Một trận sát thanh vang vội, đoàn binh mã gồm năm trăm người rần rộ kéo lên Phổ lỗ hán sơn. Đoàn quân phát hiện ra không một người nào chạy ra đối kháng, càng kinh ngạc hơn nửa, trong chồi mông cổ ngẩu nhiên nữa bóng người cũng không thấy, cũng có thể nói, bọn Mông Lực Khắc sớm đã sớm rời khỏi nơi nầy.
Đột nhiên, vài tên sĩ binh phát hiện từ đằng xa một bóng ảnh đang phóng qua, lập tức đuổi ngựa rượt theo, không bao lâu thì đã đuổi kịp người ấy.
Người đó hoảng hốt la lên:
-Xin đừng gìết tôi, tôi là người của chủ tế Tát Ba.
Nguyên lai người đó đích thị là do Tát Ba phái đi làm sứ giả, bọn sỉ binh liền dẩn tên sứ giả đó hạ sơn.
Hắn được dẩn đến trước mặt Tát Ba, rồi đáp:
- Khải bẩm chủ tế, tiểu nhân y lời ngài tìm đến đây, nhưng khi đến đây đã không còn ai nữa. khi nảy tiểu nhân thấy một đại đội binh sỉ lên núi, ngở rằng bọn Mông Lực Khăc trở về, còn tưởng coi bọn chúng đang làm trò khỉ gì đây, nào ngờ là quân của chúng ta.
Tát Ba nghe đến đây liền cau mày nói:
- Mông Lực Khăc quả nhiên là đã chạy trốn rồi, với đầu óc của hắn thì không thể nào biết được ta đến đây là để giết hắn, thật là khó mà tin được.
Mã Can nhìn thấy Tát Ba với vẻ mặt đầy suy nghĩ, liền nói:
-Chủ tế xin đừng phiền não, bọn Mông Lực Khắc chắc là chưa chạy xa đâu. để tiểu tướng phái người đi dò theo vết chân ngựa, tất sẻ biết được bọn chúng chạy về hướng nào, và đưổi theo giết chúng.
Tát Ba trầm ngâm hồi lâu, rồi lác đầu nói:
- Bây giờ không còn thời gian lo đến chuyện nầy nữa, chúng ta trực chỉ lên bất nhân hãn sơn.
Mả can lên tiếng đáp ứng, lập tức truyền hạ lệnh, đại đội nhân mả chuyển theo hướng Bất nhân hãn sơn mà tiến.
Lộ trình đến Bất nhân hãn sơn rất xa, ước chừng hai ngày một đêm. Đêm đến, bọn binh lính đóng trại tại một khoảng trống trong rừng, Tát Ba cùng Mã Can ở tại trong quân trướng nói chuyện và uống rượu.
Tát Ba mặt giận dữ, đập bàn nói:
- Tưởng ta đây Tát Ba ở Hồng cát lạc bộ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, ai mà biết được khi không đâu xuất ra một tên thần vô danh kỳ diệu phá hoại chuyện hảo sự của ta. Ác thay! nếu ngày hôm nay mà không trừ khử hắn đi, thật khó mà nguôi giận trong lòng.
Mã Kiên nâng ly cố tạo nụ cười, nói:
- Chủ tế xin đừng để tâm, kỳ nầy chúng ta đến Bất nhân hãn sơn sẻ giăng bẩy thiên la địa võng, để coi hắn chấp cánh cũng khó mà bay, ha ha ha…..
Trong tiếng cười to đó, cả hai lần nữa cùng nâng thêm vài ly. đột nhiên, ngoài trướng xảy ra tiếng xáo động, cả hai đều quay lại nhìn nhau, lập tức vội chạy ra ngoài.
mả kiên hét to:
- đã xãy ra chuyện gì?
Hai tên lính dẩn vào một hán tử đi đến, “khải bẩm tướng quân, đã bắt được một tên hoài nghi này.”
mả kiên định vấn hỏi hắn, nào ngờ hắn vừa thấy Tát Ba, lập tức khóc to lên, “chủ tế, thì ra là ngài ở đây, gặp được ngài thật là may mắn, ôi……”
nghe đến đây Tát Ba trở nên ngớ ngẩn, soi bói nhìn gả nam tử đó, nhìn diện mục gả rất là thành thật, mặt đầy nước mắt, kế đến hỏi hắn:
- nhà ngươi là ai?
gả nam tử thở hắt ra rồi nói:
-tiểu nhân là người giử cửa cho đại hãn, vì nghe được chuyện bất lợi cho chủ tế, cho nên mới mượn đêm đến liều chết trốn ra, tưởng đâu phải chạy về bộ lạc thông báo cho chủ tế biết, nào ngờ gặp chủ tế ở đây thật may quá.
