Lăng Tiêu thản nhiên gật gật đầu, trong lòng lại lấy làm lạ, Thượng Quan Vũ Ðồng làm thế nào nhận ra mình. Kể cả lần trước khi đã dịch dung rồi gặp Thượng Quan Vũ Ðồng, nàng cũng không có nhận lầm mình.
Lăng Tiêu làm sao biết được: qua thời gian dài như vậy, Thượng Quan Vũ Ðồng
vẫn luôn tưởng nhớ tới Lăng Tiêu. Hình dáng bên ngoài có thể biến đổi, thậm
chí ngay cả ánh mắt cũng có thể khác, nhưng một vài cử chỉ nhỏ vô tình, hoặc là
một số thói quen nào đó đã bán đứng hắn. Tuy nhiên loại cảm giác đó rất tế nhị,
không phải người rất thân cận thì căn bản không có khả năng nắm được!
Cho nên, Tống Minh Nguyệt thông minh sắc sảo rất nhanh nghĩ tới **** mấu
chốt này, trong ánh mắt nhìn Thượng Quan Vũ Đồng thêm lên chút phức tạp.
Nàng có thể dễ dàng khoan nhượng Diệp Tử, dễ dàng khoan nhượng Isa, thậm chí
có thể dễ dàng khoan nhượng Phong Phong và hai thị nữ nhỏ xinh đẹp kia của
Lăng Tiêu, đó là bởi vì nàng thuộc về người tới sau. Mặc dù nàng là nữ nhân đầu
tiên của Lăng Tiêu, nhưng Tống Minh Nguyệt xuất thân đại gia tộc trong lòng
nàng cũng biết rằng: muốn nam nhân cả đời chỉ có một nữ nhân, cũng không thực
tế. vì thế nếu có thể mau chóng tranh vào tay mình địa vị nên có, mới là điều
trọng yếu nhất. Hơn nữa, đừng thấy Lăng Tiêu đối với những chuyện này vẫn
luộn dửng dưng, nhưng nếu như nữ nhân ghen tị lẫn nhau, hiển nhiên sế dẫn tới
nam nhân không vui lòng. Rất nhiều đạo giáo cũng đều có vô số tiên nhân đưa ra
kết luận này. Tống Minn Nguyệt cũng không nghĩ muốn giẫm lên vết xe đổ, có
điều là nữ nhân nước mắt này, rõ ràng là người quen biết ông anh mình đầu tiên,
hơn nữa, còn không phải quen biết bình thường! Nếu không làm sao có thể chỉ
nhìn thấy hai lần, đã nhận ra Lăng Tiêu. Chính xác mà nói, hắn là chỉ thấy một
lần tại đại hội giao dịch đã nhận ra rồi, chẳng quả lúc đó đông người nên không
có tới nhận nhau mà thôi. Nhưng quan sát theo hiện tại của Lăng Tiêu, dường
như lại cũng không muốn chạm mặt với nàng! Nói như vậy “chính là nữ nhân
này có tình ý với phu quân mình, nhưng phu quân đối với nàng thì khác”. Cho
nên nói Tống Minh Nguyệt rất thông minh, việc này gần như chỉ trong nháy mắt
trong đầu nàng liền phân tích ra được. Nghĩ thông suốt những điều này, trên mặt
Tống Minh Nguyệt bỗng nhiên lộ ra nụ cười tươi. Mặc dù vì dịch đung, làm cho
người ta có cảm giác nụ cười này cực ky cậu hồn đoạt phách! Không ít nam nhân
đang chú ý tới nơi này trên mặt chợt hiện vẻ ngẩn ngơ.
Thượng Quan Vũ Đồng thì ở trong lòng mắng một cậu: “Đồ hồ ly! Tiểu yếu
tinh! Bên người Lăng Tiêu khi nào thì có thêm một nữ nhân như vậy? Tiểu tử
này, thật là càng ngây càng quá đáng!”
Ba mỹ nữ ngồi ở chỗ này, cơ hồ hình thành tư thái tranh nhau khoe hương khoe
sắc. Thu Nguyết Dao tuy rằng tuổi lớn một ít, có điều xem ra vẻ thành thục càng
quyến rũ, càng có hương vị nữ nhân, hơn nữa trên gương mặt nàng, cũng không
có lưu lại chút đầu vết gì của năm tháng. Thẳng thắn mà nói: nàng là thiếu phụ
đang mùa trổ hoa cũng không quá đáng! Chỉ nhìn ra Thu Nguyệt Dao đã gấn đến tuổi trung niên, là do đôi mắt chứa đầy vẻ tang thương của nàng. Tuy rằng đôi mắt thập phần xinh đẹp, nhưng có thể từ trên đó cảm nhản được đã tích lũy tang thương quả báo nhiếu năm tháng. Không như Thượng Quan Vũ Đồng và Tống Minh Nguyệt hai nữ nhân tuổi trẻ tươi đẹp, một đôi mắt trong vẻo tinh khiết như đông thu thủy.
