Thao trường của Hồng Cát Lạc Bộ nằm ở một triền núi, gió cát mù mịt. Khi Diệp Khắc Cường cưỡi ngựa đến được đây, da gã đã bị gió cát thổi cho tấy đỏ lên, hai mắt thì bị cát chui vào tựa hồ không mở ra được. Lúc này gã mới hiểu rõ tại sao người Mông Cổ lại đội mũ che kín mặt và mặc áo da dài như vậy, thầm nhủ: “Khi về nhất định phải kiếm một bộ mặc mới được”.
Thao trường lúc này đã có mấy chục võ sĩ Mông Cổ đang đứng. Đặc vệ trưởng Hách Mãnh chạy đến trước mặt Hốt Đồ Lỗ Hãn quỳ xuống cung kính nói: “Cung nghênh Đại Hãn giá lâm, thông qua nhiều lần tuyển lựa thần đã lựa ra được sáu mươi võ sĩ. Hiện nay đang chuẩn bị tiến hành đợt tỷ võ cuối cùng, kính mời Đại Hãn thượng toạ thưởng lãm.”
“Rất tốt.” Hốt Đồ Lỗ Hãn gật đầu nói : “Ngươi lập tức bắt đầu đi.”
“Vâng.” Hách Mãnh nhận lệnh lập tức quay người bước đi.
Hốt Đồ Lỗ Hãn dẫn đầu mọi người bước lên mội khán đài trên thao trường, ngồi xuống chính vị, đưa tay mời Diệp Khắc Cường ngồi bên trái mình. Đám người còn lại cũng lục tục ngồi xuống khán đài. Đức Tiết Thiền vì địa vị thấp kém, không có quyền ngồi chỉ có thể đứng sau lưng Diệp Khắc Cường phụ trách phiên dịch.
Hốt Đồ Lỗ Hãn mỉm cười nói với Diệp Khắc Cường: “Lần này tỷ võ sẽ chọn ra mười vệ binh thân tín bên mình ta. Bọn họ sẽ thi đấu “Nạp Đạt Mộ ”, vô cùng đặc sắc. Xin mời thần thưởng thức.”
Diệp Khắc Cường cũng mỉm cười đáp lại, rồi quay đầu lại hỏi Đức Tiết Thiền: “Ông ta nói cái gì vậy ?”
Đức Tiết Thiền lập tức phiên dịch lại lời của Hốt Đồ Lỗ Hãn cho gã nghe. Diệp Khắc Cường không hiểu hỏi: “ ‘Nạp Đạt Mộ’ là cái gì ?”
“ ‘Nạp Đạt Mộ’ trong tiếng Hán có nghĩa là du thuật, bao gồm ba môn là đấu vật, xạ tiễn, cưỡi ngựa.”
“Thì ra là vậy.” Diệp Khắc Cường gật gật đầu. “Phải thông qua được ba môn này thì mới được chọn làm thân binh của Đại Hãn hả ?”
“Đúng vậy! Thân binh của Đại Hãn phải là những người ưu tú nhất trong toàn tộc.”
Lúc này, tiếng tù và đã nổi lên. Cuộc tỷ võ bắt đầu. Môn đầu tiên chính là đua ngựa. Trò đua ngựa của người Mông Cổ này cũng có chút giống với đua ngựa thời hiện đại. Trên đường có đặt rất nhiều vật cản, các kỵ sĩ phải dùng tốc độ nhanh nhất để vượt qua những vật cản đó về đích. Tuy nhiên, có một điều khác với đua ngựa thời nay, đó là hai bên đường đua có cung tiễn thủ không ngừng phóng tiễn về phía các kỵ sĩ. Các kỵ sĩ vừa phải điều khiển ngựa nhảy tránh chướng ngại vật, vừa phải nghiêng người tránh tiễn, thật sự là hung hiểm vạn phần.
Trong cuộc đua có không ít kỵ sĩ trúng tên mà rơi xuống ngựa, nhưng cũng không ít người thân pháp nhanh nhẹn, kỵ thuật cao thâm đảo người nhanh như chớp tránh được hết các mũi tên.
Diệp Khắc Cường nhìn cảnh đó mà tim đập thình thịch, không ngờ bọn họ dùng đao thật thương thật để tỷ võ với nhau, hoàn toàn không để ý đến tính mạng của những người tham gia. Tuy nhiên, gã cũng biết rõ chỉ có như vậy mới có thể chọn ra được những người võ nghệ cao cường nhất. Chẳng trách mà thiết kỵ Mông Cổ sau này có thể đạp gót sắt của mình trên khắp thế giới.
Sau môn tỷ thí đầu tiên, sáu mươi người chỉ còn lại hai phần ba. Hốt Đồ Lỗ Hãn đưa mắt nhìn Diệp Khắc Cường hỏi: “Vòng thi đầu tiên đã kết thúc, thần thấy ra sao ? Có chỉ thị gì không ? ”
Diệp Khắc Cường khi còn ở trong bộ đội đặc chủng cũng từng được huấn luyện qua kỵ thuật cơ bản, tuy nhiên đem so sánh với người Mông Cổ thì quả thật một trời một vực. Vì vậy gã cũng không dám nhiều lời, chỉ nói: “Rất hay ! Rất đặc sắc, tôi không có ý kiến gì cả !”
