Tuế khảo năm nay khác với các năm trước, có rất nhiều việc trở thành đề tài câu chuyện được đem ra bàn tán ở Đạo Đức tông.
Chuyện đầu tiên đó là mấy ngày trước Cơ Băng Tiên tiến vào Thái Thanh Huyền Thánh Cảnh, đánh bại toàn bộ cao thủ cùng đạo hạnh của mình, giành luôn vị trí thứ nhất của Huyền Thánh Cảnh.
Nếu tính cả lần này, thì hắn đã 3 lần liên tiếp giành vị trí thứ nhất. Cơ Băng Tiên giống như một thanh tiên kiếm, lúc này bắt đấu hiển lộ phong mang.
Hắn tu đạo 9 năm tiếp hoàn thành xong Thái Thanh Lục Cảnh. Tốc độ như vậy, thì trong vòng 30 năm trở lại đây, chỉ có Trầm Bá Dương là người có thể so sánh với hắn mà thôi.
Đạo Đức tông đề bạt đệ tử đều căn cứ trên đạo hạnh. Cơ Băng Tiên tiến cảnh thẩn tốc như vậy, thì tương lai có thể chấp chưởng Thường Dương cung thay cho Tử Vi chân nhân cùng không có gì là bất ngờ.
Chuyện còn lại chính là chiến cuộc liên hoàn giữa Lý Huyền Chân, Thượng Thu Thủy cùng Minh Vân. Lý Huyền Chân thắng Thượng Thu Thủy, Thượng Thu Thủv thắng Minh Vân, Minh Vân lại thắng Lý Huyền Chân.
Trong khi đó thi văn thì ba người bằng điểm nhau, dựa vào chiến cuộc liên hoàn này mà định thứ tự cùng là một vấn đề không khó.
Các đạo trường chủ khảo nghị luận nửa ngày, cuối cùng mới quyết định cho ba người đồng thời xếp thứ nhất, đây cũng là chuyện đầu tiên xảy ra trong vòng 50 năm qua.
Còn về chuyện bát mạch chân nhân tới xem Kỷ Nhược Trần thi đấu không truyền ra ngoài, đương nhiên là không ai biết, cho nên không có luận đàm gì.
Lần tuế khảo này Đan Nguyên cung rất có khởi sắc. Nhưng do có Kỷ Nhược Trần tham gia cho nên vẫn bị Thái Thường Cung đè ép xuống phía dưới, tiếp tục ở vị trí cuối cùng trong cửu mạch.
Nhưng năm nay lo lắng không nhiều như năm ngoái, huống chi Hàm Yên đạo hạnh mới tiến vào trong Thái Thanh Thiên Thánh Cảnh, thi đấu đồng cấp với mấy người Lý Huyền Chân, kết quả thế nào không nghĩ cùng biết.
Sau khi biết được kết quả, ngọc diện của Ngọc Huyền chân nhân vẫn vô tình, trong lòng cũng không biết là buồn hay vui.
Hoàng hôn hôm đó, Kỷ Nhược Trần trờ về phòng của mình nhưng không tu luyện đạo tạng như trước, mà lại để nguyên y phục lăn ra giường, nhìn lên trần nhà, không biết là có tâm sự gì.
Vị trí đệ nhất tuế khảo không mang lại cho hắn nhiều vui mừng, vừa về tới Thái Thường Cung thì Tử Dương chân nhân đã ngay lập tức gọi hắn qua, suốt cả ngày cứ hỏi hắn chuyện đã dùng loại tâm pháp nào, đã thi triển đạo quyết nào đánh ngất Minh Tâm.
Kỷ Nhược Trần ấp úng nửa ngày, sau mới nói ra đó là thủ pháp đánh ngất người khác khi còn ờ Long Môn khách ****. Một chiêu này đã từng đánh ngất không biết bao nhiêu dê béo.
Trước khi tiến vào Đạo Đức tông, ngày nào hắn cũng chuyên cẩn khổ luyện, cho nên động tác này đã thuần thục vô cùng, trong khi thi đấu dưới tình thế cấp bách, đột nhiên mới sử dụng tới nó.
Chiêu thức dùng côn đánh ngất dê béo, thì ngoài tám chữ "xuất kỳ bất ư, nín hơi tĩnh khí" làm gì có tâm quyết gì đáng nói?
Thế nhưng Tử Dương chân nhân lại không tha cho hắn, hỏi kỹ hắn là bước đi như thế nào, giơ tay ra sao, làm sao phát lực, làm sao nín hơi, thậm chí còn bảo hắn diễn luyện tại chỗ nhiều lần, lặp đi lặp lại hơn một canh giờ.
Đánh ngất tuy rằng chỉ là một động tác đơn giản, nhưng cái khó là không thể vận dụng chân nguyên. Sau khi Kỷ Nhược Trần làm nhiều lần, toàn thân mồ hôi toát ra đầm đìa, tay chân bủn rủn.
Mỗi lần biểu diễn hoàn tất, Tử Dương chân nhân đều nhíu mày suy tư chốc lát, sau đó lại bảo hắn diễn lại một lần.
Kỷ Nhược Trần âm thầm kêu khổ, hắn biết những động tác này của mình lúc này chỉ có hình nhưng không có thần.
Ngày xưa khi còn luyện tập ở Long Môn khách ****, mấy động tác này hắn làm rất chuẩn xác, không một chút sai lầm, bước nhẹ đi tới phía sau dê béo, một kích đánh ngất...
Lúc đó Kỷ Nhược Trần giống như một con sói theo dõi con mồi, tiến nhập trong trạng thái quyết chiến sinh tử kỳ diệu mà lúc này không thể hình dung được.
Đó là một cảm giác gì đó không rõ ràng, giống như khẩn trương tới cực điểm, cũng là sợ hãi tới tận cùng.
Mỗi khi nhớ tới lúc này, lông tơ trên người Kỷ Nhược Trần đều dựng đứng lên, giống như mình đang hóa thân thành một con sói đang lặng lẽ tiếp cận con mồi.
