Kỷ Nhược Trần khép cuốn sách lại, xoa xoa hai cổ tay, than nhẹ một tiếng. Đây là quyển thứ 47 hắn đọc về thần liên liệt truyện bản ký. Trong sách có kể lại các sự tích tiên nhân, thần quái, hoặc là linh đan độ thế, hoặc là tiên nữ hạ phàm, mênh mông phong phú.
Nhưng mà Kỷ Nhược Trần cũng hiểu được các điển cố này đa phần là do hậu nhân chắp vá thêm, họ không chính mắt nhìn thấy, toàn là tưởng tượng rồi chém gió. Trong sách liệt kê tiên nhân tuy nhiều, thế nhưng đọc tới đọc lui thì chỉ đơn giản có “Linh tiên ngồi khánh tiêu, cưỡi rồng đạp mây, ban điều tốt lành.
Trong sách có đủ các loại tán tụng, nhưng mà chẳng có một từ nào miêu tả dáng dấp của tiên giới cả.
Kỳ thực Kỷ Nhược Trần cũng không đọc được bao nhiêu sách ở trong Tàng Kinh Lâu. Giá sách ở đây cao ba trượng, toàn là do gỗ tử đàn chế thành, có trải qua vạn năm cũng không mục. Liếc mắt nhìn lại, thấy chúng đứng thẳng hàng, nhìn xa thấy nhiều vô số kể. Trong giá sách lúc nào cũng tràn ngập vân vụ, giá sách đứng giữa trông như là đang đi giữa biển mây.
Nơi đây mặc dù có tên là Tàng Kinh Lâu nhưng mà lại là một ngôi nhà không mái.
Kỷ Nhược Trần lúc này đang ngồi trong một góc ở tầng cao nhất của Tàng Kinh Lâu, ngẩng đầu lên thì thấy trăng sáng đầy sao, cảnh tượng như ở trước mắt, lại nhìn về phía trước mặt thì cảnh sắc của Tây Huyền Sơn như được thu hết vào trong tầm mắt.
Trên Tàng Kinh Lâu có nhiều kỳ thụ tiên thảo, có rất nhiều loại hoa không biết tên, liếc mắt nhìn lại chúng trông như mây tía khắp nơi, rực rỡ như vân cẩm. Trong biển hoa này có không biết bao nhiêu là linh cầm khổng tước bay qua, nhiều không kể hết.
Hắn đã lật xem nhiều cuốn sách kể chuyện về tiên nhân, nhưng thực chất nó ra sao lại không biết, đương nhiên hắn cũng không thể hiểu được Trích Tiên có lai lịch gì.
Vân Phong đạo trưởng đã nói, Trích Tiên là một đại bí mật của aa, không thể truyền ra ngoài.
Kỷ Nhược Trần đương nhiên là không thể từ bỏ ý định như vậy, hắn làm bộ vô tình dẫn dắt hướng câu chuyện tới chủ đề Trích Tiên, nhưng mà Vân Phong đạo trưởng chẳng thèm tiết lộ nửa lời.
Khi mà tám vị chân nhân truyền nghiệp cho hắn thì cũng không bao giờ nhắc tới hai chữ Trích Tiên.
Về phương diện đối nhân xử thế, Kỷ Nhược Trần đương nhiên là khôn khéo. Hắn biết việc này phạm húy cho nên không hỏi làm gì.
Kỷ Nhược Trần làm động tác giãn gân cốt, lắc lư cái cổ mấy vòng, hắn cố gắng khích lệ tinh thần, nhìn bên cạnh còn hơn 10 quyển liệt truyện còn chưa xem, biết là xem cũng không được gì nữa.
Cho nên hắn đi tới cầm mấy cuốn sách cổ ở trên bàn, trong mấy cuốn sách này cũng có ghi chép vô số câu chuyện hư vô mờ ảo của thần tiên, rồi lại còn có các sự tích về người tu luyện đắc đạo phi thăng từ cổ chí kim chính tà đều có.
Thậm chí ngay cả chuyện binh giải thi tiên, tinh quái thành thánh (tiên nhân giải thể, yêu tinh quỷ quái thành thành) đều được ghi lại, liếc mắt xem qua cũng phải mất tới mấy trăm cuốn.
Ba!
Đột nhiên có một cánh tay trắng ngọc giật lấy cuốn sách mà Kỷ Nhược Trần đang cầm, hắn cảm nhận được khí tức lợi hại từ bàn tay này truyền ra.
Cánh tay này nhỏ trắng như tuyết, các ngón tay nhỏ nhắn, trên mỗi móng tay lại có in một hình Âm Dương Thái Cực đồ nho nhỏ, khi ngưng mắt nhìn kỹ thì mấy cái Thái Cực đồ này đang xoay tròn, chẳng biết từ khi nào Kỷ Nhược Trần đã bị thu hút vào trong đó.
Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy trong đầu “Ông” một tiếng, vội vã trấn định tinh thần, dứt khoát rời ánh mắt khỏi Thái Cực đồ, thì thấy một cánh tay nhẵn nhụi nõn nà.
Theo cánh tay này nhìn lên, thì thấy một cái Thúy ngọc thủ trạc (vòng tay làm bằng thúy ngọc), ống tay áo như hạnh hoa chảy xuôi theo dòng nước, sau đó lại nhìn qua vai lại thấy một cái vòng tai bằng trân châu, cuối cùng là một đôi mắt sáng như sao trên trời, hắn mỉm cười ân cần hỏi thăm:
- Ân Ân tiểu thư, gần đây có khỏe không?
Thế nhưng trong lòng hắn lại thầm than, thời gian trôi qua thật là nhanh, vất vả lắm mới có bảy ngày yên tĩnh vậy mà nó lại vô tình trôi qua.
