếu nữ tóc như mây, tay áo rung động, phấn hồng nhà n nhạt, cánh tay áo má»ng Ä‘ung đưa, để lá»™ hai cánh tay má»m mại như nước.
Thiếu nữ nà y giống như Tây Thi cá»§a Phạm Lãi không mà ng tá»›i thế sá»±, Äiêu Thuyá»n khi chưa rÆ¡i và o chốn phong trần.
Nà ng đột nhiên vá»t tá»›i trước bà n cá»§a thiếu niên.
Thiếu niên thất kinh Ä‘ang muốn đưa tay cầm thứ gì đó trên bà n, nhưng do không kịp đỠphòng nên nà ng đã nhảy tá»›i. Trong lúc nhất thá»i, tay hắn vẫn còn để giữa không trung, lúc nà y tiến cÅ©ng không được, mà rút cÅ©ng không xong nên có chút xấu hổ.
Thư đồng thấy thiếu nữ kia thì sắc mặt hơi đổi, vội và ng hà nh lễ nói:
- Thất tiểu thư, sao ngưá»i lại tá»›i đây?
Thiếu nữ liếc mắt nhìn thư đồng, nà ng cưá»i lạnh nói:
- Thải Dược! Há»… nhìn thấy ngươi là không có chuyện tốt, có phải là đang khuyến khÃch Tam ca ca là m chuyện xấu gì phải không?
Thư đồng Thải Dược sắc mặt đại biến, miá»…n cưỡng cưá»i nói:
- Thất tiểu thư, tiểu nhân đâu dám, tiểu nhân chỉ tới xem thiếu gia có gì sai bảo hay không mà thôi.
Thiếu nữ hừ má»™t tiếng, không để ý tá»›i thư đồng nà y nữa, nà ng đưa tay cầm cuốn sách trên bà n nhìn. Nhưng khi mở ra thấy đây là má»™t kinh Ä‘iển chÃnh sá», thì lại vòng qua chá»— thiếu niên, kéo ngăn bà n ra, Ä‘em cuốn sách mà thiếu niên vừa giấu lôi ra. Hiển nhiên là nà ng biết rõ thói quen cá»§a thiếu niên kia.
Thiếu nữ giơ cuốn sách trong tay, nói:
- Tá» Phá»§ Kim Äan Quyết Yếu? Tam ca ca, huynh lại không nghe Cô phụ nói, lại Ä‘i Ä‘á»c những thứ kỳ quái nà y, cẩn tháºn không tâm ma lấp đầy thất khiếu đó nha!
Thiếu niên nhÃu mà y nói:
- Thanh Dương chân nhân chÃnh là Há»™ quốc chân nhân do Cao Tổ hoà ng đế sắc phong, Tá» Phá»§ Kim Äan Quyết Yếu là do chÃnh tay hắn viết ra, có tác dụng khai mở tâm trÃ, là m gì có chuyện lấp đầy thất khiếu? Phụ thân đã già rồi nên cổ há»§, muá»™i đừng theo đó mà nói báºy!
Thiếu nữ chầm cháºm đặt cuốn sách cổ lên bà n rồi nói:
- Tam ca ca đừng trách muá»™i không nhắc nhở huynh, ba ngà y sau Tây Môn lão tiên sinh sẽ tá»›i kiểm tra việc há»c cá»§a huynh. Nếu như huynh không qua được cá»a ải nà y, thì khi Cô phụ vá», sẽ cấm huynh má»™t tháng không được đặt chân ra khá»i phá»§.
Thiếu niên mỉm cưá»i nói:
- Chỉ là đá»c thuá»™c ba bản Thái Tông bản ký mà thôi, ta chỉ cần dùng ná»a canh giá» là xong.
Thiếu nữ hừ má»™t tiếng, bá»—ng nhiên mỉm cưá»i nói:
- Muội biết rồi, trong thiên hạ chỉ có Tam ca ca là thông minh nhất.
Thì ra thiếu niên nà y há» Lạc tên Phong, tá»± là Tùng Long, qua má»™t tháng nữa là tròn mưá»i tám tuổi.
Thất tiểu thư tên tháºt là Lạc TÃch Trần chưa đầy mưá»i sáu tuổi, là huynh muá»™i nhưng không phải là ruá»™t thịt cá»§a Lạc Phong, là cháu gái cá»§a Dương phu nhân.
Gia thế Lạc Phong sâu xa, tà i văn chương cá»§a Lạc Nhân đã nổi danh má»™t thá»i, có quan hệ rất tốt đẹp vá»›i các quan phá»§ ở Lạc Dương, và cả Lạc Dương vương Lý Sung.
Lạc Nhân có muá»™i muá»™i là Lạc quý phi, chÃnh là phi tần được Huyá»n Tông hoà ng đế sá»§ng ái nhất, cho nên gia tá»™c nà y đương nhiên là hưng vượng.
Lần nà y Lạc Nhân và o kinh nháºm chức, tuy rằng chưa biết chức gì, nhưng cÅ©ng có thể Ä‘oán nhất định sẽ hiển hách.
Lúc Lạc Phong sinh ra có hiện tượng khác thưá»ng, trên bầu trá»i cá»§a phá»§ đệ tụ táºp mây trắng, đột nhiên xuất hiện má»™t tia sét tÃm và má»™t tia sét xanh đồng thá»i giao thoa đánh xuống.
Lạc Nhân đã cho má»i thầy phong thá»§y tá»›i xem, nhưng đây chỉ là hạng mượn tiên đạo kiếm cÆ¡m, đương nhiên là không biết gì. Ngoà i miệng toà n nói là trá»i giáng Ä‘iá»m là nh, ngưá»i nà y là tiên nhân chuyển thế...
Khi há»i tốt là nh ở Ä‘iểm nà y, may mắn từ đâu tá»›i, thì hắn chỉ rung đùi đắc ý rồi nói:
- Äây là thiên cÆ¡, không thể nói, không thể nói! (Thiên cÆ¡ bất khả láºu!)
Khi Lạc Phong vừa sinh ra thì trong tay đã cầm má»™t khối Thanh Thạch nho nhá», Thanh Thạch êm dịu trong suốt, mÆ¡ hồ có quang mang cá»§a bảo váºt ẩn hiện, hiển nhiên không phải là váºt phà m.
Lạc Nhân thấy con mình khi sinh ra đã cầm Thanh Thạch, thì chắc chắn rằng đây không phải là phà m thai, vì váºy má»›i tin lá»i thầy phong thá»§y nói, háºu tạ rất nhiá»u và ng bạc.
Lạc Phong thuở nhá» thông minh tuyệt đỉnh, ba tuổi đã biết Ä‘á»c, bảy tuổi biết là m thÆ¡, kinh sá» tạp thư, chỉ cần Ä‘á»c qua má»™t lần là nhá»› mãi.
Cho tá»›i khi tuổi lá»›n hÆ¡n má»™t chút, thì tÃnh tình trầm ổn, tấm lòng phóng khoáng, khi gặp chuyện thì ung dung bình tÄ©nh.
