Vùng đất trước đài tế tổ nhất thời sao động cả lên, mọi người dần dần tiến lại gần Diệp Khắc Cường. Trong đám người này, có kẻ thấy hứng thú với tiết mục bất ngờ mà lại gần gã, cũng có người vì quan tâm đến sự an nguy của Diệp Khắc Cường mà muốn đề tỉnh gã. Phổ Lan Đặc và Y Sách là hai người trong số đó.
Y Sách từ khi được Diệp Khắc Cường chỉ cho phương pháp luân phiên huấn luyện theo lịch, đội quân của gã quả nhiên chiến lực đại tiến, trong lòng vô cùng khâm phục Diệp Khắc Cường. Hơn nữa thường ngày Y Sách cũng đã ghét Tát Ba sắn rồi, nên lần này càng ủng hộ Diệp Khắc Cường hơn.
Y Sách đến bên Diệp Khắc Cường lo lắng nói: “Thần, ngài mới đến đây nên không biết, gã Cổn Thế đó không biết học ở đâu mấy trò tạp kỹ trộm gà bắt chó , trong bộ lạc đã có không ít người bị hắn dùng trò này để lừa gạt rồi, ngài nên cẩn thận đề phòng !”
“Tôi biết !” Diệp Khắc Cường vỗ vai Y Sách khẽ nói: “Tôi sẽ cẩn thận, cám ơn cậu đã đề tỉnh !”
“Thần, tôi cho rằng ngài căn bản không cần phải tỷ thí cái gì với tên Cổn Thế đó !” Phổ Lan Đặc hình như đã say, mặt đỏ bừng bừng lè nhè nói.
“Nữ nhân đó thì cứ nhường cho hắn là được, hơn nữa Tát Ba cũng đã nhận sai với chúng ta rồi, cùng lắm là đòi hắn đưa cho ngài một nữ nhân đẹp hơn là được chứ gì ? Lẽ nào hắn lại không chịu ?”
Diệp Khắc Cường ghét nhất là việc coi nữ nhân chỉ như một món đồ, đặc biệt nữ nhân đó lại là Tố Na. Gã nghiêm mặt nói: “Không được, tôi tuỵêt đối không để Tố Na rơi vào tay gã Cổn Thế đó. Tôi đã quyết định tỷ thí với hắn rồi.”
“Ài ...” Phổ Lan Đặc thở dài một tiếng, hơi thở nồng nặc mùi rượu. Lão nhún vai nói: “Ngài đã nói vậy, tôi cũng không còn cách nào khác!”
Lúc này Cổn Thế đã đến trước đài tế tổ nói lớn: “Tôi đã chuẩn bị xong rồi, có thể bắt đầu. Thần đâu ? Có phải đã sợ rồi không ? Ông nấp vào chỗ nào rồi ?”
“Ai sợ thằng nhóc nhà ngươi ?” Diệp Khắc Cường ưỡn ngực bước ra trước ra đối diện với Cổn Thế, trợn mắt nhìn gã nói: “Ta đang muốn xem lát nữa kẻ nào sẽ phải lẩn trốn đây !”
Cổn Thế thấy ánh mắt hung thần của Diệp Khắc Cường, vội vã đưa tay lên che đầu sợ hãi nói: “Đừng đánh ! Đã nói trước là không tỷ thí võ lực rồi mà !”
Diệp Khắc Cường thấy bộ dạng sợ hãi của gã, không ngăn được cười lớn nói: “Ai có thời gian mà đánh ngươi chứ ? Muốn tỷ thí cái gì thì mau nói ra !”
Cổn Thế đưa mắt len lén nhìn Diệp Khắc Cường, trên mặt lộ ra nụ cười âm hiểm nói: “Được, chúng ta bắt đầu, xem ai sợ ai ?”
Lời vừa dứt, Cổn Thế đưa tay lên vẫy mấy cái, lập tức có mấy tên thủ hạ của Tát Ba mang đến một cái bàn đặt trước mặt hắn. Trên bàn đặt ba chiếc bát nhỏ, miệng bát úp xuống dưới.
