- Chạy đi !
Khi Niết Hán nói ra câu này, trong lòng Diệp Khắc Cường không khỏi cảm thấy đau nhói. Lẽ nào từ đây gã thật sự phải vong mệnh thiên nhai sao? Không ! Gã nhất định phải trở về, trở về làm rõ mọi chuyện, huống hồ gã đâu thể để con trai lại Hồng Cát Lạc Bộ ?
- Không được !
Diệp Khắc Cường kiên quyết nói:
- Người không phải do tôi giết, tại sao tôi phải chạy trốn ? Tôi và cậu cùng trở về làm rõ sự việc ?
- Không cần biết người có phải là do ngài giết hay không, tình hình hiện tại của ngài vô cùng nguy hiểm. Trở về - nhất định hung đa cát thiểu.
Niết Hán thở dài một hơi tiếp:
- Tốt nhất ngài cứ chạy trốn đi, khi trở về tôi sẽ tự đâm mình mấy đao nói là ngài bất ngờ đánh lén tôi rồi cướp ngựa chạy trốn.
- Sợ tội chạy trốn ? Đó không phải là tôi tự nhận mình đã giết người rồi sao ? Cậu thử nghĩ xem, nếu như tôi giết người, tôi có ngu đến mức để lại thanh đao của mình trên thi thể không ?
- Nói thì như vậy, nhưng rất nhiều người làm chứng tối qua ngài đã uống rất nhiều rượu, có thể đã uống say, rồi mơ mơ hồ hồ để lại thanh đao của mình trên thi thể ...
Giọng nói của Niết Hán ngày càng nhỏ dần.
- Hoang đường ! Chẳng lẽ tôi say đến mức mình giết người cũng không biết sao ?
Diệp Khắc Cường phẫn nộ nắm chặt hai tay lại, gã thở sâu mấy hơi để lấy lại bình tĩnh, nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Đêm qua tôi và Tố Na ở cùng một chỗ, nàng ta có thể làm chứng cho tôi.
- Tố Na ? Là nữ nhân lúc nãy ?
Niết Hán đưa tay ve cằm, trầm tư nói:
- Tôi còn nhớ có người nói là đêm qua chính vì cô ta mà ngài và Cổn Thế mới xảy ra xung đột.
- Đó là do Cổn Thế vô lý gây chuyện, tôi căn bản không muốn để ý đến hắn.
Diệp Khắc Cường xua xua tay nói:
- Không nhắc đến những chuyện đó nữa, tôi sẽ về bộ lạc với cậu. Trọc giả tự trọc, thanh giả tự thanh, nếu như tôi cứ chạy trốn như vậy tôi dù có chết cũng không cam tâm.
Niết Hán lắc đầu nói:
- Không được đâu, hiện nay tất cả các chứng cớ đều chống lại ngài. Nếu như ngài trở về, nhất định sẽ chết. Hãy nghe lời khuyên của tôi, đào tẩu đi !
- Không, dù chết cũng phải chết một cách quang minh chính đại.
Diệp Khắc Cường nghiến răng nói:
- Tâm ý của tôi đã quyết, cậu không cần nói nữa.
Niết Hán vốn định nói nữa, nhưng thấy thái độ kiên nghị của Diệp Khắc Cường, bèn miễn cưỡng nói:
- Thôi được. Nếu ngài đã quyết định trở về, tôi cũng không còn gì để nói nữa !
Hai người liền nhảy lên ngựa đi về hướng Hồng Cát Lạc Bộ. Vì trong lòng cả hai đều tràn đầy tâm sự, vì thế đi một đoạn đường dài mà chẳng ai cất tiếng nói chuyện.
Đột nhiên, Diệp Khắc Cường thành khẩn nói:
- Niết Hán, tôi muốn cầu xin cậu một chuyện !
Niết Hán nghe ngữ khí của gã trầm trọng như vậy, biết chuyện này nhất định rất quan trọng, lập tức gật đầu đồng ý:
- Ngài cứ nói ra, tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực.