Trương Ân Ân lúc này đã có vẻ gầy hơn trước một chút, sắc mặt tái nhợt do lâu ngày không gặp ánh nắng mặt trời, nàng nhìn chăm chú Kỷ Nhược Trần rồi đột nhiên chu cái miệng lên giống như một bông hoa rực rỡ đang tươi cười, thanh âm kéo dài ra nói:
- Khỏe, đương nhiên là ta khỏe rồi! Ở trong Thiên Tâm Động tu tâm dưỡng tính bảy ngày, chỉ có nước trắng và cháo hoa, trải qua thanh tu tĩnh luyện như thế, ta còn không khỏe được hay sao?
Kỷ Nhược Trần thấy ánh mắt của nàng bình thường, cho nên không khỏi cười ha hả, nói:
- Ân Ân tiểu thư, Tử Thanh chân nhân ngoài mặt thì nghiêm khắc, nhưng trong lòng lại dễ dàng vô cùng, người thực sự yêu thương tiểu thư cho nên mới không cố ý làm khó dễ. Ở trong Thiên Tâm động khổ tu bảy ngày, kỳ thực đối với sự tu luyện của tiểu thư vô cùng có lợi, đây cũng là ý muốn bồi tài của Tử Thanh chân nhân...
- Bồi tài cái đầu ngươi!
Trương Ân Ân bị hắn chọc một kích này, ủy khuất nhiều hóa thành giận dữ, chợt thét lên.
Nàng đã từng nhiều lần tự cảnh báo mình, tuyệt đối không được để cho tên tiểu quỷ này dùng ngôn từ châm chích, nhưng mà trong lúc lửa giận này thì những điều đó đã bị quẳng lên chín tầng mây rồi.
Trương Ân Ân cầm lấy một đống sách cổ, Thái Cực đồ ở ngón tay trái bỗng nhiên xoay chuyển, đống sách cổ bị một cỗ lực lượng vô hình cuốn lấy đã bốc lên không trung, chắc chắn là sẽ bay tới đập vào mặt Kỷ Nhược Trần.
Kỷ Nhược Trần không ngờ mới nói với nàng một câu thì nàng đã bộc lộ bản tính, cả kinh né tránh, vội vàng kêu lên:
- Làm hỏng một cuốn sách, thanh tu bảy ngày!
Trương Ân Ân lập tức nhớ lại cảnh tượng ngồi trong sơn động ẩm thấp, chỉ có cháo hoa và nước trắng mà phải diện bích bảy ngày, cuộc sống thanh đạm như vậy làm cho nàng sợ tới mức toàn thân run lên.
Đống sách cổ cũng run theo, thiếu chút nữa thì rơi xuống đất, Trương Ân Ân lắc mình một cát, sau một hồi luống cuống tay chân mới tiếp được chúng, cẩn thận từng tý một đưa về trên bàn, xong xuôi đâu đấy mới thở phào một hơi.
Sau khi đặt mấy cuốn sách về đúng chỗ, Trương Ân Ân liếc mắt thấy Kỷ Nhược Trần đang cười một cách cổ quái, sự tức giận trong lòng lại bốc lên, nàng đột ngột tung ra một trảo, trong tay đã có một cái bình hoa, lượn lờ trên không trung hai vòng lấy thế rồi mới hung hăng đập tới!
Kỷ Nhược Trần lúc này đã bật khỏi cái ghế đang ngồi, nhanh như điện nhảy qua một bên, đồng thời la lớn:
- Làm hỏng linh vật, tư quá (tự nghĩ về lỗi lầm – sám hối) ba mươi ngày!
- Tư quá? Ba mươi ngày?
Trương Ân Ân hít một hơi lạnh, cái bình hoa đã được giơ cao nhưng không dám ném tới.
Nàng hổn hển thở phì phì, quát lớn:
- Ngươi...ngươi nói bậy! Ta sao lại không biết những môn quy lằng nhằng như vậy?
Kỷ Nhược Trần trả lời theo bản năng:
- Bất kính môn quy, quét Tam Thanh đại điện một tháng...a, ta không có ý này!
Hắn gãi gãi đầu nói:
- Ta nhớ kỹ tội làm hỏng sách được ghi ở quyển thứ 2, chương thứ 3, mục 11. Làm hỏng linh vật được ghi ở mục thứ 9. Nếu ngươi không tin, chúng ta bây giờ có thể tìm xem.
Trương Ân Ân vừa sợ vừa giận, nhưng mà không dám lỗ mãng, cẩn thận từng ly từng tí đem bình hoa đặt về chỗ cũ, sau đó nói:
- Chẳng lẽ ngươi đã đọc thuộc toàn bộ môn quy?
Kỷ Nhược Trần mỉm cười không đáp.
- Ngươi, ngươi...thật tốt đấy!
Trương Ân Ân tức giận không có chỗ phát tiết, lập tức vỗ lên bàn một cái.
Cái vỗ này là phát tiết tức giận trong lòng, trong lúc vô ý đã dùng một chút chân nguyên.
Chỉ nghe ầm một tiếng, cái nghiên mực đột nhiên bắn ra một luồng nước, trông giống như một con hắc long đang bay, “Tạch” một tiếng nho nhỏ đã tạo thành một cái hoa văn thật to trên bìa một cuốn sách.
- A! Bảy ngày...
Ân Ân toàn thân run lên, sắc mặt nhất thời trắng bệch như tờ giấy, nàng không ngờ được chuyện mình mới vừa ra khỏi Thiên Tâm động hôm qua vậy mà bây giờ lại phải vào đó.
