- Cháu đi nói với Lăng Tiêu, nếu có thể chữa khỏi, hắn thích lấy
thứ gì trong kho báu cúa Tống gia cũng được!
Kiếm Hoàng bậc sáu Tống Y hai mắt sáng ngời, nhìn chăm chăm
vào Tống Minh Nguyệt đang quỳ gối trước mắt mình, trầm giọng
nói:
- Đứng lên đi, hắn, phụ thân của cháu, cũng là chính là con của ta.
Trên đời này làm gì có cha me nào không yêu thương con? Tài vật
đều là vật ngoài thân, dù quý giá thế nào cũng có thể hơn tính mạng
con người được sao? Chỉ cần Nghi nhi có thể khôi phục bình thường,
cho dù không còn vũ lực cũng có sao đâu!
Tông Y nói xong, sụp mi mắt, thần sắc thản nhiên, lâm vào trầm
tư. Tống Minh Nguyệt chậm rãi đứng lên, lằng lề rời đi. Hắn không
ngờ ông nội vốn tràn ngập ấn tượng uy nghiêm đối với mình, quanh
năm bế quan, cũng có một mặt hiền từ như thế này, vì cha mình,
cũng là con trai của ông, không ngờ đáp ứng mở kho báu của Tống
gia cho môt người ngoài. Trên thực tế, đấy cũng chính là biểu lô một
thái độ: có thể tùy tiện lấy. Đúng vậy, nếu Lăng Tiêu có tính tham
lam, cho dù lấy hết những đồ tốt trong kho báu thì Tống gia cũng sẽ
không hề nói nửa chữ! Đương nhiên, làm như vậy thì thanh danh của
Lăng Tiêu chẳng còn chút gì. Tống Minh Nguyêt mang Lăng Tiêu đi
theo con đường rợp bóng cây xanh mát trên đảo khoảng chừng nưa
canh giờ, tới môt chỗ lộ ra một công trình kiến trúc lạ thường. Không
giống với những kiến trúc xa hoa, thanh thoát trên đảo, thoạt nhìn thì
công trình này có hình chữ nhật, như những công trình kiến trúc hình
hộp bình thường, dùng đá khối xây dựng nên, bên ngoài không có
sơn bả gì, mặt tường đá đã không còn nhận ra màu sắc nguyên bản,
tràn đấy cảm giác cổ kính lịch Sự. Tống Minh Nguyêt biểu tình
nghiêm túc đi đến gần, bỗng nhiên xuất hiên hai người không hề có
chút dấu hiệu, thoạt nhìn đêu khoảng 70, 80 tuổi, diện mạo không
ngờ giống nhau như đúc, là môt đôi huynh đệ song sinh!
Hai người này dáng người gầy yếu, hốc mắt hãm sâu, trên mặt rất
nhiêu nếp nhăn, nhưng tinh thần lại rất Sung mãn. Khi thấy Tống
Minh Nguyệt, một người nói:
- Là Tiểu Nguyệt Nguyệt, sao cháu lai tới đây?
Nói xong, ông ta lại nhìn thoáng qua dáng người cao to khuôn mặt
anh tuấn cúa Lăng Tiêu, hỏi:
- Hắn là?
Khóe miệng Tống Minh Nguyêt hơi hơi co giật, có vẻ hơi khó chịu
với cách xưng hô Tiểu Nguyệt Nguyệt, tự nhiên hắn vẫn khom người
nói:
- Thập tam gia gia, thập tứ gia gia, Minh Nguyệt phụng mệnh lệnh
của ông nôi, đặc biêt tới mở kho báu cúa Tống gia, đây là lệnh bài.
Nói xong, hắn giờ môt tấm lệnh bài màu ngăm đen, phong cách cổ
xưa cho người nọ.