- Nếu như tôi không thể thoát khỏi kiếp nạn này, mong cậu hãy chiếu cố cho con trai tôi.
Trong giọng nói của Diệp Khắc Cường hàm chứa một chút thê lương.
Niết Hán nghe xong cũng cảm thấy đau nhói trong tim, gã vội nói:
- Tôi nhận lời ngài, có điều tôi nghĩ ngài sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Sau đó hai người lại rơi vào im lặng như cũ. Giữa anh hùng với anh hùng không cần dùng ngôn ngữ cũng có thể hiểu rõ được tâm ý của nhau.
Mắt thấy Hồng Cát Lạc Bộ đã hiện ra phía trước, Niết Hán không nhịn được lên tiếng trước:
- Thần, ngài thật sự muốn ...
- Không cần nói nữa.
Diệp Khắc Cường ngắt lời gã nói:
- Chúng ta đi gặp Phổ Lan Đặc.
Nói đoạn hai tay nắm lại đưa ra phía trước. Niết Hán thấy vậy ngẩn người ra hỏi:
- Ngài làm cái gì vậy ?
- Tốt nhất cậu hãy trói tôi lại đã.
Diệp Khắc Cường khẽ thở dài nói:
- Tránh để người khác nhìn thấy lại khiến cậu khó xử.
- Việc này ...
Niết Hán chần chừ do dự không dám ra tay.
- Nhanh ! ... lập tức trói tôi lại !
Diệp Khắc Cường quát lên ra lệnh cho Niết Hán.
Niết Hán đành thở dài, lấy dây thừng ra trói chặt tay chân Diệp Khắc Cường lại, rồi thúc ngựa chạy thẳng về hướng lều của Phổ Lan Đặc.
Từ xa gã đã nhìn thấy trước lều của Phổ Lan Đặc tập trung rất nhiều người. Niết Hán thầm than không xong, đám người này nhất định đã nghe tin Diệp Khắc Cường bị bắt mới đến đây nghe ngóng...
- Bọn họ đã trở về !
Một kẻ tinh mắt chợt la lên. Tiếng la chưa dứt, cả đám người lập tức chạy lại phía hai người bọn họ.
Niết Hán cả kinh, vội vàng dừng ngựa, lớn tiếng quát:
- Không được cản đường ! Tránh ra !
Nhưng đám người kia căn bản không để ý đến tiếng quát của gã. Bắt đầu có người cất tiếng chửi:
- Súc sinh, ngươi xuống đây cho ta !
- Đồ lang tâm cẩu phế, ngay cả đứa trẻ tám tuổi mà ngươi cũng không bỏ qua. Ngươi có phải là người hay không hả ?
- Mau lăn xuống ngựa chịu chết đi !
Bọn họ bắt đầu ném đá vào Diệp Khắc Cường, còn người còn cố kéo gã xuống ngựa. Niết Hán ra sức đỡ hộ cho Diệp Khắc Cường, nhưng cũng không có tác dụng gì. Hai người bị mười mấy hòn đá ném trúng, đau ê ẩm cả người. Cuối cùng, Diệp Khắc Cường cũng bị đám người phẫn nộ kéo xuống ngựa. Gã lập tức trở thành bao cát cho đám người đó luyện quyền cước.
- Mọi người ... mọi người nghe tôi nói, tôi ... không ... giết người.
Diệp Khắc Cường lớn tiếng giải thích, nhưng thanh âm của gã bị tiếng chửi bới của đám người kia át đi, hơn nữa cũng chẳng có ai them nghe gã giải thích, cứ đấm đá gã liên hồi để tiết hận.
- Dừng tay ! Dừng tay !
Niết Hán đưa tay gạt mấy người đang ẩu đả Diệp Khắc Cường ra, định lao vào cứu gã, nhưng đám người đang phẫn nộ ấy lại quá đông, cuối cùng chính gã cũng trở thành mục tiêu của để đám người đó quần đả.
- Lùi ra ! Lùi ra !
