Phịch một tiếng, cửa bị đá văng ra, Vương Ninh Hinh ở góc tường ngẩng đầu lên.
“Trang Lâm!” Đôi mắt đẹp mở to, không dám tin, nhìn vẻ mặt đắc ý của Trang Lâm, “Cô… cô sao lại ở đây?”
“Hừ, đây không phải là Diêm thiếu phu nhân tôn quý của chúng ta sao?” Trang Lâm nhàn nhã tiến lại gần Vương Ninh Hinh. Nhìn gian phòng giam cầm đơn sơ chật hẹp này, đôi môi đỏ tươi phát ra thanh âm chậc chậc, “Thật thảm a, sao lại lưu lạc đến đây, chẳng lẽ ông trời ghen ghét với phận hồng nhan sao?”
Vương Ninh Hinh trầm mặc, nhìn bộ dáng làm bộ làm tịch của nàng ta, lần này mình bị bắt cóc, tám phần có liên quan đến nàng ta. Nếu không, sao kẻ bắt cóc có thể để một người không liên quan vào đây được? Nàng biết Trang Lâm có địch ý với nàng, nhưng, bắt cóc…
“Vì sao?” Trang Lâm vì sao lại hận nàng như thế?
“Không hổ là Diêm thiếu phu nhân, gan dạ sáng suốt, quả nhiên bất phàm. Cho dù bị bắt cóc vẫn có thể bình tĩnh như thế.” Đột nhiên, ba một tiếng, Trang Lâm hung tát Vương Ninh Hinh một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Ninh Hinh nhất thời đỏ lên một nửa mặt.
Trang Lâm dùng sức nắm tóc Vương Ninh Hinh, nhìn chằm chằm vào gương mặt cố nhịn đau của nàng, đáy mắt âm ngoan bị lửa hận thiêu đốt. “Vì sao? Mày còn dám hỏi tao vì sao? Tốt, nói cho mày biết!” Nàng dùng sức hất Vương Ninh Hinh vào vách tường, Vương Ninh Hinh tuy đã lấy tay bảo vệ đầu, nhưng va chạm quá mạnh khiến cho cánh tay của nàng chỉ một chút nữa là gãy.
Vương Ninh Hinh cắn răng nhịn đau, thiếu chút nữa thốt ra tiếng rên rỉ.
Trang Lâm ôm hận, trừng mắt nhìn Vương Ninh Hinh, nàng chẳng những bị lão phu nhân đuổi khỏi Diêm trang, ngay cả Diêm Tính Nghiêu cũng đuổi việc nàng. Nàng rất hận, tất cả đều tại Vương Ninh Hinh, làm nàng từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.
“Vì mày, ta bị lão phu nhân đuổi khỏi Diêm trang; Vì mày, Diêm Tính Nghiêu sa thải tao. Tất cả đều là vì mày! Mày hại tao bị đuổi ra khỏi hoàng cung huy hoàng kia, trong tay không còn một đồng. Cho nên tao thề…” Lạnh lùng, biểu tình phi thường vô tình, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Tao cũng muốn cho mày, một cô gái danh môn được chiểu chuộng nếm thử cảm giác đặt mình trong địa ngục là thế nào?”
“Nghiêu… khụ, đã đền bù cho cô rồi, cô… không phải hoàn toàn không có….” Vương Ninh Hinh vừa mở miệng, dòng máu liền theo khóe miệng chảy ra, miệng cũng đau đớn không dứt.
“Đền bù? Từng đó cũng tính sao? Căn bản cho dù cả tài sản của Diêm gia cũng không đủ!” Vừa nói đến đây, nàng ta lại càng hận Vương Ninh Hinh hơn, ánh mắt ghen ghét như phun lửa, hận không thể giờ này khắc này đốt nàng thành tro. Mỗi một câu nói, liền đá Vương Ninh Hinh một cước, khiến nàng phải cuộn người lại. “Là mày, đều là lỗi của mày! Lão phu nhân rất thích tao, nếu mày không quay về, tao đã trở thành Diêm thiếu phu nhân rồi. Mày chẳng những lấy đi sự sủng ái của lão phu nhân với tao, còn đoạt hết những vinh hoa phú quý sắp đến tay tao nữa.”
Ngoài cửa truyền đến những tiếng gọi ầm ĩ, đúng lúc nàng ngừng lại động tác tàn bạo.
“Mày chờ đó, chỉ cần lão nương tâm tình khó chịu, sẽ đến chơi cùng mày, phải để mày chịu khổ một chút, mới có thể để Diêm Tính Nghiêu nhanh chóng mang mười triệu tiền chuộc đến!” Nàng cười điên cuồng rời đi.
Nghiêu, Nghiêu của nàng… vết thương nhức nhối, Vương Ninh Hinh hấp hối nằm co ro ở trong góc, hô hấp khó khăn, toàn thân nàng đều nóng lên, đau đớn, đáy lòng cũng không ngừng khẩn cầu, nhanh đến đây đi! Nếu để nàng ta tra tấn một lần nữa, nàng… không thể chống đỡ nổi nữa đâu.
Vương Ninh Hinh không ngờ Trang Lâm lại đứng phía sau kẻ bắt cóc tống tiền, lấy được tiền chuộc, họ sẽ thả nàng sao. Nếu bọn họ thực cho nàng một con đường sống, thì Trang Lâm đã không xuất hiện trước mắt nàng rồi.
Ý thức Vương Ninh Hinh dần dần mơ hồ… hoảng hốt nhìn qua gian phòng, nàng tựa hồ nghe thấy thanh âm cửa kính vỡ vụn, sau đó là một tiếng rống giận dữ.
A, là Nghiêu, anh ấy đã đến, cuối cùng đã đến. Khóe môi gợi lên nụ cười thản nhiên, nàng chậm rãi men theo sàn nhà dơ bẩn.
“Hinh nhi… Hinh nhi…”
Ngay khi Vương Ninh Hinh định chúi nhủi xuống sàn, vừa lúc Diêm Tính Nghiêu kịp đỡ lấy. Người sợ hãi đến phát run, bàn tay nhẹ nhàng đẩy vợ yêu ra, khuôn mặt hoàn mỹ lẽ ra không chút tỳ vết… thanh âm chói tai vang lên.
“Lũ khốn đó sẽ phải xuống mười tám tầng địa ngục…” Hùng Thiên nghiến răng nghiến lợi nói, vẻ mặt tối tăm.
“Vậy để lũ đó xuống địa ngục đi!” Diêm Tính Nghiêu âm ngoan vô tình, hạ mệnh lệnh, nhưng thanh âm lại hết sức mềm nhẹ, sợ làm Vương Ninh Hinh đang mê man lo lắng. “Một người cũng không tha!”
“Ta sẽ cho ngươi một công đạo vừa lòng!” Hùng Thiên điên tiết, bọn thủ hạ dám cả gan làm loạn.
“Đại ca, xe cứu thương đã sẵn sàng.” Tôn Duy Ma vội nói.
“Hinh nhi, Hinh nhi của anh…” Diêm Tính Nghiêu cúi xuống tai nàng khẽ gọi, hắn thật cẩn thận ôm lấy Vương Ninh Hinh, phảng phất như ôm bảo bối trân quý. “Vì anh, vì Tiểu Dương của chúng ta, em phải gắng lên, nhất định phải cố chống đỡ!”