Trong mắt hai ông già nhất tề bộc phát ra những tia sàng kỳ dị,
không ngừng quét tới quét lui trên người Lăng Tiêu và Tống Minh
Nguyệt. Thấy khuôn mặt Tống Minh Nguyệt rõ ràng hơi biến sắc,hai
ông mới nhe răng cười, cùng lùi trở lại, đặt tay lên môt khối đá trên
tường.
Một tràng tiếng động ầm ầm, ù ù truyền đến, toàn bộ mặt đất hơi
run run nhè nhẹ, công trình kiến trúc hình chữ nhât trước mắt không
ngờ chìm hẳn xuống mặt đất.
Tro bui bốc lên mù mịt, hai ông già nhẹ nhàng vung tay, bố trí một
cái lồng phòng hộ, bao phủ cả bốn người vào đó, tro bui không hề rơi
vào nổi bốn người dù chỉ là một hạt. Hai ông già đó còn tính cách rất
tinh nghịch, bắt chước động tác trẻ em đang quá tươi cười hướng về
phía Tống Minh Nguyệt.
Tống Minh Nguyệt khẽ hừ một tiếng, không để ý tới bon họ. Tro
bui tản đi rất nhanh, Lăng Tiêu lại nhìn, chỗ vốn là kiến trúc nguyên
bản kia đã xuất hiện một cửa địa đạo đen kịt, không biết sâu bao
nhiêu. Tống Minh Nguỵêt đi trước nói:
- Mới vào hơi tôi môt chút, bên trong mới có đèn, Lăng huynh
không phải sợ
Làng Tiêu cười nhẹ, thầm đoán công trình kiến trúc này hẳn là
được lưu lại từ thời kỳ thượng cổ, được tổ tiên Tống gia phát hiện
nên tận dụng làm kho báu. Bản thân mình năm xưa ở Tu Chân Giới
cũng đã đi qua rất nhiêu nơi, tuy nhiên lại không được may mắn như
vậy, chẳng tìm được gì dù chỉ là một nửa bảo vật, nếu không sao
mình phải để ý tới Sư thúc tổ, đinh hôi của nếu Sư thúc tổ độ kiếp thất
bại. Nếu lúc đó mình không kích động, có lẽ giờ đã là môt người tu
chân Kim Đan kỳ, phi thăng... Đi một lúc lâu, hai người vẫn bước
trên những bậc thang trong tình cảnh tối tăm, Lăng Tiêu cảm giác
Tống Minh Nguyệt dường như xích lại gần mình theo bản năng, cười
thầm trong lòng: còn bảo ta không phải Sợ, hóa ra chính người lại sợ
bóng tối. Hai người đi theo thông đao tối đen như mực một lúc, Lăng
Tiêu cảm giác có lẽ đã xuống tới đáy biển, nhưng kỳ quái là không
khí vẫn rất thông thoáng, không hề có cảm giác khó thở.
Lại đi xuống dưới vài thước nữa, địa hình bớt dốc, phía trước bỗng
nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng mông manh. Lúc này Tống Minh
Nguyệt mới theo bản năng rời xa Lăng Tiêu một chút, khẽ cười nói:
- Khi còn bé, ta thích nhất tới kho báu, sợ nhất... cũng là nơi này!
Bởi vì phải đi một đoạn dài tối om mà không hề nhìn thấy ai, lại còn
không được phép mang đuốc xuống. Thật là...
Lăng Tiêu cười cười, đi theo Tống Minh Nguyệt đến nơi có ánh
sáng trước mặt. Đó là một cây đèn dầu, chẳng biết đã đốt ở đây bao
nhiêu năm mà bấc đèn chỉ nhỏ như một con tằm vẫn ngoan cường
thiêu đốt. Đi vào môt lúc nữa, trước mặt lại xuất hiện môt cánh cửa
đã rông hơn một thước, hai bên vách đá có một ít rêu đã khô héo.
Không khí ở đây rất khô ráo, không hiểu rêu này làm sao có thể xuất hiện.
