Khi ra khỏi kho báu, trong lòng Lăng Tiêu vẫn còn đắm chìm trong
vui Sướng vì thu được hai bảo vật kia. Không nói tới tinh hạch lai
lịch không rõ kia, chỉ riêng bảo đỉnh đã coi như kiện bảo bối pháp
bảo đầu tiên của Lăng Tiêu.
Nghĩ lại kiếp trước ở Tu Chân Giới, đã không thu được pháp bảo
lại còn bị thiên kiếp đại lôi bổ xuống, đẩy tới thế giới này, Lăng Tiêu
không kìm nổi thổn thức không thôi. Đi ra mặt đất, không thấy hai
lão nhẫn kia nữa, sau khi hai người rời khỏi, chỉ nghe thấy dưới mặt
đất phát ra những tiếng chấn động ầm ầm, kiến trúc kia lai khôi phục
nguyên dạng.
Tống Minh Nguyệt đi gặp ông nội, báo cáo lai việc Lăng Tiệu lựa
chọn những gì trong kho báu. Tống Y nghe xong nhíu đôi mày kiếm
nói:
- Cái đỉnh đó hiển nhiện là thứ tốt!
Thấy Tống Minh Nguyệt sốt ruột muốn phản bác mình, Tông Y ảm
đạm cười:
- Con nhóc này, ta chẳng phải đã nói, tùy ý cho hắn lựa chọn mọi
thứ trong kho báu Tống gia sao? Đương nhiện ta sẽ không đổi ý.
Thật ra cháu có tâm lo lắng cho bệnh tình của phụ thân hay là... có ý
tưởng gì khác?
Tống Minh Nguyệt mặt phấn đỏ bừng, mạnh miệng nói:
- Đương nhiên là bởi vì bệnh tình của phụ thân. Hơn nữa, gã đó có
biết người ta là nư nhẫn đâu!
Tống Y cươi hà hà, đôi mắt tươi cười toát lên vẻ hiền lành, biết
rằng cháu gái mình nhìn thì tinh nghịch như vậy nhưng thực ra da
mặt rất mỏng (dễ hổ thẹn), từ nhỏ thích cải nam trang, hơn nữa Tống
gia cũng có tuyệt học dịch dung lưu truyền lâu đời, cũng không ai để
ý tới việc của nàng.
Ông cũng không trêu ghẹo nàng nữa, nói:
- Cái đỉnh đó có để ở Tống gia ta một ngàn năm nữa cũng sẽ chẳng
ai biết dùng nó vào việc gì, thà đưa cho người hữu dụng còn hơn.
Tuy nhiên, nói như thế, sau lưng Lăng Tiêu có lẽ thực sự có truyền
nhân của gia tộc thượng cổ lưu truyền lại. Nếu không, làm gì có ai
hứng thú với cái đỉnh làm bằng hàn thiết này chứ?
Tống Minh Nguyệt nghe xong, nói:
- Khi cháu vào thế tục giới đã điều tra hắn. Một năm trước, hắn quả
thật không hề có tài năng gì, hơn nữa còn rất uất ức, bản thân là con
dòng cháu giống, không ngờ bị một vị hôn thê con một thương nhân
dùng kế từ hôn. Sư kiện đó gây ra huyên náo rất lớn trong giới quý
tộc bấy giờ. Dường như cũng sau lần phong ba từ hôm đó, hắn mới
đột nhiện như là thay đổi thành một người mới, thực lực đột nhiện
tăng mạnh, liên tiếp biểu hiện bất phàm. Nghe nói khi hắn vẫn còn
chưa đánh thông được Thiên Mạch đã từng khiến một gã Ma Kiếm
Sĩ sợ tơi mức không cầm nổi kiếm, cũng không rõ là thật giả thế nào.