Đột nhiên, mười võ sĩ cường tráng xông vào đám người đang ẩu đả, kéo Diệp Khắc Cường và Niết Hán ra ngoài. Đám người kia vốn muốn xông lên đánh tiếp, nhưng những võ sĩ đã lập tức rút đao vây lấy Diệp Khắc Cường vào giữa, bọn họ thấy vậy cũng không dám vọng động tiếp cận Diệp Khắc Cường nữa.
- Thần! Hoan nghênh ngài trở về !
Một gã đàn ông trung niên mặc bạch bào từ phía sau bước ra, người này chính là Tát Ba, chủ tế của Hồng Cát Lạc Bộ. Hắn ta bước đến trước mặt Diệp Khắc Cường, lúc này đã bị đánh đến thâm tím mặt mày, nhấc cằm gã lên lạnh lùng nói:
- Ngài không sao chứ ? Sao không nói gì cả ?
Diệp Khắc Cường dãy dụa định bò dậy, nhưng toàn thân gã đã đau đớn rã rời, dù dãy dụa thế nào cũng không bò dậy được, chỉ đau đớn rên lên mấy tiếng.
Tát Ba hừ nhẹ một tiếng, quay sang nói với tên võ sĩ đứng cạnh:
- Đỡ hắn lên !
Hai tên võ sĩ lập tức bước lên phía trước xốc nách Diệp Khắc Cường dậy. Tát Ba nhìn gã rồi thở dài, giả vẻ thương tiếc nói:
- Hình như ngươi đã nếm không ít khổ đau rồi. Hà ... sớm biết thế này thì lúc trước đừng làm nữa !
- Ngươi ... ngươi ...
Diệp Khắc Cường gầm gừ trừng mắt nhìn Tát Ba.
- Ngươi đừng có giả nhân giả nghĩa nữa, hừ !
Nói đoạn, Diệp Khắc Cường nhổ mạnh một búng nước bọt vào mặt lão, Tát Ba nhìn thấy nhưng tránh không kịp, mặt bị dính đầy nước bọt.
Lão vội đưa tay lên lau mặt, sau đó tát mạnh vào mặt Diệp Khắc Cường hai cái như trời giáng, quát lớn:
- Đồ không biết tốt xấu, tự mi tìm cái chết !
Tát Ba lớn tiếng nói với đám người đang phẫn nộ:
- Các vị đồng bào, trời cao có mắt tên súc sinh mặt người dạ thú này cuối cùng cũng đã bị bắt về đây.
Ta biết mọi người đều vô cùng phẫn nộ và ghê tởm hành vi của hắn. Có điều xin mọi người hãy bình tĩnh và cho chúng ta một chút thời gian. Ta và mấy vị đại thần nữa sẽ cùng nhau định tội cho hắn, ta xin bảo đảm, hắn ta tuyệt đối không thể thoát khỏi sự trừng phạt của luật pháp. Xin mọi người hãy tin tưởng, ta nhất định sẽ cho mọi người một lời giải thích hợp lý. Giờ xin mời mọi người trở về trước đi !
Đám người nghe Tát Ba nói vậy mới từ từ li khai.
Lúc này Phổ Lan Đặc cũng cưỡi ngựa trở về, vừa nhảy xuống ngựa lão đã vội vàng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì ? Ồ, thần đã trở về rồi à ? Sao lại bị đánh thành như thế này ?
Diệp Khắc Cường nhìn Phổ Lan Đặc lớn giọng nói:
- Phổ Lan Đặc đại nhân, tôi bị vu oan, tôi không giết người.
- Có hung thủ nào chịu nhận mình có tội đâu ?
Tát Ba chỉ vào mặt Diệp Khắc Cường nói:
- Ngươi dám giết đồ đệ của ta và con gái nó, ta bắt ngươi đền mạng.
Phổ Lan Đặc lắc đầu thở dài nói:
- Tại sao ngài lại xung động như vậy chứ ? Cứ cho là Cổn Thế đắc tội với ngài, ngài cũng không nên ... không nên ... à ... !
- Tôi thật sự không giết người ! Là Tát Ba, là Tát Ba hãm hại tôi.
Diệp Khắc Cường gào lên như điên cuồng.