Tống Minh Nguyệt đưa tay lên trên cửa đá, ấn tấm lệnh bài ngăm
đen phong cách cổ xưa vào một chỗ hõm có hình dạng tương tự như
lệnh bài. Cửa đá phát ra những tiếng động run rẩy nhỏ, sau đó là
những tiếng ma sát nặng nề, rồi thụt vào vách tường. Lăng Tiêu thầm
nghĩ: xem ra khối lệnh bài này mới là mấu chốt, mặt khác, hai ông
già gấy gò trông cửa kia hắn đều là cao thù có thực lực Kiếm Hoàng.
Có thể tùy ý thi triển môt cái lồng bảo hộ lớn như vậy, ít nhất phải có
thực lực Kiếm Tông bậc cao mới có thể làm nổi. Trong nháy mắt ông
già đó bố trí cái lồng bảo hộ, có tiết ra môt điểm tinh thần lực, bị
Lăng Tiêu nắm được, mới phán đoán đối phương còn hùng mạnh
hơn nhiều so với Kiếm Tông, ít nhất tinh thần lực đạt tới cấp bậc
Kiếm Hoàng!
Cửa đá vừa mở ra, bên trong trở nên sáng choang, rộng rãi!
Lăng Tiêu có chút giật mình nhìn hết thảy nơi đây. Đó là môt đại
sảnh rộng chừng trăm thước vuông, cao hơn mười thước, sắp xếp
môt loạt các giá gỗ rất lớn, nặng nề, đập vào mắt người ta, cứ cách
hai thước lại có một loạt giá gỗ xếp hàng theo tầm mắt Lăng Tiêu hai
người. Các giá gỗ đều cao chừng hơn ba thước, trên bày rất nhiều đồ
vật này nọ.
- Quả nhiên gọi là kho báu!
Lăng Tiêu không kìm nổi bật lên tán thưởng. Lúc ấy ớ chỗ Đại Tế
Ti thú tộc, nhìn vô số tinh hạch đã tích lũy mấy ngàn năm của thú
tộc, tuy rằng đã rất tấn công thị giác người ta, nhưng tuyệt đối không
thể chấn động lòng người như cảnh tượng trước mắt.
Tống Minh Nguyệt cười nói:
- Gia tộc ở đây đã hơn ngàn năm, trên biển có rất nhiều loài mà thú
thực lực mạnh mẽ, cho nên cũng tích lũy được không ít tinh hạch của
ma thú.
Nói xong, hắn dẫn Lăng Tiêu đi tới bên trái nói:
- Hơn mười hàng bên này đều là tinh hạch ma thú, đương nhiên
phần lớn đều là dưới bậc năm. Từ bậc năm trở lên, các ma thú đều có
thực lực hùng mạnh, hơn nữa còn vô cùng giảo hoạt, cũng không dễ
dàng bắt gặp chúng.
Lăng Tiêu đi tới một loạt cái giá, thấy trên đó đều tản ra hào quang
nhè nhẹ của tinh hạch ma thú. Ở những hàng ngoài cùng, thậm chí
còn có thể ngửi thấy mùi tanh nhàn nhạt
- Ha ha, đó đều là những thư mới săn bắt được, kinh tế của gia tộc
chủ yếu dựa vào tinh hạch này, đồng thời còn dùng để cung ứng cho
càc Ma Kiếm Sư tu luyện.
Vừa nhẹ nhàng giải thích, Tống Minh Nguyệt vừa liếc mắt đánh
giá biểu tình của Lăng Tiêu, thấy trên mặt Lăng Tiêu tuy rằng có vẻ
tán thưởng nhưng cũng không hề có vẻ gì là tham lam, trong lòng
hắn cảm thấy rất hài lòng. Hắn tiến tục mang Lăng Tiêu tới tận trong
cùng nói:
- Ở đấy quả thực có mấy viên tinh hạch của ma thúc bậc bảy và bậc
tám, à còn cả tinh hạch của Thâm Hải Độc Long năm đó nữa. Chính
nó đấy.