Tiếng tù và lại nổi lên. Vòng thi thứ hai bắt đầu. Người Mông Cổ thường thường cưỡi ngựa săn bắn và tác chiến, vì thế môn thi thứ hai này chính là cưỡi ngựa bắn cung. Trên thao trường lúc nãy đã dựng lên năm cây cột tre cao bằng người thật, trên mỗi cây cột đều gắn một quả cầu to bằng đầu người màu vàng. Những người tham gia phải từ một phía khác của thao trường phóng ngựa chạy qua, liên tục bắn năm mũi tên, xem có thể trúng được mấy mũi.
Diệp Khắc Cường đối với thuật xạ tiễn này chỉ hiểu lơ mơ, tuy trong chương trình huấn luyện của bộ đội đặc chủng cũng có bộ môn này. Nhưng bởi vì đó không phải là vũ khí chủ yếu, vì thế học rồi cũng vứt đấy. Diệp Khắc Cường nhớ lại gã cũng từng có thành tích bắn ba phát trúng hồng tâm cách năm chục mét. Nhưng những người này phải cưỡi ngựa bắn tên từ khoảng cách ít nhất là ba trăm mét, hơn nữa thao trường cát bụi mù mịt, che khuất tầm quan sát. Trong tình hình như vậy mà có thể bắn trúng được quả cầu vàng nhỏ bằng đầu người, đối với gã mà nói đúng là chuyện trong mơ.
Cuộc thi cưỡi ngựa bắn tên đã bắt đầu. Những người được tham gia vòng thi đấu thứ hai này đương nhiên có kỵ thụât thuộc hàng siêu hạng, phóng ngựa như bay. Trong nháy mắt họ đã lao vút qua trước năm cây cột, liên tiếp bắn ra năm mũi tên. Kết quả có bốn người bắn trúng cả năm phát, bắn trúng bốn phát có mười sáu người, còn lại đều chỉ bắn trúng hai, ba phát mà thôi. Hốt Đồ Lỗ Hãn liền ra lệnh để cho những người bắn trúng bốn và năm phát tiếp tục thi đấu vòng thứ ba. Những người còn lại thì đợi lần sau.
Sau khi vòng thi thứ hai kết thúc, Hốt Đồ Lỗ Hãn lại quay sang hỏi Diệp Khắc Cường một câu như khi nãy. Lúc này gã đang bị kỹ thuật xạ tiễn cao siêu của người Mông Cổ làm chấn động, ngẩn người ra không để ý. Đức Tiết Thiền phải đưa tay huých nhẹ gã mới tỉnh người lại, vội nói: “Rất tốt, rất tốt. Tất cả đều rất tốt.”
Vòng thi thứ ba là thi đấu vật. Đây là môn võ truyền thống của người Mông Cổ. Diệp Khắc Cường cảm thấy vô cùng hứng thú. Khi gã còn trong bộ đội đặc chủng đã rất yêu thích các môn võ cận chiến như là Juđo hay đấu vật. Đối với những môn này, gã đều tìm hiểu một cách rất kỹ càng. Bản thân, gã cùng đã từng liên tục năm lần giành quán quân trong giải võ tự do châu Á, chính vì vậy vừa mới nghe thấy có người đánh nhau, chân tay đã ngứa ngáy không yên.
Đấu vật là do hai người tham gia thi đấu với nhau. Sử dụng phương thức đấu loại trực tiếp, ai làm cho đối phương ngã hai lần là thắng. Vì thế trong thời gian ngắn đã chọn ra được mười người xuất sắc nhất.
Sau khi vòng thi thứ ba kết thúc, Diệp Khắc Cường không đợi Hốt Đồ Lỗ Hãn mở miệng đã quay sang hỏi ông ta: “Đại Hãn, tôi muốn hỏi ông điều này. Bọn họ được huấn luyện đấu vật có phải để sử dụng trên chiến trường không ?”
Hốt Đồ Lỗ Hãn ngẩn người ngạc nhiên vì câu hỏi của Diệp Khắc Cường nhưng cũng gật đầu trả lời: “Đương nhiên rồi.”
Diệp Khắc Cường liền lắc đầu nói: “Nói thật cho ông biết, trên chiến trường đấu vật không hề có tác dụng gì cả !”
Tất cả những người có mặt ở đó đều vô cùng kinh ngạc, tròn mắt nhìn Diệp Khắc Cường. Trong quan niệm của người Mông Cổ, đấu vật cũng là một trong những kỹ thụât tác chiến quan trọng nhất. Kỹ thuật đấu vật mà cao siêu thì đương nhiên kỹ thụât tác chiến càng cao cường. Ngày hôm nay Diệp Khắc Cường lại nói nó không hề có tác dụng trên chiến trường khiến tất cả mọi người trong nhất thời đều không thể chấp nhận được.
“Không ... không phải vậy chứ ?” Hốt Đồ Lỗ Hãn vội hỏi lại: “Đấu vật làm sao mà lại không có tác dụng được ? Xin thần nghĩ lại !”
“Nói không thì chẳng ích gì, để tôi thị phạm cho các người xem.” Nói xong gã liền nhảy xuống thao trường, đi đến trước mặt mười võ sĩ vừa thông qua ba vòng tỷ thí.