Cổn Thế nhặt dưới đất một hòn đá nhỏ, nói: “Đầu tiên chúng ta thi đoán hòn đá ở chỗ nào. Ta sẽ bỏ hòn đá nhỏ này vào một trong ba chiếc bát kia, sau đó thay đổi vị trí của cái bát đó. Nếu như ông đoán được hòn đá ở dưới cái bát nào thì tức là ông thắng, ngược lại kẻ thắng là ta. Chúng ta chơi năm lượt, ai đoán trúng ba lượt là thắng. Ông hiểu cách chơi chưa ?”
Diệp Khắc Cường thầm nghĩ: “Mẹ nó, thì ra cái trò lừa bịp này có từ thời cổ đại cơ đấy.”
Gã liền cao giọng đáp: “Hiểu rồi, ngươi bắt đầu đi !”
“Được lắm, ta bắt đầu dây !” Cổn Thế đặt hòn đá vào cái bát ở giữa rồi nói: “Hòn đá ở dưới cái bát này, ông nhìn rõ rồi chứ ?”
Diệp Khắc Cường mỉm cười nói: “Nhìn rõ rồi, bắt đầu đi !”
“Tốt lắm, hãy chú ý nhìn nhé !” Cổn Thế hoán đổi vị trí ba cái bát với tốc độ cực nhanh, tất cả mọi người đều chú mục vào sự chuyển động của cái bát ở giữa, nhưng Diệp Khắc Cường thì dường như không hề để ý, gã còn che miệng ngáp dài, tỏ vẻ không hề hứng thú.
Qua một hồi, Cổn Thế dừng tay lại nói: “Được, ông đoán xem hòn đá ở dưới cái bát nào ?”
Phổ Lan Đặc thầm nói vào tai Diệp Khắc Cường: “Theo tôi là cái bát bên phải.”
Y Sách lại nói: “Không, theo tôi là cái ở giữa.”
Diệp Khắc Cường tự tin cười mỉm, dùng song não ra lệnh cho máy điện toán: “Quét bộ phận dưới ba cái bát trước mặt, xem cái nào có hòn đá nhỏ.”
Máy tính lập tức cho gã đáp án.
Cổn Thế cất tiếng khích bác: “Thế nào, đoán không ra à, vậy thì nhận thua đi !”
Diệp Khắc Cường cười lạnh nói: “Cái bên phải.”
Cổn Thế ngẩn người, miễn cưỡng đưa tay nhấc cái bát bên phải lên, quả nhiên có hòn đá nhỏ nằm bên dưới. Toàn trường lập tức nổi lên tiếng vỗ tay như sấm.
“Quả nhiên có nhãn lực tốt.” Cổn Thế hừ nhẹ một tiếng nói: “Có điều đây chỉ là lần đầu tiên, còn bốn lần nữa.”
Cổn Thế lại nhấc hòn đá bỏ vào bên dưới cái bát ở giữa, rồi nói: “Lần thứ hai, nhìn kỹ nhé !”
Ba cái bát dưới tay Cổn Thế dường như có chân chạy, hoán đổi vị trí cho nhau với tốc độ phi thường. Mọi người có mặt ở đó đều không thể đoán được cái bát có viên đá đã di động như thế nào.
“Bên trái.”
“Bên phải.”
“Ở giữa.”
Phổ Lan Đặc, Y Sách đều mồm năm miệng mười đưa ra ý kiến. Nhưng Diệp Khắc Cường không để ý tới hai người bọn họ, dùng ý nghĩ ra lệnh cho máy tính quét xem hòn đá nằm ở dưới cái bát nào.
Máy tính lập tức trả lời: “Cả ba cái bát đều không có hòn đá nào cả.”
Diệp Khắc Cường nhất thời ngẩn người, hoài nghi máy tính có sai sót, vội dùng song não ra lệnh lại lần nữa, nhưng câu trả lời vẫn như cũ. Gã không biết làm thế nào nên cứ đứng ngẩn người không nói gì.
Cổn Thế như đọc được sự khó xử trên mặt Diệp Khắc Cường, đắc ý nói: “Nếu không đoán được thì nhận thua đi !”