- Ngươi gào thét cái gì ?
Tát Ba lại bước lên trước xốc ngực Diệp Khắc Cường lên, trừng mắt nhìn gã với ánh mắt hung tàn.
- Lẽ nào ta lại tự tay giết chết đồ đệ của mình ? Ngươi đã giết hắn, ta hận không thể tự tay băm vằm ngươi thành trăm mảnh ngay bây giờ. Nhưng vì ngươi cũng có không ít công lao với bộ lạc, ta sẽ để cho ngươi chết được nhắm mắt. Ta quyết định dành cho ngươi một sự phán định công bằng, ngươi đừng có mà không biết tốt xấu nữa. Hiểu rõ chưa ?
Nói dứt lời, lão đưa tay đẩy mạnh, quát lớn:
- Đem hắn giam vào thạch lao, đợi ngày xử án !
Diệp Khắc Cường biết nói nhiều vào lúc này cũng không có lợi, bèn để cho hai gã võ sĩ xốc nách lôi đến thạch lao. Niết Hán cũng đi theo sau.
Tát Ba thấy vậy lập tức quát lớn:
- Niết Hán, ngươi đi đâu ?
Niết Hán dừng bước, quay đầu lại ấp úng nói:
- Tôi ... tôi ...
Tát Ba cũng không hỏi gì nữa, đưa tay xua xua nói:
- Ở đây không có việc của ngươi, ngươi về đi !
Niết Hán thở dài một tiếng, quay đầu lùi bước.
Phổ Lan Đặc nhìn bóng hai tên võ sĩ kéo Diệp Khắc Cường đi xa dần, thở dài nói:
- À ... thật là nhất thất túc thành thiên cổ hận.
- Đúng vậy, có điều tôi thấy tên này cũng không phải là kẻ tử tế gì, lần này coi như đã lộ rõ nguyên hình rồi.
Tát Ba lên tiếng phụ hoạ rồi cười nói:
- Đúng rồi, sao đại nhân trở về nhanh vậy ? Những vũ nữ kia phục vụ không tốt à ?
- Không phải !
Phổ Lan Đặc chau mày nói:
- Xảy ra chuyện lớn như vầy, không trở về sao được ?
- Đại nhân yên tâm, việc này cứ để tôi xử lý là xong.
Tát Ba cười lạnh nói:
- Tội chứng rành rành, hắn đã hết đường chối cãi. Chúng ta chỉ cần phán hắn tội chết, sau đó hành hình là xong, thật là đơn giản. Việc nhỏ này cần gì phải phiền đến đại nhân lao tâm khổ tứ chứ ?
Phổ Lan Đặc không biết nói gì. Tuy lão tin rằng Diệp Khắc Cường không thể phạm sai lầm lớn như vậy, nhưng tất cả các bằng chứng đều bất lợi đối với gã. Lão chỉ đành lắc đầu thở dài, từ từ đi vào trong trướng, không để ý đến Tát Ba đang mỉm cười đắc ý phía sau.
“Bịch !” Diệp Khắc Cường bị hai tên võ sĩ ném mạnh vào thạch lao, toàn thân xương cốt như gãy ra thành từng đoạn. Bọn chúng còn đá bồi thêm mấy cái, một gã nói:
- Tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn một chút, nếu không chúng ta không khách sáo nữa đâu.
Lúc này Diệp Khắc Cường mới hiểu được cái cảm giác hổ lạc đồng bằng bị chó khinh. Toàn thân gã đau nhức không thôi, nhưng nỗi đau thể xác không thể bì với nỗi đau trong lòng. Gã rât muốn hét lớn lên một tiếng để giải toả mối hận trong lòng, nhưng vào lúc này ngay cả khí lực để nói gã cũng chẳng còn nữa, không lâu sau thì gã đã chìm vào cơn hôn mê, mất đi tri giác.
Diệp Khắc Cường gặp ác mộng, trong mộng gã thấy mình bị ngũ mã phân thây, đầu một nơi, thân một nẻo ... gã đang vật vã thì đột nhiên bừng tỉnh giấc.
