Cổ Tần Nhi tu đạo gần hai mươi năm, cũng đã đến cảnh giới Luyện Cương, lập tức nhìn ra Tiêu Phi sử dụng chính là kiếm thuật chân truyền của Thiên Hà kiếm phái, nhưng mà công lực nông cạn, hiển nhiên là đệ tử nhập môn không lâu.
Trong bụng Cổ Tần Nhi có chút hối hận, thầm nghĩ: “Vị này xem ra là do một vị sư thúc sư bá của Thiên Hà kiếm phải mới thu làm đệ tử, công lực không bằng mình, mà Giác Sơn Song Quỷ là loại cáo già, tu vi cũng thâm hậu, chỉ sợ ta ngược lại làm liên lụy đến vị đệ tử của Thiên Hà kiếm phái này”.
“Hiện tại hắn đã dính líu vào, lại không biết mọi chuyện, ta phải nhắc nhở hắn sự lợi hại của Giác Sơn Song Quỷ.”
Cổ Tần Nhi cũng không phải là người ích kỉ, chẳng qua giờ phút này đã không kịp để cho Tiêu Phi tránh né, liền đề khí nói: “Vị đệ tử của Thiên Hà kiếm phái phía dưới, hai người này là Giác Sơn Song Quỷ nối tiếng nhất tròng Bàng Môn, một thân pháp lực đã tu thành Luyện Cương. Người đánh nhau cùng người là Bạch Tu Quỷ sơn song quỷ, độc môn phi châm của hắn nham hiểm vô cùng, ngươi phải cẩn thận một chút”
Tiêu Phi nghe thế mới biết, ra pháp khí mà độn quang trắng xám kia sử dụng lại là hơn trăm miếng phi châm. Người tu đạo luyện pháp khí đa chủng đa dạng, nhưng mà theo cách nhìn của người tu đạo, chỉ có đao, kiếm, xoa, tiễn, châm, hoàn, khói chín loại. Mỗi loại đều có thủ pháp đặc biệt, pháp môn tế luyện khác nhau, pháp môn khắc địch chế thắng cũng có kỳ lạ riêng.
Uy lực của phi châm rất yếu, nhưng thắng là nhờ vào số lượng rất nhiều, khó lòng phòng bị, phần lớn do nữ tử tu luyện, nam tử tu luyện phi châm tất nhiên là có pháp quyết độc môn, uy lực phải lớn hơn tu luyện phi kiếm, mới vứt bỏ con đường kiếm thuật, tế luyện thiên về phi châm.
Phi châm của Bạch Tu Quỷ vừa nhiều lại vừa dày, vốn là lợi khí để phá giải ẩn thân pháp tốt nhất, cho dù ân thân pháp giỏi đến đâu cũng bị tìm ra phương vị. Nhưng Tiêu Phi trốn ở trong nước, những phi châm này sau khi gặp nước uy lực sẽ đại giảm, dù sao phi châm lực rất yếu, pháp vỡ tầng nước Hoài Hà xong, không ngộ thương phải cá tôm, thì cũng đụng phải đá ngầm dưới đáy sông, đoạn Hoài Hà này có nước chảy xiết, thủy lưu hết sức phức tạp, phải là người ở trên không mới có thể dễ dàng tìm ra người ẩn thân.
Ngược lại Bạch Tu Quỷ độn pháp trên không trung, mục tiêu đã thấy rõ ràng, phi châm của hắn phóng ra liên tục. Tiêu Phi thỉnh thoảng có rảnh rỗi, còn có thể phân hai đạo cầu vồng vàng kim ra đánh lên một trong Giác Sơn Song Quỷ. Cổ Tần Nhi ban đầu còn chỉ điểm Tiêu Phi làm sao để đối phó với địch, sau lại thấy Tiêu Phi biết điều, chỉ núp ở dưới đáy sông không chui ra, cũng buông lỏng tâm tình, chuyên tâm đối địch.
Pháp lực của Cổ Tần Nhi mặc dù so với bọn Việt Khinh Hàn, Mạnh Điền Trúc của Li Giang kiếm phái chỉ thuộc vào hạng xoàng xĩnh nhị tam lưu. Nàng tu luyện Thủy Kiếm bí quyết là bí quyết căn bản nhất của Li Giang kiếm phái, bất đồng cùng Thiên Hà kiếm phái, kiếm quyết thiên Hà Cửu Lục của Thiên Hà kiếm phái dạy chính là kim thủy tương sinh, luyện thành một bộ kim hoàn, điểu khiển thuần thủy chi lực, lại có ngũ hành sinh khắc, âm dương hỗ trợ thần kỳ, còn Thủy Kiếm bí quyết cảu Li Giang kiếm phái lại thuần túy về thủy hệ, so với Hắc Thủy Chân Pháp của Tiêu Phi, lại có mấy điểm giống nhau.
Hắc Thủy Chân Pháp tu luyện ra một tia Huyền Minh Chân Thủy, lấy nước ngự nước, phát huy uy lực lớn lao. Thủy Kiếm bí quyết luyện thành sẽ đem một thân chân khí của Đạo gia cùng ngũ hành thủy tinh chi khí luyện thành Thiên Nhất Chân THủy. Thiên Nhất Chân Thủy này cũng không thể lấy nước ngự nước, nhưng bản thân nó có một dị năng, có thể hòa vào vạn vật.
Đệ tử của Li Giang kiếm phái có thể tu luyện Thủy Kiếm bí quyết thành Thiên Nhất Chân Thủy, sẽ có thể cùng Thiên Nhất Chân Thủy hóa thành một đầu phi kiếm có phẩm chất thượng giai. Có thể tùy ý thu vào nội thể, vốn luyện khí đến trình độ đan thành mới có thể làm chuyện này, nhưng mafddeej tử Li Giang kiếm phái luyện đến cảnh giới Luyện Cương có thể làm được, đó chính là ảo diệu độc nhất vô nhị của Thủy Kiếm bí quyết. Đệ tử của Li Giang một khi tu luyện thành công, là có thể từ trong ngũ khổng thất khiếu phun ra kiếm quang, kiếm thuật biến hóa hơn phái khác rất nhiều.
Đây cũng là vì tu vi của Giác Sơn Song Quỷ lâu năm, công lực cùng lịch lãm đều hơn xa Cổ Tần Nhi, nếu không đổi lại bất kỳ đối thủ nào đồng cấp, chỉ cần suy nghĩ đến Cổ Tần Nhi xuất kiếm theo phương nào ra, cũng đã là vấn đề khó khăn, chỉ sợ không qua mấy chiêu đã bị Cổ Tần Nhi đánh chết.
Tiêu Phi trong nước quan sát kiếm pháp song phương địch ta, cũng được rất nhiều lợi ích. Mặc dù nó ỷ vào chín miếng Thiên Kinh Kiếm Hoàn sắc bén, miễn cưỡng kéo Bạch Tu Quỷ lại, nhưng mà nó chỉ có tu vi tầng thứ nhất của Hắc Thủy Chân Pháp, còn Bạch Tu Quỷ lại có tu vi Luyện Cương.
Luyện khí có 9 tầng công phu Thai Động, Nhập Khiếu, Cảm Ứng, Ngưng sát, Luyện cương, Đan Thành, Đạo cơ, Thoát Kiếp, Ôn Dưỡng. Nếu là bình thường, mỗi khi tiến thêm một tầng công phu kiếm thuật liền có biến hóa mới, Thai Động, Nhập khiếu là có thể xuất ra một tầng kiếm khí, trong vòng mười bước đả thương địch, nhưng đã tới tầng cảm ứng rồi, mới có thể ăn ý cùng phi kiếm, khống chế phi kiếm phi vũ ngoài trăm bước.
