Vùng đất trước đài tế tổ cắm hai hàng đuốc cháy rừng rực, ở giữa là một bồn lửa lớn chiếu sáng bốn phía xung quanh, làm cảnh vật rõ như ban ngày. Diệp Khắc Cường và Phổ Lan Đặc thấy hầu hết các đại thần và quý tộc đã đến nơi, đang cười nói vui vẻ. Họ vừa thấy hai người đến, liền đồng loạt im lặng.
“Hai vị quý khách cuối cùng cũng đã đến. Hai vị làm mọi người đợi đến sốt ruột, còn cho rằng có chuyện gì xảy ra nữa chứ !” Tát Ba là người đầu tiên bước lên, trên mặt nở nụ cười giả tạo, thật không ai có thể ngờ được hắn chính là chủ mưu của vụ ám sát hụt trong rừng.” Hắn thân thiết nắm tay Diệp Khắc Cường: “Nếu như hai vị đi theo sự dẫn đường của người nhà lão phu, chắc sẽ không đến muộn như vầy, mời ngồi, mời ngồi!”
Phổ Lan Đặc trong lòng thầm mắng Tát Ba lắm trò hoa dạng, lạnh lùng nói: “Ngài thấy chúng ta đến được đây, chắc chắn vô cùng thất vọng.”
“Làm gì có chuyện đó ? Hai vị nể mặt tôi mà đến, tôi thật vô cùng vui mừng. Tôi còn cho rằng hai vị không tới.” Tát Ba nắm tay hai người kéo đến trước đài tế tổ.
Phổ Lan Đặc hừ nhẹ một tiếng: “Chủ tế đại nhân quá đề cao chúng tôi rồi.”
“Làm gì có, cống hiến của hai vị cho bộ lạc thật lớn lao, những người ở đây không ai bì kịp, hai vị đáng được tôn vinh, không cần phải quá khiêm tốn.”
Tát Ba nói xong bước lên đài tế tổ cao giọng nói: “Các vị khách quý, hai vị quý nhân mà chúng ta đợi từ nãy đã đến rồi. Bây giờ tôi tuyên bố yến tiệc bắt đầu ! Người đâu ! Đem rượu thịt lên ! Xin mọi người tự nhiên!”
Mọi người vỗ tay hưởng ứng rào rào. Các nữ tì bưng lên những bình rượu sữa ngựa lớn, những bát thịt bò nóng hổi đặt trước mặt khách.
Diệp Khắc Cường bình tĩnh đảo mắt một lượt, thấy đám người trước mặt phân thành hai hàng rõ rệt. Hàng bên trái là những kẻ thân Tát Ba, hàng bên phải là những người phản đối Tát Ba và những người trung lập. Xem ra, ở Hồng Cát Lạc Bộ này việc phân chia bè phái cũng khá rõ ràng.
“Các vị !” Tát Ba cất tiếng nói lớn: “Hôm nay lão phu tổ chức buổi dạ yến này, đại khái có mấy nguyên nhân chủ yếu sau. Thứ nhất, lão phu hy vọng mọi người trong thời gian Đại Hãn xuất tuần, có thể cũng nhau đoàn kết hoà hợp, cùng nhau vì bộ lạc nỗ lực không ngừng, kể từ hôm nay coi như xoá hết đi những ân oán trong quá khứ, mọi người có đồng ý không ?”
Mọi người lại vỗ tay hoan hô rào rào, đương nhiên đám bè phái của Tát Ba vỗ tay to hơn.
Tát Ba đưa mắt nhìn Diệp Khắc Cường hỏi: “Mọi người đều đồng ý, còn thần ?”
Diệp Khắc Cường không để lộ cảm xúc gì nói: “Chủ tế nói thế nào thì cứ như vậy.”
“Thật là tốt quá !” Tát Ba nâng ly rượu lên cao giọng nói: “Chúng ta cạn ly ! Uống xong rồi thì tất cả ân oán sẽ xoá hết từ đây. Mọi người cạn ly!”
Phổ Lan Đặc nâng ly lên định uống cạn, Diệp Khắc Cường thấy vậy vội đưa tay cản lại. Trong đầu gã ra lệnh cho máy điện toán: “Kiểm tra tất cả rượu thịt xem có độc tính không ?”
Máy tính lập tức trả lời: “Đều không có độc. Có điều loại rượu này uống nhiều sẽ ảnh hưởng tới thần kinh, tốt nhất không nên uống.”
Phổ Lan Đặc không hiểu hỏi: “Có chuyện gì ?”
“Không có gì, uống đi !” Diệp Khắc Cường nâng ly rượu lên uống cạn.