Diệp Khắc Cường hít vào một hơi, trấn định tinh thần, dùng sóng não ra lệnh cho máy tính một lần nữa: “Quét khu vực xung quanh bán kính 20 mét, xem hòn đá kia ở đâu.”
Trong não gã lập tức có câu trả lời: “Trong bàn tay trái của người đàn ông kia.”
“Con mẹ nó, thì ra thằng này giở trò lừa bịp.” Diệp Khắc Cường chửi thầm trong bụng, lớn tiếng nói: “Cả ba cái bát đều không có.”
Mọi người có mặt tại đương trường nghe câu này đều không ngớt xì xào bàn tán, ngạc nhiên vô cùng.
Cổn Thế cũng kinh hoảng thập phần, không hiểu tại sao Diệp Khắc Cường biết gã đã giấu hòn đá đi, nhưng gã vẫn cứng họng nói: “Ông không đoán được thì cứ nhận thua là xong, tại sao phải nói năng hàm hồ làm gì ? Vừa nãy mọi người rõ ràng nhìn thấy tôi bỏ hòn đá vào cái bát ở giữa đúng không ? Ông nói như vậy tức là ý bảo tôi lừa bịp mọi người sao, mọi người thấy có đúng không ?”
Một số người bắt đầu xao động cất tiếng ủng hộ Cổn Thế, Diệp Khắc Cường không lý tới bọn chúng, cười lạnh nói: “Có phải là nói năng hàm hồ hay không lập tức sẽ biết ngay thôi. Ta còn biết ngươi giấu hòn đá đó trong bàn tay trái, ngươi có dám mở ra cho mọi người xem không ?”
Cổn Thế kinh ngạc vô cùng, ngay cả hòn đá ở trong tay trái của hắn mà Diệp Khắc Cường cũng biết, không ngờ nhãn lực của Diệp Khắc Cường lại tốt đến thế. Có điều hắn không hề sợ haĩ, cười lên ha hả nói: “Ông càng nói lại càng ly kỳ đấy ! Được, tôi không những mở tay trái mà còn mở luôn tay phải cho ông xem này!”
Thực ra Diệp Khắc Cường cũng cảm thấy hối hận, trong lòng thầm mắng mình sơ suất, Cổn Thế đã có thể lấy được hòn đá từ trong bát ra, tất cũng có thể đem nó dấu vào một chỗ khác.
Quả nhiên hai tay Cổn Thế đều không có gì, hắn ta đắc ý nhìn Diệp Khắc Cường nói: “Thế nào ? Có còn nói ta hồ thuyết bát đạo nữa không ?”
Diệp Khắc Cường nghiến răng kèn kẹt, lại dùng ý nghĩ ra lệnh cho máy tính: “Quét lại xem hòn đá kia ở đâu ?”
Máy tính lập tức cho gã câu trả lời: “Ở trong thắt lưng người đàn ông trước mặt.”
Cổn Thế được thế liền lớn tiếng nói: “Thần, ông cũng đâu cần phải như vậy, đoán không được thì có thể nhận thua, hà tất phải hồ ngôn loạn ngữ làm gì ?”
Diệp Khắc Cường tâm niệm chuyển dịch, lập tức nói: “Cổn Thế, lần đoán thứ hai này vẫn chưa kết thúc đâu, ngươi hãy mở cả ba cái bát cho mọi người cùng xem. Nếu như một trong ba cái bát đó có hòn đá nhỏ ở bên dưới, lúc đó đắc ý cũng chưa muộn.”
“Mở thì mở, ai sợ ngươi nào ? Có điều nếu như dưới một trong ba cái bát này thật sự có hòn đá nhỏ, lúc đó ông sẽ nhận thua chứ ?”
“Không sai !” Diệp Khắc Cường mỉm cười nói: “Nhưng ta có một điều kiện.”
Cổn Thế ngẩn người ra hỏi: “Điều kiện gì ?”
Diệp Khắc Cường mỉm cười bí hiểm nói: “Ngươi chắc chắn ở bên dưới một trong ba cái bát kia có viên đá nhỏ chứ ?”
Cổn Thế không hiểu gã muốn gì, gật đầu nói: “Đúng vậy !”