Bên trong tửu lầu, vốn những người này ăn cơm xong chuấn bị rời đi, bỗng
nhiên chứng kiến “phong cùm” hiếm hoi này nên cũng không nỡ rời khỏi, đông
thời, vô số ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị chiếu vào Lăng Tiêu . Khiến hắn cảm thấy
bị áp lực bội phần, miễn cưỡng ắn vội mấy miệng xong Lăng Tiêu đứng dậy nói:
- Chúng ta đi thôi!
Tống Minh Nguyệt thật nhu thuận đứng dậy đi theo phía sau Lăng Tiêu , một lát
sau Thu Nguyệt Dao và Thượng Quan Vũ Đồng cũng đứng lên rời đi. Trên
đường lộ trong thành lúc này thật đông đúc ồn ào náo nhiệt, trên đảo tuy rằng
toàn bộ đều là người của thế gia, nhưng đồng thời cũng có rất nhiều người dân
thường, những người bình thường không khác gì với người dân thường ở đất liền,
nhưng chất lượng sinh hoạt hiển nhiêu cao hơn rất nhiều so với dân chúng bình
thường ở đất liền. Dù sao, bọn họ thuộc người của thế gia, không có thuế khóa
cao như vậy, hơn nữa bất kẻ làm chuyện làm ăn buôn bán gì đều kiếm lợi dễ
dàng
Cho nên trên đường này đúng là biểu hiện một cành thái bình hoàn ca. Thượng
Quản vũ Ðồng vừa ra tới, liền thấy Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt hai người
đứng trước mặt một quầy hàng cách đó không xa. Lăng Tiêu trên lại khẽ gật đầu
chào, sau đó liền cũng thầy trò Thu Nguyết Dao đi đến một con đường nhỏ vắng
vẻ. Ở chỗ này đúng là khá biết với nơi cư ngụ của các môn phải thế gia bất nhập
lưu, cảnh vật thật im ắng, thậm chí nhìn không thấy mấy người ra ngoài. Lần này
Lãnh Ngưng Cung đến đây mười mấy người! Tất cả các nàng đều ở chung
trong một ngội nhà riêng biệt, đủ thấy mức độ coi trong của Tấn gia đối với
những môn phải thế gia hơi lớn một chút thế nào. vào trong sân, bên trong có mấy thiếu nữ trẻ tuổi đang ngồi trên ghế đá dưới tàng cây cổ thụ râm mát ẩn các loại hoa quả mới lạ. Thấy Thượng Quan Vũ Đồng và Thu Nguyết Dao mang theo hai người xa lạ trên vào, các nàng đều sửng sốt, tuy nhiên lập tức đều đứng lên chào hỏi.
- sự tỷ!
- sự thúc!
Giọng nói của các thiếu nũ như tiếng chim oanh chim yến đều vô cũng êm tại,
kêu gọi chào đón Thu Nguyết Dao và Thượng Quan Vũ Đồng xong thì mọi ánh
mắt hiếu kỳ đều dán lên mặt Tống Minh Nguyệt và Lăng Tiêu . Trông thấy Tống
Minh Nguyệt xinh đẹp quyền rũ, các thiếu nữ chớp chớp những cặp mắt to,
không nhịn được nhìn đi nhìn lại mấy lần. Lãnh Ngưng Cung lấy nữ nhân là
chính, tuy nhiên đại đa số đều chưa từng nếm mùi khói lửa ở nhân gian, bộ dáng các nàng đều trong trắng thanh khiết, hoàn toàn không giống Tống Minh Nguyệt
một nữ nhân xinh đẹp quyến rũ như vậy. Ðến khi các nàng nhìn sang Lăng Tiêu,
rõ ràng các cô gái càng thếm tò mò, không kìm nổi len lén quản sát người trẻ tuổi
anh tuấn này. Trong lòng các nàng thần nghĩ: “Chẳng lẽ nam nhân này là người
trong lòng của sư tỷ đấy sao?”
Thượng Quan Vũ Đồng nhìn về phía các cô gái dịu dàng cười, đừng nhìn các cô
gái này tuổi không lớn, nhưng thực lực đều mạnh hơn nàng rất nhiều! sau khi
Thượng Quan Vũ Đồng dùng đan được Lăng Tiêu đưa cho nàng, mặc dù thực lực
tăng lên từ Ma Kiếm sĩ bậc hai tới bậc bốn. Ðiều này đã khiến sự phụ Thu
Nguyết Dao của Thượng Quan Vũ Đồng ngạc nhiên không thôi, bởi vì cho đến
bây giờ, thực lực của nàng cũng chỉ là Ma Kiếm sĩ bậc năm!
Thu Nguyết Dao tuy rằng vẫn luộn nhân được sự coi trọng của Lãnh Dương
Dương Cung chủ Lãnh Ngưng Cung, để nàng phụ trách hết thấy sự việc đối
ngoại. Nhưng thực lực chính là thực lực, hai thầy trò Thu Nguyết Dao thật khó
xử, trên thứ bậc ở Lãnh Ngưng Cung căn bản là không sắp xếp được!