CÅ©ng bởi vì váºy mà trong năm đứa con cá»§a mình thì Lạc Nhân có mong đợi cao nhất và o đứa con thứ ba nà y, vì váºy nên đương nhiên phải nghiêm khắc.
Nhưng không biết tại sao, Lạc Phong lại không có hứng thú gì vá»›i đạo trị quốc, kinh bang tế thế, mà chỉ thÃch Trúc CÆ¡ luyện Ä‘an, Ä‘i tìm kiếm những động phá»§ tiên nhân, Ä‘á»c các loại tạp thư khác...
Thưá»ng ngà y hắn Ä‘á»c rất nhiá»u loại Äạo tạng (kinh Ä‘iển đạo gia), lại thÃch kết giao nhân sÄ© tu đạo, rồi Ä‘á»c phù chú, thÃch luyện kiếm...
Thá»i đại nà y, Huyá»n Tông hoà ng đế cÅ©ng tin đạo, cho nên phong trà o tu tiên như má»™t là n gió hưng thịnh, đồng thá»i lại có rất nhiá»u ngưá»i nói, trong danh sÆ¡n có rất nhiá»u tông phái tu tiên ẩn cư, rồi lại có ngưá»i nói đã Ä‘i phát hiện ra những dấu vết cá»§a tiên nhân, cho nên không Ãt công tá» cá»§a vương công đại thần há»c kiếm đạo, chuyện mà Lạc Phong thÃch, chẳng qua cÅ©ng chỉ là bình thưá»ng.
Nhưng mà trong đám chân nhân mà hắn kết giao, cứ mưá»i ngưá»i thì có tá»›i chÃn ngưá»i đạo hạnh rất thấp, ngay cả bản thân cÅ©ng không hiểu mấy bá»™ bảo Ä‘iển, váºy thì là m sao có thể dạy ngưá»i?
Sở dÄ© là m như váºy, chẳng qua là ham muốn và ng bạc mà ngưá»i yêu thÃch dâng tặng thôi.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, trong đó
cÅ©ng có không Ãt chân nhân đại sÄ© có thần thông. Và như Thanh Dương chân nhân sáng tác ra cuốn Tá» Phá»§ Kim Äan Quyết Yếu, được ngưá»i Ä‘á»i gá»i là chữa cái dở thà nh cái hay, biến nước suối thà nh dòng sữa, rà nh việc luyện tiên Ä‘an.
Hoà ng đế khai quốc Cao Tổ sau khi uống thỠtiên đan, cảm thấy hiệu quả vô cùng nên mới phong cho Thanh Dương chân nhân là m hộ quốc chân nhân, ban thưởng cho vô số đất đai.
Lại có ngưá»i đồn đãi Thanh Dương chân nhân có má»™t thanh Tiên kiếm, má»™t khi nó xuất vá», có thể dẫn động tá» Ä‘iện thiên lôi, uy lá»±c vô cùng, Thanh Dương chân nhân dá»±a và o thanh tiêm kiếm nà y mà chém giết vô số yêu tà .
Lạc Phong váºn khà không tốt, không gặp được má»™t thế ngoại cao nhân nà o như Thanh Dương chân nhân. Nhân sÄ© tu đạo hắn kết giao cÅ©ng nhiá»u, ngưá»i nghiá»n ngẫm đạo tạng cÅ©ng không Ãt, tiá»n biếu xén cÅ©ng không phải là nhá».
Thế nhưng nếu nói vỠviệc luyện đan, thì phà m đan có thể luyện ra vô số, nhưng chẳng được một viên Tiên đan nà o cả.
Nếu nói vỠluyện kiếm, và i chiêu thì có thể ung dung, rất có khà khái, nhưng khi thực sự động tay múa chân thì ngay cả hộ vệ của Lạc phủ cũng đánh không lại.
Bởi váºy Lạc Nhân cà ng nhìn cà ng tức giáºn, rốt cuá»™c cấm Lạc Phong nói vá» chuyện tu đạo, muốn hắn má»™t lòng Ä‘á»c sách, tương lai kế thừa tổ tiên, thăng tiến trên con đưá»ng quan đạo.
Nhưng do Lạc Nhân công vụ bá» bá»™n, có rất Ãt thá»i gian kiểm tra việc há»c cá»§a Lạc Phong. Lạc Phong lại là kỳ tà i ngút trá»i, chỉ cần chăm chú má»™t chút là có thể qua ải, cho nên phần lá»›n thá»i gian vẫn là nghiên cứu đạo tạng, tìm kiếm cách thức phi thăng.
Hắn vô cùng say mê vá»›i đạo há»c, ngay cả tên thư đồng cá»§a mình cÅ©ng bị hắn đổi tên thà nh Thải Dược.
Lạc Nhân tuy rằng không thÃch Lạc Phong nghiên cứu há»c táºp thuáºt luyện Ä‘an, Hoà ng lão chi há»c, nhưng bản thân hắn cÅ©ng không bà i xÃch tiên đạo, dù sao từ thá»i hoà ng đế Cao Tổ, trải qua các báºc quân vương vá» sau thì ai cÅ©ng tôn sùng đạo tu tiên, luyện Ä‘an.
Mình là má»™t thần tá», sao có thể không am hiểu má»™t hai Ä‘iá»u, nếu thế thì sao có thể biết được lòng vua, Ä‘oán được thánh ý? HÆ¡n nữa phá»§ đệ cá»§a Lạc Nhân cÅ©ng không bình thưá»ng, bốn cá»a trước sau Ä‘á»u có phù Ä‘iêu Du Long, hợp lại đúng thà nh má»™t cái Ly Long Âm Dương tráºn.
Lại có đạo sÄ© bà y binh bố tráºn nói, trong tráºn nà y còn giam giữ...má»™t cái hồn phách cá»§a Bắc Hải Băng Long, tráºn thế nà y không những có thể Ä‘iá»u hòa âm dương, trừ tà kháng quá»·, hÆ¡n nữa còn có tác dụng xoay chuyển phong thá»§y, Ä‘em lại phúc ấn vô cùng lá»›n cho con cháu.
Trong tráºn nà y có giam giữ...hồn phách cá»§a Bắc Hải Băng Long hay không thì không ai biết, nhưng mà việc Ä‘iá»u hòa âm dương thì vô cùng rõ rệt.
Trong tòa phá»§ đệ nà y, mùa đông thì ấm áp, mùa hè thì mát mẻ, nha hoà n trong phá»§ không ai bị cảm mạo bao giá», cho dù cả Vương Phá»§ cá»§a Lạc Dương vương cÅ©ng chưa chắc đã so sánh được.
Kể từ khi phát hiện Ly Long Âm Dương đại tráºn được ba năm, thì Lạc Nhân nháºn được thánh ân cá»§a Huyá»n Tông hoà ng đế, triệu táºp và o kinh thà nh há»i chuyện. Äây chẳng những là công lao cá»§a tráºn pháp, mà còn dá»±a và o khả năng cá»§a Lạc Nhân.
Lạc TÃch Trần tinh linh nhanh nhẹn, nhưng mà tÃnh tình lại tương đối nông nổi, trong thế hệ trẻ ở Lạc phá»§ thì nà ng thÃch nhất là Lạc Phong.