Hai người tranh chấp vốn đã kinh động tới tri thủ đạo nhân của Tàng Kinh Lâu.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần thì sắc mặt Trương Ân Ân càng ngày càng tái nhợt. Thân hình nàng run lên, muốn cướp đường mà chạy nhưng có thể thoát khỏi lòng bàn tay của tri thủ đạo nhân hay sao?
Nàng muốn vu oan giáng họa lên người Kỷ Nhược Trần, nhưng mà vị đạo nhân kia công chính vô cùng, chắc chắn sẽ tra ra được chuyện này không phải Kỷ Nhược Trần làm.
Mà qua mấy lần giao phong, tiểu tử này xảo trá như cá trạch, không đợi mình đổ tang vật lên người hắn thì hắn đã chỉ thẳng ra mình rồi.
Trong thời điểm Trương Ân Ân đang luống cuống tay chân, Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên nói nhỏ:
- Đừng lo, lát nữa khi Trị thủ đạo nhân tới thì cứ nói quyển sách này do ta làm bẩn là được rồi. Ta thấy ngươi không chịu được khổ, cái họa bảy ngày diện bích này, ta thay ngươi chịu là được.
- Ngươi...
Trương Ân Ân còn tưởng là mình nghe lầm, cứng họng, rất lâu sau mới hồi phục bình thường, nói:
- Sao ngươi lại có lòng tốt như vậy? Nói, đến tột cùng là ngươi có mưu đồ gì?
Kỷ Nhược Trần nhìn nàng một cái, đưa tay kéo cuốn sách bị mực làm bẩn tới trước mặt mình rồi cười cười nói:
- Ân Ân tiểu thư, tiểu thư bây giờ đã mỹ lệ như vậy, khi trưởng thành nhất định là một người đẹp như thiên tiên.
Trương Ân Ân năm nay vừa mới mười ba tuổi, đâu có nghe được người nào trắng trợn trước mặt mình khen ngợi như vậy, nhất thời trợn mắt há mồm, nhẹ nhàng thổi phù một tiếng, cảm thấy máu toàn thân trong nháy mắt vọt lên mặt, ngay cả hai tai cũng như có lửa đốt.
Thế nhưng những từ khen ngợi như thế này đối với Kỷ Nhược Trần mà nói thì trong mấy năm qua đã nói không biết mấy trăm mấy ngàn lần, nói tới mức thuần thục lưu loát, nói tới mức nóng bỏng, cứ như là những lời từ tim phổi của hắn bay ra vậy.
Hắn chấm ngón tay mình vào mực rồi nói tiếp:
- Chỉ là tiên tử phải đoan trang hiền thục, khi nào về ta sẽ trả cái Tử Hà đỉnh cho ngươi, Ân Ân tiểu thư, từ nay về sau ngươi hãy bỏ qua cho ta nhé!
Trương Ân Ân cảm thấy trong lòng hỗn loạn vô cùng, không biết nên trả lời như thế nào cho phải, thì Trị thủ đạo nhân từ trong đám vân vụ đi ra, nói:
- Chuyện gì mà tranh cãi ầm ĩ như vậy?
Khi hắn nhìn thấy quyển sách cổ trên bàn bị làm bẩn, sắc mặt lập tức thay đổi.
Trương Ân Ân sắc mặt lại bắt đầu trắng bệch, lúc nãy nàng hoài nghi Kỷ Nhược Trần có mưu đồ khác nhưng khi Trị thủ đạo nhân đứng trước mặt thì lại sợ Kỷ Nhược Trần nuốt lời, không đứng ra nhận tai họa này giúp nàng.
Dù cho hắn có mưu đồ thì chỉ cần có thể tránh được việc thanh tu bảy ngày này thì mười cái Tử Hà đỉnh nàng cũng sẽ cho hắn.
Kỷ Nhược Trần hướng về phía Trị thủ đạo nhân vái một cái, áy náy nói:
- Đạo trưởng, đệ tử không cẩn thận làm bẩn cuốn sách này.
Sắc mặt Trương Ân Ân trở nên hồng nhuận, thở phào một cái.
Sắc mặt Trị thủ đạo nhân vốn đang giận dữ, nhưng khi nhìn thấy Kỷ Nhược Trần và Trương Ân Ân thì sắc mặt lại hòa hoãn rất nhiều, nói:
- Hóa ra là Nhược Trần và Ân Ân, ta mặc dù không muốn làm khó dễ các ngươi, nhưng môn quy Đạo Đức tông nghiêm ngặt, làm hỏng một cuốn sách thì phải vào Thiên Tâm động thanh tu bảy ngày, trừ khi là Tử Dương chân nhân có ân điển khác...
Kỷ Nhược Trần mỉm cười nói:
- Sư phụ sẽ không nể tình riêng, chuyện của đệ tử cũng sẽ không có ngoại lệ.
Trị thủ đạo nhân gật đầu nói:
- Nên là như vậy, Nhược Trần ngươi theo ta vào Thiên Tâm động đi, đồ dùng của ngươi ta sẽ sai người mang tới cho.
Lúc này trời đã là buổi trưa, vào động thanh tu cũng có thể tính là một ngày một đêm. Trị thủ đạo nhân cũng vì suy nghĩ cho Kỷ Nhược Trần nên hắn không nói nhiều, vội vã thu thập mấy thứ đồ dùng tùy thân rồi theo Trị thủ đạo nhân rời đi.
Trong lòng của hắn lúc này đang có tính toán khác:
- Ngày mai Minh Vân tiểu đạo sĩ cũng ra khỏi Thiên Tâm động, tới lúc đó tránh được một phen dây dưa. A, lần này nhập động có thể thanh tĩnh bảy ngày, thực là rất tốt, rất tốt!
