Chúng đệ tử Thanh Khư Cung không biết được điều biến bên trong, bọn họ chỉ thấy thân thể mập mạp của Đạo Tịnh bay lên trời, trong mũi bắn ra hai dòng máu, nhìn mà giật mình lập tức kêu loạn.
Thiếu niên trong cái hố kia đã đứng lên, trong đôi mắt hắn có một ngọn lửa màu tím lưu chuyển, nhìn chằm chằm vào Đạo Tịnh.
"Đây... Đây không phải là Ngâm Phong hay sao?" Có một tiểu đạo sĩ kêu lên.
"Quả nhiên là hắn! Ngâm Phong đánh Đạo Tịnh sư thúc bị thương!"
"Nói bậy! Ngâm Phong mới nhập đạo mấy năm thì sao có thể đánh Đạo Tịnh sư thúc bị thương..."
Đại biến phát sinh, đám đệ tử của Thanh Khư Cung vốn không bình tĩnh nay loạn thành một đoàn. Thiêu niên kia bị tiếng ồn ào hấp dẫn, xoay người nhìn vào đám đệ tử. Hàn ý theo chân hắn tỏa rag, gió tự động thổi tới, sát khí tự nhiên khuếch tán ra xung quanh.
Đám đệ tử Thanh Khư Cung đang ầm ĩ bỗng nhiên ngậm miệng, trong khoảnh khắc nơi này hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại một tiếng động, đó chính là thân thể khổng lồ của Đạo Tịnh rơi ầm ầm xuống đất.
Thiếu niên kia chậm rãi quét mắt nhìn toàn trường, ánh mắt di chuyển tới chỗ nào thì đám đệ tử Thanh Khư Cung giống như bị chùy lớn đánh trúng, sắc mặt tái nhợt, hốt hoảng lui về phía sau. Có mấy người lá gan quá nhỏ, hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.
Đệ tử Thanh Khư Cung thấy vậy thì như nước thủy triều lui về phía sau, tránh xa thiếu niên này. Có mấy tên đệ tử trẻ tuổi sợ hãi tột đỉnh, muốn di chuyển cũng không được, hai chân không còn sức mà đào tẩu, dưới tình thế cáp bách đột nhiên khóc lớn.
Thiếu niên nhìn xung quanh một vòng, nhẹ nhàng há mồm, phun ra một đám mây tía nhàn nhạt. sau đó nói như một tiếng than thở: "Hóa ra, nơi này là trần thế phàm gian..."
Hắn nhấc chân lên đi tới trước mặt mấy đệ tử không thể nhúc nhích, ôn nhu hỏi: "Vậy thì... ta là ai?"
Khoảng cách gần như vậy, mấy người này vốn là người nhát gan, lúc này bị sát cơ của hắn xâm nhập vào người, sự tới mức đầu cổ choáng váng, khóc thành một đám.
Duy chỉ có một người có lá gan hơi lớn, chỉ vào hắn nói:
"Ngươi, ngươi, ngươi là Ngâm…. Ngâm Phong! Đừng mà, đừng mà!"
Lúc này bên cạnh đột nhiên truyền đến hét lớn một Tiếng: "Yêu nghiệt to gan, dám tới Thanh Khư Cung dương oai, lại còn đả thương Đạo Tịnh sư huynh của ta! Với một chút đạo hạnh của ngươi, mà dám coi nơi này như chốn không người hay sao? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là Thanh Khư chân pháp!"
Thiếu niên quay đầu nhìn lại thì thấy một trung niên đạo sĩ đứng bên cạnh Đạo Tịnh đang chỉ vào mình quát mắng. Đạo sĩ kia bình thường có giao tình rất tốt với Đạo Tịnh, nay thấy Đạo Tịnh mặt vàng như giấy, máu mùi chảy dài ngã xuống đất không dậy nổi, trong lúc nhất thời vừa sợ vừa giận, tay trái lập tức dựng thẳng làm kiếm, cấp tốc niệm chú.
Đạo pháp của hắn thâm hậu, mới vung tay lên thì trên ngón tay đã xuất hiện một đạo thất sắc quang hoa phiêu phù trên không trung, ngưng tụ thành từng quỹ tích hoa lệ. Trong khoảnh khắc, một tòa phép trận sắp hình thành.
Thiếu niên nhướng mày, hướng đạo sĩ kia liếc mắt, chắp tay không nói. Đạo nhãn chỉ mới chạm vào ánh mắt của thiếu niên, thì chú ngữ đột nhiên gián đoạn, sau đó phun ra một ngụm máu. Hắn “A” lên một tiếng, dồn tất cả sức lực phát động đạo pháp trong cơ thể.
