Năm nay cái gì cÅ©ng thà nh mốt, không cẩn tháºn, lại mốt chuyện du hà nh vượt thá»i gian.
Nói vá» du hà nh vượt thá»i gian nà y, quả tháºt không tồi. Những ngưá»i kiếp trước sống không được thoải mái, tháºm chà sống có phần ngá»™t ngạt, nếu có diá»…m phúc được du hà nh xuyên thá»i gian, dá»±a và o việc biết trước được má»i thứ, còn gì mà không kiếm chác được? Nhất định sẽ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, lại già u sang phú quý. Không những thế còn phú quý song toà n, gái đẹp thà nh đà n, cứ gá»i là là m ngưá»i khác ghen tức đến độ hai mắt sung huyết.
Như tôi sinh không gặp thá»i, bốn mươi tuổi đầu rồi mà chưa việc gì thà nh công, chỉ nhá» việc là m thuê cho ngưá»i khác kiếm miếng cÆ¡m sống cho qua kiếp thảo dân mạt hạng, má»›i thiết tha việc được du hà nh xuyên thá»i gian là m sao! Sao việc tốt như váºy lại không rÆ¡i xuống đầu tôi cÆ¡ chứ?
Má»™t đêm ná», kẻ hèn là tôi bị ông chá»§ nói cho má»™t tráºn, cá»±c kỳ bá»±c bá»™i, má»™t mình chạy ra ngoà i uống rượu giải sầu. Ngưá»i ta nói “nhấc chén tiêu sầu cà ng sầu hÆ¡nâ€. Thì ra tá»u lượng cá»§a tôi cÅ©ng chẳng khá khẩm gì, lại còn má»™t mình chén chú chén anh, hai ba bình rượu vừa và o ruá»™t, liá»n nôn thốc ra. CÅ©ng không biết là m thế nà o vỠđược nhà trá», mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ, vừa và o nhà liá»n ngã lăn ra ngá»§, chẳng biết sá»± Ä‘á»i thế nà o nữa.
“Tiểu Quân, dáºy Ä‘i. Mau dáºy Ä‘i, Tiểu Quân…â€
Khỉ tháºt, gá»i tôi sao?
Tên tháºt cá»§a kẻ hèn nà y là Dương Quân, dù gì cÅ©ng là Chá»§ nhiệm công vụ xưởng Äà i Loan cá»§a má»™t thà nh phố ven biển, má»™t ngưá»i đà n ông 40 tuổi, ngưá»i nhà vợ không có bên cạnh, ai lại gá»i tôi như thế? HÆ¡n nữa, biệt danh nà y, khoảng tầm 12, 13 tuổi má»›i có ngưá»i gá»i. Sau khi lên cấp 2, ngoà i ngưá»i trong lá»›n trong nhà , chẳng còn ai gá»i như thế nữa.
Nhất định nghe nhầm rồi.
Tôi chỉ thấy đầu nặng nặng, ngá»§ gà ngá»§ gáºt.
“Tiểu Quân, dáºy mau, sắp muá»™n mất rồi…â€
Lần nà y không chỉ gá»i mà còn có cả má»™t bà n tay đẩy ngưá»i tôi.
Sắp muộn gì chứ?
Chết rồi, đến giá» Ä‘i là m rồi. Loại xưởng tư bản nà y không có khái niệm nghỉ ngÆ¡i. Äể cho kịp chạy hà ng, xưởng chúng tôi cả tháng nà y không được ngà y nà o nghỉ trá»n vẹn. Nhiá»u việc là thế, hôm qua lại còn do vụ bảo trì máy móc không cẩn tháºn là m ảnh hưởng đến việc xuất hà ng bị ông chá»§ mắng cho má»™t tráºn. Nếu hôm nay tôi đến muốn, trá»i má»›i biết lão chá»§ bất lương ấy sẽ xá» lý tôi thế nà o.
