Đêm đã về khuya, Hồng Cát Lạc Bộ chìm trong màn đêm tĩnh lặng, ngoại trừ những một số binh sĩ đi tuần đêm thì không còn thấy một nhân ảnh nào khác. Đột nhiên từ phía sau một căn lều Mông Cổ hiện ra một bóng đen. Bóng đen này chính là Diệp Khắc Cường.
Diệp Khắc Cường di dộng vừa nhanh vừa không gây ra tiếng động nào. Gã phải đến cứu Tố Na. Không lâu sau thì gã chui tọt vào một căn lều lớn. Gã bước đến một chiếc hòm lớn, mở nắp hòm ra. Thì ra bên trong hòm là một cửa đường hầm đi xuống bên dưới. Diệp Khắc Cường bước vào trong rương, bước xuống đường hầm.
Không biết đi bao lâu nhưng cuối cùng Diệp Khắc Cường cũng nhìn thấy một thạch thất. Bên trong thạch thất, gã thấy Tố Na đang bị trói lên tường còn Tát Ba thì cầm đao chỉ vào cô ta.
Gã lập tức lao về phía hai người, lớn giọng quát:
- Tát Ba, mau thả Tố Na ra, bằng không đừng trách ta độc ác.
Tát Ba quay đầu lại nhìn Diệp Khắc Cường một cái rồi vung đao chém vào cổ Tố Na.
- Dừng tay.
Hai tay Diệp Khắc Cường vung lên, ném hai ngọn vi đao về phía Tát Ba. Phi đao bay cực nhanh, Tát Ba căn bản không thể tránh kịp, dính trọn hai ngọn phi đao vào cổ họng và tâm khẩu.
Diệp Khắc Cường tưởng Tát Ba trúng đao sẽ ngã xuống chết ngay, nào ngờ hắn chỉ quay đầu lại để lộ nụ cười nham hiểm, thanh đao trong tay vung ra chặt đầu Tố Na rơi xuống đất lăn lông lốc.
- Tố Na !
Diệp Khắc Cường hét lớn một tiếng, giật mình tỉnh giấc, toàn thân mồ hôi đầm đề. Gã nhìn quanh bốn phía, phát hiện bản thân đang nằm ngủ trong một căn lều Mông Cổ, lúc ấy mới thở phào nhẹ nhõm nói:
- Thì ra chỉ là mơ.
Đột nhiên gã cảm thấy đầu đau như búa bổ, nghĩ lại chuyện đêm qua, lẩm bẩm nói:
- Con mẹ nó, tên Mông Lực Khắc đáng chết không biết đêm qua đã chuốc mình uống bao nhiêu rượu ?
Diệp Khắc Cường đầu đau như búa bổ, vốn định ngủ thêm một chút nữa, nhưng chợt cảm thấy không thoả đáng, gã tự nhủ:
- Không được, phải đi tìm Mông Lực Khắc hỏi xem việc cứu Tố Na thế nào rồi.
Nghĩ đoạn liền loạng choạng đứng dậy bước ra bên ngoài.
Đúng lúc này Mông Lực Khắc cũng từ bên ngoài bước vào, đụng phải Diệp Khắc Cường.
Gã nói:
- Đại ca, huynh tỉnh rồi ?
Diệp Khắc Cường nhìn gã với vẻ mệt mỏi nói:
- Còn nói nữa, đêm qua ngươi hại ta uống bao nhiêu rượu, ngủ đến bây giờ mới tỉnh lại. Đúng rồi, Thống Đạt đã về chưa ?
- Đệ đang định nói chuyện đó với huynh đây.
Mông Lực Khắc kéo Diệp Khắc Cường ra ngoài nói:
- Thống Đạt vừa trở về, hắn ta còn dẫn thêm một cô gái về nữa.
- Tốt quá rồi ! Tố Na không sao chứ ?
Diệp Khắc Cường vừa đi vừa hỏi.
Mông Lực Khắc chau mày, nói với vẻ ngần ngại:
- Việc này … đệ cũng không biết nói sau nữa. Đại ca tự đi xem thì hơn.
Diệp Khắc Cường vội hỏi:
- Sao cơ ? Tố Na chết rồi à ?
- Đệ cũng không biết là cô ta còn sống hay đã chết nữa ?
Mông Lực Khắc kéo tay Diệp Khắc Cường bước vào một căn lều Mông Cổ.
Diệp Khắc Cường thấy Thống Đạt và vài người khác đang quây tròn lại, không biết đang làm gì. Mông Lực Khắc lớn giọng nói:
- Thần đến rồi, mọi người mau tránh ra.