Diệp Khắc Cường tiếp tục hỏi: “Vì thế ai mở ba cái bát đó thì kết quả cũng như nhau thôi đúng không ?”
Cổn Thế bắt đầu cảm thấy bất bình thường, sắc mặt biến đổi, ấp úng nói: “Ờ ... đúng vậy.”
“Tốt lắm.” Diệp Khắc Cường cao giọng nói: “Vậy ta mời một trong hai vị trọng tài, Phổ Lan Đặc đại nhân tiến lên mở cả ba cái bát ra một lượt. Ngươi có ý kiến gì không ?”
Cổn Thế lo lắng đến toát mồ hôi hột, nhưng lúc này không thể không trả lời, đành miễn cưỡng nói: “Không vấn đề gì ...”
“Được. Bây giờ ngươi hãy lùi lại năm bước. Để tay xa mấy cái bát ra.” Diệp Khắc Cường nói xong quay đầu lại gọi Phổ Lan Đặc: “Phổ Lan Đặc đại nhân, mời ông lại đây mở ba cái bát ra cho mọi người cùng xem.”
Phổ Lan Đặc liền bước lên trước cái bàn, đưa tay đặt lên một chiếc bán nói: “Được, tôi bắt đầu mở đây.”
Phổ Lan Đặc nhấc cái bát đầu tiên lên, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào tay của lão ta. Dưới cái bát đầu tiên không có gì. Dưới cái bát thứ hai cũng không có gì. Cổn Thế lòng nóng như lửa, đưa mắt len lén nhìn Tát Ba cầu cứu, nhưng Tát Ba cũng giả như không nhìn thấy gì.
“Chậm đã !” khi Phổ Lan Đặc đưa tay chuẩn bị nhấc cái bát thứ ba lên thì đột nhiên Cổn Thế lớn tiếng hét lên. Đợi cho ánh mắt mọi người tập trung hết lên mình, hắn mới từ từ khom lưng cúi xuống ra vẻ nhặt được một thứ gì đó, sau đó giơ cao một vật ở trong tay lên nói lớn: “Ây dà, thì ra hòn đá nhỏ đó rơi ở đây.”
Diệp Khắc Cường không nhịn được quát lớn: “Cổn Thế, ngươi lại giở trò gì nữa đây ?”
“Nhất định là khi nãy khi tôi dùng lực quá mạnh nên hòn đá nhỏ mới văng ra tận đây. Ồ, nhất định là như vậy rồi.” Cổn Thế làm ra vẻ vừa mới hiểu ra chuyện gì đó.
“Phổ Lan Đặc đại nhân, cái bát thứ ba không cần mở nữa. Bên trong nhất định không có gì đâu.”
Phổ Lan Đặc vẫn nhấc cái bát thứ ba lên, bên trong quả nhiên không có gì. Cổn Thế lại làm ra vẻ ‘chuyện đương nhiên phải như vậy’ nói: “Ngài nhìn xem, tôi đã nói bên trong không có gì mà.”
“Con mẹ nó, Cổn Thế ! Mày vẫn còn diễn kịch được à ?” Diệp Khắc Cường chửi thầm trong bụng, hận không thể xông ra đánh cho Cổn Thế một trận, nhưng tay trái vẫn còn đau, vì thế gã đành cố gằn cơn giận xuống, chỉ lớn tiếng quát: “Ngươi rõ ràng là đã giấu hòn đá đó trong tay trái, khi bị ta phát hiện thì lại giấu nó vào trong thắt lưng định thừa cơ sẽ đặt lại vào trong bát. Ngươi tưởng ta không biết sao ? Bây giờ lại ra vẻ nhặt được hòn đá bị rơi, rõ ràng là lừa bịp mà ?”
Cổn Thế thấy mọi hành vi của mình đều bị Diệp Khắc Cường nắm rõ như lòng bàn tay, trong lòng không khỏi kinh hoảng, không dám khinh thường gã nữa.
“Ông mỗi lời đều nói tôi giở trò hoa dạng, vậy xin hỏi có bằng chứng không ? Ở đây có ai nhìn thấy tôi giở trò không ? Hòn đá rơi ra ngoài là lỗi của tôi, tôi nhận thua là được chứ gì ? Ông hà tất phải nói tôi là kẻ lừa bịp ? Mọi người thấy tôi nói có đúng không ?”