Thì ra một tên binh sĩ đã hắt cả một chậu nước lạnh vào mặt gã. Thấy Diệp Khắc Cường đã tỉnh, hắn liền cười khẩy cợt nói:
- Xem ra ngươi ngủ cũng thoải mái lắm !
Diệp Khắc Cường mở mắt thấy một tốp binh binh sĩ vây quanh mình vội cả kinh hỏi:
- Các ngươi ... các ngươi làm gì vậy ?
- Không làm gì cả, chúng ta đến dẫn ngươi đi xét xử. Ngoan ngoãn đứng dậy đi theo chúng ta đi !
Một tên binh sĩ nói.
Mấy tên binh sĩ liền đến xốc Diệp Khắc Cường dậy, giải hắn ra khỏi thạch lao. Từ bên trong thạch lao tối om, được ra ngoài nhìn thấy ánh mặt trời, hai mắt Diệp Khắc Cường không quen nên không tài nào mở ra được.
Bọn lính đặt Diệp Khắc Cường lên lưng ngựa, lúc này thân thể gã đã hư nhược đến độ không còn cả lực khí để to tiếng nữa, chỉ nhỏ giọng hỏi:
- Các ngươi đưa ta đi đâu ?
- Hỏi nhiều làm gì, câm miệng !
Tên lính vừa đáp lời, lập tức thúc ngựa xuất phát.
Diệp Khắc Cường vừa đi vừa nhìn hai bên đường, thầm ước đoán xem bọn chúng dẫn giải mình đến đâu.
Qua một hồi, gã xác định được đây chính là con đường đi đến tế đài. Một lúc sau, quả nhiên đã đến trước tế đài. Bọn lính nhấc Diệp Khắc Cường từ trên ngựa xuống, đẩy cho gã quỳ xuống.
Diệp Khắc Cường ngẩng đầu lên nhìn, thấy trên tế đài có bốn người đang ngồi. Từ trái sang phải lần lượt là Phổ Lan Đặc, Tả tướng quân Y Sách, Hữu Tướng Quân Mã Can và Tát Ba, xem ra bốn người này là thẩm phán cho vụ xử ngày hôm nay.
Một tên binh sĩ đến trước tế đài cung kính nói :
- Phạm nhân đã được giải đến !
- Tốt lắm, cho ngươi lui !
Tát Ba đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đến vị trí trung ương của tế đài, ngẩng mặt cao giọng nói:
- Hỡi thiên thần vĩ đại, nay chúng con phải thẩm vấn một tên hung phạm sát nhân tàn nhẫn, xin ngài hãy bảo hộ cho chúng con, đồng thời bắt tên đại ác nhân kia phải nhận báo ứng của hắn !
Tát Ba nói xong, quay sang bốn phía lẩm nhẩm đọc thần chú, rồi từ từ đi đến trước mặt Diệp Khắc Cường, nghiêm giọng nói:
- Ngươi là tên lừa gạt, dám tự xưng là thần, còn không mau nhận tội của mình trước mặt thiên thần đi, may ra chúng ta có thể tha cho một mạng chó.
Diệp Khắc Cường lạnh lùng nhìn lão nói:
- Ta không làm gì cả, ngươi bảo ta thừa nhận cái gì ?
- Hay cho tên cẩu tặc cứng đầu !
Tát Ba phất tay áo, quay đầu trở về chỗ ngồi nói:
- Được, chúng ta bắt đầu thẩm vấn hung phạm !
Phổ Lan Đặc khẽ đằng hắng nói:
- Được, đầu tiên để tả tướng quân Y Sách nói ra những hành vi mà tên hung phạm đã làm.
- Vâng !
Y Sách đứng dậy cao giọng nói:
- Phạm nhân đêm qua đã xâm nhập vào lều của Cổn Thế, sát hại hai cha con Cổn Thế. Cổn Thế toànt thân trúng hai mươi tám đao mà chết, còn con gái hắn thì bị tiền dâm hậu sát. Phạm nhân này đã phạm phải đại tội sát nhân.
- Được rồi, cám ơn ngài !