Tát Ba tiếp tục nói: “Nguyên nhân thứ hai của dạ yến đên nay là lão phu muốn thay mọi người trong tộc cảm tạ những cống hiến của thần và Phổ Lan Đặc đại nhân cho bộ lạc. Đặc bịêt là thần, từ khi ngài đến với bộ lạc của chúng tôi, đã cải biến rất nhiều chế độ, làm cho bộ lạc trở nên hùng mạnh, đời sống của người trong tộc trở nên ngày càng tốt đẹp hơn. Ngài còn dạy cho quân đội của chúng ta kỹ thuật chiến đấu mới, làm cho quân đội chúng ta mạnh hơn bao giờ hết. Vì thế sự có mặt của thần trong bộ lạc là niềm vinh hạnh và may mắn của chúng ta. Chúng ta hãy đứng dậy kính thần một ly !”
Mọi người liền đứng dậy, Diệp Khắc Cường cũng đứng dậy nâng ly rượu lên nói: “Mọi người không cần khách khí, xin mời ngồi xuống. Tôi xin uống trước !”
Tát Ba lại nói: “Cống hiến của Phổ Lan Đặc đại nhân với bộ lạc chúng ta mọi người đều biết rõ, tôi không cần nói lại nữa. Chúng ta cùng kính Phổ Lan Đặc đại nhân một ly.”
Mọi người đứng dậy một lần nữa, Phổ Lan Đặc hiển nhiên rất vui vẻ, ông ta đứng dậy nói: “Phổ Lan Đặc tôi cả đời vì bộ lạc tận tâm tận lực, chỉ có một hy vọng duy nhất là mọi người có cuộc sống tốt đẹp. Một chút thành tựu nhỏ bé của ngày hôm nay, đều do mọi người cùng cố gắng mới đạt được. Tôi xin cảm ơn mọi người ! Cạn ly !”
Đợi cho mọi người uống hết ly rượu, Tát Ba lại mỉm cười nói: “Tửu lượng của thần và Phổ Lan Đặc đại nhân thật hơn người. Giờ xin mọi người cứ tự nhiên ăn uống. Tiết mục giúp vui bắt đầu.”
Tát Ba đưa tay vỗ hai cái, lập tức có hơn mười vũ nữ yểu điệu bước ra. Tất cả đàn ông có mặt ở đó đều sáng rực mắt lên, bởi vì đám vũ nữ này ai cũng nhan sắc hơn người, thân hình bốc lửa. Một số vị tướng quân, đại thần háo sắc không kìm được chảy cả nước miếng.
Đám vũ nữ vây quanh bốn lửa lớn và bắt đầu nhảy múa, động tác yểu điệu, nhịp nhàng.
Tát Ba ngồi giữa Diệp Khắc Cường và Phổ Lan Đặc, cười cười nói: “Hai vị thấy thế nào, những vũ nữ này có được không ? Bọn họ đều là những mỹ nhân của các bộ lạc nhỏ gần đây cả. Hai vị nếu thấy thích, cứ tuỳ ý chọn một hai người, không cần khách sáo !”
Phổ Lan Đặc chăm chăm nhìn vào đám vũ nữ thân hình rực lửa, xem ra đã bị mê mẩn tâm thần.
Tát Ba nhìn thấy tâm háo sắc của Phổ Lan Đặc, không ngăn nổi hừ nhẹ lên một tiếng đắc ý. Nhưng Diệp Khắc Cường lại lạnh lùng nói: “Đám mĩ nữ này chủ tế cứ giữ lại mà dùng, ta không có phúc khí hưởng dụng !”
“Ngài nói thế là coi tôi là người ngoài rồi !” Tát Ba giả lả cười nói: “Tuỳ tiện chọn một người trong đám mỹ nữ này của tôi đem so với hai con tiểu a đầu mà Đại Hãn ban tặng cho ngài cũng đẹp hơn gấp mười lần. Ngài tuy có thân phận là thần thánh, nhưng dù sao cũng là nam nhân, cần phải có nữ nhân bên cạnh để hầu hạ. Mỗi ngày phải đối diện với hai con tiểu a đầu xấu xí sẽ sinh bệnh đó, ngài cứ lấy một hai người về đi !”
“Ồ, thì ra mỹ nữ của Đại Hãn không đẹp bằng mỹ nữ của chủ tế đại nhân.” Diệp Khắc Cường nhướng mày nói:
“Vậy Đại Hãn còn thứ gì không bằng của ngài nữa không, chủ tế đại nhân ?”
Tát Ba không ngờ Diệp Khắc Cường lại hỏi như vậy, ngớ người ra rồi vội thanh minh: “Ngài quá lời rồi, những thứ của Đại Hãn đương nhiên phải tốt hơn, đẹp hơn của Tát Ba chứ !”
Diệp Khắc Cường cười khẩy nhìn lão ta nói: “Thì ra là vậy !”
