Bên trong kiếm động. Lâm Khiêm nhìn vào ngọc giản, thở dài một tiếng: “Bỏ lỡ mất cơ hội, đáng tiếc, đáng tiếc.”
Vi Thắng ngẩng đầu lên nhìn qua Lâm Khiêm, không nói lời nào. Thời gian ở trong kiếm động này đối với Vi Thắng cũng không có gì tốt đẹp. Cũng không phải vì ở trong kiếm động quá buồn chán, Vi Thắng tu kiếm, trải qua đủ loại cực khổ, một chút tẻ nhạt như vậy cũng không tính là gì.
Khiến cho hắn không vui nhất chính là hắn cùng đám người này không hợp nhau. Kỳ thực Lâm Khiêm đối với hắn cũng có chút coi trọng, ngôn ngữ cũng khá là khách khí, luôn giữ lễ nghĩa, mà bọn thủ hạ của Lâm Khiêm cũng không tìm hắn gây phiền toái. Nhưng sâu trong lòng bọn họ luôn luôn có một khoảng cách.
Vi Thắng không phải kẻ ngốc, làm sao không nhận ra điều này? Hắn cũng không cảm thấy lạ lùng, hắn xuất thân là kiếm nô, cũng đã thấy qua đủ loại thay đổi của lòng người. Chỉ là hắn chán ghét mà thôi, hơn nữa khiến hắn càng thêm không thích chính là Lâm Khiêm luôn chĩa mũi nhọn vào sư đệ Tả Mạc.
Hắn bình thường cũng không phải kẻ lắm chuyện, lúc đến kiếm động hắn lại càng thêm trầm mặc.
Lâm Khiêm đem ngọc giản kia đưa cho Vi Thắng.
Vi Thắng có chút nghi hoặc tiếp nhận ngọc giản xem qua. Xem xong sắc mặt hắn không hề thay đổi nhưng trong lòng lại kinh hoảng cực kì.
Dùng tên gọi Kim Ô thành chủ liên tiếp giết chết vài tên kim đan, vừa lên tiếng đã tụ tập được mấy vạn tu giả…
Đây là sư đệ sao? Vi Thắng có chút không thể tin nổi. Trong ngọc giản tướng mạo sư đệ thay đổi rất nhiều, chẳng qua là thần thái, cử chỉ của hắn, Vi Thắng ngay lập tức nhận ra được. Công Tôn Sai, Thuần Vu Thành hắn cũng nhận ra được. Sau khi sư đệ bị điều đến nơi hoang vắng kia, Hắn còn kiểm tra các đồng môn sư đệ cùng đi theo Tả Mạc, đối với hai người này hắn cũng có chút ấn tượng.
Quả nhiên không hổ là sư đệ!
Tâm tình Vi Thắng vui mừng nói không nên lời, biết được tin sư đệ không chỉ còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt hắn vô cùng hài lòng. Trong lúc mừng rỡ, đôi mắt hổ cũng toát lên vài phần vui vẻ, sư đệ hiện giờ đã trở nên lợi hại, hắn thân là sư huynh há lại để thua sư đệ sao!
Lâm Khiêm nhìn chằm chằm Vi Thắng, bỗng nhiên mở miệng: “Không biết đôi cánh kim sắc phía sau lưng Tả Mạc là bí kĩ gì? Có phải xuất phát từ quý môn không?”
Vi Thắng trừng mắt, trầm giọng nói: “Tả sư đệ trước giờ phúc duyên thâm hậu, có kỳ ngộ gì cũng không kì lạ.”
Lâm Khiêm liếc nhìn Vi Thắng, thản nhiên hỏi: “Thật không? Tại hạ cũng có đọc qua một số điển tịch nhưng thật không đoán ra được đôi kim dực sau lưng Tả Mạc là gì, nhưng lại nghe đồn trong biến hóa của ma thể cũng có cái này.”
Vi Thắng không hề có một chút lay động: “A, thật sao? Nhưng theo ta được biết, thiện tu cũng có khả năng như vậy. Tân Nham sư thúc đã từng truyền thụ Kim Cương Vi Ngôn cho sư đệ, sư đệ thiên phú hơn người, luyện thành thần thông cũng không có gì lạ.”