Đợi Y Sách ngồi xuống, Phổ Lan Đặc chỉ tay vào Diệp Khắc Cường nói:
- Thần, ngài có thừa nhận đã giết hại hai cha con Cổn Thế không ?
Diệp Khắc Cường nghiêm sắc mặt nói:
- Tôi chưa từng làm qua những chuyện như vậy ?
Phổ Lan Đặc chau màu nói:
- Nhưng mỗi người ngồi đây đều nhìn thấy tối qua ngài và Cổn Thế đã xảy ra xung đột, có phải vì vậy mà ngài đã ôm hận trong lòng, giết chết hai cha con Cổn Thế để tiết hận không ?
- Không, đêm qua tôi và hắn tỉ võ công bằng, chúng tôi cũng không có thâm thù đại hận gì cả, hơn nữa cuộc tỉ võ tối qua người thắng là tôi, tôi đến tìm hắn làm gì ?
Diệp Khắc Cường lên tiếng biện giải cho mình.
Phổ Lan Đặc trầm tư nói:
- Ngài nói như vậy cũng có lý ...
- Hồ ngôn loạn ngữ !
Tát Ba lớn tiếng quát:
- Đêm qua rõ ràng ngươi đã cùng Cổn Thế tranh giành nữ nhân mới ôm hận trong lòng, vì thế mới nhân đêm tối đến giết hắn để tiết hận, thanh đao của ngươi không phải vẫn cắm trên lưng hắn ư ? Mã Can, đem đao ra cho hắn xem !
- Vâng !
Mã Can chính là thân tín của Tát Ba, vì vậy rất phục tùng mệnh lệnh của lão, lập tức cầm một thanh đao đi đến trước mặt Diệp Khắc Cường.
- Đây là thanh đao cắm vào lưng Cổn Thế đêm hôm đó. Long đầu đao này là do Đại Hãn tặng cho ngươi, toàn tộc chỉ có mình ngươi có mà thôi. Ngươi còn không nhận đây là đao của ngươi nữa sao ?
- Không sai, đao đích thực là của ta.
Diệp Khắc Cường nghiến răng nói:
- Nhưng người không phải do ta giết.
Tát Ba cười gằn nói:
- Ngươi còn chối cãi gì nữa, đao là của ngươi, lẽ nào nó mọc chân chạy đến cắm vào ngực Cổn Thế ?
Diệp Khắc Cường không hề sợ hãi trừng mắt lên nhìn Tát Ba nói:
- Ta bị người khác hãm hại. Lẽ nào ta ngu đến nỗi giết người xong thì để lại thanh đao của mình cắm trên xác nạn nhân ?
Tát Ba tức giận bóp mạnh tay vào thành ghế, quát lớn:
- Tội chứng rành rành mà ngươi vẫn còn cứng đầu như vậy. Mã Can, đánh hắn cho ta, đánh đến khi hắn nhận tội mới thôi.
- Vâng !
Mã Can xoa hai tay vào nhau, đi đến trước mặt Diệp Khắc Cường, chuẩn bị hạ độc thủ với gã.
Từ khi bị vu oan là hung phạm giết người hiếp dâm đến nay, chỉ trong một thời gian ngắn Diệp Khắc Cường đã trở thành bao cát cho bao người đấm đạp, thân thể thương tổn nặng nề. Gã không biết có thể chịu đựng thêm một trận đòn nữa không, nhưng gã biết rõ một điều, đó là cho dù chân tay có bị trói chặt, gã cũng phải phản kháng đến cùng.
Vào lúc tay quyền của Mã Can chuẩn bị đấm vào mặt gã, Diệp Khắc Cường bất ngờ đứng vọt dậy, dùng đầu húc mạnh vào ngực của hắn. Mã Can lập tức cảm thấy ngạt thở, lùi lại năm sáu bước rồi ngã phịch xuống đất.
Đầu của Diệp Khắc Cường đương nhiên rất đau, nhưng xem ra tình hình còn tốt hơn Mã Can đang nằm rên la dưới đất kia nhiều. Gã cười ngạo nghễ nói:
- Đây gọi là hậu phát chế nhân đấy !