Bè phái của Tát Ba và Cổn Thế liền lên tiếng hưởng ứng, lăng mạ Diệp Khắc Cường, thanh âm càng lúc càng lớn.
“Câm miệng !” Diệp Khắc Cường hét lớn một tiếng, toàn trường lập tức im lặng như tờ.
Diệp Khắc Cường nghĩ mãi cũng không ra cách nào để nói cho mọi người biết trò bỉ ổi của Cổn Thế, chẳng lẽ lại nói mình dùng máy tính để quét vị trí của hòn đá ? Gã đành cố gằn nộ khí xuống, lạnh lùng nói với Cổn Thế: “Xem như ngươi có bản sự. Ta đã thắng liền hai lượt rồi. Để xem lần sau ngươi còn trò hoa dạng gì nữa ?”
Cổn Thế bị khí thế của Diệp Khắc Cường trấn áp, run giọng nói: “Được ... lần thứ ba ... lập tức bắt đầu. Để xem ai sợ ... ai ?”
Hắn đã biết bản lãnh của Diệp Khắc Cường, không dám chơi trò hoa dạng nữa, tất cả đều theo đúng quy củ, nhưng thủ pháp lần này nhanh hơn hai lần trước gấp nhiều lần. Có điều, thủ pháp có nhanh đến mấy cũng đâu thể địch lại máy điện toán siêu cấp của Diệp Khắc Cường. Lần thứ ba này Diệp Khắc Cường lại tiếp tục đoán trúng, Cổn Thế đành phải cúi đầu nhận thua.
+++
Tố Na lao vào lòng Diệp Khắc Cường thổn thức nói: “Thần ! Ngài cho nô gia xin lỗi. Chỉ vì nô gia mà ngài phải tỷ thí với tên sấu xa đó. May mà ngài thắng, nếu không nô gia không biết phải làm sao ...”
“Ngốc à, khóc cái gì chứ ?” Diệp Khắc Cường nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt cho Tố Na, ôn nhu nói: “Vì nàng, việc gì ta cũng thấy đáng cả.”
Y Sách và Phổ Lan Đặc cũng tiến đến chúc mừng Diệp Khắc Cường, cả ba đắc ý cười lên khanh khách.
Cổn Thế thấy mọi người không để ý đến mình, hầm hầm tức giận hét lớn: “Vui mừng quá sớm đấy, chúng ta vẫn chưa tỷ thí xong mà !”
“Hả ? Ngươi còn dám tỷ thí nữa sao ?” Diệp Khắc Cường nhìn Cổn Thế khinh miệt nói: “Còn trò gì thì giở ra nốt đi.”
“Được, mang ra đi ” Cổn Thế vung tay lên ra hiệu. Một chiếc hòm lớn màu đen liền được mang ra đặt ở giữa đám quan khách.
“Lần này chúng ta tỷ thí đảm lược.”
Diệp Khắc Cường từ khi gia nhập đội đặc nhiệm đến nay luôn tự phụ mình đảm lược hơn người, nghe Cổn Thế đòi thi đảm lược, không ngăn được cất tiếng cười ha hả nói: “Được, thi thì thi. Giờ phải làm gì ?”
Cổn Thế vỗ tay mấy tiếng, một gã đại hán thân hình to lớn, mặt mày hung ác, hai tay cầm hai thanh đao sáng người liền bước ra.
Cổn Thế mở nắp hòm ra nói: “Đầu tiên mới mọi người lại kiểm tra xem bên trong hòm có cơ quan gì không ? Bất kỳ ai cũng có thể đến kiểm tra.”
Rất nhiều kẻ hiếu kỳ lại gần quan sát chiếc hòm. Y Sách và Phổ Lan Đặc cũng lại gần cẩn thận xem xét.
Diệp Khắc Cường cũng không đoán được Cổn Thế sẽ giở trò quỷ gì, vì thế lại dùng ý nghĩ ra lệnh cho máy điện toán kiểm tra chiếc hòm.
