“Con bà nó, đến khi nào mới đi tới đỉnh đây?” Lưu Tiềm đứng trên một vách núi cao nhìn ra xa.Ngoại trừ rừng rậm tầng tầng lớp lớp ra,ngay cả một bóng người cũng chưa nhìn thấy.Cũng đã hơn một năm,cũng đi trên hai ba ngàn dặm thế nhưng cũng chưa đi ra được ngoài.
Chỉ là hơn một năm qua, một người một hổ mấy trăm trường đại chiến lớn nhỏ,vô luận là kinh nghiệm hay đề thăng cảnh giới đều có tiến bộ rõ rệt.Nhất là Lưu Tiềm,trong một năm cùng bạch hổ đánh chết bảy con tiên thiên mãnh thú,trong đó có một con mãnh thú tiên thiên hậu kỳ không kém mãnh hổ bao nhiêu.Các loại thú có thể tiến vào tiên thiên cảnh giới,cũng không phải tất cả đều là cùng hung cực ác,nếu muốn kết bằng hữu giông như bạch hổ cũng không dễ dàng.Trừ phi chấp nhận ở lại vài năm mà thuần phục. Đương nhiên chuyện này đối Lưu Tiềm là không thể đành phải đem năng lượng chúng luyện hoá thành lực lượng của mình.
Hấp thu khá nhiều linh khí tiên thiên mãnh thú,hơn nửa mình cũng có tiến bộ.Vài ngày trước,sau một lần dung hợp chân khí,Lưu Tiềm rốt cục thành công tiến vào tiên thiên hậu kỳ.So với bạch hổ chỉ kém một chút,phỏng chừng với tiến bộ của bạch hổ cũng đánh ngang tay.
Lưu Tiềm cũng không ngu tới mức nghĩ rằng tiên thiên hậu kì cách kim đan đại đạo là một khoảng cách không lớn.Dựa vào kinh nghiệm của mình từ hậu thiên cảnh giới thăng cấp lên,chiếu theo tốc độ hiện giờ,vừa hấp thu linh khí mãnh thú,kì hoa dị thảo thêm nữa còn công hiệu thật lớn của tiên thạch.Không mất vài năm cũng đừng mơ tưởng đến tiên thiên đại viên mãn cảnh giới.Trừ phi lại gặp kì duyên đắc ngộ cực phẩm chu quả.Mà tại Tu Chân Giới,thứ này là một thứ trân quý khó gặp,già trị không dưới trung phẩm tiên thạch.
“Hổ huynh,duyên hà phía trước có một thác nước”.Lưu Tiềm chỉ vào một dải màu trắng uốn lượng xa xa cười nói.
“Ngươi và ta tới đó tắm rửa cái cho sảng khoái đi.”
Thác nước kia nằm ở cuối con sông trắng xoá cách đỉnh núi này cũng chỉ hơn hai mươi dặm.Bạch hổ kêu nhỏ một tiếng xem như đáp ứng.
“Như vậy sao được.Hổ huynh hay là chúng ta so cước lực đi,xem ai tới thác nước kia trước”.Lưu Tiềm sắc mặt cười gian nói.
“Cũng phải công bằng một chút,ngươi xem ta cầm huyền nguyệt một trăm năm mươi cân ,ngươi cũng phải gia trọng mới được”Nói xong liền đem hơn một trăm cân da thú đặt lên lưng bạch hổ.Không đợi bạch hổ phản đối liền thả người nhảy,từ cách núi cao phi thân xuống.
Bạch hổ tức giận rống lên một tiếng,không cam lòng yếu thế,thân hổ cũng hạ xuống theo.
Trong tai Lưu Tiềm cuồng phong ầm ầm tiến tới,tâm linh giờ phút này lập tức cảnh giác.Từ vài trăm thước trên cao hạ xuống so với trước kia đùa giỡn sảng khoái gấp mấy lần.Hào khí trong lòng cũng tăng lên,Lưu Tiềm không khỏi đắc ý thét dài.Sau khi đạt tiên thiên cảnh giới hậu kỳ,trong khoảng thời gian ngắn đã ngưng tụ toàn bộ chân khí lăng không cả trăm thước.Như thế từ trên cao hạ xuống,chỉ cần vừa chạm đất liền đem toàn bộ công lực thu vào cơ thể sẽ tạm thời làm cho cơ thể nhẹ nhảng như bông,rơi xuống đất sẽ không bị thương tổn.
Theo lý thuyết,từ trên cao vài trăm thước Lưu Tiềm phải vận khởi công lực,nếu không sẽ rơ xuống càng lúc càng nhanh,quán tính lớn sẽ làm cơ thể dập nát.Bạch hổ chính là đang làm như thế,tứ chi mở ra hết cỡ,vận chân khí toàn thân,tốc độ rơi xuống liền bị kiềm hãm,tư một chiếc là rụng từ từ rơi xuống.
