Nếu có ai nói cả đời chưa từng sợ hãi lần nào, kẻ đó nhất định đang nói dối. Diệp Khắc Cường tự phụ bản thân đảm lược hơn người, gan to mật lớn vậy mà lần này cũng không tránh khỏi cảm giác sợ hãi.
Cổn Thế đang được thủ hạ rắc kim sang dược và băng bó vết thương, cố nhịn đau cười âm hiểm nói: “Thế nào ? Xem sắc diện của ông có vẻ không được tốt lắm. Có phải đã sợ rồi không ? Bây giờ nhận thua vẫn còn kịp đấy ... ây da ... Đồ ngu ! Đau chết đi được, nhẹ một chút không được à?”
Diệp Khắc Cường rất muốn phản bác lại lời nói của Cổn Thế, nhưng trước mắt gã phải nghĩ ra cách để tránh được mười đao trong chiếc hòm bé tí này vì thế nên không buồn mở miệng tranh cãi với hắn. Gã không biết Xúc Cốt Công, cũng không biết Kim Chung Trạo, Thiết Bố Sam, xem ra lần này chết là cái chắc.
Thực ra không chỉ một mình Diệp Khắc Cường cho rằng gã chết chắc, tất cả mọi người có mặt trong bữa tiệc đều cho rằng như vậy, bởi vì khi Diệp Khắc Cường nằm vào trong hòm, thân hình to lớn của hắn đã choán hết cả chỗ rồi, cử động còn khó khăn nói gì đến tránh mười đao đâm từ bên ngoài vào.
Phổ Lan Đặc bước lên phía trước mở rắp hòm ra, lo lắng hỏi gã: “Thần, sắc mặt ngài không tốt lắm, có vấn đề gì không? Tôi thấy trò này nguy hiểm quá, hay là cứ nhận thua đi !”
Diệp Khắc Cường không để ý đến lời lão ta, đưa tay cởi bớt quần áo vứt xuống đất. Phổ Lan Đặc thấy vậy ngẩn người ra, thở dài một hơi, cho rằng gã vì quá sợ hãi mà phát cuồng mất rồi. Đợi cho Diệp Khắc Cường chui vào trong hòm, lão miễn cưỡng đóng nắp lại rồi nói với tên bộc nhân: “Có thể bắt đầu rồi.”
Cổn Thế nghiến răng nói: “Nhanh lên, chọc mấy lỗ thủng trên người hắn, thế mới tiêu được nỗi hận trong lòng ta.”
Y Sách liền lớn tiếng mắng: “Cổn Thế, ngươi đang làm gì vậy. Định công báo tư thù à ? Thật là mất mặt.”
Phổ Lan Đặc cũng nhìn sang phía hắn nói: “Đúng vậy, ngươi không được làm ảnh hưởng đến tinh thần của đao thủ, như vậy sẽ mất đi sự công bằng.”
Cổn Thế vốn muốn phản bác lại Y Sách, nghe thấy Phổ Lan Đặc nói vậy thì căm tức ngậm miệng lại không nói gì.
Gã bộc nhân hét lớn một tiếng rồi cắm thẳng đại đao vào hòm gỗ. Y Sách cảm thấy như bản thân mình cũng bị trúng một đao, Phổ Lan Đặc thì lẩm bẩm cầu nguyện cho Diệp Khắc Cường.
Lúc này, một sự việc lạ lùng đã xảy ra. Đại đao cắm vào được một nửa thì không thể tiếp tục tiến nữa. Gã bộc nhân liền tận lực kéo mạnh nhưng cũng không thể kéo được thanh đao ra nửa phân. Những người có mặt đương trường đều cảm thấy kỳ lạ.
“Có lẽ thanh đao đã cắm trúng người hắn rồi, bởi vì xương thịt hắn quá cứng, nên không thể rút được đao ra..., ha ha ...” Cổn Thế cười lên ha hả rồi quát tên bộc nhân: “Dùng cả hai tay thử xem, nhất định phải ấn được thanh đao vào.”
Gã bộc nhân y lời, đặt thanh đao trong tay kia xuống, hai tay đặt lên chuôi thanh đao cắm trên nắp hòm, hét lớn một tiếng toàn lực ấn thẳng thanh đao vào trong. Cuối cùng, lưỡi đao cũng từ từ xuyên qua bên kia của chiếc hòm gỗ.
“Ồ, tôi thấy lần này hắn ta nhất định xong rồi.” Cổn Thế bước đến gần hòm gỗ quan sát lưỡi đao một cách tỉ mỉ, rồi kinh ngạc nói: “Kỳ lạ, lưỡi đao không hề có chút máu nào cả ? A, có lẽ máu chưa chảy ra thôi, đợi chút nữa nhất định sẽ chảy ra như suối cho xem !”