“Ngài đã không có hứng thú với mỹ nữ thì tôi cũng không cưỡng cầu nữa.” Tát Ba khôi phục lại vẻ mặt vui vẻ nói: “Không cần mỹ nữ, vậy thì thưởng thức mỹ tửu vậy. Lão phu khâm phục ngài đã lâu, nhưng chưa có cơ hội học tập, ngày hôm nay coi như có thể được ngài chỉ giáo, lão phu cảm thấy cao hứng vô cùng. Để lão phu kính ngài một chung !”
“Chủ tế đại nhân quá khiêm tốn, chính tôi mới cần phải học ông chứ !” Diệp Khắc Cường khẽ nhấp môi vào chén rượu.
“Ha ha ...” Tát Ba cười lớn, uống hết chén rượu trong tay nói: “Ngài quá đề cao lão phu rồi, Tát Ba tôi vô đức vô năng, có gì đáng để ngài học đâu ? Chính ngài mới là đối tượng để chúng tôi noi theo học tập.”
Nói đến đây Tát Ba đột nhiên thay đổi thần sắc, nghiêm giọng nói: “Kỳ thực tôi và hai vị có sự hiểu lầm rất sâu sắc, hôm nay tôi muốn nhân cơ hội này giải thích với hai vị. Đầu tiên, tôi xin nói mấy lời phế phủ. Tôi biết tôi đã sai ...
Diệp Khắc Cường không ngờ lão lại tự chủ động nhận sai, cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng không hề để lộ ra nét mặt. Phổ Lan Đặc thì đang để hồn vào những mỹ nữ đang nhảy múa căn bản không hề để ý xem Tát Ba đang nói gì.
“Tôi biết mình sai rồi. Kỳ thực hai vĩ cũng nên hiểu nỗi khổ tâm của tôi. Từ khi Đại Hãn và toàn tộc đề cử tôi vào vị trí chủ tế này, trong lòng tôi cứ luôn thấp thỏm không yên, chỉ sợ không thể hoàn thành chức trách của mình. Có lẽ vì tôi quá bận rộn xử lý những sự việc của bộ lạc nên có sơ thất trong việc quản giáo người nhà, trong gia tộc có một kẻ hư đốn là điều không thể tránh khỏi. Lần đó là khuyển tử phạm lỗi, rất cảm ơn ngài và Phổ Lan Đặc đại nhân đã kiên trình yêu cầu Đại Hãn xử lý gã theo quy tắc, làm cho gã nhận được một bài học nhớ đời, nay đã cải biến rất nhiều. Tuy nhiên, tôi rất đau lòng vì nó đã thành một kẻ tàn phế. Nhưng đó là báo ứng của tôi, tôi phải cắn răng mà chịu đựng.”
Tát Ba nói xong đưa tay lên chấm nước mắt.
Diệp Khắc Cường thấy Tát Ba tựa hồ sắp khóc đến nơi, trong lòng cũng không biết đó là tình cảm thật của lão hay chỉ là diễn kịch, bèn vỗ vỗ vào lưng lão, an ủi: “Đừng đau lòng quá, ít nhất thì con ông vẫn còn sống.”
“Đúng vậy !” Tát Ba đưa tay lau nước mắt nói: “Kỳ thực, nguyên nhân chủ yếu mà tôi bày ra bữa tiệc ngày hôm nay là muốn xin lỗi hai vị. Mong hai vị bỏ quá những lỗi lầm ngày trước của tôi. Ầy, ai mà chẳng có tư tâm chứ ? Tô Lỗ dù sao cũng vẫn là con trai tôi, lần đó tôi đối đầu với hai vị cũng là do tư tâm tác quái. Giờ đây, tôi đã biết mình sai rồi, xin hai vị bỏ quá cho !”
Tát Ba quay đầu nhìn Phổ Lan Đặc, thành khẩn hỏi: “Phổ Lan Đặc đại nhân, hiểu lầm giữa chúng ta coi như là chưa từng xảy ra có được không ?”
Tâm thần Phổ Lan Đặc đã sớm đặt trên thân hình của những nàng vũ nữ xinh đẹp, đâu có để ý đến lời nói của Tát Ba, lão ta hỏi mấy lần nữa Phổ Lan Đặc mới mê muội đáp: “Ông nói gì cơ ? Tuỳ ông cả ? Gì cũng được hết !”
“Hình như Phổ Lan Đặc đại nhân rất bận !”
Tát Ba mỉm cười nâng ly với Diệp Khắc Cường: “Nếu đã như vậy, những hiểu lầm trước đây của chúng ta coi như xoá hết. Chà, hôm nay tôi vui quá ! Nào, chúng ta cũng cạn ly này, chúc cho một tương lai tốt đẹp, cạn ly!”