Thá»i gian nà y nước Mỹ không ngừng giở trò khá»§ng hoảng kinh tế, là m cho toà n cầu Ä‘á»u phát ốm, Äà i Loan cÅ©ng theo gót, cả ngà y chỉ đòi sa thải nhân viên. Nếu cứ tin tháºt là để cho nó sa thải, khóc cÅ©ng không tìm được má»™.
Tôi sợ đến toát mồ hôi, dá»±ng lưng ngồi dáºy. Kỳ lạ tháºt, trước giá» chưa hoạt bát thế nà y bao giá». CÅ©ng biết thá»i gian không tha cho con ngưá»i ta, đến tuổi trung niên rồi, có việc ngồi dáºy cÅ©ng khó khăn, còn phải nhá» khuá»·u tay giúp đỡ.
Nhưng….Không đúng chứ, ai Ä‘ang gá»i tôi thế?
Má»™t mình tôi là m việc trong xưởng. Vợ không ở bên cạnh. Chúng tôi cÅ©ng không giống như mấy đại gia lắm tiá»n, không có việc gì là m lại gá»i mấy ngưá»i tình đến cả ngà y.
Äến khi tôi mở mắt, má»™t gương mặt rất thân thuá»™c nhưng dưá»ng như lại rất xa lạ xuất hiện trước mắt tôi. Trong tÃch tắc, ngưá»i tôi nổi da gà , sợ đến ná»—i kêu không thà nh tiếng.
Bà ngoại!
Trá»i đất Æ¡i, ngưá»i gá»i tôi nãy giá» hóa ra là bà ngoại tôi!
Nhưng…Nhưng…Nhưng bà ngoại đã mất mưá»i mấy năm rồi cÆ¡ mà . Äây đây đây…chẳng lẽ tôi Ä‘ang nằm mÆ¡? Nhưng lại không giống nằm mÆ¡ mà !
Bối rối, tôi thò tay đặt và o miệng cắn một cái rõ đau.
á»i mẹ Æ¡i, Ä‘au Ä‘iếng ngưá»i!
“Thằng nhóc nà y, sao lại tá»± cắn tay mình thế?â€
Bà ngoại vừa ngạc nhiên vừa xót cháu, vội và ng nắm lấy tay tôi, vừa xoa lại bóp.
Bà n tay nhá»â€¦Phải rồi, sao cánh tay tôi lại biến thà nh vừa nhá» vừa thon thế nà y? Äây rõ rà ng là cánh tay cá»§a trẻ con mà . Tôi ngưá»i cao lá»›n to con, nặng hÆ¡n 160 cân, là má»™t ngưá»i đà n ông vạm vỡ tiêu chuẩn.
Tôi không nghÄ© được nhiá»u lắm, giÆ¡ hai cánh tay lên nhìn, hai cánh tay vừa trắng vừa mịn, chỉ thô hÆ¡n cái chà y cán bá»™t má»™t chút, không phải cá»§a trẻ con thì cá»§a cái gì? Tôi kinh hoà ng thất sắc, tung chăn ra, vén quần nhìn và o trong, chú chim nhá» trắng như tuyết, má»™t sợi lông tÆ¡ cÅ©ng không có, đây đúng là cái ấy cá»§a trẻ con rồi.
Cuối cùng tôi không chịu được nữa hét toáng lên, hét không thèm để ý ai với ai nữa, vô cùng hoảng loạn…
Tôi thét lên là m bà ngoại kinh hoà ng (tôi không biết bà rốt cuá»™c là ai, tạm thá»i cứ gá»i là bà ngoại váºy). Bà cụ sợ quá không biết là m thế nà o, vừa ôm tôi và o lòng vừa gá»i: “Lão quan, lão quan, mau đến đây, mau đến đây…â€
Tôi vẫn Ä‘ang hét thảm thiết, má»™t ngưá»i đà n ông chạc bảy mươi tuổi bước và o, tiếng ù ù nói: “có chuyện gì thế?â€
Âm thanh nà y quen thuá»™c quá, tôi bèn ngừng hét, định thần nhìn lại, ôi trá»i Æ¡i, đây chẳng phải ông ngoại tôi sao? Tiếng ông ngoại tôi khá đặc biệt, âm mÅ©i khá nặng, tôi nghe ông kể chuyện từ nhá», nên không thể nà o quên được.