Tát Ba ngạc nhiên, liền ra lệnh:
- mả điền, mau thả hắn ra.và thỉnh vị tiểu huynh đệ nầy vào trong mà nói chuyện.
-xin tuân lịnh.
mả can ra lệnh hai tên thủ hạ thả tên khán môn quan ra, và tự tay hắn dẩn vào nội trướng.
Tát Ba thỉnh gả khán môn quan ngồi, còn mả kiên thì ngồi bên cạnh hắn phòng khi có chuyện xảy ra thì bảo vệ Tát Ba.
đợi sau khi gả khán môn quan ngồi, Tát Ba điểm cười hỏi:
-các hạ tên gì?
gả khán môn quan hoảng hốt thưa:
- khải bẩm chủ tế, tiểu nhân tên gọi là ác ác.
Tát Ba trong tâm tư hắn cố nhớ xem có nghe tên nầy lần nào chưa, và nhìn kỷ hình thể hắn củng không có ấn tượng nào, chung quy hắn khó mà hoài nghi, dĩ nhiên, sác mặt hắn không hề lộ ra, hắn hỏi tiếp:
- ác ác, ngươi không ngại mạo hiểm đến đây thông báo cho ta? tự ý trốn khỏi và tiết lộ bí mật là phạm vào tội chết, ngươi có biết không?
-dạ tiểu nhân biết.
Ác ác nói với vẻ mặt đầy quyết tâm không sợ chết.
- nhưng chủ tế đối với tiểu nhân có ân, tiểu nhân không thể thấy chủ tế lọt vào nguy hiểm mà không báo.
Tát Ba mặt lộ vẻ kỳ quái hỏi:
- ồ, ta đã cho ngươi ân huệ gì?
Ác ác tỏ ra cung kính nói:
- mẩu thân tiểu nhân thân mang trọng bịnh lâu năm, không thể sống lâu được, nhưng năm ngoái tiểu nhân có dẩn mậu thân đi tham gia xuân tế kì phúc đại điển do chủ tế chủ trì, từ đó bệnh mẩu thân ngẩu nhiên thuyên giảm, đến nay thì đả khỏi. chủ tế đối với tiểu nhân đại ân đại đức, dẩu như nát thịt tan xương cũng khó mà đền đáp.
-à, thì ra là như vậy.
Mổi năm bốn mùa Tát Ba đều đứng ra làm chủ trì cho mổi buổi tế điển, cho dù có đúng là như vậy, hắn củng không thể biết, bất quá chỉ thấy dáng vẽ gả thành thật làm bớt đi nửa phần nghi ngờ.
- ngươi nghe được chuyện gì bất lợi cho ta, hảy nói cho ta nghe thử.
-dạ vâng, đúng cái đêm mà tiểu nhân trực, ngẩu nhiên có một đôi trai gái đến cầu kiến đại hãn, người nam tiểu nhân nhận ra được là thần, còn người nử thì…….
Tát Ba đột chòm tới trước dục hỏi:
- người nử tướng mạo thế nào?
- người nử đó thì tiểu nhân không nhận ra được, nhưng mặt mài cô ta sưng bầm ra, giống như bị người ta đánh đập một cách tàn nhẩn.
Tát Ba nghiến răng nói:
-quả nhiên ta đoán không sai, Tố Na nhất định là thần cứu ra, hảy nói tiếp đi!
Ác ác y ngôn tiếp tục nói:
-đại hãn thật cao hứng khi gặp được thần, liền sai người làm tiệc cùng thần hàn quyên. tiểu nhân ở ngoài đều nghe hầu hết câu chuyện của họ.
Tát Ba giục tiếp:
-ngươi nghe được chuyện gì?
-hình như từ đầu đến cuối câu chuyện đều là thần nói cả, thần nói chủ tế hãm hại thần, lợi dụng đại hãn đi săn thú đề cử yến hội mời thần tham gia. lợi dụng mỷ nhân kế để có cơ hội làm hôn mê thần, sau đó vu hãm thần là sát nhân hung thủ.
