Kỷ Nhược Trần a một tiếng, nói:"Chỗ này? Thế nhưng ta đã tới được hai tháng, chưa thấy ai ngồi ở đây cả."
Hàm Yên nói:
"Nhược Trần sư huynh. 'Thương ưng triển dục, Đông Hải nhật thăng, ít nhiều cũng được coi là một danh thắng của Mạc Kiền Phong, ngày thường muội thường tới đây nhìn mặt trời mọc nhưng mà khi đó không gặp sư huynh mà thôi."
Kỳ Nhược Trần cười khổ một tiếng, nhìn miệng ưng dưới chân, miễn cưỡng dịch chuyển ra ngoài một chút. Động tác này của hắn đã làm cho nửa người chênh vênh trên bầu trời.
Hàm Yên bỗng nhiên nhẹ nhàng cười, nói: "Nhược Trần sư huynh, huynh đừng có lui ra nữa, nếu không lúc ngã xuống, muội cũng không cứu được huynh đâu."
Kỷ Nhược Trần ngẩn ngơ, quay đẩu nhìn về phía Hàm Yên. Hàm Yên cũng đang nhìn về phía hắn. Đối diện trong một khoảng cách gần như thế này, Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên chột dạ, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Hàm Yên vừa cười, vừa nói:
"Nhược Trần sư huynh, hình như huynh rất sợ muội."
"Điều này sao có thể? Không có, đương nhiên không có." Kỷ Nhược Trần thề thốt phủ nhận, nhưng chỉ trong một khắc đấy thôi, hắn lại nhìn thấy những rặng đá ngầm trong mắt Hàm Yên.
Hàm Yên than nhẹ một tiếng, đột nhiên nắm lấy tay của Kỷ Nhược Trần, tỉ mỉ quan sát. Kỷ Nhược Trần tuy rằng đã lao lực từ nhỏ, sẹo trên người chẳng chịt ngang dọc, nhưng đôi tay của hắn lại vô cùng đẹp, giống như đôi tay của một công tử chưa từng bao giờ phải làm việc nặng nhọc.
A.
"Nhược Trần sư huynh, huyết tinh chi khí trên bàn tay của huynh ngưng mà không tán, chần chừ mà không đi, chứng tỏ trong quá khứ huynh đã sát phạt rất nhiều. Thực ra người sợ ở đây phải là Hàm Yên mới đúng."
Kỷ Nhược Trần tâm trạng cả kinh, lập tức quay đầu lại nhưng lại nhìn trúng vào mắt của Hàm Yên.
Trrong nháy mắt, có một ngọn gió thổi qua, vừa vặn thổi bay làn hơi nước quanh thân của Hàm Yên. Nữ hài luôn luôn bao phủ trong hơi nước, giờ đang rõ ràng hiện lên trước mặt hắn.
Một sát na kia đúng là đêm vắng hoa nở, trăng nhú sông xuân.
"Hàm Yên, mây khói trên người muội sao lại tản đi rồi? Có phải là đạo cơ có vấn đề hay không?"
"Mây khói này chỉ là hơi nước. Hàm Yên dùng nó để người ngoài không nhìn thấy mình mà thôi."
Kỷ Nhược Trần trong lòng khẽ động, bỗng nhiên có một cảm giác bất minh. Hắn còn chưa hiểu được hàm nghĩa trong câu nói của nàng, thì Hàm Yên đã từ từ bay lên, phiêu nhiên xuống núi, chỉ để lại một câu:
"Miệng ưng này tuy rằng không rộng, nhưng vẫn đủ để cho hai người ngồi, sau này sư huynh không cần lảng tránh."
-------------------
Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, lại một tháng nữa trôi qua. Trong một tháng này, Kỷ Nhược Trần có hai lần được ngồi cùng với Hàm Yên ngắm "Đông Hải nhật thăng"'.
Hai lần đều rắt ngắn, ngắn đến mức từ khi đi đường và mặt trời lên chưa tới một nén hương.
Hai lần ngắm bình minh, hai người không nói gì với nhau nhiều, chỉ là sóng vai mà ngồi, nhìn biển mây xao động, mặt trời phá không.
Kỷ Nhược Trần nhất thời nghĩ, nếu như ngày nào cũng được như thế này, thì ờ lại Đạo Đức tông thực rất tốt.
Lúc ồn ào bao giờ cũng có lúc tĩnh lặng.
Tới kỳ tuế khảo, Đạo Đức tông lại tấp nập. Nhưng xuân về hoa nở, tất cả mọi người đều trở nên lười biếng.
Thái Thượng Đạo Đức Cung mặc dù lấy thủ đoạn thông huyền cắt đứt ảnh hưởng của thiên thời, thế nhưng ngoài các vị đạo trường có đạo hạnh cao thâm trong cung thì sự huyền diệu của thiên địa có mấy ai có thể suy đoán?
Trong thời tiết như thế này, đa số mọi người vẫn giống như người thường, tâm tình đều trở nên thoải mái hơn một chút.
Lúc này trên Thái Tuyền Phong, Cảnh Tiêu Chân Nhân đang cùng Hoàng Tinh Lam sóng vai bước chậm, cùng nhau thưởng thức kỳ cảnh trên núi.