Tuy nhiên, Lãnh Ngưng Cung luôn luộn khiêm tốn, hơn nữa môn nhân đều rất
đoàn kết, cũng không có người nào kỳ thị thầy trò các nàng. Ngược lại bởi vì thầy
trò hai người thường xuyên xuất nhập giới thế tục, mỗi lần trở về môn phải đều
mang vẻ rất nhiều điều lý thú mới lạ, khiến cho tình cảm của người trong môn
phái đối với hai thấy trò các nàng đầu rất tốt.
Giống như mấy cô bé này, toàn bộ đều là đệ tử thân truyền của đại cung chủ
Lãnh Dương Dương. Thực lực kém nhất cũng đã cao hơn Thu Nguyết Dao, đạt
tới Ma Kiếm sĩ bậc sáu, nhưng đối xử với Thu Nguyết Dao đều rất khách sáo.
Đại cũng chủ Lãnh Dương Dương đang đảm nhiếm Lãnh Ngưng Cung, theo bối
phận mà nói còn là Tiểu sự muội của Thu Nguyết Dao, năm nay chẳng quả chỉ hai
mươi tuổi, nhưng thiên tư tuyệt, vượt trội nhất trong nhiều thế hế cung
chủ kế thừa của Lãnh Ngưng Cưng: hiện giờ nàng đã có thực lực Kiếm Tông bậc
hai!
Tin tức này nếu như truyền tới giới thế tục, quả thực có thể dẫn tới chấn động
thật lớn: Kiếm Tông trẻ chỉ mới hai mươi làm tuổi, thậm chí trong vòng trăm
năm có hi vọng nhập Thánh!với thành tích có thể liệt vào môn phải nhị lưu, đương nhiên thực lực của LãnhNgưng Cung không chỉ có thể. Mấy đời cung chủ trước của Lãnh Ngưng Cung,thực lực cao nhất cũng chỉ đạt tới Kiếm Hoàng bậc năm, kém cõi nhất cũng có Kiếm Hoàng bậc hai!
Theo quy củ của Lãnh Ngưng Cung, khi cung chủ đạt tới tu vi Kiếm Hoàng, lập
tức bãi nhiệm truyền vị trí đãm nhiệm cung chủ kế tiếp cho người khác, sau đó
chính mình sẽ trên vào chỗ thanh tu trong môn phải để tiến hành tu luyện!
Lãnh Ngưng Cung còn có tâm vị chấp pháp trưỡng lão, thực lực cao nhất đạt tới Kiếm Tông bậc sáu, thấp nhất cũng tới Kiếm Tông bậc bốn! Tam vị trưởng lão
này đều đã rất cao tuổi, hầu như rất ít có khả năng lúc còn sống bước vào cảnh
giới Kiếm Hoàng. Chọ nên, đại bộ phận sự việc tại Lãnh Ngưng Cung, cũng
không phải do cung chủ quản lý, mà dọ tám vị trởng lão Kiếm Tông này quản
lý!
Ngoại môn Lãnh Ngưng Cung có nam đệ tử, có điều số lượng rất ít, tất cả đều
chưởng quản một số sản nghiệp của Lãnh Ngưng Cung. Còn nội môn đệ tử thì
hết thấy đếu là các cô gái!
Lãnh Ngưng Cung còn có một điều quy định gần như không hợp tình hợp lý:
phàm là đệ tử nội môn, hết thảy đều không được lập gia đình!
Nói cách khác chỉ cần trở thành đệ tử nội môn của Lãnh Ngưng Cung, thì phải
cách biệt với nam giới. vì thế hết thảy người trong nội môn của Lãnh Ngưng
Cung đều băng thanh ngọc khiết.
Cung chủ Lãnh Dương Dương ngày nay, thì được tất cả các trưởng bối và trưởng
lão sự môn đặt hy vọng rất cao. Họ cho rằng Lãnh Dương Dương mới có năng
lực dẫn dắt môn phải, để môn phải phát đương quang đại! Thậm chí, cũng có thể
dẫn đắt Lãnh Ngưng Cung hội nhập vào Tiểu chuẩn môn phải nhất lưu!
Bởi vậy, lản này Lãnh Dương Dương đích thân tới nƠi này, mục đích là muốn
chứng tỏ anh hào với một số môn phải thế gia lớn, để tạo điều kiện hướng tới
phát triến Lãnh Ngưng Cung! Ðồng thời, Lãnh Dương Dương còn rất kiêu kỳ vẻ
một người phi thường!
Ðó là Lăng Tiêu! Theo lý thuyết, một nam nhân của giới thế tục, thật rất khó mà
đầu tới sự chủ ý của Lãnh Dương Dương vốn là người có Thân phận so với công
chúa hoàng thất còn cao quý hƠn như thế. Nhưng trong một chuyện Thượng
Quản vũ Ðồng trở vẻ sự môn 'trước đấy, nàng đã từng đề cập quả một lần về
Lăng Tiêu với cũng chủ sư thúc này: nói hắn có đủ loại thần kỳ, hơn nữa Dưỡng
Nhan Ðan thần kỳ từ trong tay Lăng Tiêu kia, lại khiến Lãnh Dương Dương nữ
nhân trẻ tuổi gần như chưa lần nào ra khỏi sơn môn vô cũng chấn đông!