Nói đến đây, ác ác có chút hoài nghi liền nhìn Tát Ba, ngữ khí bất an nói:
-chủ tế, thần nói có đúng không?
-đương nhiên là không, hắn cố tạo ra câu chuyện để hại ta, mau nói tiếp.
-xin vâng, à nè, tiểu nhân nói đến đâu rồi?
Qua một tuần thời gian, ác ác cố nhớ lại, cho đến khi Tát Ba tưởng sắp sửa bóp hắn chết đi thì hắn nói tiếp:
-à, tiểu nhân nhớ lại rồi, sau đó thì thần đem nử nhân ấy ra tác chứng, rồi cùng trao đồi hỏi đáp với nhau. Cô ấy tên Tố Na, bởi vì chủ tế giử gia đình cô ta để uy hiếp, cho nên cô ta mới hạ dược làm hôn mê thần, hảm hại thần biến thành tên hung thủ sát nhân. Thưa chủ tế, cô ta nói có đúng không?
Tát Ba cố nén cơn giận, nói:
- ngươi đừng hỏi lôi thôi nửa, hai đứa đó tạo chuyện hoang đường, khó có thể tin được. ngươi hảy cứ nói tiếp đi.
- thưa vâng, sau đó đại hãn phẩn nộ, nói chủ tế quá lộng hành, sau nầy nhứt định sẻ trừng trị chủ tế. nhưng thần khuyên đại hãn tạm thời bớt giận bởi gì hắn ngẩu nhiên phát giác một điều đại bí mật.
Tát Ba đi đứng bất an tâm thần bấn loạn, hét to:
-không được ngừng lại, mau nói!
Ác ác hoảng sợ, đáp nhanh:
-vâng….xin vâng….thần nói trong thời gian ngài bị nhốt trong thạch giam, chủ tế có phái cường đạo đến giết ngài. Nói là phổ…..phổ gì đó sơn đạo tặc.
Tát Ba gầm lên:
-phổ lỗ hán sơn!
-đúng rồi, đúng rồi, chủ tế thật lợi hại.
Ác ác nhìn ánh mắt chủ tế hắn không dám ngưng lại:
-thần nói chủ tế phái người lên núi mời đạo tặc đi giết hắn, nhưng với cơ trí của thần đả thâu phục tên cường đạo thủ lỉnh. Tên đó nói cho ngài biết chủ tế và bọn hắn câu đương giết người đã lâu, ý của thần muốn cho đại hãn biết là chuyện rất lâu rồi như mấy danh tự đại thần hoặc quí tộc đã mất tích. mấy danh tự ấy thì tiểu nhân không thể nhớ được. thần nói chủ tế ra lệnh tên thủ lỉnh ám sát ngài.
Tát Ba lẩm bẩm:
-tên tiểu tử Mông Lực Khác quả nhiên đầu kháo thần rồi, cho nên mới chạy nhanh như vậy.
Ác ác nói tiếp:
-đại hãn sau khi nghe xong càng giận dữ thêm, lớn tiếng mắng chủ tế, đòi về bộ lạc ngay để giết chủ tế, nhưng thần cản lại.
Tát Ba cãm thấy kỳ hoặc nên hỏi:
- tại sao thần phải cản ngăn lại?
-thần nói nếu như đại hãn gắp về bộ lạc, chủ tế rất có thể đả phòng bị, khi đó khó có thể trừ khử mà còn tạo thế làm phản. thay vì cứ theo nhật trình mà khứ hồi, lợi dụng trong khoản thời gian nầy mà bàn tính kỷ càn cách thức đối phó chủ tế. bọn họ đàm thoại nội dung qua lại củng là như vậy. tiểu nhân nghe đến chổ đối với chủ tế bất lợi. liền sau nhiệm vụ canh gác lập tức trốn ra, tưởng phải về bộ lạc cảnh cáo chủ tế, nào ngờ gặp chủ tế tại đây. À đúng rồi, thưa chủ tế vì sao phải đem một đại đội nhân mả đến chổ nầy vậy?
Tát Ba nở nụ cười âm hiểm nói:
- ngươi không phải đả nghe qua cái quỉ kế đa đoan, âm hiểm ác độc để hãm hại ta của thần nói trước mặt đại hãn đó sao? Ta định đem binh đi bắt thần để bảo vệ đại hãn.