Mọi người nghe Cổn Thế nói vậy, vội vã lại gần quan sát lưỡi đao, qua một lúc lâu vẫn chưa thấy máu chảy ra. Y Sách lúc này mới thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm. Cổn Thế tức giận nhảy lên choi choi, quát tên bộc nhân: “Mau đâm thanh đao thứ hai vào đi, để xem hắn có tránh được chín đao nữa không ?”
Gã bộc nhân nhặt thanh đao dưới đất lên, hai tay cầm chuôi đao vận lực ấn mạnh vào hòm gỗ. Nhưng cũng chỉ mới ấn vào được một nửa thì không tài nào ấn tiếp được vào nữa, gã bộc nhân liền vận toàn bộ sức lực ấn mạnh, thanh đao mới từ từ xuyên qua mặt bên kia của hòm gỗ. Lúc này gã bộc nhân cũng toàn thân toát hết mồ hôi, thở ra hồng hộc.
Cổn Thế lại đến gần quan sát, phát giác thấy trên lưỡi đao không hề dính một điểm máu. Hắn ta vừa cảm thấy phẫn nộ, vừa cảm thấy không thể tin được. Thân thể Diệp Khắc Cường to lớn như vậy làm sao có thể tránh được hai đao ? Hắn cảm thấy điều này thật không thể lý giải nổi. Đột nhiên Cổn Thế phát giác ra phương vị của lưỡi đao ló ra và vị trí của chuôi đao có chút kỳ quái. Nhưng hắn không thể nào nói ra được điểm kỳ quái đó. Hắn liền tỷ mỉ quan sát lại lần nữa, nhưng vẫn không thể nào thấy điểm gì đặc bịêt, tức giận quay đầu lại quát tên bộc nhân: “Ngươi còn đợi gì nữa ? Mau rút đao ra tiếp tục đâm tám nhát nữa.”
Gã bộc nhân vội vã y lời, rút đao ra để tiếp tục đâm. Hắn cho rằng lực cản sẽ rất lớn nên dùng cả hai tay, quả nhiên phải vận hết sức lực mới từ từ rút được thanh đao ra. Khi lưỡi đao rút ra gần hết thì mọi người chợt nghe thấy một tiếc “cạch”, gã bộc nhân cảm thấy thanh đao bị vật gì đó đập vào rất mạnh, vội cả kinh buông lỏng tay, nhưng không ngờ sau tiếng kêu đó, lực cản dường như biến mất, gã có thể rút đao ra một cách dễ dàng.
Đương nhiên Cổn Thế cũng nghe thấy thanh âm kỳ lạ đó, vội hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy ?”
“Tiểu nhân ... tiểu nhân ... không biết.” Gã bộc nhân mặt đầy nghi hoặc nhìn thanh đao trong tay nói: “Vừa nãy hình như bị chấn động rất mạnh. Tiểu nhân cứ tưởng đã gãy rồi.”
“Cái gì cơ ? Đao bị chấn động rất mạnh ?” Cổn Thế bước lên phía trước, nói: “Đưa cho ta xem ?”
“Từ từ đã.” Y Sách đột nhiên cất tiếng ngăn cản: “Cổn Thế, ngươi không được động vào thanh đao đó. Ngươi mà động vào coi như ngươi đã giở trò hoa dạng, coi như ngươi thua trận này. Phổ Lan Đặc đại nhân, tôi nói có đúng không ?”
Phổ Lan Đặc cũng gật đầu nói: “Đúng đó, Cổn Thế ngươi không được chạm vào đao đó.”
“Không chạm thì không chạm, có gì hay đâu ?” Cổn Thế thu tay lại, miệng lầm bầm mắng: “Tên tả tướng quân rắm chó đó, nếu như có một ngày mi lọt vào tay ta, để xem ta có móc họng cắt lưỡi mi ra không ?”
Lúc này, gã bộc nhân đang rút thanh đao thứ hai ra khỏi hòm gỗ. Một tiếng “cạch” như khi nãy lại vang lên, thanh đao cũng bị trấn động một hồi. Gã bộc nhân giơ cao thanh đao, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc nhìn Cổn Thế.
Cổn Thế khi đó đã trở về chỗ ngồi, nhưng trong lòng nóng như lửa đốt. Hắn thấy tên bộc nhân nhìn mình, liền tức giận trợn mắt lên quát: “Nhìn cái gì mà nhìn ? Còn không tiếp tục đâm đi !”
Gã bộc nhân bị Cổn Thế quát một câu, sợ đến run lẩy bẩy, vội vã dùng hai tay cắm thanh đao vào trong hòm. Cũng giống như lần trước, khi thanh đao vào được một nửa thì gặp phải lực cản cực lớn, hắn phải nghiến răng nghiến lợi mới đẩy được hai thanh đao xuyên qua hòm gỗ, sau đó ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc.
Mọi người đều chú mục nhìn vào hai lưỡi đao thò ra ngoài. Cả hai đều không có một điểm máu, điều này biểu thị Diệp Khắc Cường chưa hề bị đao đâm trúng. Y Sách và những người khác đều vui mừng hoan hô như sấm động.
