Thiếu Lâm Bát Tuyệt
Tác giả : Thiên Ma Thánh
Chương 35: Dạ thám Tình Nhân Trang.
Dịch giả : phongphet
Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.euforum
Đao Thần nhìn thấy tên quản gia nọ đi rồi, nói: "Ngươi tên là gì? Như thế nào lại tới nơi này, ngươi không phải là nữ tế ở rể của người ta đấy chứ." Trung niên nhân đó nói: "Lão tiền bối, ta kêu Cừu Phong, phụ thân ta là nhi tử thứ hai của gia gia ta, ta còn có một đại bá nữa. Không dối gạt lão tiền bối, ta làm nữ tế ở rể của Tình Nhân Sơn Trang này đã được mười năm rồi."
Đao Thần cười nói: "Tình Nhân Sơn Trang này là lộ anh hùng nào vậy, ta trước kia như thế nào không có nghe qua?" Cừu Phong nói: " Điều này ta cũng không rõ, bọn họ trước kia căn bản không phải là người trong giang hồ, chỉ là khoảng hơn mười năm gần đây tại trong chốn giang hồ mới có chút ít tiếng tăm. Bất quá bọn họ một nhà này võ công thập phần cổ quái. Ta cùng vợ ta đả đấu hơn mười năm vẫn không là đối thủ của nàng."
Đao Thần nghe xong, ngạc nhiên nói: "Có phải không? Ngươi cũng không là đối thủ của nàng, xem ra Tình Nhân Sơn Trang này quả là có chút thực lực. Ngươi ở chỗ này sống nhiều năm như vậy, chẳng lẽ lại không có đi ra ngoài lần nào sao?"
Cừu Phong cười khổ nói: "Bỏ đi ra ngoài? Thế nhưng bọn họ quả thực là cho ta dụ hoặc quá to lớn. Ta thường thường cũng muốn bỏ chạy về nhà."
Đao Thần nói: "Cái gì lại có sự hấp dẫn lợi hại như vậy, Cừu gia các ngươi cũng là một gia đình phú quý, còn có cái gì có thể hấp dẫn ngươi được?"
Cừu Phong nói: "Bọn họ có một cái mật thất dưới đất, bên trong cất dấu vô số võ công bí kíp. Nghe nói ở bên trong cũng còn có cả Tẩy Tuỷ Kinh của Thiếu Lâm Tự, chỉ là ta cũng chưa thấy qua, nhưng mà ta lại thấy qua Đả Cẩu Bổng Pháp của Cái Bang và Truy Phong Thập Tam Kiếm của Thiên Sơn Kiếm phái. Đó đều là tuyệt thế võ công mà người trong giang hồ mơ ước có được, lão tiền bối, người nói ta lại có thể không động tâm không."
Lúc hắn nói đến Thiếu Lâm Tẩy Tuỷ Kinh, Phương Kiếm Minh hơi đổi sắc mặt, nhưng là không có lên tiếng. Đao Thần nghe xong, nói: "Oh, nguyên lai là như thế, chẳng trách Tình Nhân Sơn Trang bọn chúng lại cuồng ngạo như vậy. Ngươi ở chỗ này làm con rể, gia gia ngươi cùng phụ thân, bá bá bọn họ có biết không?"
Cừu Phong kinh hoàng nói: "Ta làm sao dám nói với bọn họ. Ta chỉ nói với bọn họ là ta cưới một nữ nhân của một Võ lâm thế gia ở Tứ Xuyên, bảo bọn họ không cần lo lắng về điều đó, ta tại Tứ Xuyên sống rất là tốt."
Đao Thần đột nhiên nói: "Nếu như ngươi đã là người của nơi này, ta lại tiếp tục thẩm tra thì thật là không tốt vậy. Điệt nhi này của ta nhất thời tò mò, lão phu cậy tài cả gan tiến vào, đã đắc tội với quý trang, xin đừng quở trách. Lão phu còn có việc, trước tiên xin cáo từ."
Cừu Phong nói: "Lão tiền bối không vào ngồi một lát, uống chén nước trà rồi hẵng đi."
Đao Thần nói: "Không được, lão phu không quấy rầy ngươi nữa. Cáo từ."
