Lưu Tiềm nhìn thấy mà đại hỉ,chiêu thức này uy lực thật cường đại.Hưng phấn vỗ tay lên trảm mã đao một trăm năm mươi cân nói:
“Hảo,tiểu nhị,từ hôm nay trở đi ngươi tên là Huyền Nguyệt.Sau này trông cậy nhiều vào ngươi”.
Phía sau tiếng hổ gầm vang lên,Lưu Tiềm lập tức quay đầu lại đã thấy bạch hổ đứng phía sau cách đó không xa,nhìn Lưu Tiềm lộ vẻ khiêu chiến.Lúc này bạch hổ so với nữa năm trước khác biệt một trời một đất.Lúc trước thân hình bá đạo vốn dài hơn bốn thước lúc này co lại còn hơn ba thước.Nhưng uy mãnh không vì đó mà giảm,ngược lại còn tăng,hơn nữa bên trong đôi mắt lập loè ánh quang,thần thái uy vũ.Hiển nhiên chu quả đối với nó thật sự quá tốt.
“Hổ huynh,ngươi rốt cục cũng xuất quan.Hắc hắc,nhìn bộ dáng ngươi hẳn là dật tới tiên thiên hậu kì rồi!Thời gian thành đan cũng không còn bao xa” Lưu Tiềm mừng rỡ nói.
“Tốt lắm,ta vừa luyện được cây huyền nguyệt đao sẽ cùng bạch hổ tiên thiên hậu kì cao thủ ngươi quá chiêu” Nói xong trì đao mà đứng,triển khai tư thái chiến đấu.
Bạch hổ cũng có tính toán,vừa gầm một tiếng phi đến tấn công,tốc dộ cực nhanh,uy thế mãnh liệt.Làm cho Lưu Tiềm trong lòng đại chấn,trên mặt cũng không tỏ vẻ yếu thế,ngược lại cười to:
“Hổ huynh tới nào”
Lợi dụng ưu thế của Huyền Nguyệt,tin tưởng cùng bạch hổ một trận sống mái.
Một người,một hổ quấn lấy nhau mà đấu.Cả hai đều là tiên thiên cao thủ,lập tức cát bay đá chạy,bụi đất bay lên.Một bên chân khí cường đại,một bên ưu thế trượng đao, đấu cùng một chỗ,thắng thua không phân định.Chỉ vài phút chiến đấu khiến cho nhân hổ đều bị thương,cơ hồ không hẹn mà cùng nghĩ tận lực nhanh chấm dứt trận đấu.
Bạch hổ gầm một tiếng lớn,miệng bắn ra viên đạn khí màu trắng.Mà Lưu Tiềm hai tay cầm chặt đao,cười to nói:
”Hay lắm,hổ huynh cũng thử chút uy lực trảm nguyệt đao của ta”
Bạch sắc khí đạn cùng bán nguyệt trảm đều là ngưng tụ lực lượng cao độ cùng chạm vào nhau,lập tức một cỗ sóng cường đại nổi lên, đánh thẳng vào người. Đăng đăng đăng ,Lưu Tiềm trụ không vững lui tới mười bước,miệng cảm thấy vị ngọt,liền một ngụm máu tươi trào ra. Phải đem Huyền Nguyệt trên tay cắm xuống đất mới trụ vững,cước bộ mới dừng lại.
Mà bạch hổ tốt hơn một chút,bị làn sóng công kích đánh vào, trên mặt đất hiện lên hai dấu chân nhưng cũng chật vật không chịu nổi.
“Quả nhiên vẫn là hổ huynh thắng ta một bậc” Lưu Tiềm sảng khoái cười nói.
Bạch hổ trung khí không đủ chỉ rống lên một tiếng,nhìn thoáng qua Lưu Tiềm tỏ vẻ ngươi cũng không kém.Lưu Tiềm cũng không dám mỡ miệng nhiều,liền ngồi xuống đất chữa thương.Mà bạch hổ cũng nằm bên liếm vết thương.
Sau một ngày một đêm,Lưu Tiềm mới đem nội thương trị liệu hoàn toàn. Đứng dậy cười nói:
“Hổ huynh,hôm qua đánh một trận,cũng tính là ta với ngươi cáo biệt. Đa tạ ngươi nhiều năm chiếu cố ta,giờ cũng là lúc ta nên rời đi”
Nhiều năm qua,Lưu Tiềm chỉ có bạch hổ là đối tượng để nói chuyện,nghe hắn lao thao.Lâu dần,với trí lực không tồi của bạch hổ cũng dần dần hiểu được lời hắn.
Bạch hổ vừa nghe liền đứng lên nhìn mặt Lưu Tiềm, trong mắt lộ ra ý không muốn.Một người một hổ ngay từ đầu rõ ràng là cừu nhân,sau lại vô tình kết thành hữu nghị,sau bao năm tháng lại gia tăng cảm tình, đến bây giờ sanh tử cùng nhau.Hôm nay đây lại chia tay nhau,trong lòng Lưu Tiềm có chút ảm đạm.Bạch hổ chính là bằng hữu đầu tiên cũng là bằng hữu duy nhất khi mình tới nơi này.Nhưng giờ là mình muốn đidsau này có duyên thì sẽ gặp lại.