Thiếu niên kia đợi cho hắn thi triển hoàn toàn rồi mới mở miệng quát một tiếng: "Phá!"
Trong tích tắc này, có một luồng gió thổi qua, cuốn mất thất sắc quang hoa của đạo sĩ kia. Đạo sĩ kia ngây người, nheo con mắt nhìn theo. Lúc này mới tin rằng thất sắc quang hoa do mình khổ công tập hợp thành đã bị thiếu niên này quát một tiếng cuốn đi sạch sẽ!
Hắn cố gắng tự trấn định tinh thần, lôi ra một tờ phù chú. Tay trái cầm phù, tay phải bắt quyết, chân hỏa tự sinh đốt lên tờ chú phù kia.
Nhưng hắn đâu có ngờ tới, thiếu niên kia cũng chỉ quát một tiếng "Phá!", phù chú đâ vốn bị đốt thành một hòa cầu, nay tiêu tán không còn dấu vết.
Đạo nhân quả nhiên đạo pháp sâu xa, liên tiếp lôi ra đủ loại đạo thuật, toàn là những pháp quyết cao thâm mà đệ tử bình thường của Thanh Khư Cung khó nhìn thấy. Nhưng cho dù hắn thi triển ra sao thì thiếu niên kia vẫn bình thản đứng đó, quát một tiếng “Phá”, đạo pháp hoàn toàn biến mất.
"Ngâm Phong, ngươi xuất thân từ Thanh Khư Cung, sao lại bất kính với sư trưởng?" Tiếng nói này từ xa truyền tới, sát khí ở trong sân lập tức bị xua tan. Khi tiếng nói quanh quẩn đó biến mất, một vị chân nhân cũng đồng thời xuất hiện, người này chừng trên dưới 50 tuổi, tiên phong đạo cốt, khắp người toàn là linh khí.
Đạo sĩ kia hướng Ngâm Phong quát lớn: "Nghiệt đồ, còn không mau bái kiến Hư Huyền Chân Nhân? !"
Thiếu niên kia vẫn chắp tay đứng thẳng như cũ, nhàn nhạt nói: "Ta chỉ bái hai thứ, một là thiên địa, hai là đại đạo. Nơi trần thế ô trọc này, ngươi chỉ là người phàm, há lại xứng đáng để ta bái hay sao?"
Đạo nhân kia tức giận đến run cả người, chỉ vào thiếu niên, nhất thời nói không ra lời. Đạo hạnh của thiếu niên này rõ ràng là thấp nhưng không hiểu tại sao đạo pháp của hắn lại tà môn, chẳng cần làm gì. Chỉ một chữ '"Phá" đã đánh tan không biết bao nhiêu đạo pháp của mình. Hắn muốn liều mạng, vậy có ích gì chăng?
Hư Huyền Chân Nhân nhìn thiếu niên kia chốc lát, bỗng nhiên mỉm cười, vuốt râu nói:
"Bần đạo đạo hiệu Hư Huyền, là chấp chưởng môn hộ của Thanh Khư Cung. Vốn là ngươi phải cúi đầu, nhưng mà ngươi nếu đã không muốn, cũng được. Ta dẫn ngươi tới Thượng Hoàng Bảo Điện, bái kiến lịch đại tổ sư các đời."
Dứt lời, Hư Huyền Chân Nhân phất ống tay áo một cái, xuất hiện bên cạnh thiếu niên kia, cầm tay của hắn kéo về chỗ cung vàng điện ngọc.
Thiếu niên kia hoàn toàn không có sức phản kháng.
Lúc đi qua bên người đạo nhân, Hư Huyền Chân Nhân bỗng nhiên dừng chân, nói: "Đạo Minh, đạo hạnh của Ngâm Phong đâu có thâm hậu như ngươi, đạo pháp của ngươi bị phá, thực chất là do đạo tâm ngươi bất ổn. Sau khi xong chuyện nơi đây, ngươi hãy đem công việc giao lại cho người khác rồi đến Huyền Bích động ở hậu sơn diện bích ba tháng, ở nơi đó tu tâm chí đi!"
Đạo Minh mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, cuống quít quỳ xuống đáp ứng. Cho tới khi Hư Huyền Chân Nhân đi xa mới dám đứng dậy.
Lúc này trên Tây Huyền Sơn, trời mới rơi tuyết lớn.