Lúc này phía trước Kỷ Nhược Trần làm gì có bóng người nào, bảo hắn đi đâu tìm lại cảm giác đó cơ chứ?
Hơn nữa cho dù phía trước có bảo một đạo sĩ đóng giả con dê béo, nhưng lại không thể đánh chết, vậy thì làm sao có thể tiếp nhận vào trạng thái quyết chiến sinh tử đây.
Có lẽ đúng như lời chường quĩ nói: "đánh ngất cũng phải có cảm giác".
Cho tới tận khuya, Tử Dương chân nhân mới cho Kỷ Nhược Trần trở về.
Mấy ngày tiếp theo, Kỷ Nhược Trần định khổ công nghiên cứu đạo pháp như cũ, nhưng các vị chân nhân đều hỏi tới một kích đánh ngất hắn thi triển trong kỳ tuế khảo, muốn điều tra xem pháp quyết sử dụng như thế nào, sau đó thì ai nấy tự mình cảm nhận.
Kỷ Nhược Trần thản nhiên nói đó là chiêu số năm đó đánh ngất dê béo ở trong Long Môn khách ****. Lần tỷ võ đó ở dưới tình thế cấp bách mới sử dụng.
Các vị chân nhân nghe xong đều trầm tư hồi lâu, cuối cùng không quên an ủi Nhược Trần vài câu, nói hắn không nên lo lắng chuyện đi nhầm đường trước kia. Hiện tại nếu đã vào Đạo Đức tông, vậy tức là có duyên với đại đạo, chỉ cần chuyên tâm hướng đạo thì tự nhiên sẽ có một ngày đại công cáo thành.
Lúc này Kỷ Nhược Trần đang nằm ngửa ờ trên giường, những chuyện xảy ra trong kỳ tuế khảo như một dòng nước chảy qua chảy lại trong lòng hắn nhiều lần. Các vị chân nhân có phản ứng cổ quái như vậy, sao Kỷ Nhược Trần không biết cơ chứ?
Hắn càng khổ công nghiên cứu, tu luyện Tam Thanh Chân Kinh thì lại càng cảm thấy uy lực trên người của các vị chân nhân.
Theo lý thuyết thì mấy vị chân nhân phất tay, nhấc chân đều có uy lực rời núi lấp sông, nhưng sao lại cảm thấy hứng thú với cái chiêu thức đánh ngất này như vậy?
Hơn nữa ngày xưa hắn đánh dê béo cũng đâu có thấy cảm giác gì đặc thù, vậy mà trong kỳ tuế khảo vừa rồi, khi bão cát mù mịt, hắn lại có thể dùng một côn đánh ngất Minh Tâm, đúng là có chút uy lực thật.
Kỷ Nhược Trần ngẫm nghĩ, đột nhiên từ trên giường nhảy dụng lên, tiện tay cầm mộc kiếm, chân trần di chuyển như nước tới cạnh bàn, lấy kiếm là côn đánh tới một cái bình sứ màu xanh trên cửa sổ!
Mộc kiếm không mang tiếng gió, nhanh chóng đập xuống, nhưng đang lao xuống thì dừng, cách cái bình hoa chỉ chừng một cọng tóc, nếu hơi mạnh thêm chút nữa là đụng vào nhau.
Kỷ Nhược Trần hết sức hài lòng với một côn này, xem ra tu đạo nửa năm trong núi, bản lĩnh mưu sinh năm đó của mình cũng không bị lãng quên.
Nhớ năm đó khi hắn luyện tập Muộn Côn (côn pháp đánh ngất), phải di chuyển trong cái phòng bếp nhỏ hẹp, cầm một cái Thiêu Hỏa côn (thanh cời lò) đánh vào mười cái bánh bao được xếp chồng lên nhau, khi nào lưu lại một dấu côn trên cái bánh bao thứ ba mới được tính là thành công.
Chường quĩ phu nhân làm bánh bao có tấm màng rất mỏng, muốn lưu lại một dấu côn trên bánh bao đã là một công phu khủng khiếp, vậy mà côn không được chạm tới những cái khác, không được phá hỏng bánh ba thì chuyện đâu có đơn giản như nói?
Chỉ khi nào lưu lại một dấu côn trên bánh bao thì Kỷ Nhược Trần mới được ăn cơm. Trong khi luyện lập, hắn chỉ có một chén cháo loăng, một nửa cái dưa muối. Cuộc sống ở khách **** tuy rằng kham khổ nhưng so với cuộc đời lưu lạc, thì đã là trên trời và dưới đất rồi.
Ngày thứ hai Kỷ Nhược Trần vào trong khách **** đã bị bắt tập luyện Muộn côn, phải mất 5 năm tròn đói khát thì hắn mới có thể nếm thử bữa ăn đầu tiên.
Hắn ngẩn ngơ đứng ờ trong pḥng, duy trì tư thế đập côn xuống rồi mới tỉnh lại từ trong ký ức. Trong tay hắn lúc này đang cầm một thanh Hắc Tê Mộc Kiếm quý báu chứ đâu phải là thanh Thiêu Hỏa côn không đáng một đồng.!
Kỷ Nhược Trần cười khổ một tiếng, tiện tay thả thanh kiếm xuống, lại ngã nhào lên trên giường, nhất thời hắn cảm thấy thể xác và tinh thần mệt mỏi vô cùng.
Đánh ngất là đánh ngất, có cái gì ảo diệu đáng nói đâu? Các vị chân nhân cứ hỏi hắn như vậy, thực sự là hắn không biết trả lời như thế nào.
Trong lúc nhất thời, Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy Thái Thượng Đạo Đức Cung rộng lớn không có một ai hiểu mình.
Tuổi của hắn tuy còn trẻ, chính là lúc cần có bằng hữu, vậy mà lại bị hai chữ Trích Tiên đè nặng như núi, ép hắn tới mức không thở nổi, được các vị chân nhân ân sủng lại càng tăng thêm gánh nặng trong tim.
