Lần đầu tiên Nhất Hiên mới thấy thế nào là cuộc sống thực tế ngoài xã hội, phũ phàng và tàn nhẫn.
Sáng sớm, những tiếng rao của những hàng bán rong đã vang lên. Ai Tào phớ, ai bánh đúc đi, ai bánh khúc xôi nóng nào đã vang lên khắp các con hẻm. Mấy gã ăn mày lúc này đều đang ngủ, đêm qua họ đã thức cả đêm với Nhất Hiên.
Lấy ra 50 kim đồng, Nhất Hiên để vào trong túi lão ăn mày. Hắn đứng dậy và bước ra khỏi căn nhà hoang đó.
Thức trắng một đêm nhưng tâm trạng lúc này của Nhất Hiên đã tốt lên nhiều. Chẳng mất mấy sức hắn đã tìm cho mình được một nhà trọ kha khá. Sau khi tắm rửa và ăn xong bữa sáng, theo thói quen, hắn minh tưởng ma pháp đến chiều. Dù không thể đạt được kết quả mong muốn như bình thường, nhưng Nhất Hiên cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Xuống dưới tửu lầu, Nhất Hiên gọi một chút thức ăn cho mình và Lôi Tứ cùng một vò rượu ngồi lai rai một mình.
Từ đàng xa lúc này một người đang nhìn lại phía Nhất Hiên, hắn đã nhận ra Nhất Hiên cùng với ma thú hắc báo của Nhất Hiên. Cần chén rượu từ bàn của mình hắn chạy sang bàn Nhất Hiên, hắn lên tiếng gọi Nhất Hiên.
-Hiên đệ, không ngờ gặp đệ ở đây. Huynh đang lai rai một mình buồn muốn chết.
Ngước mắt nhìn lên, Nhất Hiên nhận ra ngay đó là ai.
-Văn Trung đại ca. Mời huynh ngồi.
Nguyễn Văn Trung này chính là một ma pháp sư thuỷ hệ thuộc thuỷ quân lục chiến. Bạn của Đỗ bổ đầu. Người mà Nhất Hiên đã từng có duyên uống rượi một lần.
-Đệ biết không lần trước đệ giúp Quang Bộc thắng cược hắn cười toe toét không thôi đó. Ủa không đúng, không phải đệ còn đang học ở Thiên Nam học viện sao, chẳng lẽ đệ bị...
Đang cười Văn Trung bất chợt nhớ ra chuyện Nhất Hiên học tại Thiên Nam học viện, hắn liền dừng cười và ngước ánh mắt dò hỏi về phía Nhất Hiên.
Nhất Hiên buồn buồn nói
-Đệ vừa bị đuổi khỏi trường hôm trước.
Dường như vô cùng thông cảm với Nhất Hiên, Văn Trung cũng rầu rầu lên tiếng.
-Thảo nào ta thấy đệ có vẻ buồn, ta hiểu tâm tư của đệ, thôi quên chuyện đó đi.
Nhất Hiên kẽ gật đầu.
Văn Trung cần chén lên và nói.
-Nào chúng ta cạn chén.
Nhất Hiên cũng vô tư cất chén lên cạch.
-Cạn.
Đặt chén rượu xuống bàn, vừa rót rượi Văn Trung vừa nói.
-Tốt, Uống nữa đi, uống cho trôi hết nỗi buồn đi. Đệ biết không huynh cũng từng bị đuổi học đó.
-Huynh!
-Đúng vậy ngạc nhiên có phải không. Trước kia huynh cũng từng là một đệ tử xuất sắc của Cửu Huyền học viện.Nhưng rồi do một lúc bốc đồng ta đã bị đuổi học. Lúc đó ta nhận không ít những ánh mắt kinh ghét, buồn lắm nuối tiếc lắm nhưng rồi mọi chuyện cũng đã qua, tất cả chỉ là quá khứ. Nào cạn đi ta sẽ kể tiếp cho đệ nghe, rồi đệ sẽ quên bớt đi nỗi buồn. Uống.
-Cạch.
Tiếng chén lại một lần nữa va vào nhau. Văn Trung buông chén và tiếp tục kể.
-Sau khi bị đuổi học, huynh bỏ nhà lang thang khắp nơi, một tháng lang thang khắp nơi chốn chạy cuộc sống, rồi may thay cha huynh tìm được và lôi huynh về xin cho huynh vào Đông Kinh học viện. Đây có lẽ cũng là một chút may mắn của huynh. Nơi đây đã cho huynh rất nhiều thứ, rất nhiều kỷ niệm, nhất là huynh đã cùng bạn bè đạt được giải ba thi đấu đồng đội ma pháp giữa các học viện. Nhớ lại những ngày tháng vinh quang đó vẫn thực sự thấy lâng lâng sung sướng. Đệ thấy đấy dù có buồn bã sa tâm vào đêm tối thì cũng có thể vượt qua được hết. Vì vậy đệ cũng đừng buồn.
-Huynh đừng lo đệ cũng không buồn nhiều nữa đâu.
-Tốt, nào cạn.
Hơn một canh giờ đã trôi qua, rượu đã hết gần chục vại,Văn Trung đã thấy lâng lâng mà Nhất Hiên cũng đã thấy tây tây phê phê. Văn Trung đã bắt đầu lè nhè nói.
-Đệ biết không nếu nói về đạo rượu thì không ma pháp sư của hệ nào có thể sánh được với ma pháp sư thuỷ hệ bọn huynh.
Nhất Hiên lúc này cũng lè nhè hỏi lại.
