Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Diệp Khắc Cường từ con đường thời gian rơi xuống Mông Cổ, đến Hồng Cát Lạc Bộ nãy đã hơn một tháng. Trong thời gian này, gã hết sức cố gắng học tiếng Mông Cổ từ Đức Tiết Thiền. Bây giờ gã đã có thể dùng tiếng Mông Cổ nói một số câu đơn giản, nhưng đối với những câu phức tạp thì vẫn cần thông qua phiên dịch. Vì vậy, gã thường nói được nửa câu thì đột nhiên dừng lại, dùng ý niệm ra lệnh cho máy tính phiên dịch lại rồi mới nói ra được hết ý.
Lúc này Diệp Khắc Cường đã bỏ áo T-shirt và quần bò, mặc vào một bộ quần áo võ sĩ Mông Cổ, trông gã lại càng oai phong bệ vệ hơn. Bộ quần áo võ sĩ này do Niết Hán tặng gã, bởi vì ngoại trừ Niết Hán, cả Hồng Cát Lạc Bộ không thể tìm được người nào cao to như Diệp Khắc Cường cả.
Niết Hán có thiên bẩm học võ, trong thời gian rất ngắn đã học được kỹ thuật chiến đấu mới của Diệp Khắc Cường. Sau đó hắn lại đem kỹ thuật này dạy lại cho các binh sĩ của Hồng Cát Lạc Bộ, làm cho quân đội của Hồng Cát Lạc Bộ trở nên ngày càng hùng mạnh, các binh sĩ ngày càng dũng mãnh.
Niết Hán và Diệp Khắc Cường tiếp xúc càng lâu, gã càng cảm thấy khâm phục Diệp Khắc Cường. Bởi vì cả trí tụê lẫn võ công, Diệp Khắc Cường đều cao thâm khó lường, làm cho gã vô cùng bội phục. Điều quan trọng nhất là Diệp Khắc Cường không hề phân bịêt thượng hạ, coi gã như huynh đệ, hai người cùng đứng cùng ngồi, điều này càng làm cho Niết Hán phục Diệp Khắc Cường hơn, thầm phát thệ nếu như có cơ hội nhất định sẽ liều mạng vì Diệp Khắc Cường.
Niết Hán dù đã học xong kỹ thuật chiến đấu mới của Diệp Khắc Cường nhưng khi rảnh rỗi vẫn thường đi theo gã để học thêm một số chiêu thức mới. Diệp Khắc Cường cũng coi như có thêm một người bạn, rất nhiệt tình chỉ dẫn cho gã.
Ngày hôm đó, sau khi luyện tập xong, Diệp Khắc Cường đưa tay lau mồ hôi trên trán, vỗ vai Niết Hán nói: “Rất tốt, cậu tiến bộ rất nhanh. Chúng ta nghỉ ngơi một chút đã !”
“Tất cả đều do thần chỉ dạy.” Niết Hán cung kính hành lễ với Diệp Khắc Cường, ngẩng đầu lên ấp úng nói: “Thần, tôi ... tôi ... có một chuyện muốn nói với người. Không biết ... không biết nên nói thế nào ?”
Diệp Khắc Cường không hiểu nhìn gã: “Có chuyện gì cứ nói ra đi, ta không ngại đâu !”
Niết Hán ngại ngùng nói: “Anh rể tôi, anh ấy ... anh ấy dường như rất bất mãn với người.”
“Ồ !” Diệp Khắc Cường nhíu mày nói: “Ta biết điều đó. Thế thì sao ?”
“Ngày hôm qua khi tôi đến thăm anh rể, thấy anh ấy nói người dùng yêu ngôn mê hoặc Đại Hãn. Anh ấy còn nói, sớm muộn gì cũng thu phục người nữa.” Niết Hán thở dài nói.
“Dù anh ấy là anh rể tôi thật, nhưng tôi rất không đồng ý với cách làm của anh ta. Anh ta có rất nhiều thủ đoạn, người cần phải hết sức cẩn thận.”
“Đừng có lo, tên Tát Ba đó tôi không sợ đâu.” Diệp Khắc Cường nhún nhún vai nói.
“Đúng rồi, tôi phải đến chỗ Đức Tiết Thiền thăm con trai tôi đây, cậu có đến không ?”
“Con trai của thần ư ? Tôi chưa từng gặp qua.” Niết Hán hưng phấn nói.
“Được, tôi cũng đi xem !”
“Ừ, đợi ta về lều lấy chút đồ rồi đi luôn.” Diệp Khắc Cường nói rồi bước nhanh về phía lều của mình.
Từ khi Diệp Khắc Cường dương oai ở thao trường, Hốt Đồ Lỗ Hãn liền sai vợ của Đức Tiết Thiền là Sóc Vân chăm sóc con trai gã để gã rảnh tay huấn luyện quân đội. Sóc Vân coi Diệp Anh Hào như con đẻ chăm sóc rất tận tình, còn Diệp Khắc Cường chỉ thỉnh thoảng mới đến thăm con.
Diệp Khắc Cường dẫn Niết Hán bước vào lều của gia đình Đức Tiết Thiền, Sóc Vân đang cho Diệp Anh Hào ăn sữa ngựa. Đức Tiết Thiền đang cùng đứa con gái nhỏ Tiết Nhi Thiếp chơi đùa.