Nhưng, ông mất còn sá»›m hÆ¡n bà ngoại, tôi còn nhá»› năm tôi 25 tuổi ông đã không còn. Äến nay cÅ©ng mưá»i mấy năm rồi, ông ở đâu chui ra đây được? Không hiểu! Không hiểu!
“Tiểu Quân không biết bị trúng tà gì rồi…â€
Bà ngoại cáºp ráºp nói.
Cánh tay vẫn còn đau, xem ra đây không phải nằm mơ. Tôi dặn mình phải bình tĩnh, vội và ng dò lại đống tư duy lộn xộn của mình. Nếu không phải nằm mơ, thì chỉ có một khả năng----tôi trở vỠquá khứ rồi.
Vừa nghĩ đến đây, tôi hoà n toà n bình tĩnh lại.
Khỉ tháºt, cuối cùng cÅ©ng rÆ¡i xuống đầu ta rồi. Tôi bống thấy vô cùng mừng rỡ. Tạm thá»i không bà n việc du hà nh vượt thá»i gian nà y là tốt hay không, chỉ biết sẽ không tồi tệ hÆ¡n những ngà y tháng tôi vừa sống hôm qua. Má»™t ngưá»i đà n ông bốn mươi tuổi, chẳng việc gì nên hồn, là m thuê cho ngưá»i khác, má»™t tháng cầm 3-4000 tệ tiá»n lương.
Thấy tôi không khóc không kêu gì nữa, ông tôi tá» vẻ không vui, nói: “Bà nà y, nói linh tinh gì thế? Tiểu Quân chẳng phải vẫn bình thưá»ng đó sao?â€
Bà ngoại cÅ©ng thấy kỳ lạ, nắm lấy ngưá»i tôi dò xét kỹ cà ng, miệng lẩm bà lẩm bẩm.
Tôi vẫn chưa ra Ä‘á»i ông ná»™i và bà ná»™i đã qua Ä‘á»i. Bố mẹ tôi Ä‘á»u là công chức nhà nước, tôi còn nhá»› thuở nhá» do ông ngoại bà ngoại nuôi nấng. Xem ra tôi không chỉ trở lại quá khứ, mà trở lại và o chÃnh cÆ¡ thể mình rồi.
Äây lẽ nà o là sống lại lần nữa trong truyá»n thuyết? Nói váºy, kiếp trước cá»§a tôi bị không tá»›i 3 bình rượu xá» lý rồi? Tháºt là ná»±c cưá»i. Cả Ä‘á»i chưa say bao giá», chỉ uống say có má»™t lần, lại có kết quả như thế nà y sao? Mẹ kiếp, Ä‘en đủi tháºt.
“Tiểu Quân, Tiểu Quân….â€
Tôi Ä‘ang mải nghÄ© linh tinh, bà ngoại thấy hai mắt tôi đỠđẫn, liá»n cuống cuồng lên.
Tôi tỉnh dáºy, cưá»i rất ngá»t vá»›i bà , gá»i: “Bà ngoại!â€
“Hừ…Tiểu Quân, cháu là m sao thế hả?â€
“Cháu không sao, cháu rất khá»eâ€
“á»i chà , cháu dá»a bà ngoại sợ chết khiếp đấy….â€
Bà ngoại vẫn còn muốn nói nữa, ông ngoại đã tá» vẻ không vừa ý, liá»n nói: “Bà nà y, còn lôi thôi gì nữa thế? Mau mặc quần áo cho Tiểu Quân, sắp Ä‘i há»c rồi.â€
Äúng rồi, Ä‘i há»c. Tôi còn nhá»› chỉ há»c má»™t năm tiểu há»c ở quê, sau đó chuyển lên huyện Ä‘i há»c tiếp. Nếu theo đó mà tÃnh, thì năm nay tôi 7 tuổi, năm nay là năm 1976.