Còn về phần Minh Tâm bởi vì nói năng lỗ mãng, lại cuồng vọng tự đại cho nên không đơn giản là ở Thiên Tâm động thanh tu. Hắn ở trong Tư Quá Thất bốn chín ngày rồi mới được đi ra, cho nên thời gian mà Minh Tâm xuất hiện vẫn còn rất lâu nữa.
Trong số tiểu đạo sĩ có mặt hôm đó thì Trương Ân Ân bị xử phạt nhẹ nhất, đó cũng là vì nể mặt Cảnh Tiêu chân nhân.
Trương Ân Ân ngẩn ngơ đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn theo phương hướng mà Kỷ Nhược Trần rời đi, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Thời gian cũng chỉ như một tiếng chuông, hôm nay đã là sáng thứ bảy, vào buổi trưa sẽ có một đạo sĩ của Thiên Tâm động tới giải khai cấm chế, cho Kỷ Nhược Trần ra ngoài.
Kỷ Nhược Trần ở trong thạch động không giống như người thường. Đệm hắn ngồi chính là Bích Băng Huyền Thạch đệm, có tác dụng thu nhiếp tinh thần.
Bên cạnh còn đặt Tử Hà Trấn Hồn đỉnh, từ trên đỉnh tỏa ra những làn khỏi như tơ, giống như Đại La ngũ tiên yên.
Ngoài ra ở những chỗ khác còn có...hơn mười quyển đạo tạng kinh thư và một bình linh đan.
Trên đầu hắn còn treo một khối hắc mộc bài, trên tấm bài có khắc một bức hình Cửu Long Tiên Du đồ, tấm mộc bài này hội tụ mộc khí của bốn phương tám hướng, có diệu dụng lớn lao với người tu đạo.
Đúng là một sự phô trương! Cho dù là bát mạch chân nhân ở đây thanh tu thì cũng chỉ như thế này mà thôi.
Lúc nhập động, Kỷ Nhược Trần bỏ qua tất cả tạp học, chỉ vùi đầu vào khổ tu Thái Thanh Chí Thánh Quyết.
Sau khi ngồi động bảy ngày, hắn rốt cuộc cũng rút hết linh khí của Tử Tinh Quái Thiêm, chân nguyên đã trở nên hoàn chỉnh, không có kẽ hở nào đáng nói.
Chỉ là chân nguyên thì dễ tu luyện nhưng những thương tổn ẩn trong kinh mạch tạng phủ thì lại không dễ như vậy.
Mỗi khi hắn vận chuyển chân nguyên, thổ nạp thiên địa linh khí thì từ trong kinh mạch mơ hồ truyền đến nhưng cơn đau âm ỉ.
Kỷ Nhược Trần lúc này đã hiểu ra, Giải Ly Quyết không thể dùng loạn, vạn nhất thất thủ trong việc hấp thu món pháp bảo nào đó thì đạo hạnh không cần phải nói tới, mà chắc chắn kinh mạch sẽ vỡ nát, nguyên thần tiêu tán, cho dù là tiên nhân cũng không cứu được hắn.
Hắn tụng niệm chân quyết, thu hồi chân nguyên đang quấn quanh thân thể rồi đưa vào trong Huyền khiếu. Bảy ngày thanh tu này thu được kết quả đúng là công thành viên mãn.
Khi Kỷ Nhược Trần niệm xong câu chân quyết cuối cùng, chân nguyên vốn đang chảy về Huyền Khiếu chợt tán ra tứ chi bách hải, sau đó lại chạy xuống dưới làm cho Kỷ Nhược Trần bị chấn bay lên khỏi Bích Băng Thạch đệm.
Chân nguyên chấn động, kinh mạch của hắn trở nên đau đớn kịch liệt, giống như người bị rút đi vô số gân mạch!
Dưới sự đau nhức, Kỷ Nhược Trần không sợ hãi mà lại vui mừng, hắn cố nén đau nhức, toàn lực thu nhiếp tinh thần, để mặc cho chân nguyên chấn động. Khi chấn động được bảy lần, chân nguyên quanh thân hắn như vạn sông đổ về biển, dồn tất cả vào Huyền Khiếu.
Chân nguyên thất chấn, tức là Thái Thanh Chí Thánh Quyết đã công hành viên toại.
Sau một lát, Kỷ Nhược Trần mới khó nhọc đứng lên khỏi thạch đệm. Mặc dù trong kinh mạch vẫn còn đau nhức nhưng mà sự vui mừng trong tim hắn lại không có cách nào kìm chế được.
Hắn vốn chỉ nghĩ, trong bảy ngày thanh tu này làm sao hấp thu hết linh khí của Tử Tinh Quái Thiêm là được, vạn lần cũng không ngờ tới là mình lại đột phá cảnh giới Thái Thanh Thí Thánh.
Hắn đi tới một góc của thạch động, nhìn xuống hàn đàm ở phía dưới. Nước đầm không gợn sóng, trông như một chiếc gương trong suốt. Trên mặt nước hiện lên khuôn mặt của Kỷ Nhược Trần, chỉ trong nháy mắt, hắn đã gia nhập Đạo Đức tôn này được gần nửa năm thời gian.
So sanh với thời gian trước thì gương mặt này trở nên tuấn nhã hơn, bớt đi một chút trẻ con nhưng lại thêm ý vị phiêu nhiên xuất trần, trong đôi mắt trong suốt mơ hồ có sự lấp lánh.
Trong một thời gian ngắn, Kỷ Nhược Trần thậm chí còn nhận không ra bản thân, hắn dụi dụi hai mắt, nhìn kỹ một hồi lâu mới dám khảng định người dưới kia chính là mình.
- Đây là mình hay sao?
Trương Ân Ân nhìn chằm chằm vào cái gương không rời, càng nhìn lại càng cảm thấy người trong gương không giống mình, mà giống như một người xa lạ.