Ba người còn lại đều ngạc nhiên đứng bật dậy. Tát Ba tức giận quát:
- Ngươi còn dám phản kháng à ! Y Sách, ngươi xuống dạy cho hắn một bài học.
- Không, tôi cảm thấy nên hỏi cho rõ ràng đã. Nếu như cứ loạn đả thế này, chi bằng giết chết luôn người ta đi cho xong, cần gì phải giở trò thẩm vấn gì nữa. Phổ Lan Đặc đại nhân ngài thấy có đúng không ?
Tát Ba không ngờ Y Sách lại bất ngờ quay ngược sang giáo huấn lại mình, nhất thời nộ khí xung thiên:
- Y Sách, ngươi ...?
Phổ Lan Đặc gật đầu đồng ý nói:
- Tả tướng quân nói không sai. Chúng ta tiếp tục thẩm vấn. Người đầu, đỡ hữu tướng quân lùi xuống nghỉ ngơi.
Lập tức có hai tên võ sĩ bước ra đỡ Mã Can rời khỏi tế đài.
Đợi Mã Can được đưa đi khỏi tế đài, Tát Ba mới nói :
- Thẩm vấn thì thẩm vấn, người đâu ! Giải Tố Na ra đây !
Diệp Khắc Cường nghe thấy tên Tố Na, hai mắt liền sáng rực lên, chỉ thấy hai tên binh sĩ giải Tố Na ra, hai mắt gã liền nhìn như đóng đinh vào mặt nàng, nhưng Tố Na lại không hề liếc nhìn gã lấy một cái.
Tố Na quỳ xuống bên cạnh Diệp Khắc Cường, hành lễ với ba người đang ngồi trên tế đài nói:
- Tố Na tham kiến ba vị đại nhân !
- Không cần đa lễ !
Tát Ba xua tay nói:
- Tố Na, đêm qua có phải ngươi ở cùng hắn không ?
Tố Na ra vẻ nghĩ ngợi một lúc rồi mới trả lời:
- Đại khái là như vậy.
Y Sách sợ Tát Ba cố ý dẫn dụ Tố Na nói ra những lời bất lợi cho Diệp Khắc Cường, lập tức cất tiếng hỏi:
- Ngươi có thể nói ra tình hình đêm qua được không ?
Tát Ba trợn trừng mắt lên nhìn Y Sách, nhưng gã giả vờ như không thấy hỏi tiếp:
- Có được không ?
Tố Na lại hỏi:
- Nói ra hết tất cả sao ?
Y Sách gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, tất cả các tình tiết đều nói ra hết.
Tố Na trầm tư một lúc rồi mới nói:
- Đêm qua sau khi thần thắng Cổn Thế đại gia rồi thì trở về bên cạnh nô gia uống rượu nói chuyện. Chúng tôi nói chuyện rất là vui vẻ, thần cũng uống không ít rượu, mãi đến khi yến tiệc kết thúc mọi người ra về gần hết chúng tôi vẫn còn ngồi uống rượu nói chuyện.
Y Sách chăm chú nghe Tố Na kể rồi cất tiếng hỏi:
- Sau đó hai người có say không ?
Diệp Khắc Cường cũng rất muốn đêm qua bản thân mình có say rượu không liền quay đầu sang nhìn Tố Na.
- Nô gia uống không nhiều lắm, vì thế không bị say. Nhưng thần thì dường như rất vui vẻ, cứ uống từng bát lớn một, sau khi chúng tôi chia tay, thần say đến mức đi còn không vững nữa.
- Ta có như vậy sao ?
Diệp Khắc Cường hoài nghi nhìn Tố Na.
- Như vậy tức là thần đã uống say ?
Y Sách chau mày hỏi:
- Rồi sau đó ?
- Sau đó nô gia thấy thần có vẻ say quá, liền đỡ người vào lều của mình để nghỉ ngơi. Thần hình như rất thích nô gia, cứ ôm chặt lấy nô gia.
