Tống Minh Nguyệt tìm được Lăng Tiêu, liền khôi phuc bộ dạng
của mỹ thiếu niên. Nhìn thấy Lăng Tiêu, nhớ tới lời nói của mẫu thân
nói, phản ứng đầu tiên là có chút ngượng ngùng, nhưng trên mặt
cũng không có biểu hiện ra, nàng do dự một chút, nói:
-Lăng huynh...Gia phụ...ông ấy...
- À? Lệnh tôn không phải là đã tỉnh lại sao?
Lăng Tiêu dung hợp van niên linh phách với Yêu Huyết Hồng Liên
kiếm, trong lòng rất vui sướng, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa,
nói:
-Hay là muốn khôi phục thực lực? Kỳ thật đã là người luyện võ,
không có người nào lại cam tâm một thân thực lực không thể Sử dụng
được, nhưng có điều, Tống huynh cũng biết, trong trường hợp này
của lệnh tôn...
-Vấn đề này ta biết.
Tống Minh Nguyệt biểu tình có chút ảm đạm, nhe giọng nói:
-Nhưng đây là một đường hy vọng, chỉ có điều...ta cầu huynh cứu
phụ thân ta.
-Hô
Lăng Tiêu thở thật dài ra một hơi, nói:
-Như vậy đi, ta vẽ ra dược liệu cần thiết, sau đó huynh vẫn dùng
lực lượng của gia tộc, chúng ta cùng nhau tìm kiếm, có được không?
-A thật tốt quá, Lăng huynh, rất cảm tạ huynh.
Đôi mắt Tống Minh Nguyệt khẽ chớp động nước mắt, nhìn Lăng
Tiêu, trong lòng cảm thấy ấm áp. Nàng cũng không có hoàn toàn
theo lời mẫu thân đắn đo mà là dứt khoát xin Lăng Tiêu giúp đỡ. Lúc
ở thành Penzias, Tống Minh Nguyệt nhìn ra được, Lăng Tiêu cũng
không phải là một người dễ chơi, sát phạt quyết đoán, cũng không
phải là người dễ đối phó. Nhiều gia tộc thế gia ẩn thế như vậy, không
có ai chiếm được nửa điểm ưu đãi trên tay hắn.
Thời gian này, Tống Minh Nguyệt tiếp xúc nhiều với Lăng Tiêu,
thấy hắn cũng không phải là người xấu, cũng không phải người tham
lam.
Kết quà là nàng đã đánh cuộc thắng, phải nói Tống Minh Nguyệt
đã đánh cuộc chính xác.
-Lăng huynh, hiện nay huynh đang kiến thiết thành Penzias.Được
sự đồng ý của ông nội, huynh trùng kiến thành Penzias cần rất nhiều
tiền, cứ để Hải vực Tống gia gánh vác. Sự an nguy của Thành
Penzias, Hải vực Tống gia phái ra hai Kiếm Hoàng bậc hai,đến
thành Penzias thủ hộ... cũng đủ năng lực để tự bảo vệ. Lời hứa của
Hải vực Tống gia là trăm năm không thay đổi.
Tống Minh Nguyệt cười nói.
Lăng Tiêu cảm thấy kinh ngạc không thôi. Hắn vừa mới đáp ứng
Tống Minh Nguyệt, kỳ thật là có tư tâm. Nói đến thú tôc Đại Tế Ti,
nếu có Tiểu Hoàn Đan, cũng có thể rất nhanh khôi phuc thực lực.
Mặc kệ Suy nghĩ từ góc độ nào, Lăng Tiêu đều muốn trợ giúp nàng.
Nhưng Hải vực Tống gia, vì một tộc nhân, lại đưa ra điều kiện
tưởng như không thể, hơn nữa đó là một khoản kinh phí lớn.
Trùng kiến thành Penzias cần rất nhiều kim tệ, theo tính toán sơ bộ
là cần đến hàng tỉ kim tệ.