Chúng nhân thấy vậy liền nhanh chóng lùi lại, Diệp Khắc Cường bước lên phía trước, chỉ thấy một cô gái y phục rách rưới, toàn thân máu me thương tích đầy mình nằm trên mặt đất. Gã cúi xuống xem xét kỹ lưỡng khuôn mặt cô gái thì thấy mặt mũi xưng vù, căn bản không thể nhận ra đây có phải là Tố Na hay không nữa. Gã thử đưa tay bắt mạch, thì thấy vẫn còn đập nhưng vô cùng yếu ớt.
Diệp Khắc Cường ngẩng đầu lên hỏi:
- Thống Đạt, chuyện này là thế nào ?
- Đêm qua khi bọn tiểu nhân đến Hồng Cát Lạc Bộ thì liền lập tức chia nhau đi tìm tông tích của Tố Na cô nương. Cuối cùng cũng phát hiện cô ta bị giam trong một ngục thất ở phía đông bộ lạc. Khi chúng tiểu nhân đến đó, thì thấy có mấy tên cai ngục đang cưỡng hiếp cô ta, tiểu nhân vội xông vào giết chết hết bọn chúng, nhưng lúc đó Tố Na cô nương đã trở nên như vậy rồi.
- À …
Diệp Khắc Cường đau lòng đưa tay lên vuốt vuốt khuôn mặt Tố Na nói:
- Sớm biết có kết cục này rồi, tại sao vẫn cứ làm.
Diệp Khắc Cường quay đầu lại nói với Mông Lực Khắc :
- Lập tức gọi vu y đến đây trị thương cho cô ta, còn những người khác không có việc gì thì ra ngoài hết đi.
Mông Lực Khắc lớn tiếng quát thuộc hạ ra ngoài, sau đó chạy đi tìm Vu Y đến.
Diệp Khắc Cường dặn dò tên vu y:
- Trị thương cho cô ta, đồng thời nghĩ cách làm cô ta tỉnh lại nhanh một chút.
Vu y nghe lệnh lập tức bước đến trị liệu cho Tố Na.
Mông Lực Khắc bước đến bên cạnh Diệp Khắc Cường hỏi:
- Nhìn dáng vẻ thế này của cô ta, đệ không hiểu tại sao huynh lại có thể bị cô ta mê hoặc ?
Diệp Khắc Cường liếc nhìn Mông Lực Khắc một cái, nhẹ nhàng nói:
- Cô ta do bị đánh đập dã man mới trở nên như vậy.
Mông Lực Khắc le le lưỡi, không dám hỏi thêm gì nữa.
Không lâu sau, Tố Na khẽ ho lên mấy tiếng, tựa như đang tỉnh lại.
Diệp Khắc Cường vội hỏi:
- Sao rồi, cô ta tỉnh chưa ? Thương thế cô ta thế nào ?
Vu y mỉm cười nói:
- Bẩm cáo thần, thương thế của cô nương này tuy nặng, nhưng chỉ là ngoại thương, không ảnh hưởng đến gân cốt, vì thế tính mạng khôgn bị đe doạ. Bây giờ cô nương ấy đã tỉnh, tiểu nhân xin lui trước, một lát nữa sẽ quay lại thay thuốc.
Vu Y nói xong liền lui bước, Mông Lực Khắc cũng biết ý lùi ra ngoài. Diệp Khắc Cường dịch thân lại sát bên Tố Na, dịu dàng gọi:
- Tố Na, Tố Na tỉnh dậy tỉnh dậy.
Không ngời Tố Na vừa mở mắt đã lập tức choàng dậy lao ra bên ngoài, Diệp Khắc Cường cả kinh vội vã ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé của cô ta.
- Tố Na, nàng làm gì vậy ?
Tố Na giãy giụa dữ dội, lớn tiếng gào thét:
- Thả tôi ra, thả tôi ra, làm ơn … đừng giết tôi, đừng giết tôi.
- Tố Na, là ta đây !
Diệp Khắc Cường dùng sức quay người Tố Na lại đối diện với mình. Gã hét lớn:
- Nhìn cho rõ đi, là ta đây!
Tố Na nhìn thấy khuôn mặt Diệp Khắc Cường nhất thời ngẩn người ra, lắp bắp nói:
- Thần … tại … tại sao lại như vậy ?
Diệp Khắc Cường khẽ nhếch mép cười, nói:
- Không sai, là ta đây.
Nào ngờ Tố Na lại càng giãy dụa dữ dội hơn, cô ta gào thét:
- Tôi nhất định đã chết rồi mới gặp hồn ma của Thần. Thần à ! Xin người hãy tha thứ cho Tố Na, nô gia không cố ý hại ngài chết đâu, hãy tha thứ cho nô gia …
Diệp Khắc Cường cảm thấy vừa buồn cười vừa tức, lớn tiếng nói:
- Ta không chết, cô cũng không chết … ngậm miệng lại cho ta.