Đến tầng Ngưng Sát liền có thể xuất thêm một tầng sát khí trên phi kiếm, thì những thứ như sau mươi bảy loiaj pháp thuật tà môn của Hỏa Sơn Đạo sẽ không làm được gì bậc tu sĩ chính tông của Huyền Môn này. Đến tầng Luyện Cương, mới có thể hóa thành cầu vồng, ngự kiếm phi hành. Khi đến Đan Thành, kiếm quang ngược lại sẽ ngưng tụ, kiếm thuật sẽ trở thành cao nhanh của một tông phái, nhưng trong số người tu hành phần mười chỉ có thể ở tầng Luyện Cương, có thể đến tầng Đan Thành lại càng ít.
Khi bước qua Đan Thành, đúc thành Đạo Cơ, lúc này mới xem như là mở ra trường sinh chi môn, có thể đem kiếm quang phân hóa, một khẩu phi kiếm hóa thành mấy chục, mấy trăm quang mang, pháp lực cao cường hơn không chỉ trăm lần so với trước.
Về phần hai tầng Thoát Kiếm, Ôn Dưỡng đã rèn luyện nguyên thần chi thuật, một khi vận luyện nguyên thần, chính là chân tiên nhân trường sinh bất tử. Dùng một khẩu phi kiếm cũng có thể cắt đứt mọi thứ vật chất, pháp khí bình thường cũng đúc thành linh tính, xem như làm ột kiện pháp bảo.
Vốn Tiêu Phi không phải là đối thủ của Bạch Tu Quỷ, nhưng mà Thiên Tinh kiếm hoàn của nó uy lực không phải tầm thường, là háp khí nhất phẩm trong số pháp khí, có thệ tự hóa thành cầu vồng, lúc này mới ác chiến trăm mấy chục hiệp cùng Bạch Tu Quỷ. Bạch Tu Quỷ không biết Tiêu Phi mượn uy lực của chín miếng Thiên Tinh Kiếm hoàn này, còn cho là dưới nước có một đại địch có tu vi tương đương mình, là người hết sức giảo hoạt, vì vậy hắn không chịu đem ra hết toàn lực, miễn cho bị địch nhân thứa thế vồ đến, không kịp ứng biến, điều này cũng cho Tiêu Phi một đường để thở dốc.
“Bạch Tu Quỷ này thật là lợi hại, xem ra Cổ Tần Nhi kia của Li Giang cũng không thể thủ thắng, nếu cư như vậy sẽ bất lợi cho ta. Mà thân phận đệ tử Thiên Hà kiếm phái của ta, lại là hàng giả mười phần, không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Đi đêm có ngày gặp ma, trận tỉ đấu này dù thua hay thắng cũng không phải là chuyện tốt với ta, phải sớm nghĩ ra biện pháp thoát thân thôi”.
Tiêu Phi nghĩ tới đây, liền âm thầm chuẩn bị Lục Đạo Hắc Tác, theo nước chui ra. Nó còn chưa thể phi hành, liền một mặt chỉ huy Thiên Kinh Kiếm Hoàn khổ đầu cùng Bạch Tu Quỷ, một mặt len lén bò lên bờ một tòa thổ sơn.
Bạch Tu Quỷ cho rằng tên đại địch kia ẩn thân dưới đáy nước, lại không ngờ tới Tiêu Phi đi vòng quanh trên bờ, chuẩn bị ám toán hắn.
Tiêu Phi thấy Bạch Tu Quỷ hết sức chăm chú, ngó nhìn động tĩnh của mặt nước, nó chỉ một ngón tay, một tảng đá bên cạnh liên bay đi, sau đó liên nhanh tay để Lục Đạo hắc tác bám vào mặt trên táng đá lớn này. Bạch Tu Quỷ nghe thấy tiếng gió sau lưng, quay đầu lại thấy một cự thạch đập tới, liền cười lạnh nói: “Điểm thủ đoạn nhỏ này có thể cản ta sao?”
Phi châm của Bạch Thường Quỷ phòng ngự quanh thân, đối với tảng đá này, hắn cần phòng ngự nữa sa? Vị Bạch Thường Quỷ trong Giác Sơn song quỷ này chẳng qua là đưa tay nhấn một cái, đống cự thạch kia liền chia năm xẻ bảy, từ giữa không trung ngã xuống. Tiêu Phi thấy thế liền mừng rỡ, vội đem Lục Đạo Hắc Tác thúc dục, Lục Đạo Hắc Tác như một con độc xà, liền quấn lấy thân thể của Bạch Thường Quỷ.
Lục đạo hắc tác này chính là ô uế chi khí ngàn năm dưới đất luyện thành, vốn nó chỉ là một đoàn uế khí xám trắng, mùi hôi thối không chịu nổi, dùng bí truyền của Hòa Sơn Đạo, thiên tân vạn khổ cô đọng thành, cuối cùng thành một mảnh không mùi không màu, như những sợi tơ nhện màu đen, mới có thể đại thành. Một khi người bị trúng phải, âm sát độc lậ tức thấu xương, phá thủng tất cả chân khí.
Bạch Thường Quỷ mặc dù là cao thủ Luyên Cương, cũng có gần trăm năm tu vi, nhưng mà hắn mới khổ đấu với Tiêu Phi một hồi, biết pháp lực của địch nhân này còn dưới mình, liền có mấy phần khinh thường. Huống chi pháp khí này của Hòa Sơn đạo được tế luyện đặc biệt, bình thường chỉ sĩ tu hành dùng mấy chục năm khổ công tế luyện một pháp khí còn chưa xong, nào có người đi tế luyện hai kiện pháp khí? Nếu một kiện tế luyện đến trọng cấm chế thứ bảy, so với bốn năm kiện chỉ tế luyện đến tầng cấm chế thứ sáu, còn muốn lợi hại hơn nhiều, nhưng mà người sau phải hao tốn thời gian gấp ba lần người trước.
Đối với tất cả chi sĩ tu hành mà nói, thay vì tốn thời gian tế luyện nhiều thời gian tế nhiều pháp khí, xa xa không bằng dùng hết tinh lực tế luyện một kiện. Trừ phi cơ duyên xảo hợp, lấy được pháp khí được người khác tế luyện rồi, trên tay mới có dư ra. Bất quá kiện pháp khí thứ hai đó, nếu uy lực mạnh mẽ, hợp cách sử dụng, mới đổi pháp khí đang tế luyện, vứt bỏ cái pháp khí ban đầu. Ngược lại, pháp khí mới có uy lực yếu kém, hoặc không hợp cách sử dụng, cũng chỉ có thể đem pháp khí đó tế luyện một chút để vận dụng mà thôi, chứ không tốn thời gian tế luyện nó.
Pháp khí tế luyện càng lâu, uy lực sẽ càng lớn, trong lòng Bạch Thường Quỷ cũng có định kiến này, Thiên Tinh Kiếm Hoàn của Tiêu Phi ảo diệu vô cùng, rõ ràng tu vi của hắn hơn xa đối phương, thế nhưng cùng độc môn phi châm của hắn không phân cao thấp, hiển nhiên bộ kiếm hoàn này uy lực hơn độc môn phi châm của hắn, Bạch Thường Quỷ dĩ nhiên cho là trên tay Tiêu Phi chỉ có một kiện pháp khí này.
Nếu đổi lại là một cao thủ có cùng đẳng cấp với Bạch Thường Quỷ, vị nhân vật nổi danh trong Bàng Môn tà đạo cũng sẽ không khinh thường như vậy. Cho dù Tiêu Phi có dùng Lục Đạo Hắc Tác mai phục, dựa vào tu vi Luyện Cương của hắn, giơ tay là có thể phá vỡ. Lục Đạo Hắc Tác này mặc dù âm độc, nhưng mà uy lực pháp khí của Hòa Sơn đạo chỉ có hạn, không thể làm được gì cao thủ bậc như Giang Sơn song quỷ.
Không biết thân sui quỷ khiến như thế nào, Bạch Thường Quỷ lại vận khởi cương kình bóp nát cự thạch, lại bị Lục Đạo Hắc Tác lập tức bấm vào thân, hắn vội vàng vận khởi cương kình của bản thân để luyện hóa pháp khí tà môn tục tĩu này, điều khiển phi châm không khỏi hơi chậm lại. Đừng bảo là Tiêu Phi, ngay cả Cổ Tần Nhi cũng nhìn ra chỗ tốt, liền phát ra sáu đoàn lôi hỏa, đánh vào Bạch Thường Quỷ , màng hộ thân của hắn liên tục run lên.