Hơn nữa, mẫu thân của cháu dùng Dưỡng Nhan Đan xong cũng có
hiệu quả rất rõ ràng, như ông cũng thấy đó. Ngươi này thật sự rất
thần bí! Tùy tùng của hắn không ngờ có thực lực Kiếm Hoàng, hơn
nữa thoạt nhìn trông hệt như chủ tớ, cực kỳ khiêm tốn đối với Lăng
Tiêu!
Tống Y gật gật đầu, nói:
- Cháu có thể quan sát được như vậy là rất không dễ dàng. Ôi, hy
vong hắn thực sự có biện pháp chữa trị cho phu thân của cháu. Còn
lai lịch, thân phận của hắn cũng chẳng có gì là quan trọng.
Tống Minh Nguyệt gât gât đầu, nói:
- Cháu cũng nghĩ như vậy.
Sau khi trở laị phòng, Lăng Tiêu vốn định nghiên cứu chiếc đỉnh
ngay nhưng ngẫm lại vẫn cố nhịn sự tò mò trong lòng, thầm nhủ
đừng để người ta nhìn thấy chê cười.
Nghĩ vậy, hắn xuất lò luyện đan ra, cho những thư dược liệu vào.
Lần này Lăng Tiêu luyện chế đan dược rất thuận lợi. Nếu nói lần
trước luyện chế Trúc Cơ Đan thì tài nghệ của hắn vẫn còn trúc trắc,
lo sợ thất bại, vậy thì hiện tại, tài nghệ luyện dược của Lăng Tiêu đã
tới trình độ hoàn toàn thông tỏ mọi đạo lý.
Khoảng vài canh giờ, Lăng Tiêu mở lò luyện đan ra, bên trong
truyền tới một mùi hương hơi gay mũi. Đây không phải là do luyện
chế thất bại mà là mùi của loại đan được chữa trị tinh thần thức hải
này hơi đặc biệt.
Nếu cho thêm dược liệu để át mùi đi, hiệu quả sẽ kém đi vài phần.
Đối với Lăng Tiêu, luyện chế đan dược chính là một chuyện rất
nghiêm túc. Cũng như khi cho Phong Linh uống thuốc, thực ra hắn
có thể biến nó thành ngọt, nhưng như vậy sẽ làm giảm dược lực rất
nhiều, cho nên thà rằng Lăng Tiêu tự mình ép Phong Linh uống chứ
không chịu làm thay đổi dược lực của chén thuốc.
Hơn mười viên đan dược to chừng mắt người nằm lặng lẽ dưới đáy
lò luyện đan. Lăng Tiêu vung tay lên, những viên đan dược đã hiện
lên trên lòng bàn tay, vẫn còn chút cảm giác hơi nóng. Lăng Tiêu lấy
từ trong nhẫn ra một chiếc bình Sứ, cho những viên đan dược màu
xám đó vào.
Lúc này, Tống Minh Nguyệt vừa lúc đẩy cửa tiến vào, liền nhíu
mày, bịt chặt mũi hỏi:
- Mùi gì mà khó ngửi vậy?
- À, Tống huynh đến đúng lúc lắm.
Lăng Tiêu cầm bình Sứ trong tay, nói:
- Vừa lúc, trước hết huynh hãy cầm lấy đan dược này, buổi tôi cho
phụ thân huynh dùng, hãy dùng nước ấm để uống. Dùng đan dược
này xong, ông có thể khôi phục thần trí. Trong này tổng cộng có hơn
mười viện, mỗi thang một viện, ít nhất có thể cam đoan trong vòng
một năm ông sẽ không xảy ra vấn đề gì. Tuy nhiên, chỉ có thể là một
người bình thương, không thể vận công, một khi vận công, hậu quả
có lẽ không thể chịu nổi, có lẽ sẽ trực tiếp phá hỏng đan điền, nổ tan
xác mà chết cũng chưa biết chừng.
Vẻ mặt Tống Minh Nguyệt ngạc nhiên vui mừng:
- Thật Sự? Gia phụ dùng đan dược này thật sự có thể tỉnh lai, giống
như người bình thường sao?
