Lão giả hừ một tiếng, chỉ về phía Thái Thượng Đạo Đức Cung ở phía xa, nói:
"Hai mươi năm trước, Đạo Đức Cung chẳng qua chỉ dựa vào Tây Huyền Võ Nhai Trận để bảo tồn cây cối xanh tươi, làm cho người đời tường rằng đây là tiên sơn để lừa gạt nhân thế vô tri. Hôm nay bọn họ nghịch thiên, tạo ra loan hạc lượn bay, mưu toan tạo ra điềm lành, lừa dối thiên hạ. Đã nghèo lại muốn ra oai. Xem ra họ không tồn tại được bao lâu nữa rồi! Tục! Thật thô tục! Thô tục không chịu được!"
Nàng kia khẽ cười một tiếng, lại nói: "Nhưng mà bọn họ phô trương thật là lớn. Thanh Loan chính là thần điểu mà lại bị Đạo Đức tông thuần phục, thực sự là khó có thể tin."
Vừa nhắc Tới Thanh Loan, sắc mặt lão nhân nhất thời đen sạm đi vài phần, lạnh nhạt nói:
"Thạch Cơ, con nói câu này không đúng, Từ Vi Chân Nhân sắp phi thăng, việc dẫn dụ chim thú quý hiếm chẳng có gì là lạ. Chỉ là chúng sinh có người không biết nên mới tưởng rằng Đạo Đức tông có thiên mệnh. Hừ, Đạo Đức tông giả nhân giả nghĩa, tuy rằng môn đồ đông đảo, thế nhưng tốt xấu lẫn lộn. Đừng nói ba nghìn môn nhân, cho dù môn đồ 3 vạn thì sao có thể so sánh với Vân Trung cư cao thượng cô ngạo như chúng ta? Bọn họ càng phồn hoa, chứng tỏ họ càng xa xỉ!"
Thạch Cơ lặng lẽ lè lưỡi, cười nói: "Đạo Đức tông ba ngàn năm tích lũy, lại thu môn đồ rộng rãi con đã nói sớm. Sư phụ muốn đấu pháp bảo dị thú với bọn họ lại chẳng phải là thất sách hay sao? Cứ xem đạo hạnh môn hạ của ai cao mới là thượng sách."
Lão nhân sắc mặt càng lúc càng đen, tức giận hừ một tiếng, không nói gì mà truyền ra một đạo ám kình. Nhất Phùng (tên của con chim cự điểu) kêu một tiếng dài, hai cánh xải rộng, bay về hướng Mạc Kiền Phong.
Cho tới khi cách Thái Thượng Đạo Đức cung chừng trăm trượng, Nhất Phùng vươn dài hai cánh, đậu trên Bạch Ngọc đài.
Trên Bạch ngọc đài, chân nhân các mạch đều tề tựu đông đủ, phía sau có hơn trăm đệ tử xếp hàng chỉnh tề, bên ngoài lại có hơn trăm vị tân khách.
Hiện giờ tân khách chính phái đã tề tựu khá đông, có người nhìn vào Nhất Phùng chỉ chỉ trỏ trỏ, thỉnh thoảng nói nhỏ, đều cảm thấy lần tới xem lễ này cực kỳ may mắn. Không chỉ nhìn thấy chân nhân các mạch của Đạo Đức tông, mà còn thấy được Thanh Loan thần điểu.
Khi Nhất Phùng đậu trên đất, Tử Dương chân nhân cùng các vị chân nhân tiến lên phía trước, cất cao giọng nói:
"Thiên Hải lão nhân đại giá quang lâm đúng là làm vẻ vang cho Đạo Đức tông và kẻ hèn này!"
Thiên Hải lão nhân đứng trên Nhất Phùng, có thể nói như từ trên cao nhìn xuống, chắp tay nhìn mọi người, khiêm tốn nói hai câu. Thanh Loan đang bay trên bầu trời đột nhiên kêu lên một tiếng, trong thanh âm có ý sát phạt!