Chi cần nữ nhân, vốn không có người nào không thích chưng diện!
Lãnh Dương Dương là một thiếu nữ băng thanh ngọc khiết cũng không thể
ngoai lệ. Chọ nên, nàng đã dự định khi thịnh hội giao địch lần này kết thúc, nàng
sẽ đi một chuyến tới phía nam trọng trấn thành PenZias để tiếp kiến Lăng Tiêu,
cũng coi như xuất môn du lịch. xuất môn lần này có đến ba trưởng lão, phải biết
là đại trưởng lão, nhị trưởng lão và tam trưởng lão. Tuy rằng ba vị trưởng lão đều
nhất tế phản đối, có điều sau khi phát hiện biến hóa của Thượng Quan Vũ Đồng,
ba vị trưởng lão rốt cục đồng ý yếu cầu của Lãnh Dương Dương. Ðồng thời, mấy
trưởng lão còn dư định thu nhận Thượng Quan Vũ Đồng vào nội môn để tăng
cường thực lực. Ðây vốn là chuyện vui mừng, nhưng Thượng Quan Vũ Đồng chẳng hề mong muốn, một khi bước vào nội môn Lãnh Ngưng Cung, có nghĩa là cả cuộc đời từ nay vẻ sau này đầu phải sống đơn độc. Nếu như nàng một lòng theo đuổi võ đạo đến cũng thì điều này cũng không có gì, nhưng trong lòng của Thượng Quản vũ
Ðồng lại có hình ảnh của Lăng Tiêu
Nhưng loại chuyện này cũng không thế nói ra. Ðừng nói trước mắt chuyện tình
này chỉ nghẹn ở trong lòng của nàng chưa có nói lời nào với người ta, cho dù
song phương tình đầu ý hợp, nhưng dưới những ánh mắt dung tục và “bằng vào
nước miếng” này, sợ là cũng có thể dìm chết người ta. Cho nên, Thượng Quản
vũ Ðồng vẫn cực lực phủ nhân tình cảm của mình, vẫn khắc chế căn bản không
muốn thừa nhận. Mãi đến khi sự phụ Thu Nguyết Dao phát hiện chuyện này, hơn
nữa nói chuyện một lần với nàng, tỏ vẻ ủng hộ nàng, lúc này tâm tình của
Thượng Quan Vũ Đồng mới lung lay thức tình.
Nhưng nàng cũng thế, Thu Nguyết Dao cũng thế, đều không có cách nào chống
lại thực tế Thượng Quan Vũ Đồng phải tiến vào nội môn. vì thế Thu Nguyết Dao
liền đưa ra cho đồ nhi một cái chủ y xấu hổ muốn chết: nếu Thượng Quản vũ
Ðồng có thể trước khi trở thành đệ tử nội môn phá vỡ thân thế toàn vẹn trong
trắng này của mình…. Chắc hắn, các trường lão đó cũng sẽ không nhắc tới chuyện
thu Thượng Quan Vũ Đồng vào nội môn nữa?
Thời điểm tâm tư Thượng Quan Vũ Đồng đang quay mong mòng, bỗng nhiên
phát hiện Lăng Tiêu. Lúc ấy nàng cũng không đám xác định, bởi vì nàng cảm
giác Lăng Tiêu hẳn là không thế xuất hiện vào trường hợp này. Có điều là thời
gian sau này, nàng càng nghĩ càng cảm thấy người nọ đúng chính là Lăng Tiêu
vậy. vì thế hôm nay nàng cố ý đúng chờ ở bên ngoài ngôi lâu sắp xếp cho người
trong các môn phải thế gia bất nhập lưu dùng cơm. Trong khoảnh khắc nhìn thấy
Lăng Tiêu, nàng liền xác định: đây đúng là Lăng Tiêu không sai! Cử chỉ và bộ
dáng đi đường kia, đã hoàn toàn hắn đúng hắn!
Ðừng hoài nghi trực giác của một nữ nhân, nhất là nam nhân này là người nàng
rất quan tâm. vì thế Thượng Quan Vũ Đồng vừa mừng vừa sỢ, liền không kìm
được nói cho sự phụ biết, Thu Nguyết Dao thì nói với Thượng Quan Vũ Đồng:
“Ðã thích hắn thì cứ thẳng thắn hợp lý hợp tình dẫn Lăng Tiêu trở về, vừa lúc
giới thiếu với cung chủ một lần. Không phải cũng chủ đang rất hiếu kỳ muốn gặp
người này sao?”sau đó sẽ hơi ám chỉ một chút, nam nhân này chính là người trong lòng củaThượng Quan Vũ Đồng. Chắc hắn các trưởng lão đó cũng sẽ không con làm vũ Ðồng khó xử nữa? vẻ phần quản chế giữa Thượng Quan Vũ Đồng và Lăng Tiêu,
vậy thì cứ để từ từ tới là tốt rồi. Dũ sao có thể tránh thoát trên vào nội môn lần
này, để đến sau này có lẽ sẽ không có cƠ hôi. Thu Nguyệt Dao tiến vào Lãnh
Ngưng Cung đã nhiều năm, nhưng vẫn còn là ngoại môn. Kể cả sự phụ của nàng
cũng thế, hiện đang phụ trách ngoại môn, hàng năm đều ở bên ngoài. Cho nên,
đối với tính tình của một số trưởng lão, Thu Nguyết Dao cũng không biết rõ cho
lắm.