- Trừ việc không thể Sử dụng võ lực, không thể vận hành công
pháp... còn lại đều giống như người bình thường.
Lăng Tiệu nói.
- Minh Nguyệt không nhìn lầm người, Lăng huynh, xin nhận của
Minh Nguyệt một bái!
Tống Minh Nguyệt nói xong mím môi, đôi mắt hơi ửng đỏ, cúi đầu
thi lễ với Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu vội vàng ngăn hắn lại, nói:
- Tống huynh quá khách khí, lại nói Lăng Tiêu không công mà
nhận lộc, vậy làm một vài chuyện cần thiết cũng là nên làm
Tống Minh Nguyêt ánh mắt sáng ngời nhìn Lăng Tiêu cười, nói:
- Mấy năm nay, Minh Nguyệt đã gặp rất nhiều y Sư nhưng không
có người nào giống Lăng huynh, không muốn chiếm tiện nghi của
người khác. Đây đúng thật là lần đầu tiên ta thấy như vậy! Trước kia
có môt số cao nhân về y thuật của những thế gia ẩn thế, thậm chí bô j
dáng còn thua cả y Sư thế tục, vừa mới vào Tống gia, chưa khám
bệnh cho gia phụ đã nghĩ chuyện đòi thù lao thật tốt. Ôi, lại nói tiếp,
nêu không gặp Lăng huynh, phụ thân của Minh Nguyệt chỉ Sợ vài
năm nữa...
Lăng Tiêu nói:
- Tấm lòng hiếu thảo của Tống huynh có nhật nguyệt chứng giám,
Lăng Tiêu rất bội phục!
Tống Minh Nguyệt và Lăng Tiêu lại đi tới phòng Tống Nghi.Lúc
này cha của Tống Nghi là Tống Y cũng đã tới, còn cả mười mấy
người khác, thoạt nhìn có cả già cả trẻ, tuy nhiên đều chờ ở bên
ngoài. Nhìn thần sắc khẩn trương của họ không hê có vẻ gì là giả bộ,
trong lòng Lăng Tiêu càng cảm thấy bội phục Tống gia thêm vài
phần .
- Lăng Tiêu tiểu hữu, thật sự có thể sao?
Lúc này biểu hiện của Tống Y_không khác gì môt người cha bình
thường của thế tục, vẻ mặt đầy khẩn trương nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu khẽ cười nói:
- Tiền bối cứ an tâm. Đạo đan dược của Sư môn tại hạ cũng có thể
coi là tinh thâm, cho nên không cần lo lắng.
Tống Y hợi ngượng ngùng cười nói:
- Là ta quá lo lắng, vậy hãy mau cấp cho Nghi nhi dùng đi!
Tống Minh Nguyệt câm đan dược, thật cẩn thận đỡ cha mình lên,
tựa vào khuỷu tay mình, sau đó cho đan dược vào miệng Tống Nghi,
phía sau liền có thị nữ đưa nước ấm tới. Vừa uống đan dược vào
xong, chợt nghe trong bụng Tống Nghi phát ra mấy tiếng kêu vang,
mấy người trong phòng đều nhìn môt cách rất khẩn trương.
Tống phu nhân nhìn không chớp mắt vào trượng phu của mình.
Tuổi của bà ít hơn chồng mình rất nhiều, hơn nữa khi đó Tống Nghi
chỉ tu luyện cả ngày, nhưng bà lại yêu chồng mình tới tận xương tủy,
tình nguyện mỗi ngày đều ở trong căn phòng trống, chỉ cần thấy
chồng là trong lòng vui Sướng lắm rồi. Nhất là sau khi Tống Nghi bị
bệnh, bà có cảm giác trời xoay đất chuyển, đối với bà, chỉ cần chồng
mình có thể còn sống, sống khỏe mạnh, vậy thì chẳng còn gì có thể
quan trong hơn được nữa.
Sau môt lúc lâu, yết hầu Tống Nghi bỗng nhiên di chuyển lên
xuống, môi hơi mấp máy, phát ra một tiếng rên nhỏ.
