Lưu Tiềm đang suy nghĩ thì một tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc phía sau vang lên. Bach hổ vừa đi kiếm ăn về,nhìn thấy cừu nhân chiếm cứ sào huyệt đang ở ngoài động,không thể nhẫn nại nỗi,gầm một tiếng bay nhanh đánh tới.
Lưu Tiềm giờ này mồ hôi đầm đìa,tự biết còn lâu mới là đối thủ của nó,không dám quay đầu,cắn lưỡi lấy tinh thần, đem chân khí vận hết cực hạn.Mũi chân chạm vào đất,cái mệnh nhỏ hướng dộng khẩu mà vọt.
Vài trăm thước,khoảng thật là xa xôi,từng trận hổ khiếu giống như trống lấy mạng,chấn nhiếp tâm linh.Tốc độ cực nhanh,theo gió nhằm lỗ tai mà thẳng tiến.
Còn cách động khẩu mấy thước,bạch hổ rốt cục cũng duổi tới.Lưu Tiềm cảm thấy đầu vai trầm xuống,hai chân khó mà cứu được tiểu mệnh.Thân thể đột nhiên tê cứng,chỉ thấy thân mình bay lên,Lưu Tiềm như một viên đạn bắn vào trong động. Đầu vai đánh vào tảng đá trên mặt đất,mắt liền hoa đi.Nhưng mà cái đau này không thể nào át được chút cảm giác sảng khoái vừa mới thoát.Làm người ta có cảm giác muốn khóc.
Lúc này toàn thân Lưu Tiềm toàn gần như hư thoát,như một cục đá nằm yên trên mặt đất,chậm rãi khôi phục chân khí.Mặc kệ con bạch hổ ngoài cửa động gào thét.Quang cầu trong miệng không ngừng nhằm cấm chế mà bắn phá.Lưu Tiềm căn bản không lo lắng cấm chế bị bắn phá,lão tử nhân có nói trong vòng ba tháng dù thần tiên cũng váo không được,chứ đừng nói là một con tiên thiên bạch hổ nho nhỏ.(nhỏ sao không ra đánh nó đi,ta khinh ^~^)
Mặc kệ con bạch hổ bát nháo,chân khí trong cơ thể Lưu Tiềm cũng đã khôi phục hơn nữa.Cuối cùng lại nghênh ngang đứng lên kiểm tra chiến lợi phẩm.Vừa nhìn thấy chiến lợi phẩm,Lưu Tiềm không phải phát lạnh,con thỏ kia hơn mười cân giờ này còn hơn một nữa.
Lại nhìn con bạch hổ nhơn nhơn hưởng thụ phân nửa con thỏ,Lưu Tiềm tức giận không ngừng mắng to. Con bà nó, quả thực là cường đạo mà. Bất quá nghĩ lại chính mình chiếm sào huyệt của nó,làm nó có nhà mà không thể về trong lòng cũng an ủi.
Hơn nữa vừa rồi,một phần Tử quả vô danh dặt trước ngực cũng bị nó phá.Tưởng tượng làm thịt nữa con thỏ nước miếng Lưu Tiềm lại chảy ra. (Thằng này háu ăn wá^^).Phải biết rằng đó là sự vui mừng rất lớn của Lưu Tiềm, đã hơn hai tháng ăn mỗi Tử quả khó mà chịu đựng nỗi.
May mắn là mỗi khi ra khỏi động thuận tay mang một ít cây khô về,chủ yếu làm giường nằm,vẫn còn không ít.
Dùng nước rửa con thỏm,lấy ít củi.rốt cục lần đầu tiên tại địa phương này,Lưu Tiềm đốt đống lửa đầu tiên.Ngoại trừ làm cho người ta cảm giác ấm áp còn sinh cho người ta một cảm giác an toàn.
Phát ra sức nóng,cùng ánh sáng,làm cho bạch hổ nằm ở cửa động sinh sinh ra cảnh giác,mắt lộ tia hoảng mang đứng xa xa nhìn đống lửa.
Lưu Tiềm vỗ đầu mình mắng to ngu ngốc,sinh vật hoang dã trời sinh là sợ lửa,nhành cây trước giờ không hiếm mà không chịu sử dụng. Nếu sớm biết như thế,có thể dùng lửa xua đi bạch hổ.