Trong não gã liền hiện ra hình ảnh 3D của chiếc hòm. Độ dài 2,5 mét. Rộng 1mét. Cao 1.3 mét. Chất liệu tạo thành: gỗ. Nắp hòm và hòm có khoá sắt. Độ dày của gỗ 5cm.
Diệp Khắc Cường không nhìn ra được chiếc hòm có ẩn tàng huyền cơ gì, những người khác cũng vậy. Y Sách sau khi kiểm tra kỹ lưỡng chiếc hòm, đi đến bên cạnh gã nói nhỏ: “Không có vấn đề.”
“Tôi biết rồi, cám ơn nhiều.” Diệp Khắc Cường gật đầu với Y Sách.
Cổn Thế đưa tay chỉ gã đại hán vừa bước ra nói: “Đây là kẻ đồ tể chuyên thịt trâu bò trong nhà tôi, sức khoẻ vô song. Bây giờ mời mọi người lại kiểm tra hai thanh đao trong tay hắn xem có phải là đồ thật không ?”
Mọi người đều đã lùi lại, nghe thấy Cổn Thế nói vậy lại bước lên kiểm tra thanh đao trong tay gã hán tử kia. Có người thấp giọng nói nhỏ: “Con mẹ nó, không chịu nói sớm, làm lão tử ta phải đi lên đi xuống.”
Diệp Khắc Cường liền ra lệnh cho máy điện toán kiểm tra hai thanh đao, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì lạ.
Y Sách đến gần gã đại hán, xem xét kỹ càng hai thanh đao rồi bước tới bên cạnh Diệp Khắc Cường nói nhỏ: “Đao rất sắc bén, lưỡi đao rất mỏng ... ngoài ra không có gì khác với những thanh đao thông thường.”
“Cám ơn tướng quân !” Diệp Khắc Cường vỗ vai Y Sách tỏ vẻ biết ơn.
Cổn Thế đợi cho mọi người lùi về sau hết mới cao giọng nói: “ Các vị đã kiểm tra hòm gỗ và đại đao rồi, vậy có phát hiện ra vấn đề gì không ? Nếu có xin cứ nói ra !”
Mọi người im lặng không dáp.
Diệp Khắc Cường không nhịn đựơc cất tiếng quát: “Cổn Thế, ngươi muốn giở trò gì? Muốn làm gì thì nhanh lên, đừng cố làm ra vẻ huyền hoặc nữa.”
“Ông làm gì phải vội thế.” Cổn Thế mỉm cười nói.
“Kiểm tra hòm gỗ và đại đao là tuỵêt đối cần thiết, nếu không lát nữa lại có người nói tôi dở trò hoa dạng. Ông có muốn kiểm tra lại lần nữa không ?”
“Không cần !” Diệp Khắc Cường bước lên mấy bước nói: “Bắt đầu đi!”
“Được lắm, rất có khí phách. Phương pháp tỷ thí là hai người chúng ta sẽ lần lượt chui vào cái hòm này. Sau đó trọng tài sẽ đến khoá nắp lại. Rồi người này sẽ chọc vào đây mười đao, người nào còn sống chui ra, hoặc bị thương nhẹ hơn sẽ thắng.”
Mọi người nghe hắn nói ra phương pháp tỷ thí đều không ngăn được biến sắc. Trong hòm gỗ đến cựa quậy người còn khó, để người ta đâm mười đao vào thì không chết mới là lạ.
Cổn Thế đưa tay chỉ gã đại hán tiếp tục nói: “Các vị đừng cho rằng vì hắn ta là người của tôi nên sẽ thông đồng với tôi. Xin mọi người cứ yên tâm. Phương vị chọc vào là do hắn ta quyết dịnh, và phải chọc vào từ tất cả các phương hướng khác nhau. Hơn nữa hai thanh đao phải cùng lúc chọc vào. Các vị nhận thấy như vậy còn có thể tránh được không ?”
Mọi người nghe Cổn Thế nói xong, không ngăn được toát mồ hôi lạnh cảm thấy trò tỷ thí này thật đáng sợ, đây không phải là tỷ thí đảm lược nữa mà là đem sinh mạng ra làm trò đùa.