Khi nà ng còn nhá», có má»™t vị nữ đạo sÄ© vân du Ä‘i ngang qua chá»n trúng, truyá»n cho Dưỡng Khà Minh Tâm Thuáºt, cÅ©ng dặn nà ng là phải chăm chỉ luyện táºp.
Tá»›i năm mưá»i sáu tuổi vị nữ đạo sÄ© nà y sẽ trở lại nháºn nà ng là m đệ tá». Nữ đạo sÄ© kia nói là mình xuất thân từ Linh Khư, là đệ tá» thân truyá»n cá»§a Bạch Vân tiên sinh.
Nhưng mà Lạc TÃch Trần là tiểu thư con quan, đâu có quen chịu đựng khổ cá»±c, trong ba năm thá»i gian luyện được như váºy đã là quá tốt rồi.
CÅ©ng vì váºy mà Lạc Phong cÅ©ng tôn trá»ng nà ng thêm và i phần.
Nhưng mà nà ng ta lại coi cái Dưỡng khà thuáºt kia chẳng đáng má»™t đồng, lại còn nói là thứ tạp nham, rá»i xa bổn nguyên đại đạo. Lạc Phong đối vá»›i Ä‘iểm nà y không đồng ý, má»—i khi nhìn thấy Lạc TÃch Trần thì Ä‘á»u bảo nà ng là phải chăm chỉ luyện táºp.
Nhưng Lạc TÃch Trần tâm khà cao ngạo, đương nhiên là không phục, huống chi bản thân Lạc Phong tuy Ä‘á»c qua nhiá»u đạo tạng, nhưng lại chẳng tu luyện được thần thông nà o cả, bởi váºy khi hai huynh muá»™i nà y tranh luáºn vỠđạo pháp tiên nguyên, phần lá»›n là tranh cãi.
Lạc Phong tuy rằng say mê đạo thuáºt, không có lòng đặt và o đạo kinh bang tế thế, má»—i lần kiểm tra Ä‘á»u ứng phó cho qua, cho nên khi hắn mưá»i tám tuổi đã bá»™c lá»™ tà i năng, Ä‘em những đạo lỳ cá»§a bách gia chư tá» trong những kinh sá» nói má»™t cách rõ rà ng, có thể nhìn thấu được quốc sá»±, nhân tình, đạo lý thế gian, nhưng đối vá»›i đạo pháp thì chẳng có được thà nh tá»±u gì cả.
Thế sự khó dò, hiển nhiên là không thể thấy rõ.
Huynh muá»™i hai ngưá»i ngồi trò truyện trong thư phòng chưa được và i câu, lại Ä‘em chuyện Kim Äan đại đạo ra nói, đương nhiên là vừa nói vừa tranh cãi, cho tá»›i lúc tranh cãi kịch liệt thì hai ngưá»i Ä‘á»u mệt bở hÆ¡i tai.
Lạc TÃch Trần thông minh nhìn Thải Dược rồi nói:
- Ngươi đi ra ngoà i trước, ta có chuyện muốn nói với Tam ca ca.
Thải Dược nhất thá»i thở dà i má»™t hÆ¡i rồi xoay ngưá»i bá» chạy.
Lạc TÃch Trần vừa tức vừa giáºn, hét lá»›n:
- Chạy nhanh như váºy là m gì? Bản tiểu thư chẳng lẽ lại ăn ngươi?
Thải Dược thông minh, á»· và i chuyện được Lạc Phong yêu thÃch, câu còn chưa nghe rõ, chân đã phát lá»±c trong nháy mắt biến mất ngoà i cá»a, là m cho Lạc TÃch Trần tức giáºn tá»›i mức nghiến răng ken két.
Lạc Phong cưá»i nói:
- BỠqua cho hắn đi, muội có gì thì cứ nói với huynh nà y!
Lạc TÃch Trần oán háºn giáºm chân, lúc nà y má»›i nhìn Lạc Phong rồi nói:
- Hừ, đúng là tiện nghi cho huynh!
Lần nà y muá»™i nghe nói Cô phụ được giữ lại ở kinh thà nh để trá»ng dụng, trong má»™t thá»i gian ngắn sẽ không quay vá» Lạc Dương, huynh có thể thoải mái là m báºy. Thế nhưng thiên hạ chẳng có chuyện tốt nà o cho không. Muá»™i má»›i nghe nói, Tây Môn lão tiên sinh đã được Cô phụ nhá» vả, tăng cưá»ng khảo cứu việc há»c cá»§a huynh, không chỉ có việc Ä‘á»c ba bản ký đâu.
Lạc Phong cưá»i nói:
- Váºy cÅ©ng không sao, mấy quyển kinh sá» nà y ta đã thuá»™c lòng từ lâu rồi, hà tất...
Nhưng hắn má»›i nói tá»›i đây, từ ngoà i cá»a đã thổi tá»›i má»™t tráºn cuồng phong. CÆ¡n gió nà y vô cùng mãnh liệt, cuốn tung hết má»i đồ đạc, giấy bút trên bà n đổ áºp vá» phÃa Lạc Phong và Lạc TÃch Trần, tháºm chà ngay cả cái nghiên má»±c cổ kia cÅ©ng không chịu nổi, bị gió cuốn lên.
Lạc Phong lấy là m kinh hãi, trong lúc gấp gáp cố sức kéo Lạc TÃch Trần qua má»™t bên, né tránh được cÆ¡n cuồng phong bất ngá», thế nhưng hắn lại bị nghiên má»±c cổ Ä‘áºp và o vai, sắc mặt trở nên tái nhợt và kêu lên má»™t tiếng Ä‘au đớn.
Trong giây lát, má»™t tiếng ầm tháºt lá»›n vang lên, má»™t cái giá sách to lá»›n đổ ụp vá» phÃa hai ngưá»i.
Lạc Phong lại má»™t lần nữa cả kinh, bất chấp cái vai Ä‘ang Ä‘au nhức, hắn đè Lạc TÃch Trần xuống đất, khó khăn lắm má»›i tránh khá»i giá sách nặng là m bằng gá»— đà n hương nà y.
Sau đó là những tiếng loảng xoảng thi nhau vang lên, nà o là Ly Long thải bà n (khay khắc hình rồng), nà o là Thượng cổ thanh hoa quy văn bát (bát cổ có khắc hoa văn rùa), nà o là bình hoa ngá»c bÃch, toà n bá»™ Ä‘á»u rÆ¡i xuống vỡ nát.
Cuồng phong tá»›i cÅ©ng nhanh, mà đi cÅ©ng nhanh, cuốn theo má»™t đống há»—n độn, chui ra từ cá»a sổ bên kia.
Sau má»™t lát, Lạc Phong má»›i ngẩng đầu lên, kinh hồn nhìn đống há»—n độn trong thư phòng. Lạc TÃch Trần thấy mình toà n thân bụi bặm, hoảng sợ đẩy Lạc Phong ra.