Mặc xong quần áo, bà ngoại rá»a mặt cho tôi, sau đó đưa tôi má»™t cá»§ khoai lang nướng má»m như bông.
Nhìn chiếc áo bông mà u tro trên ngưá»i, nhìn cá»§ khoai lang trong tay, nhìn gương mặt quen thuá»™c hiá»n từ cá»§a ông ngoại bà ngoại, lại nhìn má»™t lượt ngôi nhà nhá» cÅ© kỹ, tôi má»›i tin mình đã trở vá» năm 1967.
“Tiểu Quân, ăn nhanh lên, ăn xong còn phải Ä‘i há»c nữaâ€
Bà ngoại vừa nói vừa lấy ra một chiếc cặp sách vải và ng.
Tôi gáºt đầu đáp lại, gạt lá»›p vá» cá»§a cá»§ khoai lang, ăn ngon là nh.
Ừ ừ, đã mấy năm rồi tôi không được ăn khoai lang nướng. ThÆ¡m tháºt là thÆ¡m. Trong ký ức cá»§a tôi, 1967 là má»™t năm thiếu thôn vô cùng vá» váºt chất, đừng nói là trẻ con, đến ngưá»i lá»›n, bữa sáng cÅ©ng chỉ có má»™t hai cá»§ khoai lang. Xem ra cá»§ khoai lang nà y còn là đồ ăn trong suốt cả buổi sáng cá»§a tôi, thế còn không phải đói đến độ bụng réo ù ù?
Tôi không khá»i lặng ngưá»i lo nghÄ©.
Hừ, lo gì cÆ¡ chứ? Tên tiểu tá» nhà ngươi ngà y hôm nay là má»™t đứa trẻ 7 tuổi, vẫn còn tưởng mình là má»™t ngưá»i đà n ông 160 cân sao? Cá»§ khoai lang to thế nà y đủ để phát ngấy lên rồi, còn sợ đói hay sao?
Ôi, giá» cÆ¡ thể quay vá» thá»i 7 tuổi, nhưng trà óc thì vẫn là ở tuổi 40, não có loạn hết lên không?
Không được, phải mau mau bình tĩnh lại, phải xem lại một lượt lối suy nghĩ.
Thấy tôi ăn ngon là nh, bà ngoại rất vui, cưá»i đến ná»—i hai mắt hÃp lại thà nh má»™t đưá»ng chỉ.
“Tiểu Quân nhà chúng ta tháºt là ngoan....â€
Bà ngoại, bà ngoại yêu dấu nhất cá»§a tôi, tôi có nằm mÆ¡ cÅ©ng không dám nghÄ©, sẽ có ngà y được gặp lại bà . Tháºt tốt quá rồi. Tạm thá»i không nói con đưá»ng trở vá» quá khứ là dá»… dà ng hay khó khăn, chỉ cần má»™t lần nữa được sống vá»›i bà ngoại hai mươi năm, đã là má»™t cÆ¡ há»™i trá»i cho rồi, Tôi nhất định sẽ nắm lấy nó, quý trá»ng những giây phút hạnh phúc không tá»›i má»™t cách dá»… dà ng nà y.
Tôi ăn hết cá»§ khoai, cắp cặp sách lên vai, lưu luyến bước ra khá»i nhà .
Quê tôi ở thôn Liá»…u Gia SÆ¡n, xã Hồng Kỳ, huyện Hướng Dương, khu Bảo Châu, tỉnh N ở khu phÃa nam, má»™t nÆ¡i hẻo lánh toà n đồi núi. Thôn Liá»…u Gia SÆ¡n, nghe cái tên nà y đã biết không phải là má»™t nÆ¡i sản váºt phong phú, đất Ä‘ai phì nhiêu.