Nói xong, hắn đi tới cầm một viên tinh hạch to chừng một nắm tay,
đưa cho Lăng Tiêu nói:
- Nếu Lăng huynh thích thì cứ lấy!
Lăng Tiêu nhìn viên tinh hạch trong tay, thản nhiên cười, rồi thả lại
chỗ cũ, nói:
- Thứ này không hề có ích gì cho bệnh tình của lệnh tôn.
Tống Minh Nguyệt hơi sửng sốt, trong mắt lập tức toát ra vẻ cảm
động, nói:
- Nếu có ích cho Lăng huynh thì huynh cứ cầm lấy.
Lăng Tiêu cười lắc đầu, sau đó nói:
- Ta có thể xem tất cả mọi nơi chứ?
Tống Minh Nguyệt vôi gật đầu không ngừng:
- Đương nhiên là có thể, Lăng huynh mời tùy ý
Lăng Tiêu nhìn hàng loạt các giá gỗ, đương nhiên là không cần
nhìn lại đám tinh hạch này nọ. Lăng Tiêu cũng không muốn để cho
người ta ấn tượng rằng mình có lòng thàm không đáy. Nếu mình
muốn tinh hạch, vậy cứ tới thú tộc là được, tinh hạch trong kho báu
của Tống gia chưa chắc đã cao cấp hơn của Đại Tế Ti.
Trong kho báu còn có rất nhiều binh khí, từ dài tới ngắn, từ, đao
thương côn bổng... Tuy rằng thế giới này lấy kiếm kỹ là chính
nhưng cũng rất nhiều quân nhân, bào gồm cả kỵ Sĩ, cũng không Sử
dụng kiếm. Từ chất liệu có thể thấy toàn bộ binh khi ở đây đều là
hàng tinh phẩm!
Trong đó còn có mấy thanh kiếm đặt ở tận trong cùng, hình thức
phong cách cổ xưa, kiếm khi lộ ra vỏ kiếm đều có thể cảm giác rõ
ràng sự sắc bén của nó. “Đúng là kiếm tốt!” Lăng Tiêu thầm nghĩ.
Bỗng nhiên thần sàc hắn hơi động, ánh mắt rơi vào môt cái già phía
trước. Những thứ trên cái già này có thể nói là sắp xếp lộn xộn, bừa
bãi, dường như ném bừa vào, tro bụi phủ môt tầng dày!
Những cái giá khác thì rõ ràng thường xuyên có người quét tước,
phía trên không nhiễm một hạt bụi. Tống Minh Nguyệt thấy ánh mắt
của Lăng Tiêu dừng lại ở đó liền cười giải thích
- Đây là kho báu ngầm, toàn bộ những thư xếp trên đó đều là
thượng cổ lưu lại. Từ khi phát hiện ra chúng tới giờ, chúng ta căn bản
không hề biết chúng là gì, cũng không biết dùng như thế nào, dù sao
nơi này cũng rộng rãi, nến cư xếp bừa chúng ở đó, chỉ có điều không
ai ngó ngàng tới chúng, các đệ tử quét dọn vệ sinh cũng lười biếng,
không ngờ chỉ lưu lại nơi này không dọn dẹp. Để khi đi ra, ta sẽ nói
với bọn ho.
Tống Minh Nguyệt còn tưởng rằng Lăng Tiêu bị cái giá bụi bặm
này hấp dẫn, liền cười nói. Lăng Tiêu lại không hề nhăn mặt,đi
thẳng tới môt vật bám đầy bụi bặm. Món đồ này đen thui, thoạt nhìn
giống như môt cái đỉnh dùng để cúng tế. Lăng Tiêu đi tới gần, không
hề để ý tới tro bui trên đó, vừa định cầm lấy nó chợt nghe Tống Minh
Nguyệt kinh hô:
- Không thể!