Cổn Thế đảo mắt một vòng, ánh mắt dừng lại ở Diệp Khắc Cường. Hắn ta tiếp tục nói: “Ngoài ra mỗi nhát đao đâm vào đều phải xuyên qua bên kia hòm mới được tính. Thần, ông thấy thế nào ? Có dám tỷ thí không ?”
Mặc dù Diệp Khắc Cường đảm lược hơn người, nhưng lần đầu tiên nghe nói đến trò tỷ thí đem sinh mạng ra đặt cược này cũng không khỏi biến sắc.
Gã đang định mở miệng nói, thì trong đám quan khách đã có người lớn tiếng thắc mắc: “Bất công ! Ngươi và thần thể hình khác biệt quá lớn, cái hòm này thì quá nhỏ so với thể hình của thần. Không được. Lần tỷ thí này không công bằng.”
Mọi người đều hướng về phía người vừa phát thoại, thì ra là Y Sách.
Cổn Thế cười lạnh nói: “Y Sách tướng quân thành người phát ngôn cho thần từ lúc nào vậy ? Nói như vậy tức là thần không dám tỷ thí chứ gì ?”
Y Sách cứng họng, không biết trả lời thế nào thì Diệp Khắc Cường lớn tiếng nói: “Y Sách tướng quân, đa tạ hảo ý của ngài.” Nói đoạn gã quay sang Cổn Thế nói: “Được, ta chấp nhận tỷ thí với ngươi.”
“Tốt lắm.” Cổn Thế cười lớn: “Thần đúng là đảm lược hơn người. Vậy để tôi bắt đầu trước nhé.”
Tố Na lo lắng kéo tay gã: “Thần, đừng tỷ thí với hắn, nguy hiểm lắm. Cùng lắm để nô gia đi với hắn ... là được chứ gì.”
“Không được.” Diệp Khắc Cường lắc đầu phản đối. “Thằng đầy tớ này kiêu căng ngạo mạn quá đáng rồi, cho dù không phải vì nàng, ta cũng phải dạy cho hắn một bài học.”
“Nhưng mà ...” Tố Na vẫn dùng hai tay ôm chặt lấy cánh tay Diệp Khắc Cường.
“Yên tâm, ta không sao đâu.” Diệp Khắc Cường tuy nói cứng như vậy, nhưng trong lòng cũng rất lo lắng. Bởi vì gã cũng chưa nghĩ ra đối sách nào cả, nhưng gã tin rằng Cổn Thế nhất định sẽ giở trò hoa dạng, vì vậy định xem hắn ta giở trò gì rồi mới tính tiếp.
Cổn Thế mở nắp hòm ra nói: “Sau khi tôi chui vào, kính mời Phổ Lan Đặc đại nhân đến khoá nắp hòm lại được không ?”
“Được !” Phổ Lan Đặc bước đến khoá hòm lại rồi nói:
“Bắt đầu đi !”
Gã bộc nhân dạ một tiếng, cầm hai thanh đao đi đến phía trước chiếc hòm, rồi hỏi:
“Có thể bắt đầu được chưa ạ ?”
Phổ Lan Đặc gật đầu nói: “Được rồi.”
Diệp Khắc Cường lập tức ra lệnh cho máy tính quan sát tình hình bên trong hòm.
Trong não gã liền hiện lên hình ảnh bên trong hòm. Cổn Thế rúc chặt đầu vào lòng, hai chân co lên, hai tay ôm chặt lấy hai chân, giống như một quả cầu thịt.
Diệp Khắc Cường thầm nghĩ: “Ngươi có thu người lại nữa cũng không thoát được. Trừ phi ngươi thu nhỏ người lại còn một nửa, nếu không chắc chắn bị đao đâm chúng.”
Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua trong đầu thì đột nhiên gã thấy thân hình Cổn Thế từ từ nhỏ lại. Diệp Khắc Cường cả kinh, trước đây gã đã từng xem trong tiểu thuyết võ hiệp ở Tây Vực có một môn công phu gọi là xúc cốt công, lẽ nào hôm nay lại được thấy tận mắt ?”