Lúc này đột nhiên vang lên những tiếng chân gấp gáp, Trương Ân Ân trang phục gọn gàng, lưng đeo mộc kiếm, lao vút qua mấy cây hoa, chạy qua trước mặt phu phụ Cảnh Tiêu chân nhân mà không phát hiện ra hai người bọn họ.
"Ân Ân! Buổi tối cùng cha mẹ ăn cơm đi!" Hoàng Tinh Lam kêu lên.
Trương Ân Ân lập tức ném lại một câu: "Không ăn! Con luyện kiếm xong còn phải tu đạo!" sau đó thì biến mất sau con đường nhỏ.
Nhìn theo phương hướng Trương Ân Ân biến mất. Cảnh Tiêu Chân Nhân chỉ vuốt râu mỉm cười thật là đắc ý. Xem ra tuế khảo năm nay, chiến tích của Trương Ân Ân sẽ rất tốt, khi đó hắn sẽ khoe khoang là mình dạy con có cách, nét mặt hắn lúc này rạng ngời ánh sáng. Cách nghĩ của Hoàng Tinh Lam lại không giống như vậy, nàng dậm chân, sẵng
giọng:
" Hài tử Ân Ân này! Mấy tháng nay lần nào gặp nó, không tu đạo thì đang luyện kiếm. Sao nó lại chăm chỉ tới như vậy chứ?"
Phu phụ Cảnh Tiêu Chân Nhân cũng không biết rõ Trương Ân Ân tại sao lại trở nên chăm chỉ như vậy, nhưng mà Kỷ Nhược Trần lại nhanh chóng cảm nhận được thành quả mấy tháng khổ luyện của nàng.
"Cái gì? Ngươi tìm ta so kiếm?" Kỷ Nhược Trần thất kinh, có chút kỳ quái nhìn Trương Ân Ân.
Trương Ân Ân đương nhiên rõ ràng ngụ ý của Kỷ Nhược Trần, trên mặt không nhịn được lại đỏ lên, nhưng nàng lập tức trấn tĩnh nói:
"Ngươi yên tâm, lúc này ta không tìm ngươi liều mạng, chỉ là tới luận bàn."
Thấy nàng nói thiết tha như vậy, nhưng khi nghĩ tới những chuyện mà nàng đã làm, cho dù thế nào Kỷ Nhược Trần cùng không tin. Hắn vốn tưởng rằng lần trước thất bại, Trương Ân Ân sẽ biết khó mà lui nhưng không nghĩ tới nàng lại như âm hồn bất tán, sau mấy tháng lại tìm tới cửa.
"Luận bàn?" Kỷ Nhược Trần lắc đầu, nói:
"Chúng ta làm gì có lần luận bàn nào mà không thấy máu? Không..."
Trương Ân Ân mi lớn lập tức dựng thẳng lên, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy chuôi mộc kiếm.
Kỷ Nhược Trần thấy thế, cười khổ một tiếng, lập tức sửa lời nói: "... Nhưng mà chúng ta cũng có thể so kiếm, nếu như ngươi thua, thì đừng có mà liều mạng đánh đấy."
"Được, nhưng nếu như ta thắng, thì ta sẽ đ̣i lại gấp đôi món nợ trước đây." Trương Ân Ân bình tĩnh trả lời.
Nhưng mà lúc này nàng đã bị kế khích tướng đơn giản của Kỷ Nhược Trần cho vào bẫy. Xem ra công phu dưỡng khí (nhẫn nhịn) của nàng đã cao hơn một tầng. Tất cả những điều này đã được Kỷ Nhược Trần nhìn thấu hết, trong lòng hắn âm thầm lưu ý.
Hắn nói:
"Cứ như vậy đi, ngươi cho ta ba ngày chuẩn bị, buổi tối ba ngày sau, chúng ta vẫn gặp nhau ở Chú Kiếm Thai. Lần so kiếm này, chúng ta sẽ không dùng thủ đoạn mà chỉ dùng bản lĩnh chân chính!"
Trương Ân Ân nghe xong lập tức gật đầu, xoay người rời đi. Cái kiểu hào sảng rộng lượng này lại làm cho Kỷ Nhược Trần cả kinh.
Ba ngày sau, đó là một buổi tối không trăng, nhưng do Thái Thượng Đạo Đức cung luôn sáng rực rỡ, nên trên Chú Kiếm Thai cũng có thể mơ hồ nhận rõ được mọi vật quanh mình. Đối với người tu đạo mà nói, chỉ cần sáng như vậy là đã đủ rồi.
Khi Kỷ Nhược Trần đi tới Chú Kiếm Thai thì Trương Ân Ân đã chờ ở đó từ lâu.
Hai người trước đó đã quy định hết nên lúc này không khách khí làm gì, chỉ đơn giản chào hỏi nhau rồi lập tức ra tay.
Trương Ân Ân tay phải nắm chuôi kiếm, tay trái bấm niệm thần chú, từ từ giơ mộc kiếm lên.
Theo động tác của nàng, mộc kiếm ông ông vang lên những thanh âm nhỏ, quang hoa màu xanh tỏa ra lất phất như mưa phùn.
Khuôn mặt Kỷ Nhược Trần vốn đã nghiêm túc, lúc này thấy Trương Ân Ân vận khởi Ất Mộc Kiếm Quyết, không khói tăng thêm vài phần cảnh giác, cẩn thận đề phòng.
Hắn không sợ Đại Ngũ Hành Kiếm Quyết của Trương Ân Ân mà hắn sợ nàng không khống chế được kiếm quyết.