Cho dù Hải vực Tống gia là một gia tộc thế gia ẩn thế, tài lực hùng
hậu, cho dù trong kho báu Tống gia có vô số tinh hạch ma thú, nhưng
Hải vực Tống gia có mười mấy vạn dân cư, là một đại gia tôc có
nhiều người như vậy, của cải phải tích lũy hàng ngàn năm mới có
được, sao có thể dễ dàng điều động cho hắn?
Xem ra để Tống Nghi khôi phục, Tống gia coi như dốc hết vốn.
Lăng Tiêu có chút chần chờ nhìn vẻ mặt khẩn trương của Tống
Minh Nguyệt, nói:
-Điều này...này có thích hợp không?
Tống Minh Nguyệt nói:
-Có cái gì không thích hợp, cấp bậc Kiếm Hoàng không thể dùng
tiền là đổi được. Hơn nữa, điều này cũng liên quan đến tinh thần của
toàn bộ Hải vực Tống gia.
Lăng Tiêu gật gật đầu, nghĩ: “Đúng thật! Nếu Tống Nghi có thể
khôi phục như bình thường, đúng là toàn bộ Hải vực Tống gia đều
ủng hộ, việc này có ý nghĩa vô cùng đặc biệt, như thế xem ra cũng là
điều hợp lý.”
Nghĩ vấy, Lăng Tiêu gật gật đầu nói:
-Nếu đã đến nước này, Lăng Tiêu đành chiếm tiện nghi lớn vậy,
nếu không đáp ứng, có vẻ như bất cần nhân tình. Tống huynh, huynh
cứ từ từ, ta vẽ đồ hình dược vật ra, sau đó nói rõ tập tính sinh trưởng,
đặc thù, và đại khái nó sinh ra và lớn lên ở đia phương nào. Ngày
mai, các huynh có thể phái người đi tìm dược vất, nhưng có một chút
vấn đề, là nơi sinh trưởng của dược liệu rất có thể có một ít ma thú
mạnh mẽ thủ hộ, cho nên để an toàn, các huynh ngàn vạn lần cần
phải cẩn thận, thực lực không đến Ma Kiếm Sư, tốt nhất là không
nên đi. Kỳ thật, tốt nhất là Kiếm Tông mới có thể an toàn.
Lăng Tiếu nói xong, sau đó lại nói tiếp:
- Luyện chế Tiểu Hoàn Đan, tổng cộng cần năm loại dược liệu,hai
loại máu của động vật. Năm loại dược liệu là Tử bối thiên quỳ,tố hinh hoa, xương bồ quả, thất tán thảo và hàn địa tuyết liên. Hai loại máu của động vật là Giao Long ngàn năm và Băng Tinh Thiên tàm. Mấy thứ này hẳn là tìm kiếm có khó khăn rất lớn, nhất là Giao Long ngàn năm...Giao Long hiển nhiên xem như là một chi nhánh của
Long tộc vốn rất khó gặp, mà ngàn năm lại càng khó tìm. Hơn nữa,
phàm là Giao Long vượt qua năm trăm năm, thực lực cũng phi
thường hùng mạnh, muốn lấy máu của nó, quả thật là rất khó.
Tống Minh Nguyệt sóng mắt như nước nhìn Lăng Tiêu, nhẹ giọng
nói:
-Mặc kệ như thế nào, phải trả giá như thế nào, Lăng Nguyệt đều
nguyện ý đi làm.
Lăng Tiêu gật đầu cười khổ, trong lòng có một số việc, không phải
có nguyện ý hay không, mà vấn đề là... Quên đi, hắn hiện tai cũng
cũng không muốn đả kích lòng tự tin của Tống Minh Nguyệt. Giao
Long ngàn năm, đừng nói là Lăng Tiêu, cho dù là lão tổ tông Kiếm
Tôn của Hải vực Tống gia kia đi, đều là chịu chết mà thôi. Nếu thế
giới này có Giao Long, thì ngàn năm Giao Long, ít nhất là Ma thú bậc
chín.