Diệp Khắc Cường và Tát Ba đối ẩm một lúc, lão ta đột nhiên đứng dậy cao giọng nói: “Các vị, hôm nay tôi thực sự rất vui sướng ! Tôi biết rằng rất nhiều người ngồi đây cho rằng tôi với thần và Phổ Lan Đặc đại nhân bất hoà. Thực ra họ đã nhầm, trước đây chúng tôi chỉ có với nhau một chút hiểu nhầm, giờ đây những hiểu nhầm đó đã không còn nữa, quan hệ của chúng tôi trở nên vô cùng tốt đẹp ! Thần, ngài thấy tôi nói có đúng không ?”
Diệp Khắc Cường không biết trả lời thế nào, miễn cưỡng gật đầu mấy cái.
Tát Ba lại hỏi: “Phổ Lan Đặc đại nhân, còn ngài thì sao ?”
Phổ Lan Đặc thấy Diệp Khắc Cường đã gật đầu, còn có thể ý kiến gì nữa, bèn gật đầu nói: “Chủ tế nói không sai !”
Tát Ba ngửa mặt cười một tràng dài nói: “Từ hôm nay trở đi, tôi cùng với thần và Phổ Lan Đặc đại nhân sẽ đồng tâm hiệp lực vì bộ lạc của chúng ta cống hiến. Tôi cảm thấy thật là sung sướng. Ngày hôm nay thật là một ngày đáng chúc mừng ! Mọi người cạn ly !”
Mọi người nhất loạt uống cạn, Tát Ba lại cao giọng nói: “Mỗi người có thể tuỳ tiện chọn một vũ nữ để cùng uống rượu với mình, mọi người có đồng ý không ?”
Đám khách khứa đều là nam nhân, tự nhiên đều lớn tiếng đồng ý.
“Được, tôi nghĩ nên để người đức cao vọng trọng nhất trong bộ lạc là Phổ Lan Đặc đại nhân chọn trước !”
“Thật không ?” Phổ Lan Đặc vui vẻ hỏi.
“Có ... có thể chọn mấy cô vậy ?”
Tát Ba cười ha hả nói: “Chỉ cần đại thần có thể nuôi được, chọn mấy người cũng được.”
“Được.” Ánh mắt Phổ Lan Đặc đảo một vòng rồi chọn ra ba người.
Tát Ba đánh mắt ra hiệu, ba nàng vũ nữ liền yểu điệu bước đến ngồi bên cạnh Phổ Lan Đặc, ông ta liền vui vẻ ôm lấy một cô, cười lên ha hả.
Tát Ba tiếp tục quay sang Diệp Khắc Cường nói:
“Thần, mời ngài chọn lấy một người !”
Diệp Khắc Cường lắc đầu nói: “Tôi không cần, ngài để cho người khác đi.”
“Không có gì đâu, Phổ Lan Đặc đại nhân đã chọn ba người rồi, ngài còn khách khí làm gì nữa ?” Tát Ba mỉm cười nói.
“Có phải lấy về làm vợ ngài đâu, chỉ là giúp ngài rót rượu thôi mà. Có điều nếu ngài thích lấy về làm vợ, tôi cũng không hề phải đối đâu. Ha ha ha ... ngài cứ chọn lấy một người đi.”
Từ mất đi Mỹ Quyên, trái tim Diệp Khắc Cường trở nên lạnh như băng, gã lạnh lùng nói: “Miễn đi !”
“Ồ, thì ra ngài còn ngại. Để tôi giúp ngài chọn lấy một người vậy.” Tát Ba lớn tiếng gọi: “Tố Na, qua đây, mau đến phục vụ thần !”
Tát Ba vừa dứt lời, đám vũ nữ đang tụ lại một chỗ lập tức tản ra, từ bên trong một mỹ nữ sắc đẹp mê hồn thoát tục bước ra. Tất cả nam nhân trong buổi tiệc đều ngẩn người ra vì sắc đẹp của nàng.
Tố Na từ từ bước về phía Diệp Khắc Cường, lúc này gã cũng đang ngẩn người ra nhìn nàng đến ngây dại, vội quay đầu lại nói: “Không ...”
Lời chưa dứt, Tố Na đã ngả người vào lòng gã. Tát Ba liền nói: “Tố Na, hãy cố gắng phục vụ thần cho tốt vào. Hãy làm cho thần thoải mái, nếu không hậu quả thế nào ngươi cũng biết rồi.”
Tố Na sợ hãi vội nép vào lòng Diệp Khắc Cường, nhẹ giọng nói: “Vâng.”
“Chủ tế đại nhân ...” Diệp Khắc Cường vẫn muốn cự tuyệt.