Kỷ Nhược Trần giống như một hài tử ngẫu nhiên đi lạc vào một bảo khố, tuy rằng lúc này hắn có thể lấy bất cứ thứ gì mình cần, nhưng lúc nào cũng có thể bị chủ nhân bảo khố bắt gặp, tống hắn trở lại thực tại, hiện nguyên hình.
Giờ khắc này, hắn hạ quyết tâm, tuyệt không thổ lộ về một chữ về Giải Ly tiên quyết.
Cứ mải suy nghĩ, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng đã chiếu lên mặt Kỷ Nhược Trần. Lúc này hắn mới phát hiện, trăng đã di chuyển quá nửa bầu trời, chắc là cũng qua nửa đêm rồi.
Ánh trăng như sương, chiếu lên người của Ngọc Huyền chân nhân. Nàng đang ngồi ngay ngắn trên Vọng Tinh lâu, im lặng nhìn biển mây mênh mông phía xa xa.
Trên cầu thang truyền tới tiếng bước chân khe khẽ rồi có một thanh âm như nhược thủy vang lên phía sau Ngọc Huyền chân nhân: "Hàm Yên tham kiến Ngọc Huyền sư tổ."
Ngọc Huyền lặng lẽ một lúc lâu, sau đó mới đưa tay chỉ vào một cái ghế, nói: "Ngồi đi." Hàm Yên run sợ một chút, cúi đầu nói: "Trước mặt sư tổ, đệ tử sao dám ngồi?"
Ngọc Huyền chân nhân nói: "Kỳ thực ta cũng không lớn hơn con bao nhiêu. Chúng ta là người tu đạo, chỉ một lòng mong muốn trường sinh, sống vài trăm tuổi cũng chẳng có gì kỳ quái. Vài chục năm thời gian chẳng qua chỉ như một cái chớp mắt. Con thấy Tử Dương chân nhân so với ta lớn hơn tận 90 tuổi, nhưng ta vẫn chi gọi là sư huynh. Hàm Yên, đêm nay chúng ta không nói tới môn quy của Đạo Đức tông, thoải mái tâm sự với nhau. Huống chi con hi sinh cho Đạo Đức tông nhiều như vậy, vị trí này, con hoàn toàn có thể ngồi."
Hàm Yên âm thầm lặp lại câu nói "Con hi sinh cho Đạo Đức tông nhiều như vậy, vị trí này, con hoàn toàn có thể ngồi", trước mắt nàng chỉ là một cái ghế bằng gỗ, nhưng hai chân lại giống như nặng vạn quân, không sao nhấc lên để bước tới được!
Ngọc Huyền chân nhân im lặng nhìn biển mây xa xa, không động đậy, cũng không giục.
Trăng sáng lại du ngoạn qua đám mây hiện ra, rồi lại ẩn vào trong sương mù, cứ vào ra như vậy mấy lần. Trên Vọng Tinh lâu có hai thân ảnh yểu điệu, nhưng lại không mảy may di động chút nào.
Cho tới khi bóng trăng khuất sau ngọn núi phía tây, hai thân ảnh như đóng băng ấy mới có người chuyển động.
Hàm Yên ngồi xuống ghế, vẫn nhàn nhạt như cũ nói: " Tạ sư tổ ban cho ngồi.
Ngọc Huyền chân nhân lúc này mới mỉm cười, phong tu nàng yểu điệu, thanh nhi xuất trần, nếu như đặt vào trong thời thế hỗn loạn thì dung mạo nàng có thể khuynh đảo chúng sinh.
Nụ cười này của nàng có thể khiến cho vạn vật thắc sắc, làm cho bất kỳ thứ gì tàn tạ lâu ngày cũng trở nên rực rỡ.
Nhưng nụ cười đó chỉ dừng lại ờ khóe môi, làm cho khung cảnh của Vọng Tinh Lâu này lạnh lẽo vô cùng.
"Hàm Yên, trước kia ta cũng giống như con vậy, Đan Nguyên Cung Tử Ngọc sư tổ cũng đã từng căn dặn ta, bảo ta không tiếc bất cứ giá nào trùng hưng Đan Nguyên Cung..."
Hàm Yên hơi tỏ vẻ kinh ngạc, ngẳng đẩu lên nhìn Ngọc Huyền chân nhân.
Ngọc Huyền chân nhân dừng lại trong chốc lát rồi nói tiếp: "Năm đó ta tu đạo có tiến cảnh cực kỳ thần tốc, từ khi ta nhập Đạo Đức tông tới 10 năm sau vẫn không tìm ra người nào có thể vượt qua ta. Khi đó ta cho rằng, đại đạo không ngoài vạn vật. chỉ bằng một mình sức của ta cũng có thể trọng chấn Đan Nguyên Cung. Cho tới 15 trước, Tử Ngọc sư tồ lâm tọa hóa đã đem chức chấp chưởng Đan Nguyên cung đặt vào trong tay của ta, ta vẫn cho là như vậy. Nhưng chỉ trong 15 năm này thôi, ta mới hiểu được cái gọi là nhân lực có hạn, cái gọi là đại đạo gian nan. Ta lo lắng hết lòng, thậm chí còn bỏ qua tu luyện của bản thân, nhưng Đan Nguyẻn Cung vẫn ngày càng sa sút."
Hàm Yên vội hỏi:
"Sư tổ không nên lo ngại? Đợi sang năm đạo hạnh con tăng lên một chút, khi đó đệ tử sẽ vô đối thủ trong Thiên Thánh Cảnh, nhất định có thể mang lại cho sư tổ chức danh đệ nhất. Đến lúc đó, chúng ta còn vinh quang hơn Thái Thường cung."