Tiêu Phi khổ tâm tìm cách thoát khỏi trận này, phản ứng mặc dù so với Cổ Tần Nhi có tu vi gấp mười lần mình chậm hơn một chút, nhưng cũng nhanh chóng. Thiên Tinh Kiếm Hoàn biến thành chín đạo cầu vồng vàng kim ở giữa không trung xoắn lại thành một cây kim quang đại trụ, phát ra tiếng ô ô. .. uy thế thế so với lúc nãy lớn hơn mười lần, đây là chiêu sát thủ của Thiên Hà kiếm phái, tên là Cửu Hồ Phá Thần. Đặc biệt chuẩn bị cho những đại địch có tu vi cao hơn mình, uy lực của nó vô cùng lớn, nhưng mà có khuyết điểm, nếu không phải địch nhân có sơ sót, tự thân lộ sơ hở, liền không có cách nào sử dụng.
Bạch Thường Quỷ cũng là nhân vật tung hoành mấy chục năm, pháp khí như Lục Đạo Hắc Tác cho dù bị ám toán trúng, cũng bất quá sẽ bị luyện hóa trong khoảnh khắc. Cương khí xám trắng trên người, bẻ gãy Lục Đạo Hắc Tác thành từng khúc, biến nó thành một đoàn khí xám trắng dơ bẩn. Lục Đạo Hắc tác cũng không phải là thực chất, mà là khí ô uế cô đọng thành, một khi tản ra nhất thời mùi hôi thối xông vào mũi lên tới đầu, Bạch Thường Quỷ không nghĩ ra loại pháp khí này lại có một chiêu như vậy.
Cỗ mùi vị này hôi thối vô cùng, nhưng không phải cương kình hộ thân có thể phòng ngự. Bạch Thường Quỷ mặc dù kịp thời đóng chặt hô hấp, nhưng vẫn như cũ gần như nôn mửa, trong lòng thầm mắng tên đại địch cầu huyết lâm đầu, luống cuống điều chỉnh phi châm. Nhưng dựa vào cơ hội này, một chiêu Cửu Hồ Phá Thần của Tiêu phi đã phát huy hết uy lực, tao ra vài tiếng vang boong boong… chặt đứt vài đạo quang tuyến xám trắng.
Thiên Tinh Kiếm Hoàn sắc bén bực nào, bản chất lại xa hơn phi châm của Bạch Thường Quỷ, chẳng qua do tu vi của Tiêu Phi chưa đủ, nên không cách nào phát huy hết uy lực. Lần này nó liều mạng phá hủy Lục Đạo Hắc Tác, đem Cửu Hồ Phá Thân này phóng thích toàn bộ uy lực, chặt đứt phi châm của Bạch Thường Quỷ, trong đó có một đạo cầu vồng vàng kim thuận thế quấn lấy, đem nửa cánh tay của Bạch Thường Quỷ thuận thể chém nát ra.
Cũng may Bạch Thường Quỷ đã có kinh nghiệm với đại địch, luyện thành cương kình, đem toàn bộ tu vi quán chú lên tay, liều mạng đối chiêu cùng Thiên Tinh Kiếm Hoàn của Tiêu Phi một cái, mặc dù cánh tay bị chém nát ra, nhưng lại trì hoãn kiếm thế của Tiêu Phi một chút, hắn phát một tiếng gào khóc thảm thiết như trường khiếu, thu hồi tất cả phi châm, hóa thành một đạo độn quang xám trắng, nháy mắt đã phá vỡ tầng mây, bỏ chạy vô ảnh vô tung.
Tên Xích Phát Thang Vu Sơn còn lại, thấy ông bạn già Bạch Thường Quỷ của mình bị thương tổn, trong lòng kinh hãi, cũng không dám ham chiến, xuất ra một chiêu, cũng phá không bay đi. Cổ Tần Nhi bị Giác Sơn Song Quỷ đuổi giết, thế cùng lực kiệt, thấy Tiêu Phi tựa hồ cũng không có ý đuổi theo kẻ địch, nên cũng không dám đơn độc mạo hiểm, chẳng qua là trên không trung chắp tay lại, ôn nhu cười nói: “Đa tạ vị đệ tử này của Thiên Hà kiếm phái viện thủ. Cổ Tần Nhi xin được gặp mặt vị sư huynh đệ này”
Trong lòng Tiêu Phi nhảy lọn, người tu đạo chiến đấu, nguy cơ trong cái chớp mắt, chỉ cần một chiêu thất thủ chính là chết. Mới vừa rồi trong chớp mắt, nếu như không phải Bạch Thường Quỷ có tu vi vượt xa nó, lại liều mạng bị phá nát cánh tay, mới có thể thoát thân đi, đổi lại là người có công lực không kém, thì Bạch Thường Quỷ đã chết thảm tại chỗ, tuyệt không có nửa con đường sống.
Truyền nhân Huyền Môn chính tông cùng với tu sĩ Bàng Môn Tạp Gia, đều lấy luyện khí làm chủ, chắc chắn trình độ có khác nhau, căn bản không cách nào đánh đồng pháp khí, cho du là luyện thành độc môn cương sát cũng chỉ có thể gia tăng thần diệu của pháp khí. Trừ phi là Phật Môn hay là đệ tử Thần môn, đặc biệt tu luyện thân thể, mới có thể liều mạng với pháp khí mà không tổn hại.
Cổ Tần Nhi lên tiếng gọi xa. Tiêu Phi cũng không thể ẩn thân nữa, liền giải tán ẩn thân pháp, ở trên thổ sơn khom người nói: “Cố sư tỷ không cần cảm ơn, chúng ta là đều là đệ tử Đạo Môn, đồng chí liên chi, đây vốn là chuyện tiểu đệ nên làm”.
Cổ Tần Nhi khẽ mỉm cười nói: “Thì ra sư đệ ẩn thân ở chỗ này, Bạch Tu Quỷ kia còn tưởng ngươi ẩn thân ở dưới đáy Hoài Hà, nên mới đánh giá tình thế sai lầm, bị thua phải bỏ chạy. Nếu không lấy hung uy của Giác Sơn song quỷ này, ngươi ta muốn đánh lui bọn họ, thật đúng là phải tốn một phen tay chân”
Cổ Tần Nhi cùng Mạnh Điền Trúc, Việt Khinh hàn không giống nhau, ngữ khí của nàng rất ôn nhu, nhưng lại mang theo ngạo khí của đệ tử đại phái, bề ngoài rất hòa ái với người khác, nhưng không biết bên trong xem thường người ta đến cỡ nào.
Tiêu Phi thầm nghĩ trong lòng: “không phải nhờ ta, ngươi sợ đã bị hai cái lão quỷ kia giết chết rồi, thật ra cho dù chúng ta liên thủ cũng đánh không lại người ta, chẳng qua là do cơ duyên xảo hợp, vừa lúc bọn họ sơ suất, mới bị một chiêu làm cho kinh sợ phải thối lui. Nếu chân chính khổ đấu, tốn một phen tay chân mới có thể đánh giết đối thủ phải là người ta mới đúng. Mạnh tỉ tỉ mặc dù thoạt nhìn tu vi cao hơn Cố sư tỉ này, lại làm cho người ta như gặp phải gió xuân, dễ gần hơn nhiều”.
Trong bụng nó nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng thì lại nói” vẫn là nhờ sư tỉ chế trụ hai tên lão quỷ hung ác kia, nếu không lấy chút tu vi của tiểu đệ không thể làm chuyện này được.”