“Hai vị trọng tài, tôi có điều muốn nói.” Cổn Thế đột nhiên đi đến bên cạnh chiếc hòm gỗ nói.
“Tôi nghĩ hắn ta đã giở trò. Xin hai vị phán định cho tôi thắng trận này.”
Phổ Lan Đặc cả kinh hỏi: “Ngươi dựa vào đâu mà dám nói vậy ?”
Cổn Thế đi vòng quanh hòm gỗ, quan sát tỉ mỉ nói: “Với thân hình to lớn của hắn ta, sau khi chui vào hòm có thể nói là không có không gian để cựa quậy. Vậy tại sao đã cắm vào bốn đao mà không hề có một điểm máu nào cả? Vì thế tôi đoán định hắn ta đã giở trò.”
“Đánh rắm!” Y Sách tức giận chửi đổng một tiếng.
“Ngươi cũng có thể tránh được chín đao vậy? Dựa vào vóc dáng của ngươi, ta có thể nói mười đao ấy phải trúng cả mười mới đúng. Vậy có phải ngươi đã giở trò không ? Trọng tài, xin hãy phán định cho Cổn Thế thua trận này.”
“Hỗn xược !” Cổn Thế nghe xong phẫn nộ quát:
“Y Sách, ta nhịn ngươi lâu rồi, ngươi còn hồ thuyết bát đạo thì đứng trách Cổn Thế này không khách khí.”
“Có giỏi thì qua đây !” Y Sách không cũng không chịu nhịn vặc lại.
“Đủ rồi, đừng cãi nhau nữa.” Phổ Lan Đặc chen vào giữa hai người nói:
“Cổn Thế, ngươi không thể chỉ dựa vào quan điểm cá nhân mà cho rằng thần đã giở trò, ý kiến này ta không thể chấp nhận được.”
“Nhưng vịêc này nhất định có vấn đề.” Cổn Thế vẫn tiếp tục đi vòng quanh hòm gỗ quan sát, lúc thì nhìn cán đao, lúc thì nhìn lưỡi đao, vừa đi hắn vừa nói:
“Xin hãy cho tôi ... một chút thời gian, tôi sẽ tìm ra chứng cớ.”
Phổ Lan Đặc thấy thái độ của Cổn Thế kiên quyết như vậy đành nói: “Được thôi, nhưng phải nhanh lên đấy nhé !”
Cổn Thế cẩn thận quan sát vị trí của cán đao và lưỡi đao, đột nhiên gã vỗ tay reo lên: “Ha ..., tôi đã nhìn ra điểm không đúng ở đây rồi.”
Mọi người nghe vậy đều tròn mắt nhìn Cổn Thế, Phổ Lan Đặc vội hỏi: “Rốt cuộc có điều gì không đúng ? Mau nói ra cho mọi người biết !”
Cổn Thế đằng hắng một tiếng rồi tự tin nói: “Trên hòm gỗ này không phải có hai thanh đao, mà là bốn thanh.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều cả kinh thất sắc. Y Sách hét lên: “Cổn Thế, ngươi không phải sợ thua đến phát điên rồi chứ ? Đừng có hồ ngôn loạn ngữ nữa ? Rốt cuộc ngươi muốn nói gì đây ?”
Phổ Lan Đặc chau mày nói: “Cổn Thế, ngươi nói cho rõ ràng đi. Đừng vòng vo nữa.”
“Được. Xin mời các vị quan sát kỹ lưỡi đao và cán đao một lần nữa.” Cổn Thế chỉ vào một thanh đao nói: “Các vị xem, nếu như cắm thanh đao vào từ vị trí này thì ....” Gã chạy sang phía bên kia hòm gỗ chỉ tay vào một vị trí nói: “Lưỡi đao đáng lẽ phải chọc ra từ vị trí này, có đúng không?”
Phổ Lan Đặc bước đến nhìn chỗ Cổn Thế chỉ tay, gật đầu nói: “Ồ, hình như phải như vậy.”
“Đó chính là vấn đề.” Cổn Thế hưng phấn nói: “Mọi người nhìn xem, chỗ lưỡi đao này xuyên qua bị lệch sang bên trái so với chỗ đáng ra nó phải xuyên qua hai gang tay. Đây không phải là vấn đề sao ?”
Phổ Lan Đặc trầm tư nói: “Ồ, hình như là có vấn đề thật.”
Cổn Thế lại chỉ tay vào lưỡi đao thứ hai nói: “Thanh đao này cũng vậy, lưỡi đao cũng bị lệch đi hai gang tay. Đây không phải là hắn giở trò thì là gì ?”
“Ngươi cho rằng là thần giở trò sao ?” Phổ Lan Đặc hỏi lại.
“Tôi cho rằng đây không phải là hai thanh đao, mà là bốn thanh đao.” Cổn Thế kiên quyết nói.