“Đại Hãn hãy hạ lệnh cho họ dùng kỹ thụât đấu vật để tấn công tôi đi. Đảm bảo trước khi họ chạm vào người, tôi đã làm cho họ ngã lăn ra rồi.”
Mọi người lại trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn Diệp Khắc Cường. Bởi vì trong mắt họ gã là thánh thần chí cao vô thượng, lại hạ mình động thủ với đám võ sĩ, thực sự là nằm ngoài sức tưởng tượng của họ.
Hốt Đồ Lỗ Hãn lộ vẻ phân vân nói: “Việc này ... việc này không hay đâu. Người là thần tiên ..., vạn nhất ...”
Diệp Khắc Cường sớm đã muốn thử xem kỹ thuật đấu vật của người Mông Cổ thế nào, liền cao giọng nói: “Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”
Hốt Đồ Lỗ Hãn đành thở dài một tiếng nói: “Được thôi ! Các người hãy cùng thần vui đùa một lúc. Nhưng nhớ không được làm thần bị thương.”
“Không. Nhất quyết không được sợ làm bị thương ta.” Diệp Khắc Cường mỉm cười nhìn mười gã võ sĩ.
“Cứ sử dụng toàn lực tấn công, nếu không thì còn gì là vui nữa.”
Mười gã võ sĩ thấy thân thể Diệp Khắc Cường cao lớn hùng vĩ, trong lòng đã thầm sợ hãi. Thêm vào đó, gã lại có thân phận cao quý là thần. Chính vì vậy mà bọn họ càng không dám động thủ. Vì thế mà bọn chúng cứ ngơ ngác nhìn nhau, chẳng ai dám ra tay trước cả.
“Sợ cái con mẹ gì ?” Diệp Khắc Cường đưa tay chỉ vào một gã võ sĩ thân hình khá cao nói: “Ngươi lên đi !”
Gã võ sĩ đó giật mình đánh thót một cái, biết rằng mình không thể trốn tránh nữa, liền nhảy vọt lên phía trước. Tuy nói rằng gã ấy khá cao, nhưng thực ra cũng chỉ đứng đến vai của Diệp Khắc Cường. Bởi vì người Mông Cổ đa phần đoản tướng, hạ bàn ổn định, vì thế mà mới phát triển kỹ thuật đấu vật đến trình độ cao.
“Đến đây !” Diệp Khắc Cường khoanh tay trước ngực nhìn gã nói: “Ra tay đi. Chẳng lẽ ngươi lại đàn bà đến thế.”
Gã võ sĩ thở ra một hơi, đưa mắt nhìn Hốt Đồ Lỗ Hãn, đợi Hốt Đồ Lỗ Hãn gật đầu đồng ý, gã mới dám đưa tay thủ thế. Diệp Khắc Cường vẫn đứng yên bất động. Mọi người thấy gã toàn thân không hề phòng bị, để lộ sơ hở toàn thân, đều thay hắn toát mồ hôi lạnh.
Gã võ sĩ hét lớn một tiếng, lao vọt người về phía Diệp Khắc Cường. Nhưng gã chưa kịp chạm vào người Diệp Khắc Cường, thì đã cảm thấy trước ngực trúng phải một kích cực mạnh, chưa biết chuyện gì xảy ra thì cả người đã bay vọt về phía sau.
Kỳ thực không chỉ có gã võ sĩ mà ngay cả những người còn lại cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Ngoại trừ Diệp Khắc Cường, những người ở thao trường lúc đó không ai nhìn rõ chuyện gì vừa xảy ra. Bọn họ đều cho rằng Diệp Khắc Cường đã dùng pháp thụât để đánh ngã gã võ sĩ kia.
“Không công bằng. Không công bằng.” Tát Ba đột nhiên hét lớn. “Hắn ta sử dụng yêu thuật. Không công bằng !”
“Tát Ba, không được vô lễ.” Hốt Đồ Lỗ Hãn trợn mắt nhìn Tát Ba, rồi quay sang cung kính nói với Diệp Khắc Cường: “Xin thần cho biết vừa nãy đã dùng pháp thụât gì vậy ?”
“Các người làm sao vậy ? Sao lại cho rằng tôi dùng pháp thụât ? Lẽ nào vừa nãy các người không thấy tôi xuất cước sao ?” Diệp Khắc Cường đưa mắt nhìn cả đám người, thấy ai cũng đầy vẻ nghi hoặc. Không biết phải giải thích thế nào cho họ hiểu, đành gãi đầu nói: “Thôi được, để tôi dùng động tác chậm lại để giải thích cho các người một lượt.”
“Đầu tiên khi võ sĩ đó lao về phía tôi, tôi nhân cơ hội anh ta bước đến, hai tay dơ ra định tóm ngực tôi liền phi thân tung một cước trúng ngực anh ta. Sự tình chỉ đơn giản vậy thôi, các người đã hiểu chưa ?” Diệp Khắc Cường vừa thị phạm vừa giải thích.
Mọi người lúc này mới hiểu ra. Nhưng Tát Ba vẫn không phục, hắn hét lớn: “Bất công ! Bất công ! Hắn không hề tuân thủ quy tắc đấu vật.”