“Được rồi, tôi phải đi tiếp đãi những người khác nữa. Ngài cứ tự nhiên!” Tát Ba ngắt lời Diệp Khắc Cường nói: “Tôi đi trước đã, lát nữa sẽ quay lại bồi tiếp ngài.”
Diệp Khắc Cường vẫn muốn nói tiếp thì Tát Ba đã đi xa, gã không ngăn được thở dài một tiếng, trong đầu cảm thấy khó hiểu, gã không thể nào đoán ra được thực sự Tát Ba muốn gì ? Lão ta thật sự hối hận ? Hay là đang bày mưu tính kế hại mình ?
“Thần !”
Diệp Khắc Cường nghe thấy một âm thanh nhỏ như muỗi, nghĩ đến mỹ nhân trong lòng mình. Gã cố ý không cúi đầu, sợ rằng nhìn thấy Tố Na sẽ không cầm lòng được mà phát sinh nhục cảm. Nhưng dù sao gã cũng là một nam tử hán đại thòm phu, vì thế liền lạnh lùng hỏi lại: “Có chuyện gì?”
“Thần ! Ngài có thích nô gia không ?” Tố Na không chỉ có dung mạo tuỵêt thế, mà cả tiếng nói cũng vô cùng trong trẻo.
Diệp Khắc Cường nghe vậy, không ngăn được cảm thấy cô ta có chút tội nghiệp, nhưng vẫn giữ vững lập trường, không cúi đầu xuống chỉ nhẹ giọng nói: “Lần đầu gặp mặt, làm sao có thể nói thích hay không thích được, cô nương bất tất phải đa tâm.”
“Như vậy ...” Thanh âm của Tố Na như sắp khóc. Cô ta nhẹ giọng nói: “Tại sao ngài không nhìn nô gia ?”
Nghe câu nói này, Diệp Khắc Cường cũng cảm thấy bất nhẫn, gã sợ Tố Na vì mình mà phải khóc, trong lòng bắt đầu dao động, thầm nghĩ: “Nhìn cô thì nhìn, lẽ nào ta sợ cô ăn thịt ?”
Trong lòng đã định, Diệp Khắc Cường liền cúi đầu xuống, đúng lúc Tố Na cũng ngẩng đầu lên nhìn gã. Hai người đối nhãn nhìn nhau, Diệp Khắc Cường chăm chú nhìn vào cặp mắt trong sáng của Tố Na. Tim gã chợt đập nhanh hơn, trong lòng bất giác nổi lên một cảm giác lạ kỳ, chỉ muốn ôm chặt cô vào trong lòng, muốn an ủi, không để cô phải thương tâm.
Có điều, gã đã từng được huấn luyện nghiêm khắc trong quân đội, nên lập tức thu liễm tinh thần, rời mắt khỏi khuôn mặt xinh đẹp của Tố Na, lạnh lùng nói: “Tôi đã nhìn cô rồi.”
Tố Na phát ra tiếng cười trong vắt như chuông ngân, nói: “Thần quả nhiên không giống người thường. Thật có tính cách !”
Khuôn mặt của Diệp Khắc Cường hơi hồng lên một chút, cố trấn định tinh thần nói: “Cô quá khen rồi, thực ra tôi và những người khác không có gì khác cả ?”
Tố Na rót một ly rượu đưa cho Diệp Khắc Cường, sau đó tự rót cho mình một ly rồi nói: “Thần, nô gia bồi tiếp ngài uống rượu được không ?”
Diệp Khắc Cường thở dài cúi đầu xuống nói: “Cô không cần uống rượu với ta, đi làm việc của cô đi !”
Tố Na hai mắt mở lớn, lệ châu rơi lã chã, kinh hoảng hỏi: “Tại sao ngài lại đuổi nô gia đi ? Có phải nô gia đã làm việc gì khiến ngài không vui ?”
“Có, à không có. Tôi không đuổi cô.” Diệp Khắc Cường vội thanh minh : “Tôi chỉ không muốn cô tự hạ thấp bản thân.”
“Tại sao bồi tiếp ngài uống rượu lại có thể hạ thấp bản thân chứ ?”
“Cô hãy nhìn các bạn cô.” Diệp Khắc Cường đưa tay chỉ những vũ nữ đang buông tuồng ngả ngớn trong tay các đại thần quý tộc khác, rồi nói:
“Tôi không muốn cô giống như họ, cô đã hiểu chưa ?”
“Ngài ... ngài thật sự khác với những người đàn ông khác.” Tố Na ngạc nhiên tròn mắt nhìn Diệp Khắc Cường, nhưng sắc mặt cô vội trầm xuống nói: “Nhưng đó đã là vận mệnh của nữ nhân, không có gì có thể thay đổi được vận mệnh này. Nữ nhân chỉ là tài sản của nam nhân, bọn họ muốn thế nào thì phải như vậy.”