Nhất Phùng đột nhiên nghe thấy thanh âm của Thanh Loan thì sợ hãi tới mức cứng đờ hai cánh, suýt nữa thì.. rơi xuống Bạch Ngọc đài, cũng may nó cũng là dị chủng, hai cánh lập tức đập lại và may mắn là Thanh Loan không kêu thêm tiếng nào nữa nên nó mới miễn cường hạ được xuống.
Cũng do đó, thanh thế của Thiên Hải lão nhân mười phần đã mất chín.
Thiên Hải lão nhân vẻ mặt đen sì, từ trên lưng Nhất Phùng bước xuống, nhìn chằm chằm vào Tử Dương chân nhân, liên thanh nói:
"Tốt tốt.."
Vân Trung Cư Thiên Hải lão nhân đến thăm như một ngọn lửa thổi bùng đám cháy, đại khảo lần này của Đạo Đức tông không còn giống như bình thường được nữa.
Vân Trung cư và Đạo Đức tông là hai đại phái trong chính đạo, lần này giương cung bạt kiếm, tình thế cáp bách, đã hấp dẫn hàng trăm tân khách.
Người nhiều tuổi nhớ lại những chuyện cũ của Thiên Hải lão nhân trên Tây Huyền Sơn, những người còn trẻ thì lại nhìn chằm chằm vào Nhất Phùng và ba đệ tử Vân Trung cư từ trên bước xuống.
Ai cũng biết mỗi đệ tử của Vân Trung Cư đều có tư chất kinh người, trăm năm hiếm gặp, lần này Thiên Hải lão nhân lại có thể dẫn tới ba người lên núi, hiển nhiên là có mưu đồ.
Thiên Hải lão nhân đi nhanh đi tới trước mặt Tử Dương chân nhân, ngửa đẩu căm tức, coi tám vị chân nhân và hơn trăm đệ tử Đạo Đức tông như không có gì.
Nhưng mà Tử Dương chân nhân thân hình cao lớn, so với Thiên Hải lão nhân còn cao hơn một cái đầu, không nói tới đạo hạnh cao thấp mà chỉ nhìn khí thế đôi bên, tự nhiên là người khác đã có đánh giá rồi.
Thạch Cơ thấy thế khẽ cười một tiếng, nụ cười này làm cho nét mặt già nua của Thiên Hải lão nhân biến thành màu hồng. Nhưng mà hắn cũng không răn dạy Thạch Cơ. Môn quy của Vân Trung cư không giống như Đạo Đức tông và Thanh Khư Cung, chí ít cũng không coi hành động của Thạch Cơ là không tôn trọng sư phụ.
Hai đệ tử còn lại của Vân Trung cư đều mặc quần áo mộc mạc, hoàn toàn không giống với Thạch Cơ.
Tử Dương chân nhân mỉm cười, vung tay lên. Các đệ tử Đạo Đức tông ở phía sau lập tức tản ra thành hai hàng, động tác nhịp nhàng, mở ra một con đường cho Thiên Hải lão nhân. Tử Dương chân nhân đi trước, Thiên Hải lão nhân thấy vậy thì hừ một tiếng, nhưng cũng đành phải đi theo phía sau.
Chẳng biết có phải vô ý hay cố ý, Thiên Hải lão nhân không thèm để ý tới Nhất Phùng, để nó đứng trên Bạch Ngọc đài. Nhất Phùng đâu phải thứ lương thiện gì, ai chẳng biết nó là một hung cầm trong thiên địa. Lúc này nó đứng thẳng, cao tới năm trượng, nhìn chằm chằm vào đám tân khách cách đó không xa, giống như muốn bổ nhào xuống.
Tử Dương chân nhân lập tức biết được Thiên Hải lão nhân có ý định làm khó dễ liền ha hả cười, hướng Ngọc Huyền chân nhân nháy mắt.