“Chủ tế, ta muốn hỏi ông.” Diệp Khắc Cường cười lạnh nói: “Trên chiến trường kẻ địch có giảng quy tắc với ông không ? Hay là chủ tế đại nhân gặp phải kẻ địch thì bảo hắn đợi một lát để hai bên cùng thủ thế rồi mới xuất thủ chứ ?”
Có mấy người không nhịn được cười phá lên, Tát Ba tức đến mặt mày tím tái, không nói nên lời.
“Thực ra tôi chỉ muốn nói với mọi người một điều, trên chiến trường chú trọng nhất là tiên phát chế nhân. Khi chiến đấu, chỉ cần ai nhanh hơn, chiếm được tiên cơ thì người ấy tất thắng.” Diệp Khắc Cường đằng hắng một tiếng rồi nói tiếp: “Khi nãy tôi nói trên chiến trường đấu vật vô tác dụng cũng là có ý này. Kỹ thuật đấu vật buộc phải tiếp cận đối phương mới phát huy tác dụng. Như vậy có nghĩa là cũng phải để đối phương tiếp cận mình. Trên chiến trường, nếu như để kẻ địch tiếp cận bản thân, thì mười phần chết chín là cái chắc.
Mọi người nghe xong đều gật đầu thán phục. Không ai để ý đến Tát Ba đã len lén rời khỏi từ bao giờ.
“Vì thế trên chiến trường, động tác và phản ứng của các chiến sĩ phải nhanh hơn của kẻ địch. Trước khi kẻ địch xuất thủ, chúng ta phải biết phán đoán xem chúng sẽ làm gì. Kẻ địch không động, chúng ta không động. Nhưng khi kẻ địch vừa động, chúng ta phải nhanh hơn kẻ địch, hậu phát chế nhân, tấn công thẳng vào chỗ sơ hở của chúng. Như vậy thì có thể bách chiến bách thắng.”
Diệp Khắc Cường vừa dứt lời, toàn trường liền vỗ tay nhiệt liệt tán thưởng. Thực ra, những lý luận vừa rồi là do gã lĩnh hội từ trong thực tế chiến đấu khi ở bộ đội đặc chủng và khi đấu võ tự do. Bộ đội đặc chủng khi đối địch chú trọng nhất là nhanh, tuỵêt đối không cho đối phương cơ hội xuất thủ. Vì thế kỹ thuật chiến đấu của Diệp Khắc Cường có thể coi là khắc tinh của kỹ thuật đấu vật Mông Cổ, huống hồ gã lại có hiểu biết rất sâu rộng về môn võ này nữa.
Hốt Đồ Lỗ Hãn đối với lý luận của Diệp Khắc Cường vô cùng khâm phục, đối với gã càng cung kính thêm mấy phần.
“Lời của thần của thật là khuôn vàng thước ngọc. Kỹ thuật đấu vật đã không còn tác dụng trên chiến trường, vậy xin thần chỉ giáo phương pháp cải tiến cho chúng tôi.”
“Còn phải cải tiến nữa sao ?” Diệp Khắc Cường cười nói: “Đương nhiên là dùng kỹ thuật chiến đấu mới để huấn luyện quân đội rồi !”
“Đúng vậy, đúng vậy !” Hốt Đồ Lỗ Hãn lại hỏi: “Về đao pháp, kiếm pháp và thương thuật, thần thể chỉ giáo thêm cho chúng tôi được không ?”
Diệp Khắc Cường thầm ái ngại trong lòng, đao pháp với kiếm pháp thì gã một khiếu cũng không thông. Thương thuật thì cũng được học qua trong quân đội, nhưng thương thuật của người Mông Cổ cũng hoàn toàn khác xa với thương thuật hiện đại. Gã vội nói: “Những thứ đó tôi chưa từng xem qua, khi nào xem rồi sẽ nói sau.”
“Đúng vậy !” Hốt Đồ Lỗ Hãn vốn đã kính phục Diệp Khắc Cường vì thế coi lời nói của gã như là mệnh lệnh.
“Vậy kính xin thần dạy cho chúng tôi cách huấn luyện kỹ thụât chiến đấu mới ạ !”
“Không vấn đề !” Diệp Khắc Cường vẫn cảm thấy ngứa ngáy chân tay, liền nói: “Đại Hãn, hãy bảo những võ sĩ còn lại từng người lên một. Tôi sẽ thị phạm kỹ thuật chiến đấu mới cho mọi người xem lần nữa.”
Hốt Đồ Lỗ Hãn vui mừng cười lớn, ra lệnh: “Các người hãy lên đi !”
Đám võ sĩ vội tuân lệnh thủ thế, gườm gườm nhìn Diệp Khắc Cường.
Gã vẫn đứng an nhiên tự tại trước mặt bọn họ nói: “Từng người lên một. Không được hạ thủ lưu tình.”
Các võ sĩ lần lượt lao đến, nhưng đều bị Diệp Khắc Cường dùng kỹ thuật mới đánh ngã. Bọn họ căn bản chưa đụng được tới chéo áo của gã thì đã bị trúng đòn lăn ra rồi.