Tố Na vừa nói nước mắt vừa chảy ra như suối, Diệp Khắc Cường cả kinh vội an ủi: “Đừng khóc, đừng khóc, không có gì đâu, không có gì đâu.”
“Xin lỗi, đáng lẽ nô gia phải làm cho ngài vui, nhưng lại làm cho mình thương tâm trước.” Tố Na đưa tay lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn Diệp Khắc Cường khẩn cầu nói: “Cầu xin ngài hãy cho nô gia ở đây bồi tiếp ngài uống rượu, nếu không chủ nhân sẽ trừng phạt nô gia mất.”
“Chủ nhân ? Cô nói Tát Ba à ?” Diệp Khắc Cường hừ nhẹ nói: “Lão dám trừng phạt cô ? Tôi sẽ đi nói chuyện với lão.”
Diệp Khắc Cường dứt lời liền chống tay đứng dậy định đi tìm Tát Ba, nhưng Tố Na đã kéo tay gã nói: “Xin ngài đừng đi ! Nếu như ngài đi nô gia sẽ càng khổ hơn.”
“Tại sao ?” Diệp Khắc Cường ngạc nhiên hỏi.
“Bây giờ ngài nói với chủ nhân, chủ nhân chắc chắn sẽ nhận lời ngài. Nhưng khi trở về, ai biết ông ta sẽ đối đãi với nô gia thế nào ? Hơn nữa cứ cho rằng ngài có thể cứu nô gia được một lần, nhưng cũng không thể cứu cả đời. Trừ phi ... trừ phi ... ngài cho nô gia đi theo ...” Càng về sau tiếng của nàng càng nhỏ dần.
Diệp Khắc Cường ngớ người ra một lúc, cúi đầu không nói gì. Gã biết bản thân không thể chấp nhận thêm một người phụ nữ nào khác, hơn nữa cũng không muốn nhận ân hụê của Tát Ba nhưng lại không nỡ làm Tố Na thương tâm, nhất thời không biết làm thế nào.
“Nô gia biết bản thân không xứng hầu hạ ngài, chỉ là thuận miệng nói ra vậy thôi, ngài không cần phải lưu tâm làm gì.” Tố Na lại thỉnh cầu gã nói: “Nhưng xin ngài cho nô gia hầu hạ một lần này thôi. Nếu như ngài không cần nô gia, chủ nhân sẽ sai nô gia đi hầu hạ kẻ khác, đến lúc đó ... nô gia không thể không nghe lời...”
Diệp Khắc Cường đưa mắt nhìn quanh bốn phía, trong lòng cũng không nỡ để Tố Na phải phục thị những kẻ háo sắc đang ngồi kia, thở dài nói: “Được rồi, cô cứ ở đây uống rượu với ta.”
Tố Na vui mừng nói: “Đa tạ thần, đa tạ thần. Nô gia kính thần một ly.”
Diệp Khắc Cường thấy khuôn mặt sung sướng của Tố Na, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ, uống cạn mấy ly với nàng ta, bất giác cảm thấy đã thân thiết với Tố Na thêm mấy phần. Gã mỉm cười nói: “Đúng rồi, vừa nãy nghe Tát Ba nói tên cô, có phải cô tên là ... Tố Na không ?”
“Đúng vậy. Nô gia tên gọi Tố Na” Tố Na uống nốt ly rượu trong tay, khuôn mặt trở nên đỏ hồng, vô cùng khả ái. Diệp Khắc Cường nhìn đến ngây cả người.
Gã vội thu liễm tinh thần, cất tiếng hỏi:
“Tố Na, tại sao cô lại trở thành vũ nữ của Tát Ba ?”
“Nói ra thì dài lắm.” Tố Na thở dài nói: “Nô gia vốn là con gái nhà quyền quý của Tháp Xích Tộc ở gần đây. Bởi vì bộ tộc nô gia khiếp sợ trước sự hùng mạnh của Hồng Cát Lạc Bộ, mới đem nô gia cống tặng cho Đại Hãn. Không hiểu tại sao lại bị chủ tế thu nhận làm vũ nữ. Ôi ! Chuyện quá khứ đừng nói nữa. Nào, nô gia uống với ngài một ly nữa !”
Diệp Khắc Cường lại uống thêm mấy ly nữa. Không biết do rượu hay cái gì khác, càng lúc gã càng cảm thấy Tố Na đáng thương, càng muốn bảo hộ nàng. Gã đưa tay vuốt bờ mái tóc dài của Tố Na, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, chuyện đã qua rồi thì để nó qua đi, đừng nghĩ nữa mà thương tâm.”
