“ Thật sự là tức chết ta, nếu hắn dám xuất hiện nữa, ta thế nào cũng phải lấy gậy đem ra hảo hảo tiếp đón hắn, thẳng đến khi hắn không dám tái xuất hiện mới thôi. Đáng giận!”
Ngồi một gian cà phê bên cạnh tám lầu nhà trọ, Tỉnh Vu giận không thể không nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, đối với đám người Khúc Thiến đang ngồi biểu đạt tâm tình phẫn giận của nàng giờ phút này.
Nàng thật sự sắp bị Viên Diệp tên hỗn đản đó làm tức chết rồi, bởi vì hắn sau khi biến mất ở bệnh viện, liên tục ba ngày không thấy bóng dáng.
Hắn rốt cuộc đang làm cái quỷ gì? Chẳng lẽ nói đơn giản là nàng ngăn cản hắn cùng tỷ tỷ trong vài ngày đó, hắn liền chịu không nổi suy sụp mà quyết định buông tha tỉ tỉ ?
Nếu hắn thực dám nói như vậy, nàng tuyệt đối sẽ đặc biệt đáp máy bay đến Mỹ, thế nào cũng phải đánh cho hắn răng rơi đầy đất!
“ Vu Hiểu đâu?” Khúc Thiến hỏi.
“ Bị tiểu uy quấy cả đêm cũng chưa ngủ, cho nên hiện tại đang ngủ bù.”
“ Nàng đối chuyện Viên Diệp vẫn không xuất hiện có phản ứng gì?”
“ Còn có thể có phản ứng gì, các ngươi hẳn là đều thấy qua bộ dáng nàng hồng hốc mắt vụng trộm lau lệ đi? Trước mặt người khác miễn cưỡng cười vui, sau lưng lấy lệ rửa mặt, đấy là phản ứng của nàng.” Tỉnh Vu vừa đau lòng lại bất đắc dĩ nói.
Mọi người một trận trầm mặc.
“ Nói thật, ta cuối cùng cảm thấy cái tên Viên Diệp kia, hẳn là sẽ không vì một chút như vậy suy sụp liền rút lui có trật tự đi. Các ngươi chẳng lẽ không cảm thấy sao?” Lâm Tuyết Nhan nghĩ như thế nào cũng không ra.
Khúc Thiến, Vu Hàn cùng Lưu Dư ba người biểu tình nhất thời đều trở nên có điểm chột dạ.
“ Tỉ, các ngươi chẳng lẽ biết chuyện gì?” Tỉnh Vu theo sắc mặt các nàng phát giác việc có kỳ quái.
“ Này……” Khúc Thiến do dự không biết có nên nói hay không, nàng nhìn hướng Vu Hàn.
“ Ta nói, vì chuyện này, mấy ngày nay ta nghẹn đến muốn nổi điên.” Lưu Dư chịu không nổi kêu lên, “ Viên Diệp hắn về Mỹ…… Hắn đã trở lại!” nàng phút chốc trừng mắt nhìn bên ngoài cửa sổ sửa miệng kêu to.
Nghe thấy lời của nàng, mọi người ở đây lập tức quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy Viên Diệp đi qua trước cửa tiệm cà phê.
“Tên hỗn đản kia!” Tỉnh Vu lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đứng dậy hướng ngoài cửa phóng đi, lấy bộ dáng một phụ nữ mang thai sáu tháng mà nói, động tác của nàng mau lẹ đến mức làm cho người ta líu lưỡi.
“ Vu, ngươi chờ một chút.” Khúc Thiến ngây ngốc sửng sốt một chút, vội vàng đứng dậy kêu lên.
Đoàn người cũng không hẹn mà cùng đuổi theo.
“ Ngươi tên hỗn đản này, ngươi đứng lại cho ta!” Tỉnh Vu chạy ra khỏi tiệm cà phê, đối với Viên Diệp cách đó không xa lớn giọng rống hận, làm cho Khúc Thiến đuổi theo sau nàng muốn ngăn cản cũng không kịp.
Nghe thấy thanh âm, Viên Diệp hoài nghi dừng lại cước bộ, quay đầu.
“ Ngươi tên hỗn đản này còn quay lại nơi này làm cái gì?” Tỉnh Vu nổi giận đùng đùng hướng hắn đi tới.
“ Vu, ngươi trước tỉnh táo lại, đừng như vậy, sự tình không phải ngươi tưởng như vậy.” Khúc Thiến thử muốn ngăn trụ nàng, lại sợ thương tổn đến đứa nhỏ trong bụng nàng mà không dám dùng sức.