Cổ Tần Nhi cũng nhìn ra, tu vi của Tiêu Phi tối đa chỉ mới nhập môn. Mặc dù chín đạo cầu vồng vàng kim vừa rồi thần diệu, nàng cũng chỉ cho là do sư trưởng của Tiêu Phi sủng ái hắn, nên Tiêu Phi mới có được pháp khí cao minh như vậy. Vừa rồi nàng mới chia tay với Dương Hồ Nhi, một đường đi tới thượng du để tìm tung tích của Thượng Nguyên Bát cảnh phù, không nghĩ đến lại gặp phải Giác Sơn song quỷ, suýt nữa bị lạc bại thân vong. Lại được Tiêu Phi thoạt nhìn chỉ mới nhập môn này cứu giúp, trong lòng cũng có chút không cam lòng.
Tiêu Phi nói chuyện khiêm tốn, làm cho Cổ Tần Nhi nhất lại cảm thấy còn chút mặt mũi, nên nhìn Tiêu Phi càng thêm thuận mắt chút ít. Thiên Hà kiếm phải và Li Giang kiếm phái giao hảo cũng rất tốt, trưởng lão hai nhà cũng có nhiếu giao tình, Cổ Tần Nhi cũng không co Tiêu Phi là ngoại nhân, liền thuận miệng hỏi: “Ta thấy sư đệ vô cùng lạ mặt, không biết là môn hạ của vị sư thúc bá nào?”
Tiêu Phi âm thầm đổ mồ hôi lạnh, miễn cưỡng nói: “Gia sư Tô Tinh Hà, mới thu tiểu đệ không lâu, truyền xong kiếm quyết liền đuổi theo Lam Lê đạo nhân gì đó. Tiểu đệ còn chưa trở về tông môn, cũng không quen biết sư huynh đệ bổn môn. Trừ ở Trường An có ra mắt sư tỷ Mạnh Điền Trúc của quý phái, cũng chỉ mới biết Cố sư tỷ mà thôi”
Cổ Tần Nhi nghe được Tiêu Phi báo tên sư thừa, trong lòng suy nghĩ một chút, trên mặt liền có chút khó choi. Tiêu Phi còn tưởng rằng thân phận mình đã bị đoán được, thầm nghĩ:” chẳng lẽ Cổ Tần Nhi đã gặp người tên Tô Tinh Hà rồi sao? Cho nên biết ta đang nói láo?” Nó lo sợ trong bùng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, đem chín miếng kim hoàn nắm thật chặt, tùy thời chuẩn bị động thủ.
Ban đầu Lam Lê đạo nhân truyền thụ chín miếng kim hoàn này cho nó, cũng không nhắc tới đã giết chết Tô Tinh Toàn, chẳng qua chỉ hời hợt nói một câu đoạt được từ tay một vị đại địch, ngay cả cái tên Tô Tinh Hoàn này, Tiêu Phi cũng chỉ nghe Mạnh Điền Trúc nói tới. Đối với vị “sư phụ” này Tiêu Phi nửa điểm cũng không biết, nó sợ có sơ hở lớn.
Cổ Tần Nhi thấy thần sắc Tiêu Phi khẩn trương, liến nói an ủi: “Sư đệ ngươi còn không biết, Tô Tinh Hà sư bá mất rồi, vài ngày trước ta nghe được, Tô Tinh Hà sư bá cùng Lam Lê đạo nhân khổ chiến một trận, bị yêu nhân Ma Môn này giết chết, ngay cả nguyên thần cũng không thể chạy thoát. Đáng tiếc Tô sư bá đã luyện thành nguyên thần, trở thành tiền bối cao nhân trường sinh, lại không thể thoát khỏi kiếp nạn này”
“Cái gì?”
Trên mặt Tiêu Phi khiếp sợ, cũng không phải là làm bộ, nó coi như là người vừa bước vào cánh cửa tu đạo, dĩ nhiên biết được trong thiên hạ này luyện thành nguyên thần là người giỏi đến cỡ nào. Bàng Môn truyền thừa hỗn tạp, Thần Tông ma môn nguồn gốc có từ cổ xưa, Phật Môn chú trong ngộ đạo, tu vi ai cao thấp, cực kỳ khó so sánh. Nên tu sĩ tu đạo trong thiên hạ đều lấy luyện khí, nguyên thần hai đại cảnh giới của Huyền Môn làm mẫu.
Chỉ có luyện thành nguyên thần mới được xem như thật sự trường sinh, Tiêu Phi chỉ có đem Hắc Thủy Chân Pháp tu thành toàn bộ mười ba tầng, hóa thành Hắc Long, mới có thể so sánh ngang tu sĩ luyện thành nguyên thần, tuổi thanh xuân không bao giờ già đi.
Như vậy cũng có thể thấy trận đánh của Lam Lê đạo nhân cùng Tô Tinh Hà, thảm thiết đến cỡ nào, chi sĩ đã luyện thành trường sinh, nếu không có thâm cừu đại hận, có lý do bất đắc dĩ, tuyệt đối không chiến đấu sinh tử.
Cổ Tần Nhi thấy Tiêu Phi biểu hiện như vậy, một hai phần nghi ngờ trong lòng cũng tan thành mây khói, liền an ủi “Sư đệ cũng đừng bi thương quá, Tô sư bá mặc dù bỏ mạng trong tay của Lam Lê đạo nhân, nhưng chư vị sư thúc bá của Thiên Hà kiếm phái tất nhiên không tha cho lão ma đầu này, ngươi cố buông lỏng tinh thần một chút, đại thù của Tô sư bá cuối cùng cũng có ngày báo được.”
Mặc dù thân phận Tiêu Phi may mắt không bị vạch trần, vốn dĩ nó không dám nói nhiều cùng Cổ Tần Nhi, tránh cho nhiều lời sẽ sai sót. Nó vốn định tùy tiện nói mấy câu, liền cáo từ đi, không nghĩ tới Cổ Tần Nhi thấy kiếm thuật của nó rất cao, an ủi mấy câu bỗng nhiên nói: “Nói vậy sư đệ còn không biết, Lam lê đạo nhân từ ngày thoát khỏi Trường An, liền một đường bay về phái này, sau đó không biết sử dụng biện pháp gì, liền thoát khỏi truy lùng của các phái. Ngươi một mình ở chỗ này thật nguy hiểm, không bằng đi theo chúng ta.”
Tiêu Phi đang muốn từ chối thì Cổ Tần Nhi đã mỉm cười nắm lấy tay nó nói: “sư đệ nhất định vẫn chưa biết bay lượn, để sư tỷ dẫn người đi một đường”
Bị tay ngọc của Cổ Tần Nhi cầm lấy cổ tay, trong lòng Tiêu Phi liền nhảy loạn, tu vi của cô bé này cao hơn nó, căn bản không để cho Tiêu Phi giãy dụa, khé quát một tiếng, thủy kiếm liền hóa thành một đoàn thanh quang, trong nháy mắt liền phá không bay đi.
Tiêu Phi vẫn là lần đầu thưởng thức tư vị bậc này, chỉ cảm thấy toàn thân bị một tầng thưc khí nhu hòa bao bọc vào bên trong, thoải mái không nói lên lời, phía dưới là cả vùng đất, cây cối, núi đá, động vật, cho tới Hoài Hà cũng trở nên nhỏ xíu. Nhìn thẳng xuống, mấy trăm dặm xa gần đều rõ mồn một trước mắt, bình sinh nó chưa có trải nghiệm này bao giờ.
“cũng không biết lúc nào ta mới có thể tu luyện tới bậc cảnh giới này. Sợ là phải tu luyện Hắc Thủy chân pháp đến tần thứ bảy thứ tám, mới có thể tụ vân phi hành được”
Trong lòng Tiêu Phi loạn tưởng, Cổ Tần Nhi một mặt phi hành, một mặt tím kiếm dấu vết của bảo vật sư môn, lần này nàng nguyện ý đi theo Dương Hồ Nhi tím kiếm Thượng Nguyên Bát Cảnh phù, thứ nhất là vì tình cảm, thứ hai cũng là nghe được Lam Lê đạo nhân mất tăm ở phương hướng này.