Vừa nhìn thấy Diệp Khắc Cường bước vào, Đức Tiết Thiền vội vã cùng toàn gia quỳ xuống, cung kính nói: “Không biết thần đại giá quang lâm, chậm trễ nghênh tiếp, mong người đừng trách tội !”
“Được rồi ! Được rồi !” Diệp Khắc Cường thoải mái nói: “Đức lão, chúng ta là bạn bè, nếu như không có Đại Hãn, không cần phải làm những trò rách việc này nữa. Nếu như một ngày ta đến đây mấy lần, sợ rằng cả nhà ông quỳ đến nát đầu gối mất. Mau đứng lên. Mau đứng lên.”
Đức Tiết Thiền biết rõ Diệp Khắc Cường ghét nhất là những tiểu tiết này, vội bảo cả nhà đứng dậy.
Lão mời Diệp Khắc Cường và Niết Hán ngồi xuống, Sóc Phương liền đem cho mỗi người một bát sữa ngựa và trà. Đức Tiết Thiền cười nói: “Mấy ngày không gặp, tiếng Mông Cổ của người đã tiến bộ rất nhiều !”
“Đều là do Đức lão dạy cả.” Diệp Khắc Cường cười một tràng dài rồi nói: “Dạo này ta và Niết Hán thường ở ngoài thao trường luyện tập cho quân đội, không có thời gian đến đây. Thế nào ? Con trai ta có ngoan không ?”
Sóc Vân liền bế Diệp Anh Hào đưa cho Diệp Khắc Cường nói:
“Con trai của thần thông minh lanh lợi, chưa từng khóc lóc, chăm sóc rất dễ dàng. Thật không giống trẻ con của đám thường nhân chúng tôi, chưa kịp động vào đã khóc ầm lên rồi !”
“Làm gì có chuyện đó ! Là các người chăm sóc nó tốt thôi !” Diệp Khắc Cường nói đoạn, đưa tay nựng nựng con trai, âu yếm nói: “Tiểu Hào, cha đến thăm con đây, có vui không con ?”
Diệp Anh Hào dường như hiểu được những lời của cha nó, cười khanh khách, giơ hai cánh tay nhỏ bé sờ vào mặt Diệp Khắc Cường.
Sóc Vân thấy vậy mỉm cười nói: “Con trai của thần quả thật khác với người phàm, còn nhỏ thế này đã có thể hiểu được ý người khác rồi. Người xem, nó gặp được cha thì vui như vậy kìa !”
Bấy giờ Tiết Nhi Thiếp cũng đang đứng bên cạnh Diệp Khắc Cường chơi đùa với đứa nhỏ. Gã đưa tay vuốt tóc cô bé nói: “Tiết Nhi Thiếp càng lớn càng xinh đẹp, càng ngày càng giống mẹ đấy !”
Sóc Vân nghe xong mặt đỏ hồng lên vì xấu hổ, vội cười nói: “Thần thật biết nói đùa !”
Tiết Nhi Thiếp trong tiếng Mông Cổ có nghĩa là thuần khiết trong sáng. Tiết Nhi Thiếp quả thật tên giống như người, mới có bốn tuổi mà đã có thể đoán được sau này nhất định sẽ trở thành một đại mĩ nhân, hơn nữa cô bé lại rất thông minh nhanh nhẹn. Diệp Khắc Cường rất là yêu thích nó, lần nào đến cũng chơi với nó một lúc.
Tiết Nhi Thiếp níu áo Diệp Khắc Cường nũng nịu nói: “Thúc thúc, dẫn Tiết Nhi Thiếp ra bờ sông hái hoa được không ?”
Diệp Khắc Cường đưa tay vuốt má cô bé, mỉm cười nói: “Thúc thúc có chuyện cần bàn với cha của con, để lần sau được không ?”
“Vâng ạ !” Tiết Nhi Thiếp trên mặt không dấu được vẻ thất vọng trên khuôn mặt, ở khoé mắt đã chảy ra hai hàng nước mắt.
Diệp Khắc Cường cảm thấy cự tuỵêt một cô bé khả ái như vậy, thật sự là một tội lỗi, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Chợt nhớ đến Niết Hán, liền đưa tay chỉ vào gã nói: “Tiết Nhi Thiếp, vị thúc thúc này rảnh rỗi, chú ấy sẽ dẫn cháu đi chơi được không ?”
“Thật không ?” Hai mắt Tiết Nhi Thiếp sáng lên.
Niết Hán nghe vậy cả kinh, một đại hán thô hào như gã, làm sao biết được cách đối phó với một cô bé con ? Gã vội xua tay nói:
“Thần, ... tôi ... tôi !”
Diệp Khắc Cường trợn mắt nhìn Niết Hán, cười hỏi: “Sao vậy, cậu không muốn cùng đi chơi với vị tiểu cô nương khả ái này sao ?”
“Không phải vậy.” Niết Hán toát mồ hôi nói: “Việc này ... tôi ... tôi thực sự ... à ...!”
“Không phải là được rồi !” Diệp Khắc Cường vỗ vai gã nói: “Đây cũng là một loại huấn luyện đấy !”
Tiết Nhi Thiếp chạy đến trước mặt Niết Hán, ngây thơ nói: “Thúc thúc, chúng ta đi thôi. Ngoài bờ sông có rất nhiều hoa đẹp !”