Lạc Phong lúc nà y má»›i tỉnh táo trở lại, hắn đứng dáºy nâng Lạc TÃch Trần lên. Thá»i đại nà y nam nữ không nghiêm khắc bằng sau nà y, vá»›i lại hai ngưá»i gặp việc gấp phải tùy cÆ¡ ứng biến, da thịt tiếp xúc cÅ©ng không sao.
Lạc TÃch Trần nói:
- Tháºt là kỳ quái, tại sao Ä‘ang tốt là nh như váºy mà lại có cuồng phong?
Lạc Phong nhìn ra cá»a sổ nói:
- Äúng là có chút dị thưá»ng...A!!
Hắn chạy đến phÃa trước cá»a sổ, nhìn lên bầu trá»i má»›i phát hiện ra bầu trá»i lúc nà y vạn dặm không má»™t gợn mây, mặt trá»i ở trên cao chiếu xuống.
Nhưng mà có những đám mây Ä‘en từ phÃa Äông kéo tá»›i vá»›i uy lá»±c cá»§a thiên quân, chạm tá»›i cả mái hiên cá»§a nhà , dưá»ng như là muốn nghiá»n Lạc Dương thà nh bá»™t mịn!
Lúc nà y Lạc phá»§ không còn yên tÄ©nh như trước, các tôi tá»› nha hoà n Ä‘ang chạy loạn, hiển nhiên là chuẩn bị cho má»™t tráºn mưa lá»›n.
Lạc Phong Ä‘i tá»›i giữa đình viện, ngẩng đầu lên nhìn trá»i rồi cau mà y nói:
- Tráºn mưa gió nà y tháºt là kỳ quái, tất có nguyên nhân. À, đột nhiên ta lại nghÄ© tá»›i, trong Huyá»n Äồ Cá»u Chân có nói...
Lạc TÃch Trần bá»—ng nhiên sắc mặt đại biến, hướng Lạc Phong kêu to, chỉ là nà ng má»›i há miệng thì cả ngưá»i Lạc Phong đã bị má»™t đạo sét bao phá»§.
Lạc Phong ngá»a đầu lên trá»i, ngẩn ngÆ¡ nhìn hà ng vạn đạo sấm sét đánh xuống.
Những âm thanh tháºt lá»›n vang lên.
- Tam ca ca !
Lạc TÃch Trần cÅ©ng không biết mình đã kêu gá»i bao nhiêu lần, hai tai vốn Ä‘iếc đặc, phải rất lâu sau má»›i nghe thấy tiếng mình kêu,
khi mắt nà ng nhìn thấy thiên lôi ngáºp trá»i đánh và o thân hình cá»§a Lạc Phong, nà ng bất chấp cái gì gá»i là đau đớn, mặc kệ thiên lôi như nước thá»§y triá»u Ä‘ang bay múa trong đình viện, chạy như bay tá»›i chá»— Lạc Phong.
Khi má»›i nhấc chân chạy được má»™t bước, thì Lạc TÃch Trần bá»—ng nhiên ngẩn ngÆ¡.
Trong đình viện thá»§y trúc như bình (trúc xanh như há»a), lưu tuyá»n gợn sóng, là m gì có dấu vết cá»§a thiên lôi?
Khi nà ng ngẩng đầu lên nhìn thì trá»i xanh quang đãng, vạn dặm không mây, ánh sáng mặt trá»i chiếu muôn nÆ¡i. Những áng mây Ä‘en to lá»›n vừa rồi giống như chưa từng tồn tại.
Khi nhìn xuống thì Lạc Phong đã hôn mê bất tỉnh, Lạc TÃch Trần lúc nà y má»›i dám khảng định sá»± kiện vừa rồi không phải là ảo giác. Trong tim cá»§a nà ng ứa máu, vá»™i và ng chạy tá»›i chá»— Lạc Phong.
Lạc Phong hai mắt nhắm nghiá»n, trên mặt đầy máu tÃm bầm rồi lại đỠá»ng, nhiệt độ bản thân cá»±c cao, dưá»ng như muốn bốc cháy.
Quần áo trước ngá»±c cá»§a hắn bị cháy Ä‘en má»™t mảng, dưá»ng như bị Tá» Lôi dẫn phát Thiên Há»a đốt cháy, nhưng mà điá»u kỳ dị là da thịt vẫn trắng như tuyết, giống như là trứng gà má»›i bóc, không có ná»a Ä‘iểm dấu vết cá»§a Thiên Há»a.
Trên cổ cá»§a hắn có má»™t sợi dây chuyá»n bằng và ng, bên dưới có xâu má»™t viên Thanh Thạch nho nhá». Lạc TÃch Trần đương nhiên biết rằng đây chÃnh là miếng Thanh Thạch khi Lạc Phong chà o Ä‘á»i đã cầm trên tay.
Lúc nà y Thanh Thạch tản mát ra quang mang lấp lánh, lưu chuyển bất định, giống như má»™t váºt sống.
Khi nhìn thấy cảnh tượng như váºy, Lạc TÃch Trần thầm nghÄ©: nhất định là có Thanh Thạch há»™ thể, Tam ca ca má»›i khá»i phải chịu sá»± thiêu đốt cá»§a Thiên Há»a.
Nhất thá»i, nà ng cảm thấy váºt nà y bất phà m cho nên ngưng thần nhìn kỹ.
Nhưng khi má»›i nhìn và o thì thấy Thanh Thạch dưá»ng như biến thà nh trong suốt, bên trong hình như là có dung nham nóng chảy, có vô số văn tá»± mà u và ng nhá» li ti nổi lên phÃa trên.
Những văn tá»± nà y vô cùng nhá», Lạc TÃch Trần cẩn tháºn nhìn kỹ má»›i miá»…n cưỡng thấy những đưá»ng nét nhá» cá»§a nó. Những chữ nà y giống như chữ Triện thá»i cổ đại, nà ng má»™t chữ cÅ©ng không nháºn ra.
Nhưng tình cảnh trước mắt quá mức huyá»n bÃ, Lạc TÃch Trần không kìm được muốn đưa tay chạm và o Thanh Thạch, nhưng mà khi đầu ngón tay nhá» nhắn vừa má»›i chạm và o Thanh Thạch thì nà ng láºp tức kinh hô má»™t tiếng, nhanh chóng thu tay lại.
Không biết có phải là do Thanh Thạch thiêu đốt hay không, mà Thanh Thạch cá»±c kỳ nóng, má»›i chỉ chạm và o má»™t chút đã là m cho đầu ngón tay cá»§a Lạc TÃch Trần bá»ng phồng lên má»™t nốt.
Nà ng là tiểu thư con quan, sao có thể chịu được Ä‘au đớn như váºy? Trong mắt láºp tức có lệ quang xuất hiện.
Lạc TÃch Trần không ngừng thổi đầu ngón tay cá»§a mình, nà ng cảm thấy có nóng dát, lạt nghÄ© tá»›i an nguy cá»§a Lạc Phong nên vá»™i và ng nhìn lại, nhưng tình cảnh lại là m nà ng ngẩn ngÆ¡.