“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì ?” Phổ Lan Đặc chau mày nhìn hắn hỏi: “Cái gì mà hai thanh đao với bốn thanh đao. Càng nói ta càng thấy hồ đồ.”
“Ý của tôi muốn nói là, khi bộc nhân của tôi cắm đao vào hòm, hắn ta không biết dùng cách gì đã cản thanh đao lại không cho cắm vào tiếp nữa, sau đó lấy ra một thanh đao khác đã chuẩn bị từ trước, xuyên qua bên ngoài để chúng ta nhìn thấy như một thanh đao. Chính vì như vậy mà vị trí cán đao và lưỡi đao mới mới bị lệch nhiều như vậy. Tôi nói như vậy đã rõ ràng chưa ?”
Phổ Lan Đặc gãi gãi đầu nói: “Nhưng thần làm thế nào mà không để đại đao đâm trúng được chứ ? Hơn nữa đại đao dài như thế, nếu như không đâm xuyên qua hòm gỗ thì nó đi đâu ? Hơn nữa, thần làm sao có thể dấu được thanh đao lớn như thế vào trong người chứ ?”
“Việc này ... việc này ... tôi làm sao mà biết được. Hắn ta nguỵ kế đa đoan. Ai mà biết được hắn giở trò gì ?” Cổn Thế lớn tiếng nói: “Nói tóm lại, tôi đã chứng minh được hắn ta đã giở trò, xin hai vị trọng tài phán định cho tôi thắng trận này.”
“Việc này ...” Phổ Lan Đặc cảm thấy vô cùng khó xử, không biết nên làm thế nào.
Y Sách cao giọng nói: “Đợi chút, làm sao chỉ có thể dựa vào vị trí của cán đao và lưỡi đao mà đoán định thần đã giấu hai thanh đao nữa ở trong hòm ? Nói không chừng đao của ngươi bị cong thì sao ? Hơn nữa khi thần bước vào trong hòm, mọi người cũng thấy ngài ấy không mang theo thứ gì cả mà !”
Lời này của Y Sách cũng rất có lý. Mọi người không biết ai đúng ai sai, xì xào bàn tán không ngớt.
Cổn Thế thấy tình hình có vẻ chuyển biến, vội nói: “Đao của tôi tuyệt đối là thật. Vừa nãy mọi người cũng đã kiểm tra qua rồi. Còn khi nãy hắn có mang đao vào trong hòm hay không ? Mọi người hãy nghĩ thử xem, nếu như hắn muốn giở trò thì liệu có để người khác nhìn thấy hay không ?”
Mọi người nghe thấy Cổn Thế nói vậy cũng cảm thấy đúng, liền đưa mắt nhìn Y Sách xem gã phản bác thế nào. Y Sách nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Cứ cho là mọi người đã kiểm tra qua đao của ngươi đi. Nhưng người sử đao có thể tuỳ lúc mà thay đổi góc độ đâm vào, những võ sĩ ở đây ai cũng biết chiêu này hết. Vì thế ta tin tưởng rằng thần không hề giở trò gi cả!”
Những võ sĩ có mặt đương trường đều tỏ vẻ tán thành cách nói của Y Sách, Cổn Thế thấy vậy cuống cả lên, nhưng không biết phản bác làm sao, đành sẵng giọng nói: “Ngươi ... ngươi bớt cưỡng từ đoạt lý đi.
Hắn ta rõ ràng đã giở trò. Ngươi đã nhận được lợi ích gì của hắn mà phải thay hắn tranh biện như vậy ?”
“Ta không nhận lợi ích gì của thần cả, đây chỉ là dùng việc để luận việc mà thôi.” Y Sách nhận thấy vẻ hoảng loạn trong lời nói của Cổn Thế, liền nói tiếp: “Bây giờ nếu chứng minh được là cán đao với lưỡi đao là của cùng một thanh đao thì ngươi không còn gì để nói nữa chứ ?”
Cổn Thế tức giận hét lên vào mặt Y Sách: “Sự thật đã bày ra trước mắt rồi, ngươi còn chứng minh cái gì nữa ? Được thôi, ngươi có giỏi thì ra đây chứng minh cho ta xem, ra đây !”
Y Sách không để ý đến Cổn Thế, quay sang nói với Phổ Lan Đặc: “Đại nhân, tôi kiến nghị chúng ta đánh dấu lên lưỡi đao trước rồi mới đâm vào hòm gỗ. Nếu như lưỡi đao thò ra ngoài có đúng dấu vết thì có thể khẳng định đây là một thanh đao. Tôi nghĩ rằng thần dù có lợi hại đến mấy cũng không thể đánh dấu được thanh đao dấu trong người được. Huống hồ ngài ấy căn bản không biết chúng ta sẽ đánh dấu lưỡi đao như thế nào ?”