Chương 281: Lãnh Ngưng Cung (P2)
Thầy trò hai người dẫn Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt, đi vào một tiểu viện:
- Các người trò chuyện với nhau đi, ta đi báo với cung chủ một tiếng!
Thu Nguyết Dao ôn hòa cười nhìn thoáng quả Lăng Tiêu, nói:
- Nếu không phải vũ Ðồng tinh mắt, ta đúng là không nhận ra người. Thuật địch
dung của người thật cao minh!
Lúc này Lăng Tiêu mới cười cười, bởi vì nƠi này đã không có người ngoài. Hắn
hướng về phía Thu Nguyết Dao cúi mình thi lễ: _
- Thu di! Thật có lỗi bởi vì một vài nguyên nhân, không thể ra mặt chào hỏi
ngài.
- Không sao! Ta hiểu! Các người trò chuyện trước đi.
Thu Nguyết Dao mỉm cười, xoay người rời đi.
Thượng Quan Vũ Đồng mở của phòng, nhường hai người đi vào, sau đó rót
nước trà! cho Tống Minh Nguyệt và Lăng Tiêu, sắc mặt ửng đỏ, có chút áy náy
nói:
- Cứ như vậy gọi hai người tới đây, sẽ không ảnh hưởng gì với các người chứ?
Khóe miệng Tống Minh Nguyệt hơi hơi nhếch lên, sau đó nói:
- Có ảnh hưởng hay không thì thế nào, người làm thì đã làm rồi.
- Minh Nguyệt! Không được vô lễ, vị này là sự phụ của ta, vẫn luộn hết sức
chiếu cố cho ta!
Lăng Tiêu khẽ nhíu mày nói. Tống Minh Nguyệt lập tức đỏ bừng đôi mắt, trong
lòng có chút ủy khuất. Nàng thầm nghĩ: “Quả nhiên như thế, ngay cả nói một câu
cũng không được! vốn nhất định là vậy! Các người lại không có địch dung, hơn
nữa còn xinh đẹp như vậy, khẳng định rất hấp dẫn chủ ý của người ta, trước đám
đông kêu gọi hai chúng ta, nếu nói không quen biết ai mà tin? Chúng ta dịch
dung là vì cái gì? Còn không phải sợ người khác nhận ra sao!”
Tuy nhiên, bản thân Tống Minh Nguyệt cũng không muốn đối mặt với cái
nguyên nhân trọng yếu nhất ở sậu trong nội tâm kia.
Nàng có cảm giác nữ nhân xinh đẹp này mới là uy hiếp rất lớn đối với mình!
Thượng Quan Vũ Đồng nghe Tống Minh Nguyệt nói, lập tức có chút xấu hổ
ngượng ngùng. Nói đến thông minh, nàng cũng không kém bất cứ ai khác, hiển
nhiên cũng cảm giác hành vì của mình có chút đường đột, có điều cũng nổi giận
trong lòng thầm nhủ: “Người thì tính cái gì chứ? Hắn là học sinh của ta, ta làm gì,
ai cần người lo?”
Nhưng khi nghe Lăng Tiêu nói, trên mặt Thượng Quan Vũ Đồng lộ ra nụ cười
rạng rỡ, sau đó nhìn Tông Minh Nguyệt, vẻ mặt tười cười:
- vị này là?
Tống Minh Nguyệt lại thập phần thông minh nên im lặng, bới vì nàng cảm nhận
được nữ nhân này có vị trí rất đặc thù trong tâm trí của Lăng Tiêu. “Nếu lúc này
mình tiếp tuc tranh cãi với nàng ta, chỉ có thể trúng bẫy của nàng ta thôi! Hừ,
nghĩ muốn để ta cãi nhau với ngươi, nằm mơ đi!” Trong lòng nghĩ thế, nhưng
trên mặt Tống Minh Nguyệt lại lộ ra nụ cười hết sức hiện thực, cũng không nhìn
Thượng Quan Vũ Đồng, nàng nàng chung trà lên, nhẹ nhàng thổi lá trà trên mặt.
Bởi vì nàng biết, Lăng Tiêu có chỗ tốt lớn nhất: đó là đối xử với người hắn cho là
thân cận của chính mình đếu rất thành thực. Hơn nữa, với loại sự tình này, lại
càng không che giấu. Quả nhiên Lăng Tiêu rất thẳng thắn nói:
- Giáo sự! Đây là nữ nhân của ta: Tống Minh Nguyệt!;
Thượng Quản vu Ðồng mặt hơi biến sắc, nhưng lập tức cười nói:
- Thật xinh đẹp! Chúc mừng cậu, Lăng Tiêu! Hồng nhan bên người Tiểu tử
ngươi cũng quá nhiều đấy.