Diệp Khắc Cường đưa chân quét ngã người cuối cùng, đắc ý cười lớn: “Thế nào ? Đây chính là chỗ tinh diệu của kỹ thuật chiến đấu hiện đại. Các người đã phục chưa ? Ha ha ...”
“Võ nghệ của thần quả thực cao siêu, thật làm cho người ta khâm phục.” Hốt Đồ Lỗ Hãn chỉ mong mối người trong quân đội của ông ta đều có được thân thủ như Diệp Khắc Cường nên vội nói: “Chúng tôi sẽ lập tức học hỏi kỹ thuật chiến đấu mới của thần !”
Diệp Khắc Cường đang định trả lời thì phía sau Hốt Đồ Lỗ Hãn bất ngờ có tiếng hét lớn: " ...chậm đã ! Đấu vật là môn võ truyền thống của người Mông Cổ, bác đại tinh thâm, làm so có thể để cho cái kỹ thuật ngoại lai gì đó thay thế được !”
Mọi người liền quay đầu lại nhìn. Thì ra người vừa phát thoại là một đại hán Mông Cổ cao lớn, chính là đoàn trưởng Luỵên Binh Đoàn Niết Hán. Hắn sải bước đến trước mặt Hốt Đồ Lỗ Hãn quỳ xuống nói:
“Tham kiến Đại Hãn !”
“Niết Hán, ngươi nói lung tung gì vậy ?” Hốt Đồ Lỗ Hãn đại nộ.
“Ngươi đã ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám nói ra những lời vô lễ như vậy ?
“Đại Hãn !” Tát Ba bước ra từ sau lưng Niết Hán, ánh mắt lộ ra vẻ giảo hoạt nói: “Nếu như nói đấu vật trên chiến trường không có tác dụng, cá nhân thần không hề đồng ý. Đoàn trưởng Luyện Binh Đoàn Niết Hán của chúng ta đã dùng kỹ thuật đấu vật để giết vô số kẻ địch trên chiến trường. Thần nghĩ nếu như cái thần gọi là kỹ thuật chiến đấu mới có thể đánh bại được Niết Hán thì mới có thể làm mọi người tâm phục khẩu phục được.
Thì ra khi nãy Tát Ba len lén rời khỏi thao trường là để đi tìm Niết Hán. Trong quân đội của Hồng Cát Lạc Bộ có một bộ phận gọi là Luyện Binh Đoàn, đoàn viên chỉ có mười người. Niết Hán đảm nhiệm chức vụ đội trưởng. Luyện binh doàn tuy nhân số ít ỏi, nhưng mỗi người đều có võ công cao cường, thường ngày phụ trách nhiệm vụ huấn luyện các kỹ thuật chiến đấu cho binh sĩ.
Niết Hán là em rể của Tát Ba, sức khoẻ hơn người, cộng thêm quan hệ của anh rể nên còn trẻ mà đã leo lên được chức vụ cao cấp như vậy. Vừa nãy Tát Ba nói với hắn chuyện Diệp Khắc Cường dùng kỹ thụât chiến đấu mới gì đó đánh bại kỹ thuật đấu vật của người Mông Cổ, lại nói Diệp Khắc Cường rất có khả năng sẽ thay thế chức vụ của hắn. Niết Hán vừa nghe đã tức giận khôn tả, không nghĩ ngợi gì nhảy ngay lên ngựa cùng Tát Ba đi đến thao trường.
“Đại Hãn!” Niết Hán vẫn quỳ trước mặt Hốt Đồ Lỗ Hãn nói: “Xin ân chuẩn cho thuộc hạ được đấu với thần một trận !”
Hốt Đồ Lỗ Hãn biết rõ gã này sức mạnh không ai bì được, tay không có thể bóp chết được cả một con bò rừng. Vừa nghe thấy Niết Hán muốn đấu võ với thần thì sắc mặt đại biến, không biết phải làm thế nào.
“Điều này ...” Hốt Đồ Lỗ Hãn phân vân lưỡng lự chưa biết phải trả lời thế nào.
“Đại Hãn !” Tát Ba cao giọng nói: “Nếu như thay thế môn đấu vật bằng kỹ thuật chiến đấu mới một cách dễ dàng như vậy, chỉ sợ không phù hợp với ý trời và lòng người.”
“Ta biết rồi !” Hốt Đồ Lỗ Hãn bực mình quát Tát Ba rồi quay sang Diệp Khắc Cường cung kính hỏi: “Ý kiến của thần như thế nào ?”
Diệp Khắc Cường nhảy vọt lên đài, đưa mắt nhìn gã thanh niên đang quỳ trước mặt Hốt Đồ Lỗ Hãn, phát hiện thấy hai mắt gã đang trợn trừng trừng nhìn mình, tựa hồ như giữa hai người có một mối thâm thù đại hận gì dó. Gã liền quay sang hỏi Đức Tiết Thiền: “Người đang quỳ kia là ai ?”
Đức Tiết Thiền thấp giọng nói: “Niết Hán, đoàn trưởng luyện binh đoàn. Em rể của Tát Ba. Tát Ba muốn người tỷ võ với hắn. Đây là một cái bẫy, người cần phải cẩn thận.”