Niết Hán thở dài, miễn cưỡng đứng dậy. Đưa tay định bế bổng Tiết Nhi Thiếp lên, nhưng cô bé đã nắm lấy ngón tay hắn kéo đi. Một cô bé con và một gã đại hán to lớn cứ thế đi ra ngoài lều.
Diệp Khắc Cường thấy vậy không nhịn được cười lên ha hả: “Để xem Niết Hán ứng phó thế nào với cô bé con này, ha ha ...”
Đức Tiết Thiền cũng cất tiếng cười theo, rồi chợt nghiêm giọng nói: “Người có chuyện gì cần thương lượng ?”
“Thực ra cũng không có gì đâu !” Diệp Khắc Cường đưa đứa nhỏ cho Sóc Vân bế, cầm bọc đồ bên cạnh mình lên nói: “Sau khi tôi đến đây, đã được các người giúp đỡ rất nhiều, các người lại còn chăm sóc con trai cho tôi nữa. Tôi rất cảm kích tấm lòng của hai người. Vì thế muốn tặng hai người một chút lễ vật để biểu thị lòng cám ơn.”
“Không, không cần phải như vậy.” Đức Tiết Thiền vội vã xua tay.
“Giúp đỡ người (thần) là niềm vinh hạnh của chúng tôi, làm sao còn dám nhận lễ vật của người nữa ? Không được ! Không được !”
“Thực sự cũng chẳng có gì cả.” Diệp Khắc Cường mở bọc đồ trước mặt ra, bên trong chính là chiếc áo T-Shirt và quần bò mà gã mặc khi đến đây. Gã nói: “Ngày đầu tiên tôi đến đây đã cảm thấy ông rất hứng thú với quần áo này. Những thứ này tuy không thể nói là đồ vật trân quý gì, nhưng ở thời đại của các ông ...à ...ở bộ lạc này chắc là không có. Dù sao thì tôi cũng không mặc nữa, thôi thì đem tặng ông vậy.”
Đức Tiết Thiền bị nói trúng tâm sự, mặt đỏ hồng lên vì xấu hổi. Nhưng thực sự lão rất thích chiếc áo T-shirt và quần bò của Diệp Khắc Cường, lão vội cẩn thận cầm chiếc áo T-shirt lên xem xét, thán phục nói: “Loại chất liệu này quả là cổ kim chưa từng có, đúng là quần áo của nhà trời. Thực sự quá quý giá !”
Diệp Khắc Cường mỉm cười nói: “Sao vậy ? Ông có vừa ý không ? Hãy nhận lấy đi !”
Đức Tiết Thiền vội nói: “Không được, không được ! ‘Thiên y’ này quá quý giá, tôi thật sự không dám nhận.”
Diệp Khắc Cường nghe thấy hai chữ ‘thiên y’, trong lòng cười thầm. Gã biết Đức Tiết Thiền thực sự rất muốn nhận lấy, liền thay đổi sắc mặt nói: “Đức lão, nếu như lão không chấp nhận thành ý của tôi, tôi sẽ giận lão đó ...”
“Cái này ...” Đức Tiết Thiền ngẩn người, trên mặt lộ ra vẻ khó xử nói: “Nếu đã như vậy, tôi xin nhận lấy. Đa tạ thần đã ban thưởng.”
“Không cần khách khí.” Diệp Khắc Cường cầm chiếc quần bò đặt nốt vào tay Đức Tiết Thiền nói: “Ông đáng được nhận mà !”
“Đa tạ thần !” Đức Tiết Thiền sung sướng gọi vợ: “Nhanh lại đây xem ‘thiên y’, lát nữa ta phải từ từ nghiên cứu mới được.”
“Được rồi ! Không còn chuyện gì nữa.” Diệp Khắc Cường đứng dậy cáo từ.
“Làm phiền Đức lão chăm sóc đứa nhỏ. Tôi đi đây”
Đức Tiết Thiền vội nói: “Xin thần lưu bước, tôi còn một chuyện muốn nói.”
Diệp Khắc Cường không hiểu hỏi: “Có chuyện gì quan trọng à ?”
“Đúng vậy. Xin thần cứ ngồi xuống đã.” Đợi cho Diệp Khắc Cường ngồi xuống, Đức Tiết Thiền mới thấp giọng nói: “Theo sự quan sát của tôi mấy ngày nay thì Tát Ba đang chuẩn bị đối phó người. Người phải hết sức cẩn thận.”
“Ồ, tôi còn cho là chuyện gì nữa chứ ?” Diệp Khắc Cường mỉm cười vỗ vai lão nói: “Vịêc này tôi đã biết từ lâu rồi, không cần phải lo lắng.”
“Vẫn còn một chuyện nữa. Tôi nghe nói Hốt Đồ Lỗ Hãn sắp ra ngoài săn bắn. Tát Ba sẽ nhân cơ hội này để hại người. Thần phải hết sức lưu ý.”
“Ồ. Vẫn là chuyện đó !” Diệp Khắc Cường đằng hắng một tiếng rồi nói: “Được rồi, tôi sẽ chú ý đến chuyện này.”
Bên ngoài lều có tiếng người truyền lại : “Đại Hãn giá lâm !”
Diệp Khắc Cường vội vã đứng dậy, Đức Tiết Thiền cũng vội quỳ xuống. Hai người đồng thanh nói: “Cung nghênh Đại Hãn !”