-Ủa tại sao vậy đệ chưa nghe thấy ai nói thế bao giờ.
-Ha ha ha. Vậy thì kiến thức của đệ thật nông cạn. Ma pháp sư thuỷ hệ như huynh được trời phú cho khả năng giữ cho cơ thể ở trạng thái tây tây lâng lâng sung sướng lâu hơn bất kỳ ma pháp sư hệ nào khác, đó là bằng cách điều khiển thuỷ tính trong cơ thể của mình. Ha ha… Vì thế mà nam thuỷ hệ ma pháp sư thường là những con sâu rượi thứ thiệt. Nhưng đặc biệt thuỷ hệ ma pháp sư mà đã say thì ngủ quên trời đất, hai ba ngày mới tỉnh dậy cũng là chuyện thường.
-Đệ đã hiểu.
Văn Trung cười toe toét, hắn lại tiếp tục lè nhè.
-Say chính là để tâm hồn lâng lâng thư khoái sung sướng. Thứ nhất là có bạn hiền nói chuyện, để thổ lộ tâm sự. Say mà thấy tâm hốn sảng khoái, nói lời nói còn hay hơn cả khi tỉnh. Sướng thứ hai là khi say mà có một ma thú để cưỡi để đánh võng trên bầu trời lướt trên những làn khí nóng và lạnh. Sướng, sướng đến cực độ mà chẳng làm phiền ai. Vì vậy huynh sẽ cố gắng tìm cho mình một phi điểu ma thú, mỗi lúc say là đều có thể trở thành thần tiên. Để thấy mình bềnh bồng. Ôi, ôi chỉ cần nghĩ đến như vậy người huynh cứ bềnh bồng nè…. Sướng… Đệ phải uống rượi say nhiều nữa vào thì mới có cảm giác được như huynh lúc này. Ôi sướng, ôi phê, ố là la. Nào cạn.
Quả thực lúc này Văn Trung đã thực sự phê phê tây tây, hắn đang kéo Nhất Hiên cùng phê với mình.
Lúc này Nhất Hiên mặt đã đỏ hồng, hắn cũng đã cảm nhận thấy ngưỡng say của mình, hắn lên tiếng.
-Văn Trung huynh, đệ say rồi.
Văn Trung nào đâu dễ bỏ qua cho Nhất Hiên, vỗ vai Nhất Hiên gã lè nhè.
-Say thế nào được, đệ chưa say, uống, uống đi, quên đi mọi ưu phiền, mà huynh nghĩ ở rừng từ nhỏ đến lớn như vậy, đệ chắc còn ngây thơ lắm, hôm nay huynh sẽ dẫn đệ đi giải ngố.
Nhất Hiên vẫn còn hơi tỉnh táo hắn hỏi một cách giật cục.
-Giải ngố là gì vậy sao đệ không biết.
-Ha ha ha, ngố thiệt, giải ngố là gì mà đệ không biết thì hôm nay đệ càng nên đi giải ngố cho biết thế nào là hương vị sung sướng của nhân gian. Ha ha ha.
Nhất Hiên lúc này chỉ biết gật đầu.
-Nào cạn.
Văn Trung tiếp tục chuốc rượu cho Nhất Hiên.
-Đệ không thể uống được nữa.
-Sao lại không thể, ta nghĩ đệ còn uống được nữa, cạn nào.
Biết uống nữa ắt sẽ say, Nhất Hiên lên tiếng giải thích cái khó của mình cho Văn Trung.
-Văn Trung huynh, chẳng giấu gì huynh, cha đệ đã dặn đệ không được say. Đệ xin cáo lỗi với huynh.
Lại tiếp tục vỗ vai Nhất Hiên, Văn trung lè nhè.
-Quên mấy lão già cổ hủ đó đi, cứ uống cho sướng đã. Mấy lão ấy dù có đúng, nhưng cuộc sống này thế mấy ai làm được.
-Đệ....
-Ầy dà, đệ đừng nên thế chứ, nam nhân mà cứ nghe lời cha mẹ thì sao lớn được. Có lúc cũng phải quên đi chứ. Đời là mấy tý uống cho sướng đã.
-Đệ...
-Ầy, uống đi, đệ cũng phải nể mặt huynh chứ, mấy khi huynh đệ lại có dịp ngồi nhâm nhi với nhau như thế này. Con người nhiều tiền , nhiều bạc, địa vị có cao cũng không bằng có bạn bè. Có bạn khi phê là sướng vô biên tận, có vợ khi phê để nói lời yêu thương là cùng cực khoái. Chạm dến mức phê phê này ôi là sướng, nếu ai chưa có dược cảm giác này thật là tội nghiệp vì đã không biêt thưởng thức cuôc sống đệ hiểu chưa. Cạn.
-Cạn.
Cuối cùng thì phòng thủ cuối cùng của Nhất Hiên cũng bị gã dân chơi Văn Trung cởi sạch.
-Cạn, cạn tiếp nào, uống xong vại này, huynh sẽ dẫn đệ đến một nơi bảo đảm đệ sẽ hết buồn ngay lập tức.
-Cạch.
Tiếng chạm cốc lại đều đều vang lên.
Lúc này Nhất Hiên đã bắt đầu mơ hồ, hắn không còn kiểm soát được bản thân mình nữa, nhưng Văn Trung thì vẫn còn thừa sức để đưa hắn đi giải ngố.
Văn Trung đã đứng dậy chuẩn bị dìu Nhất Hiên, ngoài trời lúc này đã tối om, nhưng những khu đèn đỏ thì hứa hẹn giờ này mới là giờ nhộn nhịp và tấp nập nhất.