- Phu quân, phu quân!
Tống phu nhân vôi vàng ào tới, đẩy Tống Minh Nguyêt ra,ôm
chầm lấy chồng, nhẹ nhàng vúôt ngực để chồng thông khí, nước mắt
rơi xuống từng giọt trên ngực Tống Nghi, nức nở nói:
- Phu quân, chàng khổ quá!
- Là...Uyển nhi?
Tống Nghi dường như lâu lắm rồi không nói, thanh âm mong
manh, nói hơi khó khăn.
Nhưng thanh âm này lọt vào tai Tống phu nhân lại không khác gì
thanh âm tự nhiên khiến bà ngạc nhiên kinh hài.
Lần trước chồng mình tỉnh lại đã là chuyện một năm trước đây,
hơn nữa chỉ nói duy nhất một câu khiến tất cả mọi người đều khổ Sở.
Ông nói: “Mọi người hãy giết ta đi, ta không muốn sông nữa!”, sau
đó lại hôn mê ngay lập tức.
- Là thiếp thân, là thiếp thân, phu quân.....chàng, chàng cảm giác
thế nào?
Tống phu nhân ôm trượng phu, môi hơi hơi run run.
- Nàng... nàng đừng ôm ta chặt quá, ta ta không thở nổi.
Tống Nghi có chút gian nan nói
- A....Ta thực đáng chết.
Tống phu nhân vôi vàng đỡ trượng phu nằm xuống giường, Sau đó
quay đầu lại, thấy bố chồng, lập tức xấu hổ tới mức mặt đỏ hồng,
nói:
- Chàng nhất định rất đói bụng rồi, thiếp, thiếp đi chuẩn bị chút đồ
ăn cho chàng!
Khi tỉnh lại, Tống Nghi dường như không hề có ý e dè cha mình,
khó nhọc nói:
- Không cần đi, Uyển nhi... mấy năm nay, làm khổ nàng rồi!
Tống Nghi vừa nói ra, Tống Minh Nguyệt và ông nội Tống Y đều
bật quay mặt đi chỗ khác. Tống phu nhân khóc rống lên, liên mồm
nói:
- Không khổ, thiếp không khổ chút nào cả. Chỉ cần chàng còn
sống, muốn thiếp thế nào cũng được!
Lăng Tiêu lúc này lặng lẽ đi ra. Khi đi qua đám người tụ tập bên
ngoài, có môt số người hắn đã gặp hôm trước, thấy Lăng Tiêu đều
khẽ mỉm cười thiện ý. Lăng Tiêu cũng cười gật đầu với họ, sau đó
không nói gì nữa, quay người đi khỏi.
Trở về phòng mình, tâm tình Lăng Tiêu rất lâu vẫn không thể bình
phục. Từ biểu hiện tình cảm của người trong Tống gia, Lăng Tiêu
hiểu thêm rất nhiều điều. Mặc dù theo đuổi trường Sinh, khát cầu bất
diệt, nhưng có trái tim là có tình cảm, mới gọi là lòng người!
Lúc này, Lăng Tiêu bỗng nhiên nhớ tới khối tinh hạch kia. Sở dĩ
coi nó là bảo bối bởi vì khi ở trong kho báu ngầm của Tống gia, Lăng
Tiêu đã dùng tinh thần lực tra xét môt chút. Không tra thì không biết,
vừa tra xong, Lăng Tiêu giật mình kinh ngac.
Thứ này, không ngờ là... Vạn niên linh phách trong truyền thuyết!
Cái gọi là Vạn niên linh phàch chính là một loại tinh thạch có linh
tinh rất yếu hình thành trong tự nhiên, do thiên địa linh khí trải qua
hơn van năm, thậm chí hơn mười vạn năm, cô đọng lại mà thành.
Nói cách khác, thứ này căn bản không phải là tinh hạch ma thú, mà
là cực phẩm thiên tài địa bảo!