“Phương pháp này rất hay.” Phổ Lan Đặc quay sang Cổn Thế hỏi: “Cổn Thế, ngươi có đồng ý không ?”
Phổ Lan Đặc không đợi Cổn Thế nói gì, ra lệnh cho gã bộc nhân rút hai thanh đao ra, đồng thời sai người đi lấy hộp màu vẽ đến. Gã bộc nhân vận hết sức lực mới rút ra được hai thanh đao đem đặt trước mặt Phổ Lan Đặc rồi lại ngồi phịch xuống đất thở hồng hộc. Phổ Lan Đặc đắn đo lựa chọn một hồi, quyết định lấy hai màu lam, lục để làm dấu.
“Được rồi.” Phổ Lan Đặc đánh dấu hai thanh đao xong, mãn nguyện nhìn lại tác phẩm của mình gật đầu: “Đánh dấu thế này đã được chưa ? Cổn Thế nguơi có còn ý kiến gì không ?”
Cổn Thế lắc đầu tỏ vẻ không có ý kiến gì rồi lẳng lặng về chỗ ngồi.
Y Sách liền nói: “Đã đánh dấu rồi thì bắt đầu đi. Chúng ta cùng xem là có hai hay bốn thanh đao nào ?”
“Tốt lắm !” Phổ Lan Đặc nói với gã bộc nhân của Cổn Thế:
“Tiếp tục đâm đi, còn sáu đao nữa !”
Gã bộc nhân duối duỗi hai cánh tay đau nhức vì dùng lực quá độ, tay trái cầm thanh đao màu lam, tay phải cầm thanh đao màu lục đi đến trước hòm gỗ. Hắn ta đặt thanh đao màu lam xuống đất, hai tay nắm lấy cán thanh đao màu lục, hít sâu vào một hơi, hét lớn một tiếng đâm thẳng vào hòm gỗ. Vẫn như những lần trước, khi thanh đao vào được một nửa thì lại gặp phải lực cản cực lớn, gã bộc nhân cũng cảm thấy không còn sức lực để tiếp tục đâm nữa. Hắn quay mặt sang phía Cổn Thế, lộ vẻ khó xử.
“Ngươi làm gì thế ?” Cổn Thế tức giận quát.
“Còn không tiếp tục đâm vào !”
“Chủ nhân, tiểu nhân ... tiểu nhân ... thực sự không còn lực khí nữa !” Gã bộc nhân lộ vẻ khổ sở nói.
“Đồ vô dụng, cút !” Cổn Thế chửi mắng gã bộc nhân một hồi rồi quay sang nói với Phổ Lan Đặc:
“Phổ Lan Đặc đại nhân, bộc nhân của tôi đã mất hết khí lực, ngài nói phải làm sao đây ?”
Phổ Lan Đặc cũng ngẩn người ra suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy thì thay người khác đi !”
“Vậy thay ai bây giờ ? Trong đám người nhà tôi không có ai mạnh bằng hắn cả ?”
“Để ta !” Từ trong quan khách một người đàn ông vai rộng eo thon, thân thể cường tráng bước ra. Mọi người đều quay sang nhìn, thì ra chính là Y Sách.
“Không được !” Cổn Thế lớn tiếng phản đối.
“Y Sách là người của thần. Không thể cho hắn chấp đao. Như vậy là không công bằng.”
“Y Sách ta không phải là người của ai hết.” Y Sách nghiêm sắc mặt lạnh lùng nói: “Ta đây đã thân chinh bách chiến, sát nhân vô số, trong những người ở đây chỉ sợ rằng không có ai hiểu cách sử đao hơn ta cả. Ta nghĩ để ta chấp đao là hợp nhất.”
“Không được !” Cổn Thế vẫn lớn tiếng phản đối.
“Ngươi nhất định sẽ cố ý đâm không trúng hắn ta. Không được ! Như vậy là bất công !”
“Y Sách ta từ khi nhận trách nhiệm của Đại Hãn và bộ lạc đến nay chưa từng làm một việc gì tự tự tự lợi cả. Nếu như có, mọi người có thể nêu ra. Y Sách ta sẽ lập tức rời bỏ chức vụ tả tướng quân này ngay, không hề oán trách nửa lời.”
Mọi người thấy Y Sách lấy cả chức vụ tả tướng quân của mình ra làm vật cược, không khỏi cảm thấy sự vịêc trở nên nghiêm trọng. Nhưng mọi người đều cảm thấy Y Sách xử sự mọi việc đều rất chí công vô tư, vì vậy không ai nói gì.
Y Sách đảo mắt nhìn mọi người một lượt rồi nói: “Thần công bằng chính trực, võ công trí tuệ đều siêu quần bạt tuỵ, ta đây rất là ngưỡng mộ người. Nhưng ta đây tuyệt đối không vì vậy mà có hành vi thiên vị. Bây giờ ta sẽ lấy đầu mình bảo đảm, nếu như ta chấp đao có chỗ nào thiên vị, lập tức để cho mọi người chặt cái đầu này xuống. Còn ai có ý kiến gì không ?”