Tát Ba mỉm cười đác ý, nói:
- thật khổ cho ngươi, củng cảm tạ ngươi đã không ngại hy sinh đến tính mạng trốn đến đây để báo cho ta biết. à đúng rồi, đại hãn hiện thời săn bắn tại đâu?
-tại bất nhân hãn sơn hướng đông chân núi, vị trí xác thật tại đâu thì tiểu nhân không biết phải nói như thể nào cho rỏ, nhưng tiểu nhân có thể chỉ đường.
Tát Ba vổ vai hắn nói:
-hay lắm, chức vị ngươi vốn là khán môn quan, niệm ngươi mạo tử tìm đến để cảnh cáo ta, bây giời ta tiến cử ngươi làm thị vệ trưởng, bao giờ trừ xong thần, ta sẻ bẩm minh với đại hãn chính thức tiến cử ngươi. bắt đầu từ giờ trở đi, ngươi hãy ở bên ta, biết chưa?
Ác ác vui vẻ ra mặt, vội cảm ơn rối rít:
- đa tạ chủ tế.
Tát Ba quay lại nói với mả can:
-mả can, mau mau an bài cho hắn chổ ở, ngày mai hắn sẻ đưa chúng ta lên bất nhân hãn sơn.
mả can lãnh mệnh dẫn ác ác đi. Không bao lâu hắn trở lại, trong lòng nặng trỉu hỏi:
- thần đã cho đại hãn hay về việc của chúng mình, bây giờ phải làm sao đây?
Đôi mắt Tát Ba lộ hung quang, đáp lại:
- còn phải hỏi nửa? đương nhiên phải trừ khử đi đại hãn và thần.
mả can biến sác, nói:
-thật…….thật phải giết luôn cả đại hãn sao?
-hỏi thừa, nếu không giết không hắn lẽ đợi hắn đến giết ta hay sao?
Tát Ba nhếch mép cười, lẩm bẩm nói với mình:
-hốt đồ lỗ trấp nha hốt đồ lỗ hãn, ta vốn là để cho ngươi sống thêm vài năm nữa, nhưng bây giờ thì không thể không sớm trừ khử ngươi đi, đó chẳng qua là ngươi bức ta, nếu có trách thì nên trách ngươi quá tin dùng thần.
Sang sớm ngày hôm sau, Tát Ba cởi ngựa đi đầu, bên tả chia ra hai bên mả can và ác ác cởi ngựa đi song song.
Ác ác ngữ khí hưng phấn nói:
- tiểu nhân cả một cuộc đời củng không dám tưởng có thể cùng chủ tế và tướng quân đây cùng cởi ngựa và điều lịnh đại đội nhân mả, tiểu nhân thật vô cùng cao hứng.
mả can cắt ngang lời hắn:
-ngươi đừng vội cao hứng vội, chỉ cần ngươi đi theo chủ tế, đãm bảo ngươi sau nầy vinh hoa phú quí sẽ không thiếu, tới chừng đó cao hứng cũng chưa muộn.
Ác ác vội kìm lại sự vui sướng, mặt trở lại bình thường:
-thậi vậy sao? tiều nhân theo chủ tế không phải vì vinh hoa phú quí, mà vì báo ân, chỉ muốn tậm tâm vì chủ tế là mản nguyện lắm rồi.
Mả điền nhìn Ác Ác với bộ tướng thanh cao của hắn, nhịn không được nên nói:
- ngươi thật vỉ đại.
Tát Ba không muốn bọn họ cải nhau nữa nên cắt ngang:
-thôi được rồi, nếu như làm tốt, ta không bạc đãi các ngươi đâu, đừng nói nửa.
Hai người thấy Tát Ba phát nộ, nên không dám đa ngôn.
Khi trời tối thì đại đội nhân mả cũng đã đến chân núi bất đồ lổ hãn, Tát Ba ra lệnh cho quân lính ngừng lại.
Tát Ba hạ lệnh:
- mã can, ngươi chọn ra năm trăm người theo ta lên núi, còn những người còn lại phái đi giử hết tất cả các thông đạo xuống núi.
Sau khi nhận lệnh, mả can lập tức phân công, khi mọi việc đã được ổn thỏa thì trời cũng đã tối.
Tát Ba ra lệnh:
- Ác Ác hảy dẫn đường, mả can suất lĩnh năm trăm binh sĩ theo ta, nên giử yên tỉnh không được lộ hành tung.
mả can chạy đến bên cạnh hỏi:
-chủ tế dự định làm thế nào đây?