Diệp Khắc Cường đưa mắt nhìn Tát Ba một cái, rồi cười lớn: “Ha ha ...muốn tỷ võ cũng được thôi. Nhưng ta có một điều kiện.”
Niết Hán vội ngẩng đầu lên hỏi: “Điều kiện gì ?”
“Nếu như ta thắng, anh và luyện binh đoàn của anh phải theo ta học kỹ thuật chiến đấu mới để huấn luyện quân đội.” Diệp Khắc Cường mỉm cười nói.
“ Sao ? Có dám không ?”
Niết Hán lạnh lùng hỏi lại: “Nếu như tôi thắng thì sao ?”
Diệp Khắc Cường nhún vai nói: “Thì ta sẽ rời khỏi bộ lạc, vĩnh viễn không bao giờ quay lại nữa.”
“Được !” Niết Hán gầm lên một tiếng uy mãnh rồi nhảy vọt xuống thao trường nói lớn: “Xuống đây !”
“Đợi một chút !” Hốt Đồ Lỗ Hãn không muốn Diệp Khắc Cường rời khỏi bộ lạc nên vội nói: “Nếu như thần thua, vẫn có thể lưu lại bộ lạc này.”
“Không được ! Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy” Diệp Khắc Cường cũng nhảy xuống thao trường, đứng trước mặt Niết Hán nói: “Động thủ đi!”
Kỳ thực trong lòng Diệp Khắc Cường đã nghĩ kỹ. Nếu như gã thắng, tiếp tục ở lại bộ lạc này cũng tốt. Giả như không may thua trong tay gã Niết Hán này, thì gã sẽ rời bỏ nơi đây cùng con trai đi đến Kim Quốc. Bởi vì theo những kiến thức lịch sử ít ỏi mà gã có được khi học trung học thì trong thời kỳ trước khi quân Mông Cổ thống nhất thiên hạ này Tống triều đã suy nhược, còn Kim Quốc thì đang cường thịnh. Đến Kim Quốc ít nhất cũng có thể biết được đây là niên đại nào.
Tuy nghĩ vậy, nhưng Diệp Khắc Cường là một người rất có cá tính , càng gặp phải kẻ địch lợi hại, gã càng cao hứng, càng muốn đánh bại đối thủ. Chính vì thế, lần này thi đấu với Niết Hán, Diệp Khắc Cường tuyệt đối không nương tay, toàn lực xuất thủ để xem đoàn trưởng luyện binh đoàn của Hồng Cát Lạc Bộ là người thế nào.
Hốt Đồ Lỗ Hãn đưa tay phất một cái ra lệnh trận đấu bắt đầu. Niết Hán hét lớn, dơ hai cánh tay to lớn lao đến định tóm ngực Diệp Khắc Cường. Diệp Khắc Cường trong lòng thầm nhủ: “Lại là bài cũ!”. Nghĩ đoạn, liền bay người lên tung một cước như trời giáng vào ngực Niết Hán. Không ngờ, gã như đá vào tấm sắt, thì ra ngực của Niết Hán cứng rắn vô cùng, bị đá mạnh như vậy mà vẫn không hề lùi bước. Diệp Khắc Cường kinh ngạc vô cùng, vội vã mượn đà của cú đá lộn ngược về phía sau. Cú chụp của Niết Hán vì thế cũng vào khoảng không.
Diệp Khắc Cường hú hồn, không còn cảm giác khinh địch nữa, trong lòng thầm nghĩ: “Thằng khỉ đột này xương thịt cứng như đá, lại còn khoẻ như kingkong, không thể dùng sức đấu trực tiếp với nó, chỉ có thể dùng nhu thắng cương.”
Niết Hán chụp trượt một cái, liền tiếp tục lao về phía Diệp Khắc Cường. Diệp Khắc Cường lập tức lách người sang bên cạnh né tránh. Phản ứng của Niết Hán cũng cực nhanh, đưa chân đá mạnh vào gã. Diệp Khắc Cường vội đưa hai cánh tay lên cản lại. Gã cảm thấy như bị xe hơi tông vào, hai tay đau đớn vô cùng, cả người cũng bay vọt ra phía sau, lăn lộn mấy vòng trên đất mới miễn cưỡng đứng dậy được.
Diệp Khắc Cường trong lòng thầm chửi: “Tổ bà nó, thằng tiểu tử này đúng là quái vật, sức khoẻ kinh hồn. Nếu không nghĩ ra biện pháp, lão tử sớm muộn cũng bị nó đập chết !”
Niết Hán đắc thủ một kích, đắc ý cười lớn nói: “Thế nào ? Có còn dám nói kỹ thuật đấu vật của người Mông Cổ không có tác dụng trên chiến trường nữa không ? Ta nghĩ ngươi nên nhận thua sớm đi, nếu không đừng trách ta hạ thủ bất lưu tình !”
Hốt Đồ Lỗ Hãn cũng lo lắng Diệp Khắc Cường bị Niết Hán đánh trọng thương, vội nói: “Niết Hán, không được vô lễ với thần. Tỷ võ đến điểm là phỉa dừng. Tuyệt đối không được hạ sát thủ, rõ chưa ?”