Lâm Khiêm thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói: “Vi huynh hà tất phải cùng ta tranh luận? Ta đã phái người chờ sẵn ở Phạm Hoa giới, Bùi chưởng môn cương trực công chính đã cho phép tại hạ điều tra việc này, đến lúc đó kết quả ra sao tự nhiên sẽ rõ ràng.”
Hai nắm tay Vi Thắng bỗng nhiên nắm chặt lại, ánh mắt giận dữ, tu giả xung quanh Lâm Khiêm lập tức đằng đằng sát khí nghiêm nghị nhìn chằm chằm Vi Thắng.
“Vi huynh không cần khẩn trương. Nếu Tả Mạc tu thành thần thông, tại hạ cũng rất vui mừng. Cho dù Tả Mạc bị yêu ma cưỡng ép, tại hạ cũng chắc chắn bảo trì được tính mạng của hắn.”
Lâm Khiêm ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy: “Trong trận chiến này, tu giả chúng ta cùng yêu ma như nước với lửa, không thể tránh được. Vi huynh thiên phú hơn người, hãy cố tự kiềm chế, chớ để phụ lòng mong đợi của chưởng môn.”
Dứt lời hắn xoay người phân phó thuộc hạ: “Mọi người chuẩn bị một chút, ngày mai trở về.”
Vi Thắng nghe vậy thì chấn động, trong đầu hiện lên vài câu nói hắn đã nghe được từ đám tu giả kia xì xầm. Tu giả xung quanh lạnh lùng nhìn Vi Thắng sau đó tự động rời đi.
Ở sâu trong kiếm động, Vi Thắng đi dạo một mình, hai mắt nhìn xung quanh tràn ngập lưu luyến. Hắn biết đám người Lâm Khiêm đã triệt để vứt bỏ Thiên Nguyệt giới. Lúc đám tu giả kia nói chuyện, hắn tình cờ nghe được các nhân nhân vật thượng tầng kia dự định đem thông đạo đến Thiên Nguyệt giới triệt để phong ấn, có người nói tất cả kim đan cao thủ của Minh Đào giới đều bị triệu tập để bố trí trận pháp.
Bọn họ không hề có ý định đoạt lại Thiên Nguyệt giới.
Kiếm động u ám, lúc này dường như cũng trở nên thân thiết, nghĩ đến việc sau này không thể quay lại Thiên Nguyệt giới nữa, trong lòng Vi Thắng ảm đạm một trận. Hắn trầm lặng nhìn sâu vào trong kiếm động, mười tám tầng kiếm động, hắn từng bước đi từ tầng một xuống dưới, hôm nay nhớ lại những hung hiểm đã gặp trong đó, cảm giác như vừa mới xảy ra hôm qua vậy. Hình ảnh mấy huynh đệ tụ họp trên Vô Không phảng phất như bỗng hiện ra trước mắt.
Nghĩ đến tràng cảnh tranh đấu hỗn loạn giữa các đồng môn, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một nỗi phiền muộn. Một năm nay hắn không có nửa điểm tiến bộ, hắn hiểu rõ nguyên nhân. Hắn âm thầm dự định sau trở về tìm hiểu một ít tên tức về Tả sư đệ rồi lập tức đi ra ngoài. Hắn muốn tuyệt đối chuyên tâm vào chuyện tu kiếm, chuyện tình của sư môn, hắn không muốn quản, cho dù hắn muốn, cũng không quản được.
Không biết tại sao, hắn đối với chuyện của Tả sư đệ cũng là không quá lo lắng. Nhớ tới Tả Mạc, hắn không khỏi mỉm cười nhàn nhạt, sư đệ giảo hoạt thành tính, chỉ có kẻ nào bị sư đệ cho nếm đau khổ mới chân chính hiểu rõ. Mấy kẻ muốn gây bất lợi cho sư đệ trước đây, từng tên từng tên đều không chiếm được lợi lộc gì.
Lâm Khiêm lai lịch bất phàm, quyền lực nắm trong tay cũng rất lớn, chuyện này Vi Thắng cũng biết. Nhưng nếu Lâm Khiêm cho rằng như vậy có thể dễ dàng áp chế sư đệ, vậy thì hắn quá ngây thơ rồi. Khóe miệng Vi Thắng không khỏi toát ra vào phần tiếu ý.