Nghĩ được vấn đề,liền dùng trường đao cắt lát phần thịt thỏ còn lại.Tìm mấy cây nhỏ đem thịt nhỏ xiên vào.Từng đợt từng đợt mùi thịt bay tới mũi đã lâu rồi chưa được ngửi,con thỏ này thật béo,mỡ nhỏ từng giọt từng giọt xuống đống lửa.Ngửi thấy làm cho cổ họng bằt đầu khởi động,núơc miếng theo hai mép chảy ra ào ạt.^^
Nướng không bao lâu sau,Lưu Tiềm rốt cục cũng được ăn, đem từng miếng thịt thỏ cho vào bụng.
Công pháp Lưu Tiềm luyện quả thật thần kì,có thể sử dụng linh khí để bổ sung nhu yếu của cơ thể.Nhưng dù sao linh khí vẫn không thể thay thế thức ăn.
Đã lâu chưa biết vị thịt,tuy dưới tình huống này mĩ vị hơi kém nhưng cũng làm Lưu Tiềm kích động,thiếu chút nữa khóc rống lên,rốt cuộc cũng được ăn thịt
Lưu Tiềm sông hơn hai mươi năm,nhưng đây là lần đầu mới cảm giác được ăn thịt là hạnh phúc như nào.
Con thỏ này xem ra sống cũng khá lâu,toàn thân tràn ngập linh khí,mùi vị quả thật ngon dị thường.Ham ăn quá,thiếu chút nữa là đem cái lưỡi nuốt luôn. Ăn hơn một nữa thịt thỏ mới có cảm giác lưng lưng,rốt cuộc không ăn nổi nữa.
Liếm vòng cái môi,Lưu Tiềm lại nghĩ tình. Đó chính là ăn no rửng mỡ,nhưng thật ra có chút hoài niệm trường trung học ngày xưa.Lưu Tiềm cũng không lo lắng lắm về cha mẹ,trước khi đi,lão tử nhân đã để lại một hoá thân giả mạo Lưu Tiềm.Hoá thân kia ngay cả Lưu Tiềm còn không phân biệt được huống chi cha mẹ.Nói không chừng hoá thân kia giờ phút này đang vui vẻ trên người mỹ nữ,hắc hắc,Lưu Tiềm không khỏi một ý nghĩ tà ác.^^
Giống như trước mắt xuất hiện một mỹ nữ. Lưu Tiềm chính là mơ mơ màng màng làm chuyện gian manh,bất chợt có một mùi bay vào mũi,ngay lập tức bừng tỉnh lại.
Lưu tiềm chấn động, cơ hồ vỡ mật.Con bạch hổ kia cách mình không đầy một thước,nếu ở giữa không có một tầng cấm chế,cơ hồ một trảo kia cũng đủ xé xác mình.Ngay lập tức lui bảy tám bước,sau khi cách nó một khoảng tâm thần mới hơi định.
Con bạch hổ kia thật ra không có cử động gì, đôi mắt vàng đỏ trừng trừng nhìn Lưu Tiềm,lúc lại đem ánh mắt liếc về khối thịt thỏ còn nóng,mùi vị kích thích,tựa hồ đối với thịt nướng cực kì thích thú.
Lưu Tiềm lúc này mới nhớ tới,bất kì chủng loại nào khi bước vào tiên thiên cảnh giới,linh trí được mở ra,bạch hổ vốn thông minh hơn nữa tiên thiên linh trí không ngừng gia tăng.Khẳng định phải thông minh hơn nhìu so với mình tưởng tượng.
Nghĩ đến đây,Lưu Tiềm trong lòng đại động, ý nghĩ qua đi, đem khối thịt nướng còn lại giơ cao lên.Quả nhiên ánh mắt bạch hổ cũng đi theo.
" Ngươi có muốn ăn không?" Lưu tiềm hắc hắc cười nói.
Bạch hổ nhìn chằm chằm thịt nướng vẫn không nhúc nhích, không có trả lời.
" Ngươi nếu muốn ăn thì nói chuyện, ngươi không nói nói ta như thế nào biết ngươi muốn ăn. Nói chuyện với ngươi,trong lời nói ta đã biết nếu ngươi muốn ăn liền cho ngươi ăn. Ngươi không nói ,nói cho dù ta nghĩ cho ngươi ăn, ta cũng không cho ngươi ăn......"
Lưu tiềm đắc ý dương dương dài dòng nói.Cũng không trách hắn, qua hơn hai tháng trừ khi ở trong ngọc giản nói chuyện cùng tử lão nhân ra,cũng chưa từng cùng người khác nói chuyện.