Ngọc Huyền chân nhân than nhẹ một tiếng, nói: "Cho dù là 9 lần đệ nhất thì có lợi gì? Điều này chẳng qua chỉ là hư danh của ta mà thôi. Đệ tử trong kỳ tuế khảo biểu hiện bản lĩnh cho dù thắng hay thua thì nội tình trong các cung, các vị chân nhân đều có thể nắm được rõ ràng. Thực ra người tham gia tuế khảo không phải là các đệ tử mà là các mạch nhân nhân. Những năm gần đây, thực lực của các cung nào mạnh vẫn mạnh, cung nào yếu vẫn yếu. Lúc này cung ta nguy cơ như trứng chồng lên nhau, nếu như không có cơ duyên thật lớn, thì sợ là vô vọng trùng hưng."
Hàm Yên u oán thờ dài, sau đó nói: "Đệ tử kiến thức còn thấp, không rơ việc mạnh yếu giữa các cung. Nhung Hàm Yên đã là đệ tử Đan Nguyên cung nên chuyện sư tổ phân phó, Hàm Yên chắc chắn sẽ tận tâm tận lực."
Ngọc Huyền chân nhân lại thở dài một tiếng, mới nói: "Hàm Yên, giấc mộng nghê thường (1) của ta còn dài. Từ khi ta an bài con cùng nghe giảng với Kỷ Nhược Trần ở Thủy Lâu Thai cho tới nay đã tới một tháng thời gian, thế nhưng sao con với Kỷ Nhược Trần vẫn cứ như gần như xa vậy?"
(1): "Đường thư” chép: Đường Minh Hoàng lên chơi Nguyệt điện, thấy các tiên nữ mặc áo cánh chim, xiêm y ngũ sắc, hát bài "Tây Thiên điệu khúc", đến khi trở về trần còn nhớ mang máng. Nhằm lúc có Tiết độ sứ là Trương Kính Thuật từ Tây Lương đem khúc hát Bà La Môn đến biếu, Minh Hoàng truyền đem san định lại và đổi tên là khúc "Nghê Thường Vũ Y”
"Nghê" là cầu vồng, do ánh nắng xuyên qua hơi nước trong mây nên phân thành bảy màu. Sách Tàu ngày xưa chỉ nhận có năm màu.
"Thường" là xiêm, để che phần hạ thân của người. "Nghê Thường" có nghĩa là xiêm cắt bằng năm màu.
"Vũ y" là áo dệt bằng lông chim. Hay có nghĩa là kiểu áo theo hình cánh chim. "Nghê Thường vũ y", ta có thể cho đó là những vũ nữ mặc áo theo hình cánh chim, còn quần thì bằng lụa phất phới ngũ sắc.
Hàm Yên cúi đầu im lặng, hồi lâu mới nói: "Chuyện này... Hàm Yên cũng không biết. Có thể để lưỡng tình tương duyệt (hai bên đều yêu) không chỉ cần duyên phận, mình cố gắng đôi lúc cũng chỉ như trăm sông đổ về một biển. Chỉ là... chỉ là... con sợ cách xa hắn một chút thì hắn sẽ không hiểu được, ở gần hắn một chút thì hắn lại cho rằng bảo bối thì có thể dễ dàng có được, không được bao lâu liền ném đi, muốn tìm người khác. Muốn tìm một cách vẹn toàn, Hàm Yên thật sự là không biết, con xin sư tổ chỉ điểm."
Câu hỏi này của nàng làm cho Ngọc Huyền chân nhân trợn mắt há mồm. Ngọc Huyền chân nhân tu hành từ nhỏ, mấy chục năm đều một lòng hướng đạo, thần thức như ngọc, không nhiễm bụi trần. Cái chuyện lưỡng t́nh tương duyệt đối với nàng còn khó hơn vũ hóa phi thăng. Hàm Yên còn không biết, thì sao nàng có thể biết được!
Trên Vọng Tinh Lâu trở nên tĩnh mịch, qua hồi lâu thì Ngọc Huyền chân nhân mới thốt ra mấy từ:
"Việc này... Ta cũng không biết."
-----------------
"Ân Ân, mấy ngày nay con luyện kiếm rất chuyên cần, việc này đương nhiên là rất tốt, nhưng cùng đừng nên quá cực khổ. Khí sắc của con bây giờ không tốt, hay là nghỉ ngơi một chút đi nha. Lúc nãy mẹ có thỉnh cầu Tử Vân chân nhân một đôi Thất Tinh Tuyền Quy, luyện thành Tinh Quy Phản Nguyệt Cao, con cầm lấy để bồi bổ chân nguyên."
Hoàng Tinh Lam một bên xoa mồ hôi trên trán cho Trương Ân Ân, một bên tràn đầy yêu thương nói.
Trương Ân Ân lắc đầu, không nhịn được nói: "Mẹ đừng nói nữa! Trước kia mẹ và phụ thân nói là không được dùng tiên đan diệu dược để tăng tiến tu vi, bây giờ sao lại hoàn toàn thay đổi? Mệt một chút thì có là cái gì, tối nay con tu luyện Tam Thanh Chân Kinh một lát là tốt rồi."
Nói xong, Trương Ân Ân lại liều mạng đẩy tay Hoàng Tinh Lam ra, đầu ngón chân điểm một cái đã phóng ngay ra ngoài, một bên hét lớn:
"Nguyệt Dược, Lưu Huy, nhanh đi chuẩn bị, bản tiểu thư tắm rửa xong còn phải tu đạo!"
"Ân Ân, Ân Ân!"
Hoàng Tinh Lam gọi hai tiếng, nhưng Trương Ân Ân vẫn nhắm mắt bịt tai, sớm biến mất trong hậu viện.
Nàng chỉ phải thở dài một hơi, nói:
"Hài tử này, càng ngày càng khó quản giáo!"
Nhìn nét mặt rạng rờ của nàng, làm gì có nửa phần trách tội Trương Ân Ân?
Hoàng Tinh Lam đứng dậy đi tới Thanh Tâm tiểu trúc nơi Trương Ân Ân ở, nhưng vừa mới ra khỏi cửa đã nhìn thấy Cảnh Tiêu chân nhân đi tới.