Hốt Đồ Lỗ Hãn mỉm cười bước vào vui vẻ nói: “Miễn lễ. Miễn lễ. Thần quả nhiên ở đây !”
Diệp Khắc Cường cùng Hốt Đồ Lỗ Hãn ngồi xuống rồi mỉm cười nói: “Đại Hãn có việc tìm tôi sao ? Thực ra chỉ cần sai người đi gọi là được rồi? Hà tất phải thân chinh đến đây ?”
“Như vậy làm sao được ! Ngài là thần, ta làm sao có thể tuỳ tiện triệu tập được.” Kể từ khi ở thao trường về, Hốt Đồ Lỗ Hãn càng thêm kính phục Diệp Khắc Cường, việc lớn việc nhỏ gì trong bộ tộc cũng đều hỏi qua ý kiến của gã.
Hốt Đồ Lỗ Hãn nói: “Hôm nay ta đến là có chuyện muốn nói với ngài.”
Diệp Khắc Cường nghe vậy liền nghiêm giọng nói: “Bộ lạc xảy ra chuyện gì rồi ?”
Hốt Đồ Lỗ Hãn mỉm cười nói: “Không có gì, ta chỉ muốn hỏi ngài, sáng mai có cùng ta đi săn không thôi ?”
Diệp Khắc Cường đưa mắt nhìn Đức Tiết Thiền đầy ngụ ý, rồi nói: “Ngày mai Đại Hãn định ra ngoài đi săn à ?”
“Đúng vậy, ta sẽ đến Hãn Nhi Sơn để săn bắn.” Hốt Đồ Lỗ Hãn hưng phấn nói: “Nơi đó kỳ trân dị thú rất nhiều, nếu như có ngài cùng đi, chúng ta nhất định sẽ có thu hoạch lớn.”
Đức Tiết Thiền đứng bên cạnh liền hạ giọng nói với Diệp Khắc Cường:
“Ngài nãy cùng đi với Đại Hãn, tránh để Tát Ba thừa cơ hội hại người.”
Diệp Khắc Cường chau mày nghĩ ngợi, hào khí trong lòng chợt nổi lên. Gã chẳng phải loại người sợ gặp chuyện, việc càng nguy hiểm gã lại càng muốn làm. Đây chính là cá tính của Diệp Khắc Cường.
“Đại Hãn, tôi thật sự xin lỗi !” Diệp Khắc Cường ôn nhu cự tuỵêt.
“Tôi không thích việc săn bắn cho lắm, hơn nữa hiện nay quá trình huấn luyện binh sĩ đã đi vào giai đoạn quan trọng, tôi hận mình không thể phân thân ra làm hai để có thể cùng Đại Hãn đi săn được. Kính mong Đại Hãn thứ lỗi !”
Hốt Đồ Lỗ Hãn thất vọng thở dài nói: “Cũng được ! Ngài đang bận rộn như vậy, ta cũng không miễn cưỡng.”
“Sáng sớm ngày mai ta sẽ khởi hành. Trong thời gian ta không có ở đây, mọi việc trong bộ lạc đều do đại thần Phổ Lan Đặc xử lý. Xin ngài hãy chỉ giáo thêm cho ông ta. Được rồi ! Ta về đây !” Hốt Đồ Lỗ Hãn nói đoạn đứng dậy đi ra ngoài.
“Cung tiễn Đại Hãn !” Diệp Khắc Cường và Đức Tiết Thiền đồng thanh cúi người chào Hốt Đồ Lỗ Hãn. Sau khi ông ta ra khỏi lều, Diệp Khắc Cường cũng quay đầu lại tạm bịêt Đức Tiết Thiền ra về.
“Thần, ngài thật là ... ngài biết rõ Tát Ba sẽ nhân cơ hội này để đối phó mình, tại sao không đi cùng với Đại Hãn ?”
Diệp Khắc Cường ngửa mặt cười lớn: “Ông không cần lo lắng, tôi cũng muốn xem tên Tát Ba đó đối phó tôi như thế nào ?”
Đức Tiết Thiền nhìn Diệp Khắc Cường lắc đầu nói: “Dù sao cẩn thận vẫn hơn!”
“Tôi biết rồi, thôi ... tôi đi đây !” Diệp Khắc Cường xua tay bảo Đức Tiết Thiền không cần phải tiễn, rồi bước ra ngoài lều.
Sáng sớm hôm sau, Niết Hán chạy như bay đến lều của Diệp Khắc Cường gọi lớn: “Thần, dậy mau. Đại Hãn chuẩn bị đi săn, chúng ta phải ra tiễn người.”
Diệp Khắc Cường bật dậy, cáu kỉnh nói: “Đi săn thì cứ đi, tại sao còn phải ra tiễn nữa ?”
“Không được !” Niết Hán đứng bên ngoài lều gấp rút nói. “Đại Hãn ra ngoài, các đại thần đều phải đến tiễn người, nếu không sẽ bị coi là không tôn trọng người.”
“Như thế thật sao ?” Diệp Khắc Cường ngáp dài một cái, miễn cưỡng đứng dậy, dụi mắt vài cái rồi nói: “Được rồi, cậu đợi tôi một chút. Để tôi chải đầu mặc quần áo rồi cùng đi với cậu.”