Diệp Khắc Cường hai tay vẫn còn đau ê ẩm nhưng cố nhịn đau mỉm cười nói: “Đại Hãn, hãy thu hồi lại mệnh lệnh. Bởi vì như vậy sẽ khiến Niết Hán có cảm giác bị bó tay bó chân. Tỷ võ là phải quyết đoán, sử dụng toàn lực mới có thể phân cao hạ. Như thế mới gọi là tỷ võ chân chính.”
Hốt Đồ Lỗ Hãn nghe xong nét mặt giãn ra, trong lòng thầm mắng Diệp Khắc Cường không biết tốt xấu, thở dài một tiếng xua xua tay nói: “Được rồi, không quản nữa !”
Niết Hán cũng cảm thấy kinh ngạc, hắn không ngờ người này dù ở thế hạ phong vẫn có thể nói ra những lời khí độ hào hùng như vậy, trong lòng không khỏi có chút khâm phục Diệp Khắc Cường.
Lúc này, mọi người chỉ thấy Diệp Khắc Cường đưa hai tay lên phía trước, từ từ nâng lên. Gã thở ra hít vào thật sâu, mỗi khi thở ra thì hai tay hợp lại trên đỉnh đầu tạo thành hình chữ thập, sau đó lại từ từ hạ xuống. Diệp Khắc Cường lặp lại mấy lần như vậy, toàn thân dường như không còn xương cốt, tay trái hạ yếu ớt hạ xuống, tay phải từ từ đưa lên trước ngực. Hai chân thì một trước một sau, cả người lảo đảo tựa hồ như một cơn gió thổi qua cũng có thể đánh ngã gã.
“Làm cái trò quỷ gì vậy ? Không đánh được thì muốn chết hả ?” Niết Hán trong lòng thầm nhủ.
Tuy trong lòng phân vân khó hiểu, nhưng động tác của hắn cũng không chậm lại chút nào. Hắn lao người lên phía trước, tay phải nắm lấy ngực Diệp Khắc Cường, tay trái nắm lấy eo lưng, chuẩn bị nhấc bổng Diệp Khắc Cường lên khỏi mặt đất. Bất ngờ, Niết Hán cảm thấy từ phía dưới truyền lên một sức mạnh vô cùng lớn, đánh bật hắn ra, cả người bay lên rồi lăn mấy vòng trên mặt đất.
Niết Hán bị lăn đến đầu vàng mắt hoa, nhưng vẫn cố gắng đứng dậy. Lúc này bốn phía đều vang lên tiếng vỗ tay hoan hô Diệp Khắc Cường. Niết Hán đưa mắt nhìn Diệp Khắc Cường, chỉ thấy gã vẫn giữ tư thế yếu ớt khi nãy đứng ở chỗ cũ, không có gì thay đổi.
“Quái thật, lẽ nào hắn ta dùng yêu pháp ?” Ngoài yêu pháp ra, thực sự Niết Hán không thể nghĩ ra nguyên nhân gì khiến gã bị ngã lăn ra như vậy. Nhưng Niết Hán vẫn chưa tin thực sự, định tấn công Diệp Khắc Cường thêm một lần nữa, trong lòng thầm nghĩ nếu không tóm được thì dùng quyền cước tấn công.
Niết Hán nắm chặt tay phải, dụng lực kích thẳng vào ngực Diệp Khắc Cường. Tay phải của Diệp Khắc Cường lập tức đưa lên, dùng chưởng tiếp quyền. Niết Hán cảm thấy quyền của mình như đánh vào bị bông, một điểm khí lực cũng không có. Đồng thời, có một luồng lực đạo mãnh lịêt kéo người gã tiến về phía trước. Niết Hán cả kinh, vội vã vận lực lùi lại. Không ngờ lúc này lại có một cỗ lực đạo khác đẩy mạnh vào ngực hắn, cả thân hình hắn liền bắn vọt ra phía sau. Lần này hắn bay còn cao và xa hơn lần trước, rồi rơi bịch xuống đánh “rầm” một tiếng lăn mấy vòng trên đất, không bò dậy được nữa.
Thì ra Diệp Khắc Cường vừa sử dụng Thái Cực Quyền để đối phó với Niết Hán. Thái Cực Quyền chú trọng nhất là dĩ nhu khắc cương và tứ lạng bạt thiên cân. Vì thế lúc mới bắt đầu đã thả lỏng toàn thân, cả người như vô lực, biến bản thân thành một cái túi rỗng, có thể thu nhận được bất cứ nguồn ngoại lực nào.
Khi Niết Hán công đến lần đầu tiên, Diệp Khắc Cường đã dùng một chiêu Tà Phi Thức làm hắn bay ra xa. Kỳ thực sức mạnh đẩy bật Niết Hán ra tuỵêt không phải là sức của Diệp Khắc Cường mà chính là sức mạnh của hắn. Lần thứ hai, đầu tiên Diệp Khắc Cường dùng bí quyết chữ ‘dẫn’ để thay đổi phương hướng của lực đạo, kéo người Niết Hán về phía mình. Đợi đến lúc Niết Hán cả kinh lùi lại, gã liền thuận thế đổi sang bí quyết chữ ‘ấn’ đẩy mạnh. Lúc đó, Niết Hán bị lực đạo của cả Diệp Khắc Cường và chính hắn kích vào, không bay cao, bay xa như vậy mới là chuyện lạ.