Từ những kinh nghiệm mà hắn đã trải qua, việc không khống chế được Đại Ngũ Hành Kiếm Quyết đối với người cầm kiếm chẳng phải là chuyện xấu gì, mà chỉ bị thoát lực, cần tĩnh dưỡng vài ngày là ổn.
Thế nhưng đối với đối thủ, nó lại là một kiếm có uy lực tăng lên gấp bội.
Sau lần tỷ đấu thắng Trương Ân Ân, Kỷ Nhược Trần thậm chí còn hoài nghi việc không khống chế được Đại Ngũ Hành kiếm quyết có khi lại là một đại sát chiêu.
Mộc kiếm của Kỷ Nhược Trần lặp tức rung lên, trực tiếp vận khởi Liệt Khuyết Kiếm, cẩn thận từng li từng tí đối chiêu với Trương Ân Ân.
Sau mấy chiêu giao thủ, Kỷ Nhược Trằn lập tức phát hiện Trương Ân Ân không còn như trước đây.
Mộc kiếm trên tay nàng tuy rằng thanh mang yếu ớt nhưng lại ổn định vô cùng, không mảy may có dấu hiệu không khống chế được.
Hơn nữa nàng không còn bộp chộp như ngày xưa, nàng xuất thủ trầm ổn, càng đấu càng tinh nhanh dẻo dai. Đạo hạnh của Kỷ Nhược Trần vốn kém nàng một tầng, cho dù kiếm quyết chiếm tiện nghi nhưng tỷ đấu vô cùng khổ cực.
Hai người kịch đấu chừng một khắc đồng hồ, Trương Ân Ân vẫn không có bất luận hiện tượng gì nôn nóng, xem ra nàng đã quyết định phải kéo dài trân đấu với Kỷ Nhược Trần.
Đạo hạnh của nàng thâm hậu hơn Kỷ Nhược Trần rất nhiều, lại thêm việc kéo dài thế này, thì người thua có thể là Kỷ Nhược Trần.
Kỷ Nhược Trần có phần tuổi trẻ khí thịnh, đương nhiên là không muốn bị nàng đánh bại. Lúc này thấy chiến cuộc bất lợi liền lập tức lui lại phía sau, cắm mộc kiếm xuống đất, hai ngón tay phải khép lại, quát to một tiếng, chân hỏa nhàn nhạt xuất hiện.
Trương Ân Ân vừa nhìn thấy đã biết Kỷ Nhược Trần sử dụng phù chú. Nàng cũng không tỏ ra mình yếu kém, trước tiên dùng Ất Mộc Kiếm Khí bảo vệ toàn thân, sau đó lại sử dụng đủ các loại Hộ Thể Phù Chú, cười lạnh nhìn Kỷ Nhược Trần.
Trước trận chiến này nàng đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ, thề phải thắng bằng được để rửa sạch nhục nhã ngày xưa, báo đại thù của mình.
Nhưng mà khi nhìn thấy động tác tiếp theo của Kỷ Nhược Trần thì nụ cười trên mặt Trương Ân Ân hoàn toàn biến mất.
Nàng há hốc mồm, không thể tin được chuyện. Kỷ Nhược Trần lấy ra một tập bùa. Mà cái tập bùa vàng này lại dày hơn sách, sợ rằng phải tới trăm tờ.
Nếu như so sánh, ba tờ Hộ Thể Phù Chú của Trương Ân Ân lại có vẻ yếu ớt vô cùng, chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể làm nó tan vỡ.
Đệ tử Đạo Đức tông tỷ thí lấy việc đấu kiếm là việc chính, chờ khi đắc đạo sẽ dùng đủ loại pháp bảo, phù chú kỳ dị để đánh nhau.
Nhưng trong khi đấu kiếm, phù chú cũng là một thủ đoạn trọng yếu, phù chú của Đạo Đức tông có uy lực cực lớn, có thể xoay chuyển cục diện trận đấu.
Phù chú như vậy, các đệ tử thông thường để sử dụng được 2 - 3 tờ, phải hao tổn tới một nửa chân nguyên.
Ở trong Đạo Đức tông nó vô cùng khó kiếm, một lần sử dụng ba tờ đã là cực hạn của Trương Ân Ân rồi, nếu như sử dụng nhiều hơn thì nàng không đủ chân nguyên để sử dụng Ất Mộc Kiếm Khí.
Nàng chưa bao giờ thấy qua người nào sử dụng một tập phù chú dầy như sách để đối địch như Kỷ Nhược Trần!
Lấy đạo hạnh của Kỷ Nhược Trần, muốn lấy ra nhiều chú phù như vậy, thì chỉ có một khả năng, đó là uy lực của phù chú này cực yếu, chỉ có các đệ tử luyện tập đạo thuật mới sử dụng.
Hơn nữa nếu muốn sử dụng nhiều phù chú như vậy, Kỷ Nhược Trần cần phải có một thủ đoạn đặc thù nữa mới có thể thúc giục nhanh chóng quá trình sử dụng, miễn cho đổi thủ có cơ hội tới gần mình.
Thế nhưng một tập phù chú này đánh lên người, lấy đạo hạnh của Trương Ân Ân thì chẳng có gì đáng sợ.