Tố Na bị câu nói của Diệp Khắc Cường làm ngơ ngẩn xuất thần, cô ta ngẩn người ra hỏi:
- Nô gia và ngài … đều chưa chết hả ?
- Đúng vậy, chúng ta đều chưa chết.
Diệp Khắc Cường kéo Tố Na lại ngồi trên tấm thảm.
- Đêm qua ta đã phái người đến cứu nàng ra đây, bây giờ ràng rất an toàn.
Tố Na ngẩn người ra một lúc, tiếp đó nước mắt chảy ra như suối, lao vào ôm chầm lấy Diệp Khắc Cường mà khóc lớn.
Diệp Khắc Cường nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng Tố Na, dịu dàng an ủi:
- Không sao đâu, không sao đâu.
Khóc lóc một hồi, Tố Na mới ngẩng đầu nhìn Diệp Khắc Cường nói:
- Thần, nô gia có lỗi với ngài, nô gia không cố ý hại ngài đâu.
Diệp Khắc Cường đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tố Na rồi nói:
- Ta biết nàng làm như vậy cũng rất khổ tâm, nàng có thể nói cho ta không ?
Trên mặt Tố Na biểu thị sự căm hờn sâu sắc, cô ta nghiển răng nói:
- Tát Ba dùng người nhà của nô gia để uy hiếp, nếu như nô gia không nghe lời hắn, hắn sẽ đem người nhà của nô gia giết hết.
- Chỉ có loại người như Tát Ba mới làm như vậy thôi.
Diệp Khắc Cường cũng phẫn nộ nói:
- Đêm qua hắn định giết nàng để dịêt khẩu, cũng may người của ta đến kịp thời, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng được.
- Tên súc sinh Tát Ba, ta phải xả thịt lóc xương ngươi ra mới hả giận.
Tố Na vừa khóc vừa nghiển răng nói.
- Sau khi nô gia hại ngài trở thành hung phạm giết người cưỡng dâm, Tát Ba đem nhốt nô gia vào một ngục thất. Đã nhiều lần nô gia thỉnh cầu hắn cho gặp người nhà nhưng hắn không hề để ý gì đến lời thình cầu của nô gia. Cho đến đêm hôm qua, Tát Ba đến ngục thất gặp nô gia, nô gia vốn tưởng hắn sẽ để nô gia đi gặp người nhà, nào ngờ hắn nói rằng đã giết hết người nhà của nô gia rồi, còn nói thần cũng chết rồi, nô gia cũng không cần sống thêm làm gì nữa. Nói xong hắn bảo vệ sĩ giết chết nô gia đi. Đợi Tát Ba đi khỏi, mấy tên vệ sĩ nói đằng nào thì nô gia cũng chết, chi bằng để chúng khoái hoạt một phen … sau đó chúng …
Tố Na nói đến đây thì ngừng lại khóc lên rưng rức. Diệp Khắc Cường thấy vậy cũng đau lòng, liền nhẹ nhàng an ủi:
- Dừng khóc nữa ! Tất cả đều đã qua rồi, đừng khóc nữa.
Diệp Khắc Cường an ủi một hồi, cuối cùng Tố Na cũng bình tĩnh trở lại.
Gã nâng cằm Tố Na lên đưa tay lau nước mắt cho nàng rồi nói:
- Yên tâm, mối thù giết người nhà ta nhất định thay nàng tính sổ với Tát Ba.
Lúc này trong lòng Tố Na rồi ren như tơ vò, đột nhiên nàng ta quỳ xuống trước mặt Diệp Khắc Cường nói:
- Tố Na đã hãm hại thần bị hàm oan vậy mà thần vẫn còn đối tốt với Tố Na như vậy. Đại ân đại đức của Thần, Tố Na không thể nào báo đáp được. Đợi sau khi báo được gia cừu, Tố Na sẽ tự sát trước mặt thần để tạ tội, ân tình của thần xin hẹn kiếp lai sinh.
Diệp Khắc Cường nghe vậy thì cả kinh, vội vã đỡ Tố Na dậy nói:
- Đừng nói như vậy, nàng bị người ta ép buộc mới hãm hại ta, ta đã tha thứ cho nàng từ lâu rồi, hà tất phải nói những câu như vậy ?
- Nhưng mà … nhưng mà … thân thể này của Tố Na … Tố Na không còn mặt mũi nào để sống tiếp nữa.
- Đừng như vậy, chuyện này để sau hãy nói có được không.
Diệp Khắc Cường dịu dàng an ủi thêm mấy câu nữa Tố Na mới bình tĩnh trở lại.
- Nàng có thể cho ta biết đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì không ?