Nói xong, kéo Phương Kiếm Minh đi theo, chớp mắt đã rời khỏi địa giới Tình Nhân Sơn Trang. Tại năm dặm bên ngoài, bọn họ đặt chân lên một cái trấn nhỏ, tìm đươc một khách sạn trú lại. đao Thần gọi tiểu nhị lấy rượu và thức ăn đưa đến trong khách phòng cho bọn họ. Sau đó cùng Phương Kiếm Minh vừa ăn vừa nói chuyện.
Phương Kiếm Minh nhớ đến sự việc vừa rồi, hỏi: "Đao đại thúc, người có tin tưởng câu chuyện của hắn không?"
Đao Thần cười lạnh một tiếng, nói: "Hắn thực sự coi ta là lão hồ đồ chắc, ngay cả nguồn gốc mọi bí mật của Tình Nhân Sơn Trang cũng nói cho lão phu, không phải mang lòng phản trắc, thì cũng là uống rượu say. Nếu hắn không có uống rượu, thì phải là mang lòng phản loạn, hắc hắc, muốn cùng lão phu giỡn chơi cái gì trò bịp bợm, hắn vẫn còn non một chút."
Phương Kiếm Minh ngạc nhiên nói: "Chao ôi, đao đại thúc, không phải các người vừa mới rất tương đắc sao, hắn như thế nào mà lại gạt chúng ta?"
Đao Thần nói: "Tiểu tử, nhớ kỹ, trong chốn giang hồ có một câu nói kêu là "Phùng nhân chích thuyết tam phân thoại, bất khả phao khước nhất phiến tâm" (có nghĩa là: Khi gặp, nói chuyện với người thì chỉ được nói ba phần thôi, không thể bộc bạch hết tâm của mình ra được - ND), ngươi nếu đối với người nào cũng đều chân thực, như vậy sẽ không có cách nào mà lăn lộn giang hồ, bị người lừa theo người ta đi ăn cắp tiền là một điều giang hồ tối kỵ."
Phương Kiếm Minh giật mình đại ngộ, nói: "Oh, nguyên lai là như thế. Con khi trước, lúc còn ở Thiếu Lâm Tự, Sư phụ đều là kêu con phải sống có nghĩa khí thế nào, làm anh hùng hảo hán ra làm sao. Không thể tưởng được giang hồ này còn có việc gian trá như vậy."
Đao Thần cười nói: "Kỳ thật cũng không phải bọn họ không đúng, làm người đích xác là phải nói nghĩa khí. Nhưng là phải tuỳ theo từng hoàn cảnh, bằng hữu bán đứng ngươi, ngươi lại nói nghĩa khí, ta sẽ không tán thành. Mượn tiểu tử nọ vừa rồi mà nói nhé, ta cùng với gia gia hắn không có giao tình sâu đậm, chỉ là quen biết sơ sơ. Hắn dựa vào cái gì mà tin tưởng lão phu, đem việc Tình Nhân Sơn Trang bọn họ có rất nhiều võ lâm bí kíp nói cho ta biết. Hãy cứ cho là chúng ta chẳng biết hắn nói chính là không xác thực đi, chẳng lẽ hắn không sợ ta tới cướp lấy sao. Cho dù ta có cân nhắc về thân phận, nhưng đó cũng là do bọn họ tự mình đem bí mật đề cập với ngoại nhân."
Phương Kiếm Minh nói: "Đao đại thúc, vậy người chuẩn bị làm sao bây giờ, chúng ta vừa mới đi tới đây, hay là ở chỗ này nghỉ ngơi vài ngày, xem bọn hắn có âm mưu quỷ kế gì."
Đao Thần ha ha cười nói: "Lão phu đương nhiên sẽ không bỏ đi. Để cho ta gặp một cái Sơn trang kỳ quái như vậy, ta há có thể buông tha? Phương tiểu tử, đêm nay chúng ta phải đi tới Tình Nhân Sơn Trang một chuyến, dò xét Tình Nhân Trang của hắn một đêm, vạch trần những bí mật trong đó. Ngươi nghĩ như thế nào?"
Phương Kiếm Minh a a cười nói: "Chúng ta đây chẳng phải là thành kẻ trộm sao?"
Đao Thần nói: "Đây là một thủ đoạn thông thường trong chốn giang hồ. Cũng không biết là gia hoả nào đã truyền lại như vậy, chúng ta chỉ là tuân theo sự dạy bảo của người xưa. Không có cái gì là không thể được, hắc hắc hắc."