Hai điều này Trương Ân Ân đều đã đoán đúng, phù chú trong tay Kỷ Nhược Trần đúng là loại đơn giản nhất, thật ra hắn được Thái Vi chân nhân dạy cho một pháp quyết đặc biệt, có thể nhanh chóng sử dụng phù chú.
Điều mà Trương Ân Ân duy nhất không nghĩ tới, chính là cảnh tượng vận dụng phù chú này.
Kỷ Nhược Trần tay trái thi triển, hơn mười tờ phù chú triển khai như một cánh quạt, sau đó xoát một tiếng, chúng tự mình bay ra phía trước, phiêu phù trước mặt của hắn.
Hắn quát một tiếng, tay phải lại thiêu đốt chân hỏa, ngọn lửa nhanh chóng đốt phù chú. Một đạo cuồng phong đột nhiên nổi lên, nhanh chóng đánh tới chỗ Trương Ân Ân.
Vèo! Vèo! Vèo! Vèo! Từng tờ phù chú bay ra khỏi tay của Kỷ Nhược Trần, rồi dần dần cháy hết. Khi được ngọn lửa ở tay phải hắn thiêu đốt thì nào là cuồng phong, phi sa (cát bay), âm vân (mây đen), hàn khí... liên tiếp hiện lên vây Trương Ân Ân ở giữa. Xem ra Kỷ Nhược Trần sớm có chuẩn bị, ngay cả trình tự chú phù cùng lập từ trước.
Trương Ân Ân vẻ mặt cười nhạt, thanh quang bao phủ quanh thân. Mái tóc của nàng mặc dù bay loạn trong gió nhưng dưới sự bảo vệ của Ất Mộc Kiếm Khí và ba tờ bùa hộ mệnh, căn bản nàng chẳng bị tổn thương gì cả.
Ngay sau đó Kỷ Nhược Trần lại lấy ra một tập phù chú nữa, bầu trời lập tức nổi lên một đám mây đen, bỗng nhiên "Ầm" một tiếng, sấm sét nổi lên, mưa lớn như hạt đậu rơi xuống, hình thành một con thủy long nhảy vào trong dòng xoáy.
Sắc mặt Trương Ân Ân trong sát na trở nên trắng bệch, nàng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cuồng phong cuồn cuộn trong mưa rơi. Nó đang hợp lại với những bụi bặm của trời đất, sau đó hình thành một đám bùn nhão đập thẳng xuống đầu nàng!
Trương Ân Ân xuất thân cao quý, từ nhỏ đã có cuộc sống xa hoa, nàng cực kỳ chú ý tới sự sạch sẽ, lúc này muốn tránh cũng không được, muốn né cũng không xong. Có ai hiểu nỗi bực này không!
Nàng sợ tới mức không động đậy, đành hét lên một tiếng!
Xoát! Bùn nhão bao trùm lên cả đầu của Trương Ân Ân.
Trương Ân Ân hầu như muốn khóc lên. Nàng bỏ mộc kiếm xuống, vội vàng lau bùn nhão trẽn mặt, đợi cho hai mắt có thể nhìn thấy vạn vật, thì nước mắt của nàng đã tí tách rơi xuống.
Kỷ Nhược Trần đang đứng cách nàng chừng ba thước, trên mình cũng đầy bùn nhão, mộc kiếm trong tay chỉ vào yết hầu của Trương Ân Ân, nói: "Ngươi thua."
Trương Ân Ân một bên lau bùn nhão trên mặt, một bên cả giận nói: "Ngươi...ngươi...vô sỉ!"
Kỷ Nhược Trần giống như là chẳng nghe thấy gì, vẫn nói: "Ngươi thua."
Trương Ân Ân nghe xong không nói được một lời, lạnh lùng nói: " Kỷ Nhược Trần, ngươi thật giỏi. Lần sau ngươi sẽ không có vận khí tốt thế này đâu! Lần này bản tiểu thư nhận tài, động thủ đi!"
Kỷ Nhược Trần hừ một tiếng, cái dây nhỏ trong tay vung lên, định trói nàng lại. Trương Ân Ân lặp tức lui một bước, quát lớn:
"Bản tiểu thư nhất ngôn cửu đỉnh, thua sẽ chấp nhận! Ngươi không cần trói người, cứ thản nhiên ra tay, bản tiểu thư tuyệt không né tránh."
Trương Ân Ân lúc này tính trẻ con còn chưa hết, nói câu đó làm cho Kỷ Nhược Trần dở khóc dở cười. Nếu Trương Ân Ân đã nói là không cần trói, vậy thì Kỷ Nhược Trần cũng không khách khí. Hắn đi vòng qua phía sau Trương Ân Ân, mộc kiếm giơ lên thật cao, nặng nề vụt vào cái chân của nàng. Trương Ân Ân toàn thân run lên, cắn chặt răng, một tiếng cũng không kêu.
Bốp! Mộc kiếm lại hung hăng quất vào trên mông nàng. Trương Ân Ân sắc mặt trắng nhợt nhưng vẫn không lên tiếng.
Lần thứ ba Kỷ Nhược Trần giơ mộc kiếm lên thì sương mù trên bầu trời đã tán đi, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng nhô lên, chiếu vào trên người của Trương Ân Ân.
Kỷ Nhược Trần đột nhiên phát hiện, mặc dù toàn thân nàng là bùn bẩn, nhưng mà dưới ánh trăng Trương Ân Ân lại yểu điệu như tiên. Những vết bẩn còn lưu lại trên mặt, giống như là một cảnh tượng mỹ lệ.