Một kiện pháp bảo chân chính đối với bất kỳ tu sĩ nào cũng có hấp dẫn lực cực lớn. Huống chiThuaanf Quân Hồ đã được thượng cổ tiên nhân tế luyện ra, bực pháp bảo này khắp thiên hạ cũng không có tới năm bảy kiện. Cổ Tần Nhi động tâm nên liền đồng ý hỗ trợ Dương Hồ Nhi, đến tìm Thượng Nguyên Bát Cảnh Phù, cũng nhân tiện thử thời vận, xem nó có thể có được bảo vật trấn phái này không.
“Bất kể là tìm Thượng Nguyên Bát Cảnh Phù, hay tìm Lam Lê đạo nhân, đối với sư môn mà nói cũng là một kiện đại công”.
“Tìm ra Thượng Nguyên Bát Cảnh Phù, ít nhất cũng có thể giao hảo tốt hơn với Dương Hồ Nhi sư đệ, ngày sau nói không chừng nó sẽ là chưởng giáo của bổn môn, kết được phần giao tình này, ngày sau chỗ tốt không cần phải nói, còn nếu chiếm được Thuần Quân Hồ, nói không chừng cũng có cơ hội giống bốn vị sư huynh tỷ Mạnh Điền Trúc, Việt Khinh Hàn, Lưu Ly Nhi, Nhạc Du, trở thành nhân vật quan trọng của bản môn, cho dù là chưởng giáo sư bá, cũng phải liếc lấy ta một cái”
Cổ Tần Nhi trong giây lát đã mang Tiêu Phi bay ngàn dặm, Tiêu Phi phải tốn cả ngày mới có thể đi được đoạn đường này, mà thảng chỉ cần một nén nhang. Cổ Tần Nhi bay ngược về nơi đã chia tay cùng Dương Hồ Nhi, nàng giơ tay lên phát ra một cỗ thanh quang, bay lên trời cao, đây là phương pháp liên lạc của Li Giang kiếm phái các nàng, bất quá phải qua thời gian một bữa cơm, Dương Hồ Nhi cùng một vị nữ đệ tử của Li Giang kiếm phái mới chạy tới gặp gỡ với nàng.
Thấy Cổ Tần Nhi, Dương Hồ Nhi liền giành nói trước: “cố sư tỷ, Lý sư tỷ, đệ mất rất nhiều khí lực mới bắt được 3 vị tổng quản khúc Hoài Hà nghìn dặm này tới hỏi, kết quả cũng không có dò hỏi thăm được nửa điểm tin tức. Thật không biết Thượng Nguyên Bát Cảnh Phù đi tới nơi nào nữa.”
Hắn oán trách mấy câu xong, mới nhìn đến Tiêu Phi ở phía sau Cổ Tần Nhi, liền hỏi: “Tên tiểu tử mặt vàng này là ai?”
Cổ Tần Nhi cười nói: “Đây là đệ tử của Tô Tinh Hà sư bá Thiên Hà kiếm phái mới thu nhận. Ta vừa rồi đi đến thượng du tìm Thượng Nguyên Bát Cảnh Phù, gặp phải Giác Sơn song quỷ làm khó, vị Tiêu Phi sư đệ này liền ra tay đánh đuổi chúng, còn chặt đứt cánh tay của Bạch Tu Quỷ”
Lúc Cổ Tần Nhi nói lời này, ánh mắt có chút bối rối, trong bụng Tiêu Phi cười hắc hắc, vội vàng ôm quyền nói: “May mà Cố sư tỷ chạy đến, nếu không tiểu đệ đã bất hạnh rồi, Giác Sơn song quỷ thật sự quá hung tàn, chỉ nói trái tai một chút liền muốn động thủ”
Cổ Tần Nhi rất trọng thể diện đồng môn, nhưng không thể nói khác, Tiêu Phi tự giác không thèm tranh đoạt những hư danh này, liến đỡ lời nói giúp nàng. Cổ Tần Nhi thấy Tiêu Phi biết điều như vậy, liền quay đầu lại nhẹ cười một tiếng, lại có thêm một phân hảo cảm với Tiêu Phi. Nàng chỉ là nữ đệ tử bình thường ở Li Giang , đừng nói so với tứ đại đệ tử, cho dù với những đệ từ bình thường khác, nàng cũng không được coi là kiệt xuất.
Lần này khổ đấu với Giác Sơn song quỷ, nàng rất đắc ý về chiến tích đó, liền không nhịn được cho mình tăng thêm chút thể diện, Dương Hồ Nhi hừ một tiếng, không thèm để ý nói “ Chỉ bằng những loại như Giác Sơn song quỷ, mà cũng dám trêu chọc Li Giang kiếm phái ta, Cố sư tỷ đừng lo lắng, lần sau sư đệ nhất định giúp tỷ trút ngụm hỏa khí này, để 2 đầu lão quỷ kia biết lợi hại”
Cổ Tần Nhi có chút thể diện trước mặt đồng môn, liền cười nói khanh khách, đem Dương Hồ Nhi cùng vị nữ đệ tử Lý Văn Phương của Li Giang kiếm phái giới thiệu một phen cho Tiêu Phi, Dương Hồ Nhi nghe nói Tiêu Phi là đệ tử của Tô Tinh Hà mới khẽ nhíu mày, tùy tiện gật đầu, cũng không để ý nữa. Hắn là con của chưởng giáo Li Giang kiếm phái, ngay cả đại đa số đệ tử của bổn phái, bình thường cũng phải nể mặt hắn, nếu không phải danh tiếng của Tô Tinh Hà quá lớn, Dương Hồ Nhi ngay cả gật đầu cũng chả thèm.
Lý Văn Phương nhìn Tiêu Phi cũng không có bộ dáng giả bộ, cau mày nói : “Địa giới Hoài Hà trên dưới nghìn dặm ta đã tìm kiếm qua một lần, nhưng hoàn toàn không có chút dấu vết gì, nên làm thế nào mới được đây? Bản thân ta có gặp một vị đạo hữu của Tây Huyền Sơn Long Hổ phái, hắn nói Lam Lê đạo nhân chiếm lấy Thuần Quân Hồ xong, liền ẩn náu ở chung quanh, tế luyện cái pháp bảo cấp Huyễn Thần này. Nếu để cho dư nghiệt Ma Môn này tế luyện thoàn thành, trừ phi trưởng lão các phái đồng thời xuất động, nếu không thì không có cách nào làm gì hắn. Gần đây có mấy chục tu sĩ quanh quẩn chung quanh, muốn đi trước một bước tìm kiếm tung tích của Lam Lê đạo nhân. Ta còn nghe nói, Lam Lê đạo nhân mới thu một gã đệ tử, đã bị người Trúc Sơn Giáo bắt đi, nói không chừng rất nhanh có thể ép hỏi tung tích của dư nghiệt ma đạo này.
Tiêu Phi kêu một tiếng khổ, thầm nghĩ “Sớm biết vậy ta liền ở trong Trường An, tìm một chỗ thanh tu cho rồi, lại đi tới đây chui vào lưới, chẳng qua cái người mà bị Trúc Sơn Giáo là ai mà xui xẻo vậy? Ta mới là đệ tử do sư phụ thu nhận.
Dương Hồ Nhi hung hăng xiết chặt tay, thanh quang sau gáy liền hóa thành một nắm tay, đánh vào trong nước sông Hoài Hà, kích động tao ra sóng dữ cao hơn trăm thước, thanh thế cực kỳ mãnh liệt. Tiêu Phi thất kinh nhìn pháp lực mạnh mẽ của Dương Hồ Nhi, nó tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, nó biết nó có quan hệ xa lạ cùng ba người này, nên cũng không nói lời nào, chẳng qua chỉ lắng nghe ba tên đệ tử của Li Giang kiếm phái thương nghị, cuối cùng Dương Hồ Nhi cố chấp đòi đi tiếp, không nên tìm lần nữa.
Lý Văn Phương cùng Cố Tần Nhi cũng chỉ có thể nghe theo đề nghị của Dương Hồ Nhi, mọi người đổi phương hướng tìm kiếm, Cổ Tần Nhi lưu lại ở đoạn thủy lưu này, Lý Văn Phương thì lên thượng du, Dương Hồ Nhi xuống hạ du.