Lạc Phong chẳng biết đã tỉnh lại từ lúc nà o, nhưng hắn vẫn nằm không nhúc nhÃch trên măt đất, kinh ngạc nhìn trá»i xanh cao xa lệ tuôn ra cuồn cuá»™n, đúng là đã ngây dại từ lâu. Mà viên Thanh Thạch thì đã thu liá»…m hà o quang, nằm im trong ngá»±c cá»§a Lạc Phong.
- Tam ca ca! Huynh là m sao váºy?
Lạc TÃch Trần vừa hô hoán, vừa kéo cánh tay cá»§a Lạc Phong. Trong bụng nà ng có chút kinh hoà ng, nà ng mÆ¡ hồ cảm nháºn được có má»™t đại sá»± nà o đó sắp diá»…n ra.
Phải mất má»™t lúc sau, Lạc Phong má»›i xoay đầu lại, hắn nhìn Lạc TÃch Trần, ánh mắt như xuyên thấu tất cả, như chìm đắm và o trong u minh.
- Hóa ra....đây là kiếp luân hồi cuối cùng ư?
Lạc Phong lẩm bẩm, nhưng Lạc TÃch Trần đâu có hiểu hắn nói cái gì.
Từ khi trải qua Tá» Lôi, Thiên Há»a thì Lạc Phong ở trước mắt nà ng dưá»ng như đã biến thà nh ngưá»i khác, không bao giá»...còn giống như trước kia nữa, mà như được thay thế bởi má»™t ngưá»i có cảm giác mông lung, là m cho ngưá»i khác nhìn không thấu.
Trong lòng nà ng hoảng sợ, vội cầm cánh tay của Lạc Phong lắc lắc rồi nói:
- Tam ca ca! Huynh rốt cuá»™c bị là m sao váºy? Có muốn má»i Tiết thái y cá»§a Vương phá»§ tá»›i khám hay không?
- Tiết thái y?
Lúc nà y, Lạc Phong má»›i hồi phục tinh thần, cháºm rãi đứng lên.
Nhưng khi nghe nà ng nói câu đó thì hắn mỉm cưá»i:
- Hắn thì có thể nháºn ra cái gì cÆ¡ chứ? Tục thuốc phà m phương (thuốc cá»§a trần tục, đơn thuốc cá»§a ngưá»i phà m) thì là m sao có thể hóa giải được nhân quả do luân hồi đã định trước? Huống chi đây đã là kiếp cuối cùng, chỉ cần tu luyện được viên mãn thì có thể hóa giải được hết tiá»n trần, háºu duyên. Chẳng nhẽ tu rồi lại phá sao?
Lạc TÃch Trần kinh hoà ng, nà ng kéo ống tay áo cá»§a Lạc Phong nói:
- Tam ca ca, huynh Ä‘ang nói cái gì váºy? Tại sao muá»™i không hiểu gì cả?
Lạc Phong khẽ vuốt mái tóc của nà ng rồi nói:
- Äá»u là lao trần chi lữ (hà nh trình nÆ¡i trần thế khổ cá»±c) thì là m sao có thể nháºn biết cánh cá»a cá»§a giải thoát đây? Nhân quả luân hồi, nếu nói có thì nó có, nói không thì nó không. Chẳng qua chỉ là má»™t chuyện cÅ©, mà chuyện cÅ© thì lấy đâu ra đạo lý? Muá»™i bây giá» chưa hiểu, nhưng mai kia khi cÆ¡ duyên tá»›i thì nhất định sẽ hiểu.
Lạc TÃch Trần vốn băng tuyết thông minh, trong lòng lúc nà y bá»—ng nhiên hiểu ra, láºp tức há»i:
- Tam ca ca, huynh muốn đi ư?
Câu há»i nà y là m cho Lạc Phong ngÆ¡ ngác, hắn trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:
- Sinh tá» cÅ©ng giống nhau, chỉ là căn cứ chÃnh xác cho sá»± Luân hồi. Hà ng ngà n hà ng vạn biến hóa, cÅ©ng chỉ ra nhân quả đơn giản. CÅ©ng được, nếu như ta đã đầu thai cho Lạc phá»§, thì cÅ©ng coi như là có duyên pháºn, ta sẽ để lại má»™t phong thư. Ngà y khác có duyên, thì sẽ gặp lại.
Nói xong, Lạc Phong trở lại thư phòng, cầm bút lấy giấy vá»™i vã để lại má»™t phong thư, sau đó bước ra ngoà i Äình Mặc Các.
Lạc TÃch Trần không kịp nhìn xem Lạc Phong viết cái gì, vá»™i và ng Ä‘uổi theo, nhìn theo sau lưng hắn kêu lên:
- Tam ca ca, huynh muốn đi đâu?
- Cao lồng lộng, Côn Luân.
Lúc nà y nha hoà n trong Lạc phá»§ má»›i phát hiện biến cố trong Äình Mặc Các, vá»™i vã trà n và o, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong thư phòng thì Ä‘á»u lÃu lưỡi. Khi Lạc Phong Ä‘i qua ngưá»i bá»n há» mà chẳng có ai phát giác ra cả.
- Tại sao đang yên là nh, thì lại vỡ nát cả rồi?
- Tam thiếu gia đâu? Tại sao không thấy Tam thiếu gia?
Äám hạ nhân loạn thà nh má»™t Ä‘oà n, thi nhau nói ầm Ä©, chẳng phát hiện ra Lạc TÃch Trần Ä‘ang đứng ở đó, lẳng lặng thu phong thư cá»§a Lạc Phong và o trong tay áo.
Tháng chÃn, mặt trá»i như má»™t cái lò lá»a, nhưng mà ở quan ngoại, trong gió Tây còn kèm theo hÆ¡i lạnh, là m nÆ¡i đây biến thà nh má»™t sa mạc tang thương.
NÆ¡i nà y khác hẳn vá»›i mảnh đất ở Äông Äô Lạc Dương, không có thanh sÆ¡n lục thá»§y, không có đình đà i lầu các kiểu dáng phức tạp, cà ng không xuất hiện nhiá»u ngưá»i ồn ã, chen vai sát cánh. Ở chá»— nà y, ngoại trừ cát và ng thì còn lại Ä‘á»u là sá»i đá.
Cà ng là m cho con ngưá»i phải chùn bước là trong sa mạc Ä‘ang có bão cát.
Má»™t khắc trước còn là trá»i cao trong sáng, mặt trá»i đỠtreo cao, má»™t khắc sau trá»i đã âm u, tối mịt, cát bay đá chạy.
Trong những cÆ¡n gió hung mãnh, chỉ có thấy những cÆ¡n bão cát bốc thà nh những vòng tròn, cà ng lên lại cà ng cao, giống như vạn con ngá»±a cùng chạy, giống như sóng biển giáºn dữ vá»— bá», lăng không bay Ä‘i.
Nếu như có ai đụng phải bão cát nà y thì chắc chắn tÃnh mạng sẽ khó bảo toà n. Äi đưá»ng nÆ¡i biên thùy, con ngưá»i phải vô cùng cẩn tháºn, lúc nà o cÅ©ng phải quan sát sắc trá»i.