Kỷ Nhược Trần nhìn thấy mộc kiếm sắp rơi vào trên mông của Trương Ân Ân thì trong lồng ngực bỗng nhiên nảy sinh một sự thổn thức, cánh tay nhịn không được mà run lên.
Mộc kiếm vẫn đang rơi vào trên người của Trương Ân Ân nhưng lực đạo đã nhẹ hơn trước rất nhiều. Trương Ân Ân tâm trạng nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Nhược Trần thì thấy hắn cũng đang nhìn sang.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, thì giống như bị sét đánh. Trong sát na đó, mặt Trương Ân Ân ửng hồng, Kỷ Nhược Trần cấp bách quay đầu.
Im lặng.
Sau một lát, Kỷ Nhược Trần miễn cường ho khan một tiếng, giơ mộc kiếm lên quát lớn:
"Còn chưa đánh xong đâu!"
Trương Ân Ân cúi thấp đầu, hai cái tay đan vào nhau một chỗ chờ mộc kiếm hạ xuống. Thế nhưng nàng cứ chờ mà chẳng có gì xảy ra.
Kỷ Nhược Trần ho khan nửa ngày, đã giơ mộc kiếm lên rồi nhưng lại không có cách nào đánh vào người Trương Ân Ân. Hắn đành thu lại sau lưng mình, cố mạnh miệng nói:
"Hôm nay chỉ là dạy dỗ ngươi mà thôi, lần sau còn tiếp tục dây dưa thì... sẽ đánh nặng hơn!"
Trương Ân Ân dường như là không có nghe thấy, đứng im lặng tại chỗ. Khi thấy Kỷ Nhược Trần không có ý động thủ, thì đột nhiên vội vã hạ sơn. Nàng như một làn gió, đi rồi không dám quay đầu lại.
Trong nháy mắt, thân ảnh của nàng đã hoàn toàn biến mất trong màn đêm. Kỷ Nhược Trần đứng im nhìn theo trong chốc lát rồi mới hạ sơn.
Trong nháy mắt hạ qua thu đến, lá rơi tuyết bay. Trước khi tuế khảo lần thứ hai bắt đầu, Trương Ân Ân không hề xuất hiện ở trước mặt Kỷ Nhược Trần.
Thỉnh thoảng hồi tường lại chuyện đêm đó, Kỷ Nhược Trần cũng có chút không hiểu được mình. Một kiếm kia tại sao mình lại hạ thủ nhẹ tới vậy.
Không có Trương Ân Ân tới gây sự, Minh Vân và Minh Tâm cũng không tới tìm nữa. Cuộc sống yên bình này làm cho Kỷ Nhược Trần hơi có chút cảm thấy cô đơn.
Hàm Yên mặc dù không còn cùng hắn nghe Ngọc Huyền chân nhân giảng đạo nhưng mỗi tháng luôn có hai lần hai người lại cùng nhau ngắm cảnh trên miệng ưng, cùng nhau thưởng thức mặt trời mọc.
Tháng tám năm này, Kỷ Nhược Trần đã đột phá Thái Thanh Linh Thánh Cảnh, bắt đầu nghiên cứu tu luyện Thái Thanh Thần Thánh Quyết. Dùng thời gian bảy tháng đột phá Thái Thanh Linh Thánh Cảnh, cho dù nhìn khắp Đạo Đức tông, cũng là giỏi rồi.
Mới tu luyện Thái Thanh Thần Thánh Quyểt, trong tuế khảo Kỷ Nhược Trần lại đoạt hạng nhất, năm nay sẽ giao thủ với Trương Ân Ân.
Trong lúc nhất thời trong lòng hắn có một sự mong đợi mơ hồ nào đó.
Hắn cùng với Hàm Yên ở miệng ưng thưởng thức mặt trời mọc. Tuy rằng chẳng nói chuyện với nhau bao giờ nhưng tư vị mông lung trong đó lại không làm hắn mong chờ bằng chuyện này.
Tuế khảo lại sắp bắt đầu, Kỷ Nhược Trần thu hồi suy nghĩ mông lung, chuyên tâm tu đạo. Đạo Đức tông đạo pháp rất nhiều, cái nào cũng hữu dụng.
Tam Thanh Chân Quyết tự nhiên là vạn pháp chi nguyên (nguồn gốc của vạn pháp), nhưng mà đan đỉnh, chú phù, đồ lục, tiên kiếm các loại lại là đạo pháp ứng dụng, nghiên cứu nhiều cũng có tác dụng không nhỏ đối với Tam Thanh Chân Quyết.
Chỉ là tinh lực của con người có hạn, tu luyện Tam Thanh Chân Quyết nhiều hơn, đương nhiên sẽ hoang phế một số công phu khác.
Trong tuế khảo ai chẳng muốn thắng địch, đương nhiên là bỏ công phu rất lớn vào các đạo pháp ứng dụng, lại làm chậm tiến cảnh của Tam Thanh Chân Quyết.
Kỷ Nhược Trần vừa tu luyện Thái Thanh Linh Thánh Quyết tới viên mãn thì các vị chân nhân đã nhận ra.