Tát Ba trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi đáp:
- chỉ cần ngươi dẫn ba trăm binh sĩ trấn giử xung quanh doanh trại của đại hãn, ta dẫn hai trăm quân đi gặp đại hãn để dò xem tình như thế nào, đợi khi ta dẩn dụ thần ra mặt, thì sẻ giết bọn chúng cùng một lúc, đến khi đó ta sẻ phóng tính hiệu cho ngươi biết, sau khi đã nhận được tính hiệu, thì ngươi lập tức giết hết tất cả những người đi theo đại hãn, không được để lại nửa mạng sống, hiểu chưa?
mả can liền đáp:
- tiểu tướng minh bạch.
Tát Ba cười lạnh một tiếng:
- chỉ khi chúng ta về đến bộ lạc sẻ nói đại hãn đã bị thần hạ sát, còn chúng ta vì báo thù cho đại hãn nên giết thần đi, và cũng từ đây trở đi hồng cát lạc bộ sẻ là thiên hạ của chúng ta.
mả can ngập ngừng nói:
-chủ tế, ngài……ngài thật sẽ nhường chức vị đại hãn cho tiểu tướng?
Tát Ba liếc nhìn mả can nói:
-lẽ đương nhiên, sao, ngươi không thích à? Hay là đổi người khác vậy.
Mả can liền lác đầu:
-không, không, tiểu…..tiểu tướng chỉ có một điểm không dám tin, vậy thôi.
Tát Ba trừng mắt nhìn hắn với ngữ khí đầy vẻ khinh bỉ nói:
-đồ vô dụng.
Ác Ác dẫn đầu đi đột nhiên dừng ngựa lại, tất cả đoàn người củng dừng theo hắn. Ác Ác quay lại nói với Tát Ba:
-khải bẩm chủ tế, đằng trước kia là doanh trại của đại hãn, xung quanh đều có người canh giử, nếu như chủ tế cùng với đám thuộc hạ đến đó sẻ khiến cho bọn họ cản ngăn lại.
- hổn láo, ai dám ngăn cản ta! Ta đem binh đến đây là để bảo vệ đại hãn, có gỉ không đúng?
Ác Ác hoảng sợ vội đáp:
- đúng vậy, chủ tế nói rất đúng, tất cả đều do chủ tế quyết định.
Mả can lập tức truyền lịnh hành động.
mả can liền dẩn ba trăm quân bao vây xung quanh doanh trại.
Tát Ba quay lại đối diện với Ắc Ắc nói:
-ta có đáp ứng cho ngươi sẻ tăng chức thị vệ trưởng, hiện thời còn lại hai trăm quân ta giao lại cho ngươi chưởng quản, đợi tới khi giải quyết xong vấn đề nầy rồi thì ta sẻ thưa với đại hãn chính thức tiến cử ngươi thành thị vệ trưởng.
- xin vâng, đa tạ chủ tế tiến cử.
Tát Ba quất tay ra hiệu, dẩn theo hai trăm binh sĩ tiến thẳng đến doanh trại của hốt đồ lỗ hãn. Đi không bao lâu, xa xa nhìn thấy bọn vệ sĩ ngăn chặng bọn họ khứ lộ, trong số bọn thị vệ có một gả đứng ra quát tháo:
-dừng lại! các ngươi lá ai?
Tát Ba gầm to:
-hổn láo, cả ta các ngươi cũng không nhận ra?
Tát Ba từ từ đi tới, bọn thủ vệ nhận ra Tát Ba, nhưng vẩn không nhường lối, một gả thị vệ đứng ra nói:
-thì ra là chủ tế, không biết chủ tế đến đây có chuyện gì?
Tát Ba giận giổi đáp:
- hoang đường, đương nhiên là đến gặp đại hãn, còn không mau tránh đường?
-thỉnh chủ tế lưu bộ, để tiểu nhân thông báo cho đại hãn rồi mới……
- đừng có lôi thôi, ta đến gặp đại hãn còn phải thông báo sao?
Nói xong, Tát Ba quất vào mông ngựa tiến nhanh về phía trước, rối nói:
-tất cả tiến lên!