Toàn trường vỗ tay như sấm động, Hốt Đồ Lỗ Hãn vui mừng đứng dậy, ngẩng mặt lên cười lớn. Tát Ba đứng bên cạnh ông ta, nghiến răng kèn kẹt nói: “Mau đứng dậy đi ! Đồ vô dụng ! Mau đứng dậy cho ta !”
Đáng tiếc Niết Hán trúng đòn quá nặng, không thể bò dậy được. Diệp Khắc Cường đi đến bên cạnh kéo gã dậy nói: “Ngươi cũng không tồi đâu !”
Niết Hán tức giận hất tay Diệp Khắc Cường ra nói: “Không cần ! Tôi nhận thua ! Chức vụ đoàn trưởng luyện binh đoàn giao cho ngươi là được chứ gì ?”
Diệp Khắc Cường ngẩn người hỏi lại: “Ta cần chức vụ đoàn trưởng luyện binh đoàn của ngươi làm gì ?”
Niết Hán hừ nhẹ một tiếng nói: “Đừng có giả vờ nữa ! Anh rể đã nói hết với ra rồi !”
“Anh rể ngươi ! Ồ, Tát Ba hả, hắn ta nói gì ?” Diệp Khắc Cường thầm nghĩ chắc chắn Tát Ba đã nói điều gì đó xấu xa về mình.
“Anh ấy nói ngươi sẽ thay thế ta nắm giữ luyện binh đoàn.” Niết Hán xua tay nói:
“Không cần nói nữa, ta đã thua rồi, tuỳ ngươi xử lý.”
Diệp Khắc Cường ngửa mặt cười một tràng dài:
“Địa vị của ta đã tôn quý như thần, cần gì cái chức vụ đoàn trưởng luyện binh đoàn nhỏ bé của ngươi nữa chứ ?”
Niết Hán trong lòng cảm thấy đúng, trong lòng thầm tự trách mình quá hồ đồ, nhất thời không suy nghĩ đã tìm Diệp Khắc Cường tỷ võ. Nhưng hắn vẫn còn chút hoài nghi hỏi: “Nhưng người vừa nãy không phải nói, nếu như ông đánh thắng thì luyện binh đoàn sẽ phải theo ông luyện kỹ thuật chiến đấu mới, thế không phải là thay thế chức vụ của tôi sao ?”
“Không phải ! Không phải !” Diệp Khắc Cường lắc đầu cười nói: “Ngươi hiểu lầm ý của ta rồi, ý của ta là muốn luyện binh đoàn đoàn trưởng là ngươi theo ta học kỹ thuật chiến đấu mới, sau đó dạy lại cho các đoàn viên và binh sĩ. Ta căn bản không muốn xuất hiện, làm sao mà thay thế chức vụ của ngươi ?”
Niết Hán mới biết mình bị Tát Ba lợi dụng, không ngăn được đưa mắt nhìn lên đài, nhưng lúc này Tát Ba đã biến mất từ lúc nào không biết.
“Ngươi tìm Tát Ba hả ?” Diệp Khắc Cường cười hỏi.
“Hắn không còn mặt mũi nào gặp ngươi, không biết đã trốn vào chỗ nào rồi ?”
Niết Hán thiên tính hảo sảng, biết rõ đã hiểu lầm Diệp Khắc Cường, lập tức quỳ xuống lớn giọng nói: “Niết Hán ngu đần, đắc tội với thần. Đáng bị ngũ mã phân thây, xin thần trị tội.”
Diệp Khắc Cường cả kinh, vội nói: “Làm gì mà nghiêm trọng vậy, mau đứng dậy, mau đứng dậy !”
Đỡ Niết Hán đứng dậy xong, Diệp Khắc Cường quay sang Hốt Đồ Lỗ Hãn nói: “Đại Hãn, sau khi tôi tỷ võ với Niết Hán, phát hiện ra người này tư chất hơn người. Xin Đại Hãn ân chuẩn cho hắn đi theo tôi học võ, trong thời gian ngắn nhất tôi sẽ dạy cho hắn kỹ thuật chiến đấu mới, để hắn có thể dạy lại cho các binh sĩ trong tộc. Không biết ý của Đại Hãn thế nào ?”
Hốt Đồ Lỗ Hãn thấy sự việc được giải quyết viên mãn, làm sao không đáp ứng yêu cầu của Diệp Khắc Cường ? Ông ta cười nói: “Chỉ thị của thần, ta làm sao không tuân theo được ? Niết Hán kể từ nay, ngươi theo phải theo thần học võ !”
Niết Hán quỳ xuống khấu đầu nói: “Tạ Đại Hãn, tạ thần. Thuộc hạ sẽ cố gắng theo thần học võ !”
Diệp Khắc Cường đưa tay đỡ Niết Hán đứng dậy, hai kẻ anh hùng tương ngộ, không ngăn được cười lên ha hả. Những người còn lại thấy vậy cũng lớn tiếng cười theo.
Tuy nhiên, vẫn có một người không cười. Hắn ta dùng ánh mắt lang độc nhìn Diệp Khắc Cường, trong lòng thầm tính toán một mưu kế thâm độc hơn để hại chết gã.