Nàng bắt đầu phân tích từng chi tiết của người trong gương, mi như làn khói, đôi mắt như sao, da mịn như tuyết, đôi môi anh đào.
Nhưng mà như vậy thì lại càng không giống mình.
- Tiểu thư, đây là bức tranh mà người muốn.
Phía sau truyền đến thanh âm khẩn trương của nha hoàn.
Kỷ Nhược Trần tiếp nhận mấy cuộn tranh mà nha hoàn đem tới, mở ra cẩn thận quan sát.
Tất cả các bức tranh đều vẽ một nữ tử, tư thái của mỗi người đều khác nhau, đại đa số là nói về sự cố của các tiên nữ.
Trương Ân Ân chăm chú nhìn vào một bức hạo, nghiêm túc hơn đọc đạo kinh không biết bao nhiêu lần.
Thế nhưng khi nàng nhìn kỹ chúng lại chẳng được kết quả gì, trên thực tế thì cầm kỳ thi họa nàng chẳng biết chút gì, mà ngay cả bản thân nàng cũng không biết là mình muốn cái gì ở những bức tranh này.
Xem đi xem lại, lửa giận của Trương Ân Ân bỗng nhiên xông lên, ôm lấy cuộn tranh hung hăng ném hết lên tường.
Nha hoàn suýt chút nữa bị đống tranh đập trúng, sắc mặt tái nhợt, run người núp ở một góc tường. Những chuyện này chẳng phải là hiếm gì, cho nên nàng cố gắng chịu đựng không kêu lên. Trương Ân Ân này cực kỳ cổ quái, nếu như kêu lên mà chọc giận nàng, thì không biết sẽ phải chịu hậu quả gì.
Trương Ân Ân cả giận nói:
- Đi ra ngoài! Đúng là thứ vô dụng, chỉ bảo tìm một bức tranh thôi mà cũng không tìm được!
Nha hoàn kia như được đại xá, vội vàng chuồn khỏi phòng.
Tiểu nha hoàn khi qua một hành lang thì vừa lúc gặp phu phụ Cảnh Tiêu chân nhân đi tới, nàng giật mình hành lễ. Hoàng Tinh Lam hỏi:
- Ân Ân ở trong phòng ư? Mấy hôm nay nó có khá hơn không?
Tiểu nha hoàn trả lời:
- Mấy hôm nay tiểu thư đều ở trong phòng tự soi gương, sau đó lại bắt tìm rất nhiều cố họa cố sự của tiên nữ về xem. Nhưng không biết tại sao khi tiểu thư xem xong các bức tranh thì lại giận dữ. Đồng thời tiểu thư rất chăm chỉ tu đạo luyện kiếm, chưa từng hoang phế một chút thời gian nào.
Lúc này từ trong phòng của Trương Ân Ân lại mơ hồ truyền đến tiếng đập phá.
Hoàng Tinh Lam nhìn Trương Cảnh Tiêu mỉm cười nói:
- Xem ra nữ nhi đã trưởng thành rồi.
Trương Cảnh Tiêu vuốt râu mỉm cười, trên mặt tỏ vẻ đã hiểu nói:
- Đúng vậy, chỉ một cái chớp mắt mà mười ba năm trôi qua rồi.
Tây Huyền Sơn núi tiếp núi kéo dài liên miên bất tuyệt, dài tới cả ngàn dặm vận chưa hết, Mạc Kiền Phong cách mười hai ngọn núi đứng xung quanh thì lại càng xa. Hiện tại, năm ngọn núi phía Nam thì bầu trời quang đãng, nhưng ba ngọn núi phía Bắc lại bao phủ đầy mây.
Đan Nguyên Phong là ngọn núi xa nhất của phía Bắc, Đan Nguyên Cung khác hẳn với các ngọn núi khác, không rộng rãi mỹ lệ nhưng lại trang nhã tinh xảo hơn.
Đan Nguyên Cung truyền tới tay Ngọc Huyền chân nhân thì mười một đời liên tiếp đều do nữ tử chấp chưởng.
Nữ tử của Đan Nguyên Cung tuy rằng đông đảo nhưng họ cũng không cấm nam đệ tử.
Trong Đan Tâm điện, khói nhang lượn lờ có phần giống như Tiên cung. Ngọc Huyền chân nhân ngồi ở trong noãn các của Đan Tâm điện, hai hàng lông mày nhíu chặt, khuôn mặt có vẻ buồn rầu. Ngồi bên nàng là hai vị chân nhân, một nam một nữ, theo thứ tự là sư tỷ Ngọc Tĩnh và sư đệ Ngọc Chân Tử của nàng.
Ngọc Huyền chân nhân da mượt như em bé, mi như trăng rằm, trông chỉ tầm hai lăm hai sáu tuổi. Nàng ngồi trong noãn các của Đan Tâm điện, giống như là ánh sáng chiếu khắp muôn nơi.
Bên cánh tay phải của nàng có một con linh xà thân dài hơn hai xích, toàn thân đỏ hồng, trên lưng của nó có đôi cánh mỏng như ve, dưới bụng lại có bốn chân, không biết là dị thú phương nào. (Xích = 0.333333m)
Con linh xà này chậm rãi di chuyển trên cánh tay của Ngọc Huyền chân nhân, thỉnh thoảng lại dùng đôi cánh bay lên không trung, ngó nghiêng trong chốc lát lại hạ xuống.
Thực ra tuổi của Ngọc Huyền chân nhân đã hơn năm mươi rồi, nhưng do nàng tu đạo thành công, biết thuật trú nhan cho nên trông chỉ như nữ tử thanh xuân.