đại đội nhân mả lập tức tiến lên, khiến cho bọn thị vệ phải tránh sang hai bên đường để khỏi bị ngựa dậm phải, Tát Ba cứ như vậy mà tiến qua những trạm canh và tiến đến doanh trại hốt đồ lỗ hãn.
hốt đồ lỗ hãn nghe tiếng chân ngựa, lật đật vội mặc y phục vào, từ trong kim trướng phóng ra hỏi:
- có chuyện gì? Có người tập kích phải không?
Tát Ba giơ tay ra hiệu cho binh sỉ phía sau dừng lại, và xuống ngựa đi đến hốt đồ lỗ hãn hành lễ:
-Tát Ba tham kiến đại hãn.
Hốt đồ lỗ hãn nghiến răng hỏi:
-chủ tế ngươi đến đây để làm gì?
Tát Ba cung kính đáp:
-thuộc hạ bắt được tin nói rằng có người đối với đại hãn bất lợi, cho nên dẩn binh đến đây để bảo vệ đại hãn.
hốt đồ lỗ hãn cảm thấy kỳ quái hỏi:
-là ai đối với ta bất lợi?
Đôi mắt Tát Ba như ngọn đèn soi bói nhìn vào hốt đồ lỗ hãn nói:
-mấy ngày trước đây bộ lạc nẩy xuất ra tên sát nhân hung thủ ác tặc, nghe nói hắn chạy đến đầu kháo đại hãn, đại hãn có thể không hành vi bất chính của hắn cho nên rất có thể lưu giử hắn, kỳ thực, hắn tình tìm phục gần đại hãn để đợi thời cơ sát hại đại hãn.
hốt đồ lỗ hãn kinh ngạc hỏi:
-có…….có người như vậy sao? Nhưng gần đây đâu có người nào đầu kháo ta đâu?
Bề ngoài hắn giả ngớ ngẩn, nhưng trong lòng hắn đang rủa thầm, miệng thì nói tiếp:
-thỉnh đại hãn cố nghĩ lại coi.
hốt đồ lỗ hãn không còn kiên nhẩn nữa:
-không có là không có, thật sự hung thủ là ai, ngươi cứ nên nói thẳng ra đi.
-“được, chỉ sợ khi nói ra sẻ làm đại hãn đau lòng thôi.” Tát Ba mĩm cười mang trá, nói: “Tên hung thủ sát nhân là thần.”
hốt đồ lỗ hãn quả nhiên cãm thấy đau khổ, “là thần? hắn làm sao mà trở thành sát nhân hung thủ.”
“cũng khó mà trách đại hãn không tin được.” Tát Ba trừng mắt nhìn hốt đồ lỗ hãn to tiếng nói: “nhưng sự thật hắn là kẻ sát nhân, đại hãn khó mà bao che cho hắn.”
hốt đồ lỗ hãn lác đầu nói:
- không thể nào, thần không thể nào là kẻ sát nhân? nhất định là ngươi nhìn lầm người rồi.
Tát Ba ngửng đầu lên cười to:
- có thật vậy không? đại hãn thật sự không tin, bất phòng gọi thần ra mà đối chất.
hốt đồ lỗ hãn tức giận nói:
- vậy là thái độ gì! thần không có ở đây, ta làm sao kêu hắn ra được?
-đại hãn, ngài đừng giả mù che mưa nữa. ngài tốt hơn nên mời thần ra đây, nếu không……nếu không….
Tát Ba cuối cùng rồi cũng lộ ra bản mặt thật của hắn.
“ha ha ha!” Tát Ba ngưỡng mặt cười mang dại, “ngươi sắp chết đến nơi rồi còn kỳ vọng ta dùng thái độ nào để nói chuyện với ngươi?
vừa dứt lời Tát Ba vội rút ngọn dao trong người ra, ngọn dao tỏa ánh sáng rợn người, hốt đồ lỗ hãn nhìn mà hoảng sợ, liền hướng về bọn thị vệ quát to:
- bắt hắn lại cho ta!
Sáu tên thị vệ gần đó liền rút đao ra tiến về hướng Tát Ba.
Tát Ba lạnh lùng cười, đĩnh thân nghinh địch, chỉ thấy chu vi thân hắn lóe lên vài ánh đao quang, và củng không thấy Tát Ba xuất thủ, sáu tên thị vệ cả tiếng rên rỉ củng không nghe đến, toàn bộ đều trúng đao lăn nhoài trên mặt đất.
hốt đồ lỗ hãn hoảng sợ, lùi về phía sau vài bước nhưng bất cẩn té ngồi trên mặt đất.