Ngay cả Cổn Thế cũng không mở miệng nói được gì.
Y Sách thấy mọi người không có ý kiến, liền đi đến nhặt thanh đao dưới đất lên, không nói lời nào, hay tay hai đao cắm thẳng vào hòm gỗ. Góc độ đâm vào của hai thanh đao quả thật làm cho người nằm trong hòm không có cách nào tránh được. Mọi người đối với sự công bằng của Y Sách cũng không còn ý kiến gì nữa.
Y Sách đâm hai thanh đao vào được một nữa thì cũng gặp phải lực cản cực lớn, gã liền hét lớn một tiếng, mồ hôi chảy ra từng giọt lớn trên mặt. Lực tay của Y Sách của nhiên kinh người, có thể đồng thời đâm của hai thanh đao vào trong hòm gỗ.
“Oa, lực cản quả nhiên rất lớn.” Y Sách duỗi duỗi tay đi vòng quanh hòm gỗ nói:
“Để xem có đúng là cùng một thanh đao không ?”
Y Sách cẩn thận quan sát, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý nói: “Mọi người lại đây xem đi, lưỡi đao đúng là có đánh dấu này. Cổn Thế, sao ngươi không lại đây mà xem ?”
Cổn Thế nghiến răng nói: “Không cần, ngươi nói đúng là đựơc rồi. Coi như ngươi với hắn thông đồng gạt người. Ta chẳng có gì để nói cả.”
Y Sách tức giận nói: “Ngươi lời nào cũng nói ta với thần thông đồng gạt người, vậy ngươi có giỏi thì ra đây chấp đao đi, ta không quản nữa ?”
Cổn Thế ngớ người ra, thầm nghĩ mình làm gì có sức để sử hai thanh đao kia ? Vội vã đứng dậy cản bước Y Sách lại hạ giọng nói: “Chậm ... chậm đã ..., ta tin ngươi là được chứ gì, ngươi mau ra đâm nốt mấy đao nữa đi.”
Y Sách trợn mắt nhìn Cổn Thế nói: “Hừ ! Ta đã sớm biết ngươi không có bản sự mà ! Ngậm miệng vào đứng sang một bên !”
Cổn Thế không dám nhiều lời, đi đến bên hòm gỗ rút hai thanh đao ra. Từ trong hòm cũng phát ra hai tiếng “cạch, cạch”, thân đao bị chấn động một hồi.
Y Sách nhìn hai thanh đao trong tay, dường như đã hiểu được cách Diệp Khắc Cường đang dùng để tránh đao, có điều tình hình bên trong thì gã không hiểu rõ lắm.
Cổn Thế thấy Y Sách cứ ngẩn người ra nhìn hai thanh đao không nhịn được lớn tiếng nói: “Ngươi còn đợi gì nữa ? Còn không mau đâm vào đi, thời gian không còn sớm nữa đâu !”
Y Sách bị Cổn Thế làm đứt đoạn suy nghĩ trợn mắt nhìn hắn một cái, rồi múa đao trong tay liên tiếp đâm vào bốn nhát nữa.
Sau khi đâm nhát đao cuối cùng, Y Sách quay sang hành lễ với Phổ Lan Đặc nói: “Đại nhân, mười đao đã đâm xong, mời ngài mở nắp hòm ra.”
“Được lắm!” Phổ Lan Đặc bước đến mở khoá, từ từ nhấc nắp hòm lên.
Mọi người đều không kìm được dồn lên phía trước xem Diệp Khắc Cường chết hay là sống.
Nắp hòm cuối cùng cũng được nhấc lên hoàn toàn, nhưng không hề thấy Diệp Khắc Cường đứng lên. Mọi người thấy gã cứ nằm yên trong hòm, không hề động đậy liền bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Chẳng lẽ thần đã chết rồi ?”
“Không thể được ! Lúc nãy làm gì có máu chảy ra đâu ?”
“Có phải là chết ngạt trong hòm rồi không ?”
“Đừng cãi nữa ?” Y Sách nhìn thấy tay Diệp Khắc Cường khẽ máy động liền vui mừng nói lớn:
“Thần vẫn còn sống. Mau đến giúp ngài đứng dậy.”
Mấy tên võ sĩ lập tức chạy tới giúp Y Sách đỡ Diệp Khắc Cường ra khỏi rương. Chỉ thấy gã toàn thân mồ hôi đầm đìa, hai miếng vải quấn ở cổ tay dính đầy sơn màu lam và màu lục, cả người nhũn ra như không còn xương cốt.
Y Sách lo lắng hỏi: “Thần, ngài có sao không ?”
“Không ... không có gì.” Diệp Khắc Cường yếu ớt đáp lời: “Tôi ... tôi chỉ là dùng lực quá độ.”