Kỷ Nhược Trần chắp tay nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn tuyết lớn loạn bay thì cảm thấy huyết khí dâng lên, không khỏi tâm phiền ý loạn.
Tim của hắn lúc này khó mà bình tĩnh lại được. Hắn lo lắng đi lại trước bàn, lấy mai rùa và chùy ngọc, định bói toán chuyện của tương lai. Nhưng khi hắn đập một chùy vào mai rùa thì mai rùa lại nứt ra, vết rạn giăng như tơ nhện, thể hiện sự đại hung.
Kỷ Nhược Trần nhìn thấy vậy chỉ mỉm cười, vẫn lơ đễnh bởi vì hắn biết khi hắn gieo quẻ này quái tượng sẽ như vậy. Hắn lại phân vân một chút bỗng nhiên nụ cười trên môi cứng lại.
Từ những chỗ rạn nứt của mai rùa, máu tươi tuôn ra ồ ạt. Máu chảy càng lúc càng nhiều, làm cho mai rùa đỏ ngòm, thậm chí trên bàn còn đọng lại một vũng máu.
Một quẻ này, không những đại hung mà còn có đổ máu.
Kỷ Nhược Trần hai mắt nhắm lại, đứng yên bất động. Sau một lúc hắn mói phun ra một hơi trọc khí, từ từ mờ mắt. Giờ này khắc này, trong mắt của hắn đã hiện lên sự đau khổ.
Hắn đem những miếng mai rùa còn lại tiện tay đập một ngọc chùy, mai rùa vẫn nứt ra, máu chảy lênh láng. Chỉ trong chốc lát. hai tay hắn đã nhuộm đầy máu tươi.
Hắn giơ một ngón tay lên, một ngọn lửa theo đó mà sinh ra, đốt sạch chỗ mai rùa. Sau đó lại vỗ một chưởng vào ngọc chùy. Giải Ly quyết theo tâm mà sinh, hóa ngọc chùy thành hư vô.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, hắn cảm thấy trong phòng sáng hơn không ít, nhưng mà hai tay vẫn nhuộm đầy máu tươi, không chịu tản đi.
Hắn đưa tay lên trước mắt, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi nếm thử, cẩn thận thận ngẫm nghĩ.
-------------------
"Ngâm Phong, ngươi xem, trên công án có hai bức tranh, bức thứ nhất là tổ sư khai cung Lâm Hóa Huyền thượng nhân. Vị còn lại là người đã thành đại đạo Thanh Linh Chân Nhân. Lúc Thanh Linh Chân Nhân vũ hóa phi thăng, có để lại tiên quyển bảo khí. Thanh Khư Cung từ đó về sau hưng thịnh, được gọi là chính đạo đại phái, cũng vì nguyên do như vậy, ta mới tôn Thanh Linh Chân Nhân lên làm tổ sư."
Hư Huyền Chân Nhân vừa vào Thượng Hoàng Bảo Điện đã kéo Ngâm Phong tới trước đại điện, nhìn vào hai bức tranh nói.
Thượng Hoàng Bảo Điện này mặc dù là nơi Thanh Khư Cung cung phụng các lịch đại tổ sư nhưng trông cũng không to, nhìn bề ngoài trông có vẻ tầm thường, kiến trúc cũng có vẻ cổ xưa, các cột trụ bên hành lang nhẵn bóng, nhìn qua cùng biết nó tồn tại lâu lắm rồi.
Kỳ thực Thượng Hoàng Bảo Điện là do lúc Lâm Hóa Huyền sáng lập Thanh Khư Cung xây dựng, trải qua hơn ngàn năm nên vẻ ngoài mới thay đổi, hậu nhân về sau không sửa chữa, ý nói là không quên ân đức của các vị tiên sư.
Trên vách bảo điện có treo hai bức tranh, một người là trung niên đạo sĩ mặt mũi hiền lành, người còn lại đứng trên một đám mây, giống như chân nhân thích cuộc sống an nhàn, ngao du sơn thủy.
Bút pháp của người vẽ rất sinh động, tiên khí quấn quanh thân người trong tranh, hai bên Thượng Hoàng Bảo Điện có bảy tám bức tượng vàng, bên dưới tượng có một tấm thẻ bài bằng đồng xanh, trên đó có khắc tên và sự tích của người đó. Xem ra đây toàn là những chân nhân có thành tựu ở Thanh Khư Cung.
Khi Ngâm Phong nhìn thây hai bức họa thì lông mày nhíu lại, thần sắc có vẻ nghi hoặc. Hắn lắc đầu, lần thứ hai ngẩng nhìn hai bức họa tượng thì ngưng thần quan sát.