Không lâu sau, Diệp Khắc Cường đã cùng Niết Hán đi đến bãi đất rộng trước căn lều vàng của Hốt Đồ Lỗ Hãn, các đại thần khác cũng đã đến đông đủ.
Đức Tiết Thiền lên tiếng nói: “Ngài đến thật đúng lúc, Đại Hãn chuẩn bị xuất phát rồi !”
“Thật ngại quá, tôi ngủ quên mất !” Diệp Khắc Cường gãi gãi đầu nói: “Nhưng tôi đến đây làm gì nhỉ ?”
“Đương nhiên để tham gia nghi thức tiễn Đại Hãn ra ngoài săn bắn.” Đức Tiết Thiền đột nhiên hạ giọng nói:
“Đừng nói nữa, Đại Hãn đến rồi !”
Chỉ thấy từ sau chiếc lều vàng, một đạo nhân mã từ từ đi đến trước mặt mọi người. Đi đầu tiên là một lão già mặc áo trắng tay cầm pháp khí, chính là Tát Ba. Hốt Đồ Lỗ Hãn cưỡi bạch mã đi sau hắn. Sau lưng Hốt Đồ Lỗ Hãn là mười tên cận vệ thân tín và các võ tướng cùng đi săn với ông ta. Sau cùng là mấy chục tên bộc nhân và mấy con lạc đà chở các đồ lặt vặt phục vụ cho cuộc săn.
Diệp Khắc Cường thấy vậy chửi thầm trong bụng: “Con mẹ nó, đi săn thì cứ việc đi, làm gì mà bày ra lắm trò vậy ?”
Tát Ba đưa cao pháp khí, lúc thì chỏ lên trời, lúc thì chỉ xuống đất, cao giọng đọc thần chú: “ Các vị thánh thần trên trời và dưới đất, xin hãy bảo hộ Đại Hãn vĩ đại của Hồng Cát Lạc Bộ. Cầu cho Đại Hãn được bình an, khi trở về thú săn đầy túi... gia mãn la a, cổ đồ la a ......”
Tát Ba đọc xong mấy câu thần chú khó hiểu, quay đầu lại nói với Hốt Đồ Lỗ Hãn: “Đại Hãn ! Các thánh thần trên trời và dưới đất đã hứa sẽ bảo hộ người. Xin người cứ an tâm xuất phát !”
Hốt Đồ Lỗ Hãn vừa ý gật đầu, cưỡi bạch mã đến trước mặt mọi người lớn tiếng nói: “Các vị, từ khi thần đến với bộ lạc của chúng ta, đã làm cho đời sống của người trong tộc được cải thiện rất nhiều, ngài còn dạy chúng ta rất nhiều thứ, khiến cho bộ lạc của chúng ta ngày càng hùng mạnh, ngày càng phồn vinh. Vì thế trước khi ta lên đường, ta muốn thay mặt cả bộ lạc bày tỏ lòng cảm ơn khôn xiết với thần. Đồng thời cũng mong rằng trong lúc ta không có mặt ở đây, thần sẽ tiếp tục chỉ dạy cho người trong tộc nhiều điều mới nữa.”
Diệp Khắc Cường khiêm tốn cúi đầu hành lễ rồi nói: “Nhất định rồi. Đại Hãn cứ yên tâm.”
“Được lắm ! Hy vọng trong thời gian này, các vị sẽ tôn trọng ý chỉ của thần.”
Hốt Đồ Lỗ Hãn bất ngờ thay đổi ngữ khí, nghiêm giọng nói: “Thật ra ta ra ngoài lần này, ngoại trừ đi săn, còn có phải hoàn thành một nhiệm vụ thần thánh.”
Ông ta dừng lại đảo mắt nhìn mọi người một lượt rồi mới nói tiếp: “Bởi vì có thần, bộ lạc của chúng ta ngày càng hùng mạnh. Ta định nhân dịp này đến gặp Hãn của những bộ lạc gần đây, nói cho bọn họ biết sự vĩ đại và sức mạnh vô biên của thần, thuyết phục bọn họ quy phục bộ lạc của chúng ta. Không lâu sau, ta sẽ trở thành vị Đại Hãn đầu tiên thống nhất Mông Cổ ! Ha ha ha ...”
“Chưa gì đã có dã tâm rồi !” Diệp Khắc Cường mắng thầm trong bụng, nhưng gã không hề mở miệng nói ra. Trong lòng chỉ cảm thấy có chút thất vọng với Hốt Đồ Lỗ Hãn, vừa có một chút thành tích đã ngông cuồng vọng tưởng, loại người chỉ nghĩ đến cái lợi trước mắt này sẽ chẳng bao giờ làm được đại sự.
Hốt Đồ Lỗ Hãn nói xong, mọi người liền vỗ tay như sấm. Ông ta liền cùng tuỳ tùng xuất phát trong sự hoan hô của mọi người.
Diệp Khắc Cường nhìn theo đám bụi khói mù mịt, lắc đầu thở dài. Đột nhiên trực giác mách bảo gã, phía sau đang có người theo dõi gã. Trong lòng lập tức đoán ngay ra kẻ đó là ai.
Lúc này, Đức Tiết Thiền và Niết Hán đã đi đến bên cạnh Diệp Khắc Cường, Đức Tiết Thiền thấp giọng nói: “Thần ! Ngài phải để ý Tát Ba. Lão ta đang nhìn đấy.”