" Ân Ân mới luyện kiếm xong, bảo nó nghỉ ngơi một chút đi." Cảnh Tiêu Chân Nhân nói.
Hoàng Tinh Lam cười nói:
"Nó không nghỉ ngơi, nó muốn tắm rửa thay y phục, rồi lại tu luyện Tam Thanh Chân Kinh! Nữ nhi của chúng ta đúng là đã trường thành, lại có thể hiểu được chuyện chăm chỉ luyện công. Tuế khảo vừa qua, thứ hạng của Ân Ân tăng lên mười bậc, mấy năm trước nó toàn đội sổ. Ngẫm lại khi đó bảo nó luyện kiếm còn khó hơn lên trời."
Cảnh Tiêu Chân Nhân vuốt râu dài, ha hả cười nói: "Ân Ân thiên tư vốn tuyệt hảo, lại chăm chỉ thì đạo hạnh chắc chắn sẽ tinh tiến rất nhanh. Hắc hắc, mà chuyện này là điều đương nhiên, nữ nhi của Trương Cảnh Tiêu ta sao có thể tầm thường được cơ chứ?"
Hoàng Tinh Lam biết Trương Ân Ân đã tu luyện Tam Thanh Chân Kinh thì sẽ tu luyện cả đêm, vì vậy theo Trương Cảnh Tiêu đi tới chính điện, vừa đi vừa nói:
"Cảnh Tiêu, huynh không cảm thấy dạo này Ân Ân thay đổi tới mức khác hoàn toàn so với trước kia ư? Nó bây giờ lúc nào cũng chăm chỉ luyện tập nhưng muội thấy khi nó luyện kiếm, Ân Ân nghiến răng nghiến lợi dường như muốn gây khó dễ với ai đó."
Cảnh Tiêu Chân Nhân cười nói: "Ngoại trừ Kỷ Nhược Trần thì nó còn gây khó dễ với ai được cơ chứ? Không nói tới chuyện Nhược Trần là Trích Tiên, tiền đồ vô lượng, mà bản thân hài tử này cũng tương đối khá, chỉ nhìn vào những chuyện đã xảy ra, là thấy hắn vô cùng che chở cho Ân Ân. Điều đó cũng khó mà bỏ qua được, vậy thì tùy chúng nó làm loạn đi!"
Hoàng Tinh Lam vẫn còn chưa yên lòng, nói: "Thế nhưng Ân Ân tính khí kiêu ngạo lỗ mãng, làm việc không biết nặng nhẹ, đă từng làm cho Kỷ Nhược Trần trọng thương. Nếu như cứ để nó tiếp tục gây loạn, chắc chắn nó sẽ tìm Nhược Trần gây sự, đến lúc đó không cẩn thận lại làm trọng thương Kỷ Nhược Trần."
Cảnh Tiêu Chân Nhân cười nói: "Sợ cái gì, tiểu hài tử không cãi nhau thì làm sao thành được thanh mai trúc mã."
Hoàng hôn ngày tiếp theo, khi Kỷ Nhược Trần nghe Cố Thủ Chân Chân Nhân giảng xong, thì bước một ḿnh đi về Thái Thường phong. Vòng qua một khúc cua, sau đó đi tiếp qua một bức tường là sẽ tới tác điều của Thái Thường phong.
Mới đi tới chỗ cua, trái tim của Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên đập thình thịch, trước kia chỗ này là nơi mà người khác luôn tìm hắn gây phiền phức, không biết là tại sao hôm nay đi qua chỗ này, tim lại đập mạnh một cái.
Hiện giờ trong lòng Kỷ Nhược Trần đang có cảm giác bắt an, chẳng lẽ lại có người chờ hắn ở chỗ này?
"Kỷ Nhược Trần!" Quả nhiên có một tiếng quát.
Kỷ Nhược Trần thầm than một tiếng, ngẩng đầu nhìn lại thì không khỏi ngẩn ra. hóa ra người cản đường hắn lại là Minh Vân.
Minh Vân trầm ổn nghiêm túc, xử sự thỏa đáng, vốn Kỷ Nhược Trần đối với hắn rất có hảo cảm, tại sao hôm nay hắn lại cản đường mình?
"Minh Vân sư huynh tìm đệ có chuyện gì không?" Kỷ Nhược Trần nho nhã lễ độ trả lời.
Chỉ cần nhìn bộ dáng đổi phương là biết hắn tới gây sự, Đạo Đức tông xưa nay lấy đức phục người, mình dù sao cũng phải chu toàn lễ nghĩa trước, phải chiếm được chữ Lý về mình rồi hãy nói sau.
"Chuyện gì?" Minh Vân sắc mặt âm trầm vô cùng, nói:
"Minh Tâm đã từng đắc tội với ngươi, nhưng dù sao nó cũng chỉ là trẻ con. Ngươi cố tình vu nó ăn trộm đồ của ngươi, lại hại đệ ấy phải thanh tu nửa năm, những điều này ta đều cho qua. Nhưng từ trước tới giờ, trong tuế khảo chỉ điểm tới là dừng, các đệ tử tử đấu đều có pháp khí hộ thân, nhưng ngươi lại đánh Minh Tâm trọng thương, ngay cả xương đầu cũng nứt ra! Đệ ấy có thâm cừu đại hận gì với ngươi, mà ngươi lại ra tay độc ác tới như vậy?"
Kỷ Nhược Trần ngẩn ra, hỏi: "Minh Tâm bị thương nặng như vậy sao? Lúc đó ta không sử dụng chân nguyên, với lại ta cũng nhìn qua khi đó thì hắn làm gì có chuyện gì."