Tiêu Phi tất nhiên như cũ theo cùng Cổ Tần Nhi, Lý Văn Phương và Dương Hồ Nhi cũng không để ý nhiều đến nó. Tiêu Phi thây chân mày của Cổ Tần Nhi nhíu lại liền nói “Sư tỷ phải tìm Thượng Nguyên Bát Cảnh Phù của sư môn, không biết đó là pháp quyết gì? Nếu như cứ như vậy mà tìm, chẳng phải là mò trăng dưới nước sao, chẳng có mục tiêu”
Cổ Tần Nhi thở dài nói “Thái Thanh Linh Bảo Phù và Thượng Nguyên Bát Cảnh Phù của bổn môn là một trong mười ba đạo Thiên Thủ Chân Phù, uy lực khó lường, cho dù là chưởng giáo bổn môn Dương Bá Phù cũng không có pháp lực luyện thành, vẫn là do tổ sư Tượng Sơn chân nhân lưu lại. Chỉ khi bổn môn có chuyện xảy ra, lại có đệ tử có tu vi thích hợp để phái ra ngoài xử lý, mới có thể ban thưởng ra một đạo, dựa vào đạo phù này, cho dù là đệ tử mới nhập môn, cũng có thể có pháp lực Kim Đan đại thành. Đệ tử bản phái ai cũng muốn có pháp quyết của chân phù này, nhưng chỉ có tu vi thích hợp, mới có thể phát huy công dụng”
Tiêu Phi vội vã nói “Đã như vậy, không bằng ta cùng cố sư tỷ chia nhau tìm kiếm đoạn hoài hà này, cũng có thể tìm nhanh hơn một chút” Nó thật sự không dám quá thân cận với ba đệ tử của Li Giang kiếm phái này, sợ sẽ có lúc lộ chân tướng, bởi vậy nên đề nghị chia nhau ra tìm Thượng Nguyên Bát Cảnh Phù, bất quá Tiêu Phi đã quyết định trước, tách khỏi Cổ Tần Nhi xong liền không bao giờ trở lại nữa.
Cổ Tần Nhi không biết suy nghĩ trong lòng của Tiêu Phi, khẽ trầm ngâm, lại còn nói “Tiêu Phi sư đệ nói cũng có lý, ta đây liền truyền cho ngươi cách dùng hai đạo chân phù, nếu ngươi nhìn thấy, liền có thể thu vào được”.
Bất kể là Thanh Thanh Linh bảo phù hay là Thượng Nguyên Bát Cảnh phù, đều có một khẩu quyết độc môn, khẩu quyết này chính là bí truyền của Li Giang kiếm phái. Cổ Tần Nhi do muốn sớm tìm thấy THượng Nguyên Bát Cảnh Phù, lại hết sức tín nhiệm Tiêu Phi, vừa rồi Tiêu Phi hỗ trợ nàng lấy thể diện, làm cho Cổ Tần Nhi cảm thấy nó hết sức đáng tin, nên liền đem pháp quyết bí truyền của Li Giang kiếm phái truyền thụ cho nó.
Tiêu Phi âm thầm nhớ kỹ hai đạo pháp quyết này, rồi tách khỏi Cổ Tần Nhi, một đầu đâm thẳng vào trong Hoài Hà, đầu tiên làm bộ như thật tìm kiếm dưới đáy sông, thấy Cổ Tần Nhi đã đi mất mới thở phào nhẹ nhóm, thủy độn về thủy phủ của mình.
“Nghe nói trên dưới Hoài hà, có ít nhất mấy chục tu sĩ đang tìm sư phụ ta, nơi này xem như là chỗ tương đối an toàn, đại tổng quản kia không biết có tìm ta không, trước nên tạm thời tránh né, sau đó tính sau.”
Tiêu Phi trở lại thủy phủ, chính là muốn tu luyện một hồi, bỗng nhiên lại phát hiện trong thủy phủ có chút khác lạ, rất nhiều chỗ bị di động đi, liền quát to một tiếng: “Ai ẩn thân trong thủy phủ của ta, còn không ra, ta sẽ dùng biện pháp mạnh đó.”
Tiêu Phi tu luyện Hắc Thủy Chân Pháp thành công, một tiếng này cũng vang vọng mười phần, làm chấn đội thủy phủ, thật lâu sau mới có một thanh âm, khiếp sợ nói: “Đại nhân chớ tức giận, tiểu nhân đi ra liền.”
Tiêu Phi định thần nhìn lại, dĩ nhiên lại là tên Thiện Thái Úy bị nó đuổi giết, chẳng qua lần này hắn bị dòng nước trong thủy phủ ngăn lại không thể chạy thoát. Đầu Thiện Ngư Tinh này quỳ xuống đất, lân phiến cả người đều là máu đen, hiển nhiên đã ăn không ít đau khổ, lá gan cũng bị hù dọa muốn nổ tung ra.
Tiêu Phi còn chưa mở miệng, hắn liền lớn tiếng nói: “khẩn cầu đại nhân tha cho tiểu nhân, tiêu nhân nguyện ý đem phù chiếu đại tổng quản của đoạn Hoài Hà này dâng lên, chỉ cần cầm lấy phù chiếu, là được trông coi đoạn thủy lộ năm trăm dặm này.”
Tiêu Phi cười nói: “Đại tổng quản Hoài Hà cũng dễ dàng làm như vậy sao? Người định dọa người à! Nếu mà có người tra hỏi, ta làm sao trả lời? Sẽ bị người khác dễ dàng biết được thân phạn, kết cục liền bị hỏi tội”
Thiện Thái Úy vội vàng nói: “Đại nhân có điều không biết rồi, trên dưới năm trăm dặm của đoạn Hoài Hà này, chia ra làm sau mưới tám đoạn, mỗi một đoạn có một vị đại tổng quản. Những thứ tổng quản này có phân nửa là do Tứ Hải Long Cung bổ nhiệm, non nửa còn lại lf do chư vị tổ sư của 2 môn Phật Đạo bổ nhiệm. Đại tổng quản của Tứ Hải Long Cung đều xuất thân từ Long Cung, họ đều là thủy tộc. Còn chư vị tổ sư của hai môn Đạo PHật đều nhờ người khác làm hộ, không biết trải qua bao nhiêu quan khẩu, cho dù có người xét xuống, cũng không biết được đại tổng quản của đoạn sông này ban đầu là ai. Chỉ cần cầm được phù chiếu đại tổng quản, trải qua mấy năm, quan hệ tất cả sẽ rối loạn, không người nào biết được ngài là giả mạo đại tổng quản Lý Cung đâu.”
Tiêu Phi nghe tên Thiện Thái Úy giải thích quan hệ phức tạp, rối loạn của Hoài hà, phân tích rõ ràng, liên không khỏi cười tiếu nói:”Thì ra ngươi đã làm chuyện này, Lý Cung sao lại để cho phù chiếu rơi vào tay của ngươi?”
Thiện Thái Úy giật mình nói: “nguyên lai đại nhân còn không biết, mới vừa rồi có một thằng bé rất hung ác tới đây, bắt tiểu nhân cùng Lý Cung tới đây tìm ngài. Nhưng đại nhân lại không có trong phủ, thằng bé kia cho là Lý Cung hí lộng hắn, liền biến hóa ra một thanh quang đại thủ, bóp chết Lý Cung.”
“Thì ra là vậy”
Tiêu Phi hỏi lại cặn kẽ hết mọi chuyện, thế mới biết Lý Cung hại người không được, ngược lại gặp phải tai ương, nó cảm thấy Dương Hổ Nhi đúng là xem mạng người như cỏ rác, liền có mấy phần căm tức: “May mà ta đã đi mất, nếu không bị hắn bắt hỏi “Thượng Nguyên Bát Cảnh Phù cái gì đó, sao ta có thể biết được? Chỉ sợ kết quả sẽ giống như Lý Cung, bị hắn sử dụng pháp thuật nhẹ nhàng bóp chết. Mới vừa rồi nhìn hắn ngạo mạn ngang ngược như vậy, không nghĩ tới tính tình còn tàn bạo so với quan sát của ta mấy lần”
Thiện Thái Úy cung kính đem phù chiếu lấy ra, đây là phù chiếu của Lý Cung. Tiêu Phi đưa tay nhận lấy phù chiếu này, trong lòng khẽ động, liền hỏi: “Thi thể Lý Cung ở đâu? Cái loại pháp khí Ô Vân Đẩu của hắn có trong tay ngươi không?”