Trong bão cát má» mịt mÆ¡ hồ có má»™t thiếu niên Ä‘i ra. Hắn cháºm rãi bước Ä‘i, tóc tai quần áo gá»n gà ng, sạch sẽ dị thưá»ng, hoà n toà n không có chút bụi bặm nà o, gió cát tà n phá Tây cương bừa bãi, nhưng chẳng ảnh hưởng chút nà o tá»›i hắn, chỉ là trên mặt hắn có chút uể oải.
Thiếu niên nà y chÃnh là Lạc Phong.
Dưới má»™t kÃch cá»§a Tá» Lôi Thiên Há»a, hắn bá»—ng nhá»› lại mục tiêu bách thế luân hồi (trăm kiếp luân hồi) cá»§a mình, đó là trần duyên ngà n năm.
Những việc kiếp trước tuy rằng lộn xộn, miễn cưỡng có thể nhớ được, bản thân nó chỉ là những mẩu chuyện cũ được nhớ lại, giống như những mảnh vụn của bức tranh mà thôi.
Trong trưá»ng hợp nà y đối vá»›i Lạc Phong mà nói, có thể hồi tưởng lại được những lần nói chuyện bên bá» sông Ngân hà , nhá»› lại đôi thanh mai trúc mã ngà y xưa cÅ©ng là quá đủ rồi.
Kiếp nà y, là kiếp luân hồi cuối cùng.
Việc bây giá» cá»§a hắn là chỉ cần luyện hóa thân thể phà m thai nà y, tu thà nh thân thể tiên nhân, sau khi bạch nháºt phi thăng là có thể thoát ly được nhân quả ngà n Ä‘á»i, lại được thà nh tiên nhân.
Kiếp nà y tuy rằng không biết Thanh Thạch ở nÆ¡i nà o, nhưng mà chá» ngà y nà o đó, khi đạo hạnh cá»§a hắn thâm háºu, thần thông đại thà nh thì chắc chắn sẽ tìm được nÆ¡i hạ lạc cá»§a nà ng.
Khi đó, hắn có thể dùng Túc thức thần thông trợ giúp nà ng vũ hóa phi thăng, quay vỠtiên giới.
Lạc Phong biết rõ thưá»ng là kiếp cuối cá»§a Luân hồi thì hung kiếp tất nhiên sẽ rất lá»›n. Mà ngay cả như váºy, hắn cÅ©ng chẳng nghi ngá» kết quả là mình sẽ phi thăng, đây là cÆ¡ duyên đã định từ kiếp trước.
Kiếp nạn Trần thế đương nhiên là phải nguy hiểm, mà có nguy hiểm thì cÅ©ng không đủ để xoay chuyển Cà n khôn. Lo lắng duy nhất cá»§a hắn chÃnh là Thanh Thạch.
Trước khi hắn rÆ¡i và o trong trần thế nhÆ¡ bẩn nà y, nà ng đã thoát khá»i thân thể, tu thà nh tiên thể nhưng mà uy năng cá»§a thần thức còn chưa định hình, là m gì có được như má»™t thân thể mang thá»§ Ä‘oạn thông huyá»n như Lạc Phong, hóa giải trần kiếp há lại dá»… dà ng?
Tuy nói bách thế luân hồi khi nà ng tu đầy đủ thì cÅ©ng sẽ trở vá» tiên giá»›i, nhưng mà chắc chắn là phải chịu không Ãt khổ sở.
Äứng trên quan đạo, nhìn vá» phÃa trước thì thấy vô táºn, nhìn vá» phÃa sau thì không biết nÆ¡i mình đến.
Lạc Phong dõi mắt có thể nhìn xa trong chu vi mưá»i dặm, nÆ¡i nà y ngoại trừ hắn ra thì không có bóng dáng cá»§a bất cứ ngưá»i ngá»±a nà o cả. Chỉ mÆ¡ hồ có mấy tiếng sáo vá»ng tá»›i, nhưng mà ở rất xa.
Lạc Phong khẽ cưá»i khổ. Từ trước đến nay hắn chỉ là nghe nói Tây Vá»±c hoang vắng, ngưá»i ở rất thưa thá»›t, lần nà y tá»± mình đặt chân đến má»›i biết rõ “Cổ đạo, gió Tây, ngá»±a gầy ốm†là như thế nà o.
Lạc Phong khẽ thở dà i má»™t hÆ¡i, lại bước vá» phÃa trước. Nhân quả kiếp trước đã giúp hắn ngá»™ ra rất nhiá»u tiên pháp thần thông, đáng tiếc là không có thần lá»±c đủ mạnh để sá» dụng những pháp môn thông huyá»n.
Thân thể cá»§a Lạc Phong bây giá» chỉ là phà m thai, những khà tức dÆ¡ bẩn còn chưa được loại bá» thì sao có thể sá» dụng cái gì gá»i là đạo hạnh cÆ¡ chứ!
Nhưng mà lúc nà y, khà lựa của hắn chỉ mạnh hơn so với những công tỠvương công quý tộc một chút mà thôi.
Hắn miá»…n cưỡng thì cÅ©ng có thể thi triển tiên thuáºt đạo pháp, nhưng chỉ có thể ngăn cản khà lạnh nháºp thể, thoát khá»i sá»± ảnh hưởng cá»§a bão cát thôi.
PhÃa trước hÆ¡n má»™t trăm dặm chÃnh là Kiếm Hồ Quan, sau khi xuất quan thì sẽ rá»i khá»i lãnh thổ cá»§a triá»u đại nà y.
Tuy rằng triá»u đình có láºp hai cái Äô há»™ phá»§ ở phÃa Tây, nhưng mà đất Ä‘ai ở biên giá»›i phÃa Tây nà y rá»™ng lá»›n, vượt ra ngoà i mấy ngà n dặm vẫn chỉ là thiên hạ cá»§a dị tá»™c hoang dã.
Bên ngoà i Kiếm Hồ Quan hà ng ngà n dặm nghe đồn là có Côn Luân huyá»n cảnh, nÆ¡i đó có “Kim thà nh ngà n lá»›p, ngá»c lâu tháºp nhị tầng, bên trái có Dao Trì, bên phải có Thúy Thá»§y.â€
Từ trước tá»›i nay, ở những nÆ¡i phúc địa động thiên Ä‘á»u có ngưá»i tu luyện. Lạc Phong Ä‘i tá»›i Côn Luân là muốn tìm thầy cầu đạo, cầu các pháp môn tu chân luyện khÃ, luyện phà m thể thà nh tiên thai, cuối cùng là vÅ© hóa phi thăng.
Từ Lạc Dương Ä‘i tá»›i Kiếm Hồ Quan, Lạc Phong Ä‘i đủ hai tháng. Hắn không mua ngá»±a, la mà là đi bá»™, cháºm rãi Tây hà nh.
Hiện giá» tuy là thái bình thịnh thế, nhưng trên đưá»ng Ä‘i cÅ©ng nhiá»u hung hiểm, đặc biệt là những ngưá»i lữ hà nh má»™t mình như Lạc Phong.