Minh Vân quát lớn:
"Không sử dụng chân nguyên? Lấy một chút đạo hạnh của ngươi bây giờ, nếu như không toàn lực dùng một kích, làm sao có thể phá được hộ thân pháp khí của Minh Tâm, đánh nứt xương đầu của đệ ấy? Nếu không phải ngươi cố tình, vậy thì sao lại xảy ra chuyện?! Vậy mà còn dám nói không sử dụng chân nguyên! Mà thôi, trước kia đúng là ta đã nhìn lầm ngươi rồi, hôm nay ta phải giáo huấn đồ vô sỉ như ngươi một trận!"
Kỷ Nhược Trần thấy hắn nói như vậy thì không trả lời. Hắn cởi túi phía sau xuống, đặt ở bên đường rồi chậm rãi rút Hắc Tê Mộc Kiếm ra, đứng đối diện với Minh Vân nói:
"Ta vốn tưởng rằng ngươi là một người hiểu tình lý, nhưng không nghĩ tới ta cũng nhìn lầm ngươi. Xem ra hôm nay ngươi không muốn nghe ta biện minh gì cả. Cũng được, nếu ngươi đã muốn giáo huấn ta, ta tuy rằng không phải là đối thủ của ngươi, nhưng cũng muốn liều chết đánh một trận, chỉ là trên tình nghĩa đồng môn, ta cũng phải nhắc nhở Minh Vân sư huynh một câu, lúc giáo huấn ta xong, cũng chính là lúc ngươi phải đi lao dịch 10 năm."
Nét mặt Minh Vân âm trầm, hậu quả của việc giáo huấn Kỷ Nhược Trần đương nhiên là hắn biết.
Chỉ vì mối tức giận nhất thời mà phải lao dịch 10 năm, thì đúng là hành động không sáng suốt.
Nhưng khi nhìn thấy Minh Tâm nằm trên giường không dậy nổi, hắn lại bị tức giận xông lên đầu, liều lĩnh muốn cho Kỷ Nhược Trần một bài học.
Bây giờ lại thấy Kỷ Nhược Trần làm bộ như quyết chiến sinh tử, trong lòng Minh Vân cũng có chút hối hận là mình quá kích động, thế nhưng Kỷ Nhược Trần đã cầm kiếm đứng đợi, hắn còn bậc thang nào đi xuống nữa đây?
Trong khi đôi bên còn đang ngẩn ngơ thì từ góc tường có một thiếu niên đi ra, cười lạnh nói:
" Đệ tử Thái Tuyền cung quả nhiên danh bất hư truyền, bình thường vẫn tỏ ra công bình khiêm tốn vậy mà đi đả thương người khác thì không lên tiếng, người mình bị người ta đả thương lại hung sư vấn tội. Người tu đạo chúng ta đâu có giống người thường, nứt xương đầu thì sao? Chỉ cần không tổn thương đạo cơ, không tồn hại trí tuệ thì điều trị mười ngày nửa tháng là xong, có chuyện gì to tát đáng nói đâu! Đáng cho ngươi tới gâv chiến vậy hay sao? Hừ, ta nghe nói Kỷ Nhược Trần bị thương trong tay đệ tử Thái Tuyền cung không chỉ một hai lần, những lần đó sao Minh Vân đại nhân không xuất hiện nói một hai câu công đạo?"
Minh Vân đỏ mặt lên, nhất thời bị nghẹn lời.
Kỷ Nhược Trần quay đầu nhìn lại, trong lòng thực sự có chút ngoài dự tính. Vốn hắn muốn liều mạng trọng thương một lần, bắt Minh Vân phải lao dịch 10 năm để tạo cho hắn chút thời gian yên ổn.
Nhưng nửa đường lại xuất hiện một người trách cứ, làm cho Minh Vàn không nói được nửa câu, nhưng đó cũng là một bậc thang để cho hắn rút lui.
Minh Vân hừ một tiếng, hung hăng nhìn chằm chằm vào thiếu niên kia. Thiếu niên kia khẽ cười, không chút khách khí trợn mắt nhìn lại.
Hai người trừng mắt nhìn nhau một hồi lâu, ngay cả Kỷ Nhược Trần cũng cho rằng bọn họ sẽ động thủ đánh một trận, nhưng Minh Vân đột nhiên lại đút kiếm vào vỏ, xoay người rời đi, chẳng thèm ngoái đầu lại lần nào.
Lúc này Kỷ Nhược Trần đang đánh giá thiếu niên mới tới, tuổi của người này không khác hắn bao nhiêu, mặt đẹp như ngọc, tuấn mỹ dị thường. Hai mắt của hắn sáng như sao trên trời, dường như có ẩn chứa khí tức sát phạt.
Thiếu niên này có hình dáng vô cùng tuyệt, chỉ là sát ý trong mắt hắn rất lợi hại, đem một công tử biến thành một thanh lợi kiếm sáng loáng.
Kỷ Nhược Trần nhìn thật kỹ thì mới phát hiện, sát khí trong mắt thiếu niên này lúc có lúc không, lúc thật sự lợi hại nhưng cũng có lúc lại thu liễm đi rất nhiều.
Hắn biết, mình vạn lần không thể xem thường người này, có co có giãn đó mới là lợi hại của kẻ quyền thế. Tâm trạng của Kỷ Nhược Trần lúc này đang kinh hãi, không nghĩ tới thiếu niên này tuổi cũng chỉ tầm mình, mà tu vi lại đạt tới mức Huyền Thánh cảnh. Trong toàn bộ đệ tử của Đạo Đức tông, người tu luyện tới Huyền Thánh cảnh cũng chẳng có mấy ai.
Với lại, thấy hắn chẳng kiêng nể Minh Vân chút nào thì trong lòng Kỷ Nhược Trần cũng đã có vài phần đoán ra thân phận của người nàv.
Quả nhiên thiếu niên kia hướng Kỷ Nhược Trần thi lễ, nói: "Tại hạ họ Lý tên Huyền Chân, chính là đệ tử Huyền Minh cung của Ngọc Hư chân nhân, tham kiến Nhược Trần sư huynh."