“Mau ! Mau đõ thần lại kia nghỉ ngơi.” Y Sách vội chỉ đạo mấy người đỡ Diệp Khắc Cường về chỗ ngồi.
“Chậm đã.” Cổn Thế đột nhiên cất tiếng cản trở.
“Còn chưa kiểm tra xem trên người hắn có vết thương nào hay không?”
“Ngươi thật lắm chuyện.” Y Sách tức giận nói. “Đấy, ngươi kiểm tra đi!”
Cổn Thế liền dẫn mấy tên thủ hạ đến bên Diệp Khắc Cường cẩn thận kiểm tra vẫn không tài nào phát hiện được dù chỉ một vết thương nhỏ. Nhưng hắn vẫn không cam tâm, bắt thuộc hạ kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần, nhưng kết quả vẫn như vậy. Không thể chấp nhận được sự thực này, Cổn Thế cứ trợn mắt lên nhìn Diệp Khắc Cường, hy vọng tìm được một vết thương nào đó trên người gã.
“Ngươi làm gì vậy ? Tìm không được à ?” Y Sách đắc ý hỏi.
“Không thể nào, không thể nào như vậy được.” Cổn Thế hoang mang lắc đầu nói.
“Hắn làm sao có thể tránh được mười đao chứ ?”
Diệp Khắc Cường mỉm cười nói: “Ta đã tránh được mười đao, không hề bị một vết thương nào. Ngươi thua rồi, còn gì để nói nữa không ?”
“Ta không tin, ta không tin. Ngươi nhất định đã giở trò.”
Cổn Thế hét lên: “Như vậy không công bằng. Ta phải đấu lại lần nữa.”
“Đủ rồi ! Cổn Thế !” Tát Ba đột nhiên khai khẩu.
“Thua tức là thua, ngươi vẫn còn mặt dầy mày dạn không nhận sao, mau cút đi cho ta !”
Mọi người thấy Tát Ba mở miệng mắng đồ đệ đều thấy vô cùng ngạc nhiên.
Cổn Thế cũng trợn tròn mắt nhìn lão ta nói: “Nhưng ... nhưng ...”
“Hỗn xược !”
“Bốp !” Tát Ba vung tay tát mạnh vào mặt Cổn Thế một tát, quát lớn:
“Thể diện của gia tộc chúng ta bị ngươi làm mất hết rồi, còn không mau cút xéo !”
Cổn Thế bị ăn một tát mạnh như trời giáng, lủi thủi dắt thuộc hạ rời khỏi hiện trường.
Tát Ba đợi cho Cổn Thế đi xa mới mỉm cười nói: “Mời thần về chỗ nghỉ ngơi.”
Đám võ sĩ đỡ liền Diệp Khắc Cường ngồi xuống, Y Sách cởi áo ngoài khoác lên cho gã. Diệp Khắc Cường cảm kích nắm chặt tay hắn không nói gì. Y Sách cũng mỉm cười đáp lễ rồi lui xuống.
Tát Ba ngồi bên cạnh gã xấu hổ nói: “Xin ngài thứ tội lão quản đồ không nghiêm, để tên súc sinh đó làm cho thần hao tổn nguyên khí, Tát Ba này thật đáng chết.”
Diệp Khắc Cường mỉm cười vỗ vỗ vào vai lão nói: “Là ta tự muốn tỷ thí với hắn đấy chứ. Không liên quan đến ông. Huồng hồ ta vẫn thắng hắn cơ mà ?”
“Đúng vậy. Đúng vậy! Cổn Thế không tự lướng sức dám tỷ thí với thần, là hắn tự chuốc khổ vào thân.”
Tát Ba cười nói :
“Giờ ngài đã thắng rồi, Tố Na đương nhiên thuộc quyền sỡ hữu của ngài. Tố Na, mau lại đây !”
“Chậm đã ...” Diệp Khắc Cường định lên tiếng cản lại, nhưng lời chưa kịp nói ra thì thân thể ngọc ngà của Tố Na đã lao vào lòng gã.
“Ngài cứ tụ nhiên nghỉ ngơi, lão xin lui trước.” Tát Ba nói đoạn, quay người rời khỏi chỗ ngồi.
Tố Na dùng cặp mắt long lanh ngấn lệ nhìn Diệp Khắc Cường, nũng nịu nói: “Người ta lo cho ngài muốn chết đi được, nếu ngài có gì bất trắc, người ta ... người ta cũng không không sống được nữa..., hức ...hức ...”
Diệp Khắc Cường thấy Tố Na đột nhiên khóc rống lên, vội ôm chặt lấy nàng ta an ủi: “Đừng khóc nữa, nàng xem ta có sao đâu nào ? Đừng khóc nữa, ngoan nào !”
“Xin lỗi, làm phiền ngài một chút !” Y Sách đột nhiên xuất hiện sau lưng hai người. Diệp Khắc Cường giật mình đánh thót một cái, vội đẩy Tố Na ra.