Tố Na lau nước mắt, gật đầu nói:
- Đêm hôm đó sau khi thần tỷ võ với Cổn Thế xong, Tát Ba đem một bình rượu đến bảo Tố Na ngậm trong miệng, sau đó thừa cơ hội chúng ta hôn nhau thì chuyển sang miệng thần. Lão còn dặn dò Tố Na tuỵêt đối không được nuốt vào. Nô gia y theo lời hắn mà làm, không lâu sau thì thần đã hôn mê bất tỉnh.
- Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta.
Diệp Khắc Cường vỗ tay một cái rồi hỏi tiếp:
- Sau đó thế nào ? Mau nói đi !
- Bởi vì đêm đó sự tình rất hỗn loạn nên không ai phát hiện thần đã hôn mê, hơn nữa sau khi thần hôn mê thì nô gia luôn ở bên cạnh ngài. Người khác cứ tưởng chúng ta đang … đang … thân mật, vì thế cũng không dám làm phiền.
Nói đến đây, bất chợt hai má Tố Na hồng lên.
- Đợi cho mọi người về hết, Tát Ba mới phái người đỡ thần vào một căn lều. Sau đó hắn hỏi nô gia thần đã nói gì. Nô gia nói với hắn thần bảo sau này có cơ hội sẽ đưa nô gia trở về bộ lạc. Tát Ba nghe xong thì chẳng nói gì, chỉ bảo nô gia ngoan ngoãi đợi ở đó, sau đó lấy thanh đao của thần mang đi.
Diệp Khắc Cường nghe đến đây thì trầm giọng nói:
- Hắn đi giết hai cha con Cổn Thế ?
- Điều này thì nô gia không biết. Thời gian ước chừng khoảng một bữa cơm thì Tát Ba dẫn một số người đến, hắn dặn dò nô gia phải nói thế nào để hãm hại thần, sau đó sai người đỡ thần lên ngựa, rồi ép cả nô gia lên nữa. Nô gia ngồi trên ngựa nghe chúng nói chuyện âm mưu gì đó, cuối cùng Tát Ba nói: “Thần không phải người bình thường, vạn nhất hắn tỉnh dậy sớm thì hỏng mất kế hoạch của chúng ta. Tốt nhất là dẫn hắn đi xa một chút.” Tiếp đó, hắn phái người đưa chúng ta rời khỏi bộ lạc.
Diệp Khắc Cường nhướng mày tiếp lời:
- Tiếp đó bọn thuộc hạ của Tát Ba đưa chúng ta đến nơi mà ta tỉnh dậy vào sáng hôm sau đúng không ?
- Đúng vậy.
Tố Na thở dài nói:
- Âm mưu của Tát Ba là như vậy, những chuyện sau này thì thần biết cả rồi. Nô gia cũng không cần nói lại nữa.
- Xem ra Cổn Thế cũng bị Tát Ba lợi dụng mà thôi. Để hãm hại ta, ngay cả đồ đệ của mình mà hắn cũng giết, thật tàn nhẫn. Hắn không phải là người nữa rồi.
Diệp Khắc Cường ngừng lại lấy hơi rồi nói:
- Tố Na, nơi đây là chỗ của người anh em của ta, rất an toàn. Nàng cứ yên tâm ở đây dưỡng thương, ta còn có một số chuyện phải làm, xong việc ta sẽ đến đây thăm nàng.
Tố Na ngoan ngoãn gật đầu. Diệp Khắc Cường liền đỡ nàng ta nằm xuống, nhẹ nhàng vuốt lên mặt nàng rồi dịu dàng nói:
- Nàng nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài đây.
Diệp Khắc Cường đi ra bên ngoài, vặn người một cái rồi nói:
- Con mẹ nó, dạo này sao cứ toàn gặp phải loại người động tí là đòi tự sát thế nhỉ.
Gã vừa dứt lời thì thấy Mông Lực Khắc đang chạy đến. Diệp Khắc Cường thầm nhủ:
- Lại một người nữa.
- Đại ca, thế nào rồi, Tố Na cô nương không sao chứ ?
- Nàng không sao. Đi nào. Chúng ta đến chỗ của ngươi đã, ta muốn thương lượng chuyện đối phó với lão tặc Tát Ba đó.
Mông Lực Khắc nghe xong thì vui mừng nói:
- Hay lắm, mối hận này cuối cùng cũng được giải rồi.
Sau khi nghe Tố Na kể lại mọi chuyện, những nghi điểm trong lòng Diệp Khắc Cường đã được giải khai hết. Tiếp đó, gã cần phải cho Tát Ba biết gã không phải là người dễ ức hiếp.