Lập tức hai người ăn uống một hồi. Bởi vì ban đêm phải hành động, nên Đao Thần không dám uống rượu nhiều, cũng kêu Phương Kiếm Minh uống ít một chút. Bây giờ Phương Kiếm Minh không còn là một lính mới nữa, tửu lượng cũng đã dần dần tăng cao hơn. Hai người chỉ thuê một khách phòng, họ ăn uống xong, kêu tiểu nhị thu dọn. Đao Thần lại muốn uống vài chén nước trà, Phương Kiếm Minh nói trước tiên hắn phải ngủ một lúc đã, khi nào xuất phát, bảo Đao Thần thúc thúc kêu hắn một tiếng, hắn thật không muốn bỏ qua cơ hội học hỏi thêm kiến thức mới như vậy.
Phương Kiếm Minh ngủ thẳng một mạch quá nửa đêm, đột nhiên bị Đao Thần đánh thức. Phương Kiếm Minh dụi dụi con mắt, nói: "Trời như thế nào lại chóng tối thế." Đao Thần cười nói: "Hiện tại đã quá nửa đêm rồi, đi, chúng ta đi dạ thám Tình Nhân Sơn Trang. Cầm theo Thiên Thiền Đao, nhớ quản lý cho tốt, nói không chừng có thể động thủ đó."
Đao Thần mang theo Phương Kiếm Minh, từ cửa sổ nhảy ra, tiện tay lấy một đĩnh bạc đặt ở trên bàn. Phương Kiếm Minh ngạc nhiên nói: "Đao đại thúc, người làm cái gì đó?"
Đao Thần nói: "Chúng ta là người giang hồ nay đây mai đó, trú tại khách sạn không chừng lúc nào sẽ cất bước ra đi, chủ quán làm ăn cũng không dễ dàng gì. Ta năm đó trong khi hành tẩu giang hồ chính là hành sự như vậy, vạn sự đều phải tính đến đường lui. Ta há là loại võ lâm vô lại ăn quịt ở chịu đó."
Nói rồi, lôi kéo Phương Kiếm Minh, thân hình lướt qua mái nhà, trên đầu một vầng minh nguyệt, chiếu sáng khắp mọi nơi. Đó thực không phải là thời điểm dành cho một dạ hành nhân đến và đi. Nhưng là một chút phiền toái đó hoàn toàn không làm cho Đao Thần bối rối. Đao Thần là loại nhân vật nào cơ chứ, hắn vừa triển khai khinh công, đã như một làn khói, từ giữa mái nhà nhảy lên phóng như bay. Một lát sau ra khỏi tiểu trấn, theo lối tắt hướng tới Tình Nhân Sơn Trang như một tia chớp quăng tới.
Đi tới bên ngoài tường viện của Tình Nhân Sơn Trang, chỉ thấy tường viện này cao tới ba trượng, người bình thường hoàn toàn không thể leo qua được. Lúc ban ngày chưa từng chú ý, bây giờ thấy như vậy làm cho Phương Kiếm Minh có chút lúng túng. Đao Thần thấp giọng cười nói: "Ngươi có lên được không?" Phương Kiếm Minh nói: "Để cho con thử một lần nhé." Đao Thần cười nói: "Yên tâm, có ta, ngươi nếu không lên được, ta ở phía sau ngươi sẽ kéo ngươi lên."
Phương Kiếm Minh nhìn nhìn đầu tường ở tít trên cao, dồn khí vào đan điền, hai cánh tay nhẹ nhàng giang ra, vận công vào hai bắp chân, hai bàn chân nhẹ điểm vào mặt đất, sử thức "Bạch Hạc Trùng Thiên", nhảy lên hai trượng năm, sáu. Mắt thấy hai tay không bám được đầu tường, đột nhiên phía sau có một đạo vô hình khí kình ôn hoà kéo hắn lên. Phương Kiếm Minh mượn thế vin lấy đầu tường, Đao Thần chẳng biết lúc nào đã đứng ở trên đầu tường. Hai người nhẹ nhàng phi thân nhảy xuống. Đao Thần từ trong bọc áo lấy ra hai cái khăn đen, một cái đưa cho Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh a a cười nhẹ, cảm thấy chơi thế này thật là vui, cũng học theo kiểu cách của Đao Thần, dùng cái khăn đen che khuôn mặt lại. Đao Thần nhìn đánh giá bốn phía, phất phất tay, chỉ vào bên trong một cái hành lang phía bên trái rồi lắc người phóng tới. Phương Kiếm Minh đi theo cũng đã tới bên trong hành lang.
Hết chương 35.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 04:49 PM.
|