Ở Đại lục Thương Lan, Long tộc có cái dạng gì, Lăng Tiêu vẫn
chưa từng gặp qua, nghe nói Rồng thuộc loại Ma thú bậc chín.
Nhưng ở Tu Chân Giới, Rồng tuyệt đối là sinh vật hùng mạnh, chúng
nó thậm chí có thể trở thành tọa kỵ của tiên nhân. Ngẫm lại xem, có
thể làm vật cưỡi của tiên nhân, bản thân nó có thực lực yế́u được
sao? Chỉ Sợ, cho dù là người tu chân Đại Thừa kỳ đối chiến với nó,
cũng chưa chắc đã hơn.
Về phần Giao Long, tuy rằng thực lưc kém hơn rất nhiều so với
Rồng chính thức, nhưng người tu chân Nguyên Anh kỳ, nếu không
có hộ thân pháp bảo, Giao Long tuyệt đối có thể môt đòn chết đối
phương.
Tuy nhiên thế giới này có Long tộc hay không, Lăng Tiêu cũng
không thể biết, hơn nữa Lăng Tiêu cũng có phương thức bảo mệnh,
bởi vì càng là ma thú bậc cao, chỉ số thông minh của nó cũng càng
cao. Lăng Tiêu có thể xuất ra bảo vật gì đó làm cho nó động tâm, đổi
nó một chút máu huyết, công bình trao đổi mà thôi....Chỉ xem ra có
thể gặp được hay không nữa thôi.
Sáng Sớm ngày hôm sau, Lăng Tiêu vẽ xong đồ hình giao cho
Tống Minh Nguyệt. Riêng Giao Long ngàn năm kia, Làng Tiêu đặc
biệt nhắc nhở Tống Minh Nguyêt, nếu thật sự có gặp gỡ, liền phái
người thông tri cho hắn, ngàn vạn lần đừng có tự mình hành động,.
Đừng nói ngàn năm, cho dù Giao Long năm trăm năm, thực lực
Kiếm Hoàng cũng không thể chiến thắng nổi.
Con người dù sao vẫn tự cho là mạnh nhất, nhưng trên thực tế, sinh
vật có thực lực mạnh hơn con người quả thực nhiều lắm.
Trên bên tàu, cha mẹ của Tống Minh Nguyêt, cùng với đoàn người
Tống gia, đều đến đưa tiễn. Phụ thân của Tống Minh Nguyêt là Tống
Nghi lúc này cũng biết toàn bộ gia tộc tìm kiếm dược liệu để khôi
phục thực lưc cho mình, trong lòng rất là cảm động, cố kiên trì ra đây
đưa tiễn.
Tống Nghi nhìn về phía Lăng Tiêu, trong mắt có chút nóng bỏng
pha lẫn phức tạp, nhưng thật ra lại khiến Lăng Tiêu có chút nghi
hoặc, tự nhủ, ngươi đừng xem ta là vô dụng như vậy chứ, ta không
phải cố ý cho Hải vực Tống gia ngươi một nan đề ....
Trên thực tế, Suy nghĩ của Lăng Tiêu và Tống Nghi cách xa nhau
hàng vạn dặm. Tống Nghi thấy nữ nhi dường như rất vui vẻ đi theo
bên người tiểu tử kia, ông tưởng tượng bản thân mình trong nhiều
năm qua chưa bao giờ hoàn thành tốt trách nhiệm của một người cha,
đến khi có chút tỉnh ngộ, nữ nhi cũng đã tới tuổi lập gia đình, trong
lòng ông cảm thấy có chút chua xót mà thôi.
Tống Nghi nhìn thấy thê tử xinh đẹp như hoa bên cạnh, bỗng nhiên
trong lòng cảm khái, đưa cánh tay hơi gầy, theo ống tay áo rộng
thùng thình nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của thê tử.
_Thân thể Tống phu nhân khẽ run lên, hai mã khẽ hồng lên, tay kia
vẫy vẫy theo con tàu đi ra khỏi bên.
Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyêt tựa vào mặt trên cua boong tàu,
Tần Cách ngồi dựa vào mép thuyền như trước, biểu tình trên mặt có
chút khẩn trương, lại có chút hưng phấn.
Lăng Tiêu hỏi:
-Tần Cách, ngươi đang làm gì? Khi mới tới đây dường như ngươi
cũng như thể này, chẳng lẽ thực lực người tăng lên?
-Hắc hắc, Tần Cách từ trước chưa thấy qua biển rộng, lại có phần
choáng váng, cho nên...
Tần Cách nhe răng cười, một thị nữ đi qua bên người hắn sửng sốt,
sợ tới mức trong tay bưng hai chén thức ăn thiếu chút nữa rơi ra.
Tần Cách vội vàng xoay người quay đầu đi. Thoạt nhìn bên ngoài
hắn hung hãn, thực lực hùng mạnh, trên thực tế, tính tình của Tần
Cách mười phần dịu dàng, tuy rằng cảm thấy nữ giới nhân loại đều
rất xấu, nhưng hắn cố gắng thích biến thành một nhân loại.
Lăng Tiêu cười cười, thầm nhủ tính cách Tần Cách thật ra tốt lắm,
hắn đi biển càng sợ hãi, hắn lại càng là muốn đi chinh phục.
Đi theo Tống Minh Nguyệt là Thập tam gia và Thập tứ gia, lên
thuyền môt lúc sau Lăng Tiêu mới phát hiện, hai người kia quả thực
là hai kẻ dở hơi, miễn là họ ờ hai nơi riêng biệt, nếu cùng một chỗ thì
hay luôn miêng cãi nhau và làm cho người khác đau khổ.
Hơn nữa, môt chút tư cách cao thủ đều cũng không có, hay theo
bọn thủy thủ cởi trần, ngồi cùng một chỗ bài bạc, mặt đỏ tía tai.
Tống Minh Nguyêt thấy tình huống này đã Sớm thành thói quen,
không có gì ngạc nhiên. Lăng Tiêu cảm thấy vô cùng kinh ngạc,
trong lòng nghĩ hai người này đúng là cực phẩm, hơn hai trăm tuổi
không ngờ còn có thể có tâm tình như vậy, thật sự làm cho người ta
hâm mộ.
Lăng Tiêu kiếp trước hơn năm mươi tuổi, tâm tình giống như là hai
trăm tuổi. Dù sao trong núi không phân biêt năm tháng, suốt ngày tu
luyện, cho dù là một thiếu niên, tính tình cũng như lão thành.
-Lăng Tiêu tiểu hữu, chúng ta cùng nhau câu cá nhé? Xem ai câu
được cá to.
Lăng Tiêu đang Suy nghĩ, đằng sau truyền đến một thanh àm,Thập
tam gia ăn mặc trường bào màu trắng cười hì hì đi tới, nói:
-Đám kia đánh bạc kém quá, không ngờ làm trò với gia gia,muốn
chết sao? Nếu không cần bọn họ đi thuyền, gia gia thật muốn ném
hết bọn chúng xuống biển rộng.
Đằng sau, Thập tứ gia bĩu môi nói:
-Lão Thập tứ, bản thân ngươi tay nghề không tinh, ăn gian bị người
ta phát hiện, ngược lại còn nói linh tinh.
-Ngươi thúi lắm, ta là thập tam.
-Người mới thúi lắm, Ta là thập tam...
Lăng Tiêu nhìn thấy hai cái kè dở hơi, nhất thời không nói gì,mặt
mày nhăn nhó. Tống Minh Nguyêt đi đến kéo Lăng Tiêu đi chỗ khác.
-Lăng huynh, bên ngoài gió lớn, chúng ta quay về khoang thuyền
chơi cờ đi.
Lăng Tiêu quay đầu lại nhìn trời trong nắng ấm, trên biển không có
một gợn sóng.