Hư Huyền Chân Nhân cũng không giục, đứng một bên yên tĩnh đợi. Thấy trên mặt Ngâm Phong hiện lên đủ các loại thần sắc kỳ quái, không hiểu, nghi hoặc, băn khoăn....
Cho tới khi Ngâm Phong thống khổ nhíu hai hàng lông mày, hắn mới chậm rãi nói: "Ngâm Phong, ngươi có thể nhận ra cái gì không?"
Hai hàng lông mày kiếm của Ngâm Phong nhăn lại, đuôi lông mày cong như vầng trăng khuyết, trông như người nhìn thấy tuyết rơi đầu mùa.
Lúc này nghe được Hư Huyền Chân Nhân hỏi, hai hàng lông mày của Ngâm Phong nhíu càng chặt, chần chờ nói:
" Thanh Linh Chân Nhân... hình như ta đã gặp ở nơi nào đó, thế nhưng... thế nhưng ta nghĩ không ra."
Trong khi hắn đang nói bỗng nhiên giơ tay ôm đầu, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đau đớn tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Ngâm Phong lắc đầu, bỏ qua chuyện suy nghĩ. Tất cả ký ức của hắn giống như đang ở trên trời cao, chuyện trước đây đã quên sạch sẽ, hoàn toàn không còn lại cái gì.
Hư Huyền Chân Nhân thấy vậy, đôi mi dài hơi giật giật. Mặt như nước lặng, hoàn toàn không có ba động.
Hắn vuốt râu dài, êm tai khuyên nhủ:
"Ngâm Phong, cho dù kiếp trước ngươi có nhân duyên gì thì đời này ngươi cũng được sinh ra ở Thanh Khư Cung, lớn lên ờ Thanh Khư Cung. Đạo hạnh cũng ở đây mà có, đồng thời lại còn biết hai vị tổ sư. Nhân kiếp trước, quả kiếp này. Ngươi mặc dù không bái chúng sinh phàm tục nhưng có câu uổng nước nhớ nguồn, hai vị tổ sư có đáng cho ngươi cúi đầu hay không?"
Ngâm Phong suy tư trong chốc lát, rốt cục gật đầu, hướng hai bức tranh xá một cái.
Hư Huyền Chân Nhân lúc này mới giãn đôi mi, ha hả cười nói: "Vốn Thanh Khư Cung rất coi trọng quy củ của tồ tông, cho dù là ai cũng không thể không tuân theo lễ nghĩa cấp bậc. Nhưng mà chỉ có ngươi là ngoại lệ, nếu như đã lạy tổ sư, thì ngươi cũng coi như đệ tử tái thế của Thanh Linh Chân Nhân. Từ nay về sau ở Thanh Khư Cung, ngươi không cần quỳ lạy bất cứ ai, bao gồm cả ta. Bất cứ nơi nào ở Thanh Khư Cung, ngươi cùng có thể đến."
Ngâm Phong ngỡ ngàng gật đầu.
Hư Huyền Chân Nhân lại từ trong lòng lấy ra bốn cuốn sách sách cổ, giao cho Ngâm Phong, nói:
"Đây là bốn quyển Thượng Hoàng Kim Lục do Thanh Linh Chân Nhân trước khi phi thăng lưu lại. Ngươi cùng Thanh Linh Chân Nhân có duyên, vậy thì cầm lấy nghiên cứu, nếu như có nghi vấn gì có thể tới tìm ta. Hiện giờ ngươi cứ ở lại đây, kiếp nạn thiên lôi này của ngươi không nhỏ. Chuyện của ngươi ta cũng phải báo lại cho các vị chân nhân khác một chút. Ta đi an bài, lát nữa sê tới gặp ngươi."
Dứt lời, Hư Huyền Chân Nhân lập tức đi rag ngoài.
Ngâm Phong cầm bốn quyển Thượng Hoàng Kim Lục trân quý vô cùng trong tay nhưng hắn không thèm nhìn tới.
Hắn đứng lặng một mình trong đại điện, suy nghĩ trong lòng như nước thủy triều cuồn cuộn dâng lên, hắn lặp đi lặp lại:
"Nhân kiếp trước, quả kiếp này... Nhân kiếp trước, quả kiếp này... Nhân duyên..."
Tách!
Một giọt Thủy Châu trong suốt yên lặng rơi xuống, làm cho viên thanh ngọc lát nền vỡ tan. Ngâm Phong sợ hãi cả kinh cúi xuống nhìn mặt đất, trong lúc nhất thời không hiểu vì sao.