Nhưng mà ngoài dự liệu của hắn, tuy rằng các vị chân nhân có ý khen ngợi nhưng mà lại không vui mừng gì nhiều. Kỷ Nhược Trần đối với hồng trần đã quen, đương nhiên là muốn tìm hiểu.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, mấy vị chân nhân thấy hắn gần đây chìm trong tạp học, hoang phế chuyện tu luyện Tam Thanh Chân Kinh.
Kỷ Nhược Trần lúc đầu cho là không giải thích cũng chẳng sao nhưng mà sau khi suy nghĩ cẩn thận lại thấy có chút gì đó không đúng. Hắn tìm Vân Phong đạo trưởng hỏi mới biết khi tu luyện Thái Thanh Linh Thánh Quyết thì Minh Vân, Lý Huyền Chân chỉ dùng có năm tháng thời gian, mà Cơ Băng Tiên lại vẻn vẹn dùng có gần ba tháng thời gian đă hoàn thành!
Có sự so sánh. Lúc này Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên tỉnh ngộ. Tiến cảnh tu luyện của mình tuy rằng nhanh hơn rất nhiều so với các đệ tử khác, thế nhưng so sánh với người có thiên tư như Cơ Băng Tiên thì vẫn còn tương đối là kém xa.
Nếu như hắn chỉ là một đệ tử bình thưởng, thì tất sẽ được các vị chân nhân khen ngợi, nhưng ở trong mắt các vị chân nhân, hắn là một Trích Tiên, có được thiên chất của trời.
Kỷ Nhược Trần quan sát sắc mặt lời nói đã biết các vị chân nhân đã có cảm nhận, mình tu đạo chậm hơn Cơ Băng Tiên rất nhiều, chậm hơn cả Minh Vân thì thực sự là khó mà chấp nhận nổi.
Kỷ Nhược Trần tuy rằng thụ nghiệp của tám vị chân nhân cùng một lúc, tâm tư bị phân tán, đương nhiên là sẽ ảnh hưởng tới tiến cảnh.
Nhưng mà Tam Thanh Chân Quyết của Đạo Đức tông có tác dụng làm tỉnh táo tinh thần rất lớn, hắn lại ăn không ít tiên đan thần dược, có pháp bảo hỗ trợ tu luyện cho nên, thời gian này chỉ là miền cưỡng mà thôi.
Khi nghĩ thông suốt điều này, sự vui vẻ trong lòng chỉ trong sát na đã trở nên u ám hơn nhiều.
Một ngày này, sau khi Kỷ Nhược Trần thụ nghiệp các vị chân nhân, màn đêm đều buông xuống. Hắn mang tâm sự nặng nề đi lặng trên đường lớn, chọn một con đường nhỏ không người, chậm rãi đi tới.
Con đường nhỏ này hai bên có tường cao, ở giữa có một thạch trận hình vuông, trong sân có một cái giếng cổ. Kỷ Nhược Trần đă từng đi qua một lần, nhưng chỉ biết nơi này vô cùng thanh tĩnh, u ám.
Trời đã tối đen, chỗ này chẳng còn có ai qua lại, rất thích hợp cho người mang tâm sự như hắn. Khi đi qua miệng giếng, bỗng nhiên có một đạo quang mang màu xanh hiện lên.
Kỷ Nhược Trần kinh hoảng, dừng bước lại, nhìn về phía quang mang màu xanh. Lúc này mới phát hiện dưới một góc tường của thạch trận có một cái Thanh Đồng Cổ Đỉnh.
Kiểu dáng đồng đỉnh kỳ quái cổ xưa, trên mặt có khắc vô số chữ triện cổ, nhưng chữ triện này Kỷ Nhược Trần chẳng biết được chữ nào. Hắn có cảm giác là mình đã từng gặp cổ đỉnh này ở đâu đó rồi, thế nhưng nghĩ mãi cũng không ra là gặp nhưng chữ này ở đâu.
Cổ đỉnh được đặt ở nơi này không biết bao nhiêu năm rồi, đồng xanh đă loang lổ. trên mặt có không ít rêu xanh, dường như là một thứ vô dụng.
Nhưng mà ở trong mắt Kỷ Nhược Trần, cổ đỉnh lại thỉnh thoảng phát ra bích quang, xem ra nó được nhặt ở một động tiên nào đó của Mạc Kiền Phong, đồng đỉnh cũng hấp thu được không ít linh khí.
Kỷ Nhược Trần nhìn chăm chú vào đồng đỉnh, thần thái như thường nhưng trái tim lại tự dưng gia tốc. Hẳn bước về phía trước một bước, thế nhưng vừa đặt chân đến đă cấp tốc thu về. Sau đó thì hắn đứng yên một chỗ, không nhúc nhích, chỉ im lặng nhìn đồng đỉnh.
Bỗng nhiên có một đám mây bay qua, che khuất mặt trăng, nơi này đột nhiên tối sầm lại nhưng Kỷ Nhược Trần vẫn bất động như cũ.
Cũng chính trong lúc mây che khuất mặt trăng này, hắn nhanh như điện vọt tới trước đồng đỉnh, nhẹ nhàng vỗ một chưởng.
Một chường này của hắn nhẹ như lông hồng, chẳng có lực lượng của vạn quân, vô thanh vô tức đập vào đầm đỉnh. Chữ Triện cổ trên đồng đỉnh bỗng nhiên sáng lên, sau đó lại mờ đi, trải qua 9 lần sáng, 9 lần tối, mới hết khác thường.