Ngọc Tĩnh chân nhân đã gần trăm tuổi, nhưng so với Ngọc Huyền chân nhân thì còn trẻ hơn.
Ngọc Chân Tử trông như người ba mươi, dưới cằm có một chòm râu dài, tuấn lãng tiêu sái không để đâu cho hết.
Nhân sĩ tu đạo cũng có nhiều người được trường sinh, như Tử Vi chân nhân tuổi tác đã quá trăm, Tử Dương chân nhân thì lại càng lớn hơn.
Ngọc Huyền chân nhân có thể ở độ tuổi năm mươi mà chấp chưởng Đan Nguyên Cung nhất mạch của Đạo Đức tông đúng là việc có thể hãnh diện với bên ngoài.
Nhưng mà hôm nay hai hàng lông mày của nàng nhíu chặt, trên mặt hiện đầy ưu tư, hiển nhiên là gặp phải chuyện rất khó giải quyết.
Ngọc Huyền chân nhân trầm ngâm một lúc lâu, rốt cuộc cũng lên tiếng:
- Nửa tháng nữa lại tới một kỳ tiểu khảo ở trong tông. Hôm nay mời sư tỷ, sự đệ tới đây là muốn nghe cách nhìn của mọi người về kỳ tiểu khảo này.
Ngọc Tĩnh và Ngọc Chân nhìn nhau một chút, trên mặt lộ ra vẻ khó khăn, đều không đáp lời.
Ngọc Huyền chân nhân than nhẹ một tiếng, nói:
- Ở đây không có người ngoài, có gì cứ nói, đừng ngại!
Ngọc Tĩnh đầu tiên là thở ra một hơi, sau đó mới nói:
- Hiện nay Đan Nguyên Cung ta trước sau bốn đời, tổng cộng có một trăm mười ba người, ngoại đệ tử hai mươi ba người nhưng chẳng có ai là nhân vật đặc biệt kiệt xuất. Trong đám đệ tử trẻ tuổi thì chỉ có Hàm Yên là có tư chất cực tốt, tương lai có thể trở thành một viên ngọc sáng. Nhưng ta thấy cũng khó mà sánh với Thường Dương cung Cơ Băng Tiên, Huyền Minh cung Lý Huyền Chân và Thiên Tuyền cung Minh Vân.
- Nhất là Đan Nguyên Cung của chúng ta nhân số đơn bạc, nói đi nói lại cũng chỉ có Hàm Yên là có thể bồi dưỡng, không giống như những nhân tài của các nhất mạch đang thịnh hành khác.
- Nhất mạch đệ tử của Tử Vi chân nhân Thường Dương cung còn đơn bạc hơn so với Đan Nguyên Cung của ta, nhưng Cơ Băng Tiên là người kinh tài tuyệt diểm, Tử Vi chưởng giáo lại sắp phi thăng, chúng ta sẽ không cách nào thắng được bọn họ.
- Tử Dương chân nhân vốn tuổi tác cao nhất, đạo hạnh cũng không lớn nhưng mà hắn đức cao vọng trọng, đệ tử của Thái Thường cung lại ỷ vào số lượng mà thắng, chúng ta cũng không có khả năng thắng được bọn họ.
- Trong kỳ tiểu khảo này, thứ cho ta nói thẳng, Đan Nguyên Cung vẫn chỉ đứng ở vị trí áp chót như năm ngoái mà thôi!
Ngọc Huyền chân nhân trầm mặc trong chốc lát, thở dài một tiếng, nói:
- Đan Nguyên Cung suy nhược ở trong tay ta đã lâu, nếu như kỳ tiểu khảo năm nay lại bại thì sẽ là năm thứ mười bảy đứng vị trí cuối cùng trong chín cug. Từ khi Đại tổ sư quy điịnh cứ hàng hăm lại có một kỳ tiểu khảo, mười năm lại có một kỳ đại khảo, trong vòng ngàn năm trở lại đây chưa bao giờ có một cung nào lại hai mươi lần liên tiếp đứng ở vị trí bét bảng. Nhưng mà hiện nay, xem ra Đan Nguyên Cung ta trong vòng năm năm tới chắc chắn không có khởi sắc, vậy thì cái sỉ nhục hai mươi lần này sợ rằng khó mà thoát được.
Ngọc Tĩnh và Ngọc Chân đều cúi đầu không nói, bọn họ đều hiểu tình thế trước mắt, nhưng mà lại không có cách gì để giải quyết cả.
Hôm nay Đan Nguyên Cung thế yếu đã thành, chuyện tu đạo đâu có phải giống như ăn cơm uống nước, học cấp tốc thì cũng chẳng dùng được gì.
Trong vòng một hai năm, đi đâu mà tìm những đệ tử có tư chất tuyệt hảo đây?
Dường như cảm ứng được bầu không khí trong noãn các có vài phần u ám, Huyền Hỏa Vũ Xà lặng lẽ bay lên, giống như một đạo hồng điện bay vút ra ngoài.
Ngọc Huyền chân nhân nhìn thân ảnh của Huyền Hỏa Vũ Xà biến mất, cười khổ một tiếng rồi nói:
- Lần tiểu khảo này bại cũng được, nhục nãh này sẽ do một mình Ngọc Huyền ta gánh chịu. Thế nhưng lúc này Đan Nguyên Cung ta có một cơ hội, nhưng nó lại không phải là dễ.
Ngọc Chân nói:
- Chẳng lẽ là Kỷ Nhược Trần?
Ngọc Huyền gật đầu nói:
- Đúng là hắn!
Ngọc Chân nhíu mày, nghi hoặc nói:
- Ta từng nhìn thấy Kỷ Nhược Trần, tư chất của hắn không phải là tệ, thế nhưng còn xa mới có thể bằng những đệ tử kiệt xuất được.