Về phần yêu ma mà Lâm Khiêm nói đến, Vi Thắng chẳng chút quan tâm. Yêu ma và tu giả là tử địch, cái này hắn biết rõ. Đối với yêu ma hắn không có hảo cảm, nhưng cũng không hề có ác cảm. Tranh chấp giữa yêu ma và tu giả cuối cũng cũng là tranh chấp tài nguyên, tu giả tu luyện cần rất nhiều tinh thạch, các loại pháp bảo, mấy thứ này từ đâu mà có?”
Tu giả có thể tự tạo ra các loại tài liệu, đã tạo thành một hệ thống sản xuất riêng, nhưng những thứ này vẫn còn xa mới có thể thỏa mãn được nhu cầu của các môn phái lớn. Thế nên việc khai hoang tân giới chẳng bao giờ đình chỉ. Mỗi một tân giới được phát hiện, khai thác, cả quá trình cũng mang theo không ít máu tươi.
Yêu ma tu giả đại chiến, cũng không liên quan gì đến Vi Thắng.
Đại môn phái thì có gì tốt chứ? Hắn rất hoài niệm Vô Không kiếm môn trước đây.
Đi một hồi, bất tri bất giác hắn đã đi đến tầng cuối cùng. Âm sát ở trong này còn chưa khôi phục nguyên khí, biết Vi Thắng lợi hại, không dám tới gần nửa phân
Tầng dưới cùng vô cùng vắng vẻ, đương nhiên ở đây lúc trước cũng có một con âm sát cực kỳ lợi hại, Vi Thắng giao chiến đến lúc trọng thương mới giết được nó. Ánh mắt hắn bỗng dừng lại trên mặt đất, dưới chân hắn là một gạch bằng thanh đồng, mà ở sát vách động lại hé một trường án cũng bằng thanh đồng, bên trên đặt một hộp ngọc. Bản hoàn chỉnh có Vô Không kiếm quyết Vi Thắng lấy được chính là từ chỗ này.
Tất cả những thứ trước mắt không hề có gì thay đổi kể từ lần trước hắn rời khỏi.
Sau ngày mai, tất cả những thứ này đều sẽ bị phong ấn, mãi mãi đóng kín.
Trong lòng Vi Thắng vô cùng cảm khái, bàn tay đặt trên trường án truyền đến một cảm giác lạnh lẽo. Vi Thắng bỗng nhiên kinh hô một tiếng, trong cỗ cảm giác lạnh lẽo này không ngờ còn có một luồng khí tức yếu ớt. Cỗ khí tức này thập phần yếu ớt, nếu không phải hắn hôm nay đã lợi hại hơn trước nhiều chắc chắn sẽ không phát hiện được cỗ khí tức này.
Có chuyện cổ quái!
Tinh thần hắn nhất thời phấn chấn, nhắm mắt tĩnh tâm, cỗ khí tức yêu ớt này bùng lên rõ ràng.
Hắn mở mắt, tay phải chỉ về phía trước, kiếm ý bắn ra, nhẹ nhàng đánh vào thanh đồng trường án, ánh sáng chớp động, lộ ra một cái hộp ngọc.
Vi Thắng vẻ mặt kinh hỉ, vội vã mở hộp ngọc, chỉ thấy bên trong là một ngọc bội cũ kĩ, sứt mẻ cùng với một ngọc giản. Vi Thắng cẩn thận cầm lấy ngọc giản, mở ra xem, càng xem, trong lòng hắn càng hoảng sợ.
Bên trong ngọc giản là một chút thần niệm mà tổ sư của bản môn lưu lại trước khi lâm chung. Mà cái ngọc bội này nguyên bản là pháp bảo của tổ sư, lúc trẻ ngài vô tình nhặt được, bên trong đó lưu lại một cỗ khí tức đặc biệt, tổ sư cũng nhờ đó mà cảm ngộ ra Vô Không kiếm quyết. Trong lòng Vi Thắng vô cùng chấn động.
Từ một cỗ khí tức, không ngờ lại khiến tổ sư ngộ ra một bộ kiếm quyết, sự cường đại của cỗ khí tức này thực sự là khiến hắn không thể tưởng tượng nổi.