Chi trong một sát na Kỷ Nhược Trần dường như đã được gió mạnh cọ rửa 9 lần, bụi bẩn trên người hắn như rơi ra, sắc mặt hắn tái nhợt. Hắn vạn lần không nghĩ tới, cái cổ đỉnh này lại có thể phóng ra linh khí! Đỉnh đồng dường như đã bị vỡ ra rồi biến thành những mảnh nhỏ, sau đó biến mất không còn vết tích.
Chỉ có điều, linh khí này thuần phác không chứa đựng sát ý, Kỷ Nhược Trần mới miễn miễn chịu được. Nhưng trong miệng hắn đă có cảm giác ng̣òn ngọt, sắp phun ra một ngụm máu.
Trong lòng hắn vẫn kinh định, tiếp tục ngửa đầu, ngạnh kháng nuốt trở lại.
Tuy rằng ngực và bụng hắn đau nhức vô cùng nhưng mà hắn không muốn để cho một giọt máu nào rơi trên mặt đất. Trong lúc khẩn cấp, hắn không quên xé một góc ống tay áo, phủi bụi quanh mình đi.
Kỷ Nhược Trần nhìn xung quanh mới nhận ra mình không làm kinh động tới ai, sau đó nhanh chóng di chuyển cước bộ, đi tới Thái Thường Cung.
Chẳng biết tại sao, trong tim của hắn luôn luôn có một cảm giác không hiểu, dường như Giải Ly tiên quyết tối nay vô dụng với đỉnh đồng, đây không phải là một chuyện nhỏ.
Từ nguyên khí hùng hậu như vậy có thể suy đoán, đỉnh đồng không phải là vật vô dụng, có thể là một pháp khí tốt.
Nhưng mà Kỷ Nhược Trần xuất thân từ hắc ****, nghiên cứu là lòng người, tập luyện là Muộn Côn. Khi vào Thái Thượng Đạo đức tông lại chuyên tâm nghiên cứu đạo thuật, chẳng bao giờ đọc qua sách thánh hiền, dùi mài kinh sử, tử tập cương thường lễ phép chẳng biết chút gì. Mà hắn có biết, hắn cũng không cho là đúng. Ở trong lòng hắn thì chỉ có một câu nói sâu xa, tinh tế và được hắn tôn thờ:
"Vật trong thiên hạ, chỉ người có đức mới có thể dùng".
Kỷ Nhược Trần trong lòng lo sợ bất an, vội vă rời đi. Hắn không ngẩng đầu nhìn trời, vầng trăng vốn đang trong sáng, chẳng biết từ lúc nào đã chuyển thành màu xanh.
Trong giếng cổ có một thân ảnh hiện lẻn, nhìn qua thì hình như là một nữ tử, tóc nàng xõa hai vai, không nhìn rõ dung mạo, trên thân mặc một chiếc váy, nhìn thân hình nàng như sương trắng.
Mặc dù không nhìn rõ dung mạo nhưng mỗi động tác giơ tay, nhấc chân cũng để lộ phong tình thì cũng có thể đoán được nàng là một giai nhân tuyệt sắc khuynh thành.
Nhìn theo phương hướng Kỷ Nhược Trần rời đi, nàng ngưng thần bất động, một lúc lâu sau mới u oán thờ dài một hơi. Trong lúc nhắt thời mây trăng đều ẩn chứa một sự u oán, tất cả đều thờ dài.
"Dục Hiên ơi Dục Hiên, đă rất nhiều năm trôi qua, ngươi... ngươi có còn nhớ ta, còn muốn tới cứu ta, phải không? Hài tử này có phải là đệ tử ngươi truyền lại hay không, lại dám một chưởng chụp tan Văn Vương Sơn Hà Đỉnh... Điều này sao có thể? Aiz, là hắn quá lợi hại, hay là ta đã già rồi?"
Lúc này từ trong một con hẻm khác mơ hồ truyền tới khí tức của con người, có một thân ảnh đang nhanh chóng đi tới bên này. Thân hình của người này ngưng trọng như núi, đạp sóng mà đến, chân không chạm đất tới bên cạnh giếng cổ. Chỉ nhìn bộ pháp của người này cũng biết công lực vô cùng thâm hậu.
Người này dùng tám tấm bùa đỏ như máu dán lên miệng giếng, sau đó mới cúi người, hướng cái giếng, nói:
"Lão tiền bối, đêm nay đệ tử mang đến một con bàng thiềm, có thể bồi bổ nguyên khí đồng thời lại có công dụng giải độc. Tiền bối yên tâm, đệ tử sẽ tận tâm tận lực trợ giúp người thoát khốn. Đệ tử gần đây mới tra ra, cái cổ đỉnh bên cạnh giếng là Văn Vương Sơn Hà Đỉnh quá mức bá đạo. Đệ tử công lực thiếu nhiều, thực sự là không cách nào phá nổi đỉnh ấy. Lão tiền bối, đêm nay người mang Bắc Đế Tru Tiên Lục truyền lại cho vãn bối đi!"
Hắn còn chưa dứt lời thì trên đỉnh đẩu bỗng nhiên truyền đến một thanh âm cực kỳ băng lãnh:
"Lão tiền bối? Ta rất già ư?"
Hắn thất kinh, ngẩng đẩu lên mới phát hiện trên đầu ḿnh có một thân ảnh mơ hồ. Hắn lập tức lui nhanh vài bước, nặng nề đập mạnh lưng vào tường mới dừng lại.