Y Sách cất tiếng hỏi: “Tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo thần. Vừa nãy trong hòm gỗ ngài đã dùng cánh tay quấn vải để đẩy lưỡi đao lệch sang một bên, làm lệch đường đi của nó đúng không ? Chính vì thế mà khi đâm vào và rút ra đều có lực cản rất lớn, và phương vị của luỡi đao và cán đao bị lệch đi một khoảng độ hai gang tay. Tôi đoán như vậy có đúng không ?”
“Y Sách, cậu thật là lợi hại. Tất cả đều bị cậu đoán ra hết rồi.” Diệp Khắc Cường vui vẻ nói: “Chính xác, có điều ngoại trừ dùng tay, tôi còn dùng cả lực chân để hỗ trợ nữa. Nhưng làm như vậy phải dùng sức rất lớn, đặc bịêt là mấy đao cuối cùng của cậu, nếu như không dùng toàn lực để đẩy lệch đường đao, có lẽ giờ tôi đã đi chầu diêm vương rồi.”
“Thật xin lỗi !”
“Nhưng có một điểm tôi vẫn chưa hiểu, ngài làm sao biết được đao sẽ đâm vào vị trí nào ? Chẳng lẽ ngài có thể nhìn xuyên qua hòm gỗ sao ?”
“Ồ, thiên cơ bất khả lộ.” Diệp Khắc Cường mỉm cười nói. Trong lòng gã thầm nghĩ, lẽ nào nói với ngươi ta sử dụng máy tính của người ngoài hành tinh.
“Sau này tôi sẽ nói với cậu sau.”
“Được, cứ như vậy nhé.” Y Sách đằng hắng một tiếng rồi nói.
“Vậy tôi xin lui trước, không làm phiền hai người nữa.”
Y Sách vừa đi, Tố Na lập tức chui vào lòng Diệp Khắc Cường, dịu dàng nói: “Thần, từ này Tố Na đi theo ngài, mong ngài hãy đối đãi người ta tốt một chút.”
Diệp Khắc Cường thở dài, việc đã đến nước này gã không tiếp nhận Tố Na cũng không xong, đành miễn cưỡng nói: “Được rồi, nàng cứ đi theo ta vậy. Có cơ hội ta sẽ đưa nàng về với bộ lạc của mình, phục hồi tự do cho nàng.”
Tố Na giật mình hỏi: “Ngài ... ngài ... muốn phục hồi tự do cho nô gia sao ?”
“Đúng vậy, lẽ nào nàng không muốn ?”
“Nô gia đương nhiên rất muốn ...” Tố Na cúi đầu, tiếng nói càng lúc càng nhỏ, hai tay ôm mặt, tựa hồ như muốn khóc.
“Nàng sao vậy ?” Diệp Khắc Cường cúi đầu xuống hỏi. Tố Na đột nhiên đưa hay tay ôm chặt lấy cổ gã, miệng anh đào ngẩng lên dính chặt vào miệng gã.
Từ khi lấy Mỹ Quyên đến nay, Diệp Khắc Cường chưa từng hôn qua một người đàn bà nào khác. Hành động này của Tố Na khiến hắn cả kinh, vội đưa tay đẩy ra.
Tố Na đỏ mặt cúi đầu nói: “Xin lỗi ... xin lỗi ngài, nô gia không làm chủ được tình cảm của mình, trước giờ chưa ai đối tốt với nô gia như ngài cả ...”
“Không sao đâu.” Diệp Khắc Cường cảm thấy tim gã như đập nhanh hơn, liếm liếm môi nói: “Chỉ cần cô vui là được rồi.”
Hai người lại ngồi tâm sự một hồi, đột nhiên Diệp Khắc Cường cảm thấy đầu váng mắt hoa, toàn thân run lẩy bẩy. Tố Na vội đỡ lấy gã, lo lắng nói: “Thần, ngài sao vậy ? Có phải không khoẻ không ?”
“Không, không có gì !” Diệp Khắc Cường cảm thấy đầu mình càng lúc càng nặng hơn, theo kinh nghiệm của gã, đây nhất định là triệu chừng do trúng độc ma tuý. Thân thể gã bắt đầu không theo sự điều khiển của bộ não nữa, ngã vật xuống một bên.
“Thần, ngài làm sao vậy ? Thần !”
Diệp Khắc Cường cảm thấy thanh âm của Tố Na càng lúc càng xa dần, cảnh vật trước mắt như nhoà đi. Gã biết mình đã trúng độc, nhưng không hiểu tại sao lại như vậy ? Trước khi ăn uống gã đã dùng máy tính để kiểm tra, trong thực phẩm đều không có độc. Gã định ra lệnh cho máy tính kiểm tra lại lần nữa, nhưng gã đã không thể suy nghĩ được nữa.
Không lâu sau, Diệp Khắc Cường đã hoàn toàn mất đi tri giác.