Ngọc Huyền chân nhân hiểu ý, hai bàn chân di chuyển nhẹ nhàng đến bên Nhất Phùng, sau đó lăng không bước lên, giống như có những bậc thang vô hình, đi thẳng lên lưng Nhất Phùng.
Chẳng biết nàng nói cái gì mà khí thế độc ác của Nhất Phùng biến mất, hai cánh trải rộng bay về phía Hậu sơn của Thái Thượng Đạo Đức cung.
Trong nháy mắt, thầy trò bốn người Thiên Hải lão nhân đã ngồi vào chỗ của mình ở Thái Thanh điện. Đối với Thiên Hải lão nhân, Đạo Đức tông đương nhiên là dùng lễ nghi khác hẳn với tân khách bình thường, những đồ bày biện trong điện toàn là những thứ mà các vị tiên sư đắc đạo đời trước lưu lại.
Trong đó có đủ loại sách vở dị quả niên đại xa xưa, có rất nhiều linh khí. Trong điện đốt hương đỉnh, trên bàn toàn là các loại thảo quả có nguồn gốc từ bát hoang, chẳng thứ nào dễ kiếm cả.
Phải ngồi trong Thái Thanh điện mới biết như thế nào là tiên sơn phúc địa, thế nào là xa hoa vô cùng. Chỉ cẩn so sánh với trang phục trên thân của Thiên Hải lão nhân thì đúng là tục, thật thô tục, thô tục không chịu được.
Lúc này chủ khách đều đã ngồi vào chỗ của mình, bát mạch chân nhân ngồi ở vị trí chủ nhà. Riêng bốn thầy trò của Thiên Hải lão nhân thì có chỗ ngồi riêng, điều này cũng thể hiện được sự uy vọng của bọn họ
Khi mọi chuyện đã qua, thì chủ đề chính sẽ được nói. Tử Dương chân nhân biết rõ mọi chuyện xưa và nay., khôn khéo hỏi ý đồ của Thiên Hải lão nhân khi tới đây.
Thiên Hải lão nhân vẫn còn đang phiền muộn, chỉ chờ có thời khắc này đã lập tức vuốt chòm râu thưa, từ từ nói:
"Thật ra lần này ta tới Đạo Đức tông là muốn chiêm ngưỡng chí thánh tiên sư một chút, đồng thời lãnh giáo tiên phong của tám vị chân nhân."
Tử Dương chân nhân biết rõ hắn đang nói lời vô nghĩa, vẫn mỉm cười chắp tay, khiêm tốn nói:
"Quá khen."
Thiên Hải thong thả thưởng thức một ngụm trà rồi bùi ngùi than thở: "Chớp mắt mà đã 10 năm rồi, ta thực sự đã già. Việc tranh cường háo thắng không làm được nữa. Mắt thấy việc tìm kiếm đại đạo vô vọng, chỉ có hi vọng duy nhất là tìm được truyền nhân, kế thừa y bát của ta. Đúng là số mệnh may mắn. Mấy năm gần đây ta gặp được mấy người miễn cường có thể gọi là nhân tài, ta sợ chúng suốt ngày tịch mịch ở trong núi, đồng thời lại nhớ ra kỳ đại khảo 10 năm một lần của quý tông cho nên dẫn chúng tới đây để tăng thêm sự hiểu biết, mong các vị chân nhân chỉ điểm thêm một chút. Thuận tiện tìm mấy đệ tử của quý tông, cho họ biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Miễn cho chúng có thái độ không coi ai ra gì, đừng để nhân thế người ta chê cười
Nói đến đây, Thiên Hải lão nhân chỉ tay vào ba gã đệ tử trẻ tuổi bên cạnh, lần lượt giới thiệu. Đầu tiên hắn chỉ tay vào Thạch Cơ, nói:
"Đây là tiểu đồ Thạch Cơ, miễn cưỡng có vài phần tài ba. Chỉ là Vân Trung cư là nơi hẻo lánh, nó không biết lớn nhỏ, mong các vị chân nhân bao dung."