Trong lúc nhất thời, hắn sợ tới mức nói còn không rõ, chỉ vào thân ảnh của nàng, run rẩy nói:
"Ngươi, ngươi... ngươi sao có thể ra ngoài được..."
Nàng kia thản nhiên cười một tiếng, mặc dù không nhìn rõ dung mạo nhưng thanh âm có thể nhiếp hồn đoạt phách, lại nói:
"Văn Vương Sơn Hà Đỉnh rất bá đạo ư? Vậy tại sao lại bị người khác một chưởng chụp vỡ? Ngươi chỉ muốn gạt ta lấy Bắc Đế Tru Tiên Lục đúng không?"
Nam tử kia nhìn sang bên cạnh, quả nhiên thấy Văn Vương Sơn Hà Đỉnh đã biến mất không còn tung tích. Ngay lúc đó sắc mặt hắn trắng bệch, nói:
"Không, đương nhiên không phải! Tam Thanh Chân Quyết của Đạo Đức tông luôn chú trọng luyện tập từ từ, chỉ dựa vào Tam Thanh Chân Quyết thì cho dù có 50 năm nữa thì văn bối cũng không động vào Văn Vương Sơn Hà Đỉnh được..."
Nữ tử cười lạnh một tiếng, cắt lời hắn: "Hãy bớt sàm ngôn đi! Nếu như ngươi muốn Bắc Đế Tru Tiên Lục, vậy thì ta cho ngươi biết một chút là được rỗi."
Dứt lời, nàng đưa tay điểm lên người nam tử kia một cái. Mi tâm của nam tử kia lặp tức đỏ lên, máu tươi lập tức phun ra. Nàng lại cong ngón tay bắn ra tám chỉ, máu tươi bay như mưa, phân ra thành phương vị của bát quái, phiêu phù quanh thân của nàng.
Hai mắt nàng khép hờ, trầm giọng tụng: "Ngọc xuất tử phủ, nhất khí sinh yên. Đế quân liệt huyết, bắc đấu nhiên cốt. Cửu sắc liên khai, vạn phép tụ hội."
Theo tiếng tụng chú của nàng, máu tươi từ tám phương vị dần hóa thành màu vàng, sau đó hóa thành tám cái hoa sen thật lớn.
Hoa sen đã nở, nhị hoa, hạt hoa cũng thi nhau hiện lên nhưng mỗi cái đều không giống nhau, chúng hợp thành một đóa hoa sen nho nhỏ. Hoa sen và nhị sen cùng một màu.
Sau khi nàng tụng xong, không nóng lòng phát động chú pháp, mà ngưng mắt nhìn Cửu Sắc Liên Hoa trong lòng bàn tay thật lâu, thầm than một tiếng, lẩm bẩm:
"Dực Hiên, ta đây liền tới tìm ngươi. Năm đó ta liều mình cứu ngươi, nhưng không biết kết quả thế nào. Ngươi có... thoát được không?"
Trong thời khắc sắp thoát khốn này, nàng dường như có chút sợ hăi. Chẳng biết là nàng đã trải qua bao nhiêu năm rồi, vậy mà nàng lại sợ hăi khi kết cục được mở ra.
Do dự hồi lâu, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu quát một tiếng: "Phá!"
Quang hoa của Cửu Sắc Liên Hoa đột nhiên đại thịnh. Nhất Phi Trùng Thiên!
Một tiếng nổ như sấm sét vang lên giữa Tây Huyền Sơn. Mạc Kiền Phong cao hơn ngàn trượng đột nhiên hơi rung động một chút. Trên Thái Thượng Đạo Đức Cung chợt sáng lên một tầng quang tráo nhàn nhạt giống như một cái chén lớn úp xuống toàn bộ Thái Thượng Đạo Đức cung.
Tây Huyền Vô Nhai Đại Trận bảo hộ Thái Thượng Đạo Đức Cung hơn ngàn năm rốt cục đă hiện ra.
Ở giữa trung tâm của quang tráo (lồng ánh sáng) bỗng nhiên có một điểm sáng hiện lên. Điểm sáng này có thể nói là nhỏ bé không đáng kể nhưng mà quang hoa của nó có thể so sánh với nhật nguyệt!
Trong quang điểm có một đoa Cửu Sắc Liên Hoa đang chậm răi bay lượn, nàng kia tóc dài tung bay, vạt áo như mây thoát ra khỏi Tây Huyền Vô Nhai đại trận!
Nàng đứng vững trên không trung, đột nhiên quát to một tiếng, trong lúc nhất thời đã làm kinh động cả Thái Thượng Đạo Đức Cung:
"Động Huyền lão tặc! Đợi đạo hạnh của ta phục hồi, sẽ quay trở lại tìm ngươi ôn lại chuyện xưa!"
Nói xong, nàng điều khiển Cửu Sắc Liên Hoa biến mất. Mà trong Thái Thượng Đạo Đức Cung, có vô số đệ tử đều bị giật mình, cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn.Trên mấy ngọn núi xung quanh Mạc Kiền Phong có mấy điểm quang hoa hiện lên.
Mấy vị chân nhân hội hợp trên không trung, nhưng nàng kia đă biến mất từ lâu. Mấy người liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt đều cực kỳ nghiêm trọng.
Cho dù là bọn họ... cũng không dám đuổi theo.