Kỷ Nhược Trần vội vàng thi lễ, nói: "Huyền Chân sư huynh tuổi còn trẻ, đạo pháp đã thâm sâu, ở trong tông đã có đại danh, ta nghe tiếng đã lâu, chỉ tiếc là hôm nay mới được gặp mặt."
Lý Huyền Chân lại thi lễ thật sâu, bỗng nhiên cười nói: "Đâu có, đâu có. Thế nhưng... Ta nghe nói Nhược Trần sư huynh cùng với Ngọc Hư sư tổ và Tử Dương chân nhân quan hệ không tầm thường, đệ tử hai cung Huyền Minh, Thái Thường quan hệ lại rất tốt, cho nên chúng ta không cần phải... toàn dùng lễ nghĩa như vậy! Phiền phức thì không nói tới, nhưng làm như vậy sẽ khiến chúng ta trở nên xa lạ hơn."
Kỷ Nhược Trần trong lòng vui vẻ, không nghĩ tới Lư Huyền Chân lại chẳng kiêu ngạo chút nào, không giống mới những đệ tử cậy tài khinh người khác. Hơn nữa khí độ, tướng mạo của Lư Huyền Chân thực sự xuất chúng, trong lòng Kỷ Nhược Trần đương nhiên có ba phần hảo cảm.
Lý Huyền Chân lại nói: "Nghe nói Nhược Trần sư huynh đạt được vị trí số một của tuế khảo, hôm nay ta định tới gặp huynh, không ngờ giữa đường gặp Minh Vân. Ta thấy thần sắc của hắn không tốt, cho nên mới len lén đi theo. Đệ tử Thái Tuyền cung xưa nay không phân rõ phải trái, chuyện này ta cùng thường nghe nói qua, nhưng không ngờ Minh Vân lại là người như thế này. Haiz, lại nói tuế khảo năm nay ta bại trong tay hắn, thực sự là xấu hổ."
Kỷ Nhược Trần thây hắn tính tình ngay thẳng, ngay cả chuyện tỷ võ bị thua cũng thản nhiên nói ra nên hảo cảm trong lòng lại tăng, lập tức an ủi:
"Thắng bại chỉ là chuyện bình thường, vũ hóa phi thăng, Tam Thanh Chân Quyết mới là căn bản, tiên kiếm chú thuật bất quá chỉ là bàng môn tả đạo mà thôi. Chỉ là...theo ta được biết, Liệt Khuyết Kiếm của Ngọc Hư chân nhân ẩn chứa oai lực của thiên địa, hơi khắc chế Đại Ngũ Hành Kiếm Quyết của Thái Tuyền cung. Huyền Chân sư huynh sao lại không thắng được Minh Vân sư huynh?"
"Liệt Khuyết Kiếm?" Lư Huyền Chân bật cười nói:
" Liệt Khuyết Kiếm của Ngọc Hư sư tổ đương nhiên quỷ thần khó địch, thế nhưng chân nguyên phải tới Thượng Thanh mới có thể tập luyện, ta còn kém xa lắm."
Kỷ Nhược Trần a một tiếng, rất là giật mình. Ngọc Hư chân nhân chắc chắn là không giấu **** đệ tử bổn môn, nếu vậy thì mấy thức Liệt Khuyết kiếm kia chắc chắn là do Ngọc Hư chân nhân mới sáng lập, không cần phải sử dụng chân nguyên cũng có thể phát động chiêu thức.
Lý Huyền Chân cùng Kỷ Nhược Trần vừa đi vừa nói, trong nháy mắt cùng đã tới chỗ Tác Kiều. Từ xa nhìn lại đã thấy Vân Phong đạo trưởng đã chờ ở bên cạnh Tác Kiều.
Lư Huyền Chân lúc này dừng bước nói:
"Nhược Trần sư huynh, Vân Phong đạo trưởng đang đợi, ta cũng nên quay về Huyền Minh cung. Ngoài ra, trước khi tới đây, ta còn nghe nói Nhược Trần sư huynh đã lọt vào mắt xanh của các vị chân nhân, tâm lý ta có chút không phục. Nhưng mà hôm nay gặp mặt, biết được khí độ, trí tuệ của sư huynh thực sự không giống người thường. Đại đạo gian nan, sư huynh cầu đạo mặc dù chậm, nhưng khoảng cách mấy năm thời gian, thì chỉ trong nháy mắt là bồi đắp đủ. Sau này sư huynh nếu như có phiền toái gì, chỉ cần tới tìm ta. Người khác sợ Thái Tuyền cung, nhưng Huyền Minh cung chúng ta không sợ."
Kỷ Nhược Trần cười cười nói: "Đa tạ Huyền Chân sư huynh, chỉ cần ta không tranh chấp với bọn họ, để cho họ gây sự vài lần là sẽ cảm thấy không còn ý nghĩa nữa, lúc đó họ sẽ không làm phiền ta nữa."
Lý Huyền Chân ha ha cười, nói: "Hóa ra Nhược Trần sư huynh lòng dạ rộng rãi như vậy, ta đã nghĩ xấu cho Nhược Trần sư huynh rồi, huynh không trách ta đấy chứ."
Kỷ Nhược Trần trong lòng khẽ động, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: "Nghĩ xấu cho ta?"
Lý Huyền Chân mỉm cười nói: "Minh Vân mặc dù có chút không hiểu chuyện thế tục, thế nhưng tiên kiếm đạo thuật chính xác là vô cùng lợi hại. Năm nay ta bại bởi hắn, vốn định năm sau sẽ thắng, thế nhưng đệ tử lao dịch không thể tham gia tuế khảo."
Dứt lời, Lư Huyền Chân hướng Kỷ Nhược Trần thi lễ, nói vài câu từ biệt, bảo là ngày sau hắn còn muốn giới thiệu Thượng Thu Thủy với Kỷ Nhược Trần, sau đó thì phiêu nhiên rời đi.
Kỷ Nhược Trần nhìn theo bóng lưng của Lý Huyền Chân, trong nội tâm đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo. Hắn bỗng nhiên nghĩ tới, phải chăng là mình khinh thường đệ tử trong tông?