Tát Ba nhìn hốt đồ lỗ hãn cười nói:
-sao thế nào, ngươi không ngờ đao pháp ta lợi hại như vậy phải không? đấy là binh khí bí mật của ta, chỉ khi nào đến lúc cần mới dùng đến.
hốt đồ lỗ hãn thở hổn hển nói:
-ngươi……ngươi muốn gì?
-không muốn gì cả, chỉ muốn ngươi đem thần giao ra.
Tát Ba chỉa ngọn dao về phía hốt đồ lỗ hãn căm hận nói:
-nói cho ngươi biết, thần đích thị là do ta hãm hại trở thành sát nhân hung thủ, cổn thế củng vậy là do ta phái người đi giết hắn, Tố Na là nghe mệnh lệnh ta đi dối gạt thần. chẳng qua chuyện nầy phải nên trách ngươi. kể từ sau khi thần đến bộ lạc nầy, bất cứ chuyện gì hắn cũng đều chống đối ta, ngươi lại càng nghe lời hắn, hoàn toàn không coi ta ra gì, ngày hôm nay ngươi có kết quả như thế nầy, hoàn toàn là do ngươi làm ra cả.
Tát Ba vừa nói vừa tiến lại gần, hốt đồ lỗ hãn kinh hãi lùi về sau, run giọng nói:
-ngươi…..ngươi nói cái gì ta nghe không hiểu.
-ta không có thời gian nói chuyện lôi thôi với ngươi, mau gọi thần ra đây, nếu không ta lập tức giết ngươi ngay!
hốt đồ lỗ hãn hốt hoảng sợ hãi khi thấy ngọn dao càng ngày càng gần, mồi hôi trán nhỏ ước đẫm:
-ta…..ta không biết.
“ha ha……” không biết xuất phát từ nơi nào phát ra tiếng cười to vang dội khắp doanh trại làm cho người ta cãm thầy tâm thần bị giao chấn.
Tát Ba cãm thấy thật sững sốt, sau đó gầm lên:
-ai? Mau ra đây!
-Tát Ba cuối cùng rồi ngươi củng đã tự thú trước mặt đại hãn rồi, ha ha ha…..
-ta sẽ ra đây.
vừa nói xong, đột nhiên, từ trên cây hơn mười người nhảy xuống bao vây Tát Ba lại, trong đám đó ngoài trừ Diệp Khác Cường và Mông Lực Khác đều ra bộ hạ của hắn.
Diệp Khác Cường tay chỉ vào Tát Ba bằng một giọng lạnh lung
-ngươi là cái tên bại hoại kia, trước hãm hại ta, sau đó lại còn muốn giết đại hãn, ngươi đúng là tên ác độc!
Tát Ba nhìn xung quanh rồi mĩm cười đáp:
-Mông Lực Khác, ngươi quả nhiên đầu kháo thần, thằng phản bội, thật là mất mặt!
Mông Lực Khác tức giận nói:
- là ngươi bức ta giết người, hại ta thân mang tội nghiệt, hận không xé xác ngươi ra trăm mảnh mới lạ đó!
“ha ha ha!” Tát Ba ngưới lên trời cười lớn, “bằng vào mấy đứa bây, đáng tiếc ta đã có chuẩn bị trước, Ác Ác, tiến lên!”
Ắc Ắc gải đầu, không biết giải thích như thế nào, nên hỏi:
-ngài không phải đã giao sỉ binh cho tiểu nhân chưởng quản sao? tiểu nhân đã bảo bọn chúng phân tán xuống núi rồi.
Tát Ba hốt hoảng:
-hạ sơn? tại sao ngươi kêu bọn chúng hạ sơn?
Tát Ba giận muốn bốc hơi:
- ngươi……ngươi là thằng khốn nạn!
Diệp Khác Cường cười lớn nói:
-thống đạt, ngươi làm hay lắm!
Thì ra thống đạt giả làm Ác Ác, thống đạt khiêm tốn hướng về Diệp Khác Cường hành lể:
-đa tạ thần quá khen.
Tát Ba cảm thấy mình thật ngu xuẩn, biết mình đã trúng kế. nghiến răng nói:
-các ngươi khá lắm.
bất thình lình, thân ảnh Tát Ba lóe lên, tay cầm dao chỉa vào cổ của đại hãn, kéo đại hãn đứng lên, lớn tiếng hét:
-mau tránh ra, nếu không to giết hắn!
hốt đồ lỗ hãn thật không biết xãy ra chuyện gì, lại hoảng sợ la lên:
-đã xãy ra chuyện gì? Mau thả ta ra!