Thạch Cơ đứng lên, khóe miệng dường như nở nụ cười hướng các vị chân nhân làm lễ một lượt rồi nói:
"Thạch Cơ tham kiến chư vị chân nhân. Nếu như có gì đắc tội các vị chân nhân ở Đạo Đức tông xưa nay đại nhân đại lượng, chắc chắn sẽ không làm khó một tiểu nữ như vãn bối chứ."
Nàng cười yêu dị, trong thanh âm có sự ôn nhu, êm tai không nói lên lời... mái tóc dài thẳng tắp như tơ lụa khiến cho người khác phải động lòng.
Nhìn một người có dung mạo động lòng người như vậy, các vị nhân nhân của Đạo Đức tông bất động thanh sắc nhưng bầu không khí trong đại điện có phần trở nên ngưng trọng. Đại đa số các vị chân nhân đều nhận ra Thạch Cơ chu toàn lề nghĩa nhưng vẻ mặt lạnh như sương, ánh mắt lợi hại vô cùng.
Tử Dương chân nhân mi dài hơi nhíu, sau đỏ lại giãn rag, sắc mặt như thường, không đi để ý tới Thạch Cơ mà nhìn Thiên Hải mỉm cười nói:
"Thiên Hải đạo huynh, hai mươi năm không gặp, không nghĩ tới Vân Trung Cư lại giống như biển lớn dung nạp mọi con sông, mờ rộng sơn môn, thu nhiều nhân sĩ trong thiên hạ."
Thiên Hải lão nhân dường như đã biết các vị chân nhân sẽ có phản ứng như vậy, tỏ vẻ như không nghe thấy, phất phất tay, Thạch Cơ ngồi xuống.
Thiên Hải lại chỉ tay vào một thanh niên nam tử nói:
"Đây là đệ tử quan môn của chưởng giáo sư huynh, tên là Sở Hàn."
Sờ Hàn trông chỉ chừng 20 tuổi, mặc trường bào màu trắng, hai hàng lông mày như kiếm, mắt dường như sao sáng, trán tỏa ra một cỗ anh khí bức người, hắn ngồi ngay ngắn, vững chắc như núi.
Tuy đối mặt với tám vị chân nhân của Đạo Đức tông nhưng khi Sở Hàn đứng lên thi lễ thì như hành vân dứt khoát, như nước chảy mây trôi, giống như trước mặt mình chỉ là tám người bình thường mà thôi.
Kỳ thực các vị chân nhân của Đạo Đức tông đạo hạnh thảm huyền, không cần đề tụ chân nguyên cũng có thể vận chuyển pháp lực. Mọi người chỉ mới nhìn qua, người tu đạo tầm thường đã không chỉu nổi áp lực.
Nhưng người này hành động như thường, không thể hiện ra bên ngoài áp lực vô hình do tám vị chân nhân tạo ra, dường như chẳng liên quan gì tới hắn, không hổ là đệ tử quan môn của chưởng giáo Vân Trung cư.
Lần này ánh mắt của các vị chân nhân nhìn Sở Hàn khác với khi nhìn Thạch Cơ, đều khẽ gật đầu, khen ngợi và thưởng thức.
Thiên Hải lão nhân ho khan vài tiếng, rồi chỉ một ngón tay vào một nữ đệ tử cuối cùng, nói:
"Đây là Cố Thanh, là người đồng thời thụ nghiệp 3 vị sư thúc của Vân Trung cư chúng ta. Lần này ta mang nó đi để trải nghiệm."
Cố Thanh dịu dàng đứng lên, hướng tám vị chân nhân thi lễ, nhàn nhạt nói: "Cố Thanh tham kiến chư vị chân nhân."
Trong Thái Thanh điện. Khi Cố Thanh cất tiếng thì tất cả chìm vào trong im lặng.
Cố Thanh hai hàng lông mày như khói, trên mặt không có một chút son phấn nào. Nàng mặc trường bào đã nhạt màu, không mang theo bất kỳ thứ gì, chẳng có cả pháp bảo binh khí
Cho dù là nàng ngồi hay đứng vẫn cứ bình thản như thường, dường như mọi chuyện trên thế gian đều không có ảnh hưởng gì tới nàng.