“Tôi biết !” Diệp Khắc Cường quay đầu lại, vừa hay thấy Tát Ba đang nhìn mình cười âm hiểm. Gã đột nhiên chuyển hướng đi về phía lão ta nói: “ Chủ tế ! Ông cười gì vậy ?”
Tát Ba không ngờ Diệp Khắc Cường lại nói vậy, giật mình đánh thót một cái, xuýt nữa thì đứng không vững. Lão vội nói: “Tôi ... tôi ... tôi ... không làm gì cả ?”
Diệp Khắc Cường vẫn bước về phía Tát Ba, vừa đi vừa nói: “Chủ tế, từ nãy đến giờ ông cứ nhìn tôi cười mãi. Có phải thần nói với ông rằng hôm nay tôi sẽ gặp chuyện vui không ? Mau nói ra cho tôi biết đi !”
“Không ... không có chuyện gì cả. Tôi ... đi trước đây ...”
Diệp Khắc Cường nhìn Tát Ba hoảng hốt rời khỏi, đắc ý cười lên ha hả ...
Đại thần Phổ Lan Đặc cũng bước đến bên Diệp Khắc Cường, cười nói: “Thần lại dạy cho Tát Ba một bài học nữa à, thật là làm người ta thoải mái.”
“Làm gì có !” Diệp Khắc Cường sánh vai bước cùng Phổ Lan Đặc, Đức Tiết Thiền và Niết Hán đi đằng sau.
“Đại Thần chắc cũng không ít lần giáo huấn lão rồi ?”
Phổ Lan Đặc khiêm tốn nói: “Gia tộc nhà Tát Ba ai ai cũng ỷ thế hiếp người, rất nhiều người bị ức hiếp nhưng chỉ dám giận mà không dám nói. Nếu như không có thần đưa ra luận điểm ‘Vương tử phạm pháp tội như thứ dân’ và ‘Trước pháp lụât mọi người đều bình đẳng’, tôi cũng không thể y pháp xử lý con trai của lão. Khí thế của gia tộc Tát Ba vì vậy mà cũng giảm đi đáng kể.”
“Nhưng Tát Ba sẽ không để yên như vậy đâu” Đức Tiết Thiền không nhịn được chen miệng vào nói: “Đại Hãn không ở đây, Tát Ba nhất định sẽ thừa cơ đối phó với hai vị. Hai vị phải vô cùng cẩn thận đề phòng.”
“Biết rồi, biết rồi !” Diệp Khắc Cường cười khổ nói: “Ông đã nhắc đi nhắc lại cả trăm lần rồi, tôi đã nghe đến nhàm cả tai.”
Đức Tiết Thiền vẫn không ngừng lại nói: “Tôi lo rằng hai vị ...”
“Được rồi ! Rất cám ơn ông.” Diệp Khắc Cường vỗ vai Đức Tiết Thiền nói mấy câu rồi nhảy vọt lên lưng ngựa.
“Niết Hán, chúng ta đi !”
Diệp Khắc Cường tạm bịêt Phổ Lan Đặc và Đức Tiết Thiền xong, liền cùng Niết Hán cưỡi ngựa chạy về phía trước. Chạy được một đoạn, gã liền dừng lại quay đầu sang nói với Niết Hán: “Trước đây tôi dạy cậu kỹ thuật chiến đấu mới, hôm nay tôi muốn cậu dạy lại tôi một thứ.”
Niết Hán ngẩn người ra hỏi: “Tôi có gì đáng để cho thần học chứ ?
Trong mắt Niết Hán, Diệp Khắc Cường là một vị thần hoàn mỹ, toàn năng, vì thế khi nghe Diệp Khắc Cường muốn học của mình một thứ, gã vô cùng kinh ngạc, không dám tin vào tai mình. Diệp Khắc Cường cũng biết địa vị của bản thân trong mắt Niết Hán, vì thế việc đưa ra cái đề nghị phá hoại hình tượng này, chính gã cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.
“Ồ ... tôi ... việc này ...” Diệp Khắc Cường cảm thấy khó mở miệng, thở sâu một hơi rồi nói nhỏ: “Tôi ... tôi muốn học thuật xạ tiễn ...”
Bởi vì gió cát thổi mạnh nên Niết Hán không nghe thấy Diệp Khắc Cường nói gì, liền lớn tiếng hỏi lại: “Thần ... ngài nói gì ?”
Diệp Khắc Cường thực lòng không muốn nói lại lần nữa, nhưng không có cách nào khác đành hét lớn: “Tôi muốn học thuật xạ tiễn !”
“Cái gì ? Ngài không biết xạ tiễn ?” Niết Hán kinh ngạc hét lên.
Diệp Khắc Cường vội đưa tay bịt mồm Niết Hán, thấp giọng nói: “Làm gì mà lớn tiếng thế ! Tôi không phải không biết xạ tiễn, chỉ có điều không bắn giỏi lắm thôi.”
Nói xong, Diệp Khắc Cường từ từ buông Niết Hán ra, nhưng hắn vẫn chưa hết kinh ngạc, ngẩn người ra lẩm bẩm nói: “Thần không biết xạ tiễn ... thần không biết xạ tiễn ...”