Nhưng mà lúc nà y Lạc Phong đã hiểu thông kiếp trước, thần thông đã sÆ¡ hiển, không cần bói quẻ cÅ©ng biết được tốt là nh, nguy hiểm, cho nên tìm tốt là nh tránh nguy hiểm, trên đưá»ng Ä‘i toà n là thái bình vô sá»±.
Huống hồ Ä‘i dá»c con đưá»ng nà y, thấy được những cảnh tượng chúng sinh chìm nổi, cÅ©ng coi như là má»™t loại tu hà nh.
Vùng nà y tuy vẫn thuộc trong quan ải, nhưng mà mã tặc hoà nh hà nh ngang ngược.
Lúc nà y, trên quan đạo chỉ có duy nhất má»™t ngưá»i là Lạc Phong, khắp nÆ¡i Ä‘á»u chỉ là đất Ä‘ai bằng phẳng mênh mông, không há» có chá»— ẩn nấp.
Nhưng mà Lạc Phong tâm niệm vừa chuyển, thì đã biết không xa có nÆ¡i có thể trú ngụ được, sau khi xuất quan đưá»ng cà ng lúc cà ng hoang vắng, phải nhanh chóng tốc hà nh tá»›i Côn Luân,
Lạc Phong Ä‘i từ sáng tá»›i hoà ng hôn má»›i trông thấy mây tÃa ở phÃa xa, nhìn kỹ hóa ra là khói bếp.
Trong lòng hắn vui vẻ, cất bước tháºt nhanh, Ä‘i chừng ná»a canh giá» thì cÅ©ng thấy được má»™t cây cá»™t tháºt cao, có treo má»™t cái cá» khách ****, cái cỠđã cÅ© nát từ lâu.
Trên cỠcó thêu bốn chữ: Long Môn khách ****.
Nổi danh như váºy, nhưng sá»± tháºt lại không bằng. Tên cá»§a khách **** nà y vang dá»™i như váºy, nhưng dưới cái cá»™t cá» cao nà y, chỉ có ba gian phòng thấp bé, có má»™t gian phòng nhỠđơn độc khác, nhìn không Ä‘oán được đó là nhà xà hay phòng dá»± trữ đồ.
Äại sảnh cá»§a khách **** nà y nhá» hẹp, ngay cả bà n ghế cÅ©ng không kê được, chỉ có hai cái bà n bát tiên kê ở ngoà i cá»a. Ở đây gió Bắc mạnh, cát lá»›n, cho dù là mùa hạ Ä‘i nữa thì cÅ©ng không bao giỠđạt được không khà trong là nh như ở Giang Nam.
Lúc nà y má»›i nháºn thấy, khách **** nà y nhá» là m sao.
Lạc Phong lắc đầu thở dà i, nhưng mà có há»›p trà mà uống cÅ©ng là má»™t sá»± hưởng thụ trên đưá»ng, cho nên hắn bước tá»›i khách ****.
Bên trong Long Môn khách **** chẳng có khách nhân nà o cả, chỉ có chưởng quỹ đứng sau quầy hà ng, sau đó là nương tá» cá»§a chưởng quỹ Ä‘ang báºn rá»™n ở trong bếp, trong phòng chỉ có má»™t thiếu niên chạy việc.
Chưởng quỹ là má»™t ngưá»i trung niên máºp mạp, nhưng thiếu niên kia lại ngoà i dá»± liệu cá»§a Lạc Phong, mi thanh mục tú, quần áo sạch sẽ, dáng dấp vô cùng thông tuệ, trong lá»i nói rất có linh khÃ, không giống như những nhân váºt thô tục ở Tây Bắc nà y.
Lạc Phong ngồi và o bà n cá»§a mình, chỉ gá»i hai ba món rau xanh, lại kêu má»™t vò rượu, cháºm rãi độc ẩm.
Lúc nà y ở sa mạc tại Tây Vá»±c, cứ và o ban đêm là khà lạnh nháºp thể. Bên ngoà i khách **** là bão cát cứ gà o thét thổi qua.
Ãnh tà dương đã biến mất ngoà i đưá»ng chân trá»i, trên bầu trá»i chỉ có những áng mây hồng đỠtÃa, phÃa Äông bầu trá»i đã xuất hiện má»™t vầng trăng non.
Äúng là Trăng thì ở phÃa Äông, mặt trá»i thì ở phÃa Tây.
Lạc Phong ngồi hướng vá» phÃa cá»a tiệm, hoà n toà n không thèm để ý tá»›i gió cá»§a bão cát thổi và o mặt, chỉ tinh tế thưởng thức chén rượu.
-Khách quan, buổi tá»›i bão cát lá»›n, ngà i có muốn nghỉ lại ở cá»a tiệm hay không?
Thiếu niên kia căn cứ theo thói quen cá»§a ngưá»i Ä‘i đưá»ng, há»i.
Lạc Phong lại nhìn thiếu niên kia, cà ng nghÄ© hắn thông minh thanh tú, không nên suốt Ä‘á»i lưu lạc ở má»™t nÆ¡i hoang vu như khách **** nà y.
Hắn trầm ngâm má»™t chút, chỉ má»™t ngón tay ra phÃa ngoà i cá»a tiệm, nói:
-Ngươi xem bão cát mù mịt, ánh tà dương thì như máu, đây má»›i chÃnh là phong cảnh nÆ¡i tái ngoại, má»›i là cánh đồng hoang vu cho hán tá» Tây Bắc thiết huyết. Tiểu huynh đệ, ngươi sinh ra ở nÆ¡i nà y, thì cÅ©ng nên kiến tạo sá»± nghiệp cho mình, má»›i không uồng công rằng mình đã sống ở trên thế gian nà y.
Thiếu niên cưá»i nói:
-Tiểu nhân từ nhá» phụ mẫu Ä‘á»u mất cả, hoà n toà n nhá» chưởng quỹ thu nháºn cho nên má»›i có thể tạm bợ sống qua ngà y tá»›i bây giá». Hiện tại tiểu nhân đã có chá»— ở, cÆ¡m áo không lo thì còn dám cầu xa hÆ¡n gì nữa?
Lạc Phong lắc đầu, thở dà i một hơi rồi nói:
-Aiz, si mê không tỉnh, si mê không tỉnh, đúng là tiếc cho tư chất của ngươi!
Lúc nà y chưởng quỹ kia đã cảm thấy cái gì đó, cho nên Ä‘i tá»›i, khuôn mặt tươi cưá»i há»i:
-Khách quan, rau xanh ở tiểu **** ngà i có hà i lòng không?
Thiếu niên kia sắc mặt hÆ¡i đổi, dưá»ng như sợ chưởng quỹ quở trách, cho nên lặng lẽ rút lui và o trong háºu đưá»ng.
Lạc Phong nhìn khuôn mặt con buôn láu cá cá»§a chưởng quỹ thì nhÃu mà y, phất phất tay nói:
-Tạm được, ngươi lui xuống đi, ta muốn yên tĩnh một chút.
Chưởng quỹ khuôn mặt tươi cưá»i, khúm núm Ä‘i vá» quầy hà ng, sau đó lại lách cách sá» dụng bà n tÃnh.