+++
Mông Lực Khắc gật đầu nói:
- Có. Hắn nói thi thể đều mang đi, không để lại hiện trường.
- Thế thì đúng rồi, đợi cho người khác phát hiện ta không còn trong thạch lao, hơn nữa các binh sĩ canh gác đều bị giết chết cả, Tát Ba nhất định sẽ nói đồng đảng của ta đến cứu người, sau đó thừa cơ hãm hại thêm một số người nữa cũng không chừng.
Mông Lực Khắc liền hỏi:
- Vậy đại ca có tính toán gì ?
- Tát Ba chắc đã biết Tố Na đã được cứu thoát, hắn nhất định sẽ đoán là ta cứu thoát nàng ta.
Nói đoạn gã vỗ vai Mông Lực Khắc nói:
- Vì thế hắn sẽ phái người đến đây hỏi các ngươi xem đã giết chết ta chưa.
Mông Lực Khắc nghe vậy thì ngẩn người ra hỏi:
- Vậy đệ phải trả lời thế nào ?
Diệp Khắc Cường nghĩ ngợi một lát rồi nói:
- Nếu như nói với Tát Ba là các ngươi đã giết chết ta rồi, hắn nhất định sẽ không tin, hơn nữa còn nghi ngờ các ngươi nữa. Chi bằng cứ nói ta đã thừa cơ chạy thoát rồi.
Mông Lực Khắc chau mày nói:
- Vậy không phải làm cho Tát Ba đề phòng ư ?
- Ta không chỉ muốn hắn đề phòng, mà còn muốn doạ hắn một trận nữa.
Diệp Khắc Cường nói với vẻ bí hiểm.
- Ý của đại ca là … ?
Diệp Khắc Cường mỉm cười thần bí nói:
- Sau này ngươi sẽ biết. Nhớ rõ khi nào người của Tát Ba đến đây thì phải nói là ta đã chạy về hướng Bất Nhĩ Hãn Sơn rồi.
- Đệ biết rồi. Có điều đại ca làm vậy không hiểu có ý gì ?
Mông Lực Khắc vẫn tò mò hỏi.
Diệp Khắc Cường vẫn chỉ mỉm cười nói:
- Ngươi cứ làm như vậy là đựơc rồi.
Lúc này, bên ngoài lều có tiếng người nói vọng vào:
- Bẩm cáo thủ lĩnh, có sứ giả của Hồng Cát Lạc Bộ cầu kiến.
- Ta biết rồi.
Mông Lực Khắc khâm phục nói với Diệp Khắc Cường:
- Đại ca liệu sự như thần, quả nhiên Tát Ba đã phái người đến đây.
- Cứ y theo lời ta mà làm, ta đi trước đây.
Nói đoạn gã theo cửa sau mà đi ra ngoài.
Mông Lực Khắc cao giọng nói:
- Mời sứ giả vào đây.
Sứ giả của Tát Ba phái đến lập tức bước vào trong lều, Mông Lực Khắc vui vẻ nói:
- Xin mời đại nhân ngồi. Tại hạ lập tức cho người bày tiệc rượu.
- Không cần phiền phức vậy. Tát Ba đại nhân phái ta đến đây để hỏi ngươi một chuyện.
Tên sứ giả không nhiều lời mà vào luôn vấn đề chính:
- Chủ tế muốn hỏi các ngươi đã giết chết người kia chưa ?
Mông Lực Khắc cố dùng dàng vẻ của kẻ phạm lỗi nói:
- Việc này tại hạ cũng đang định đến Hồng Cát Lạc Bộ để bẩm báo với Tát Ba đại nhân. Tên đó đã nhân lúc hỗn loạn đã đào thoát rồi. Chúng tôi đã đuổi theo hắn đến tận Bất Nhĩ Hãn Sơn thì không thấy tung tích đâu nữa.
- Bất Nhĩ Hãn Sơn ?
Gã sứ giả cả kinh thốt lên một tiếng.
- Chuyện lớn như vậy sao ngươi không lập tức đến bẩm báo với Tát Ba đại nhân.
- Tại hạ cũng vừa mới ở Bất Nhĩ Hãn Sơn về đến đây.
Mông Lực Khắc làm vẻ xấu hổ nói:
- Tại hạ thật đáng chết, không thể hoàn thành nhiệm vụ mà đại nhân giao phó. Có điều nhờ ngài chuyển cáo với đại nhân, nói đại nhân an tâm. Người của tại hạ hiện đang lùng sục khắp Bất Nhĩ Hãn Sơn, tin rằng sẽ sớm tìm ra hắn thôi.
- Hắn đã chạy đến Bất Nhĩ Hãn Sơn, lần này thì hỏng bét.