Nói xong cũng cố ý không nhìn Tống Minh Nguyệt, thầm nghĩ: “Muốn chọc
giận ta sao? Ta sớm đã biết nữ nhân bên người tên Tiểu tử này rất nhiều. Trái lại
ngươi đó! Ðắc ý cái gì? Dù có tính thế nào ngươi cũng là người đến sau!”
Lăng Tiêu không nghĩ tới Tống Minh Nguyệt ở trước mặt mình luôn luôn dịu
dàng thùy mị cũng có lúc biết đối chọi gay gắt với người ta, càng không nghĩ tới
Thượng Quan Vũ Đồng trước đây chỉ đối mặt với mình tình tình mới nóng bỏng,
không ngờ lại bất hòa với Tống Minh Nguyệt như thế. Gặp phải loại sự tình này,
tin rằng mọi nam nhân đều sế lưa chọn làm như không thấy! Chi có điều khẳng
định là Lăng Tiêu không thế chỉ trích Thượng Quan Vũ Đồng sai trái: Không nói
Thượng Quan Vũ Đồng là giáo sự của hắn, chỉ nói quản hệ của nàng với tỷ tỷ
Lăng Tố, cũng với sự quản tâm từng li từng tí với mình, Lăng Tiêu cũng không
thế làm thương tổn nàng. vì thế Lăng Tiêu chỉ còn cách khẽ liếc mắt nhìn Tống
Minh Nguyệt, hy vọng nàng có thể bớt phóng túng một chút, không để cho mình
khó xử.
Tống Minh Nguyệt cũng rất thông minh, thấy Lăng Tiêu như vậy ngược lại
trong lòng vui vẻ hẳn lên: bởi vì Lăng Tiêu càng không khách sáo với nàng, càng
chứng tỏ trong tiênmf thức Lăng Tiêu đã xem nàng như người một nhà! Càng
khách sáo với Thượng Quan Vũ Đồng, thì càng nói rõ là người xa lạ!
Ðao lý này, Thượng Quan Vũ Đồng cũng hiểu được! Nàng có chút ai oán nhìn
thoáng quả Lăng Tiêu. Có điều nàng cũng hiểu rằng: Giữa mình và Lăng Tiêu
nếu muốn kết hợp, cần phải vượt qua rất nhiều chướng ngai. Trong lúc nhất thời,
Thượng Quan Vũ Đồng có cảm giác như mắt hết lòng can đảm, muôn ngàn ý
tưởng đếu bay biến đi. Ánh mắt nàng lập tức ảm đạm xuống, trong lòng nghĩ:
“Thật ra gia nhập nội môn cũng không tệ lắm!”
Tống Minh Nguyệt cảm nhận được vẻ khác thường của Thượng Quan Vũ Đồng,
trong lòng chẳng những không có vui sựớng vì thẳng lợi, ngược lại cũng có loại
cảm giác chua xót, nàng thầm nhủ: “Mình bất tất phải thế? Chẳng lẽ nói quả thật
là mình đang ghen tị? Ghen tị vì nàng ta quen biết từ trước với Lăng Tiêu ư?
xem bộ dáng của nàng ta như vậy, rõ ràng là có rất nhiều điều muốn nói với Lăng Tiêu, nhưng vì có mặt mình ở đây không thế nói ra.”thở dài một tiếng, nghĩ tiếp: “Quên đi, ta cũng không” Nếu lỡ phu quân có ý nghĩ ta đối phó với người ấy,
bằng tính tình của huynh ấy cũng sẽ không nói ra miệng. Hơn nữa thời gian
không bao lầu, tất nhiên sẽ không sủng ái như ta hiện giờ!”
Tống Minh Nguyệt thầm muốn trở thành kẻ xấu xa.
Nghĩ vậy, Tống Minh Nguyệt mỉm cười, nói:
- vừa rồi lúc vào đây, ta thấy trong sân có một cây hoa rất lạ. Ta đi xem thử!
Lăng Tiêu, khi nào đi đừng quên gọi muội một tiếng nha!
Nói xong nàng nhìn thoáng qua Thượng Quan Vũ Đồng, sau đó xoay người đi
ra ngoài. Thượng Quan Vũ Đồng hơi có chút sửng sốt, nhưng vẫn rất nhanh thu
lại vẻ buồn phiền, trong mắt có chút ngượng ngùng, còn có chút lo lắng nhìn
Lăng Tiêu, nói:
- Cậu tiến bộ thật là nhanh! Có điều cậu đắc tội với quả nhiều người! Trước đây
không lau, ta nhận được thư của tỳ tỳ cậu. Ðối với chuyện Chiết gia kia, cậu có
**** quả cấp trên đấy! Lăng Tiêu, cậu có biết Chiết gia đó là gia tộc gì không?
Lăng Tiêu lắc lắc đầu, sau đó nói:
- Giáo sư, Chiết gia là gia tộc gì ta không biết. Ta chỉ biết là bọn họ hạn chế tự
do của tỷ tỷ ta. Hơn nữa, lão thất phu Chiết gia kia, lại yếu cầu tỷ tỷ của ta gã cho
hắn! Hơn nữa, là người của Chiết gia hắn xuống tay trước với chúng ta! Giết bọn
chúng, cho tới bây giờ ta cũng không hối hận!