“Không phải không biết ... chỉ là không giỏi lắm thôi” Diệp Khắc Cường hét lớn vào mặt Niết Hán. Nhưng hắn ta vẫn cứ ngẩn người ra lẩm bẩm mấy câu ấy. Diệp Khắc Cường bực mình quá nắm áo Niết Hán hét lên: “Con mẹ nó, rốt cục cậu có dạy tôi hay không ?”
Niết Hán như bừng tỉnh, đưa tay xoa ngực, không tin tưởng hỏi lại lần nữa: “Thần ... thật sự không biết xạ tiễn ?”
“Cậu cần tôi nói lại mấy trăm lần nữa mới hiểu đây !” Diệp Khắc Cường bực mình nói.
“Không phải tôi không biết, mà là không giỏi lắm thôi, thế cậu có dạy tôi không thì bảo ?”
“Dạy, dạy chứ !” Niết Hán vẫn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Diệp Khắc Cường.
“Có điều tôi phải về lấy cung tiễn đã.”
“Vậy về nhanh lên đi, còn đợi gì nữa ?” Diệp Khắc Cường quay đầu ngựa trợn mắt nhìn Niết Hán nói: “Con mẹ nó, tôi chỉ muốn học thuật xạ tiễn của cậu thôi, cần gì phải ngạc nhiên như vậy chứ ?”
“Nhưng việc này thật sự không thể tin nổi !” Niết Hán lắc đầu thở dài nói: “Thần lại không biết xạ tiễn ...”
“Được rồi, không nhắc lại nữa.” Diệp Khắc Cường chau mày nói: “Việc học thuật xạ tiễn này, ngoại trừ hai chúng ta ra, đừng nói cho ai khác biết, rõ chưa ?”
Niết Hán vội vã đáp lời: “Vâng, vâng.”
Sau khi bọn họ về lều của Niết Hán lấy hai bộ cung tiễn, liền thúc ngựa ra trường bắn.
Niết Hán nhảy xuống ngựa, lấy một bộ cung tiễn đưa cho Diệp Khắc Cường nói: “Đây là thất thạch cung, các dũng sĩ của bộ lạc thường sử dụng loại này. Ngài thử kéo xem.”
Diệp Khắc Cường tiếp lấy cây cung, tiện tay kéo thử một cái, nhưng dây cung không hề bị kéo ra. Gã liền hít vào một hơi, tay trái nắm cung, tay phải kéo dây, hét lớn một tiếng, miễn cưỡng lắm mới có thể kéo được dây cung căng ra. Diệp Khắc Cường nhấc tay khỏi dây cung, cố ý làm ra vẻ thoải mái nói với Niết Hán: “Không tồi. Cây cung tốt thật.”
“Nếu như thần đã thấy cây cung này thuận tay, thì chúng ta bắt đầu luyện tập thuật xạ tiễn.” Niết Hán đưa tay chỉ ba cây bạch dương ở đằng xa nói: “Ba cây bạch dương kia là đích bắn của chúng ta. Tôi nghĩ cứ bắn đầu từ cự ly gần trước đã.”
Diệp Khắc Cường đưa mắt nhìn ba bây bạch dương mà Niết Hán chỉ, chỉ thấy trên cây có rất nhiều vết tên bắn, nhưng không có một chiếc lá nào. Xem ra đều bị bắn rơi hết rồi.
Niết Hán rút ra một mũi tên lắp vào cung, sau khi đứng đúng tư thế liền nói: “Tôi sẽ thị phạm vài lần, ngài hãy chú ý nhìn.”
“Păng !” một tiếng, mũi tên đầu tiên đã bắn trúng gốc cây ở giữa. Niết Hán nhanh chóng rút ra hai mũi tên nữa, liên tục bắn ra. Mũi tên thứ hai bắn trúng vào đuôi mũi tên thứ nhất. Mũi tên thứ bai lại bắn đúng vào đuôi mũi tên thứ hai.
Diệp Khắc Cường nhìn thấy không ngăn được lên tiếng tán thưởng: “Thật là lợi hại, đúng là thần tiễn.”
“Không có gì ! Ở khoảng cách này, bất cứ võ sĩ nào của Hồng Cát Lạc Bộ cũng có thể bắn được như vậy.” Niết Hán lùi lại mấy bước, rút ra một mũi tên đưa cho Diệp Khắc Cường nói: “Thần hãy thử bắn xem !”
“Mỗi võ sĩ đều giỏi như vậy sao? Nếu lần này bắn không trúng thì quả thật mất mặt.” Diệp Khắc Cường nghĩ đoạn nhớ lại những kiến thức về thuật xạ tiễn được học khi còn trong bộ đội đặc chủng. Gã liền đứng một tư thế hoàn hảo, đặt tên lên cung, ngắm chuẩn mục tiêu rồi thả tay. Nhưng do phản lực của dây cung quá mạnh, khiến mũi tên bị lệch hướng bắn vọt lên trời.
Niết Hán liền nhận xét: “Tư thế rất tốt, lực đạo cũng đủ rồi. Có điều hướng ngắm chưa chuẩn lắm.”
“Con mẹ nó, tôi không tin là bắn không trúng, đem tất cả tên lại đây.” Diệp Khắc Cường bất phục nói.