Thân hình Cổn Thế càng ngày càng nhỏ, đến khi thân hình hắn nhỏ lại bằng đứa bé con khoảng tám chín tuổi thì dừng lại. Diệp Khắc Cường nhìn đến ngẩn người, xem ra lần này Cổn Thế đã sử dụng đến con át chủ bài để đối phó với gã rồi.
Gã bộc nhân hét lớn một tiếng, đại đao cắm thẳng vào giữa chiếc hòm. Lưỡi đao lập tức xuyên qua đáy hòm. Diệp Khắc Cường thấy Cổn Thế thu mình lại nấp vào một góc hòm, tránh được một đao đầu. Đao thứ hai vừa hay lại cắm thẳng vào phương vị của hắn đang nấp, Diệp Khắc Cường thầm kinh hãi, cho rằng Cổn Thế sẽ không tránh được đao này. Không ngờ quả cầu thịt lại lăn sang một góc khác, tránh được đao thứ hai.
“Con mẹ nó, thằng nhãi này thật có bản sự.” Diệp Khắc Cường bất giác cảm thấy lo lắng.
Tố Na thấy thần sắc Diệp Khắc Cường biến động, vội vàng cất tiếng hỏi: “Thần, ngài sao vậy ?”
Diệp Khắc Cường quay đầu lại nói: “Không ... không có gì.”
Cổn Thế thu nhỏ lại thành quả cầu thịt, lăn đi lăn lại trong hòm, tránh được hết những nhát đao đâm vào từ bên ngoài. Đến nhát cuối cùng, do tình toán sai phương vị, hắn bị đâm trúng một đao vào lưng, máu chảy đầm đìa. Khi gã bộc nhân rút đao ra, trên đao dính đầy máu tươi. Mọi người thấy vậy đều kinh hoảng, cho rằng Cổn Thế nhất định sẽ chết.
Tố Na nắm tay Diệp Khắc Cường, sắc mặt trắng bệch nhưng cũng có chút vui mừng hỏi: “Hắn đã chết chưa ? Nếu như hắn đã chết thì ngài không cần tỷ thí nữa.”
Diệp Khắc Cường thở dài nói: “Không, hắn chưa chết !”
Tố Na ngạc nhiên hỏi: “Làm sao mà ngài biết ?”
Diệp Khắc Cường không biết phải trả lời nàng ta thế nào, im lặng không nói gì. Trong đầu lại hiện lên tình hình trong hòm gỗ, chỉ thấy thân hình Cổn Thế từ từ duỗi ra, phục hồi lại nguyên trạng ban đầu, vết thương cũng vì thế mà to ra, khiến hắn vô cùng đau đớn.
Phổ Lan Đặc bước đến mở nắp hòm ra. Cổn Thế vịn vào thành hòm đứng dậy. Tuy khuôn mặt hắn đang nhăn nhó vì đau đớn, nhưng cũng không quên đưa mắt nhìn Diệp Khắc Cường một cái rồi mới bước ra khỏi hòm nói: “Vừa nãy tôi không cẩn thận bị trúng một đao vào lưng, xin Phổ Lan Đặc đại nhân kiểm tra.”
Phổ Lan Đặc kiểm tra toàn thân Cổn Thế một lượt rồi nói: “Không sai, toàn thân chỉ có một vết thương duy nhất ở lưng.”
“Thần ! Đến lượt ông rồi đó.” Cổn Thế muốn cười lớn lên, nhưng vết thương đau đớn kịch liệt khiến hắn chỉ có thể nghiến răng mỉm cười.
“Ông không sợ chứ ?”
Diệp Khắc Cường bước lên phía trước mấy bước, trên mặt không biểu lộ tình cảm. Gã đưa mắt nhìn tên bộc nhân đang cầm hai thanh đại đao, rồi nhìn hòm gỗ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt Cổn Thế. Trong lòng gã lúc này đang hỗn loạn hơn bao giờ hết, thầm tự mắng bản thân ngu ngốc chấp nhận lời khiêu chiến của Cổn Thế.
Lẽ nào lần này gã thật sự mất mạng trong thời cổ đại này ?