Tổ sư luôn tìm hiểu về ngọc bội thần bí này, rốt cuộc trước lúc lâm chung ông cũng có một chút sở ngộ, nhưng tiếc là vẫn không thể tìm ra đáp án. Ông liền đem sở ngộ của mình khắc lớp gạch bằng thanh đồng. Nhưng cỗ hơi thở này mặc dù đã suy yếu nhưng lại cực kì tin thuần, sâu sắc không thể lường được. Tổ sư sợ rằng nó sẽ đem lại tai họa nên mới quyết định cất đi, nếu đệ tử của bản môn có duyên thì hẳn sẽ tìm thấy, đây chính là cơ duyên.
Buông ngọc giản xuống, ánh mắt Vi Thắng chuyển sang ngọc bội cũ nát kia, tim hắn đập thình thình liên hồi. Cỗ khí tức có thể làm tổ sư bỏ ra cả đời tìm hiểu tuyệt đối không phải chuyện đùa.
Hắn từ từ cẩn thận cầm lấy ngọc bội, không hề chớp mắt. Ngọc bội sứt mẻ một chút ở góc, phong cách tạo hình mang nét cổ xưa. Cầm trên tay, cỗ khí tức thần bí kia lại càng thêm rõ ràng. Cố gắng kiềm chế lòng hiếu kì cường liệt trong lòng, Vi Thắng không dùng tinh thần chạm đến cỗ khí tức yếu nhược này. Ngay cả sư tổ mất cả đời tìm hiểu, với tu vi của hắn bây giờ tuyệt đối không có khả năng hiểu được cái gì.
Hắn cực kì trân trọng mà đem cái ngọc bội kia đeo trên cổ. Ánh mắt hắn chợt rơi trên nền gạch thanhd đồng, hắn thầm vận tâm pháp Vô Không kiếm quyết, chỉ xuống nền gạch. Ngay khắc khối nền gạch dễ dàng bị lật lên.
Có cái gì đó!
Trên mặt đất lộ ra một chút hoa văn kì quái, Vi Thắng kinh ngạc, nhanh chóng lật nốt từng khối từng khối gạch.
Chỉ khoảng nửa khắc sau số gạch thanh đồng trên mặt đất đã bị lật hết lên, lộ ra mặt đất phía dưới. Mặt đất trơn nhẵn như gương, một phù trận xuất hiện tại dưới chân Vi Thắng.
Đây là …
Vi Thắng chớp mắt, tỉ mỉ xem xét phù trận dưới chân. Chẳng qua hắn xem mà chỉ thấy đầu váng mắt hoa. Hắn thầm nghĩ, nếu có sư đệ ở đây thì tốt rồi, với trình độ về phù trận của sư đệ, khẳng định sẽ hiểu được tác dụng của phù trận này.
Hắn hoàn toàn không chú ý tới ngọc bội thần bí kia đang sáng lên.
Lúc ánh sáng lan tràn toàn bộ miếng ngọc bội, Vi Thắng thắng mới cả kinh phát giác, phù trận dưới chân bỗng phát ra huyết sắc quang mang, chiếu thẳng vào mắt Vi Thắng làm hắn không thể mở mắt.
Huyết sắc quang mang hình thành một đạo quang trụ hướng thẳng lên trời.
Đỉnh động bị quang trụ đâm tới, trực tiếp bị nghiền thành tro bụi.
Tầng trên của kiếm động, sắc mặt của Lâm Khiêm bỗng nhiên đại biến, thân hình lao vụt ra ngoài, quang trụ chói mắt kia đâm thẳng ra suýt chút nữa trúng vào người hắn, mà một số tên tg không kịp chạy trốn đến kêu thảm cũng không kịp, trực tiếp tan thành tro bụi.
Dư thế của quang trụ giống như muốn nghiền nát cấm chế của kiếm động, sau khi phá tan đỉnh động, trực tiếp bắn thẳng lên trời
Sắc mặt Lâm Khiêm trở nên cực kì khó coi, lúc này hắn không để ý cái gì nữa, hét lớn: “Đi! Lập tức đi!”
Quang trụ dũng mãnh bắn lên như một thanh huyết sắc cự kiếm chọc thẳng lên trời.
Yêu quân đang đóng quân tại Vô Không sơn đều bị huyết sắc quang trụ này dọa cho hoảng sợ.
Mộc Hi phản ứng nhanh nhất, cực kì hoảng sợ, sắc mặt căng thẳng nói: “Nhanh đi tra xét, xem chuyện gì xảy ra”
Tầng cuối cùng của Kiếm động trở nên tối tăm, không còn bất kì sự sống nào.