Diệp Khác Cường nói:
- mau thả đại hãn ra, nếu không, ta sẻ không tha ngươi.
“thiệt không?” Tát Ba lấy từ trong người ra hỏa lệnh phóng lên trời, rồi cười nhìn Diệp Khác Cường nói:
-ta muốn coi ai là người thả ai!
Diệp Khác Cường cau mày nói:
- ngươi muốn gọi mả can dẩn người tới cứu viện phải không?
Tát Ba khiếp sợ:
-ngươi tại sao biết? thật khó tin…….
-khi các ngươi đến gần chân núi thì người của ta giám thị mọi hành động. ngươi muốn gặp mả can lắm phải không? được.
Diệp Khác Cường lập tức vỗ tay, hai tên thủ hạ liền dẩn mả can ra cho hắn xem.
-coi ngươi còn có lời gì muốn nói với hắn, bây giờ có thể nói ra đó.
Tát Ba trong tình trạng ngạc nhiên và tức giận lẩn lộn nói:
-mả can, ngươi là một thằng ngu, tại sao lại bị bắt? binh sỉ đâu?
Mả can quì xuống hối hận nói:
-bọn chúng lợi dụng lúc tiểu tướng đi tiểu tiện, đột nhiên từ trong đám rừng cây xong ra bắt tiểu tướng và uy hiếp tiểu tướng phải hạ lệnh cho tất cả các binh sỉ phải lui về bộ lạc, cho nên tiểu tướng…….tiểu tướng….
Diệp Khác Cường ngắt lời hắn:
- chủ tế, cớ sao lại phải mắng hửu tướng quân như vậy? dù sao đi nữa hắn và ngài đều là đồng phạm.
Thật bất ngờ, mả can lớn tiếng đính chính:
-tiểu tướng đi theo hắn củng không hẳn là đồng phạm, tất cả đều do hắn một tay làm ra cả, tiểu tướng chỉ là thủ hạ của hắn, đương nhiên phải nghe theo lệnh hắn. tiểu tướng chỉ là bị bức mà thôi.
Tát Ba càng giận, liền cưòi nói:
-khá lắm, bây giờ ngươi có thể đổ tất cả tội vạ vào ta, cả việc giết cổn thế có phải là ngươi làm không? Ngươi còn tự ý gìết luôn cả đứa con gái của hắn, đồ xúc sanh!
mả can liếc nhìn thấy đôi mắt căm phẩn của Diệp Khác Cường mà trong lòng hoản sợ, liền thanh minh cho mình:
-tiểu tướng hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh mà hành sự, tuyệt không liên quan đến tiểu tướng!
-đủ rồi! câm cái miệng chó của các ngươi lại đi, để luật pháp trừng trị các ngươi.
“hừ! bằng ngươi?” Tát Ba lẹ làng nhích mủi dao vào cổ của hốt đồ lỗ hãn, hướng vào mọi người quát: “tránh ra!”
Diệp Khác Cường nhường lối cho hắn. Tát Ba từ từ lui về hướng xe ngựa, bèn kêu hốt đồ lỗ hãn lên ngựa, còn mình thì ngồi phía sau đưa dao lên cổ đại hãn.
Tát Ba đánh ngựa chạy, đồng thời quay đầu lại nói:
-cấm không được đuổi theo, nếu không ta lập tức giết hắn!
Nhìn bóng Tát Ba dần dần xa đi, Mông Lực Khác lập tức hỏi:
-đại ca, có nên đuổi theo không?
-tiểu đệ mau phái người giử ở chân núi, Tát Ba nhất định sẻ trốn xuống núi, hai chúng ta lập tức đuổi theo, chậm trể e rằng đại hãn nguy hiểm đến tính mạng.
Mông Lực Khác ra lệnh cho thống đạt dẩn người giử ở hạ sơn, còn mình với Diệp Khác Cường cởi ngựa đuổi theo hướng Tát Ba. Nhưng đuổi theo hơn nửa ngày mà củng không tìm thấy Tát Ba.
Diệp Khác Cường cảm thấy bất an, có thật Tát Ba đã chạy thoát rồi? hốt đồ lỗ hãn không biết có còn sống hay không?