Gã sứ giả vội vã đứng dậy đi ra ngoài:
- Ta phải lập tức về bẩm báo lại với Tát Ba đại nhân, ngươi cứ tiếp tục tìm kiếm, nếu như có tin tức thì lập tức báo cho ta.
- Vâng. Xin sứ giả đại nhân nói giúp tại hạ mấy câu trước mặt chủ tế Tát Ba. Tại hạ nhất định sẽ tìm thấy và giết chết tên đó.
- Ta biết rồi.
Gã sứ giả xua xua tay, lập tức nhảy lên ngựa phóng đi.
Mông Lực Khắc thấy gã sứ giả bị doạ đến mất hết hồn vía, không nhịn được cười phá lên.
Lại nói đến tên sứ giả, hắn bạt mạng chạy một hơi về đến Hồng Cát Lạc Bộ, vừa nhảy xuống ngựa đã đến cầu kiến Tát Ba.
Tát Ba vừa nhìn thấy hắn đã hỏi ngay:
- Thế nào rồi ? Có phải bọn chúng đã để giết chết thần rồi chăng ?
- Bẩm cáo chủ tế.
Gã sứ giả vì chạy đường xa nên thở hổn hển nói:
- Quả nhiên không ngoài sở liệu của đại nhân, thần không bị chúng giết, mà đã đào thoát rồi.
- Khốn nạn. Ta biết ngay mà !
Tát Ba phẫn nộ nghiến răng nói.
- Tên Mông Lực Khắc đó thật vô dụng, ngay cả một người mà cũng không giết được. Không biết hắn chạy về hướng nào ?
- Theo Mông Lực Khắc nói, thần đã chạy về hướng Bất Nhĩ Hãn Sơn.
- Bất Nhĩ Hãn Sơn ?
Tát Ba nghe xong kĩnh hãi hỏi lại:
- Làm sao mà hắn lại chạy đến đó được chứ ?
- Mông Lực Khắc nói lại như vậy, thuộc hạ nhận thấy sự việc trọng đại, liền lập tức chạy về đây bẩm cáo với đại nhân.
Gã sứ giả ngừng lại một chút lấy hơi rồi nói tiếp:
- Đúng rồi, Mông Lực Khắc nói người của hắn vẫn đang ở trong núi tìm kiếm, nếu có tin tức sẽ lập tức thông tri cho chúng ta.
- Ngu ngốc !
Tát Ba đột nhiên quát lớn:
- Ngươi đến bảo tên ngu đó ngừng ngay việc tìm kiếm lại, đi mau đi!
Gã sứ giả ngẩn người ra, không hiểu hỏi:
- Tại … tại sao … ?
- Câm miệng, ngươi lập tức đi ngay cho ta … ! Ngươi mà làm hỏng chuyện thì ta chém ngươi ra làm hai mảnh.
Gã sứ giả cả kinh, vội vã chạy đi tìm Mông Lực Khắc.
Tát Ba tức giận chửi:
- Khốn nạn, tất cả đều là một lũ khốn nạn.
Chửi xong một câu, Tát Ba liền nhắm mắt lại để lấy lại bình tĩnh. Trong đầu không ngừng nghĩ ngợi.
- Thần chạy đến Bất Nhĩ Hãn Sơn, nhất định sẽ đi tìm Hốt Đồ Lỗ Hãn. Hốt Đồ Lỗ Hãn tín nhiệm hắn như vậy, thần lại là người tinh minh, nếu như thật sự hắn đã cứu Tố Na, vạn nhất để Mông Lực Khắc rơi vào tay hắn nữa chỉ sợ đại kế bất thành, không được, không đựơc … ta phải tiên hạ thủ vi cường.
Tát Ba liền lớn giọng quát:
- Người đâu, gọi Hữu tướng quân đến đây.
Tên lính gác bên ngoài liền dạ mọt tiếng rồi chạy đi.
Không lâu sau, Hữu tường quân Mã Can đã bước vào lều, hành lễ với Tát Ba:
- Tham kiến chủ tế, không rõ chủ tế đại nhân có việc gì tìm tại hạ ?
- Miễn lễ.
Tát Ba xua tay bảo Mã Can ngồi xuống.
- Ta nhận được tin tức, Thần đã chạy đến Bất Nhĩ Hãn Sơn rồi.
- Cái gì ?
Mã Can biến sắc nói:
- Thần … không phải đi tìm Đại Hãn chứ ?
Tát Ba gật gật đầu:
- Ta cũng nghĩ như vậy, vì thế ngươi phải lập tức chuẩn bị một vạn binh mã. Chúng ta lập tức đến Bất Nhĩ Hãn Sơn.
- Một vạn binh mã ? Chúng ta đến đó tìm Thần sao ?