“ Không phải như vậy là như thế nào? Hắn rõ ràng chính là kẻ không phụ trách nhiệm hỗn đản vương bát đản, cùng người ta trên giường đem người ta bụng làm lớn liền …”
Sợ nàng càng nói càng không khống chế được, Vu Hàn vội vàng nhảy ra che ở trước mặt nàng, đối mặt lão phụ nhân đứng ở bên cạnh Viên Diệp ngạc nhiên nhìn thấy hết thảy mọi chuyện, thân thiết gật đầu nói: “ ngượng ngùng, xin hỏi ngài là mẫu thân Viên Diệp sao?”
Nghe thấy lời của nàng, Tỉnh Vu đột nhiên im miệng, lúc này nàng mới chú ý tới bên người Viên Diệp còn đứng vài người.
Lão phụ nhân do dự gật đầu.
“ Ngài hảo, chúng ta đều là bằng hữu Viên Diệp, thật cao hứng nhìn thấy ngài.”
Lão phụ nhân lại nhẹ chút gật đầu, trên mặt biểu tình vẫn mang theo một chút nghi hoặc.
“ Mẹ, các nàng chính là các bằng hữu ở tám lầu nhà trọ mà ta nói.” Viên Diệp hướng mẫu thân giới thiệu.
Vu Hàn hi hi cười. “ ta nghĩ các ngươi đặc biệt từ nước Mỹ đáp máy bay mười mấy giờ lại đây, hiện tại nhất định mệt chết đi đi? Chúng ta đã thay các ngươi chuẩn bị nơi nghỉ ngơi, tuy rằng địa phương có điểm nhỏ hẹp, nhưng là…”
“ Ta không phiền lụy.” lão phụ nhân đột nhiên mở miệng, “ tiểu thư, ta cũng không thể trước tiên gặp tôn tử cùng con dâu của ta?” nàng lấy vẻ mặt nóng vội cùng biểu tình chờ mong hỏi.
Vu Hàn quay đầu nhìn về phía Tỉnh Vu, đem vấn đề này tặng cho nàng trả lời.
Tỉnh Vu thiếu chút nữa hướng Viên Diệp mắng ra hai chữ ‘ti bỉ’ này, hắn thế nhưng lại mời thân nhân ở tận Mỹ tới trợ trận, thực không đoán được!
Bất quá này cũng nói rằng, hắn là thật sự có tâm sẽ đối tỷ tỷ phụ trách không phải sao? Vậy tạm thời phóng hắn một con ngựa đi.
“ Đương nhiên có thể, ta mang ngài đi.” nàng nhẹ nhàng đẩy Khúc Thiến đang lôi kéo tay nàng ra, mỉm cười đối lão phụ nhân gật gật đầu.
Mọi người nhất thời đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, lộ ra vừa lòng tươi cười.
Trong đó người cười đến vui vẻ nhất đương nhiên là Viên Diệp, bởi vì hắn rốt cục có thể nhìn thấy Vu Hiểu, có thể tự tay ôm con một cái, này thật sự là quá tốt. Cảm tạ ông trời.
Không, hắn nên hẳn là cảm tạ Khuê Thú Chi huynh đệ bọn họ đi, bởi vì nếu không có bọn họ cung cấp diệu kế, hắn có dùng hết khả năng vẫn hết đường xoay xở, vô kế khả thi.
Hắn thật sự là rất cảm tạ bọn họ, lần khác nhất định phải thỉnh bọn họ ăn cơm.
Vô cùng náo nhiệt cử hành đại hội hoàn toàn nhận thức mọi người, đem con giao cho mẫu thân xung phong nhận việc chiếu cố,đưa tới lầu ba, Viên Diệp rốt cục có thể cùng lão bà sắp cưới một chỗ.
Chính là chia lìa suốt thời gian chín tháng, hai người lại lần nữa một mình ở chung, lại có vẻ có chút câu nệ cùng xấu hổ.
“ Miệng vết thương của ngươi còn đau không?” Viên Diệp dẫn đầu mở miệng đánh vỡ trầm mặc.
“ Cái gì miệng vết thương?” Tỉnh Vu Hiểu sửng sốt , vẻ mặt mờ mịt hỏi.
“ Miệng vết thương mổ bụng, tỉ ta nói rất đau.” hắn lấy tay chỉ chỉ bụng của nàng.
“ Nha, lúc trước rất đau, nhưng hiện tại sẽ không.” nàng bừng tỉnh đại ngộ gật đầu lại lắc đầu.
“ Có thể xem sao?”