Tố Na cúi thấp đầu xuống, xấu hổ nói:
- Sau đó ... sau đó ... chúng tôi đã làm cái chuyện ... cái chuyện đó.
Y Sách cao giọng nói:
- Làm chuyện gì, mau nói rõ ràng ra !
Tố Na đỏ mặt nói:
- Chính là ... chính là cái chuyện giữa nam và nữ ấy, ngài bảo nô gia làm sao nói rõ ra đây !
Diệp Khắc Cường nghe vậy cả kinh vội cất tiếng:
- Ta ... nào có cùng nàng ...?
- Thần, xin hãy trật tự.
Y Sách cất tiếng ngăn Diệp Khắc Cường nói tiếp.
- Đợt lát nữa sẽ có cơ hội cho ngài phản biện !
Diệp Khắc Cường biết Y Sách chắc chắc sẽ phán xử công bằng, bèn ngậm miệng lại không nói gì nữa.
Y Sách tiếp tục quay sang hỏi Tố Na:
- Tố Na, đêm qua sau khi ngươi và thần làm chuyện nam nữ rồi thì như thế nào ?
- Làm xong chuyện đó nô gia và thần ôm nhau ngủ. Thần nói thân thế nô gia đáng thương, còn nói phải lập tức đưa nô gia trở về bộ tộc của mình. Lúc đó nô gia đương nhiên rất vui mừng, vội lập tức chuẩn bị hành trang cùng thần lên đường.
Tát Ba đột nhiên chen vào nói:
- Hừ, giúp đỡ vũ nữ chạy trốn cũng là một trọng tội !
Y Sách không để ý đến lời nói của lão, tiếp tục hỏi:
- Sau đó thì hai người xuất phát hả ?
Tố Na gật đầu nói:
- Đúng vậy, nhưng khi đi chưa được bao lâu thì trên mặt thần đột nhiên xuất hiện vẻ phẫn nộ, sau đó nói với nô gia phải đi làm một việc đã rồi mới đi được. Nói xong liền đổi hướng trở về bộ lạc, lúc ấy nô gia cũngchỉ biết đi theo mà thôi. Không lâu sau thì hai chúng tôi dừng lại ở trước một cái lều, thần dặn tôi đứng ở ngoài đợi rồi đi vào bên trong.
- Ngươi có biết đó là lều của ai không ?
Y Sách vội hỏi tiếp.
Tố Na trầm ngâm nói:
- Vì trời quá tối nên nô gia nhìn không được rõ lắm, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ đó là lều của Cổn Thế đại gia.
Diệp Khắc Cường nghe vậy toàn thân toát mồ hôi lạnh, không biết Tố Na còn nói ra những điều kinh khủng gì nữa.
Y Sách lại hỏi:
- Sau khi thần đi vào lều của Cổn Thế rồi thì có chuyện gì xảy ra ?
Lúc này toàn trường đều căng thẳng chờ câu trả lời của Tố Na.
- Nô gia đợi bên ngoài nghe thấy bên trong lều truyền ra tiếng cãi vã, sau đó có một người kêu lên thảm thiết. Không lâu sau thì thần bước ra dẫn tôi đi khỏi bộ lạc cho đến khi bị bắt về đây.
- Hồ thuyết bát đạo !
Diệp Khắc Cường không nhịn được kêu kên:
- Sáng nay ngươi không nói như vậy !
Tố Na lạnh lùng nhìn gã nói:
- Sáng nay nô gia bị ánh mặt trời làm váng đầu, không biết mình đã nói ra những gì nữa.
Diệp Khắc Cường nghe vậy toàn thân chấn động, cuối cùng đã hiểu ra mình bị trúng kế. Thì ra Tố Na chính là người Tát Ba phái đến để hãm hại gã. Lúc này, gã cũng biết tất cả cử động của mình đều bị Tát Ba nắm rõ như lòng bàn tay.Thấy nụ cười đắc ý trên môi Tát Ba, trong lòng gã chợt như trùng lại, lẽ nào lần này thật sự táng mạng trong tay tên tiểu nhân đó ?