Thượng Quan Vũ Đồng nghe lời nói kiến quyết như đỉnh đóng cột của Lăng
Tiểu, trong lòng nổi lên một cơn sóng, không ngờ ma xui quỷ khiến hỏi:
- vậy nếu là ta bị bắt giữ, cậu cũng sẽ không băn khoăn nói những lời giống như
vậy chứ, đúng không?
Lăng Tiêu đối với phần tình cảm này, lại có chút rất trầm trọng. Hắn dù là bất kẻ
lễ nghi thế tục thế nao, hết thảy đều là khốn kiếp. vấn đề quan trọng là: Trước
nay hắn vẫn luộn rất tôn trọng Thượng Quan Vũ Đồng. Bỗng nhiên trong lời nói
của đối phương, 'phô bày ra này, khiến Lăng Tiêu nhất thời chưa thể tiếp
nhận được. vì thế hắn chỉ có thể giá bộ như không hiểu ý nói:
- Đương nhiên, đối với ta Thượng Quản giao sự cũng thân thiết như tỷ tỷ. Nếu
giáo sư gặp nguy hiểm, Lăng Tiêu ta hiển nhiên phải xông vào nơi nước sôi lửa bổng cũng không ngại!
“Hắn đang lảng tránh ta đây!”
Thượng Quan Vũ Đồng khẽ thở dài trong lòng, trên mặt lại lộ ra vẻ hài lòng tươi
cười nói:
- Tỷ tỷ. cậu thật hay nói đùa!
Nói xong, sắc mặt dần dần nghiệm túc lại:
- Lăng Tiêu, không phải ta hù dọa cậu, Chiết gia ở Thất sắc thành coi như
không tính là gì, nhiều nhất chỉ có Kiếm Hoàng tọa trấn, nhưng Chiết gia trong
các thế gia ẩn thế, lại là một thế gia nhất lưu! Thực lực rất mạnh! Hơn nữa, ta
nghe người ta nói: trong mấy trăm năm gấn đây Chiết gia, phát triến cực nhanh,
thậm chí mơ hồ có tình thế tấn công các thế gia siêu cấp. Cậu nghĩ xem, cậu đắc
tội với một gia tộc như vậy, bọn họ sẽ chịu để yên sao?
Lăng Tiêu vẫn bình tĩnh cười cười, sau đó nói:
- Ða ta giao sự nhắc nhở, tuy nhiên Lăng Tiêu cũng không sợ! Thứ nhất, Chiết
gia kia không có khả năng đem hết tinh anh ra để đối phó ta! Chi cần không phải
lão bất từ Kiếm Tôn tới, như vậy ta cũng không sợ. Hơn nữa, bọn họ còn phải
chuẩn bị cho xong chuyện hao binh tốn tướng!
Thượng Quan Vũ Đồng khẽ lắc lắc đầu. Hơn một năm nay, nàng cũng nghe rất
nhiều lời đồn về Lăng Tiêu . Thâm chí thay đổi vương thất ở đế quốc, cũng không
thế ảnh hương đến quyền thế của Lăng gia chút nao. Thái tử lên ngôi, ngược lại
càng trọng thưởng thêm cho Lăng gia. Nàng cũng nghe, rất nhiều người của
môn phải thế gia ẩn thế tìm tới thành PenZias, cũng không thế chiếm được chút
lợi ích gì trong tay Lăng Tiêu . Thậm chí, Nam Phương vương Lý võ Thông đã
chết do tranh giành hoàng quyền, thơi gian đối mặt với Lăng Tiêu , cũng không
một lần nao chiếm được thượng phong!
Nghĩ đến đấy, đôi mắt đẹp của Thượng Quan Vũ Đồng chăm chú nhìn gương
mặt trưởng thành như người ba mươi tuổi của Lăng Tiêu lúc này, và trong cặp
mắt kia mang theo một chút tang thương. Nàng thầm nghĩ: “Chiếc mặt na hiện
giờ chính là mặt thật của ngươi sao?”
- Lần này, người của Tích gia, cũng đến đây, hơn nữa, bọn họ đến đấy mười
mấy cường giả Kiếm Hoàng. Lăng Tiêu , nếu cậu gặp bọn họ nhất phải cẩn
thận! Mặc dù cậu đã địch dung cải trang, nhưng nhất định phải cẩn thận một
chút!
Thượng Quản vu Ðồng tha thiết nhìn Lăng Tiêu nói.
- A? Ngươi Chiết gia tới? vậy giáo sự có biết: Dược gia Long Cốc, Dư gia Yến
Triệu có người tới chưa vậy?
Lăng Tiêu khẽ nhướng mày, nhẹ giọng nói.