“Hổ huynh,xem ra ngươi sẽ thua”
Lưu Tiềm ha ha cười to,khoảnh khắc lại hạ xuống thêm mấy chục thước.Lưu Tiềm mới hét một tiếng, đem huyền nguyệt cắm vào vách đá.Huyền nguyệt sắc bén cùng cứng rắn liền cắt vách đá như đậu hủ, đồng thời cũng làm tốc độ rơi xuống của Lưu Tiềm bị kiềm hãm.Còn cách hơnhai mươi thước, Lưu Tiềm liền đạp hai chân vào vách đá,linh hoạt hướng thác nước mà phi thân.Mà giờ phút này,bạch hổ còn giữa không trung phiêu phiêu đãng đãng,giống như ngưng hư không độ.Loại này tiêu hao chân khí rất nhiều,cho nên Lưu Tiềm mới thay đổi một loại phương pháp khác.
Chân điểm nhẹ theo hòn đá bắn ngược lên trên,Lưu Tiềm như một đại điểu-mở đôi cánh đón gió hướng thác nước bay đi.Bạch hổ gầm một tiếng tức giận làm Lưu Tiềm đắc ý vạn phần.
Hơn hai mươi dặm đối với tiên thiên cao thủ chỉ là nhấc chân,bất quá bên trong còn có chút sự tình.Nhưng toàn lực chạy nhảy như thế rất là tiêu hao thể lực.Lưu Tiềm vừa tiến vào trong hồ nước,chân khí trong cơ thể cũng đã tiêu hao hơn nữa.Lưu Tiềm vừa hạ xuống,bạch hổ cũng thua một chút,oành một tiếng rơi thẳng vào hồ nước.Làm nước bắn lên cao vài thước.
Lưu Tiềm trong hồ ngoi lên,nhìn bạch hổ chật vật cười ha hanói:”Hổ huynh,xem ra ngươi thua rồi”.
“Ngao” Bạch hổ hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Tiềm làm như rất không hài lòng.
Phong cảnh hồ nước thật tráng lệ,thác nước cao mấy chục thước từ trên đổ xuống,tạo thành một dải trắng xoá đổ vào trong hồ phát ra như gầm rú của vạn mã chạy nhảy.Tản ra từng trận thuỷ vụ màu trắng làm người ta có cảm giác như ở tiên cảnh,không khí mát mẻ bao quanh thân thể cực kì thoải mái.Mà phía trên thuỷ ngạn còn có khoảng đồng cỏ,cây cối um tùm hấp dẫn không ít động vật ăn cỏan cư.Tư nhiên mà đắc ý,mà bạch hổ cùng người cũng không có bộ dáng khẩn trương.Hiển nhiên địa phương này chắc chắn ít có tranh đấu phát sinh.
Bên cạnh thảo địa chính là đào thụ lâm,khắp nơi trên mặt đất toàn là cây đào kéo tới phụ cận vùng núi non phía trên. Lại đúng lúc hoa đào nở,khắp nơi phấn hồng đào,tráng lệ cùng nhu mĩ dung hợp cùng nhau,hình thành một mị lực,
dưỡng nhân tai mắt, đào dã tâm tình.
“Hổ huynh, địa phương này thật sự không tệ”.
Lưu Tiềm cùng bạch hổ tắm rửa xong liền ngồi tán dóc.Hưởng thụ gió xuân ấm áp lại ngửi từng làn hương đào mê người,nhàn nhã đốt lên một đống lửa lại bắt mấy thêm mấy con cá mập ú từ trong hồ.Làn khói mỏng manh bay lên vốn làm đám động vật ăn cỏ tò mò nhanh chóng chạy ra,giữ một khoảng cách khá xa.
Một bên thường thức mĩ vị cá béo,một bên nhìn về phía xa xa nói:” Đây đúng là một thế ngoại đào viên”.
Lưu Tiềm cảm thán nói:”Nếu ta không tìm được những người khác cùng loại,nói không chừng sẽ ở lại đây.Hổ huynh,nơi này so với đỉnh núi kia tốt hơn nhiều.Linh khí sung túc,phong cảnh tráng lệ ,bên trong lại xinh đẹp tuyệt trần.
Bạch hổ như cũng đáp ứng,kêu nhẹ một tiếng.Hiển nhiên đối với địa phương này cực kì yêu thích.
“Không đúng” Lưu Tiềm trong lòng rùng mình liền sinh cảnh giác.Dọc đường đi đã phát hiện một quy luật, đia phương nào có linh khí sung túc càng có thể xuất hiện sinh vật cấp cao. Địa phương này so với đỉnh núi bạch hổ trước kia,linh khí sung túc hơn nhiều. Sẽ không có khả năng không có sinh vật mạnh.Nhưng xem nơi đây tựa hồ không có dấu hiệu tranh đấu thật làm cho người ta trăm bề khó giải.