Thiện Thái Úy không dám giấu diếm, vội vàng dâng Ô Vân Đâu lên nói: “Lý cung bị ta chôn dưới đáy nước, đại nhân cần thì ta sẽ đào lên.” Tiêu Phi khoát tay chặn lại, thầm nghĩ : “người chết thì hết, huống chi ta và hắn cũng không có quá nhiều cừu hận gì, mặc dù hắn muốn hại ta, nhưng người đã chết rồi, chuyện này chấm dứt là tốt nhất.”
Nó lấy được Ô Vân Đâu, đã cảm thấy mỹ mãn, bất quá nó biết được Lý Cung từng mang theo Dương Hổ Nhi lục soát ở thủy phủ này, nhất thời cảm thấy nơi đây không yên ổn nữa, liền thuận miệng hỏi: “ngươi đã đm phù chiếu cho ta, cũng chính là người một nhà, người còn là Thiện Thái Úy. Không biết ngươi có biết địa phương nào tương đối bí ẩn, có thể dùng ẩn thân không?”.
Thiện Thái Úy thấy Tiêu Phi từa hồ không muốn làm khó hắn, trong lòng liền nới lỏng, khổ tư một lúc lâu mới lên tiếng: “Cũng chỉ có thủy phủ của Lý Cung, coi như là bí ẩn một chút, bất quá hắn là đại tổng quản của đoạn Hoài Hà này, người biết chỗ đó cũng không ít”. Tiêu Phi nghe vậy cũng chỉ có thể lắc đầu, bỏ qua ý niệm trong đầu.
Tiêu Phi không dám để cho Thiện Thái Úy chạy mất, nhưng về phần giết người diệt khẩu, nó còn không làm được, nó liền cấm túc Thiện Thái Úy ở trong thủy phủ, đóng cửa tu luyện. Chuyện thứ nhất Tiêu Phi cần làm là đem Ô Vân Đâu của Lý Cung luyện hóa, cái pháp khí này thậm chí ngay cả Thiên Tinh Kiếm Hoàn cũng chống đỡ được, có thể thấy phẩm chất của nó không tầm thường.
Tiêu Phi trước yên lặng vận luyện Hắc Thủy Chân Pháp, trải qua mấy phen đánh giết, nhiều tia Huyễn Minh Chân Thủy trong cơ thể lại trở nên linh hoạt chút ít, di chuyển khắp nơi, tùy tâm mà động. Khi nó vận khởi Hắc Thủy Chân Pháp, hút lấy tinh hoa của chân thủy tinh khí, Huyền Minh Chân Thủy liền cắn nuốt lấy tinh hoa đó, trở nên cường tráng hơn chút ít, mặc dù vẫn cực kỳ nhỏ bé, nhưng mà dù sao cũng có lớn lên.
Tiêu Phi tu luyện Hắc Thủy Chân Pháp hồi lâu, biết trong thiên hạ bất kể là hồ giếng, dòng suối con sông nhỏ nào, thậm chí chỉ là nước giếng, nước suối, nhìn như trong suốt, nhưng thật ra có vô số tạp chất bên trong. Hắc THủy Chân PHáp chính là đem số nước phàm đó, lấy ra thủy khí chí thuần chí tịnh, lây chân truyền của Thần Tông Ma Môn rèn luyện thành chí âm chí hàn, được xưng là thống soái của vạn thủy Huyền Minh Chân Thủy.
Huyền Minh Chân THủy một khi luyện thành, mặc dù chỉ là một tia nhỏ bé lại có thể từ từ lớn mạnh, rèn luyện thân thể, làm cho phàm thể hóa thành thaantheer của Thượng Cổ Thần Ma. Cuối cùng một tiếng sét đánh, mười ba tầng chấn động, thần long chi huyết tỉnh lại trong cơ thể, hóa thành Hắc Long chân thân.
Thượng cổ thế gian, thần ma chẳng phân biệt được, mọi sinh linh đều mạnh mẽ vô cùng, hoặc thân hình cao lớn như núi đồi, hoặc ba đầu sáu tay, hô phong hoán vũ, hoặc mắt như trăng tròn, chưởng thác tứ hải. Kể từ khi Oa Hoàng tập hợp thượng cổ chi dân huyết mạch, tạo ra sinh linh, huyết mạch người đời sau liền hỗn tạp, có huyết mạch của thượng cổ thần ma, còn có Hồng Hoang ác thú, thượng cổ chân long, Sáng Thế Thất Hoàng, huyết mạch của của nhân tộc đều có một chút hỗn tạp trong đó.
Vì vậy cũng chỉ có nhân tộc, mới có thể tu thành con đường Thượng Cổ Thần Ma, cũng chỉ có trong cơ thể nhân tộc mới có huyết mạch của Thượng Cổ Thần Ma.
Những bách thú khác, thực tiềm, cầm điều, vật khí, thạch đầu, cũng không thể tu thành con đường thần ma, lúc này chỉ có yêu tộc đại thánh mới làm biến hóa thiên địa phong vân, thay đổi bốn mười, chuyển dời nguyệt tinh, sáng chế luyện khí thuật, vì vậy đạo gia thượng cổ tự xưng là luyện khí sĩ.
Đạo Gia Huyền Môn được sáng tao ngay trong tay yêu tộc, hiện tại thập tổ của Đạo Môn, đã có sau vị là thượng cổ yêu tộc đại thánh.
Sau này Huyền Môn luyện khí thuật mới truyền vào nhân tộc, vì vậy thiên hạ vạn yêu đều tu luyện luyện khí thuật, linh thức sơ khai, có thể dựa vòa bản năng cắn nuốt tinh hoa của nhật nguyệt.
Thần Tông Ma Môn có nguồn gốc sâu xa nhất, phương pháp tu hành cũng xưa nhất, vẫn là Thân Châu chính thống. Cho đến sau này, trong Đạo Môn có mấy vị chi sĩ thần thông, từ luyện khí thuật lĩnh ngộ ra phương pháp tu hành nguyên thần, lúc này mới có thể trường sinh, địa vị bắt đầu ngang ngửa với Thần Tông Ma Môn.
Thích Gia Phật Môn xuất hiện trễ nhất, khai vị sáng lập là Thích Đà, Long Gia mô phỏng theo thân thể của Thượng cổ thần Ma, sáng chế ra Kim Cương chân thân, sau lại có được bốn vị đệ tử, cũng là tứ đại thánh tăng phát dương quang đại sau này, từ đó mới xuất hiện Thích Gia Phật Môn nhất mạch.
Tiêu Phi có được chân truyền của Lam Lê đạo nhân, luyện thành Huyền Minh Chân Thủy, chỉ cần chăm chỉ tu luyện, tất cả pháp thuật hệ thủy đều là vô sư tự thông. Lấy Huyền Minh Chân Thủy tế luyện pháp môn của pháp bảo, cùng phù lục cấm chế tế luyện pháp khí của Đạo Môn lại có diệu dụng hơn nhiều. Tiêu Phi còn chưa luyện thành tầng thứ nhất của Hắc Thủy Chân Pháp, liền có thể đem những pháp khí của Hòa Sơn Đạo tế luyện như ý, luyện thành Huyền Minh Chấn Thủy rồi, mặc dù công lực còn hết sức thấp kém, nhưng cũng đã nâng cao lên một bước, đem Thiên Tinh Kiếm Hoàn vận dụng như ý.