Bạch hổ lặng yên không nói gì (cái này hơi kì,con hổ đâu biết nói,thôi tác giả sao thì mình vậy) đi theo Lưu Tiềm,chờ hắn thu thập xong một ít tạp vật xong,liền tiễn tới biên giới địa bàn lúc này mới dừng bước.Gầm một tiếng lớn đưa tiễn làm bách thú xung quanh tán loạn,phi điểu kinh thanh rớt xuống đất.
Lưu Tiềm cũng khó chịu muốn chết,hơn mười dặm đỉnh núi, ở gần bốn năm thật sự có chút không nỡ. Đem huyền nguyệt vác lên vai,im lặng nhìn đỉnh núi,quay đầu mà đi.Bỗng nhiên một tiếng hổ gầm vang lên,Lưu Tiềm kinh ngạc nhìn thấy bạch hổ như một tia chớp chạy nhanh đến.
" Hổ huynh, không cần tái đưa tiễn." Lưu tiềm phất phất tay nói:
" Nhanh trở về đi, tu thành đại đạo còn có cơ hội gặp mặt”.
Bạch hổ gầm nhẹ một tiếng,quay đầu ý bảo Lưu Tiềm ngồi lên lưng.Lưu Tiềm ngạc nhiên,chỉ chỉ vào lưng hổ nói:
“Hổ huynh ý của ngươi là cho ta ngồi trên lưng sao?”
Bạch hổ kiên nhẫn không được liền trừng mắt,rống lên vì tiếng thúc giục.Lưu Tiềm nhẹ giọng nói:”Tốt lắm,ta cũng không biết ngươi đến tột cùng là muốn gì nữa”.Nói xong bước tới ngồi trên lưng bạch hổ.
Sau khi Lưu Tiềm ngồi xong,bạch hổ nhanh chân nhằm phương hướng Lưu Tiềm mà chạy đi.Lưu Tiềm cạm nhận tiếng gió rít qua tai,lúc này mới giật mình hô to nói:
“Hổ huynh không phải nghĩ muốn cùng ta đi chung chứ”
“Hống” Bạch hổ hống một tiếng trả lời Lưu Tiềm.Lưu Tiềm trời sanh tính hào sảng,cười ha ha :”Chúng ta đi cùng nhau cũng tốt,về sau cũng có bạn,trên đường đi cũng đỡ tịch mịch.Hổ huynh,chúng ta cùng liên thủ tung hoành thiên địa đi”
Một người một hổ bước cao bước thấp thẳng hướng sơn lâm.Nhưng ngoài dự kiến Lưu Tiềm chính là con đường không dễ đi chút nào.Lấy tốc độ bạch hổ,gần một tháng đi được có mấy trăm dặm. Đa số thời gian dùng để chém giết mà vượt qua.Ra khỏi địa bàn,bạch hổ dư uy không còn.Thường xuyên có các loại không biết trời cao đất dày tập hợp thành đàn tập kích Lưu Tiềm cùng bạch hổ.
Chém giết còn phải nương tay để còn ứng phó với các loại đầu mục mãnh thú.Hơn mấy trăm dặm cũng gặp một con mãnh thú cấp bậc tiên thiên. Đó là một giống lang phi lang,giống như hổ phi hổ gia hoả,cấp bậc tiên thiên trung kì.Dựa vào bạch hổ đối phó hơn trăm tiểu đệ của nó,Lưu Tiềm đem mãnh thú kia hạ dưới trảm nguyệt đao.
Đồng thời sau khi nó chết, hấp thụ linh khí chuẩn bị tiêu tán.Sau khi tiến vào tiên thiên cảnh giới,Lưu Tiềm đã sớm phát giác hấp thụ hậu thiên sinh vật căn bản không được nhiu linh khí.Nhưng mà con tiên thiên mãnh thú này làm cho Lưu Tiềm thật nhiều thu hoạch. Sau một lần càn quét mãnh thú, một người một hổ không thể không dùng hai ngày để chữa thương.Sau một trận kinh hiểm này,Lưu Tiềm quyết định giảm tốc độ di chuyển,không biết phía trước-trời mới biết có bao nhiêu sinh vật mạnh mẽ.Cũng trời mới biết phải mất bao lâu mới tìm thấy những người khác.Lần này nếu không nóng lòng chạy nhanh thì làm sao bị đám mãnh thú này bao vây.
Như thế,sau khi giảm tốc độ di chuyển,vì có cảnh giác nên gặp mấy lần tập kích đều an toàn vượt qua.Mặt khác có ưu đãi là Lưu Tiềm có tri thức luyện dược thuật cùng luyện khí thuật căn bản,nên nếu trên đường đi có thấy linh thảo dị quả không tồi Lưu Tiềm cùng bạch hổ đương nhiên không khách khí mà chia nhau. Đồng thời cũng tìm được không tí quặng mỏ,quặng mỏ bình thường là đa số nhưng ngẫu nhiên cũng nhìn thấy huyền thiết quặng mỏ.Lần trước tìm được tiên thạch nên lần này cũng đem huyền thiết quặng mỏ lên mà kiềm tra. Đáng tiếc ngay cả khoả hạ phẩm tiên thạch cũng không gặp được.Mặt khác đã hơn một năm cao cấp quặng mỏ cũng không gặp đụơc nữa.