- Đương nhiên, ngoại trừ đến đó bắt thần ra, còn phải bảo vệ an toàn cho Đại Hãn.
Trên khoé miệng Tát Ba lộ ra nụ cười âm hiểm.
- Thần đã là hung thủ sát nhân, ai biết hắn còn có thể làm ra những chuyện gì ?
Mã Can chau mày thấp giọng nói:
- Đại nhân nói như vậy cũng không sai. Nhưng hiện nay thần đã cứu Tố Na đi. Người nhà của Tố Na đã bị chúng giết chết, thuộc hạ nghĩ cô ta sẽ không nghe lời chúng ta nữa. Nếu như cô ta nói hết sự tình cho thần biết, thần lại dẫn cô ta đến tìm Đại Hãn, đến lúc đó chỉ sợ rằng người bị truy đuổi lại là chúng ta.
- Hoang đường, điểm này ta đã nghĩ đến từ lâu rồi. Nếu như thật sự như ngươi nói, đến lúc đó chúng cũng không dừng lại được nữa rồi.
Tát Ba hai mắt lộ hung quang nói.
Mã Can ngẩn người không hiểu hỏi:
- Ý của chủ tế đại nhân là …
Tát Ba cười lạnh lùng, khiến Mã Can sởn cả tóc gáy. Hắn ghé sát miệng vào tai Mã Can thấp giọng nói:
- Đến lúc đó chúng ta giết cả Đại Hãn lẫn Thần một lượt, khi trở về nói là Đại Hãn đã bị thần giết hại, chúng ta cứu giá chậm trễ, nhưng cũng giết chết được Thần báo thù cho Đại Hãn. Sau đó giả truyền ý chỉ, nói Đại Hãn trước khi chết lệnh cho ngươi tiếp thụ vương vị, ta sẽ làm người chứng thực. Đến lúc đó Hồng Cát Lạc Bộ không phải là thiên hạ của hai chúng ta sao ?
- Để tôi tiếp nhận vương vị ư ?
Mã Can suýt nữa không dám tin vào tai mình nữa.
- Thật … thật sự có thể sao ?
- Lẽ nào ngươi muốn xuốt đời cúi đầu trước người khác sao ?
Tát Ba liếc mắt nhìn Mã Can một cái rồi nói:
- Cái đồ vô dụng, còn không mau đi chuẩn bị binh mã.
- Vâng vâng …
Mã Can vừa nghĩ đến giấc mộng làm Đại Hãn vừa chạy ra khỏi trướng.
Tát Ba nhìn Mã Can đi khỏi, hừ nhẹ một tiếng. Hắn biết rõ cho dù Mã Can có làm Đại Hãn bất quá cũng chỉ là con rồi trong tay hắn mà thôi. Nghĩ đến đây, hắn bước ra ngoài lều nói:
- Ta phải đi tuần lao phòng.
Tên lính gác dạ một tiếng bước theo sau lưng hắn. Tát Ba hai tay chấp sau lưng, chầm chậm bước đến lao phòng. Trong lao phòng có một người đang bị treo lên tường đánh đập dã man.
Tát Ba cao giọng hỏi:
- Hắn đã nhận tội chưa ?
Tên cai ngục nghe Tát Ba hỏi vội vã dừng tay lại hành lễ nói:
- Tham kiến chủ tế. Bẩm chủ tế tên này rất cứng đầu, bị đánh đến ngất đi mấy lần nhưng vẫn không chịu khai nhận.
- Thật sao ? Để ta xem nào.
Tát Ba bước lại gần người đang bị trói trên tường nói:
- Đỡ hắn dậy.
Cai ngục liền lấy một chậu nước lạnh hất vào mặt người đang bị trói trên tường, người kia liền giật mình tỉnh lại. Vừa nhìn thấy Tát Ba, đã phun ra một búng máu vào mặt hắn rồi chửi lớn:
- Cẩu tặc, người còn dám đến đây. Ngươi hãm hại trung lương, người sẽ không có kết cục tốt đâu.
Tát Ba không hề giận giữ, đưa tay áo lên lau mặt, mỉm cười nói:
- Y Sách đại tướng quân, ta khuyên ngươi nên khai ra thần đang ẩn nấp ở chỗ nào để tránh khỏi nỗi đau xác thịt.
Thì ra người bị trói trên tường chịu khổ hình chính là tả tướng quân Y Sách. Tát Ba sau khi nhận được tin tức Diệp Khắc Cường biến mất, cho rằng bọn Mông Lực Khắc làm theo chỉ thị của hắn, giết chết Diệp Khắc Cường rồi mang xác đi. Lão liền đổ tội cho Y Sách sai thủ hạ cứu Diệp Khắc Cường chạy thoát. Y Sách đương nhiên là không thừa nhận, Tát Ba liền bắt gã nghiêm hình bức cung. Một số người biết rõ là Tát Ba cố ý hãm hại Y Sách nhưng vì sợ hãi thế lực của hắn mà không ai dám lên tiếng phản đối.