Ngọc Huyền ngừng lại một chút, dường như đang do dự điều gì đó, hồi lâu mới nói:
-Việc này quan hệ trọng đại, ta cũng chỉ có thể tiết lộ một chút cho các người. Thiên tư của Kỷ Nhược Trần tuy rằng không được coi là tuyệt hảo nhưng mà phúc duyên của hắn lại cực dày. Huống hồ thiên tư chân chính của hắn ra sao, đạo hạnh của ta không đủ cho nên không thể nhận ra được. Khi đang tìm con đường phi thăng, Tử Vi chưởng giáo đã chấp nhận mạo hiểm xuất quan giữa chừng, lại lệnh cho ba vị chân nhân xuất lĩnh đệ tử đi tới miền tái ngoại đón Kỷ Nhược Trần về tông, thanh thế lớn như vậy thì chỉ có một câu để nói, Kỷ Nhược Trần có hi vọng phi thăng!
-Có hi vọng phi thăng?
Ngọc Chân và Ngọc Tĩnh đều hít một hơi lạnh.
Lần trước khi Tử Vi chân nhân xuất quan trong thời gian ngắn, từng chỉ rõ tiền đồ của những đệ tử, trong đó Cơ Băng Tiên nói là sau khi hắn khổ tu trăm năm sẽ có hi vọng tu thành thi giải chi quả. (cái này giống như thằng Lạc Phong, luân hồi nhưng vẫn giữ lại được ký ức, có thêm cái đạo hạnh.)
Thỉ với một câu đó thôi, Cơ Băng Tiên lập tức được tôn sùng ca ngợi là một trong những người có thiên tư tốt nhất trong hơn ngàn đệ tử của Đạo Đức tông.
Vậy mà Kỷ Nhược Trần lại có hi vọng phi thăng!
Điều này chẳng phải sẽ nói, trăm năm sau Đạo Đức tông sẽ liên tục xuất hiện hai vị chân tiên phi thăng? Thanh thế này sẽ lớn tới mức nào?
Từ đó về sau, Đạo Đức tông sẽ đứng đầu thiên hạ, nhiếp phục quần ma, chẳng cần phải nói thêm nữa.
Cũng khó trách chư vị chân nhân lại coi trọng Kỷ Nhược Trần như thế, chỉ với năm chữ “có hi vọng phi thăng” này thôi đã giải thích được tất cả nghi hoặc của hai vị chân nhân Ngọc Chân và Ngọc Tĩnh.
Lúc này không cần Ngọc Huyền chân nhân nói rõ, Ngọc Tĩnh và Ngọc Chân đã hiểu, hi vọng của Đan Nguyên cung là ở chỗ nào.
Chỉ cần bốn năm sau, Kỷ Nhược Trần đầu nhập làm môn ạh của Đan Nguyên cung thì cho dù Đan Nguyên cung có đứng bét năm mươi năm liên tiếp cũng không sao. Một chân tiên phi thăng đủ để làm cho Đan Nguyên cung lưu danh sử sách.
Ngọc Tĩnh và Ngọc Chân còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ thì Ngọc Huyền chân nhân lại thở dài một hơi, buồn bã nói:
-Nhưng mà muốn Kỷ Nhược Trần đầu nhập làm môn hạ của Đan Nguyên cung ta lại là chuyện hết sức khó khăn. Không nói đến Tiên Kiếm của Ngọc Hư chân nhân, Tiên Thiên Quái Tượng của Thủ Chân chân nhân, cùng với đạo pháp của Thái Vi chân nhân, rồi lại đan đỉnh của Tử Vân chân nhân, chỉ duy nhất Đan Nguyên cung ta không có tuyệt học gì nổi danh! Tử Dương chân nhân lại là người gần gũi hắn nhất, các ngươi nói xem, Đan Nguyên cung ta lấy cái gì để tranh đoạt với các mạch khác? (mỹ nhân kế để làm gì...)Kỳ tiểu khảo năm nay Đan Nguyên cung ta đứng cuối cùng thì lại chẳng có hi vọng gì bốn năm sau hắn sẽ chọn chúng ta.
Ngọc Tĩnh và Ngọc Chân hai mặt nhìn nhau, hai người đều biết những lời của Ngọc Huyền là sự thật. Thế nhưng một cơ hội lớn ở trước mắt mà lại buông bỏ thì đúng là một quyết định vô cùng khó khăn.
Nếu như Kỷ Nhược Trần có thể vũ hóa phi thăng thì giống như lời Tử Vi chân nhân nói, vậy thì Đan Nguyên cung sẽ không chỉ còn hư danh như trước nữa, đơn giản là chỉ cần ngồi nhìn người ta tu luyện thôi cũng có chỗ tốt lớn lao.
Đại đạo trước dễ sau khí, tu tới cảnh giới nhưh Ngọc Huyền chân nhân, tiến thêm một bước có thể coi như hóa giải vô số nguy hiểm. Đối với bọn họ mà nói, sự mê hoặc này còn hấp dẫn hơn bất cứ dược vật tăng tiến tu vi nào khác.
Ngọc Tĩnh và Ngọc Chân suy nghĩ một lúc là hiểu được Ngọc Huyền chân nhân đã có tính toán, tìm bọn họ tới chỉ là thương nghị mà thôi.
Trong lòng bọn họ ai cũng hiểu là phải làm như thế nào, nhưng mà quyết định lại vô cùng khó khăn.
Sự việc đã tới nước này, từ trong đáy lòng ba người đều đã có chủ ý, chỉ có một điều khác là ai nói ra trước mà thôi.