Qua một lúc, lại có một giọt thủy châu rơi xuống.
Ngâm Phong đưa tay lau mặt, hóa ra trên mặt hắn lệ đã nhòa từ lâu.
"Chuyện này là sao? Là sao?" Trong tim hắn kinh hãi, đồng thời lại rối bời. Thế nhưng càng suy nghĩ hắn lại cảm thấy đau đầu không chịu nổi, hắn cố nén đau đớn nhưng thần thức vẫn trống rỗng, hắn nghiến răng cố công tìm tòi.
Sau một lát, Ngâm Phong không chịu nổi nữa ngã xuống đất, mặt vàng như giấy, mồ hôi thấm đẫm y phục nhưng vẫn chẳng thu hoạch được gì, hắn ngửa đầu nhìn trần nhà thanh lệ tùy ý cứ chảy ra thủy châu liên tiếp rơi xuống.
Chuyện cũ trước kia... lẽ nào... cứ như vậy mà rời xa hắn?
-----------------------
"Sư tỷ, muội tới rồi."
Dưới ánh trăng, Hàm Yên nhẹ nhàng nói một tiếng, đưa tay đẩy cánh cửa gỗ đi vào trong phòng, căn phòng này rộng nhưng đơn sơ.
Nghe thấy Hàm Yên gọi, thiếu nữ từ từ xoay người lại. Hóa ra nàng là Hoài Tố. Hoài Tố tuổi đang giữa thời thanh xuân, dung mạo vóc người đều tuyệt mỹ, cũng vì chuyện Kỷ Nhược Trần lao vào phòng tắm mà đuôi lông mày, khóe mắt của nàng có chút cương nghị, lại thêm vài phần đáng yêu. Nhìn thấy Hàm Yên đến, trên mặt nàng hiện lên sự vui mừng, tiến lên nghênh đón.
Trong tay Hàm Yên có mang theo một cái hộp nhỏ đựng thức ăn. Nàng đặt lên chiếc bàn rồi lấy ra ba cái đĩa, một vò rượu mạnh rồi nói:
"Sư tỷ. Tất cả đều do Hàm Yên làm, tỷ thử xem sao."
Hoài Tố không đáp lời, cầm bầu rượu lên ngửa đầu một hơi uống cạn, sau đó mới thở dài một hơi than thở: "Thật là thoải mái!"
Hàm Yên lặng lẽ đứng một bên, đợi Hoài Tố uống xong, mới nói: "Sư tỷ, sắp tuế khảo rồi, trong vòng nửa tháng nữa muội sợ không tới thăm tỷ được. Tỷ... phải bảo trọng mình."
Hoài Tố nghe vậy, thân thể khẽ run lẻn, sau đó mới nói: "Thật nhanh, đã là tháng mười một. Hóa ra... ta đã ở nơi này hơn nửa năm. Aiz, khi mình ờ Hàn Lộ Điện diện bích thanh tu thì những tỷ muội trước kia chẳng có ai tới thăm. Chúng ta vốn chẳng có nhiều tình cảm, vậy mà muội lại tới thăm ta nhiều nhất."
Hàm Yên nhợt nhạt cười, nói: "Điều này cùng trách không được. Hai con hổ trông coi Hàn Lộ Điện không cho người lạ vào, nên những tỷ muội khác đương nhiên là không vào được. Khi muội còn nhỏ đã từng cùng chúng nó chơi đùa cho nên mới vào được đây!"
Hàm Yên ngừng lại một chút, do dụ bất định, qua một hồi lâu mới than nhẹ một tiếng, nói:
"Sư tỷ, muội có một câu, không biết có nên nói hay không."
Hoài Tố ngẩn rag, cười nói: "Hàm Yên, tỷ vốn đã là người chịu tội, muội nhiều lần trộm tới thăm tỷ, phần tình nghĩa này thì có gì mà không nói được?"
Hàm Yên than thở:
"Kỳ thực Ngọc Huyền sư tổ luôn lo lắng hết lòng cho Đan Nguyên cung. Nghe nói Kỷ Nhược Trần có thân phận đặc thù, lần này đúng là bị người khác hãm hại thật. Ngọc Huyền sư tổ cũng có nỗi khổ trong lòng. Tỷ cần gì phải kiên trì ở lại nơi này chịu khổ cơ chứ? Sư tỷ, muội nghe nói trước đây tỷ không uống rượu. Nhưng bây giờ thì sao? Tỷ uống hết một vò rượu cũng không vui."