Tố Na lại nói rất nhiều chuyện nữa với gã, càng nói càng tâm đầu ý hợp, rượu cũng càng lúc càng uống nhiều thêm. Tố Na ôn nhu phục vụ Diệp Khắc Cường, Diệp Khắc Cường cũng âu yếm ôm lấy Tố Na, hai người trông giống như một cặp tình nhân vậy.
Diệp Khắc Cường ngửi mùi hương trên người Tố Na, trong lòng ngây ngất. Bất ngờ, Tố Na ép mình vào bộ ngực rắn chắc của gã, kéo tay gã đặt lên bộ ngực thanh xuân của mình.
Diệp Khắc Cường đỏ mặt, vội nhấc tay ra ấp úng nói: “Thế này ... thế này không hay lắm đâu.”
“Có gì không hay đâu ?” Tố Na lại cầm tay gã đặt lên ngực, nhắm nghiền hai mắt, dịu dàng nói: “Sớm muộn gì nô gia cũng là người của ngài mà.”
Bất ngời, cả hai người nghe thấy một âm thanh lè nhè: “Tôi muốn cô ta hầu tôi uống rượu.”
Diệp Khắc Cường cả kinh, vội nhấc tay khỏi ngực Tố Na, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một gã đàn ông lùn mập, mặt chuột tai dơi đang bước tới.
“Cổn Thế, ngươi say rồi, đừng làm loạn nữa ?” Tát Ba vội đưa tay kéo gã đó lại, quay sang xin lỗi Diệp Khắc Cường: “Thần, xin lỗi ngài. Hắn ta say rượu. Đừng để ý.”
Diệp Khắc Cường xua xua tay nói: “Hãy kéo gã ra chỗ khác.”
Tát Ba kéo Cổn Thế đi ra, Cổn Thế hét lớn một tiếng, dùng lực hất Tát Ba ra, chỉ tay vào Diệp Khắc Cường nói lớn:
“Cái gì, đường đường là thần mà lại tranh nữ nhân với tôi sao ?”
Cổn Thế vừa dứt lời thì lao người về phía Diệp Khắc Cường, Tát Ba vội kéo gã lại nói: “Cổn Thế, đừng làm loạn nữa !”
Tố Na vội nắm chặt tay Diệp Khắc Cường sợ hãi nói: “Người đó thật hung ác, nô gia sợ quá !”
“Đừng sợ.” Diệp Khắc Cường vỗ nhẹ lên vai Tố Na, ôn nhu nói: “Yên tâm, tôi sẽ không để cô đi theo hắn đâu.”
Cổn Thế dụng lực đẩy mạnh Tát Ba ra xa, lao thẳng về phía Diệp Khắc Cường. Hai tay dơ ra định tóm lấy Tố Na, Diệp Khắc Cường chỉ cười lạnh một tiếng, tay trái đưa ra nắm lấy cổ họng của Cổn Thế. Gã Cổn Thế đó thân hình lùn mập, bị Diệp Khắc Cường nắm lấy cổ họng nhấc lên, khoa tay múa chân trên không, trông thật tức cười.
Diệp Khắc Cường khinh bỉ nhìn Cổn Thế, bóp chặt bàn tay lại. Cổn Thế không thở được, sắc mặt dần dần tím tái.
Tát Ba thấy tình hình như vậy, vội vàng chạy lại khuyên giải: “Thần, cầu xin ngài hãy buông tay, Cổn Thế chỉ nhất thời xung động, xin ngài tha thứ cho hắn. Nếu không hắn sẽ chết mất.”
Diệp Khắc Cường vung tay ném Cổn Thế ra xa, gã ta lăn lông lốc trên đất mấy vòng, mở lớn miệng thở ra hồng hộc. Diệp Khắc Cường khinh bỉ nói: “Ngươi là cái thứ gì mà dám đối đầu với ta ?”
“Hắn ... hắn là đồ đệ của tôi.” Tát Ba ngại ngùng nói.
“Thật sự xin lỗi, tôi quản giáo không nghiêm, thứ lỗi, thứ lỗi !”
“Thì ra là đồ đệ của chủ tế đại nhân, chẳng trách ...” Diệp Khắc Cường lạnh lùng nói:
“Bảo hắn ta về tự phản tỉnh lại, lần sau tôi sẽ không nhẹ tay thế đâu.”
Tát Ba đang định trả lời, thì Cổn Thế đã lồm cồm bò dậy nói lớn: “Ngươi cậy mình là thần, dùng võ lực bắt nạt kẻ yếu, vậy có phải là anh hùng hào kiệt không ?”
“Ngươi nói gì ? Có gan nói lại lần nữa xem ?” Diệp Khắc Cường tức giận đứng dậy, hai tay nắm chặt, trừng mắt nhìn Cổn Thế. Đột nhiên gã cảm thấy cánh tay trái đau đớn khôn tả, trong lòng than thầm không xong. Vừa nãy nhất thời xúc động, sử dụng cánh tay trái làm động đến vết thương ban sáng.