Bước khá»i báºc cá»a đá xanh cao cao, tôi hÃt má»™t hÆ¡i tháºt dà i, ổn định lại cảm xúc há»—n độn cá»§a mình, cùng lúc đó cÅ©ng nhìn xung quanh nháºn biết phương hướng. Kiếp trước cá»§a tôi, là ở trong má»™t ngôi nhà ná»a gạch ngói xanh ná»a đất xây thà nh, sống đến 7 năm. Thá»i thÆ¡ ấu đã khắc ghi trong tâm trà tôi, cả Ä‘á»i nà y cÅ©ng không thể nà o quên được.
Vừa ra khá»i nhà , má»™t cÆ¡n gió núi mát là nh thổi trên gương mặt. Bà ngoại chỉ cho tôi mặc má»™t chiếc áo đơn và má»™t chiếc quần bông má»ng, xem ra đây là tiết trá»i đầu tháng tám âm lịch, đầu tháng chÃn dương lịch, cÅ©ng là lúc tiểu há»c vừa và o há»c không lâu.
Tiểu há»c Liá»…u Gia SÆ¡n, là ngôi trưá»ng duy nhất cá»§a cả thôn, ra khá»i nhà rẽ sang hướng đông, Ä‘i chừng hai dặm là đến nÆ¡i. Mặc dù nay tôi chỉ còn 7 tuổi, ngưá»i thấp chân ngắn, nhưng má»™t Ä‘oạn đưá»ng ngắn thế cÅ©ng không là m khó dá»… được tôi.
Bước trên con đưá»ng gồ ghá» cá»§a nông thôn, tôi vừa phấn khÃch vừa có phần hãi hùng. Du hà nh vượt thá»i gian, chuyện nà y chỉ thấy tiểu thuyết trên mạng nói đến mà thôi. Nghe ra thì rất đẹp đẽ mỹ miá»u, má»—i ngưá»i du hà nh vượt thá»i gian, Ä‘á»u lợi dụng việc mình biết trước tương lai mà đạt được thà nh công to lá»›n. Ngưá»i trở vá» thá»i cổ đại, không trở thà nh tướng giá»i thì cÅ©ng thà nh đại thần, tháºm chà có ngưá»i còn trở thà nh vua láºp nước. Ngưá»i trở vá» thá»i cáºn đại hay hiện đại, chẳng có ai là không già u có vinh hoa, nếu không cÅ©ng là quan lá»›n, miệng có gang có thép, đắc ý vô cùng. Nhưng tôi vẫn không hết bất an. Nói thế nà o nhỉ, vì kiếp trước tôi là giai cấp thảo dân Ä‘iển hình, cái đấy gá»i là tâm cao hÆ¡n trá»i nhưng mệnh má»ng hÆ¡n giấy. Má»™t cuá»™c sống không hà i lòng là m tôi trở thà nh ngưá»i tin và o số mệnh. Tôi thấy rằng Ä‘á»i ngưá»i Ä‘á»u do trá»i định. Nếu trá»i bắt tôi là m má»™t cà nh cá» nhá» bé, thì có vượt thá»i gian ba mươi năm sống lại lần nữa cÅ©ng thế thôi. Thế thì tháºt khá»§ng khiếp. Những ngà y tháng Ä‘au khổ nà y, chịu má»™t lần đã là quá đủ, chẳng lẽ phải chịu lại má»™t lần nữa sao?
Ôi, sá»± việc đã đến mức nà y, sợ cÅ©ng không là m được gì, vẫn phải sống thôi, không lẽ vừa vượt thá»i gian lại đâm đầu xuống sông tá»± tá»?
Vừa nghÄ© đến chuyện tá»± tá», tôi liá»n dừng bước, bước đến bên má»™t hồ nước soi bóng mình.
Trên mặt nước xanh trong xuất hiện má»™t gương mặt non trẻ, có vẻ giống vá»›i con trai tôi tầm bảy tám tuổi. Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói con trai tôi trông rất giống tôi lúc nhá», xem ra đúng là tôi đã trở vá» tháºt rồi.