Y Sách tức giận gầm lên:
- Tên khốn ! Ta căn bản không biết ngươi nói gì! Ngươi muốn giết thì cứ giết đi, đừng nói nhiều lời như vậy nữa.
- Ta làm sao nỡ giết ngươi chứ ? Ta còn chưa dày vò ngươi đủ mà.
Tát Ba mỉm cười nói tiếp:
- Ta đến là để nói với ngươi một tin tức tốt. Ta vừa nhận được tin thần đã xuất hiện ở Bất Nhĩ Hãn Sơn.
- Thật sao ?
Y Sách nghe xong cả mừng nói:
- Hay quá, thần vẫn còn sống.
- Bây giờ hắn còn sống, có điều hắn không còn sống lâu nữa đâu.
Tát Ba nói đoạn đưa tay lấy một thanh sắt nung đỏ dí mạnh vào người Y Sách cười lạnh nói:
- Ngươi cứ ở đây hưởng thụ đi, khi ta trở về sẽ tính sổ tiếp với ngươi.
Tát Ba bước ra khỏi lao phòng trong tiếng kêu gào thảm thiết của Y Sách.
Không lâu sau thì Mã Can bước vào lều của hắn nói;
- Bẩm cáo chủ tế, binh mã đã sẵn sáng. Có thể lập tức xuất phát.
- Tốt lắm. Chúng ta đi thôi.
Hai người liền bước ra bên ngoài. Đột nhiên có một bóng người chạy đến.
- Đợi đã !
Thì ra người mới đến là Niết Hán. Gã chặn trước mặt Tát Ba và Mã Can nói:
- Các người dẫn một vạn binh mã đi đâu ?
- Hỗn xược ! Thái độ của ngươi là gì vậy ?
Tát Ba tức giận đẩy mạnh Niết Hán một cái, định đẩy hắn sang một bên. Nhưng Niết Hán quá cường tráng, Tát Ba đẩy một cái mà gã vẫn không hề nhúc nhích. Tát Ba đành phải tránh sang một bên nói:
- Ngươi cút đi cho ta!
Niết Hán biết có nói nữa cũng vô dụng, đành trợn trừng mắt nhìn hai người đi xa dần. Gã ngẩng đầu lên trời nghĩ ngợi một hồi, rồi vội vã chạy theo một hướng khác.
Tát Ba đến quảng trường điểm binh xong liền lập tức lên ngựa, hạ lệnh cho đại đội nhân mã xuất phát.
Mã Can thúc ngựa chạy song song với Tát Ba hỏi:
- Chủ tế, chúng ta đến Bất Nhĩ Hãn Sơn chứ ?
- Không !
Tát Ba mắt lộ hung quang nói:
- Đến Phổ Lỗ Hãn Sơn trước.
- Phổ Lỗ Hãn Sơn ? Đó không phải là nơi ở của bọn cường đạo sao ? Chúng ta đến đó làm gì ?
Mã Can không hiểu hỏi.
- Giết hết lũ cường đạo đó.
Tát Ba nghiến răng nói.
- Thần là kẻ vô cùng tinh minh, vạn nhất lũ cường đạo kia lọt vào tay hắn, chỉ sợ chúng sẽ nói ra chuyện chúng ta phái người đi giết hắn, chi bằng cứ giết sạch bọn chúng là xong. Bọn chúng cũng không còn giá trị lợi dụng nữa rồi.
- Vâng.
Mã Can tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng không khỏi sợ hãi bụng dạ hiểm độc của Tát Ba. Hắn quay đầu lại hạ lệnh:
- Chúng ta tiến về Phổ Lỗ Hán Sơn.
Tát Ba và Mã Can hành binh thần tốc, trong phút chốc đã đến chân Phổ Lỗ Hán Sơn.
Mã Can điểm năm trăm tinh binh chuẩn bị xông lên núi, sau đó quay sang thỉnh chỉ thị của Tát Ba.
Tát Ba lạnh lùng nói:
- Truyền lệnh xuống, bất phân nam nữ lão thiếu, giết hết tất cả cho ta.
Mã Can liền đem mệnh lệnh của Tát Ba nói cho các binh sĩ, năm trăm binh sĩ nhận lệnh xong liền tiến vào Phổ Lỗ Hán Sơn.
Diệp Khắc Cường, Tố Na và Mông Lực Khắc bọn họ có ở trong Phổ Lỗ Hán Sơn không ? Lẽ nào họ không thể thoát khỏi độc thủ của Tát Ba ?