Tiếp đó, Diệp Khắc Cường cứ nỗ lực luyện tập, một mũi tên rồi lại một mũi khác liên tục bắn ra. Ngay cả Niết Hán cũng phải khâm phục nghị lực kinh người của Diệp Khắc Cường. Gã cứ thế luyện một mạch cho đến hoàng hôn, cuối cùng cũng đã làm chủ được cây cung, bắn trúng được mục tiêu. Mặc dù chưa thể như Niết Hán bắn ba phát trúng cùng một điểm, nhưng cũng tiến bộ rất nhiều.
Diệp Khắc Cường bắn một mũi tên trúng vào cây bạch dương ở giữa rồi quay sang Niết Hán nhướng mày nói: “Thế nào, có phải tốt hơn rất nhiều không ?”
“Đã chuẩn xác hơn rất nhiều”
Diệp Khắc Cường lại dương cung lên chuẩn bị tập tiếp thì Niết Hán đưa tay cản lại. Gã nói: “Tôi nghĩ hôm nay chúng ta nên dừng lại ở đây. Ngài mới luyện thuật xạ tiễn không nên quá gấp gáp. Nếu không cánh tay sẽ bị đau đấy.”
“Đừng lo, không sao đâu.” Diệp Khắc Cường duỗi duỗi cánh tay nói: “Tay của tôi ... không sao cả !”
“Cánh tay có bị thương hay không, đến mai ngài sẽ biết. Hôm nay nên dừng lại ở đây thôi !”
Diệp Khắc Cường vẫn muốn tập tiếp, nhưng từ xa bỗng truyền tiếng vó ngựa. Gã liền dừng lại lắng nghe, không lâu sau thì có người cưỡi ngựa chạy về phía hai người. Gã kỵ sĩ nhảy xuống quỳ trước mặt dk cung kính nói: “Tham kiến thần và đoàn trưởng.”
“Có chuyện gì vậy ?” Diệp Khắc Cường lên tiếng hỏi.
Người kia nhanh nhẹn trả lời: “Tiểu nhân là gia bộc nhà chủ tế Tát Ba. Hôm nay chủ tế ra lệnh cho tiểu nhân đi gặp ngài. Tiểu nhân đã đi tìm ngài cả ngày, may mà trước khi trời tối đã tìm được. Nếu không tiểu nhân không biết làm sao phục mệnh với chủ tế.”
“Đứng dậy rồi hãy nói.” Vừa nghe thấy tên của Tát Ba, Diệp Khắc Cường đã cảm thấy tò mò, gã liền hỏi: “Chủ tế bảo ngươi đi tìm ta có chuyện gì ?”
“Là như vậy, chủ tế sai tôi đi mời ngài đến tham dự buổi yến tiệc tối mai.” Gã gia bộc cung kính đáp lời.
“Yến tiệc ?” Diệp Khắc Cường cảm thấy ngạc nhiên hỏi: “Tại sao phải tổ chức yến tiệc ?”
“Điều này tiểu nhân cũng không được rõ. Tiểu nhân chỉ biết chủ tế đã mời tất cả các đại thần và quý tộc trong bộ lạc đến tham dự buổi yến tiệc này.”
Diệp Khắc Cường chau mày trầm tư hỏi: “Tát Ba mời tất cả đại thần quý tộc đến tham gia yến tiệc à ?”
Tên bộc nhân cung kính trả lời: “Vâng !”
Niết Hán liền chen miệng vào nói: “Tốt nhất ngài không nên đi, sợ rằng sẽ có chuyện xảy ra ...”
Diệp Khắc Cường đưa tay chặn lời nói của Niết Hán lại, đưa mắt nhìn tên bộc nhân nói: “Về nói với chủ nhân của ngươi, ngày mai ta sẽ đến đúng giờ.”
“Vâng, tiểu nhân sẽ chuyển lời của thần đến chủ nhân.”
Đợi cho gã bộc nhân của Tát Ba thoái lui, Niết Hán vội hỏi: “Tại sao ngài lại nhận lời ? Lẽ nào không sợ Tát Ba mưu hại sao ?”
Diệp Khắc Cường bình tĩnh phân tích cho gã hiểu: “Thứ nhất, Tát Ba mời tất cả các đại thần quý tộc đến tham gia yến tiệc, nếu như tôi không đi, rõ ràng là không nể mặt hắn. Tự nhiên cho hắn lý do để làm phiền mình. Thứ hai, nếu như các đại thần quý tộc cũng có ở đó, Tát Ba chắc chắn không dám công khai đối phó với tôi. Thứ ba, nếu như tôi không đi sẽ làm cho hắn nghĩ rằng tôi sợ hắn. Đường đường nam tử hán đại trượng phu như tôi lẽ nào lại sợ hắn ?”
“Lời của ngài cũng rất có đạo lý. Nhưng mà Tát Ba quỷ kế khôn lường, việc gì cũng dám làm. Ngài mạo hiểm như vậy, chỉ sợ ...” Niết Hán vẫn còn lo lắng nói.
Diệp Khắc Cường liền lên tiếng tiếp lời gã: “Sợ cái gì chứ, cùng lắm là lên núi đao xuống chảo dầu chứ gì ?”
Gã nói xong quay đầu nhìn vầng thái dương từ từ khuất phía trời tây, trong lòng hạ quyết tâm, cần phải nhân cơ hội này một lượt tính hết nợ nần với Tát Ba cho xong.