Cố Thanh không yêu lệ giống như Thạch Cơ, không có sóng nước mê hoặc như Hàm Yên, cũng không khuynh đảo chúng sinh như Thiên Hồ.
Bản thân nàng có một cảm giác gì đó rất khó nói, nàng có đứng cạnh ai, với dung mạo như thế nào thì dung mạo của nàng cũng sẽ không chìm xuống, mà cũng không tỏa ra quang huy.
Từ khi Cố Thanh bước xuống Nhất Phùng, tám vị chân nhân đã biết nàng không giống người thường, nhưng mà khi đó nàng chưa thi triển hết phong tư.
Giờ này khắc này, dưới sự chăm chú của tám vị chân nhân, nàng đứng dậy, lãnh đạm mà mộc mạc, giống như là sen trong bích thủy không nhiễm phiến trần, không mang theo bụi bẩn.
Dưới cái nhìn áp lực như núi của tám vị chân nhân, nhưng đối với Cố Thanh chỉ giống như gió thổi qua thân, không thể động vào thần thức của nàng.
Việc này không nói về chân nguyên cao hay thấp mà chứng tỏ nàng trời sinh thể ngộ, cho
dù nàng chẳng có chút chân nguyên nào cũng có thể đi lại như thường trước mặt các vị chân
nhân.
Sự đạm mạc của nàng, không xuất phát từ đạo hạnh, mà xuất phát từ bản tính của con người, phù hợp với thiên địa, coi thường trần gian băng lãnh.
Trần gian này gió lắm mưa nhiều, thậm chí còn mang tới sóng giận biển gầm, sự hưng suy của các triều đại trong trời đất, sự phồn hoa chỉ như một cái chớp mắt.
Tám vị chân nhân âm thầm nhìn nhau một chút, tâm trạng hoảng sợ, thực không biết Vân Trung Cư có phúc duyên to lớn như thế nào mà lại có một đệ tử như vậy!
Trong lúc nhất thời, Thái Thanh điện tĩnh lặng vô cùng, tám vị chân nhân không biết nên làm thế nào cho phải.
Cố Thanh đứng một hồi sau đó tự mình ngồi xuống, trong ánh mắt chẳng có vui vẻ cũng chẳng có khổ đau. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, xuyên qua biển mây mênh mòng, chẳng biết là đang nhìn tới nơi nào.
Khi Cố Thanh ngồi xuống, lại như sen ở mặt nước, đạm mạc nhìn chúng sinh trên thế gian, khí tức lạnh lùng bỗng nhiên biến mất không còn thấy tăm hơi.
Sự thát thố của tám vị chân nhân đã được Thiên Hải lão nhân chú ý, mặt hắn đầy hồng quang, chuyện xui xẻo trước đây đã bị quét sạch.
Đầu tiên hắn cười mấy tiếng, sau đó vung tay lên, tỏ vẻ như tấm lòng mình cao rộng mênh mông, cất cao giọng nói:
"Chư vị đạo hữu cần gì phải như vậy? Thắng thắng bại bại đã là chuyện của vài chục năm trước, cẩn gì phải để ở trong lòng? Lúc này ta mang ba đứa bọn chúng tới Đạo Đức tông chỉ là để cho chúng nó đại khai nhãn giới, nghe giáo huấn của các vị chân nhân một chút. Nếu như chúng có thể kết bạn với nhân vật kiệt xuất trong Đạo Đức tông, âu đó cũng là phúc duyên. Ha hả, chuyện đấu pháp tỷ võ phía sau chỉ là chuyện nhỏ, chỉ là chuyện nhò! Hai tông tranh chấp làm trò cười cho người thiên hạ, ta thấy không cần nữa! Chúng ta đều lấy đức phục người, không tổn thương hòa khí! Ha ha ha ha!"