Lạc Phong ngồi ngay ngắn, bão cát thổi và o mặt, tóc mai tung bay. Ngón tay cá»§a hắn rung động theo má»™t tiết tấu kỳ dị, xoay xoay chén rượu, hình thà nh má»™t cái lá»— tháºt sâu trên mặt bà n.
Lúc nà y, mây tÃa ở bầu trá»i phÃa Tây tán Ä‘i, Lạc Phong bá»—ng nhiên đứng dáºy, đổ má»™t chen rượu ra đất, âm thầm nói:
-Kiếp nà y ta muốn Ä‘oạn Trần Duyên, trở vá» tiên giá»›i. Tất cả tiá»n căn háºu quả, nhân duyên gút mắt, Ä‘á»u giống như chén rượu nà y, chấm dứt cho xong.
Bắc địa nhiá»u thiết huyết.
Lúc nà y trá»i đã tối Ä‘en, gió như gươm sắc, cát bay như Ä‘ao, là m cho cái cá» hiệu cá»§a khách **** nà y bay phần pháºt, khắp nÆ¡i chỉ có má»™t cái khách **** hoang vu nà y, nhất thá»i khà thế hà o hùng sát phạt dâng lên!
Hà o khà trong lòng Lạc Phong dâng lên, chén rượu trong tay hắn rung động, hắn rót má»™t chén rượu đầy, ngá»a đầu uống cạn.
Rượu và o miệng cảm thấy như đao cát, mặc dù mùi vị rất kém nhưng cũng phù hợp với tâm tình lúc nà y của Lạc Phong.
-Thống khoái!!!
Lạc Phong nhịn không được than thở một tiếng, uống thoải mái như thế nà y, bình sinh có mấy khi? Rượu của Tây Bắc mạnh mẽ, ở Trung Nguyên sao có thể sánh bằng!
Nhà ai ở Lạc Dương, vang lên tiếng tá»u lệnh, hâm nóng rượu Hoa Äiêu, ká» vai theo thúy hồng?
Äá»u là kiếp phù du như má»™ng.
Hắn lại cầm vò rượu, một lần nữa rót một chén đầy.
Cổ nhân rá»™ng rãi, gặp chuyện uống ba chén lá»›n, Lạc Phong má»›i chỉ uống có má»™t chén thì tÃnh là cái gì?
Trong giây lát, vò rượu có cảm giác như nặng hÆ¡n mưá»i cân, Lạc Phong tay chân má»m nhÅ©n, không nâng được vò rượu lên khá»i mặt bà n.
Lạc Phong nhẹ “A†một tiếng, hơi cảm thấy kỳ quái, lại duỗi tay cầm vò rượu nhưng và o lúc nà y, hắn bỗng nhiên cảm giác được mặt đất rung chuyển, chân mất thăng bằng, thiếu chút nữa té ngã xuống đất.
Tâm trạng Lạc Phong kin hãi, có thể là m cho mặt đất rung động như váºy, nếu không phải là chân nhân đắc đạo thì cÅ©ng là linh thú hiếm thấy. Nhưng tại sao mà tá»›i gần như thế mà hắn lại không có cảm giác gì?
Sá»± nghi ngá» trong lòng Lạc Phong tăng lên, hắn bá»—ng cảm thấy má»i váºt trước mặt như nhòa Ä‘i thì trong lòng kinh hãi.
Cho đến lúc nà y, Lạc Phong chỉ có cảm giác như hai mà mắt nặng ngà n cân, dần dần rÅ© xuống. Hắn lảo đảo má»™t cái, thiếu chút nữa ngã xuống đất, phải lấy tay vịn lấy bà n bát tiên má»›i không bị đổ áºp xuống.
Thân thể Lạc Phong lúc nà y vô lực, nhưng mà trong lòng hắn sáng như tuyết, biết là trong rượu có mê dược!
Lạc Phong trước đây có tÃnh qua cát hung, biết là mình sẽ Ä‘i và o má»™t hắc ****, nhưng đó chỉ là má»™t kiếp nạn nho nhá», cho nên hắn cÅ©ng không kinh hoà ng.
HÃt sâu má»™t hÆ¡i, Lạc Phong bắt đầu niệm Thanh Tâm quyết, khu trù dược lá»±c cá»§a mê dược.
Tuy rằng lúc nà y hắn chưa bước chân lên con đưá»ng tiên đạo, nhưng mà khu trừ dược tÃnh thì có thể là m được.
Kiếp nạn nà y qua Ä‘i, Lạc Phong sẽ khiển trách chưởng quỹ, còn vá» thiếu niên chạy việc, thì hắn có phần thÃch thú, nghÄ© đến thiếu niên kia tuổi không lá»›n lắm, thá»i gian ở trong hắc **** nà y không lâu, lại còn trẻ ngưá»i non dạ cho nên có thể tha.
Bởi váºy Lạc Phong dá»± định mang thiếu niên kia tá»›i Côn Luân, cùng tu luyện đại đạo. Ngưá»i nà y rất có linh khÃ, có thể sau mấy lần luân hồi thấy được đại đạo thì cÅ©ng có thể đứng và o hà ng ngÅ© tiên nhân.
Chỉ là khi Lạc Phong má»›i niệm được má»™t ná»a cá»§a Thanh Tâm quyết thì trong tay vang lên má»™t tiếng “ôngâ€, từ sau gáy truyá»n tá»›i sá»± Ä‘au nhức.
Lạc Phong mặt mũi tối sầm, không còn đứng được nữa. Trước khi hắn ngã xuống đất, miễn cưỡng quay đầu nhìn lại thì thấy thiếu niên kia chẳng biết đứng sau lưng mình từ lúc nà o.
Thiếu niên kia tay cầm má»™t cây gá»— tháºt to, yên lặng nhìn Lạc Phong, anh khà trên khuôn mặt đã biến mất nhưng không có chút dữ tợn nà o.
Äối vá»›i khuôn mặt không Ä‘au khổ, không vui mừng như thế nà y, từ đáy lòng Lạc Phong dần dần cảm thấy lạnh lẽo. Hiển nhiên là thiếu niên đã là m chuyện nà y tá»›i mức quen tay, đánh ngưá»i trúng mê dược, có lẽ là giống như việc chạy đồ ăn cá»§a hắn.
-Äây là vì sao?.....Lần Ä‘i Côn Luân nà y, chẳng phải là đại cát hay sao???
Lạc Phong không chống đỡ được nữa, “Ầm†một tiếng ngã xuống đất, trong lúc sắp hôn mê, hắn vẫn còn nghe được thanh âm của chưởng quỹ:
-Không nghÄ© tá»›i tên nà y quần áo gá»n gà ng, nhưng hà nh lý lại đơn giản như váºy! Nhưng mà con dê béo nà y thịt rất tốt, Ãt nhiá»u cÅ©ng có thể duy trì được má»™t tháng cho khách ****. Nà y! Mau kéo hắn tá»›i phòng bếp, nấu nước mà i dao, cá» rá»a thân thể cho hắn! Thằng tiểu tạp chá»§ng kia còn dám lưá»i biếng, cẩn tháºn ta cắt đứt chân chó cá»§a ngươi!
|