Đan Tâm điện bỗng trở nên tĩnh lặng, Ngọc Tĩnh và Ngọc Chân hai mặt nhìn nhau, trên mũi lấm tấm mồ hôi, dường như ai cũng tiến nhập vào trong nước. Ngọc Huyền chân nhân thì ngồi ngay ngắn bất động, sắc mặt ngưng trọng.
Chỉ một lúc sau, Ngọc Chân đạo hạnh kém nhất cũng không nhịn được nữa, nói:
-Ngọc Huyền sư tỷ, Đan Nguyên cung ta nữ đệ tử đông đảo, nếu như muốn tranh đoạt với các mạch khác thì chỉ còn cách bắt tay vào làm từ phương diện này...
Ngọc Chân lời còn chưa dứt, Ngọc Tĩnh đã ho khan một tiếng. Ngọc Chân lập tức tỉnh ngộ, bịt chặt mồm lại không chịu nói thêm gì nữa.
Ngọc Huyền chân nhân rốt cục thở dài nói:
-Đan Nguyên cung ta thế lực mỏng yếu, nếu như ba tỷ đệ chúng ta không đồng lòng thì còn tranh chấp thế nào được với người bên ngoài? Ta phụng di mệnh của tiên sư là chấp chưởng Đan Nguyên cung, ô danh trong tương lai tất cả đều do ta gánh chịu, các người không cần phải lo lắng. Kỷ Nhược Trần năm nay mới mười tám tuổi, đúng là thời huyết khí phương cương, là cái tuổi háo sắc. Khổ tâm của ta chỉ có thể bắt tay vào làm từ đó, dẫn dụ Kỷ Nhược Trần.
Ngọc Chân nói:
-Sư tỷ nói rất đúng, lúc nãy là do tiểu đệ thiếu hiểu biết toàn cuộc. Nếu như chúng ta làm được bước đó rồi thì cũng không ngại tiến thêm một bước nữa, nói thí dụ như có thể cho đệ tử song tu cùng với Kỷ Nhược Trần.
Nghe thấy mấy từ song tu, Ngọc Huyền chân nhân và Ngọc Tĩnh sắc mặt đều hơi có vẻ xấu hổ. Các nàng tuy biết rằng Ngọc Chân nói có lý, nhưng trong lòng hai người cũng tính toán như vậy nhưng mà khi trực tiếp nói ra miệng thì lại có chút băn khoăn.
Ngọc Tĩnh cân nhắc từ ngữ một chút rồi nói tiếp:
-Hai vị sư tỷ chớ trách đệ, đệ đã nhiều lần tính toán, chỉ cần có nữ đệ tử trong Đan Nguyên cung ta song tu với hắn thì cho dù bốn năm sau hắn không chịu nhập làm môn hạ của chúng ta cụng không sao. Tới ngày hắn phi thăng, chân nguyên đạo hạnh của nữ đệ tử kia cũng vô cùng thâm hậu rồi. Lúc đó Đan Nguyên cung chúng ta cũng thu được lợi ích không nhỏ, không phải là không thu hoạch được gì.
Ngọc Huyền chân nhân nhìn đám mây đen cuối trời, chậm rãi gật đầu nói:
-Ngọc Chân sư đệ nói rất đúng, kỳ thực ta cũng đang có ý đó. Nhưng mà trong chuyện này có điều khó lám, song tu luôn coi trọng duyên phận, nữ đệ tử trong cung của ta tuy nhiều nhưng mà sợ rằng vô duyện vô phận với Kỷ Nhược Trần.
Ngọc Tĩnh rốt cuộc cũng mở miệng nói:
-Chuyện này phỉa dùng hai bút cùng vẽ. Thứ nhất là chọn đệ tử có tư chất tốt thân cận với Kỷ Nhược Trần. Thứ hai, ta còn có một khối dị hương lấy được từ nam man, tên là Ảo mộng nghê thường, công dụng...cái này...rất là huyền diệu. Nếu như đệ tử trong cung của ta thanh tu cùng một nơi với Kỷ Nhược Trần thì hiệu quả vô cùng to lớn.
Ngọc Chân kinh ngạc nhìn về phía Ngọc Tĩnh, không ngờ trong vài chục năm nay sư tỷ mình mới có một kế sách liên hoàn như vậy.
Ngọc Tĩnh mặt hơi đỏ lên, ánh mắt nhìn sang một nơi khác.
Ngọc Huyền chân nhân kinh ngạc nhìn ra ngoài các, một lúc sau mới thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói:
-Ngọc Tĩnh sư tỷ, Ngọc Chân sư đệ, việc này mặc dù là chuyện có thể chấn hưng Đan Nguyên cung, nhưng lại không hợp với tôn chỉ của Đạo Đức tông chúng ta, vạn nhất truyền ra ngoài thì khó trách khỏi việc bị người bàn tán. Ngọc Tĩnh sư tỷ, Ảo mộng nghê thường tỷ đưa cho muội trong đêm nay đi. Từ nay về sau, các người không bao giờ...được nhúng tay vào việc này nữa, tất cả do ta xử lý. Vạn nhất chuyện cơ mật này bị tiết lộ thì sẽ do một mình ta gánh chịu. Chỉ cần có sư tỷ, sư đệ ở đây thì Đan Nguyên cung ta cũng sẽ có một ngày “Đông Sơn tái khởi”. Ngọc Chân sư đệ, đệ gọi Hàm Yên tới đây, ta có vài lời muốn nói với nó.
Ngọc Chân ngẩn ra, nói:
-Hàm Yên?
Ngọc Huyền chân nhân gật đầu nói:
-Đúng là Hàm Yên.
Ngọc Chân nhìn Ngọc Huyền chân nhân rồi than nhẹ một tiếng, lắc lắc đầu, từ trong noãn các đi ra ngoài tìm người.