Xem ra ngoại trừ Minh Tâm, Minh Vân thì trong Đạo Đức tông vẫn ẩn chứa không biết bao nhiêu đệ tử có đại trí, đại tuệ. Mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng, thảo nào thấy bầu trời thực nhỏ.
Nhưng khi cẩn thận ngẫm lại lúc chào từ biệt, Kỷ Nhược Trần đột nhiên phát giác lúc nhắc tới Thượng Thu Thủy, trong mắt Lý Huyền Chân hiện lên quang mang mơ hồ.
Dụng tâm của hắn thực sự quá kín đáo.
Chớp mắt đã ba tháng, đông qua, xuân tới.
Ngày hôm đó khi trời còn chưa sáng, Kỷ Nhược Trần đã ngồi trên một tảng đá lớn ở hậu sơn của Mạc Kiền Phong, im lặng ngồi nhìn biển mây mênh mông.
Tảng đá này giống như một con hùng ưng xòe cánh, nửa người trước đều lộ ra trước vực thẳm, có ý như muốn cất cánh bay lên.
Vị trí của Kỷ Nhược Trần ngồi, chính là cái miệng khổng lồ của con hùng ưng, nơi này cũng chỉ đủ cho một hai người ngồi mà thôi.
Thời tiết vẫn còn mang theo hơi đông giá lạnh, biển mây mênh mông vờn quanh Mạc Kiền Phong phải chừng hơn nửa giờ.
Nó khác hẳn với biển mây khi trời còn đông. Lúc này nó đã nhẹ nhàng hơn nhiều, liên tiếp dâng lên hạ xuống, động tác thật sự là nhẹ nhàng.
Chỉ qua một thời gian, biển mây vạn dặm này đã sáng lên ánh vàng làm rung động cả biển mây.
Hai tháng trước, trong lúc vô tình, Kỷ Nhược Trần đã phát hiện ra khối bảo địa này. Từ đó về sau, mỗi khi qua Thái Thượng Đạo Đức Cung nghe các vị chân nhân giảng bài, hắn thường cố ý ngồi ở đây nửa canh giờ, hắn muốn yên tĩnh ngắm mặt trời mọc trong quần sơn.
Ở thời khắc này, Kỷ Nhược Trần không hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, không hút linh khí. Hắn chỉ ngồi, hắn chẳng muốn gì, chỉ muốn ngồi như vậy thôi.
Có lẽ điều hắn duy nhất muốn lúc này là có một thời gian yên tĩnh. Kỷ Nhược Trần biết ngồi như thế này là một hành động cực kỳ xa xỉ, nhưng hắn cảm thấy mệt mỏi.
Trong tim hắn cất giấu quá nhiều bí mật. Hai chữ Trích Tiên giống như hai tòa núi lớn, lúc nào cùng đè lên lưng của hắn.
Cho dù làm chuyện gì, Kỷ Nhược Trần cũng phải cõng thêm chúng, không bỏ xuống được. Một khắc đồng hồ ngắn ngủi này, chính là lúc hắn có thể buông bỏ được hai ngọn núi này.
Khi còn ở Long Môn khách ****, Kỷ Nhược Trần luôn luôn dậy sớm và nghỉ muộn, khi kết thúc một ngày hắn có một ước muốn lớn nhất đó là có 50 lượng bạc từ trên trời rơi xuống, để hắn có thể mua một tiểu đồng, mở một gian hắc ****, làm chường quỹ, rồi uy phong một hồi.
Bây giờ đã gia nhập Đạo Đức tông, trong phòng hắn chất đầy pháp bảo giá trị ngàn vàng. Nhưng thời gian thanh tĩnh, vui sướng lại biến thành một chuyện khó có thể cầu được.
Chỉ là, thời gian thanh tĩnh này cùng chỉ duy trì được hơn hai tháng mà thôi.
Từ những đám mây bên cạnh Kỷ Nhược Trần đã nhàn nhạt hiện lên một tầng hơi nước. Tiếng bước chân ôn nhu chậm rãi vang lên cứ như sợ làm đau bất cứ thứ gì.
Hàm Yên không nói một lời, dịu dàng ngồi xuống bên cạnh Kỷ Nhược Trần, nhìn về phía biển mây xa xa. Con ưng tuy rằng khổng lồ, nhưng mà cái miệng ưng này cũng chỉ đủ cho hai người ngồi mà thôi. Khi Hàm Yên ngồi xuống cạnh Kỷ Nhược Trần, ống tay áo của nàng vô tình quét qua người của hắn.
Trái tim của Kỷ Nhược Trần lại đập thình thịch, hô hấp cũng có chút khó khăn. Nhưng hiện giờ hắn đã không còn giống như lần đầu gặp Hàm Yên. Lúc đó hắn chẳng kiềm chế nổi mình, còn lúc này hắn vô cùng tỉnh táo.
Cũng bởi vi thần trí thanh tỉnh, cho nên đối với mỗi hành động của Hàm Yên, hắn đều cảm nhận được rõ ràng.
Khoảng cách của hai người lúc này gần như thế làm cho thân hình của hắn bị bao phủ bởi một tầng hơi nước nhàn nhạt của Hàm Yên.
Hắn với Hàm Yên sóng vai mà ngồi nhưng một bên là vâng chỉ lệnh của Ngọc Huyền chân nhân, một bên là không ngờ tới cho nên giữa hai người vẫn có khoảng cách.
Nếu bình thường mà ngồi như vậy, thì chắc chắn đã vượt qua tình đồng môn từ lâu rồi.
Kỷ Nhược Trần lúc này vô cùng hồ đồ, trong lòng chỉ muốn nói: "Nàng...nàng sao lại ngồi gần như vậy..."
Ánh bình minh của mặt trời mới lóe lên. Hàm Yên bỗng nhiên nói: "Nhược Trần sư huynh, huynh đang chiếm chỗ của muội đấy!"