Thượng Quan Vũ Đồng trừng to mắt: “Không phải vậy chứ? Ngươi lại đắc tội
với nhiều người vậy sao!” Nàng khẽ nhìn Lăng Tiêu , trên nét mặt lộ vẻ
không còn gì để nói. Nàng thở dài nói:
- Ðến rồi! Hơn nữa, đếu đến đấy không ít cường giả. Cậu... Ôi, ta sai lầm rồi,
đúng là ta không nên gọi cậu tới. Ðúng rồi ngàn vạn lần cậu đừng để bại lộ thân
phận đấy!
Lúc này Lăng Tiêu không kìm nổi cười rộ lên, cảm thấy Thượng Quan Vũ Đồng
ở nước mặt mình thật cứ giống như một cô bé. Nghĩ vậy trong lòng Lăng Tiêu
chợt lạnh, biến hóa này hắn không phải tao thành do Thượng Quan Vũ Đồng tự
thay đối chính mình. Như vậy, hắn là do sau khi thực lực của mình nâng cao.
Ngẫm lại cũng đúng, những người bên canh hắn, bất kẻ là Tống Minh Nguyệt và
Diep Tử, hay là Lăng Võ và Mạc Thanh bọn họ, hầu như không ai xem hắn là một
thiếu niên mới mươi sáu mười bảy tuổi. Tất cả đếu xem Lăng Tiêu như một
người chủ đáng tin cậy, đương nhiên chỉ cần có Lăng Tiêu thì không có vấn đề gì
không giải quyết được. Trên thực tế, cho tới bây giờ, quả thật Lăng Tiêu cũng biểu hiện ra loại thực lực này. Giả sử bây giờ Lăng Tiêu còn là người bị Thiên Khách, như vậy, mọi người còn có thể xem hắn như người chủ đảng tin cậy sao?
Nghĩ vậy, Lăng Tiêu bỗng nhiên hiểu được thêm vài phần: Nhập thế tức là con
đường tu luyện khảng định có tình ý, từ trong đủ loại cảm tình đó, đều có thể
nhận được một số gợi ý. Giờ phút này, tâm cảnh của Lăng Tiêu , lại trở nên vững
chắc thếm vài phần
- Lời nói của ta buồn cười lắm sao?
Thượng Quan Vũ Đồng phát hiện trong mắt Lăng Tiêu chợt lóe lên vẻ bỡn cợt,
nàng không kìm nổi hai gò mà nóng bừng, hỏi cậu nói một cậu, sau đó đổi đề tài
nói
- Lăng Tiêu , cung chủ chúng ta rật hiếu kỳ về cậu. Cho nên, chốc nữa nếu nàng
đồng ý gặp cậu, nhất định cậu phải nắm lấy cơ hôi tốt này! Nếu có thể đổi lấy
một câu kết minh của cung chủ chúng ta. Như vậy, ngay sau nếu cậu gặp nạn,
Lãnh Ngưng Cung nhất định sẽ phải người trợ giúp! Tuy rằng Lãnh Ngưng Cung
là tông phái nhị lưu, thế nhưng nói đến các môn phái thế gia người trong Lãnh
Ngưng Cung cũng không tệ!
Lăng Tiêu cảm nhận được một mối chân tình tha thiết trong lời nói Thượng
Quản vu Ðồng, bên cười nói: ' '
- vậy đa tạ giáo sự, ta nhất định sẽ nắm lấy cơ hội.
- Gọi ta là tỷ tỷ đị!
Thượng Quan Vũ Đồng sâu kín nói:
- Dù sao cậu cũng không thể đến học viện. và có lẽ, không bao lâu nữa, giáo sự
cũng vĩnh viễn từ biệt nơi đó rồi.
Lăng Tiêu thoảng nao nao trong lòng, muốn nói điều gi, nhưng vẫn không nói
ra. Lúc này, bên ngoài truyền đến một tràng-tiếng bước chân, Thu Nguyệt Dao ở
bên ngoài khẽ ho một tiếng, sau đó mở của. Lăng Tiêu 'thấy đúng phía sau
Thu Nguyệt Dao: một thiếu nữ xinh đẹp mặc vậy đài màu trang, tóc búi cao, làn
da trắng như tuyết, ngũ quản cực kỳ tình xáo, chỉ có điều cặp mắt kia lại lãnh
đạm như nước, làm cho người ta có loại cảm giác kháng cự lại người ngoài ngàn
dặm. Ðiều này còn không nói, lúc này tuy là mùa đông, nhưng hải đảo này một
năm bốn mùa vẫn xanh tười, lúc này thời tiết không tính là nóng bức cũng không
lạnh, thế mà nữ nhân này vừa vào nhà, Lăng Tiêu liền cảm giác như một luồng
hơi lạnh đập vào mặt mình!
“Ò, cũng không nên lạnh như băng vậy chứ?'” Lăng Tiêu nghĩ thầm trong lòng.
Thượng Quản vũ Ðông cung kính đứng lên, kêu Thu Ngyết Dao một tiếng sư
phụ sau đó lập tức quay đầu về phía nữ nhân thần thái lạnh như băng kia, cung
kính nói:
- vũ Ðồng ra mắt sự thúc cung chủ.