Cổn Thế thấy bộ dạng như hung thần ác sát của Diệp Khắc Cường, cho rằng gã sẽ tấn công mình, sợ hãi lùi lại mười mấy bước. Nhưng thấy Diệp Khắc Cường không hề xông tới, gã mới mở miệng nói tiếp: “Đúng là như vậy ... ngươi có giỏi thì đi tìm một kẻ cao to hơn ngươi mà tranh đàn bà ...”
Tát Ba đứng bên cạnh vội lớn tiếng quát: “Cổn Thế, đừng nói nữa. Ngươi hơi quá rồi đấy !”
Cổn Thế căn bản không để ý đến lời của Tát Ba, càng nói càng to: “Ta sớm đã thấy cái loại thần rắm chó này không thuận mắt rồi. Dựa vào sức mạnh để mê hoặc Đại Hãn. Thực ra ngoài sức mạnh ra hắn chẳng hề có bản lĩnh gì khác. Sao ? Ngươi có dám cùng đại gia đây thi đấu không ? Ngoại trừ sức mạnh ra, đại gia cái gì cũng dám chơi với ngươi. Nếu mà không dám, chỉ cần quỳ xuống cầu xin ta tha thứ, đem mỹ nhân dâng cho ta. Không chừng đại gia đây vui vẻ, sẽ cho ngươi một con đường sống.”
Tát Ba vội đưa tay bịt miệng Cổn Thế lại, lớn tiếng quát: “Đừng nói nữa, mau xin lỗi thần đi !”
Diệp Khắc Cường cười gằn một tiếng, ngửa mặt lên cười một tràng dài hét lớn: “Tát Ba, bỏ hắn ra.”
Tát Ba hoảng hốt nói: “Thần, xin ngài đừng tức giận. Tôi sẽ trừng phạt hắn.”
“Bỏ hắn ra.” Diệp Khắc Cường nghiến răng nói: “Tôi tiếp nhận sự khiêu chiến của hắn.”
Toàn trường đều ngẩn người ra, không ngờ Diệp Khắc Cường có thể nói ra câu này, Tố Na vội nói: “Thần, không nên đáp ứng hắn. Nô gia thấy Cổn Thế không phải là người tốt, nhất định có âm mưu hại người.”
“Họ Diệp này mà sợ người khác hại sao ?” Diệp Khắc Cường lạnh lùng nói:
“Cổn Thế, ngươi muốn tỷ thí cái gì thì nói đi ?
“Được !” Cổn Thế giằng mạnh tay Tát Ba ra.
“Phương thức tỷ thí do ta định đoạt, người thắng sẽ được mỹ nữ kia. Người thua phải bò ba vòng quanh bồn lửa, vừa bò vừa sủa tiếng chó, đồng thời phải kêu người thắng bằng ông nội cả đời. Thế nào ? Điều kiện này ngươi có dám nhận không ?”
“Được !” Diệp Khắc Cường đưa tay chỉ Cổn Thế quát lớn: “Ta không tin thằng đầu dơi tai chuột như ngươi lại có bản sự !”
“Phải thử thì mới biết !” Cổn Thế lạnh lùng cười lên hai tiếng.
“Lần này tỷ thí, ta muốn mời chủ tế Tát Ba và Phổ Lan Đặc đại nhân làm trọng tài, ngươi có đồng ý không ?”
Phổ Lan Đặc cả kinh, ấp úng nói: “Tôi ... tôi ...”
“Thần ... ngài thật sự muốn cùng Cổn Thế phân cao hạ sao ?” Tát Ba cũng ấp úng hỏi.
Diệp Khắc Cường kiên nghị nói: “Không sai !”
Tát Ba lại hỏi: “Vậy thần đồng ý để tôi với Phổ Lan Đặc đại nhân làm trọng tài không ?”
“Hoàn toàn đồng ý.” Diệp Khắc Cường trả lời không cần suy nghĩ. Bởi vì gã cho rằng dù Cổn Thế giở trò gì thì gã cũng đối phó được.”
“Tốt lắm !” Cổn Thế quay sang hành lễ với quan khách rồi nói: “Để tôi đi chuẩn bị một số thứ, bảo đảm sẽ không để mọi người thất vọng.”
Cổn Thế nói dứt lời liền quay người bỏ đi. Diệp Khắc Cường nhún vai nhìn bóng hắn đi xa dần, quay đầu lại thì thấy Tố Na đang lo lắng nhìn mình, không ngăn được cảm giác thương hại, quyết định phải dùng toàn lực để bảo vệ cô ta. Nhưng gã đã không để ý đến một chuyện...
Tát Ba đang nhìn gã mỉm cười thâm độc.