“ Nhìn cái gì?” nàng lại sửng sốt sửng sốt.
“ Miệng vết thương của ngươi.”
“ Không được!” nàng đột nhiên trợn to hai mắt, không có chút do dự cự tuyệt.
“ Vì sao không được?” không nghĩ tới nàng lại cự tuyệt, Viên Diệp có chút tức giận.
“Bụng của ta hiện tại thực xấu, không thể cho ngươi xem.” nàng dùng sức lắc đầu, “ ngươi xem nhất định sẽ cảm thấy thực ghê tởm, thậm chí còn khả năng phát buồn nôn .”
“ Sẽ không.” có xấu nữa cũng là một bộ phận của nàng, hắn có tự tin chính mình tuyệt đối sẽ không ghét bỏ nàng.
“ Như thế nào sẽ không, ta chính mình nhìn còn có loại cảm giác này.” nàng một bộ biểu tình ngươi nhất định phải tin tưởng ta.
“ Cho ta xem.” hắn kiên định nói, không chút do dự tiến gần.
“ Không cần.” Tỉnh Vu Hiểu đột nhiên nhảy xuống giường, cùng hắn cách một cái giường, chính là không cho hắn tới gần bụng mình.
“ Tỉnh Vu Hiểu!” Viên Diệp nhịn không được cắn răng kêu lên.
“ Ngươi vì sao nhất định phải xem bụng ta, mặt của ta khó coi sao? Ngươi xem mặt của ta tốt lắm, bằng không xem tay cũng được, có rất nhiều người ta nói tay của ta bộ dạng rất được, ngươi xem.” nàng nói xong đem hai tay chìa cho hắn xem.
Viên Diệp nén giận. “ta muốn nhìn bụng ngươi.” hắn kiên trì nói.
“ Ngươi rốt cuộc muốn làm sao?” nàng cũng có chút phát hỏa. Nàng đã nói cho hắn biết hiện tại bụng thực xấu, hắn làm chi còn cứng rắn muốn xem, nàng làm như vậy có phải là muốn dọa hắn đâu, hắn chẳng lẽ không biết sao?
Viên Diệp dùng sức hít một hơi, sau đó nhìn nàng thật sâu trong chốc lát, bỗng nhiên sửa lại ngữ khí thâm tình mà thật lòng đối nàng nói.
“ Anh chỉ là muốn nhìn nơi nuôi dưỡng con chúng ta. Chín tháng qua, anh không ở bên cạnh em chiếu cố em, bỏ qua giai đoạn em mang thai, anh cảm thấy thực có lỗi. Từ giờ trở đi, anh không muốn bỏ qua một việc gì có liên quan tới em hoặc con chúng ta, dù là một chuyện nhỏ bé không đáng để xem cũng vậy. Cho nên, cho anh xem bụng của em được không? Nó có xấu cũng là nơi nuôi dưỡng con chúng ta, cũng là một bộ phận của em, không phải sao?”
Nhìn hắn vẻ mặt thâm tình mà thành khẩn, Tỉnh Vu Hiểu không tự chủ được gật đầu, sau đó ngồi trên giường, vẻ mặt không yên,mở vạt áo, ngượng ngùng lộ cái bụng có thai văn (vết sẹo có do sinh mổ) ra cho hắn xem.
“ Thực đáng sợ đúng hay không?”
“ Không.” hắn lắc đầu, chậm rãi ở bên giường ngồi xuống, cũng nhìn kỹ bụng nàng trong chốc lát, bỗng nhiên cúi đầu hôn lên bụng nàng một cái.
Không nghĩ tới hắn lại làm như vậy, Tỉnh Vu Hiểu cả người chấn động, kế tiếp lại nhanh chóng đỏ hốc mắt, nước mắt tí tách rớt xuống dưới.
Viên Diệp không nghĩ hành động của mình lại khiến nàng khóc, hắn đứng dậy ngồi ở bên người nàng, đem nàng ôm trong lòng, nhìn nàng không biết làm sao.
“ Thực xin lỗi, thực xin lỗi. Anh yêu em, Vu Hiểu, em…… Đừng khóc được không?”
Nàng đối hắn gật đầu, nhưng nước mắt lại vẫn không thể ngăn lại,rơi xuống không ngừng.
Viên Diệp vô kế khả thi, đành phải cúi đầu hôn nàng.
Chín tháng chia lìa tính cái gì? Một câu thông báo thâm tình cùng một cái hôn môi thâm tình liền có thể kéo gần khoảng cách.
Tám lầu nhà trọ quả nhiên không hổ danh nhà trọ hạnh phúc.