Ô Vân Đâu này vốn do Lý Cung cầu xin mẫu thân mấy lần, mới được cậu của hắn ban thưởng kiện pháp khí này, cậu của hắn phải tập hợp mây đen lôi vũ, tốn không ít tinh khí mới luyện thành pháp khí này. Chẳng những có thể ngăn địch phòng thân, còn có thể hóa thành một đoàn mây đen, khống chế để phi hành. Chẳng qua sau này cậu của Lý Cung, pháp lực ngày càng cao thâm, kiện pháp khí này không còn nhiều công dụng, nếu không cũng sẽ không ban thưởng cho Lý cung.
Trừ những đệ tử của đại môn pháp, khi tế luyện pháp khí, có được sư trưởng truyền thụ pháp môn cao thâm, có thể tăng trưởng tu vi, tăng thêm trọng cấm chế nữa, uy lực cũng sẽ gia tăng theo tu vi. Nhân sĩ của Bàng Môn Tạp Gia, khi tế luyện pháp khí, tỷ như pháp khí của Hòa Sơn Đạo, pháp môn để tế luyện giới hạn, rất dễ đạt đến cực hạn, uy lực không cách nào tăng thêm.
Bên trong Ô Vân Đâu có phong ấn ba trọng cấm chế, tên là Tiểu chư Thiên Vân Cấm Chân Pháp, cũng xem như là chân truyền của đạo môn chính tông, chẳng qua là Lý Cung pháp quyết khiếm khuyết, chỉ có thể tế luyện một bước thôi.
Tiêu Phi ngồi xuống nửa canh giờ, cho đến khi tinh thần viên mãn, Huyền Minh Chân Thủy cũng không phục lại cực hạn. Lúc này hai tay nó mới nắm lấy Ô Vân Đâu, đem Huyền Minh Chân Thủy rót vào trong. Trong đoàn khí phiêu nhẹ như mây này, bỗng nhiên sáng lên một đạo bùa.
Thời điểm Tiêu Phi tế luyện pháp khí của Hòa Sơn Đạo, chỉ cần đem thủy lực xông vào, liền có thể thuận buồm xuôi gió, tế luyện Thiên Tinh Kiếm Hoàn lại có Thiên Hà Cửu Lục kiếm quyết, cũng không có bất kỳ khó dễ gì, nhưng mà tế luyện Ô Vân Đâu lại vấp phải sự chống cự mãnh liệt. Trên Ô Vân Đâu sáng lên một tầng bùa đem Huyền Minh Chân Thủy ngăn trở bê ngoài, làm cho Tiêu Phi không cách nào chạm vào cấm chế trọng yếu của kiện pháp khí này. Tâm tư Tiêu Phi linh xảo, thử qua một lần, liền không lỗ mãng nữa, mà âm thầm rút Huyền Minh Chân Thủy ra khỏi Ô Vân Đâu.
“Pháp khí của Hòa Sơn Đạo cấm chế phong ấn chỉ có một hai đạo phù lục, cực kỳ dễ dàng phá vỡ, bên trong Thiên Tinh Kiếm Hoàn đã có Thiên Hà Cửu Lục kiếm quyết bố trí cấm chế, nếu như không có sư phụ truyền thụ, ta nhất định không có cách nào đem kiện pháp khí này tế luyện thành công. Ô Vân Đâu này nhật định có pháp quyết độc môn, không biết có thể nghiền ngẫm ra được không”
Tiêu Phi dùng Huyền Minh Chân Thủy bao bọc Ô Vân Đâu lại, mặc dù chỉ là một tầng vô cùng mỏng, lại làm cho phù lục sáng chói trên Ô Vân Đâu tắt đi, nó âm thầm ghi nhớ, trên Ô Vân Đâu có tổng cộng mười chín phù lục.
Tiêu Phi trí nhớ hơn người, chỉ cần tốn thời gian nửa nén hương, liền đem mười chín đạo phù lục này ghi nhớ vào tâm, sau đó liền nhắm mắt tồn thần, cố gắng lấy Huyền Minh Chân Thủy quan tưởng Tiểu Chư Thiên Vân Cấm chân pháp. Tiêu Phi hiểu được mình chỉ có ba đạo phù lục, đó chính là Thiên Hà Cửu Lục kiếm quyết do Lam Lê đạo nhân truyền thụ, Cửu Tự Đại Nhật Quang Minh chú thập phần thô thiển, và tồn thần minh tưởng tồn tại trong đan điền của nó.
Nhưng mà Tiểu Chư Thiên Vân Cấm Chân pháp này, có khác một chút, mặc dù Tiêu Phi nhớ kỹ phù lục, nhưng không hiểu được khẩu quyết chân truyền, vì vậy tồn thần ba phen bảy bận cũng không được gì. Mặc dù Tiêu Phi cũng không nôn nóng, nhưng mà thất bại vài lần, trong lòng cũng có chút phiền muộn, trước hết thu Ô Vân Đâu này vào, lấy ra phù chiếu đại tổng quản Hoài Hà xem thử.
Phù chiếu này là một khối ngọc bài, mặt trên dùng thần trí chi bút, khắc họa phong cảnh đoạn Hoài Hà từ Vu Hạp đến Linh Cổ. Tiêu Phi thử dùng Huyền Minh Chân Thủy tẩy đi, đồng phù chiếu này nhất thời phóng ánh sáng cao ba thước, trong ánh sáng đó có bảy tầng gồm sáu mươi bảy mươi tên. Mỗi tầng đều có tên các loại quan chức từ cao xuống thấp, mỗi một chức quan nhiều thì có hai ba chục tên, ít thì có năm ba tên. Trong đó tầng cao nhất là danh nghĩa Thái Úy, trong đó có tên của Thiện Thái Úy nọ. Phù chiếu này chính là của Ngũ Vân lão tổ xuất ra, cũng được xem như là pháp khí, Tiêu Phi sử dụng thử liền hiểu ra cách dùng. Công dụng chủ yếu của phù chiếu này, chính là hút lấy một phần hồn phách của thủy tộc, một khi cần việc ra lệnh một tiếng, là có thể gọi hồn phách để thủy tộc lập tức chạy đến, nếu không đầu nhức đến nổ tung, toàn thân co quắp vô phương chịu được.
Tiêu Phi vốn lo lắng thủ hạ của Lý Cung sẽ tiết lộ hành tung mình, nhưng phù đạo chiếu này thật tiện lợi, nó dựa theo pháp quyết làm thử, phun ra một ngụm Hắc Thủy chân Pháp đi vào, nhất thời phù chiếu thả ra ánh sáng bên trong, lập tức có mười mấy cái tên khẽ đỏ lên, đó là những tên thủy tộc đã nhận lệnh, đang chạy tới. Những tên khác thì hơi tối sầm lại, là do những thứ thủy tộc này đang do dự, vận khởi yêu lực bản thân kháng cực phù chiếu triệu hoán.
Tiêu Phi phun ra một ngụm Huyền Minh Chân Thủy nhữa, phù chiếu này đỏ lên thêm mấy tên, khi nó thục dục ngọc bài phù chiếu này, quá không bao lâu, toàn bộ tên thủy tộc đều đỏ bừng lên, không còn một mống, hiển nhiên là pháp lực phù chiếu này rất lớn, có lẽ cấm chế không được những người mạnh mẽ, nhưng mà nhứ thủy tộc này tối đa chỉ tu luyện đến tầng Thai Động, tình cờ có vài người lĩnh ngộ được ảo diệu, mở được vài khiếu huyệt, cũng có chút bản lãnh thôi, sao có thể chống lại phù chiếu của Ngũ Vân lão tổ mộ trong thập tổ của Đạo Môn?
Không được một lúc, thì một đầu Cự Hà dại hơn một xích nhảy vào thủy phủ, nhìn thầy không phải là Lý Cung, mà là tên thiếu niên mặt vàng, trong bụng liền xuất hiện e sợ, đang muốn liều mạng chạy trốn, Thiện Thái Úy đã ở bên cạnh quát to:” Hà Đô Đầu, người còn muốn đi đâu? Còn không mau tới bái kiện đại tổng quản tân nhiệm? Lý Cung được long vương của Hoài Hà khen ngợi đã đi Long Cung rồi, Vị này là Tiêu Phi người kế nhiệm tổng quản.